Chương 15 : Vòng trung kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giải trung kết đã bắt đầu, Yuuri lần này là người gần cuối thêm lần nữa, cậu hơi ngại ngùng về những câu phỏng vấn nên đã lờ đi sớm và không muốn nói gì, hơn nữa cậu sẽ thi đấu không có Yuri vì anh phải vào tinh thần làm các bài thi thử trong kì kiểm tra kì I đây cho nên thầy Yakov sẽ trông coi cậu trong khoảng thời gian này. Yuuri tranh thủ thời gian đó ra coi thử các tiền bối trượt như thế nào.

Người đầu tiên trượt băng là Emil trong khi một Michele cầu xin em gái đừng rời xa anh (Yuuri hoàn toàn không thèm quan tâm). Sau đó trượt ván cuối cùng được đề cập và cuối cùng là Seung-gil đã trượt mắc quá nhiều lỗi làm cậu hơi ngạc nhiên rồi kết quả điểm không được cao nên đã bị loại ngay lập tức. Cậu đang tập luyện thì ngỡ ngàng thấy Seung-gil rơi nước mắt nhưng cố gắng kiềm chế khi khóc do thua cuộc.

Trong khi Yuuri chỉ cảm thấy tan rã và vô căn cứ, không có người tiền bối mình thương hết mực bên cạnh, cậu cảm thấy rất buồn bã hơn thôi. Cậu biết rằng việc học dành cho Yuri rất quan trọng và cậu cần phải cố gắng hơn nữa. Và đến lúc trượt rồi, Yuuri biết rằng bản thân mình trải qua quá nhiều thất bại nên điều đó đâu có thể làm cậu buồn được nữa. Còn phía Yuri căng thẳng với chính các bài thi thử đều liên quan đến xã hội, lại là môn kém nhất, anh vò đầu bứt tóc khi đọc hiểu rồi viết viết và lòng hận chính bản thân sao không học sớm để có thể coi nhóc heo đó thi đấu chứ. Lòng căng thẳng đến cực điểm cùng những kiến thức mà mình biết được cứ lôi ra hết đến hết giờ.

-Và xong...Yurio, thầy không ngờ em làm hết luôn đấy!-Victor mỉm cười

-Ờ...giờ tôi được xem katsudon thi đấu chưa? 

-Cũng đang trượt đấy, mau nhanh nhanh...

Victor chưa nói xong thì một cơn gió phóng qua anh, đã chạy như bay. Yuri chạy trối chết mặc kệ những lời bàn tán hay những cái nhìn của mọi người phía hành lang, bây giờ chỉ muốn nhóc heo này mau dẫn điểm thật tốt vào và anh cũng đã vào kịp thời, xui hơn là lúc Yuuri đã sai vài lỗi.

-Thằng nhóc này...cố lê---

Một tiếng huýt sáo vang lên, là JJ.

-Oh, nghe nói cậu bị lưu ban nên không thi đấu được rồi nhỉ? Vậy thì cổ vũ cho tôi nhé.

Nở nụ cười bảnh bao, Yuri tức đến ói máu nên có ước muốn đấm vào tên đó thẳng ngay một cú vào mặt nhưng lại có các huấn luyện viên đang đứng đó nữa đành thôi ngay lập tức. Và cuối cùng là JJ, người không mắc lỗi nào và cũng vì màn trình diễn đã hoàn thành 1 vị trí. Tất cả đầy đủ khi chuẩn bị tinh thần vào vòng chung kết, Yuuri giờ thần sắc mệt mỏi cần được che chở nên đã ôm Yuri làm anh không phản kháng mặc dù anh đỏ bừng mặt lên. Chung kết sẽ bắt đầu vào tháng 12 nên mọi người đủ thời gian để nghỉ ngơi và chuẩn bị, Yuuri lúc này.

-Ủa Phichit-kun, Minami-kun? Các cậu dẫn tớ đi đâu thế?-Yuuri chưa được về kí túc xá mà bị bịt mắt tới một nơi nào đó

-Xin lỗi nha, nhưng bọn tớ phải làm vậy. Nhanh nhanh

Yuuri bước đến cửa lớp, cậu chợt một bản nhạc cực kỳ rất quen thuộc-có phải là bài Allegro appasionato , bài đã từng truyền cảm hứng cho cậu đây sao? Rồi tiếng cửa mở ra cùng tiếng nói :

-1...2....

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

" BÙM! BÙM !" *Tiếng pháo giấy nổ*

-CHÚC MỪNG SINH NHẬT VUI VẺ, YUURI ~

Mọi người đứng nép hai bên sân bấy giờ mới chạy đến nhào ôm lấy cậu gây bất ngờ. Trên tay họ những món quà xinh xắn, Yuuri bất ngờ hơn là tất cả đều có mặt : Victor, Phichit, Minami, Quang Hồng, Leo, Otabek, Mila, gia đình Nishigori, thầy Christophe và Seung-gil đều có mặt. Bất ngờ hơn là Yuri tay cầm chiếc bánh sinh nhật đứng chính giữa, mọi người đẩy cậu tới trước mặt anh.

-S Dnem Rozhdeniya (chúc mừng sinh nhật), Yuuri! 

Một giọng rất vui vẻ, một nụ cười rất tươi hiếm khi được nhìn thấy làm Yuuri không khỏi nghẹn lòng rơi nước mắt và rồi khóc òa lên như một đứa trẻ.

-Aaaaa Yuuri đừng khóc aaaaaaaaa anh làm cậu thất vọng hả hay gì aaaa nín đi!!!

Nước mắt cậu rơi từ lúc nào không hay, mặc cho mọi người có dỗ dành, nó vẫn cứ rơi, như thể không bao giờ dừng lại.

Nhưng cậu biết chắc chắn rằng, đây không phải là những giọt nước mắt vì cảm giác đau đớn lúc trước, mà là sự hạnh phúc tới vỡ òa.

Tiếng Victor khẽ trách Yuri, tiếng Seung-gil bảo rằng nói hẳn luôn đi, tiếng các bạn dỗ dành, tiếng Yuri kêu yêu cậu, tất cả mọi âm thanh đều vang vọng trong nơi cậu tin rằng chính là một kỉ niệm không bao giờ kết thúc. Món quà của Yuri chính là một bức ảnh : chính là anh và cậu đã mỉm cười với nhau vào cuộc thi đấu cấp II năm đó.

-Anh chẳng biết sẽ tặng gì cho cậu nhưng cậu thích thì chúng ta sẽ có những kỉ niệm vui buồn lẫn cảm xúc lộn xộn nhau. Cậu muốn chứ?-Một lời nói chân thành từ Yuri mà ra khiến ai ai cũng ngạc nhiên.

-Em muốn!-Đáp lại cực kỳ rất hạnh phúc cùng nụ cười thật tươi.

-Yurio-san, thật quá đáng! Bọn em cũng muốn nói với cậu ấy vậy mà!-Đám nhóc bức xức xen vào anh cụt hứng.

-Hả? Lũ ranh con vắt mũi chưa sạch này, anh đây có ---

-Nếu em tỏ tình với Yuuri lần này cậu ấy sẽ đáp lời cho đấy.-Phichit nhân lúc này trêu anh tức giận thấy rõ.

-Tên này, cậu tưởng anh không dám khô máu với cậu à? Đừng tưởng bạn thân của katsudon thì anh không dám động đến nhá!-Yuri xách cổ áo cậu lên, tay kia đã nắm chặt thành đấm. Nếu không có sự ngăn cản của Otabek và Christophe chắc thành đánh nhau to, ba đứa nhóc con Yuuko thì quay phim thừa cơ đăng lên mạng nên bị bắt quả tang. Bữa tiệc bắt đầu trở nên hỗn loạn khiến Yuuri cười không dứt được, nước mắt chảy ra vì cười quá nhiều.

Đêm nay quả là một kỉ niệm tuyệt đẹp nhất, Yuuri sẽ không quên.

=============================================

Bộ dạng phu thê của hai đứa kìa!!! *hú hét x 3.14n lần*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yurionice