Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jin: Aishhh, con nhỏ này thiệt tình. - Jin nhăn mặt một lúc nhìn bạn, cũng muốn mắng lắm làm người ta hú tim.

Jin: Nhưng tao nói thiệt đấy, tao có cảm giác có người ở đây...

Bạn: Không thể nào.... - Bạn đập vai Jin cái bộp, gượng cười

Jin: Tao không nhây nhé. Mày im lặng xem, có tiếng động đấy.

Cả hai đều im lặng nhìn nhau, đúng có âm thanh gì rất nhỏ phát ra phía bên bạn, mặt bạn tái mét mỉm cười cấu tay Jin.

Bạn: Đi...đi... đi... nhanh....

Jin: Anh mày.... chân đang run cầm cập .... đi đâu....

* Tách... tách .... *

Bạn: Tao nghe tiếng chụp thì phải..... - Hết sợ.

Jin: Ừa, tao cũng thế. - Hết sợ theo.

Hai nguời cùng ngoáy đầu lại, bên cạnh bạn đang đi có bụi cây, càng nhìn càng thấy bụi cây cứ rục rịch. 

Bạn: Ê, tao xin lỗi.

Jin: Hả? AAAAAA

Bạn chưa cho Jin phản ứng, bạn kéo tay Jin thò vô bụi cây đó, còn cố cho cái tay di chuyển qua di chuyển lại. Jin đã mất hồn, bạn cau mày nhìn chăm chú sao vẫn chưa thấy gì.

'' A~''

Bạn: Ai... ai vậy... ra đây coi!!!

'' Là thầy, thầy nè.''

Bạn: WOAH , JIMIN - SSIIIIIIIIIIIII!!!

Jimin: Yah, em cần la lớn vậy không? Ai cho em gọi tôi như vậy? 

Jimin từ bụi cây đi ra, hình như tay vừa đút vật gì vào túi mình rồi nhìn bạn như thầy ấy chả làm hành động gì cả, bạn có để ý nhưng thôi rồi nắm lấy tay Jimin giúp thầy ra khỏi bụi cây đó. 

Jimin: Thật... thật ngại... em giúp tôi. Cảm ơn em - Jimin ngại ngùng nhìn chỗ khác.

Bạn: A, không có gì ạ. - Bạn cười tươi 

Jimin * Thiên thần, hự.*

Bạn: Sao thầy... lại ở trong đó?

Jimin: Thầy đi tìm .... mèo.

Jin: Chẳng phải thầy là mèo à ?

Jimin * Em ấy đẹp trai, vẫn tỏa khí chất handsome mọi lúc mọi nơi* Thầy đâu phải là mèo.

Bạn: À lúc nãy em có thấy con mèo nó bám dính chân Jin ấy, mà đâu mất tiêu rồi ? - Bạn ngó quanh.

Jin * Nó đã bỏ đi từ lúc nào rồi giờ mới kiếm, ngốc * 

Jimin: Thôi được rồi, bọn em về đi, trời tối lắm rồi ấy. - Chỉ lên trời.

Bạn: Ô hô hô, về kiểu này thì chắc...... thôi chết chắc rồi. 

Trời thật sự đã tối sẫm lúc nào không hay, thời gian trôi chậm hay do trời trôi nhanh vậy. 

Bạn cúi đầu chào Jimin, đúng là một người thầy yêu động vật hòa mình vào thiên nhiên, hay cười vui vẻ với học sinh, đặc biệt là đẹp trai. 

Trên đoạn đường đi, bạn quay sang cười với Jin.

Bạn: Nếu ai làm bạn gái thầy ấy chắc hạnh phúc lắm nhỉ?

Jin: À... ừ... * Tao có cảm giác.... thầy ấy có gì đó hơi kì*

Bạn: Không bù cho Yoongi chút nào, AAA !! Yoongi, đúng rồi, đi nhanh lên. * Yoongi chắc giờ ở nhà lo mình chắc, về trễ thế này cơ mà*

'' Aaaa... thiên thân của tôi.... cô bé.... * tách, tách ...*''

--------------

* Cạch*

Bạn: Con... con về rồi... - Bạn tháo giày ngó ngó vô trong, nghe tiếng động dưới bếp chắc mẹ đang nấu ăn.

Bạn nhìn xuống kệ để gàiy dép, có giày của Yoongi đây, bạn đi lên phòng không thấy anh

'' Rào... rào..''

Bạn * Anh đang tắm...* Bạn để giỏ xuống ghế bàn học lấy điện thoại rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng 

Yoongi * Về rồi ...*

.

Bạn : Mẹ làm món gì thơm thế?

Mẹ: Về rồi hả? Sao về muộn vậy con?

Bạn * Mẹ không lo lắng sao? * À, con đi với Jin tí.

Mẹ: Mẹ nấu xong rồi này. Đi với Jin thì mẹ yên tâm rồi. 

Thật ra mẹ biết điều này, lúc Yoongi về nhà, chỉ có anh mở cửa đi vào mẹ không thấy bạn đằng sau cứ ngó ngàng phía sau Yoongi. Yoongi đã bảo với mẹ bạn đi cùng Jin đi bộ về nhà để nói chuyện riêng tư, mẹ có nở nụ cười an lòng, mẹ rất tin tưởng Jin, Jin là người bạn thân nhất đã giúp bạn qua những chuyện đen đủi khó khăn trong cuộc sống, là người bạn duy nhất mà bạn có.

*Bịch... bịch....*

Bạn: A! Anh tắm xong rồi, xuống đây ăn cơm với mẹ này. Em đi tắm đây.

Bạn nói nhanh tránh né mắt anh lướt qua anh như vô tình vậy, anh nhanh tay nắm lại cánh tay bạn

Yoongi: Ăn cơm xong rồi hẳn tắm.

Bạn: Thôi mọi người ăn trước đi, em phải tắm mới ăn ngon được.

Bạn giật nhẹ cánh tay bạn ra khỏi tay anh, cái mặt gượng cười kia là sao? Không nhìn đối diện anh, nụ cười cảm thấy run sợ, tránh né anh...

Yoongi ngồi xuống, mẹ nhìn Yoongi mẹ biết Yoongi đã làm gì với bạn, có thể là '' ép '' rồi 

Mẹ: Con '' ép '' T/b?

Yoongi: Vâng.

Mẹ: Con bé làm gì?

Yoongi: Con ghen.

Mẹ: Chỉ có thể là thằng bé Jin, đúng không?

Yoongi: Vâng, con thật sự rất ghen khi con nhóc nó đụng chạm vào con trai khác, con biết thằng nhóc Jin là ngoại lệ nhưng đối với con nó là đối thủ.

Mẹ: Đối thủ gì cơ? Trong việc tình cảm? Không phải, đó là do con chưa nhận ra con dành trọn tình cảm nghiêm túc cho con bé, con bé làm sao nhận ra tình cảm của con mới là vấn đề đã, Jin nó vẫn chưa bắt đầu thổ lộ tình cảm đâu, nó đang giấu đấy, mà chắc thằng nhóc ấy cũng sắp bắt đầu rồi.

Yoongi: Sao ạ?

Mẹ: Ý mẹ là, Jin sẽ thổ lộ thật T/b một ngày nào đó thôi. Mẹ thấy nó chuẩn bị tinh thần hết cả rồi. Ô hô hô hô....

Yoongi * Chẳng phải hôm trước, vụ hôn nhau.... em ấy đã tỏ tình với T/b rồi sao? À quên, Jin làm chứng tỏ nụ hôn đó không phải dành cho con nít*

-------------------------

To be contiune

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro