Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn trở mình, người mặc một bộ lý y màu trắng, tóc dài tán loạn trên gối đầu. Từ bên ngoài, một loạt âm thanh 'lộc cộc lục cục' truyền vào trong. Vẻ mặt hắn có chút khó chịu, mày hơi nhíu lại, vốn định ngủ thêm một chút, cuối cùng vẫn là ngồi dậy, day day mi tâm, thầm nói mới sáng sớm ai lại ồn đến vậy?

Mơ mơ màng màng đi rửa mặt đánh răng, thay một bộ y phục lam sắc, hắn mới mở cửa nhìn ra ngoài. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền bị cảnh tượng bên ngoài doạ cho có chút sợ hãi, hắn lắp bắp, "Chuyện.... Chuyện gì vậy? Mấy người là ai?"

Ngoài sân không biết từ khi nào đã đứng đầy người, không phải binh sĩ thì là văn nhân, không phải văn nhân cũng là một đám nha hoàn cùng tiểu tư. Nhìn sơ qua cũng hơn năm mươi người, đều đang chuyển đồ đạc vào trong.

Một lão niên khoảng chừng sáu mấy bảy mươi tuổi, dáng vẻ nho nhã, khuôn mặt hiền từ lại có chút tinh anh, tay cầm cuốn sách viết viết gì đó, nhìn thấy Cung Tuấn đi ra liền mỉm cười chào một tiếng, "Cung đại nhân, ngài tỉnh rồi."

"A?!", Hắn nheo mắt, "Ông là ai? Chuyện này là gì đây?"

Người nọ vẫn duy trì vẻ mặt hoà nhã, nói, "Tiểu nhân tên Trần Lâm, là người phụ trách việc ghi chép của phủ, xem như cũng là quản gia."

"À..", hắn gật gật đầu, lại nhìn đám người đang bận bịu kia, có lẽ đều là thuộc hạ do hoàng thượng phái tới, sau này đều làm việc dưới trướng hắn và Trương Triết Hạn. Hắn vừa nghĩ đến, liền nhìn quanh, "Trương huynh đâu rồi?"

"Trương đại nhân đang ở tiền viện uống trà.", Trần Lâm hữu lễ trả lời.

Cung Tuấn vừa nghe đến liền hớn hở bước đi, phất phất tay với  lão, "Ông làm việc tiếp đi, ta đi tìm y bàn chút chuyện."

"Đại nhân đi thong thả."

............

Tối hôm qua cả hai người đã sớm chuyển đồ đạc vào phủ mới, hôm qua chỉ có hai người bọn họ, vừa ngủ dậy, cảnh vật liền thay đổi một trời một vực, đi đâu cũng bắt gặp hạ nhân quét tước dọn dẹp, gặp hắn đều cúi chào một tiếng 'Cung đại nhân.' Khiến Cung Tuấn cười mãi không thôi. Cách một ngày, vậy mà cả toà phủ rộng lớn tràn đầy sinh khí.

Trương Triết Hạn ngồi ở tiền viện, vận một bộ y phục bạch sắc, mái tóc dài búi gọn, cố định bằng phát quang ngân bạch, ung dung rót nước pha trà, rất ra dáng công tử thế gia vọng tộc, cũng pha thêm chút phong thái ổn trọng quan nhân nên có.

Y ngẩn mặt nhìn ra bên ngoài, liền thấy Cung Tuấn lắc lư lắc lư đi đến, hai ống tay áo dài rộng bị hắn đánh qua đánh lại, tóc còn chưa được buộc gọn cũng theo đó đung đưa, một bộ dạng thiếu đứng đắn, nhìn thế này đâu ai nghĩ hắn lại là văn trạng nguyên giữ chức quan lục phẩm cơ chứ?! Trương Triết Hạn âm thầm xoa xoa mi tâm, thật không hiểu vì sao hắn có thể đỗ trạng nguyên, còn không biết hắn có thật sự thông minh hay không, nếu là không, người khổ nhất là y rồi!!!

"Trương huynh, dậy sớm như thế sao?"

Trương Triết Hạn liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, nhấc chén uống trà. Cung Tuấn cũng không có so đo cái gì với y, chạy đến kéo ghế ngồi xuống, tự châm cho mình một chén trà nóng, nói, "Ta suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra tên cho cái phủ này rồi."

Trương Triết Hạn giật giật đuôi mày, thầm nói, tốt nhất đừng là cái gì tương tự Nhất tiễn song điêu giống hôm qua, nếu không y chắc chắn sẽ đánh chết hắn!

Cung Tuấn không để ý đến vẻ mặt đằng đằng sát khí của ai kia, vẫn mang bộ dạng hớn ha hớn hở kia, tự tin nói, "Huynh xem, toà phủ này nằm ở phía nam kinh thành, phía Bắc lại có một toà phủ đệ tên Trấn Bắc phủ của hình bộ, vậy chúng ta gọi Trấn Nam Phủ đi.", Hắn nói xong, nhướn mày nhìn Trương Triết Hạn, chờ y đánh giá.

Chỉ thấy Trương Triết Hạn thở dài một tiếng, nhún vai, "Tùy ý ngươi, như thế nào cũng được."

Cung Tuấn vui vẻ đập bàn, "Haha... Ta biết huynh sẽ thích cái tên này mà.... Huynh ngồi đây, ta đi chuẩn bị xuống bút đề tên!", Hắn nói xong thì chạy mất dạng, để lại Trương Triết Hạn vẫn đang không ngừng run rẩy khoé môi, y nói thích cái tên này lúc nào vậy?

.................

Nói đi cũng phải nói lại, dù sao Cung Tuấn cũng là Văn trạng nguyên, cho dù Trương Triết Hạn có nghi ngờ năng lực của hắn thì hắn vẫn cứ là văn trạng nguyên. Mà, đã là Văn trạng nguyên, thì chữ đương nhiên đẹp! Ba chứ "Nam Trấn Phủ" được đề lên tấm hoành phi lớn, nét chữ vừa mềm mại lại vừa cương nghị, quả thật rất đẹp. Treo trước phủ lại càng tăng thêm không ít phần uy nghiêm.

Cung Tuấn, Trương Triết Hạn, có cả Trần Lâm cùng mấy hạ nhân đứng trước cổng nhìn tấm hoành phi, không ngừng gật đầu hài lòng, làm Cung Tuấn đắc ý đến lỗ mũi cũng to lên vài phần.

Làm xong tất cả việc này, cũng đã gần trưa, Trần Lâm liền hối bọn họ vào trong sửa loạn lại một chút, chuẩn bị dùng bữa. 

Một bàn thức ăn thịnh soạn nhanh chóng được đưa lên, cả hai người đều chưa ai dùng bữa sáng, nhìn một bàn này đều cảm thấy dạ dày đang biểu tình.

Cung Tuấn xoa xoa tay, nhấc đũa lên, đầu tiên gấp một miếng cá đặt lên bát cơm của mình, tỉ mẩn rút hết xương nhỏ ra. Trương Triết Hạn còn đang nghĩ hắn là trẻ con sao? Cần gì phải cẩn thận như thế? Thì lại thấy Cung Tuấn gấp miếng cá đã rút hết xương đó đặt lên bát cơm của mình, "Cá chua tây hồ, ngon lắm nha."

Trương Triết Hạn có phần bất ngờ, lại nghi hoặc nhìn hắn, "Ngươi bỏ độc ta đúng không?"

Cung Tuấn nghe y hỏi, bĩu môi một cái, nói, "Ta hèn hạ vậy sao?"

Y gật gật đầu, "Cũng không phải không có khả năng."

Cung Tuấn, "...."

Bọn họ ăn xong một bữa no nê, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi một chút. Đến lúc chiều tà, một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật dừng lại trước cổng, người đi vào lại là Dương Nghệ Thanh cùng thái giám Vương Tử Hoà.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đều giật mình, nhìn người đang đi vào mà vội vàng đứng dậy.

"Này, huynh nói xem ngài ấy đến đây làm gì?", Cung Tuấn vừa chỉnh trang lại y phục vừa hỏi.

"Ta làm sao biết được.", Trương Triết Hạn liếc mắt nhìn hắn, vội vàng đi đến tiếp đón.

......................

Ba người ngồi ở trong đình viện uống trà, Dương Nghệ Thanh vẫn một bộ dạng nhã nhặn hiền lành, nhìn Cung Tuấn và Trương Triết Hạn nhẹ nhàng nói, "Các ngươi năm nay đều tròn hai mươi hai nhỉ?"

"Vâng."

Dương Nghệ Thanh gật gật đầu, phất tay ra hiệu cho Vương Tử Hoà, chỉ thấy hắn đặt lên bàn một cái hộp gỗ lớn nạm ngọc, trông cực kỳ đắt tiền, "Bên trong là quan phục của các ngươi. Hai ngươi đều là quan lục phẩm, không cần hằng ngày vào chầu triều buổi sớm. Có việc thì tìm đến, đưa lệnh bài hôm qua hoàng thượng ngự ban cho thị vệ xem là được. Sẽ không ai ngăn cản các ngươi vào cung."

"Đúng rồi, hoàng quân.", Cung Tuấn đột nhiên lên tiếng.

"Ừ, cứ nói đi."

"Cụ thể thì, lúc nào chúng vi thần mới bắt đầu hành động đây?"

"A.... Cái này sao?", Dương Nghệ Thanh bật cười, chậm rãi đặt chén trà trên tay xuống, hơi cúi người, tay ngoắc ngoắc ra hiệu hai người lại gần, dáng vẻ đặc biệt thần bí.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn liếc mắt nhìn nhau, cũng từ từ nhướn người đến.

Vương Tử Hoà đứng đằng sau Dương Nghệ Thanh, nhìn dáng vẻ thần bí của ba người bọn họ, âm thầm ngước mặt nhìn trời, thở dài một tiếng, 'Lại nữa rồi....'

..........................end chương........................

P/s: nói một chút về các nhân vật trong hoàng thất, thật ra đều là OC của mình hết :v, ko phải tự nhiên bịa ra đâu :v, cp nào cũng có 1 fic của mình cả, nhưng hồi lâu mình bị repost hết fic nhưng chưa up lại🥲, nào rảnh mình sẽ up dần, ai có hứng thú thì mn tìm đọc nha :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro