[Phần I] Two Missing One [Last Chapter] by Gill.Mouse

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul, năm 1922...



Đêm ấy, Jessica trở về thì nóng sốt mê man suốt 3 ngày liền. Trong vô thức cô không ngừng thều thào điều gì đó, đôi lúc trở nên hoảng loạn mà hét lên, tay lại quơ quàu vào khoảng không trước mặt, khóe mắt không ngừng tuông trào dòng chất lỏng ấm nóng đến rát buốt cõi lòng. Jessica nằm đấy bao lâu là bấy nhiêu thời gian Yoona túc trực bên cạnh chăm sóc, bất kể ngày hay đêm, cũng có lúc cô không khỏi mệt mỏi mà gục ngay bên cạnh Jessica.




Mang một thau nước ấm đến ngồi bên cạnh giường, Yoona dần cởi bỏ lớp quần áo của Jessica và giúp cô ấy lau mình. Jessica vẫn nằm đấy, nhưng mỗi khi chiếc khăn ấm chạm vào người thì đôi mày thánh tú lại khẽ chau vào nhau.


Bàn tay cầm lấy chiếc khăn mà không khỏi run lên. Những vết bầm hằn in trên làn da nhợt nhạt xanh xao, dù đã vơi đi phần nào nhưng cũng không khiến người trông thấy vơi đi chút đau xót. Nhìn chúng, Yoona tưởng chừng như mình không thể thở nổi, vết thương trên cơ thể Jessica nhưng lại có cảm giác như chính cô mới là người phải chịu nỗi đau ấy. Gía như người nằm đây là mình thì có lẽ Yoona sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, biết sao được vì giờ đây Jessica đã là trái tim, là hơi thở, là sự sống của cô.


Hôn lên các vết thương trước khi giúp Jessica mặc lại quần áo, Yoona lại ngồi bên, lẳng lặng ngắm nhìn Jessica. Jessica của cô dù tỉnh hay mê cũng xinh đẹp vô hạn, nhưng trên tuyệt tác ấy giờ đây lại thay vào một vẻ đau đớn đến cùng cực.


- Đừng... đừng mà...


Jessica lại mê sảng mà kêu gào, bàn tay cô siết chặt cuộn tròn lại, những vết bấu hình lưỡi liềm vì thế càng ăn sâu lên da cô, tưởng chừng thiếu chút nữa đã ghim vào lớp thịt mềm mại trong lòng bàn tay.


- Yoong..


Jessica không ngừng gọi tên Yoona, chắc hẳn cô đã gọi Yoona hàng ngàn lần trong lúc cô bị hại. Mỗi một âm thanh yếu ớt run rẩy của Jessica phát lên là mỗi một lần nó hóa thành những vết dao, cứa sâu vào da thịt, vào tận tim Yoona, đau đớn đến quằn quại.


- Sica ah, em ở đây.


Vội nắm lấy bàn tay Jessica, Yoona để cô ấy mặc sức mà mà bấu chặt vào tay mình, nếu nó có thể giúp Jessia giảm bớt phần nào nỗi đau thì cô cũng bằng lòng. Bản thân cô bị tổn thương thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần Jessica bình an là được.


Suốt những ngày qua, Yooan luôn tự trách bản thân, thật vô dụng khi không bảo vệ được Jessica, cô hận mình giây phút Jessica cần cô nhất thì cô lại không có ở bên cạnh. Phút chốc Yoona lại sợ, cô sợ khi Jessica tỉnh dậy sẽ không chịu được nỗi đau này mà lại làm chuyện khờ dại.


Tay Jessica mỗi lúc một bấu chặt vào Yoona, đau đến rướm máu, nhưng cô vẫn không kêu lấy một tiếng. Nếu là Yoona của trước kia, cô đã nhảy dựng lên mà bắt Jessica dỗ dành.


- Em ở đây, ngay bên cạnh chị, Sica ah.


Yoona ôm lấy Jessica vào lòng, xoa xoa lên tấm lưng đang không ngừng run lên của cô ấy. Jessica kháng cự, cô cố quơ quàu đẩy Yoona ra khỏi người, nỗi sợ hãi khiến toàn thân cô lại run lên bần bật. Dòng nước mắt nóng hổi cũng theo đó mà tuông trào thấm đẫm lên ngực áo Yoona. Lúc này đây, nó như hoá thành một loại vũ khí sắc bén, không ngại đâm thẳng một nhát sâu vào tim Yoona.


- Em sẽ không rời xa chị nữa, Sica ah


- Yoong...


Dòng lệ nóng hổi rơi xuống khuôn mặt Jessica, hòa vào làm một với nước mắt của cô ấy. Jessica càng vùng vẫy, Yoona càng cố gắng ôm cô ấy thật chặt. Yoona biết mình không thể buông và cũng không được phép buông, lúc này Jessica rất cần cô, cô không cho phép mình rời khỏi Jessica một phút nào nữa.


- Yoong đây, Yoong của chị ở đây.


Jessica bỗng dịu lại, móng tay bấu chặt vào Yoona cũng dần tách ra. Có lẽ Jessica vẫn nhận thức được Yoona đang ở bên cạnh cô, đang ôm cô vào lòng. Người cô yêu thương như vậy, không nỡ thấy cô ấy bị đau dù chỉ một cái ngã nhẹ, thì bây giờ chính mình lại tổn thương cô ấy, nếu nhận thức được, Jessica sẽ đau đến thế nào. Được một chút, Jessica lại mơ mơ màng màng thiếp đi.


- Yoong sẽ không đi đâu nữa hết, ổn rồi Sica ah.



" Người cùng tôi chia sẻ những thú vui và cả bao nỗi âu lo

Một cái ôm nhẹ tựa như dòng nước thiêng liêng quấn lấy tôi trong phút tuyệt vọng."


-Two Missing One-


oOo





Hai hôm sau Jessica tỉnh dậy, nhưng sau cú sốc quá lớn, cô đã quên hết mọi chuyện của quá khứ và dường như trở thành một đứa trẻ ngây ngô. Một đứa trẻ thì luôn hoảng sợ với người lạ và cố đào thải mọi thứ xung quanh nó. Jessica sẽ hét lên khi ai đó muốn đến gần cô, tất cả đối với Jessica đều trở nên xa lạ và không an toàn.


Kí ức của Jessica chỉ bắt đầu từ khi cô mở mắt ra và nhìn thấy một cô gái với đôi mắt nai đượm buồn đang ôm lấy cô. Hạnh phúc vừa lóe sáng thì bị dập tắt bởi nỗi đau, đau đến Yoona không còn cảm giác được gì nữa. Nước mắt cũng không còn đủ để rơi khi những ngày qua nó đã tuông trào quá nhiều. Jessica của cô đã trở thành một đứa trẻ và không còn nhớ Im Yoona là ai, đã từng xuất hiện trong cuộc đời của mình hay chưa, ngay cả chất giọng thanh thanh, trong trẻo của ngày nào cũng không còn được nghe thấy trọn vẹn. Giây phút ấy, Yoona biết được tim mình đã có thêm một nhát dao rất sâu, nhưng giá mà cô có thể khóc.




...




Jessica ngồi ở một góc phòng, tay cô di di xuống nền nhà như đang vẽ vời gì đó. Có tiếng bật cửa, ánh mắt Jessica dần trở nên hoảng loạn mỗi khi tiếng bước chân đến gần, tay cô cũng thôi hoạt động, thay vào đó nó ôm trọn lấy đôi chân của mình, ngồi bó gối rúc sát vào tường.


- Sica


Yoona bước đến, cô ngồi xuống bên cạnh Jessica, tay cầm chén cháo và bắt đầu thổi nhè nhẹ từng muỗng. Ánh mắt Jessica có chút dịu lại khi nhận ra giọng nói quen thuộc nhất với cô trong mấy ngày qua, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn bớt sợ hãi. Dường như đoạn kí ức đau thương đã đánh mất kia, khiến tâm lý Jessica luôn ở trạng thái đề phòng và sợ hãi với người khác.


- Sica ah, ăn chút đi nha.


Yoona chạm nhẹ vào tay Jessica khi cô ấy vẫn cứ cuối đầu né tránh cô. Tất cả như một phản xạ có điều kiện, Jessica hoảng hốt hất mạnh tay Yoona, cả người cô lại run lên. Chén cháo vì vậy mà đổ hết cả ra, một phần nhỏ thì rơi vãi lên tay Jessica.


- Có đau lắm không, Sica ?


Mặc cho Jessica vùng vẫy đánh mạnh vào người mình, Yoona vẫn khư khư nắm chặt tay Jessica và áp môi mình lên nó. Cô khẽ liếm đi những vệt cháo nóng hổi vừa rơi vãi trên tay Jessica và hôn lên từng ngón tay thon dài ấy, rồi lại thổi nhè nhẹ lên nó. Có lẽ cảm giác man mát dễ chịu khiến Jessica như dịu lại, cô cũng thôi đánh vào người Yoona.


- Đau.


- Sica ngoan, để Yoong thổi một chút sẽ không đau nữa.


- Đau.


Lúc này Yoona mới rời tấm mắt khỏi tay Jessica, cô bắt gặp ánh mắt Jessica đang nhìn chăm chăm vào tay mình. Jessica nhìn theo vết ửng đỏ trên tay Yoona, rõ ràng cô ấy đã bị bỏng nhiều hơn cả Jessica. Jessica không rõ điều gì đó trong lòng khiến cô rất khó chịu, nó khiến cô phải buộc miệng nói "Đau". Nhưng ngay cả Jessica cũng không chắc mình kêu đau vì điều gì, đau vì cảm giác của bản thân hay đau vì vết thương cô đã gây ra cho Yoona.


- Em không sao, em không sao.


Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh dậy, Jessica chịu mở miệng nói chuyện với Yoona. Ngay lúc này, lại hình thành rất nhiều cảm xúc không rõ ràng. Jessica có thể không rõ mọi thứ vì cô ấy đang sống như một đứa trẻ, nhưng còn Yoona ? Cũng không rõ lúc này cô đang cười hay đang khóc, chỉ biết rằng cô đã ôm Jessica thật chặt với khóe mắt ửng đỏ và nụ cười trên môi.


Trong gian phòng u tối và thoáng lạnh lẽo vì cơn mưa bất chợt ngoài trời, phút chốc trở nên ấm áp và hạnh phúc. Một hạnh phúc nhỏ nhoi từ một việc cũng hết sức bình thường và nhỏ nhoi - tiếng nói của Jessica. Nhưng đối với Yoona, đó là một niềm hạnh phúc lớn nhất trong chuỗi ngày đau thương vừa qua.


Dần dần, Jessica cũng ngoan ngoãn ở yên trong vòng tay Yoona mà không đánh đuổi cô ấy như mọi khi. Ở Yoona, có điều gì đó khiến Jessica cảm thấy vừa gần gũi lại vừa xa lạ, nhưng Jessica chắc rằng Yoona sẽ không làm tổn hại cô, ngược lại cô lại có cảm giác rất an toàn khi cô ở bên cạnh cô gái này.





oOo






Yoona dần trở nên quen thuộc với Jessica, cô ấy không còn cảm giác sợ hãi nữa, thay vào đó Jessica sẽ ngoan để Yoona chăm sóc mình. Tất cả mọi việc, dù là việc nhỏ nhặt nhất cũng một tay Yoona làm. Vào lúc này, Yoona không còn tin tưởng bất cứ ai ngoài Jessica và Krystal.


Mỗi bữa ăn, Yoona đều xuống bếp nấu cho Jessica, rồi lại bưng lên tận phòng đút cho cô ấy từng muỗng. Nhưng Yoona điều chọn thời điểm Jessica ngủ mới dám rời đi và trong khoảng thời gian ấy, cô sẽ nhờ Krystal vào trông chừng Jessica thay. Vẫn còn sợ hãi với ý nghĩ Jessica sẽ tự tử nên dù chỉ một phút Yoona cũng không để Jessica phải ở một mình.


Ngay cả việc vệ sinh hằng ngày, rửa mặt, tắm và thay quần áo cho Jessica, Yoona cũng không từ. Nhìn những vết bầm trên cơ thể Jessica ngày càng mờ nhạt và dần biến mất, Yoona như trút bớt nỗi đau trong lòng. Giờ đây chỉ cần Jessica khoẻ mạnh và chịu cho cô ở bên cạnh chăm sóc cũng là một niềm vui, niềm hạnh phúc lớn đối với Yoona.


Jessica sợ màn đêm, nhưng cô cũng không thích ánh sáng. Có lẽ, tiềm thức của cô sỡ hãi với bóng tối và càng chán ghét hơn khi ánh sang khiến cô nhìn rõ bản thân.


Tự ti và trốn tránh.


Yoona đã thay rèm cửa trong phòng bằng một tấm rèm dày hơn và đêm đến cô sẽ bật sáng tất cả đèn trong gian phòng. Mỗi tối, Yoona sẽ nằm cạnh và xoa nhẹ lên tấm lưng của Jessica để đưa cô ấy vào giấc ngủ ngon. Cũng có đêm Jessica khóc thét lên vì những giấc mơ, khi ấy Yoona sẽ dịu dàng ôm lấy Jesssica, hôn lên khóe mắt đẫm lệ của cô ấy, rồi lại ở bên tai thì thầm vài điều như xoa dịu.



" Khi hai chúng ta bên nhau, bạn luôn bên cạnh tôi

Chúng ta sát cánh kề vai, sự ăn ý thật ngọt ngào

Khi tôi muốn khóc, bạn nắm lấy tay tôi nói rằng:

Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng

Nhất định sẽ có thể thiên trường địa cửu"


-Two Missing One-





oOo






- Sica ah, như vậy sẽ không tốt đâu.


- Không muốn mà~


Jessica lắc đầu nguầy nguậy và trùm kím tấm chăn qua đầu, Yoona phải dỗ dành rất lâu cô ấy mới đồng ý. Lâu ngày không được tiếp xúc với ánh sáng khiến Jessica trở nên lạ lẫm với nó, vừa lúc Yoona mở tấm rèm cửa sổ, Jessica đã nhăn nhó và nhanh xoay mặt vào người Yoona né tránh.


- Sica ngoan, có Yoong ở đây, đừng sợ.


Jessica gật gật đầu rồi xoay mặt lại và dần mở mắt. Yoona vẫn ở phía sau ôm Jessica và đưa tay lên che bớt ánh nắng cho cô ấy, đến khi Jessica hoàn toàn tiếp nhận được nguồn sáng ấy mới thôi. Những sáng tiếp theo đó, Yoona đều đưa Jessica đến bên khung cửa sổ tắm nắng, làn da nhợt nhạt của Jessica cũng dần trở nên hồng hào như xưa.


Jessica không hẳn không biết, chẳng qua cô không còn nhớ những việc rất đỗi bình thường ấy phải làm như thế nào. Mỗi ngày, Yoona sẽ tập cho Jessica làm quen với từng thứ một. Giờ đây Jessica có thể tự đánh răng, rửa mặt, nhưng Yoona vẫn thích chăm sóc cho Jessica từng chút một. Cô vẫn sẽ theo cùng Jessica vào phòng tắm và ở cạnh quan sát cô ấy, rồi cả hai sẽ cùng trở ra ăn hết chỗ thức ăn mà Yoona đã chuẩn bị trước khi Jessica thức dậy .



...



- Sica có nhận ra ai không ?


Yoona đem những bức tranh cô đã hoạ Jessica cho cô ấy xem. Cảm giác rất quen thuộc nhưng Jessica không nhớ ra nó đã được họa khi nào, cũng không nhận ra cô gái trong tranh là ai. Jessica lắc đầu rồi nhìn sang Yoona như chờ đợi cô ấy giải đáp. Nhìn vào đôi mắt ngây ngô ấy, Yoona khẽ mĩm cười và nắm tay Jessica đi về tấm gương, nơi mà trước kia Jessica vẫn thường hay ngắm mình mỗi ngày. Jessica thấy mình trong gương thì cô lại ngẩng nhìn Yoona.


- Phải rồi, là Sica.

" Jessica, chị rất đẹp "

Người con gái trong gương là cô sao? Jessica đưa tay chạm lên mặt mình như khẳng định lại điều Yoona vừa nói. Một luồng sáng xoẹt nhanh trong đầu Jessica, dường như cô đã đứng ở đây và có ai đó đã đến ôm cô, nhưng kí ức của Jessica lại không cho phép cô nhớ chúng. Một vòng tay ôm lấy Jessica từ phía sau, lại cái cảm giác quen thuộc và thân thương ấy, Jessica chắc rằng mình đã từng trãi qua những việc này.


-Yoong đã vẽ Sica.

" Em đã vẽ chị, Jessica. "

Jessica khẽ thả lỏng cơ thể để hoàn toàn dựa vào người phía sau, thật ấm áp và dễ chịu. Cảm giác cho Jessica biết người còn gái này rất quan trọng đối với cô, nhưng một điều gì đó trong quá khứ khiến cô rất sợ hãi và muốn quên đi. .


-Sica ah, có thích không?


Ánh nhìn của Jessica bị thu hút khi bởi vật trên tay Yoona. Từ trong gương, Jessica có thể thấy đó là một sợi dây chuyền. Jessica đưa tay vân vê cái ngôi sao nhỏ lấp lánh ánh bạc trên cổ mình sau khi Yoona đã giúp cô đeo nó.


-Sica thích.


-Yoong cũng có một sợi này.


Yoona mĩm cười khoe sợi dây từ bên dưới cổ áo mình. Khi nhìn vào, chúng đơn thuần chỉ là hai ngôi sao khác nhau về kiểu dáng và kích cỡ, nhưng khi ghép lại, chúng sẽ là một ngôi sao hoàn chỉnh. Nếu Yoona là ngôi sao thì Jessica sẽ là tâm của ngôi sao ấy, mãi mãi được Yoona bảo bọc và che chở.


Yoona vẫn như vậy ôm lấy Jessica, chốc chốc lại hôn lên má cô ấy, cho đến khi Jessica yên bình thiếp đi trong vòng tay cô.



...



Đổi lại món quà Yoona tặng, Jessica đã đồng ý để Yoona đưa cô ra ngoài vườn dạo chơi. Vừa trông thấy những người hầu trong nhà, Jessica liền hóa thành một con mèo nhỏ, sợ hãi mà rút sát vào người Yoona. Yoona cũng thừa biết điều này, nên từ lúc bắt đầu cô vẫn nắm chặt tay Jessica. Hiển nhiên cô trở thành nơi "ẩn nấp" an toàn cho con mèo nhỏ ấy trước những gì nó cho là nguy hiểm.


Những ánh mắt dò xét hướng về cả hai, họ không biết điều gì đã xảy ra với Jessica, họ chỉ đơn giản nghĩ rằng Jessica mắc phải một căn bệnh lạ và trong một đêm liền trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch.



Vẫn ngồi bên chiếc xích đu ấy nhưng hai cô gái năm nào có còn như xưa ? Yoona không còn là cô bé hoạt bát hay cười, Jessica cũng không còn là cô tiểu thư tài giỏi nhưng lạnh lùng, thay vào đó là sự hiện hữu của một khuôn mặt ẩn chứa nỗi buồn man mát và một đôi mắt ngây ngốc của đứa trẻ.


Nhưng với Yoona, dù có xảy ra chuyện gì thì Jessica vẫn là Jessica, cô vẫn sẽ yêu người con gái này như ngày nào. Jessica thì sao, đến bao giờ cô mới nhận ra Yoona ? Có lẽ điều đó cũng không còn quan trọng, Yoona không muốn đoạn kí ức đau thương ấy lại hành hạ Jessica một lần nào nữa. Những chuyện của quá khứ cũng không cần phải nhớ đến, vì từ nay Yoona sẽ cùng Jessica viết nên phần kí ức mới cho cả hai.


Mỗi một ngày trôi qua, Yoona sẽ ở cạnh chăm sóc và dạy Jessica những điều cô ấy không biết. Đêm đến, cô sẽ ôm ru Jessica vào giấc ngủ và đánh thức cô ấy bằng một nụ hôn dịu dàng cho buổi sớm mai. Chỉ cần Jessica vui vẻ và khoẻ mạnh, chuyện gì cũng không cần biết, quá khứ cũng không cần


- Yoong~


Nụ cười, đã bao lâu rồi Yoona không trông thấy nó hiện diện trên khuôn mặt của người con gái bên cạnh? Nhưng giờ cô ấy đang cười, cười vì một đôi uyên ương hồ điệp đang bay lượn trước mặt.


Cái cách cô gọi Yoona, ẩn chứa một chút háo hức, một chút vui thích và hơn hết, trong suốt mấy tháng qua, Yoona đã mong chờ điều này biết bao. Jessica gọi tên cô và mĩm cười, có phải Jessica của ngày xưa đang dần dần trở lại với Yoona không ? Jessica khẽ lay tay Yoona khi một trong hai con bướm đậu lên tay cô.


- Sica thích nó phải không ?


Jessica gật đầu và mĩm cười thật tươi. Phải chăng một đứa trẻ thì luôn thích những điều nhỏ nhoi và đơn giản ? Hay trong tiềm thức của đứa trẻ ấy ẩn chứa một điều gì đó khiến nó phải reo hò thích thú khi trông thấy đôi bướm ấy.


Yoona nhanh tay bắt lấy con bướm đang đậu trên tay Jessica, nhưng cô ấy lại có vẻ không vui. Jessica nhìn theo hướng con bướm còn lại bay đi, nụ cười cũng theo đó mà vụt tắt. Phút chốc, Yoona trở nên lúng túng với sự thay đổi cảm xúc của Jessica.


- Yoong bắt nó cho Sica, Sica không thích sao ?


- Một con sẽ buồn.


Jessica lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm. Yoona như chợt hiểu, sao cô lại không nghĩ ra Jessica đã mĩm cười vì điều gì. Yoona trả lại tự do cho con bướm ấy, để nó bay về với sự sống đích thực của đời mình. Đã là uyên ương thì luôn phải là một đôi. Hai thiếu một thì một nửa còn lại liệu có thể vui vẻ và hạnh phúc hay không ? Sao cô có thể chia rẽ chúng?





oOo








Jessica nghuệch ngoạc vào tờ giấy vẽ trên mặt bàn và ngồi đấy chờ Yoona mang nước cho mình. Cánh cửa vừa bật mở Yoona đã lao đến bên cạnh Jessica.


-Sica ah~


Yoona ngồi khụya gối xuống trước mặt Jessica, ánh mắt ngơ ngác ấy lại hướng nhìn cô. Yoona biết lúc này mình cẩn phải mạnh mẽ và kiên cường hơn để tiếp tục chăm sóc Jessica thật tốt nhưng cô không thể cầm được nước mắt trước người con gái này. Gục mặt lên chân Jessica, Yoona không khỏi nấc lên, cô để mặc nó một lần được phép tuông trào.


-Sự thật Sica unnie không phải con ruột của ba, nhưng mẹ đã ghen ghét khi ba đã yêu và nguyện ý nuôi con của người đàn bà khác khi bà ta mất...


-Im đi


-Và giờ mọi tỗi lỗi đều đổ hết lên đầu con gái của bà ấy, mẹ đã cho người bắt Sica unnie, con nói có đúng không ?


Krystal nói có sai sao? Bà Im giận đến rung người, đến nỗi không thể nói nên một lời nào mà trực tiếp giáng ngay một cái tát vào mặt Krystal.


Tất cả cũng tại tên khốn kia, hắn đã gọi điện đến làm tiền bà để bỏ trốn. Chỉ trách bà quá bất cẩn khi để con bé phát hiện sự thật đằng sau vụ chủ mưu bắt cóc Jessica. Nhưng bà không biết mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này, không nghĩ tên khốn ấy sẽ cưỡng bức Jessica, thay vì bắt cô ấy đưa sang Trung Quốc. Sự ăn năn hối hận trong chuỗi ngày qua thì có muộn quá chăng?


-Đánh đi, trước giờ mẹ có để mắt đến con đâu. Giờ thì sao, mẹ đã gián tiếp hủy hoại cuộc đời đứa con mà mẹ yêu thương nhất.


Nước mắt khẽ trực trào, không phải cô khóc vì đau mà khóc thay số phận của Jessica, khóc thay người chị Yoona và khóc cho bản thân trước một người mẹ ích kỷ và nhẫn tâm.



Những câu nói của Krystal cứ văng vẳng trong đầu Yoona. Cô ước gì mình không vô tình nghe thấy chúng, ước gì đó không phải sự thật, mẹ cô cũng không phải là người tàn độc, không phải người đã hủy hoại cuộc đời Jessica.


Nhưng đó không phải là một giấc mơ và Yoona cần phải đối diện với nó, đối diện với Jessica.


Một bàn tay vuốt nhẹ lên tấm lưng của Yoona, tay còn lại vò vò lên tóc cô ấy khiến nó trở nên rối bời. Jessica đang dùng cách của mình để xoa dịu Yoona, nhưng mỗi lúc cô càng nấc nhiều hơn, rồi bật khóc như một đứa trẻ bị giành mất món đồ chơi yêu thích.


Làm sao để trả lại Jessica ngày xưa cho cô. Làm sao để bù đắp hết những tổn thương mà mẹ cô đã mang lại cho Jessica. Người con gái cô hết mực yêu thương, dù một chút cũng không muốn làm tổn thương cô ấy, lại bị chính mẹ ruột của cô vùi dập không thương tiếc. Làm sao cô có thể cầu xin sự tha của Jessica?


-Đừng khóc.


Jessica khe khẽ cất tiếng, đôi tay vẫn liên tục xoa dịu Yoona. Yoona ngẩng đầu nhìn Jessica, đôi mắt cô ấy cũng ửng đỏ. Jessica không biết chuyện gì đã xảy ra mà hôm nay Yoona lại khóc như vậy, đó vốn là việc chỉ dành cho cô thôi.


-Yoong xin lỗi, xin lỗi Sica ah~


-Không có lỗi.


Jessica bỗng có cảm giác se thắt khi Yoona khóc nấc lên, cô cũng không hiểu bản thân vì sao lại như vậy, vì sao khóe mắt cô lại nhòe đi, nhanh chóng tạo thành giọt rơi xuống. Jessica chỉ cảm nhận rằng dường như cô có cùng nhịp cảm xúc với cô gái ấy. Cô ấy vui, cô sẽ cười. Cô ấy buồn, cô cũng sẽ khóc cùng.


- Sica ah~


Yoona nhoài người tới ôm lấy Jessica và vùi mặt vào vai cô ấy. Giờ phút này cô thấy bản thân thật yếu đuối, cô cũng muốn một lần thử lại cảm giác được người khác vỗ về và còn mong gì hơn nếu đó là Jessica. Nhưng chẳng lâu sau đó, Yoona nhanh chóng quẹt đi những giọt nưóc mắt.


-Chúng ta rời khỏi đây có được không?


Yoona siết chặt lấy tay Jessica, ánh mắt hoang mang lộ rõ sự khẩn trương và bế tắt. Ngoài việc đưa Jessica đi thì cô còn có thể làm gì ? Muốn Yoona ngày ngày phải đối mặt với mẹ mình, cô không làm được. Mỗi khi trông thấy bà ấy thì những hình ảnh đau đớn ngày hôm đó lại tái hiện.


Jessica với mảnh quần áo rách tươm nằm rũ rượi dưới nền đất lạnh lẽo tại một kho hàng bỏ hoang. Đôi hàng mi cô ấy ướt đẫm, những vệt nước mắt vẫn chưa khô và cứ tiếp tục không ngừng tuông trào từ khóe mắt trong khi cô vẫn đang ở trạng thái mê man.


Yoona đã từng nghĩ sẽ tìm và giết tên khốn ấy, nhưng...


Giờ đây, ngăn cách giữa họ không chỉ là rào cản của xã hội, mà còn cả mặc cảm của bản thân. Jessica có thể nào sống vui vẻ bên cạnh cô như xưa không ? Có thể thôi tự ti không ? Có thể cho phép chính mình được Yoona yêu hay không ?


Nếu đã là không, vậy tốn thời gian vào những việc vô ích để làm gì ?


Thay vì mỗi ngày, cô sẽ ở cạnh trò chuyện cùng Jessica, kể về những kỉ niệm giữa hai người, dạy cô ấy những điều không biết hoặc đã không còn nhớ. Cùng nhau trãi qua những khoảnh khắc hạnh phúc đơn giản, sống chậm với yêu thương.


-Yoong sẽ đưa Sica đi, có được không?


Jessica gật đầu rất nhanh chóng, cô không biết và cũng không cần nghĩ cuộc sống bên ngoài sẽ như thế nào. Có an toàn như khi bên trong bốn bức tường này hay không ? Cảm giác có yên bình tựa như giây phút ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn hay không ? Jessica nhận ra ở nơi nào cũng không quan trọng, chỉ cần có Yoona bên cạnh, cô nhất định sẽ có cảm giác an toàn, nhất định sẽ có những giấc ngủ yên bình không mộng mị.




...




Một sự xáo trộn hoàn toàn vào sáng hôm sau, khi Yoona đã thức dậy muộn hơn cô gái còn lại. Nhưng sự chậm trễ của Yoona có thể được chấp nhận khi cô vừa trãi qua một đêm đầy khó khăn. Jessica tinh nghịch đưa tay chọt chọt vào má cô gái đang say giấc ngủ kia, rồi lại mĩm cười khúc khích khi ngọ nguậy tóc mình vào mũi Yoona khiến cô ấy khịt khịt mũi tỉnh giấc.


-Sica đói, Yoong ah~


Jessica vừa phá rối giấc ngủ của Yoona và giờ mặt lại phụng phịu làm nũng, trong khi tay thì cào cào đâu đó trên vai cô ấy. Jessica thật là một đứa trẻ luôn biết cách khiến người khác không thể nào trách phạt hay từ chối mình điều gì.


-Sica đói mà.


-Được rồi bé cưng, để Yoong bế xuống giường có chịu không? Jessica gật gật đầu rồi chủ động ôm lấy cổ Yoona để cô ấy bế mình vào phòng tắm.





oOo






Thời gian một tuần trôi qua, Yoona cũng đã hoàn thành thủ tục bàn giao tất cả quyền thừa kế cho Krystal. Cô không nói bất cứ lý do gì về sự ra đi của mình và Jessica, nhưng với trực giác của một người mẹ, đủ để bà Im nhận ra Yoona đã biết tất cả mọi việc do bà gây nên. Cô ấy không trách cứ một lời nào, cũng không nổi giận với bà và cũng thật khó để có thể nhìn thấy một tia cảm xúc nào từ đôi mắt ấy. Bản thân bà Im hiểu rõ, Yoona muốn cấp cho bà một chút mặt mũi khi đã không vạch trần rất cả tội lỗi của bà.


Những cuộc trò chuyện giờ đây cũng trở nên vô nghĩa khi hầu như Yoona chẳng nói một lời nào, có chăng cũng chỉ là vài tiếng ậm ừ khi được hỏi đến. Không nói không có nghĩa là hết quan tâm, Yoona vẫn biết mỗi đêm bà đọc kinh sám hối như thế nào, nhưng chính vì cô vẫn xem bà là mẹ nên càng không thể đối diện được với sự thật này.


Chẳng bao lâu nữa, có lẽ Yoona và Jessica sẽ không bao giờ trở về ngôi nhà này, nơi đã tồn tại biết bao kỉ niệm từ thời thơ ấu giữa họ. Vui có, buồn có và nơi đây có một tình yêu được nuôi lớn ngày qua ngày.


Mỗi một thứ ở nơi này, sau khi họ rời khỏi đều trở thành kỉ vật. Yoona chậm rãi thu hết những hình ảnh thân thuộc ấy vào tâm trí, bước dần ra đến sân sau. Nơi có khu vườn tuổi thơ, có cây phong lá đỏ già nua theo năm tháng.


-Sica có nhớ chúng ta hay làm gì khi đến đây không ?


Yoona vẫn mỉm cười nhìn Jessica hồn nhiên lắc đầu. Bỗng nhiên những kí ức tuổi thơ lại ùa về, Yoona kéo tay Jessica đến đứng phía trước, còn mình thì đi vòng ra phía sau thân cây với ánh mắt khó hỉu của Jessica.


-Sica đứng sát vào thân cây đi.


Jessica gật đầu, một nụ cười thoáng nở trên môi khi cô trông thấy Yoona vui vẻ và đầy háo hức như vậy. Yoona vòng tay ra phía trước, ôm lấy thân cây và Jessica. Lúc nhỏ dù cố gắng đến mấy, Yoona và Jessica vẫn không thể cùng một lúc vừa ôm thân cây, vừa chạm được đến đối phương.


Jessica cũng thực hiện theo cách Yoona đang làm với mình, cả hai vòng tay đều vừa đủ để chạm đến eo người kia. Jessica khép mi mắt để cảm nhận cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân quen này, cũng không rõ có phải cô ấy đã nhớ ra điều gì hay không, khi khóe môi đang khẽ cong lên.


-Sica~


..


-Sica vừa cười ?


Từ lúc nào Yoona đã ở ngay sau lưng Jessica. Giọng nói ấy khe khẽ vang bên tai Jessica khi Yoona ôm lấy cô trong vòng tay. Cọ mũi mình vào cổ Jessica, Yoona lại nhẹ nhàng hôn lên má cô.


-Thích ah~


Gió khẽ thổi rì rào mang theo những chiếc lá khô xào xạc rơi rụng. Một bờ vai gầy guộc làm điểm tựa để nước mắt rơi. Một lời nói ngây ngô xoáy sâu vào tim đau điếng.



" Luôn nghĩ về bạn và khoảng thời gian hai ta bên nhau

Những điều cùng nhau trải qua nhiều đến nỗi có thể viết nên bao câu chuyện truyền kì "

-Two Missing One-




oOo




Seoul, tháng 7 năm 1922


Buổi chiều hôm ấy, mưa rơi lất phất trên con đường đến sân ga, tiếng ô tô bấm kèn inh ỏi, dòng người qua lại trong sự hối hả. Duy chỉ họ, vẫn chậm bước trên con đường của mình, tay trong tay với chiếc ô.


-Sica muốn ăn kem phải không ? Yoong mua cho Sica nha.


Dù Jessica không nói nhưng thông qua ánh mắt, Yoona luôn hiểu cô ấy muốn gì. Đặt chiếc ô vào tay Jessica, Yoona chạy thật nhanh qua phía bên kia đường để mua kem từ một người đạp xe bán hàng rong.


- Có thích không ?


Yoona mĩm cười chìa que kem ra trước mặt Jessica, nhưng Jessica lại nheo mắt nhìn cô như không hài lòng về việc cô vừa chạy ra ngoài mưa như thế.


-Sica không thích ah ?


Jessica lắc đầu rồi rút chiếc khăn tay của mình để lau đi những giọt nước mưa lấm tấm trên mặt Yoona. Cô không biết một người đã lặng nhìn cô rất lâu để rồi sau đó đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cô. Jessica cũng không biết người con gái ấy yêu cô, yêu những gì thuộc về cô và yêu cả mái tóc vài sợi rối của cô lúc này.


Cơn mưa bắt đầu nặng hạt và tạo thành một quang cảnh trắng xóa của chiều mùa hạ. Tạm trú vào mái hiên của một ngôi nhà bên đường, Yoona kéo tay Jessica ngồi xuống bên cạnh mình và giúp cô ấy bóc vỏ que kem. Có lẽ, dù có ngồi cản trở trước cửa nhà người khác bao lâu thì cũng sẽ khó có ai đến đuổi họ đi, bởi cánh cửa đã được khóa chốt ngoài với một lớp bụi dày đặt được phủ lên nó.


Lặng ngắm Jessica đã trở thành một thói quen ngấm sâu vào trong máu Yoona. Mọi hành động của Jessica, dù là rất nhỏ, Yoona cũng điều rất thích. Nhất là lúc trông cô ấy liếm liếm, cắn cắn que kem như thế này, thật là rất đáng yêu. Yoona càng thích thú hơn khi môi Jessica đang dần ửng hồng lên, cô mĩm cười ranh mãnh rồi nhoài người tới cắn hết một miếng thật to còn lại của que kem.


Jessica chun mũi nhìn cô với ánh mắt mất mát, trông như trẻ con vừa bị một kẻ xấu giành ăn.


-A...


Bất chợt Yoona ôm lấy khuôn mặt của Jessica và hôn cô ấy. Jessica chỉ vừa kêu nhỏ một tiếng, Yoona đã nhanh cơ hội đẩy một ít kem đang dần tan chảy ấy vào miệng cô.


-Có ngon không ?


Jessica cuối đầu như để giấu đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình. Nhưng nụ cười trên môi Yoona lại vơi dần, thật lâu rồi cô không thấy Jessica e thẹn như vậy. Nó gợi nhớ về kỉ niệm, về Jessica của quá khứ.


Jessica đưa tay đón những giọt mưa, cô chợt mĩm cười khi bắt được chúng trong lòng bàn tay, vui mừng tựa như vừa bắt được một thứ vô cùng trân quý. Mặc dù chẳng mấy chốc chúng lại vỡ tan như chưa từng tồn tại. Nhưng chợt nhớ đến một điều gì đó, Jessica đưa tay sờ lên cổ mình.


-Yoong ah~, dây chuyền.


-Sao vậy?


-Sica...để quên ở nhà.


Đêm qua, sơi dây chuyền bỗng bị đứt, Jessica đã cất nó vào ngăn tủ và khi sáng ra sẽ đưa nó cho Yoona sửa lại dùm cô, nhưng cô đã không nhớ. Yoona bảo rằng đây là món quà cô đã mua trong chuyến đi công tác lần ấy và chúng lại còn là một đôi, cô cũng rất thích nó. Mắt Jessica lại đỏ ửng, cô thật sự là một đứa trẻ mít ướt thế này.


-Ngốc, Yoong về lấy nó cho Sica là được rồi. - Jessica đã nắm lấy tay Yoona và lắc đầu khi biết cô ấy có ý định rời đi.


-Mưa.


-Yoong sẽ mang theo ô, không bị ướt đâu.


-Sica cũng muốn đi.


Yoona kiên quyết từ chối. Mưa thế này, cô không thể mang Jessica đi cùng, dù rằng có mang ô nhưng cũng không chắc sẽ tránh khỏi cả người bị ướt. Vả lại nếu một mình cô đi thì cũng sẽ nhanh chóng hơn. Jessica đã có thể nhận thức và tự chăm sóc bản thân nhưng Yoona vẫn có phần không yên tâm khi để cô ấy một mình, cô lại phải dặn đi dặn lại nhiều điều.


-Ở đây chờ Yoong, đừng đi đâu hết biết không ?


Yoona dịu dàng hôn lên tóc người yêu bé nhỏ của mình, xoa xoa bàn tay cô ấy trước khi bung chiếc ô và đứng dậy.


-Yoong ah~


Jessica ôm lấy Yoona mà dụi dụi mặt vào vai cô ấy như nũng nịu. Chỉ một đoạn đường ngắn thôi, nhưng với Jessica rời xa Yoona lúc này là một điều khó khắn. Ở mọi nơi, cô dường như đã quen với việc có Yoona bên cạnh.


- Sica ngoan, Yoong sẽ về ngay.


Jessica cười gật đầu, đôi má khẽ phiếm hồng khi cô rướn người hôn phớt lên má Yoona. Yoona xoay lại mĩm cười với Jessica lần nữa, trước khi thật sự khuất dần trong màn mưa.


-Chờ Yoong





...






Vài phút trôi qua, Jessica vẫn ngồi đấy nhìn theo hướng Yoona rời đi. Lại nhớ đến nụ cười của Yoona, môi cô thoáng vẽ thành một đường cong cong.



Yoong sẽ về ngay...


20 phút, rồi hơn nửa giờ... Yoona vẫn chưa trở về, Jessica vẫn ngoan ngoãn ngồi đấy trông theo, nhưng nụ cười trên khuôn miệng cũng đã tắt lịm từ lúc nào. Yoona đã bảo cô chờ, thì cô ấy nhất định sẽ trở về. Yoona sẽ không bỏ cô, có phải không ?



Thời gian cứ dần trôi...



Chờ Yoong...



Yoong sẽ về ngay...


Đoạn đường về nhà cũng không xa, nhưng Yoona lại đi rất lâu. Jessica muốn đi tìm Yoona, nhưng cô lại sợ. Sợ Yoona trở về không thấy cô thì làm thế nào, cô ấy sẽ lo lắng và giận cô mất.


"Yoong ah~, sao chưa về"

Mang theo một niềm tin, Jessica vẫn thế ngồi chờ, chờ mãi và cơn mưa cũng đã vơi dần. Nhưng rất lạ, giây phút ấy tim cô chợt nhói lên. Cảm giác như... cô sắp mất đi một người, một người rất quan trọng.


Nước mắt vô thức rơi xuống, hay đó chỉ là giọt mưa vô tình vươn trên mi rồi chảy dài theo khóe mắt ? Không ai biết trong cô có bao nhiêu cảm giác sợ hãi, cũng chẳng ai thấy được bờ vai nhỏ của cô đang run rẩy.







....







-Yoong~


Môi Jessica lại cong lên, cô đã cười rất tươi khi trong thấy hình bóng thân quen từ phía xa xa. Yoona sẽ trở về, cô tin chắc là như vậy. Không thể chờ lâu hơn nữa, Jessica lao đến ôm chầm lấy Yoona.


- Sica không ngoan, sao không ở yên đó chờ Yoong ?


Jessica liên tục lắc đầu, tay cô như vô lực đánh lên lưng Yoona rồi lại càng ôm siết chặt con người ấy.


-Yoong ở đây, đừng khóc.


Lạnh... Tay Yoona rất lạnh, toàn thân cô ấy đã ướt sũng. Jessica lặng nhìn người con gái ấy, khi cô ôm lấy khuôn mặt Jessica và lau đi những giọt nước mắt.


Lần đầu tiên trong mấy tháng qua, Jessica chủ động hôn lên môi Yoona, cuồng nhiệt tựa như những ngày tháng hạnh phúc xưa kia. Không cần biết có bao nhiêu người đang nhìn mình và cũng không cần quan tâm. Họ hôn nhau thật lâu, triền miên dưới cơn mưa đêm dần tạnh.


Bất chợt Yoona đẩy Jessica ra khỏi người mình và quay lưng bỏ đi. Jessica cứ thể ở phía sau gọi cô, Yoona vẫn như thế im lặng. Đôi mắt ấy phảng phất nét buồn thê lương, Yoona như muốn nói với Jessica một điều gì đó, cô hướng mắt về Jessica nhưng rồi lại tiếp tục bước đi.


-Yoong ah, đừng đi.



...






-Yoong


Jessica gọi lớn tên Yoona khi choàng tỉnh giấc mơ, nước mắt cũng đã thấm đẫm trên khuôn mặt cô ấy từ lúc nào. Jessica ngồi bật dậy và nhìn quanh để tìm kím bóng hình Yoona, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cô ấy đã trở lại.


-Yoong ah~


Giấc mơ... Yoona đã bỏ cô. Jessica không thể ngồi chờ được nữa, cô phải đi tìm Yoona, phải đưa Yoona trở về bên cạnh mình. Cô không cho phép Yoona bỏ cô đi như thế, Yoona đã bảo cô chờ, cô ấy không thể nuốt lời.



....


"Em không thể nghĩ đến ai khác ngoài chị"

...

"Jessica, em vẫn gọi tên chị mỗi đêm, cả trong giấc ngủ."


Những hình ảnh đã lãng quên của quá khứ cứ như một đoạn phim chiếu ngược. Nó bắt đầu từ thời điểm Jessica tỉnh lại và trông thấy người con gái ngồi bên cạnh. Đến những hình ảnh của đêm kinh hoàng ấy tại kho hàng.


"Jessica, chị thật nhẫn tâm. Tim chị không có một vị trí nào dành cho em sao ? "

...

" Chị không chờ em về ah ?"

...

"Xong việc em sẽ về ngay, đợi em."


Từng chút từng chút một tái hiện trong đầu Jessica thật rõ ràng. Và nó kết thúc bằng một nụ cười của Yoona trước khi rời khỏi nhà vào hôm đó, tựa như nụ cười mà cách đây không lâu cô vẫn còn trông thấy.




...




- Cô gì ơi, cô có sao không ?


Người đàn ông trung niên vội vã chạy đến đỡ lấy một cô gái khi cô ta vừa cứu lấy đứa con gái của mình khỏi một vụ tông xe, còn kẻ gây ra tai nạn vừa rồi thì đã nhấn ga chạy mất.


Yoona lắc đầu khi đang cố gắng gượng dậy, cảm giác choáng váng khi cô rão đôi mắt nhìn quanh để tìm kiếm một vật gì đó rất quan trọng đã rơi khỏi túi áo khoác của mình. Yoona mặc kệ người đàn ông ấy có hỏi cô hàng chục lần về tình trạng của cô mình.


-Cô không sao thật chứ ? Cô đánh rơi gì phải không ?


" Jessica... Dây chuyền"


Yoona loạng choạng chạy đi, rồi ngã nhào ra phía trước khi cô đang cố lao đến để nhặt lại sợi dây chuyền đã rơi vào trũng nước cách đó không xa. Đầu óc cô trống rỗng và không thể cảm nhận được gì nữa ngoài một cảm giác tê buốt.


" Jessica "


Jessica là tất cả những gì cô còn có thể nghĩ đến lúc này, cô phải về với Jessica, phải trao lại cho cô ấy sợi dây chuyền này, phải đưa cô ấy rời khỏi đây. Toàn thân Yoona đều đã ướt sũng nhưng cô vẫn nhặt lấy chiếc ô và trở về. Yoona biết nếu cô không che ô thì Jessica trông thấy sẽ lại lo lắng thế nào. Yoona bám tay vào thành tường và hàng cây xanh suốt dọc đường đi, nhưng đôi chân dường như không còn nghe lời, nó như sắp nhuyễn ra với từng bước đi chậm chạp và không còn vững chãi.


" Đợi em "





...





-Yoong


Yoona mơ màng nghe thấy tiếng Jessica gọi mình, rất gần, nhưng cô không thể chạy đến bên cạnh cô ấy mà chỉ có thể ngồi dưới gốc cây ấy chờ đợi. Cô rất mệt, ngay cả một tiếng hô lớn tên Jessica cũng không thể.


-Jessica


Điều cô không muốn trông thấy nhất chính là nước mắt của Jessica và giờ cô ấy đang khóc. Jessica khóc, khóc vì bản thân không đỡ nổi Yoona đứng dậy, cô càng làm sự việc tệ hơn khi khiến cả hai lại ngã xuống đất một lần nữa.


-Yoong ah~


Jessica nhanh chóng rút chiếc khăn trong túi của mình để lau đi vệt máu đang chảy ra từ mũi Yoona, nhưng nó lại trào ra mỗi lúc một nhiều. Đôi mắt Yoona trở nên đờ đẫn và không còn nhìn thấy rõ mọi thứ. Cô đưa tay lên tìm kím Jessica, người con gái đang ôm cô trong vòng tay.


-Jessica


Jessica nắm lấy tay Yoona và áp lên mặt mình, cô không nói gì mà chỉ ôm thật chặt Yoona, chốc chốc lại gọi tên cô ấy. Dòng chất lỏng ấm nóng ấy cũng không một phút nào ngừng rơi trên tay Yoona, nhiều đến nỗi có thể nghĩ rằng trời lại tiếp tục cơn mưa.


- Chị cười rất đẹp, đừng khóc.


- Yoong


- Jessica, là chị phải không ?


-...


-Đã lâu...chị không gọi em như vậy.


Cô ấy gọi tên Yoona không giống với cách "đứa trẻ" Jessica đã gọi. Chính giờ phút này, Jessica của cô đã trở lại. Có phải hay không? Yoona tựa đầu vào ngực Jessica, cô vẫn mĩm cười, cô thích cảm giác được Jessica ôm và che chở như thế. Cô nhớ, rất nhớ nó, rất nhớ Jessica.


-Em rất nhớ chị, Jessica.


-Yoong, không sao, sẽ không sao đâu. Chị đưa em đến bệnh viện.


Một lần nữa Jessica đỡ Yoona lên, nhưng cô ấy lắc đầu và dùng chút sức lực còn sót lại của mình để siết chặt lấy Jessica. Không cần phải đi đâu, cô chỉ muốn ngồi đây và được Jessica ôm như vậy là đủ. Vì hơn ai hết, Yoona biết rõ mình còn bao nhiêu thời gian để ở cạnh người con gái này.


-Em lạnh, chị ôm em một chút đi.


Jessica ôm thật chặt Yoona, cố gắng dùng chút hơi ấm ít ỏi của mình để truyền sang cô ấy, nhưng dường như vô nghĩa. Cô có thể cảm nhận được cơ thể Yoona mỗi lúc một lạnh hơn, những ngón tay cô ấy cũng không thể cử động linh hoạt.


-Em mang nó về cho chị.


Yoona dần mở lỏng lòng bàn tay để Jessica có thể trông thấy sợi dây chuyền. Cô rất muốn đeo nó lại cho Jessica, nhưng cô rất mệt, ngay cả nhất tay cũng là một điều khó khăn đối với cô lúc này. Jessica siết lấy tay Yoona, giọng cô như lạc đi, cô biết Yoona đang nghĩ gì.


-Em sẽ không sao, em phải đeo nó lại cho chị, Yoong.


Mọi thứ dần trở nên mờ ảo, Yoona chỉ còn trông thấy Jessica đầy nước mắt nhìn cô. Jessica vẫn tiếp tục ngăn những dòng máu từ mũi Yoona chảy ra, nó thấm đẫm chiếc khăn tay của cô, nhưng dù có cố gắng đến mấy, cô cũng không thể ngăn nổi chúng.


-Chị kể chuyện cho em nghe đi, Jessica.


-Chị không biết, không biết. Chúng ta đến bệnh viện đi, Yoong ah.


-Em chỉ muốn nghe giọng nói của chị thôi.


-Xin lỗi Yoong ah, lỗi tại chị...


Nếu không yêu cô thì có lẽ Yoona vẫn sẽ luôn là một cô gái hoạt bát hay cười, sẽ có những ngày tháng yên bình hạnh phúc, sẽ không chịu nhìu khổ sở như bây giờ. Yoona không nên yêu cô, cô chỉ biết trờ thành gánh nặng của cô ấy.


-Em không thích chị xin lỗi. Jessica, nói chị yêu em đi.


-Chị ... không xứng.


-Có phải vì vậy mà ngay cả em... chị cũng không muốn nhớ, phải không?


Yoona bắt đầu thở dốc nhưng cô vẫn không muốn buông Jessica, đôi tay ấy càng siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh kia như bám víu vào chiếc phao cứu sinh của mình.


-Không phải, Yoong ah~


"Jessica, nói chị yêu em đi"

Jessica biết sâu thẳm trong lòng mình muốn nói ra điều đó, nhưng thân thể cô giờ đây thật nhơ nhuốt, chính bản thân cô cũng khinh bỉ nó vô cùng. Nội tâm Jessica luôn bị những loại cảm giác và suy nghĩ ấy dằn vặt, nó khiến cô phải tự nhốt mình trong cái vỏ ốc do chính mình tạo ra và cũng vì Jessica không biết phải đối diện với người cái gái cô yêu như thế nào.


-Em biết chị yêu em mà.


Yoona hiểu rõ Jessica vẫn luôn mang một nỗi sợ hãi, một nỗi tự ti mặc cảm. Cô muốn an ủi Jessica, muốn xua đi những "bóng ma" đang ngự trị trong lòng cô ấy. Nhưng Yoona thật sự rất mệt, cô dần không thể nghe được giọng nói của Jessica. Cô chỉ mơ hồ trông thấy khuôn miệng Jessica gọi tên cô, khi máu từ hai bên tai cũng bắt đầu rỉ ra.


- Jessica...


Hơi thở Yoona trở nên yếu ớt, mi mắt cô cũng dần mệt mõi. Yoona thấy lạnh, lạnh đến toàn thân dường như tê dại. Yoona chỉ cảm nhận được duy nhất một điều, Jessica đã cuối xuống hôn cô và cô biết rằng mình cũng đã mĩm cười rất tươi khi trông thấy những chữ mấp máy trên môi Jessica.


- Jessica, em yêu chị.


Một lần nữa cô được chạm vào đôi môi ấy, đó là điều cuối cùng Yoona có cảm nhận. Jessica vẫn hôn cô, rất lâu, rất lâu sau đó. Ngay cả khi hàng mi ấy đã khép chặt, Jessica vẫn ôm Yoona trong vòng tay và hôn cô ấy.


"Bạn ra đi khiến tôi nhận ra nụ cười có lỗi, bước chân cũng trở nên chênh vênh

Còn lại mình tôi làm sao đi đến hết con đường này!"







...




" Chị cười rất đẹp. "

Yoona yêu nụ cười của Jessica, cô sẽ làm bất cứ việc gì để đổi lấy nụ cười của người con gái ấy. Jessica mĩm cười, cô cười vì đã nhớ Im Yoona là ai, cười vì cô đã được trở về bên cạnh người cô yêu nhất.


Có muộn quá chăng ?


Jessica ôm chặt Yoona vào lòng và tựa cằm lên đỉnh đầu cô ấy, chốc chốc lại hôn lên tóc Yoona như cách cô ấy vẫn thường làm với mình.

"Chị không cho em tắm chung, ngủ chung với chị nữa. "

Cô lại cười, lần này là vì những hình ảnh Yoona chạy đến phòng cô vòi vĩnh, đòi cô phải cho ngủ chung mới thôi. Lần đó sau khi Jessica gặp người bạn từ Hoa Kì về, Yoona đã không muốn ngủ cùng cô nữa. Khi ấy Jessica không biết Yoona đã ghen vì nghĩ rằng đó là người cô yêu.


"Yoong, đứa ngốc."

Giai điệu ư a của một bài hát nào đó phát ra từ Jessica, rất khẽ, chỉ đủ để người bên cạnh nghe thấy. Hình ảnh một đứa trẻ quấn quýt bên cạnh để được cô hát ru ngủ vào mỗi đêm có mưa to, sấm chớp lại hiện về trong tâm trí và cứ mỗi lần cô hát như thế nó sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ ngon.


"Ngủ ngoan, Yoong ah~"

Vài người đi đường không ít lần ném về phía cô ánh mắt kì thị rồi lại xầm xì. Lúc ấy, cô sẽ bịt tai Yoona lại để cô ấy không bị ảnh hưởng bởi những tiếng ồn xung quanh. Yoona đã ngủ rất say, trong vòng tay của Jessica, cô ấy dường như không muốn tỉnh dậy, không muốn rời bỏ vòng tay này. Cứ thế Yoona không bao giờ trông thấy Jessica đã nhìn cô rất lâu, tựa như cách cô hay làm với Jessica khi cô ấy ngủ.




"Không có bạn bên cạnh, tôi mất phương hướng

Con đường trước mắt cũng trở nên trắc trở"


-Two Missing One-



Jessica không khóc nữa, khi bờ vai bên cạnh đã không còn là điểm tựa để cô có thể thành thật khóc với tất cả nỗi đau. Sự tê dại từ trong tâm hồn đã bào mòn tất cả những cảm xúc đau đớn. Yoona đã vậy, Jessica cũng vậy, giá mà họ có thể khóc thật với tất cả những nỗi đau đã chịu đựng. Hoặc giả khóc chỉ làm họ cảm thấy trở nên yếu đuối và tuyệt vọng.

"Em yêu chị, Jessica."

Khi yêu nhau, người ta thường nhớ những ngày kỉ niệm, nhớ ngày họ chia tay , nhưng lại không thể nhớ họ đã yêu nhau khi nào. Jessica cũng không nhớ, hay thật chất cô cũng không biết rằng mình đã yêu người con gái ấy. Nhưng đã bao lâu từ đêm mưa hôm ấy, cô lại nhớ rất rõ. Đêm mưa đầu tiên của cô và Yoona.

" Chị là của em, Yoong "

Jessica nhìn sang người con gái đang được cô ôm trong vòng tay rồi tự hỏi bản thân, Yoona có phải cũng đã rất sợ hãi khi đối diện với sự im lặng của cô trước đó ?


-Yoong ah~


Jessica gọi, giọng nói yếu ớt và run rẩy, cô chờ sự hồi âm từ người con gái kia, nhưng có bao lâu thì cô ấy vẫn im lặng. Yoona của cô đã thật sự ngủ rồi, một giấc ngủ thật say, thật dài.



...


" Em không thể sống thiếu chị, Jessica "

" Chị cũng sẽ không thể sống nếu không có em, Yoong "


Từng lời Yoona đã nói Jessica đều nhớ rất rõ. Nhưng cô không dám phá tan sự im lặng đến nao lòng ấy, không dám quay sang hỏi Yoona một lần nữa. Hỏi những lời nói ấy đều là thật phải không? Có hay không Yoona vẫn nhớ lời hứa sẽ đưa cô đi?


" Chúng ta rời khỏi đây có được không? "

" Yoong ah, hãy đưa chị đi cùng. " " Yoong sẽ về ngay, chờ Yoong "

" Chị sẽ đi tìm em, đơị chị "


Yoona chỉ thích ở bên cạnh cô. Yoona hứa sẽ đưa cô đi. Yoona cũng không thể sống thiếu cô. Yoona...Yoona...Yoona...


...



"Yoong ah~"

Cứ thế họ ngồi đấy từ chiều tối cho đến tận đêm, nhưng cũng chẳng ai biết hoặc quan tâm họ còn sống hay đã chết. Đời và người cũng bạt bẽo như những cơn mưa.




...



" Jessica, em yêu chị "

" Chị yêu em, Yoong " - Đó là điều cuối cùng Yoona có thể nhìn thấy trước khi vĩnh viễn khép chặt đôi mắt. Jessica một lần nữa áp môi lên môi Yoona, cả hai bờ môi chạm vào nhau đều đã lạnh buốt và tê cứng.




....



" Em sẽ đưa chị đi "

Trong đêm, một con bướm đậu trên tóc Jessica, không lâu sau, một con bướm khác cũng từ đâu bay đến. Đôi bướm dường như vui mừng vì tìm thấy nhau, khi chúng quấn quýt bay lượn vài vòng quanh Yoona và Jessica, rồi cùng nhau bay đi.

" Một con sẽ buồn "

Có lẽ, đôi bướm ấy đến một nơi không ai tìm thấy chúng. Một nơi không có quá khứ, không có nước mắt, không có đau khổ. Chỉ có đôi uyên ương ở cạnh nhau, yêu thương và hạnh phúc bên nhau...

"Em sẽ đi tìm chị, để chị yêu thuơng em, Jessica"



"Nếu như trước nay vẫn chỉ là một mình, chưa từng có bạn trong cuộc đời tôi.

Thì hôm nay dù một mình đương đầu mọi thứ, tôi sẽ không cảm thấy tệ hại đến nỗi muốn rời bỏ thế gian như thế này... "





Ngày xưa ấy có mưa rơi nhưng vẫn thấy ấm áp lạ thường. Đêm nay mưa lại vẫn rơi, nhưng chợt nghe lòng ngun ngút lạnh. Gốc cây nơi cuối đường cũng trở nên nhạt nhòa trong mưa đêm.




Nhất định... Nhất định ở kiếp sau, họ sẽ tìm thấy nhau.


...





Seoul, 22 tháng 7 năm 2012



...




(I) Two Missing One - END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro