Chap 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nick Khun gọi điện và thông báo anh sẽ về trễ hơn hai ngày so với dự định. Tiffany không hiểu cảm giác trong cô lúc này là gì nhưng cô thật sự cảm thấy mình bị tổn thương và lừa dối. Cô không thể chắc được việc anh có ngoại tình với người phụ nữ khác hay không nhưng cô cảm nhận rõ sự tổn thương nơi trái tim mình. Anh dường như chưa bao giờ nghĩ cho cảm giác của cô, luôn luôn như thế, cô trước đây vốn dĩ đã cố gắng không để tâm nhưng giờ thì sự tổn thương trong cô quá lớn rồi, cô không thể chịu đựng được nữa. Cô muốn khóc, muốn bản thân mình tự giải thoát những cảm xúc bấy lâu chôn giấu, cô áp lực mệt mỏi vì phải chịu đựng. Tại sao lại đối xử với cô như thế, Tiffany không hiểu. Anh có phải là không còn vấn vương, lưu luyến gì với gia đình này nữa hay là vì anh đã mệt mỏi và chán ngấy cô? Tiffany suy nghĩ vu vơ, tất cả cũng chỉ vì quan hệ giữa Nickhun và cô gái đó quá mờ ám, làm sao một người vợ có thể bỏ qua khi chồng mình đi công tác với một cô gái và cô ấy lại ôm chồng mình thân thiết giữa chốn đông người. Tiffany ôm đầu, cô muốn vứt bỏ tất cả những suy nghĩ này nhưng chúng cứ ám ảnh mãi. Cô ngồi sụp xuống, cảm giác này thật khó chịu, dù đã rất cố gắng nhưng nước mắt Tiffany vẫn rơi, cô khóc. Bình thường Nickhun vẫn như thế nhưng không hiểu sao lần này cô lại như thế, tim đau không chịu được.
-.-.-
Tiffany vừa trở về sau khi đưa Manse đến bệnh viện kiểm tra định kì.Tiffany ôm Manse vào nhà, cô có cảm giác không lành, dường như có ai đó đang rình rập trước cửa nhà, cô gọi người giúp việc:
-Chị ra cổng xem xem có ai ngoài đấy không, tôi phát hiện hình như có một người rất khả nghi.
Cô giúp việc ra ngoài cổng, ngó nghiên xung quanh rồi đi vào trong:
-Tôi không thấy ai ngoài đó cả, chắc chỉ là người qua đường thôi, cô chủ đừng lo.
Tiffany đã có chút yên tâm, cô ôm Manse lên phòng và dỗ cho thằng bé ngủ.
Phía ngoài cổng nhà, một người phụ nữ khá trẻ tuổi với vẻ mặt phúc hậu lấp ló nhìn vào trong, được một lúc rồi quay đi.
Hôm nay Tiffany được một người phụ nữ hẹn gặp, cô dù không biết người đó là ai nhưng vẫn ra quán cà phê để gặp mặt. Sau một hồi lâu chờ đợi, từ phía xa người phụ nữ có vẻ hơi trẻ tuổi bước đến. Khi nhìn thấy người phụ nữ ấy, Tiffany không thể kiềm chế được cảm xúc, cô mở to mắt, tim như muốn ngừng đập. Người phụ nữ ngồi xuống, vẻ mặt vẫn hiền hòa:
-Chắc chị vẫn còn nhớ tôi.
Tiffany không thể ngăn được tiếng run trong giọng nói:
-Cô...sao cô lại...là cô hẹn gặp tôi?
Người phụ nữ gật đầu:
-Xin lỗi vì đã đường đột hẹn chị ra đây, tôi là có chuyện muốn nói.
Tiffany đứng bật dậy, trong lòng dường như đang rất lo lắng:
-Tôi không có gì để nói với cô, chúng ta ngay từ giây phút đó đã là người xa lạ, đừng đến tìm tôi nữa.
Tiffany quyết định rời đi, nhưng chỉ vừa được vài bước cô đành phải nán lại khi người phụ nữ lên tiếng:
-Chồng tôi có lẽ sẽ không qua khỏi.
Tiffany sững người, cô từ từ quay lại, trong đôi mắt vẫn chưa hết bàng hoàng:
-Anh ấy...tại sao?
Người phụ nữ bật khóc:
-Anh ấy sắp tới sẽ phải trải qua đại phẫu, cơ hội sống sót là rất thấp, tôi thật sự mong cô giúp đỡ, chỉ một lần này thôi, chúng tôi sẽ không đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, cầu xin cô, anh ấy thật sự đã rất hối tiếc.
Tiffany nhìn khuôn mặt người phụ nữ mệt mỏi với những khổ đau của cuộc sống, trái tim không khỏi xót xa, ý nghĩ có phần dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro