Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

fic lâu rồi nên bây giờ Zịt trở lại đây :v
#사랑해요 #태태 #안녕하세요 💓💓👻👻

-----------------------------------------------------------------------------------------------

" Chí Mẫn, Chí Mẫn ! Trốn đi, trốn đi, nhất định con phải trốn được.
Chí Mẫn, phải báo thù. Nhất định phải trả món nợ này cho cha mẹ.
Chí Mẫn,..."

Cậu nhìn thấy, cậu nhìn thấy cha mẹ của cậu đang ngâm mình trong biển máu, chới với như đang có muôn vàn cánh tay quỷ quyệt đang tóm lấy hai người mà kéo xuống đáy sâu. Giọng nói của mẹ cậu ngày càng yếu, vang vọng khắp không gian. Cậu không thể nào cử động !! Hai chân tay đều không cảm nhận được gì...Cậu hận mình quá, cậu hận không thể chạy tới cứu lấy cha mẹ, chỉ biết đứng đó khóc lóc. Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt trắng nõn của cậu, ánh mặt nhoè đi vì nước, càng ngày càng nhợt nhạt, rồi cuối cùng tất cả tối sầm lại, chỉ còn lại thoang thoảng mùi máu tanh vương vấn lại nơi đây...
.
.
.
Ahhhh! Ác mộng, là ác mộng...Cả người cậu lạnh toát, cái đầu nhỏ vô thức khó chịu xoay mòng mòng ( tự nhiên tới khúc này tui bí từ ;__; ). Mi tâm nhăn lại, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Chứng kiến cảnh này, ai cũng phải đau lòng thay cho Chí Mẫn, nhỏ tuổi mà đã phải chịu nỗi đau giằng xé tâm can này. Mân Doãn Khởi thấy động liền mở mắt, thần thái có chút hoảng hốt nhìn thiên hạ trong lòng, cả kinh khi nhìn thấy bộ dạng thống khổ của cậu, hai tay rắn chắc ôm lấy eo thon nhỏ mà rung lắc :

" Nhóc con, mau tỉnh, đừng khóc, không được khóc, nín ngay ! "

Nhưng mà mặc kệ cho cái tên kia có lắc cơ thể mình đến rung chuyển cả giường, Chí Mẫn mắt vẫn nhắm chặt, càng lúc khóc càng lớn, miệng nhỏ không ngừng gào thét : " Trả ba mẹ lại đây, trả lại đây, không được làm hại tới họ, oa oa, anh hai ơi, oa,...." Chưa dứt lời, cậu thấy thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm đang ấn lên môi nhỏ của cậu. Mân Doãn Khởi hết kiên nhẫn rồi. Từ nhỏ đến giờ hắn không hề thích trẻ con, bất quá chỉ cưng chiều em trai của hắn - Mân Chung Quốc, nhưng hoàn toàn là người giúp việc chăm sóc nhị thiếu gia, hắn chỉ rảnh rỗi thì chơi đùa với thằng nhóc chứ mấy cái chuyện vặt vãnh, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ này là hắn hoàn toàn ko có hứng thú kiêng nể. Bây giờ cách tốt nhất để làm cậu im lặng chỉ có thể làm thế này đây, nhân tiện cũng là cách để thoã mãn bản thân mình khi thấy cánh môi xinh đẹp động lòng người này. Mẹ kiếp ! Phác Chí Mẫn đúng là tiểu yêu tinh ( ừ nó là yêu tinh đấy anh ;;__;; ), chỉ môi chạm môi thôi mà đã khiến đàn ông như hắn động dục, cảm thấy tiểu hyung đệ trog quần mình đang dần dần cương cứng, Mân Doãn Khởi khinh miệt ngầm thiên hạ đang bị cưỡng hôn ở dưới. Nụ hôn tưởng chừng như chỉ thoáng qa thôi nhưg bây giờ càng trở nên mạnh bạo. Đầu lưỡi không an phận mà chu du trong khoang miệng của đứa nhỏ, liếm mút điên cuồng hai cánh môi, hắn khôn khéo lôi được chiếc lưỡi đang chạy trốn của cậu ra mà nghịch ngợm. Răng môi tăng thêm lực, ma sát tạo ra những tiếng khiến bất cứ ai nghe qa cũng đỏ hết mặt mũi, liên tưởng đến cảnh mở đầu của trận ân ái trên giường. Doãn Khởi vẫn hôn mãi, tận cho tới khi Chí Mẫn cảm thấy hít thở không thông, mặt đỏ gay vì thiếu dưỡng khí, hai bàn tay bé xinh đạp đạp lên vòm ngực rắn chắc của hắn để mong dừng lại.

Chí Mẫn thầm cảm tạ trời đất thần linh, ít ra hắn còn có chút tình người, buông tha cánh môi đã trở nên sưng đỏ của cậu. Chí Mẫn mừng như bắt được vàng, lập tực ôm ngực thở dốc, điều chỉnh lại hô hấp. Nhưng mà cái chính là Mân Doãn Khởi, hắn ta chưa thoả mãn, môi mới dứt ra đã thấy cơ thể khô nóng, tự cười với chính bản thân lại động dục với một đứa con nít. Bàn tay to lớn mang theo chút tà mị kích thích trườn vào áo ngủ của cậu...

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Ổn chưa mấy nàng :v Chap sau H nha :3 Nếu mấy nàng muốn ta viết tiếp thì cho cái nhận xét coi fic ổn chưa đi TT^TT Tiện thể vote dùm tui đi ahuhu ;___; Ko tui ko động lực viết tiếp đâu ấy TTvTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro