Chương 53 : Nỗi Nhớ Đong Đầy ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một thành phố xa xôi có thời tiết cực kỳ khắc nghiệt , Trần Khởi My nằm trong chiếc chăn mỏng ngắm nhìn bức ảnh cũ . Đã 1 năm trôi qua ... , nhưng nó thật sự không tài nào thật sự mỉm cười thật tươi . Trần Khởi My ... lặng yên đưa mắt nhìn bức ảnh , rồi mỉm cười đau thương :'' Em nhớ ... anh nhiều lắm '' .

Năm nay ít nhiều gì nó cũng đã gần ba mươi , cái tuổi mà con người thực sự đã đủ trưởng thành và mạnh mẽ để lăn lộn ngoài xã hội dối trá này , nó cảm thấy nuối tiếc . Nó nuối tiếc tuổi thanh xuân , nó tự hỏi nếu ngày trước nó không có ý định nung nấu việc trả thù thì bây giờ có lẽ nó đã thực sự không quen biết hắn rồi , nếu nó không quen biết hắn thì chắc có lẽ nó đang hưởng thụ cuộc sống thật sự rồi ... . Nó hối hận lắm , vì sao nó lại hao phí thanh xuân của mình vào trò chơi vô nghĩa ... này chứ ... .

Tưởng chừng , Trần Khởi My đã không còn gì đủ sức níu giữ nó sống tiếp thì nửa năm trước . Nó đã vô tình phát hiện mình có triệu chứng kì lạ , thường xuyên bị nôn mửa nên nó đã tới bệnh viện thành phố khám sức khỏe . Kết quả , họ bảo nó có thai ... lại là một bào thai hơn 8 tuần ... . Nó bất ngờ lắm , nó đã không thể nào tin được ... nhưng mọi thứ đã quá rõ ràng ... nó thật sự có thai ... . Đến hiện tại đã hơn 7 tháng , là một cặp long phụng nam cực kỳ khỏe mạnh . Nếu hai đứa trẻ này không xuất hiện thì chắc rằng nó đã không thể nào sống được tới bây giờ nữa rồi . 

Trần Khởi My cầm lấy cái khăn tay được đặt trên bàn rồi nhẹ nhàng lau nước mắt , nó hiền lành mỉm cười , sau đó dịu dàng xoa xoa cái bụng nhỏ căng tròn :'' Vào một ngày không xa mẹ con chúng ta sẽ trở về giành lại Ba Ba nhé ! '' .   

Nó cố gắng tỏ ra mạnh mẽ rồi gạt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực , sau đó kiên cường nhìn bếp lửa hồng đang cháy rực đằng kia . Quyết tâm thốt ra một câu khiến không khí ấm áp trong phòng đột ngột trở lạnh :'' Tôi hứa sẽ trở về giành lại vị trí của mình Phan Nhật Nhi à ... cô ngồi hộ tôi cũng đã quá lâu rồi ... ! '' .

_ Nhà Họ Phan _

'' Ba nói sao , tập đoàn WJ sử dụng nguyên vật liệu kém chất lượng xây dựng công trình khách sạn SM . Bị tố cáo ? '' . - Phan Nhật Nhi bất ngờ đi đến bên cạnh Phan Đình Thiên hỏi rõ .

'' Phải , ta chắc chắn tập đoàn chúng ta có gián điệp . Vì số nguyên vật liệu đó chỉ có hai ta và một số cổ đông tham tiền biết thôi . Ta khẳng định những người đó không thể nào dại dột mà tự thiêu chết con heo đẻ ra tiền ấy . Chắc chắn đã có kẻ đâm sau lưng chúng ta , nhằm có ý đồ trục lợi gì đó đây mà ! '' . - Phan Đình Thiên tức giận nhìn Phan Nhật Nhi đáp .

'' Con mặc kệ kẻ nào dám đâm sau lưng chúng ta , điều chúng ta cần quan tâm bây giờ chính là gặp bọn người đầu trâu mặt lớn trên kia thương lượng . Mưu chuộc bọn họ , khiến chuyện này từ lớn hóa thành nhỏ , từ nhỏ hóa thành không ! '' . - Phan Nhật Nhi nắm chặt hai bàn tay lại thành quả đấm sau đó nhìn Phan Đình Thiên điêu ngoa nói .

'' Hoàn toàn không khả thi , hiện tại nếu muốn gặp bọn người đó không phải dễ . Chỉ việc móc nối quan hệ rồi tìm đến mấy người đó ăn một bữa cơm thôi cũng đã tốn cả bộn tiền rồi , huống chi đây lại là nhờ vả chuyện đại sự . Chúng ta chỉ còn một con đường cuối cùng , đó chính là yêu cầu chồng con - Văn Khánh ra tay trợ giúp ! '' . - Phan Đình Thiên trầm mặt lại , bước đến bên cửa sổ rồi hút một điếu thuốc đắt tiền .  

'' Nhưng mà ... ba à ... anh ấy dạo này hay lạnh nhạt với con lắm ... ! '' . - Phan Nhật Nhi giận run người , cúi thấp đầu xuống , xấu hổ lên tiếng .

'' Lòng tự trọng của con cao bằng một cái hợp đầu hơn  5 tỷ đô sao ? .... con nên nhớ ... nếu chúng ta phải đền số tiền này đồng nghĩa với việc phải chấp nhận một điều rằng ... tập đoàn WJ sẽ có nguy cơ phá sản ! '' . - Phan Đình Thiên tức giận quăng điếu thuốc xuống rồi dẫm nát sau đó đi tới bên Phan Nhật Nhi lạnh lùng nói .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro