Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm Vương Nguyên đến bên giường, đang muốn đặt cậu nằm xuống đã thấy cậu lắc đầu.

" Quần áo...ướt " Nếu cứ như vậy đặt cậu xuống, ga giường sẽ ướt mất.

Nghe Vương Nguyên giải thích, Vương Tuấn Khải dứt khoát ôm cậu vào phòng tắm. Đặt cậu xuống kế bên bồn tắm, anh xoay người đi ra ngoài.

Thấy thiếu gia đã đi khỏi, Vương Nguyên đứng dậy cởi bỏ quần áo trên người, rồi dùng nước ấm tẩy trừ thân thể.

Trở ra phòng khách Vương Tuấn Khải lấy điện thoại, bấm vài con số. Đợi điện thoại vừa bắt máy, không cho đối phương kịp nói gì đã vội cướp lời

" Hắn đang ở nhà kho " dứt câu, lập tức cúp điện thoại.

Anh không cần lo lắng đối phương có hiểu ý mình hay không, đối với anh mà nói cũng chỉ có người kia mới làm cho anh có hứng thú. Vì để Dương Kì Nam chú ý tới hắn, hắn chẳng những tranh đợt chức hội trưởng hội học sinh, mà còn làm cho bản thân hắn trở thành kẻ thù lớn nhất của Dương Kì Nam, cái sự yêu đương mãnh liệt thật làm người khác thán phục.

Lần này Vương Tuấn Khải không chọn cách trả thù như xưa vẫn làm, đơn giản vì giữa anh và Hạ Dục ( hội trưởng hội học sinh đương nhiệm, đang yêu thầm Dương Kì Nam ) đã có một hiệp nghị. Từ lúc anh đứng ra tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, Hạ Dục đã tới tìm anh, muốn anh bất luận có bị Dương Kì Nam gây sự thế nào cũng không được ra tay với Dương Kì Nam, điều kiện trao đổi chính là Hạ thị trở thành đồng minh của anh vô điều kiện.

Ở trên thương trường, thêm một người bạn là bớt một kẻ thù, đạo lý đó Vương Tuấn Khải tất nhiên hiểu rõ, huống hồ người bằng hữu này không hề thua kém Vương Thị.

Đối với chuyện Hạ Dục từ sớm đã biết anh có ý định thành lập công ty, Vương Tuấn Khải cũng không thấy bất ngờ. Ngược lại Hạ Dục đối với một Vương Tuấn Khải lạnh lùng cũng hiếu kì không thôi, vì sao anh lại muốn từ bỏ quyền thừa kế Vương thị để đi xây dựng sự nghiệp của riêng mình.

Đợi đến khi Hạ Dục nhìn thấy Vương Nguyên, nghi vấn mới được giải thích. Từ đó hắn cùng Vương Tuấn Khải trở thành bằng hữu trên thương trường.

Vương Tuấn Khải nhìn ra được, nếu có Hạ thị trợ giúp sẽ vô cùng có lợi cho anh, giúp công ty riêng của anh nhanh chóng đi vào quỹ đạo. Hạ Dục cũng thế, hắn nhìn ra năng lực của Vương Tuấn Khải, hắn dám khẳng định, công ty K.R do Vương Tuấn Khải lập ra sẽ sớm vượt qua Vương thị. Nếu hắn có thể liên minh với K.R nhất định là quyết định vô cùng sáng suốt.

................

Thả di động xuống bàn, nghe bên tai truyền đến tiếng nước, Vương Tuấn Khải đi vào phòng tắm.

" Thiếu gia " thấy cửa phòng tắm bị mở ra, Vương Nguyên cực kì hoảng hốt. Đợi khi thấy Vương Tuấn Khải cởi quần áo ra, cậu không khỏi ngạc nhiên kêu lên thành tiếng.

Cậu...cậu còn chưa tắm xong, thiếu gia vào như thế này.....

" Ướt " chỉ vào áo sơ mi vừa cởi ra, Vương Tuấn Khải đơn giản giải thích.

Thấy áo sơ mi của Vương Tuấn Khải thật sự bị ướt, Vương Nguyên mới nhớ ra khi nãy thiếu gia ôm mình, tâm tình bình phục lại, cậu lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng rồi lập tức bước ra khỏi phòng tắm.

" Thiếu gia, tôi ra ngoài trước, anh từ từ tắm rửa " Vương Nguyên đỏ bừng đôi má, đầu cuối xuống không dám nhìn về phía thân ảnh trước mắt, không ngờ vừa nhất chân trái lên thì đã bị một bàn tay to lớn giữ lại khiến cậu mất thăng bằng ngã về phía sau, giây tiếp theo đôi môi đã bị chiếm lấy, tiếng kêu chưa kịp phát ra đã bị ép nuốt vào bụng.

" Ân...ngô..."

Khoang bị bị người ta dùng lực hút liếm, đôi chân cũng bị đối phương nâng lên để thuận tiện xâm nhập. Dục vọng trướng đại xông thẳng vào tiểu huyệt nóng ẩm, không ngừng ma sát điên cuồng. Một tay xoa nắn dục vọng của Vương Nguyên, tay còn lại vuốt ve cặp mông căng tròn, chiếc khăn tắm không biết từ khi nào đã rơi xuống nước.

Đột ngột tiếp nhận người trước mặt, Vương Nguyên khẽ run rẩy thân người, đôi tay cậu bấu chặt vào bả vai to lớn của anh. Hai thân thể dán chặt vào nhau làm cho Vương Tuấn Khải cảm nhận rõ ràng người trong ngực đang run rẩy, y không khỏi xâm nhập càng thêm sâu vào trong miệng cậu.

Dòng nước ấm áp ôm lấy hai cơ thể trần truồng, hơi nước bốc lên mờ mờ ảo ảo càng khiến bầu không khí trong phòng trở nên ám mụi.

Đợi đến khi cảm thấy trong ngực đã cạn không khí, Vương Nguyên mới đẩy nhẹ vào ngực Vương Tuấn Khải, ý bảo anh buông cậu ra. Nhưng cậu lại không biết hành động này càng khiến Vương Tuấn Khải điên cuồng xâm lược hơn nữa. Anh siết chặt chiếc eo mềm dẻo của cậu, kéo cậu lại gần hơn, cánh tay đặt ở mông chuyển đến trước ngực làm cậu như muốn phát điên.

" Ngô...ân...a..."

Hơi có chút rụt rè, cậu đem đầu lưỡi chạm vào ngọn lửa trong khoang miệng ướt át của anh, giây tiếp theo lại bị anh hung hăn vừa liếm vừa cắn.

Chìm vào nụ hôn sâu cuồng nhiệt, ngay khi cậu sắp hôn mê vì thiếu dưỡng khí. Vương Tuấn Khải mới buông cậu ra. Một sợi tơ bạc như quyến luyến đôi bờ môi khiến Vương Nguyên đỏ mặt, đến khi thấy Vương Tuấn Khải vương đầu lưỡi ra liếm khóe môi ướt ác, màu đỏ đã lan ra toàn thân cậu.

Há miệng thở dốc như để phục hồi dưỡng khí, đợi đến khi hít thở thông, Vương Nguyên mới lúng túng mở miệng.

" Thiếu gia, cái đó, thật xin lỗi "

" Biết cậu sai ở chỗ nào không " Cắn nhẹ vào vành tai cậu, thanh âm trầm thấp vang lên.

" Tôi...không nên gây phiền toái cho thiếu gia " nghĩ rằng mình trở thành gánh nặng của thiếu gia, con ngươi đen láy lướt qua 1 tia ảm đạm

Động tác liếm láp dừng lại, anh nâng cầm cậu lên, nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu, vẻ mất mát không kịp che giấu hiện ra

" Để tôi nói cho cậu biết, cậu sai ở chỗ nào " anh một mực giữ chặt lấy cậu, bắt cậu phải đối diện với anh. nói rõ ràng từng chữ

" Cậu không nên không tin tưởng tôi "

" Tôi, tôi không có " nghe thiếu gia nói vậy, cậu sợ hãi lắc đầu, cậu làm sao có thể không tin tưởng thiếu gia?

" Nếu tin tưởng sao lại nói những lời đó với Dương Kì Nam "

" Tôi...nếu như...nếu như không nói thế, hắn sẽ đem sự tình nói ra, đến lúc đó...thiếu gia, anh nhất định sẽ...bị người khác nói thành..." thiếu gia là người có lòng tự trọng cao như vậy, làm sao có thể chịu được cảnh mọi người chỉ trỏ.

" Cho nên cậu tự gánh chịu, muốn thay tôi nhận hết " đôi mắt anh nheo lại, biểu thị lửa giận sắp bùng phát

" Tôi...tôi..."

" Không phủ nhận " Vương Nguyên ngập ngừng không nói, chỉ nhìn anh với vẻ cam chịu, điều đó làm cho đôi mắt anh hiện lên 1 tia lo lắng, đôi tay càng thêm siết chặt vòng eo cậu kiến cậu đau đến co rút cả người, nhìn vào đôi mắt đen đang khiếp sợ anh âm trầm nói

" Dù cho có người muốn thượng cậu, cậu cũng không cự tuyệt phải không "

Nghe câu hỏi của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên không dám tin trừng to mắt, giây tiếp theo một luồng lửa giận đánh tan đi sự sợ hãi của một giây trước. Lần đầu tiên, cậu hướng về phía người trước mặt, nghẹn ngào hét

" Tôi không phải người tùy tiện như vậy " Chẳng lẽ trong mắt thiếu gia cậu là người như vậy sao? Nghĩ đến thiếu gia lại đối xử với mình như vậy, trong lòng cậu tràn ngập niềm đau khổ

Kinh ngạc nhìn người trong ngực đột nhiên nổi giận, rồi lại nghe được câu nói tiếp theo của cậu, Vương Tuấn Khải chẳng những không giận mà còn mỉm cười

" Như vậy, ý cậu là, bởi vì người đó là tôi nên cậu mới đồng ý " Ý của anh muốn hỏi, ngoại trừ anh, cậu sẽ không cho bất cứ ai chạm vào cậu? Tuy anh vẫn biết biết tình cảm của Vương Nguyên đối với mình, nhưng chính tai nghe được lại là chuyện khác.

Bị nụ cười nơi khóe miệng của Vương Tuấn Khải mê hoặc, Vương Nguyên thoáng chóc quên mất cậu đang nổi giận, ngơ ngác nhìn anh trả lời

" Ân, bởi vì người đó là thiếu gia "

Đến khi ý thức được mình vừa nói cái gì, Vương Nguyên thoáng chốc đỏ bừng hai má. Cậu...cậu đã nói cái gì?

Chính là......

Ngoại trừ thiếu gia, cậu sẽ không để ai chạm vào cậu, không muốn cũng không tình nguyện. Vậy chẳng lẽ, cậu thích thiếu gia?

Nhìn chăm chú biểu tình của Vương Nguyên, nụ cười trên môi Vương Tuấn Khải càng thêm sâu, anh cúi sát xuống đôi môi sưng đỏ của cậu, trầm thấp nói

" Nhớ kỹ, người cậu yêu chỉ có thể là tôi "

Đợi đến lúc thích hợp anh sẽ nói cho cậu biết, anh cũng yêu cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro