Chương 21 nè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete

Tôi mang Venice sang chính gia. Cậu bé vừa rời khỏi vòng tay tôi liền khóc lớn, tôi ôm cậu vào lòng, nội tâm cũng đau đớn khi nhìn vào cái mũi cao kia, cho đến hiện tại tôi vẫn không thể nào trấn an bản thân mình ,anh ấy không thể nào đối xử với tôi như thế được,tôi đã quyết định anh sẽ là người sau này tôi phải dùng hết mọi thứ tôi có để chăm sóc và đi đến khi không còn đi được nữa. Tôi hít sâu rồi đưa Venice cho Porsche rồi đưa cho nó một cái balo có một bộ quần áo, sữa và tả của Venice, xong xuôi hết mọi thứ tôi liền đi đến nhà hàng mà thằng Porsche đã nói, tay tôi trên vô lăng không ngừng run lên khắp đoạn đường đến nhà hàng, trong lòng cũng đôi khi muốn quay ngược về nhà nhưng tay vẫn đang lái xe. Tôi đến nơi và gửi xe vào bãi giữ xe, đi lên lầu trên nhưng không tìm thấy anh ấy, tôi hơi thở phào vì có lẽ thằng Porsche đã nhìn nhằm ai đó thành anh ấy, nhưng không, tôi đã thấy anh ấy đang đi cùng một cậu thanh niên tóc vàng, cầm tay nhau rất thân mật, trái tim tôi như vỡ ngay tại chỗ, bàn tay siết lại và run lên không ngừng, tôi đi đến định cho một cú đấm vào đôi giang phu dâm phu kia thì có ai đó đã chụp thuốc mê tôi khiến tôi ngất đi và rơi vào bóng tối.
--------
Tôi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, đây không phải là nơi tôi đã từng đến trước đây, tay chân cũng không bị trói hay là có bất kì vết thương nào hết, đèn xung quanh tắt rụp khiến bóng tối nuốt trọn lấy tôi, tôi hơi hoảng sợ nhưng cố giữ bình tĩnh đứng dậy mò mẫm khắp nơi....
- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday x2, happy birthday to you
Cái bánh kem đầy nến xuất hiện trong bóng tối, theo đó đèn cũng được sáng lên, anh ấy trên tay cầm chiếc bánh sinh nhật, Macau đang xịt tuyết giả khắp nơi, mọi người ở chính gia cũng có mặt ở sau lưng anh ấy, chờ đã, cái quái gì đang diễn ra thế này.
- Chúc mừng sinh nhật vợ yêu.
Anh ấy nhìn tôi cười ôn nhu, thằng Porsche bên cạnh cũng vui vẻ cười nhìn tôi, cmn tôi lại bị anh ấy chơi khâm như hồi anh ấy đã tỏ tình tôi, tôi tức giận nhìn vào anh ấy, con mắt đỏ lên như thể muốn thêu đốt anh ấy.
- Vegas, anh xem em là thằng ngu  à, hết lần này đến lần khác bày trò khiến em lo lắng, anh thấy em như vậy anh rất vui đúng không.
- Vợ, vợ, anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm em bất ngờ, anh...
- Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe bất kì điều gì từ anh, tôi đã rất bận rộn để chăm sóc cho anh, rồi lại phải lo cho Venice, nhìn cơ thể tôi bây giờ đi, có giống như con người không, tôi đã thành ra thế này anh còn không vừa lòng hay sao, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không.
Tôi hét vào mặt anh ấy, cơ thể tôi cũng run lên theo mỗi câu tôi nói, mọi người xung quanh cũng nhìn ra được tầm quan trọng của vấn đề mà cố đi đến chạm vào tôi, anh ấy bỏ cái bánh trên tay xuống rồi ôm chặt lấy tôi nhưng tôi đã đẩy anh ấy ra.
- Từ nay anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt tôi

Vegas

Trường hợp mà tôi không thể nào ngờ đến đã xảy ra, chỉ là do tôi muốn tạo cho vợ một bất ngờ vào ngày sinh nhật của em, tôi cứ nghĩ em cũng sẽ thích những thứ hồi hộp thế này từ tôi, nhưng tôi chỉ đang tự thoả mãn cho cái sự điên rồ của mình mà chưa hề nghĩ đến cảm giác của vợ. Em đã từ bỏ cuộc sống vui vẻ tự do tự tại của mình vì tôi, vì đứa em trai vừa chào đời của tôi và vì gia đình tôi, em đã không còn là Pete của trước đây nữa, thế nhưng tôi vẫn ở đây gây ra cho em một mớ ngu ngốc thay vì giúp em gánh vác những thứ bề bộn xung quanh, tôi đúng là một tên tồi tệ.

Ánh nhìn của em lúc nãy làm trái tim tôi co rúm lại, trong đó có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu thất vọng dành cho tôi, tôi lại tiếp tục làm cho em tổn thương hết lần này đến lần khác, khoảnh khắc em bỏ đi và mặc kệ tôi, giống như cả thế giới bỏ mặc tôi vậy, không sai em chính là thế giới của tôi, dù cho tôi có đánh mất chính mình thì tôi cũng phải để mất vào tay em.
Tôi chạy theo vợ mình ra bên ngoài, tôi chết lặng ngay tại chỗ khi thấy em đang nằm bất động trên đất lạnh, chiếc quần cụt làm lộ ra vết bầm tím ở chân, tôi cố chạy đến chỗ vợ nhưng chân tôi như bị ghị chặt xuống đất, nặng nề và đau đớn, tôi ôm em vào lòng khi hơi thở của em đang thôi thớp rồi không còn nữa, khoảnh khắc này tôi đã sụp đổ hoàn toàn, nước mắt kìm nén trong suốt nhiều năm qua hôm nay rốt cuộc đã không chịu nỗi nữa mà túa ra, tôi không ngừng gào thét tên của vợ dưới bầu trời sao đêm.
Lỗ tai tôi bị một lực đạo không hề nhẹ mà kéo thành một vòng tròn, tiếng vợ tôi ở trong lòng không ngừng cười khúc khít, tôi đã bị ảo giác hay linh hồn của vợ đang về tìm tôi? Tôi mở mắt ra thì thấy vợ đang cười nhếch mép ở trong lòng tôi, ngón tay lại tăng thêm lực đạo như muốn nhéo đứt cái tai tôi.
- Đừng nghĩ chỉ có anh mới biết diễn, chẳng qua là ông đây muốn xem anh có tài cán gì, nhìn xem ai đang khóc đỏ mắt kia kìa.
Ôi, tôi đã rất bất ngờ với cú plot twist này của vợ mình, tôi lại bị vợ quay trong chính cái sự điên rồ mà tôi đã tạo nên, em đứng dậy khỏi người tôi, thư giãn gân cốt rồi phủi bụi trên người, em chìa một tay ra ý muốn kéo tôi đứng dậy.
- Còn chưa biết ai là thóc đâu ^^
Em nở nụ cười xinh đẹp từ trên cao nhìn xuống tôi, tôi nắm bàn tay đang chìa ra của vợ mình rồi đứng dậy, tôi kéo em vào lòng một tay ôm lưng tay còn lại ôm cái đầu nhỏ của em, em như một liều thuốc phiện làm tôi si mê không lối thoát.
- Em cảm ơn vì đã nhớ ngày bình thường này của em, mọi lần nó điều trôi qua một cách nhạt nhẽo và vô vị.
- Anh cảm ơn vì đã bao dung được con người của anh.
- Ôi cmn tao tưởng tao là đồng minh của chính nghĩa, ai dè lại thành diễn viên quần chúng bị vợ chồng tụi nó quay mồng mồng, tụi mày còn không coi lại bản thân đã bao nhiêu tuổi còn chơi cái trò này, con của tụi mày cũng lớn tướng như vậy rồi, thật là không biết xấu hổ.
Anh cả ở phía sau lưng trề môi phàn nàn, những người còn lại biểu cảm cũng không khác là bao nhiêu, gì vậy chứ tôi cũng chỉ là hạt thóc nhỏ dưới trướng vợ thôi mà :v
- Đây là cái giá mọi người phải trả khi hùa theo anh ấy gạt tôi.

Chúng tôi lại ùa vào phía trong nhà, buổi tiệc sinh nhật vẫn cứ thế mà tiếp diễn, nhậu nhẹt, ca hát rồi lại chơi bài, tuổi trẻ cuồng nhiệt mà tôi đã bỏ lỡ hôm nay được một dịp mà bung xõa. Trong cơ mê say tôi lại thấy vợ mình đẹp hơn gấp ngàn lần, em ấy cùng anh cả đang hát cái bài gì đó trên sân khấu nhiều màu mà tôi nghe chả hiểu mô tê gì, em đi xuống kéo tôi lên sân khấu lắc lư quay cuồng, mọi người cũng đồng loạt lên sân khấu mà quẩy theo điệu nhạc khó hiểu của anh cả.
Đến gần ba giờ hơn buổi tiệc mới kết thúc, hiện trường giống như bối cảnh phim zombie khi mà xác người nằm lê lết trên nền đất, tôi cùng vợ đang nằm cạnh nhau trên sofa, em ấy nhắm mắt nhưng tay lại vẽ loạn trên không trung.
- Em không giận anh sao
- Vì điều gì?
- Ví dụ như hôm nay, và hôm anh cầu hôn em, anh đã làm em lo lắng và hồi hộp.
- Nếu em giận anh, anh sẽ làm gì? Có thể thay đổi được quá khứ không
- Ít ra anh sẽ không để nó tiếp diễn trong tương lai.
- Hummmm.... Biết làm sao được, ông trời chính là muốn em phải chịu những điều này, em thấy cũng rất thú vị mà, đôi khi cuộc sống dễ dàng quá lại tẻ nhạt :v, ngoài việc biết ơn ngài Korn thì một lý do khác em chọn nghề vệ sĩ chính là muốn tìm sự thách thức cho bản thân mình, em thích những thứ anh đang làm, sẽ làm và định làm, vì em thích anh, tất cả mọi thứ từ anh.
Trong bóng tối với ánh sáng từ trăng sao chiếu vào, hai trái tim chúng tôi như đang cùng chung nhịp đập, tôi cũng đưa bàn tay có chiếc nhẫn cưới lên không trung rồi nắm lấy bàn tay có chiếc nhẫn cưới giống tôi, ánh sáng từ cặp nhẫn chiếu ra thậm chí còn chói mắt hơn cả những ngôi sao ở ngoài kia, sẽ không một ai trên đời có thể chấp nhận được con người điên rồ và ích kỷ của tôi ngoài vợ...

Pete
Và cũng sẽ không có ai có thể tạo ra được nỗi đau, sự lo lắng hồi hộp một cách tinh tế cho tôi như anh ấy, bởi vì chúng tôi sinh ra là để thuộc về nhau....
---------
Không khí giáng sinh đã tràn vào tổ ấm của tôi, cây thông to đùng được quấn rất nhiều đèn màu và lục lạc, bên dưới còn có rất nhiều hộp quà to nhỏ, nhạc giáng sinh luồn lách khắp mọi nơi trong căn nhà, Venice cũng được mặc một bộ quần áo màu đỏ trông rất dễ thương.
Hôm nay vợ chồng tôi sẽ đến chính gia để cùng mọi người đón giáng sinh, dự định ban đầu sẽ gửi Venice đến đó rồi đi du lịch, nhưng sau đó Venice đã bị sốt nhẹ nên chuyện du lịch lại hoãn lại vào một ngày nào khác. Kỳ thật mỗi ngày ở bên cạnh anh ấy cũng đã rất hạnh phúc rồi, đi xa hay đi gần, đi cùng nhau mới là điều tôi thích, đổi lại tôi cũng hiểu vì anh ấy muốn dành cho tôi mọi thứ. Đôi khi cùng một chuyện nhưng lại có những suy nghĩ khác nhau, cũng bởi vì tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi.
Đường phố hôm nay thật nhộn nhịp, khắp nơi điều là nhạc giáng sinh và phụ kiện dành cho dịp lễ này, tôi thích dịp lễ này nhất trong năm nhưng lý do là gì thì tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc khi đến ngày này.
Tôi mở một bài hát trên xe, lâu lâu nhìn vào Venice đang ngủ trong tay Macau ở phía sau, anh ấy đưa tôi cho một cái kẹo hình ông già Noel, cái hộp nhỏ trên xe luôn không bao giờ thiếu đồ ăn vặt, chả hiểu anh ấy đã mua từ khi nào.
Khoảng tám giờ hơn thì đến chính gia, tôi thấy chồng mình vẫn đang xem gì đó trong điện thoại.
- Anh xin lỗi vợ nha, bên phía vận chuyển đang có vấn đề, anh phải đến đó một tí, khoảng một tiếng thôi.
- Được rồi
- Thôi nào chỉ một tiếng thôi, anh hứa sẽ trở lại cùng em và mọi người đón giáng sinh, yêu vợ.
Anh ấy hôn lên cái môi hơi trề ra của tôi, đúng là mất hứng mà, cứ luôn phải có công việc vào những dịp vui. Tôi dõi theo anh ấy và Macau đang dần lái xe ra khỏi chính gia, buồn hiu bế Venice vào chính gia.
Tôi bị choáng váng bởi cây thông to gấp ba cây thông ở nhà tôi, cậu chủ tankul xuất hiện với bộ quần áo màu xanh màu đỏ lồng lộn kèm với quả đầu được làm cho phồng to lên như bị nổ bom, Arm và Pol ở phía sau xách cái vạt áo dài cho cậu chủ, vừa đi vừa cười với tôi một cách mệt mỏi.
- Peteeee, em dâu của tao, mày thấy bộ này có đơn giản quá không, tao muốn chọn bộ kia nhưng hai thằng này lại bảo bộ này đẹp hơn, hay là mày mặc thử bộ kia cho tao xem đi, đưa Venice đây tao giữ cho.
- Không cần đâu cậu chủ, Venice vừa hết bệnh nên tôi hạn chế để cậu bé khóc vào những ngày này.
Tôi lùi lại phía sau và giữ chặt "con trai "của mình, cậu chủ khinh thường nhìn tôi từ trên xuống dưới, lắc đầu tặc lưỡi ( ghi đúng chính tả hông mng :(( )
- Mày xem hôm nay là giáng sinh, bộ đồ này của mày quá bình thường,phải  nói thằng Vegas chỉ mua được cho mày những bộ đồ tầm thường thế này à, tao có một thứ khác hay hơn, coi như là quà giáng sinh tao tặng mày.
Cậu chủ bảo Pol lên phòng lấy một cái gì đó, tôi không quá để tâm vào món đồ thần bí của cậu chủ, nó chắc là một cái gì đó rất màu mè và sến súa.

Buổi tiệc thật sự đang diễn ra bên hồ bơi, một buổi tiệc ồn ào và náo nhiệt, tôi định cho Venice uống sữa xong sẽ ra đó với mọi người, Porchay giơ chiếc máy ảnh lên và tách một cái, tôi chuyển tầm nhìn về phía cậu nhóc nghịch ngợm đó, nhóc cười hề hề rồi chạy đến chỗ tôi, khoe tôi xem bức hình vừa chụp.
- P'Pete thật dịu dàng khi nhìn Venice, em cũng nhiều lần thấy ánh mắt này khi anh nhìn P' Vegas.
- Do em chụp đẹp thôi, tí gửi cho anh với nhé.
- Khạp
Cậu nhóc nghịch nghịch gì đó trong máy ảnh trông rất vui vẻ, lần đó khi vừa mới nhìn thấy em ấy, ẻm rất rụt rè và trầm lắng, khác xa so với thằng anh nóng tính của nó, hiện tại đã rất cởi mở và hoạt bát, còn là cục cưng ở chính gia nữa, đôi lần ẻm cùng cùng Macau về nhà tôi chơi bởi hai cậu nhóc cùng học chung trường, Macau cũng chỉ đưa mỗi ẻm về nhà thôi, nếu cậu Kim cùng nhóc không hẹn hò yêu đương, tôi còn nghĩ Macau với ẻm đang thần thần bí bí hẹn hò với nhau.
- Em vừa mua máy ảnh à.
- Dạ không, là quà giáng sinh của Macau, cậu ấy biết em thích nên đã tặng, trong khi Kim thì chẳng tặng gì cho em cả, haizzz vào những ngày lễ người cô đơn sẽ càng cô đơn.
- Thôi nào, có thể cậu ấy đang bí mật chuẩn bị một món quà cho em thì sao, đúng không Venice...
- Venice thật dễ thương, trông ẻm giống như con của hai người vậy,  P'Vegas đã tặng quà cho anh chưa.
- Vẫn chưa, anh không mấy quan trọng, nhưng có lẽ anh đoán anh ấy sẽ làm gì đó điên rồ để anh bất ngờ
- Ôi hai anh thật sự khiến em rất hâm mộ, nhưng anh hoàn toàn xứng đáng với những điều dễ thương đó.
- Anh cảm ơn, em cũng đừng quá bi quan, tình yêu của mỗi người sẽ có mỗi cách thể hiện khác nhau, em hãy kiên nhẫn đợi cậu Kim nhé.
- Em đã hiểu, để em giữ Venice cho, anh hãy ra đó với mọi người đi, mọi người điều đang tìm anh.
Thấy Venice đã bú đủ nên tôi định đưa cho porchay trông hộ một tí, ngài Korn bước đến gần rồi bế Venice vào lòng, cười đến lộ cả hai vết chân chim, ngài ấy muốn chơi với Venice nên tôi và porchay đã hoà vào buổi tiệc ồn ào kia. Thằng Porsche và cậu Kinn như đang cãi nhau vấn đề gì đó, nói đúng hơn là chỉ có thằng Porsche đang to tiếng với cậu Kinn, tôi nghe loáng thoáng gì đó về quà giáng sinh, nó muốn một chiếc môtô thay vì con Mercedes cậu Kinn đã tặng :v
- Tao xin lỗi Porsche, ngày mai tao sẽ mua một chiếc khác được không.
- Mày chả hiểu ý tao muốn gì, mày cũng chả biết tao cần gì, mày chỉ biết xin lỗi cho những thứ mày đã làm, xin lỗi rồi lại xin lỗi, tối hôm nay mày đi sang phòng khác ngủ, đừng bén mảng đến gần tao.
Nói rồi nó đi đến chỗ tôi với hai ly rượu trên tay, để lại cậu Kinn một thân đứng đó, cậu chủ tankul cũng đi đến phía chúng tôi, nhếch mép đổ một ít dầu vô ngôi nhà đang cháy kia.
- Mày chửi hay lắm Porsche, nó vốn không tìm hiểu xem mày thích cái gì, chỉ làm theo ý nó muốn, mày nên chửi nó nặng hơn thế nữa mới được.
Mép môi tôi giựt giựt khi uống một ngụm rượu vào người, quao thật sảng khoái, lâu lắm mới uống được loại rượu nó đã thế này, phía bên kia tôi cũng thấy porchay đang náo loạn với cậu Kim rồi cũng giận đùng đùng đi về phía này, nhóc tức giận quăng một cái gì đó xuống hồ bơi.
Thế là hiện trường đang chia làm hai phe, phe tặng quà sai, không tặng quà và phe được tặng quà ,không được tặng quà, cậu chủ tankul đi tới đi lui thêm dầu vào lửa làm cho không khí vui vẻ phút chốc nóng lên đầy sát khí. Còn chồng tôi bây giờ không biết đang ở phương trời nào rồi, hay là lại ở một góc nào đó bày trò chơi khâm tôi nữa, một người thân thiện dễ gần như tôi lại đi kết giao với những kẻ điên này có ngày tôi cũng điên mất thôi.
- Nâng ly lên, uống thật đã và không để ý đến những kẻ ngốc kia.
- Dô, đừng quan tâm đến những người tham vọng kia
Phe vợ hùng hổ bao nhiêu, phe chồng cũng phản lại bấy nhau, không bên nào chịu thua bên nào, ly rượu cũng cụng vào liên tục, tôi phải giữ bình tĩnh vì tôi còn có Venice và thằng chồng chưa trở về của tôi, đầu tôi hơi choáng nên tôi tìm một góc rồi ngồi xuống, mùi nước hoa xen lẫn trong mùi rượu xung quanh, đây là mùi của chồng tôi, tôi tìm kiếm xung quanh và thấy anh ấy đang nhìn và đi về phía tôi, mắt tôi lờ đờ với mọi thứ xung quanh nhưng anh ấy lại rất rõ nét, hôm nay anh ấy đẹp trai hơn ngày thường, dù là nhìn nhau mỗi ngày nhưng tôi nghĩ dù là nhìn lâu hơn thế nữa cảm giác vẫn không thể nào chán.
- Xin lỗi vợ đã để em đợi lâu
Hơi thở của anh ấy phả vào mặt tôi, đôi mắt hí đang nhìn tôi chằm chằm, đôi môi vừa nói vừa cười khi đối diện với tôi, tôi mất trọng tâm ngã vào người anh ấy...
- Lại say rồi, anh đỡ em vào nhà
- Không, em không say, mới uống có một ít
- Ăn một ít trái cây đi.
Anh ấy lấy một ít trái cây đưa cho tôi, tôi nhận lấy cho vào miệng, hơi chua, tôi lại thấy anh ấy đang làm gì đó trên người tôi, cái gì đó nặng nặng ở trên đầu của tôi, là một cái vương miện, anh ấy lại đeo thêm cho tôi sợi dây chuyền bạch kim trên cổ, tôi bị anh ấy làm cho tỉnh rượu luôn.
- Này....này là sao
- Quà giáng sinh anh tặng em, mong em sẽ thích chúng hoàng đế của anh.
Anh ấy ôn nhu cười với tôi, hôn vào cái chóp mũi đang đỏ lên của tôi, với tôi những thứ này thực sự quá đắt để tôi nhận chúng, tôi cũng sẽ không ngờ tới được những điều anh ấy sẽ làm, luôn là vậy, anh ấy luôn canh tôi sơ hở mà tiêm vào tôi thật nhiều hạnh phúc và bất ngờ. Tôi hơi xúc động mà ôm anh ấy, vì những thứ anh ấy đã làm cho tôi, đơn giản là những thứ được anh ấy tỉ mỉ tìm hiểu rồi chuẩn bị cho tôi, tôi chỉ việc đứng im anh ấy sẽ mang cả thế giới đến cho tôi.
- Mày đến trễ quá đó Vegas, tao phạt mày ba ly.
- À, em phải đi lấy quà cho vợ, nên đến trễ, có vẻ anh đã gặp rắc rối với Porsche, em có cái này cho anh - Đoạn anh ấy lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho cậu Kinn - Chúc anh thành công nhé.
Cậu Kinn nhận lấy cái hộp nhỏ mở ra xem rồi nhìn anh ấy với khuôn mặt như được cho ngụm nước giữa sa mạc, cậu ấy cụng tay với chồng tôi rồi đi đến chỗ Porsche đưa cho nó hộp nhỏ trên tay, dù nó đang giận nhưng tay vẫn lấy quà, hmmm nó có vẻ khá hơn khi nãy rất nhiều, còn cậu Kim cũng đem quà đã chuẩn bị đến cho porchay làm cậu nhóc vui vẻ trở lại, cậu chủ tankul thấy không đốt nhà được nữa nên quyết định lên sân khấu đốt cháy bầu không khí với bài nhạc giáng sinh, tất cả mọi người nâng ly lên  uống với nhau, rồi cùng nhau chụp một bức ảnh với đầy đủ tất cả mọi người, ai nấy cũng đang nắm tay người mình yêu rồi cười tươi vào máy ảnh....

---------
Chúng tôi trở về nhà lúc tối muộn, tôi gần như là say quất cần câu, anh ấy thậm chí còn say hơn cả tôi, tôi đã gửi Venice ở lại chỗ ngài Korn một hôm, ngày hôm sau tỉnh táo hơn sẽ sang đó rước về. Tôi cởi bộ đồ của anh ấy ra đi nhúng khăn lau người cho anh ấy, rồi bản thân cũng đi vào nhà vệ sinh thay quần áo, món quà của cậu chủ đã gây được sự chú ý của tôi, tôi tò mò mở nó ra xem, gì đây, đây là quần áo à, có thể che được cái gì chứ, còn có đuôi mèo, tai mèo và lục lạc nữa, đúng là tôi không nên mở ra xem mà....nhưng.....
Tôi mặc bộ cosplay con mèo vào thử rồi ngắm nghía mình trong gương, chỗ cần lộ điều lộ, chỗ không cần lộ thì chỉ là vài sợ dây quấn quanh người, cái đuôi mèo dài đến đầu gối, còn có cái chuông trên cổ nữa, cũng may là anh ấy đi ngủ rồi, nếu không...
- Hiện nguyên hình rồi hả mèo nhỏ dâm đãng...
Rồi xong.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Đêm đó anh ấy muốn tôi rên rỉ tiếng mèo, thế là tôi meo meo  đến gần sáng.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro