Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên kinh, Nguyên quc năm 1343...

Cô gái với gương mặt trẻ trung nổi bật với nét đẹp thanh xuân của tuổi 25, đang nằm trên trường kỉ được chế tạo công phu với hoa văn rồng bay phượng múa được tinh chế từ vàng nguyên khối, tay chống cằm, tay còn lại nhẹ nhàng rắc từng viên thức ăn cho cá cảnh. Từng cử chỉ, mỗi cái nhấc tay đều toát lên vẻ sang trọng quý phái.

Cánh cửa phòng bật mở, một thượng cung với trang phục lụa màu xanh lam vội vã bước vào. Tẩm cung của hoàng hậu, ngoài bệ hạ, các thượng cung thân cận và người hầu, thì không ai được phép vào mà chưa hỏi ý kiến. Cô gái trẻ ngước mặt nhìn, hành động vẫn bình thản như thường:

_Hoàng hậu nương nương! Nô tài đến để bẩm báo hoàng hậu chuyện này, tối nay bệ hạ sẽ đến tẩm cung của Park tài nhân ạ! -Hong thượng cung cúi đầu nói một tràng.

Trái lại với vẻ sốt sắng của Hong thượng cung, nàng vẫn bình thản, không dễ tìm thấy những biểu cảm nào khác trên gương mặt thanh tú kia của hoàng hậu. Nàng cầm tách trà cam thảo bằng sứ, nhẹ nhàng húp một ngụm rồi đặt xuống. Hành động này thật khiến Hong thượng cung bàng hoàng, vị hoàng hậu này đúng là không cảm xúc, ít ra thì nghe tin phu quân của mình có tình nhân khác cũng đâu cần phải bình thản vậy.

Hoàng hậu vẫn không nói gì, gương mặt vẫn đậm ý cười. Mãi một lúc sau, nàng mới lên tiếng:

_Nói cho ta biết, Park Shri có thói quen thế nào vào mỗi tối?

Hong thượng cung nhanh nhảu trả lời:

_Theo như lời các thuỷ tứ y thì ả Park Shri đó thường uống trà vào giờ Ngọ thưa hoàng hậu.

_Ngươi có thể nói rõ là trà gì không? -Ki hoàng hậu vừa nói vừa cười giơ bàn tay lên xem bộ móng được chăm sóc cẩn thận.

_Dạ bẩm, nô tì nhớ là...hương phiến* ạ! Một lần có thuỷ tứ y mang khay đựng trà vào tẩm cung Park Shri có đi ngang qua nô tì, quả thực lúc đó nô tì nghe thấy mùi hương đặc trưng của hương phiến.

_Tốt! -hoàng hậu cười rồi đứng dậy, hai tay xăn bộ y phục bằng lụa trắng có thêu chỉ vàng đắt tiền, bước từng bậc xuống bật thang, tiếng nhiều lớp vải vóc cọ xát vào nhau nghe thật rõ.

Nàng đi đến bên Hong thượng cung, ghé sát vào tai cô:

_Tối nay trước giờ Ngọ, hãy làm mọi cách vào bếp của thuỷ tứ y, rắc một ít bột từ trong túi này vào tách trà của ả Park thị -nói rồi hoàng hậu lấy trong áo ra một túi gấm đỏ đưa cho Hong Dan.

_Nô tì sẽ làm như thế! -nói rồi Hong thượng cung đi khỏi.

Nàng lại chỉ còn một mình trong điện Hưng Đức. Là người đứng đầu Nội mệnh phụ, chẳng những thế lại còn được xem là mẫu nghi thiên hạ. Muốn gì được nấy. Chẳng phải nàng đã là người phụ nữ sung sướng nhất trần đời hay sao? Quần áo đều được may công phu, cả đời sống trong nhung lụa. Trang sức vàng bạc đeo đến nặng cả người. Muốn ăn món gì chỉ cần nói một tiếng là có ngay, và nhiều nhiều thứ khác nữa. Điều đặc biệt khiến các cô gái khác luôn ghen tức, là nàng đã chiếm trọn trái tim của bệ hạ. Thế ư? Đó chỉ là quá khứ, là một thời huy hoàng. Ta Hwan ngày càng lạnh nhạt với nàng, hơn một tuần nay, không đến điện Hưng Đức lấy một lần. Nếu sớm biết kết cục như thế, thì ba năm trước nàng đã không bất chấp tất cả theo Ta Hwan về Nguyên quốc làm hoàng hậu, an phận mình. Vật chất nàng có đầy đủ đến phát ngán, các cô gái khác có thể với tới được, nhưng trái tim của bệ hạ mà một thời đã cho rằng chỉ có nàng giờ đã đổi khác. Ta Hwan tuy không bỏ bê triều chính, nhưng hằng đêm nô đùa ca hát với đám cung nữ đến khi say khướt mới thôi.

Túi gấm nàng giao cho Hong Dan lúc nãy là bột tinh chế từ thân cây hồng có khả năng ngăn ngừa thai, nếu pha với hương phiến thì phát huy tác dụng rất tốt. Đây chỉ là mở đầu cho con ả dám âm mưu quyến rũ Ta Hwan. Bệ hạ chỉ là của nàng, chỉ là của nàng mà thôi. Đừng trách nàng quá độc ác, hãy trách Ta Hwan kia đã đẩy nàng vào hoàn cảnh này. Suốt ba năm qua, nàng vờ như vẫn không quan tâm việc riêng của bệ hạ, nhưng sau lưng thì vẫn cùng Hong thượng cung và Yeon thượng cung theo dõi. Mọi nữ nhân dám động đến bệ hạ đều có kết cục rất thảm:bị đầu độc không thể mang long chủng, bị ép uống độc dược đến chết hay nặng hơn nữa là cho thích khách ám sát. Dĩ nhiên, mọi việc đều diễn ra trong thầm lặng.

Nàng bất giác nhớ đến lần đầu tiên nàng gặp Ta Hwan...

Goryeo, 1337...

Bệ hạ hôm nay tổ chức yến tiệc ăn mừng thắng lợi sau cuộc viễn chinh thành công cùng với hoàng đế nước Nguyên, thừa tướng Beak An và người cháu trai là quân sư Tal Tal cùng tất cả quân lính tham gia lần chinh phạt đó. Nghe nói yến tiệc chuẩn bị thật thịnh soạn, món ăn bày trên bàn đầy đủ là một trăm tám mươi tư món sơn hào hải vị, nhà vua còn sai đám kĩ nữ nhảy múa mua vui, mà mỗi kĩ nữ trong đó đều xuất thân hào môn thế gia, cầm kì thi hoạ có đủ, sau yến tiệc còn mời cả đoàn tạp kĩ trứ danh phải lặn lội vượt biển khơi mất ba ngày ba đêm đến diễn xiếc mua vui.

Yến tiệc cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Ta Hwan cũng vừa mới đến lúc chiều, đã vào buồng riêng nghỉ ngơi sau chuyến đi xa. Tối hôm đó chàng xuất hiện tại đại điện, dung mạo sáng ngời, người toả khí chất phi phàm khiến nữ nhân Goryeo cũng phải thốt lên:"Xưa nay cứ ngỡ thiên hạ này không có nam nhân nào sánh bằng với Wang Yoo Công, nay lại tận mắt chứng kiến hoàng đế Nguyên quốc với dung mạo ngang nửa không hơn không kém". Chàng đến bên bàn tiệc, nhẹ nhàng ngồi xuống, hành động dịu dàng này khiến bao cung nữ ngất ngây, liên tục liếc mắt đưa tình, chàng chỉ phì cười chẳng nói gì. Ngồi bên cạnh chàng là thừa tướng Beak An và quân sư Tal Tal -người nổi tiếng thông minh, học sâu hiểu rộng, chưa có cuốn sách nào mà Tal Tal chưa hề đọc qua đã hớp hồn bao cô gái bởi dung mạo hài hoà, ngũ quan cân đối, đặc biệt người luôn toả ra khí chất lạnh lùng, mặt lạnh như tiền.

Tiệc rượu bắt đầu, Wang Yoo rót mời Ta Hwan một chén rượu:

_Đây là Bách Thảo Mỹ Tửu được tinh chế từ nhiều loại cỏ quý chỉ mọc trong rừng sâu, khi uống Bách Thảo Mỹ Tửu phải dùng chén Cổ đằng*. Cây Cổ đằng sống trăm năm mới đẽo thành chén, uống Bách Thảo Mỹ Tửu trong chén cổ đằng thì hương thơm tăng lên bội phần

Ta Hwan nếm thử một ngụm, không ngừng khen ngợi:

_Thật đúng là rượu quý, những thứ này ở Nguyên quốc làm sao có được.

_Bệ hạ quá khen rồi, Goryeo làm sao sánh được với nước Nguyên rộng lớn? -Wang Yoo nói với giọng điệu khách sáo.

Tất cả những món ăn trên bàn đều là những sản vật quý của Goryeo: cá mú biển nướng, thịt rùa mai mềm hầm tỏi, canh đầu sư tử, canh cải thảo luộc, bào ngư hấp vây cá mập,...quả thực được chế biến rất công phu.

Yến tiện đang diễn ra, các cung nữ được triệu đến để đàn hát. Trong đám cung nữ đó có Ki tài nhân, nàng là con gái của hành tỉnh chủ Ki Seong Ho được tiến cung. Nữ nhân với sắc nước hương trời kia đã khiến một đấng quân vương như Ta Hwan phải ngắm nhìn mãi không chán. Ba vòng cân đối, cơ thể mềm mại uyển chuyển trong điệu nhạc cùng tài đánh đàn đã thực sự khiến Ta Hwan bị hút hồn. Cho đến khi tiết mục kết thúc, chàng vẫn không rời mắt khỏi nàng.

_Để góp vui cho yến tiệc, đoàn tạp kĩ của chúng tôi sẽ diễn một vài tiết mục, hy vọng các vị ở đây sẽ thích -một giọng nam thô cứng vang lên.

Một vài người với trang phục sặc sỡ bước ra. Tiết mục đầu tiên là nuốt lửa, sau đó là phóng dao :một người sẽ bị trói vào một tấm gỗ lớn hình tròn có trục xoay với tư thế dang hai tay hai chân, người còn lại sẽ cầm dao phi thẳng vào tấm gỗ đó sao cho không động đến người bị trói. Tiết mục này đã khiến nhiều người vô cùng đau tim và không dám theo dõi. Ki tài nhân lúc này đang ngồi một góc cùng với các cung nữ trong đại điện, lặng lẽ quan sát từng người trong bàn tiệc, nàng cũng bị thu hút bởi nụ cười thân thiện của Ta Hwan. Nàng lén nhìn Ta Hwan lúc này đang chăm chú theo dõi tiết mục của đoàn tạp kĩ hồi lâu, chợt phát hiện phía trên mái gạch ngói ngay vị trí của chàng đã bị mất một miếng to. Đại điện luôn được tu sửa, không thể để như vậy được, nhất là hôm nay có cả Ta Hwan đến dự tiệc. Chợt nàng thấy có bóng người phía trên mái. Không ai khác, chính là thích khách!!

_Bệ hạ! Mau tránh ra! -Ki Yang Yi vứt đàn cầm trên tay sang một bên, chạy đến nhanh tay kéo Ta Hwan ra khỏi bàn yến tiệc, thái độ hỗn xược này của nàng khiến Ta Hwan bất ngờ và đôi chút tức giận.

Ngay lúc nàng vừa kéo tay Ta Hwan, một con dao găm từ trên mái nhà phi thẳng xuống bàn tiệc chỗ chàng ngồi, cắm xuyên qua khăn trải bàn và lớp gỗ đàn hương quý hiếm với vận tốc cực nhanh, có thể hiểu được kẻ cố tình ám sát hoàng đế đã dùng một lực rất mạnh phóng thẳng con dao xuống, nếu chậm một chút thì có lẽ chàng đã mất mạng. Ai nấy trong yến tiệc đều bàng hoàng nhìn con dao găm trên bàn một cách khó hiểu, rồi nhìn lỗ hổng lớn trên mái. Do cú ngã lúc nãy khá bất ngờ nên Ta Hwan lúc này đang nằm dưới người Yang Yi nhanh chóng đứng dậy. Nàng thấy bóng đen bịt mặt đã biến mất, có lẽ hắn đã nhanh chóng tẩu thoát sau cuộc ám sát không thành công.

_Có thích khách! -Tal Tal quân sư đứng dậy, nói với chất giọng trầm và khản đặc nam tính đặc trưng của chàng -mau bảo vệ bệ hạ!

Một toán lính nhanh chóng bao vây xung quanh Ta Hwan, dáo dác nhìn xung quanh.

Tal Tal đi đến chỗ ngồi của Ta Hwan lúc nãy, chầm chậm rút con dao ra khỏi bàn, đưa nó lên trước mặt rồi lật qua lật lại xem xét kĩ lưỡng. Chàng đặt nó vào một chén rượu bằng bạc, nhận thấy có sự biến đổi dẫn đến gỉ sét của bạc, chàng nói:

_Trên lưỡi dao có tẩm độc.

Câu nói vừa dứt, tiếng xì xào vang lên khắp đại điện. Ta Hwan ngỡ ngàng trước sự việc diễn ra quá bất ngờ:

_Là kẻ nào đã mưu đồ sát hại ta? Lại còn tẩm cả độc dược!

_Có thể là bọn phản tặc, thưa bệ hạ! -Tal Tal nói.

_Người Goryeo sao? -Ta Hwan hỏi lại.

_Người Goryeo không thù không oán gì với chúng ta, theo thần suy đoán chỉ có thể là người nước Nguyên.

_Nguyên quốc sao? -Ta Hwan khá bàng hoàng.

_Phải, có thể y đã cùng chúng ta trên con thuyền từ Nguyên quốc sang Goryeo. Trên thuyền không có nữ nhân nào, đích thị y là nam -Tal Tal nói bằng giọng khẳng định, ngữ khí vẫn không thay đổi.

_Tạm thời cứ đưa bệ hạ về phòng nghỉ ngơi, ta sẽ cho người lục soát khắp hoàng cung -Wang Yoo đi đến nói.

Yến tiệc kết thúc tại đó, Ta Hwan được đưa về phòng nghỉ, Ki Yang Yi cũng về cung riêng. Nhưng đêm đó nàng bị khó ngủ nên quyết định đi dạo một lúc cho thanh thản. Ban đêm thời tiết khá lạnh, nhưng nàng rất thích vì có thể hít thở không khí trong lành, điều quan trọng là vào giờ Tuất mọi người đều đang say giấc. Nàng chỉ mặc đơn giản bộ y phục bằng vải lụa xanh lơ, dang hai tay, mắt nhắm, hít lấy hít để không khí trong lành có phảng phất hương hoa. Nàng từ từ mở mắt, giật mình thấy Ta Hwan đang đứng trước mặt, cách xa khoảng năm bước chân lúc này đang nhe răng cười.

_B...Bệ hạ! Sao người lại đến đây vào giờ này?! -nàng có chút xấu hổ và ngạc nhiên.

Ta Hwan mỉm cười, đi đến cạnh Yang Yi, dịu dàng nói:

_Ta khó ngủ, nên thử thả bộ vòng hoàng cung xem sao, thấy cảnh sắc ở nơi đây chẳng khác nào tiên cảnh, không ngờ lại gặp nàng ở đây.

_Vâng -Ki tài nhân cúi đầu.

_Cảm tạ nàng về chuyện lúc nãy -Ta Hwan không nhìn Yang Yi, chàng nhìn cảnh vật trước mắt.

_Bệ hạ không cần cảm tạ thần thiếp, thần thiếp chỉ thấy người gặp nạn nên ra tay giúp đỡ thôi.

Ta Hwan nhìn sang Yang Yi, hỏi lại:

_Chỉ có thế thôi sao?

_Vâng! -Yang Yi cúi đầu.

Thật không hiểu câu hỏi đó của Ta Hwan mang hàm ý gì, chàng chỉ mỉm cười, một lúc sau mới nói tiếp:

_Tên của nàng là...?

_Thần thiếp là Yang Yi, Ki Yang Yi ạ.

_Vậy ta sẽ gọi nàng là Yang Yi. Nàng cũng khó ngủ như ta nên mới ra ngoài thả bộ hay sao?

_Vâng.

Gió đêm lành lạnh ùa tới, mang theo vài cánh hoa màu hồng phớt dưới ánh trăng. Không hẹn, cả hai cùng ngước nhìn, họ thấy đó là một cây hoa hải đường. Giờ là mùa xuân, hoa hải đường nở rộ, toả hương thơm dịu nhẹ khắp hoàng cung.

Buổi tối hôm đó, dưới tán cây hải đường, Ta Hwan đã hỏi nàng những gì, và nàng đã trả lời những câu hỏi của chàng như thế nào, nàng đã quên từ lâu, nhưng cảm xúc mơn man của buổi tối hôm đó vẫn hằn sâu trong tâm trí nàng, khiến sau này nhớ đến cũng bất giác mỉm cười.

Phải! Nàng đã gặp Ta Hwan như thế đó.

_______________________

Hương phiến: hay còn gọi là Jasmine, là một trong những loại trà nổi tiếng của Trung Quốc.

Cổ đằng: một loại cây gỗ thơm quý hiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro