Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 2

...

"Xin chào!"

Người đàn ông xuất hiện sau cánh cửa thang máy khiến JaeJoong giật mình núp sau lưng Yunho. Anh vẫn điềm tĩnh đứng nhìn rõ người đàn ông lạ mặt này là ai.

"Anh là bác sĩ nơi đây sao? Không phải nó bị bỏ hoang à?" – anh hỏi người đàn ông mặc áo sơmi và quần tây đen, bên ngoài có khoác áo blouse trắng, tay trái có cầm cuốn tập kẹp hồ sơ, túi áo có vài loại bút ghim trên đó.

"Hai người chắc bị đắm thuyền trôi vào đây phải không?" – người đàn ông mỉm cười và giới thiệu về mình

"Tôi là bác sĩ trưởng ở đây Park Bo Kyoo." – bác sĩ Park mỉm cười trước sự dò xét của anh

"Bệnh viện này đúng là bỏ hoang nhưng chúng tôi đã xin chính quyền cho nó hoạt động lại, chủ yếu là cứu những người gặp nạn trên biển như hai người."

"Vậy...vậy anh có cách đưa chúng tôi về đất liền không?" – JaeJoong thò đầu ra hỏi

"Dĩ nhiên là được, chúng tôi có máy vô tuyến trên lầu. Chúng tôi sẽ liên lạc đội cứu hộ đến nhưng giờ tối rồi, có lẽ sáng mai họ mới đến được. Hai người có muốn ăn gì không? Chỗ chúng tôi có mì gói và sữa hộp." – bác sĩ Park tươi cười đứng sang một bên cho Yunho và JaeJoong bước vào thang máy.

Bác sĩ Park bấm chọn lầu hai, cửa thang máy khép lại đưa họ đi lên.

JaeJoong thở phào ra dựa lưng vào thang máy, trông cậu như vừa trút được bao gạo cả trăm ký. Nhìn thấy thái độ của JaeJoong, bác sĩ Park chỉ đẩy gọng kiếng cười nhẹ.

"Anh còn trẻ mà làm bác sĩ trưởng, lại còn có lòng nhân ái như vậy. Hiếm thấy quá!" – Yunho tươi cười tán chuyện

"Chỉ là yêu nghề và cùng bạn bè giúp cho người dân gần đảo thôi.À còn một chuyện tôi quên nói với hai người." – bác sĩ Park chợt nhớ ra việc quan trọng

"Ngày trước đảo này cũng có nhiều dân sống lắm nhưng dịch bệnh đã giết chết gần hết, số còn lại vẫn còn nằm ở đây điều trị"

"Dịch bệnh?" – Yunho và JaeJoong đồng thanh hỏi

Bác sĩ Park gật đầu

"Loại virus đó quả thật rất lạ, chúng ăn mòn da con người và lây lan rất nhanh. Chúng tôi đã thử nhiều loại vacxin nhưng đều thất bại. Nếu hai người không phiền có thể ghé vào phòng để tôi thử máu không? Vì lúc đi ngang rừng tôi sợ một trong những côn trùng cùng lá cây sẽ gây ra virus độc tố dẫn đến ăn da." – bác sĩ Park nghiêm túc nói

"À vâng. Chúng tôi cũng phải ở lại đêm nay nên thử máu cho chắc chắn." – cả hai gật đầu đồng ý.

Ting

Thang máy mở ra ở lầu hai. Lầu này đúng là có đèn sáng sủa, cũng sạch sẽ hơn bên dưới một chút. Họ đi theo vị bác sĩ đó đến một phòng và đẩy cửa vào.

"À tôi chưa biết tên hai người." – bác sĩ Park cười lịch sự

"Tôi là Jung Yunho và vợ tôi JaeJoong." – Yunho quay sang cậu cười tinh nghịch và nhận lấy cái lườm từ cậu. Lúc nào anh cũng giỡn như thế, không biết ngượng à?!

Nhưng JaeJoong đâu hay biết anh còn đùa giỡn mới thật sự là không sao. Khuôn mặt sa sầm trong bóng tối khi anh cảm nhận có điều gì đó trong bệnh viện còn đáng sợ gấp trăm lần cái xác chết thối rữa. Giờ có người ở đây thì cứ tạm thở ra đã, khi thích hợp anh sẽ hỏi 'vài người' để biết thêm nơi này thế nào.

"Anh Yunho có thể vào đây chờ đồng nghiệp tôi mang đồ đến giúp anh thử máu. Còn cậu JaeJoong có thể sang phòng bên kia để tôi lấy máu không?"

"Sao phải chia ra, chúng tôi ở chung không được à?" – JaeJoong thắc mắc hỏi

"Chỉ vì tính chất vệ sinh thôi. Trong môi trường nhất định vi khuẩn có thể lây lan nhau, việc lấy máu rất quan trọng." – bác sĩ Park tỉ mỉ giải thích

"À ~ ra thế!" – JaeJoong gật gù quay sang Yunho – "Vậy em theo bác sĩ Park qua phòng kia. Chút anh xong thì tìm em nha!"

"Uhm! Anh sẽ qua liền." – anh gật đầu hôn nhanh lên má cậu và bị nhéo một cái ngay eo cho chừa cái tật hay hôn trước mặt người khác. Môi cậu cười thầm khi cúi đầu đi theo bác sĩ Park sang phòng khác.

Yunho đi vào trong phòng và ngồi trên băng ca trắng giữa phòng. Nhìn quanh phòng, chỉ có cái tủ sắt và bồn rửa tay. Anh nhíu mày suy nghĩ, thật kỳ lạ! Ở khoang thuyền lúc thuyền hư và cả khi đứng trên bờ cát, anh bị 'họ' nắm chân và lôi kéo rất nhiều. Vậy mà tại sao trong bệnh viện này lại không thấy 'một ai'. Điều đó khác hẳn với những gì anh cảm giác được, không nói đến kinh nghiệm và linh tính thì bất cứ bệnh viện nào cũng có người chết. Bác sĩ đó nói cả làng trên đảo chết gần hết, vậy tại sao anh đi ngang rừng đến khi vào trong này, không thấy 'bất cứ ai' bay ngang hay chào hỏi anh. Tại sao vậy?

Bệnh viện này phải nhiều hơn bình thường mới đúng, nó khác hẳn với suy nghĩ của anh. Dù phá rối anh cũng phải xuất hiện hay ngồi ở đâu chứ, đằng này xung quanh chẳng thấy gì, chẳng xuất hiện một hiện tượng nào cả.

Cạch

Cắt đứt dòng suy nghĩ của anh là một nam bác sĩ khác mỉm cười với khay thuốc cùng ống tiêm bước vào.

"Xin chào! Tôi là Hwang Jinho phụ trách lấy máu cho anh." – bác sĩ Hwang cầm khay thuốc bước vào và đóng cửa. Bác sĩ Hwang đặt khay thuốc lên bàn và đeo bao tay.

Yunho thấy là lạ nên chầm chậm đứng lên vừa đi vừa tỏ vẻ thân thiện trò chuyện – "Nghe bác sĩ Park nói dân làng trúng dịch bệnh, tội họ quá. Chắc mấy anh vất vả lắm. À mà nhóm mấy anh đông không? Sao tôi không thấy ai hết vậy?" – anh đi lại gần đủ thấy trên khay thuốc có một kim tiêm và một ống dung dịch thuốc.

Không phải chỉ lấy máu thôi sao? Sao lại có dung dịch ở đây? Hơn nữa không có dây thắt và bông gòn, những vật dụng cần thiết lấy máu.

"Nhóm tôi chỉ vài người, dân làng đều rất tốt bụng." – bác sĩ Hwang đeo xong bao tay mỉm cười nhẹ với anh và lấy kim tiêm cùng lúc búng búng vào ống dung dịch để bơm vào kim tiêm.

"Không phải chỉ lấy máu thôi sao? Thuốc gì vậy bác sĩ Hwang?" – Yunho hỏi với vẻ mặt vui vẻ như không quan tâm lắm, chỉ là hỏi cho biết.

"Thuốc này là kháng thể kiềm vi khuẩn trong máu. Nhìn da anh tôi đoán có thể anh trúng virus ăn mòn da nên cần tiêm thuốc trước." – bác sĩ Hwang vẫn bơm thuốc vào kim tiêm.

"À~"

Yunho gật gù, tay nãy giờ đã nằm trong túi quần lấy con dao đa năng cùng lúc lách người ra sau lưng bác sĩ Hwang.

"Thật sự là vậy sao?" – Yunho kề dao lên cổ hắn, rất nhẹ rạch một đường nhỏ. Máu lem nhem ra vùng da cổ khiến hắn nhăn mặt vì rát.

"A...anh làm gì vậy? Tôi chỉ muốn cứu anh thôi mà." – hắn cố lấp liếm

"Anh rất can đảm đấy bác – sĩ – Hwang." – Yunho cười khẩy – "Nghi ngờ tôi bệnh mà không đeo khẩu trang à?!"

"Đừ...ng làm bậy." – tên Hwang giơ hai tay lên mắt liếc nhìn lưỡi dao

"Chết!" – Yunho chợt nhớ ra JaeJoong cũng đang nguy hiểm

Phịch

Yunho đánh tên Hwang ngất xỉu rồi vội đẩy cửa chạy ra ngoài.Chết tiệt! Làm sao anh không để ý rằng nơi quái quỷ này là lũ giết người chứ không phải cứu người.

RẦM

"JaeJoong!!!" – anh đạp mạnh cửa thì thấy JaeJoong đang giằng co cùng tên Park. Anh chạy vào giúp cậu đánh hắn nhưng không thể vì bọn người kia đã kéo lên và khống chế anh cùng cậu.

"Nó đánh Jinho ngất rồi!" – tên đồng bọn vác tên Hwang trên vai nói với tên Park đang kéo áo lại cho ngay ngắn.

"InGeon mày vác nó qua phòng nghỉ đi." – tên Park ra lệnh cho tên Kim InGeon đang vác tên Hwang trên vai. Hắn gật đầu rồi vác đồng bọn đi.

Tên Park chỉ hai thằng còn lại

"Tụi bây nhốt hai đứa nó vào phòng trống nào đi rồi quay lại làm cho xong việc. Tụi nó sẽ là người cuối cùng."

"Ok!"

Jang Seung Woo và Lee Song Yoon khống chế hai người kéo đi.

...

PHỊCH

"Tụi bây chưa làm gì thì làm đi. Chút nữa sẽ hơi cực đấy!" – bọn chúng cười lớn rồi đóng mạnh cửa, Yunho nghe được tiếng khóa cửa bên ngoài.

"A!"

JaeJoong rên khẽ bàn tay phải tóm chặt cánh tay trái. Yunho vội đến bên cậu kéo tay ra xem, là một vết xước dài. Có lẽ trong lúc dằn co JaeJoong đã bị kim tiêm quẹt ngang.

"Em đã phát hiện ra hắn là bác sĩ giả phải không?" – anh hỏi

JaeJoong gật đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi

"Em học ngành y mà. Chưa thấy bác sĩ nào găng tay đeo cũng lúng túng." – cậu chớp mắt ngã đầu ra sau dựa vào tủ, hai chân cũng duỗi ra từ từ.

"Em...em chắc bị trúng thuốc trong kim tiêm rồi. Toàn...thân không có sức."

"Em có biết thuốc gì không?" – anh vòng tay đỡ cổ cậu vẫn lay lay không cho cậu ngủ. JaeJoong mệt mỏi lắc đầu.

"........."

Yunho nhìn về phía góc phòng, anh chăm chú nghe gì đó rồi nhìn quanh phòng. Họ bị nhốt trong căn phòng thí nghiệm cũ lầu ba, các tủ kiếng còn chứa nhiều những lọ dung dịch.

"Cô có biết cách giải nó không?" – anh vẫn nhìn vào góc phòng.

JaeJoong dù toàn thân không sức nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo hoàn toàn và cậu biết anh đang làm gì.

"Anh.....anh gạt em." – cậu dùng hết sức gạt cánh tay ra khỏi người mình nhưng không nổi.

"Có chuyện gì mình nói sau. Chúng ta cần thoát khỏi đây đã" – anh đau khổ nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu nhất là ánh mắt lờ mờ đầy căm ghét với anh – "Em đừng lo, thuốc em trúng chỉ là nhược cơ. Không gây hại!"

"..........."

Yunho đứng dậy đi lại cái tủ kiếng, anh vài lọ dung dịch trong tủ ra và quay ra góc phòng

"Trộn lại à?"

"..........."

Yunho vừa gật đầu vừa làm pha chế thuốc. Chốc lát anh mang dung dịch đó rửa vào vết thương cho cậu. Anh để JaeJoong dựa vào vai mình và lay nhẹ cánh tay cậu đến khi cậu có phản ứng. Việc đầu tiên là cậu đẩy mạnh anh ra.

"Anh gạt tôi! Anh nói là không nghiên cứu tâm linh gì đó nữa. Giờ tôi mới biết anh chỉ nói vậy để tôi lấy anh, anh có phải muốn gạt tôi suốt đời không?" – cậu gào lên

"JaeJoong em bình tĩnh nghe anh nói đi." – anh giơ hai tay chắn ngang không bước gần cậu khi thấy vẻ mặt rất giận dữ của cậu – "Phải! Anh gạt em, anh.....anh có nỗi khổ mà. Nhưng hôm nay em thấy đó, anh đâu có dắt theo 'họ' đâu. Nếu dắt theo thì thuyền chúng ta đã quay về đất liền từ lâu rồi."

"Anh im đi!" – cậu tức giận lột chiếc nhẫn bạc ra ném vào ngực anh – "Tôi không lấy anh, có chết cũng không lấy anh. Anh lúc nào cũng gạt tôi."

Keng

Yunho cúi xuống nhặt chiếc nhẫn lên nhìn cậu đầy đau xót. Anh dụi dụi chiếc nhẫn vào áo cho sạch rồi nhét vào túi quần. Yunho biết cậu rất giận và lần này cũng như lần trước, cậu đòi chia tay, cậu sẽ bỏ mặc anh.

"Tôi ghét anh! Anh lấy tôi làm gì? Đi lấy mấy người bạn của anh đi! Tôi không thèm anh nữa, không yêu anh nữa." – cậu quẹt quẹt nước mắt vì tức.

"JaeJoong! Anh.....anh xin lỗi."

Yunho lúc này cũng không biết nói gì hơn là xin lỗi. Anh đã phạm sai lầm rất lớn! Anh hứa sẽ bỏ những việc tâm linh hay những người bạn bí mật. Nhưng làm sao bỏ được, cả đời anh dành cho sự nghiên cứu này. Chúng là tâm huyết, chúng ăn vào máu vào tủy anh. Anh chỉ có thể giấu cậu, không làm cậu buồn chứ không bỏ hẳn đi được. Nhưng anh yêu cậu là thật! Rất yêu là đằng khác, chỉ là JaeJoong cần thông cảm cho anh hơn.

"Đủ rồi! Lần nào cũng xin lỗi, xin lỗi. Tôi trả nhẫn cho anh rồi! Sau khi thoát khỏi nơi này đừng có nói chuyện với tôi." – cậu chỉ vào mặt anh.

"Được được!" – anh cần cậu bình tĩnh trước, việc quan trọng bây giờ là an toàn ra khỏi đây. Việc cậu giận anh sẽ giải thích và xin lỗi sau.

"Bây giờ em bình tĩnh chưa? Chúng ta cần tìm cách ra khỏi đây."

JaeJoong không nói, cậu bỏ sang một góc khác ngồi xuống ôm gối đầy tức giận.

"Xin lỗi! Cô là y tá ở đây sao?" – anh quay sang góc phòng lúc nãy.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro