Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Tinh Quốc thịnh, lịch sử ngàn năm

Tiên đế băng hà, di chiếu truyền ngôi

Hiên Thành niên hiệu, chính thống kế vị

Nội phản ngoại xâm, một gươm diệt tuyệt...

~~~000~~~​

Nữ tử dung mạo kiều diễm, mắt sáng môi hồng, làn da trắng nõn, thêm bộ xiêm y màu đỏ rực rỡ khiến nàng càng thêm xinh đẹp. Mái tóc mượt mà búi cao, tóc cài trâm phượng.

Nàng nâng tay, hái một bông hoa mẫu đơn đang khoe sắc. Sắc đỏ rực rỡ của mẫu đơn khiến nàng yêu thích, thật không hổ là hoa vương. Nàng cử chỉ nhã nhặn uyển chuyển, nhưng trên gương mặt từ đầu chí cuối đều không có nụ cười, nhất diện băng lãnh.

Vị công công đứng cạnh bên cúi đầu, cất giọng nhỏ như tiếng gió, chỉ đủ để một mình nàng nghe thấy

- "Việc này là hoàn toàn chính xác, nô tài nghe được từ chính miệng của Lý Tổng quản."

Kim Ngưu gật đầu, gương mặt vẫn không thay đổi, chỉ cất giọng nhàn nhạt

- "Bổn cung hiểu rõ, thưởng"

Nhận đĩnh bạc từ tay vị cung nữ thân cận của Kim Ngưu, vị công công nọ lặng lẽ thoái lui. Cung nữ đến bên cạnh nàng, thấp giọng nhắc nhở:

- "Nương nương, gió thu thổi mạnh, vẫn là nên hồi cung thì hơn"

Kim Ngưu đưa mắt nhìn, những cánh hoa mẫu đơn bị gió thổi ngả nghiêng. Vốn dĩ mẫu đơn không thể sống trong thời tiết như thế này, nhưng Hoàng Cung có cái hơn người của Hoàng Cung, tất cả thợ làm vườn giỏi nhất nước đều ở đây, đừng nói là mẫu đơn, nàng muốn hoa mai mùa hạ nở cũng còn có thể.

Nàng quay đầu hướng về Chu Tước Cung, miệng không quên căn dặn

- "Bổn cung muốn ngươi tra cho ra, Thái Hoàng Thái Hậu đó, rốt cuộc là cao nhân phương nào???"

~~~000~~~​

Đại Điện...

- "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Bá quan văn võ xếp thành hai hàng thẳng tắp, ai nấy cung kính quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.

Long ngai đặt ở vị trí cao nhất, điêu khắc hình rồng uốn lượn, chỉ duy một màu vàng rực rỡ. Tọa long ngai là một nam tử, tuổi ngoài hai mươi, dung mạo anh tuấn. Mày kiếm hơi nhíu, đôi môi mỏng càng tôn thêm khí chất trên người y. Chỉ duy đôi mắt, đôi mắt sâu như vực thẳm không thấy đáy, tựa hồ chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến người đối diện phải mất mạng. Y nhếch mép cười, gương mặt anh tuấn càng thêm mấy phần yêu mị. Một thân y long bào, tuy màu vàng rực rỡ nhưng không thể làm mất đi hàn khí từ người y.

Thiên Yết hơi ngả người, chán nản đưa mắt xuống bên dưới. Càng nhìn càng tức giận. Một đám sâu dân hại nước. Chỉ trừ một số công thần đã từ theo phụ hoàng của y vào sinh ra tử, thì đám quan lại phía dưới y không thuận mắt bất kỳ kẻ nào.

- "Có việc gì cần tấu thì mau chóng tấu lên đi". Giọng nói y lạnh lùng đến nỗi, những người bên dưới khẽ run lên một cái.

- "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thương Hà lại vỡ đê". Một vị quan lại gan dạ bước lên tấu.

Thiên Yết vừa nghe xong, mày kiếm nhíu chặt, tay đập mạnh vào tay cầm của long ngai đánh "rầm" một tiếng.

- " Toàn một lũ vô dụng. Chẳng phải trẫm đã truyền chỉ đem quốc khố để chỉnh đốn đê điều hay sao? Thế rồi hôm nay ngươi bẩm tấu chuyện này với trẫm, sao ngươi không tự tra ra xem các ngươi đã làm cái gì"

Đám quan lại phía dưới mặt tái xanh, đến thở cũng không dám thở mạnh. Họ không phải chưa từng nhìn thấy Thiên Yết giận dữ, chỉ cần một cái phất tay của y, đầu sẽ lập tức lìa khỏi cổ.

- "Hoàng Thượng, việc bây giờ không phải tra xem ai đúng ai sai. Dẫu biết trong triều đình có sâu mọt, nhưng lúc này việc gấp chính là giải quyết nạn lũ ở những vùng lân cận Thương Hà"

Người vừa lên tiếng là Hình Bộ Thượng Thư họ Trần, một đại thần trung thành. Lão quan vừa lên tiếng, vừa liếc nhìn những kẻ phía sau, ánh mắt khinh miệt. Thiên Yết đương nhiên hiểu ra, lão là muốn nói gì. Y lên ngôi vừa được hai năm, nội phản ngoại xâm vừa dẹp yên. Nếu bây giờ lại đại khai sát giới, chỉ e lòng dân bất an. Nhưng những kẻ bên dưới càng nhìn càng khiến y bất mãn, trong lòng lại dấy lên lửa giận.

- "Vậy việc này giao cho Trần đại nhân tự liệu. Trẫm không cần biết tốn bao nhiêu quốc khố, cũng phải cứu cho được sông Thương Hà. Còn những kẻ còn lại, bổng lộc nửa năm sẽ góp vào dùng để giải quyết việc này"

Nói xong một hơi, không đợi bá quan khấu đầu, y đã phất tay áo đi thẳng. Bọn người này, coi trời bằng vung, dám động chân động tay dưới chân thiên tử. Phạt thì bọn chúng oán vua là hôn quân, không phạt thì bọn chúng coi vua là hài tử dễ qua mặt. Nếu không phải hai năm nay y bận dẹp giặc, lại vừa lên ngôi, lòng dân còn chưa định, thì đã một gươm giết chết tất cả rồi.

Thiên Yết đi vào ngự hoa viên, chỉ muốn dạo cho khuây khỏa một chút. Từ xa, y nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu, tay đang nâng niu những cánh hoa mẫu đơn đỏ rực.

Nữ nhân ngước mắt, nhìn thấy y một thân long bào chầm chậm bước tới, liền dịu dàng hành lễ, trên môi vẽ ra nụ cười hiền lành. Y tiến đến bên nàng, hái một đóa mẫu đơn ngắm nhìn, nhếch môi cười

- "Mẫu đơn tuyệt sắc, nhưng cũng không bằng một nụ cười mỹ nhân"

Nữ tử đỏ mặt mỉm cười, nhận lấy đóa hoa, cúi đầu. Y nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ngắm nhìn đôi mắt trong sáng nhưng thâm trầm.

- "Nàng thích mẫu đơn như vậy, thì cứ từ từ mà ngắm nhìn đi. Chỉ e, một thời gian nữa gió đông thổi đến sẽ không ngắm được".

Lời nói nhẹ như gió, giọng điệu lại có chút như chọc ghẹo, nhưng Kim Ngưu lập tức sững người. Thiên Yết dùng ánh mắt kiên định bức người nhìn nàng, như muốn lấn áp chút thất thố của nàng. Nhưng nàng lập tức bình tĩnh lại, mỉm cười rúc vào lòng y. Thiên Yết thu lại ánh mắt, vòng tay ôm nàng, vỗ nhẹ vào lưng nàng. Những người ngoài nhìn vào, hai người như một cặp phu thê ân ái, nhưng nào có ai biết được, trong lòng cả hai lúc này đều không có lấy một hơi ấm, mà chỉ có sự lạnh lẽo đáng ghê tởm.

Y buông nàng ra, nhếch mép cười, rồi phất tay áo bỏ đi. Khi bóng y đã khuất dần, Kim Ngưu mới thả lỏng bản thân, cả người run rẩy, tay nắm chặt váy. "Hắn nói như vậy, là có ý gì?". Trong lòng nàng không khỏi e ngại, nhưng nàng khó khăn lắm mới đi được đến bước này, không thể để một phút bất cẩn làm hỏng tất cả.

- "Hồi cung đi, chắc các vị muội muội cũng chờ lâu rồi"

Nàng quay gót bước đi, gương mặt nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên như không lúc ban đầu, chỉ có đóa mẫu đơn trong tay nàng đã nát từ lâu, những cánh hoa rơi rụng theo từng bước chân của nàng.

Bóng của nàng càng đi càng xa, càng đi càng cô độc. Nàng vĩnh viễn không biết được, phía sau nàng còn có một người nhìn thấy nàng như vậy, thâm tâm còn đau đớn gấp ngàn lần.

~~~000~~~​

Chu Tước Cung...

Kim Ngưu ngồi trên ghế phượng, dung mạo kiều diễm ôn hòa, mỉm cười nhìn những nữ nhân ngồi dưới mình một bậc. Hậu Cung của đế vương, có bao giờ vắng bóng giai nhân. Nàng liếc nhìn những nữ tử tuy tuổi còn nhỏ mà đã biết bày mưu tính kế, âm thầm đấu đá với nhau. Mục đích duy nhất của họ, là một lần được thiên tử nhìn đến, một bước bay lên cây thành phượng hoàng. Nhưng nàng không để tâm, họ muốn đấu đá, cứ để họ đấu đá, địa vị Hoàng Hậu này của nàng vĩnh viễn không thể sụp đổ. Thiên Yết thật ra cũng rất nể mặt, dù ân trạch ban phát khắp nơi, nhưng chưa từng chuyên sủng, đối với chính thê còn ra vẻ cung kính như tân. Nói một cách khác, với người ngoài, Hoàng Hậu nàng vẫn được đế vương sủng ái, lại được quyền quản lục cung, địa vị không ai sánh kịp.

- "Các muội chắc cũng đã nghe qua, tin Thái Hoàng Thái Hậu sẽ hồi cung. Tuy Hoàng Thượng vẫn chưa chính thức tuyên chỉ, nhưng việc này xem như cũng đã định, chỉ là còn xem sớm hay muộn mà thôi" - nói rồi tay bưng tách trà nhấp một ngụm - "Thái Hoàng Thái Hậu thân phận cao quý, nhiều năm ẩn tu, thanh tâm an tịnh, dĩ nhiên không vừa mắt những trò minh tranh ám toán. Các muội tự liệu đi"

Lời nói của Kim Ngưu làm cho những nữ nhân bên dưới run khẽ. Những tưởng vị Hoàng Hậu này mắt mù tai điếc, những việc họ làm nàng ta đều không biết, thật không nghĩ tới nữ tử này vốn dĩ nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay nhưng không lên tiếng.

Kim Ngưu đưa mắt nhìn một loạt, trong tâm dấy lên chút thương hại. Những nữ nhân này đấu qua đấu lại đến một mất một còn để làm gì, khi mà trái tim Thiên Yết chưa từng đặt lên bất kỳ ai cả. Đối với y, thiên hạ mới là quan trọng, nữ nhân, chỉ là tiêu khiển. Nhưng mà, những nữ tử kia đâu có hiểu được, mà dầu có hiểu ra thì ai có thể buông xuống cái gọi là vinh hoa phú quý. Trái tim trượng phu có thể không có được, nhưng quyền uy địa vị nhất định phải đạt cho bằng được. Trên đời này, có ai sống mà không vì hai chữ danh lợi.

- "Đại lễ nghênh tiếp lần này không thể qua loa sơ sài, các muội càng cần phải chú ý. Nếu có cần thêm trân ngọc lụa là gì, cứ trực tiếp đến Thượng Cung cục. Bổn cung không muốn đến lúc đó lại khiến Thái Hoàng Thái Hậu không vui. Đã hiểu chưa?"

Kim Ngưu vừa dứt lời, bên dưới liền cúi đầu tuân mệnh.

~~~000~~~​

Thượng Cung cục

"RẦM". Tiếng động vang lên làm kinh động những cung nữ đang quỳ ở bên dưới. Bọn họ ai nấy sắc mặt tái xanh, toàn thân run rẩy chỉ dám cúi đầu. Dưới chân bọn họ là những chiếc trâm vàng được chế tác tinh xảo tỷ mỷ, cho dù đã bị vỡ làm vài đoạn vẫn không kém đi phần diễm lệ trước đó.

Nữ nhân cung trang nghiêm túc, tóc búi cao cài trâm ngọc, dung mạo xinh đẹp nao lòng. Đôi mắt sắc sảo của nàng quét khắp một lượt

- "Lũ ngu ngốc các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi không nghe được tin Thái Hoàng Thái Hậu sắp hồi cung hay sao, nhìn xem những thứ các ngươi làm đi" - nữ nhân cất giọng, đôi môi anh đào mấp máy càng làm nàng thêm xinh đẹp.

Giọng điệu của Xử Nữ không giấu sự giận dữ. Nàng thật không ngờ đám hạ nhân này lại ngu ngốc đến mức ấy. Tin tức Thái Hoàng Thái Hậu hồi cung đã lan truyền trong cung hơn hai tháng nay rồi, bọn người này không thể không biết. Thời điểm này còn chỉ biết tạo ra mấy món trang sức như thế này để lấy lòng mấy vị nương nương trong cung, đúng là không biết phân biệt nặng nhẹ. Giờ phút nào rồi mà còn nịnh bợ không đúng chỗ. Thái Hoàng Thái Hậu hồi cung là chuyện lớn, tuy Hoàng Thượng không chính thức tuyên chỉ lệnh cho Thượng Cung cục đặc biệt chuẩn bị vật dụng gì, nhưng một người thân phận đặc biệt như vậy đột ngột xuất hiện, dù muốn dù không cũng phải có chút lễ vật. Đây là nguyên tắc mà bất cứ cung nhân ở đâu cũng hiểu, từ chủ tử cho tới cung nữ. Vậy mà bọn người này lại không biết cái gọi là thức thời. Thật sự làm nàng tức chết.

- "Còn ngây ra đó? Không mau dọn dẹp rồi bắt tay vào làm việc đi. Bản vẽ ta đã hoàn thành, dựa theo đó chế tác đi"

Nhìn đám cung nữ cúi đầu lui ra mà nàng không khỏi tức giận. Dựa vào đám người này, sẽ có ngày hại chết nàng mất. Chung Xử Nữ nàng khó khăn lắm mới có thể leo lên địa vị như ngày hôm nay, tuyệt không thể đánh mất dễ dàng. Có phong ba bão táp nào mà nàng chưa từng trải qua, thậm chí để có ngày hôm nay nàng đã đạp lên biết bao nhiêu người, đánh đổi bằng máu và nước mắt, đánh đổi cả hạnh phúc một đời..

Bình hoa phù dung trên bàn khoe sắc rực rỡ, nhưng sẽ nhanh chóng héo tàn mà thôi. Phù dung một đời chỉ dâng sắc hương cho người một lần duy nhất. Nàng cũng như vậy, mạng này của nàng chỉ có một, tuyệt không thể lãng phí...vì y.

~~~000~~~​

Bóng thiếu niên áo trắng đứng trên nóc của cung điện mang tên "Hậu đình". Chàng thiếu niên chỉ đứng như vậy, mắt đăm đăm nhìn xuống đám cung nữ phía dưới. Ở bên dưới, ai nấy ăn mặc rách rưới, vải vóc toàn làm bằng vải thô, tóc chỉ được búi gọn rồi cố định bằng chiếc trâm bằng gỗ. Họ làm việc luôn tay, không một phút ngơi nghỉ. " Hậu đình" là nơi dành cho những cung nữ phạm tội hay bị chủ tử ruồng bỏ, chuyên làm những việc nặng nhọc như giặt quần áo, chẻ củi, đổ phân...

Họ ai nấy đều đen đúa xấu xí, hai cánh tay đen nhẻm, lòng bàn tay chai sạn. Duy chỉ có một nữ nhân vẫn giữ được làn da trắng hồng, đôi môi anh đào khẽ mím xách từng thùng nước nặng nhọc.

Nhưng một bên má của nàng có một vết sẹo to, rất to trông rất xấu xí. Mặc dù nàng đã khéo léo chải tóc che đi, nhưng vẫn không che hết được.

Hậu đình đã ở nơi sâu trong Hoàng Cung nhất, phía sau bức tường còn có một cánh đồng bồ công anh chưa được phát hoang. Thật không giống với nơi của người ở.

Nam tử đứng trên nóc nhà, dõi theo từng cử động của nàng, mỉm cười. Y nhẹ nhàng phất tay áo, một luồng gió lạ nổi lên, làm những cánh hoa bồ công anh từ cánh đồng phía sau Hậu đình bay lả tả. Những người bên dưới la ó, họ lại phải vất vả quét dọn.

Chỉ duy một mình nàng nhìn thấy cảnh tượng đó, môi nở nụ cười, còn nâng tay đỡ lấy những cánh bồ công anh, xoay một vòng. Nàng bất giác ngước mắt lên nóc điện. Thì ra đúng là y đã đến. Nhìn thấy nụ cười của nàng, ánh mắt y lấp lánh. Nàng gật đầu thay lời chào hỏi đến y. Biết nàng thích hoa bồ công anh, mổi lần y đến đều tặng món quà này cho nàng.

Bồ công anh tuy yếu ớt, nhưng sức sống lại vô cùng mạnh mẽ, bất cứ vùng đất nào cũng có thể có sự xuất hiện của nó. Nàng cũng như vậy.

~~~000~~~​

Thanh Long Cung...

Thiên Yết ngồi bên thư án, tay cầm tấu sớ mà mày kiếm nhíu chặt. Y liếc mắt, nhìn chồng sớ vẫn còn cao, bất giác đưa tay bóp mi tâm. Bọn quan lại này, tham của công thì hăng hái, giải quyết triều chính thì đình trệ, chẳng ra làm sao cả.

Y mệt mỏi vứt tấu sớ qua một bên, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.Y nheo mắt nhìn Cung điện rộng lớn màu tím, ngói cao, phía bên ngoài còn điêu khắc hình chim phượng. Đó là Huyền Vũ cung. Hậu cung của y chỉ có Tứ Cung, gồm Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, còn lại nơi ở của những phi tần khác chỉ được gọi là Điện mà thôi. Ngoài Thanh Long Cung được xây cao nhất, thể hiện quyền uy thiên tử, thì Tam cung còn lại được xây bằng nhau. Chu Tước cung lấy màu đỏ làm chủ, dành cho mẫu nghi thiên hạ. Huyền Vũ cung màu tím, thể hiện thân phận cao quý của thân mẫu hoàng đế. Còn lại Bạch Hổ cung màu cam, dành cho Thái Tử.

Y nhếch mép cười, Huyền Vũ cung vô chủ từ lâu, vài ngày nữa sẽ gặp lại chủ nhân. " Nội tổ mẫu, người nhất định phải giúp tôn nhi lần này".

Y vừa quay đầu, một bóng đen từ cửa sổ lao vào. Ánh mắt Thiên Yết không động, chỉ khẽ liếc nhìn hắc y nhân đang treo mình trên trần nhà. Có thể qua mặt cấm vệ quân vào tận tẩm cung Hoàng Đế, trên thế gian này có bao nhiêu người đạt được bản lĩnh này.

- " Còn đùa được hay sao? Mau xuống đây!"

Giọng nói lạnh lẽo của y vừa dứt, hắc y nhân đã lao xuống trước thư án, cất tiếng cười phóng khoáng. Hắc y nhân từ từ quay đầu. Đó là một nam tử anh tuấn, môi mỏng nở nụ cười tươi tắn.

Thiên Yết chậm chạp tiến đến thư án, rồi bình thản ngồi xuống, ánh mắt không giấu vẻ buồn bực. Hắc y nhân nhìn thấy thần sắc của y như vậy, cũng thôi không đùa nữa.

- " Đừng lo lắng quá. Hắn ta đã tới Tức Hà rồi, xem như đi được nửa đoạn đường. Nhưng mà trước mắt hắn là vùng sông Thương Hà, Người cũng biết có chuyện gì xảy ra ở đó rồi. Trong vòng một tháng chắc không thể đặt chân đến đây được đâu."

- "Mục đích?"

Giọng của Thiên Yết nhẹ như gió, phảng phất có chút bất lực. Hắc y nhân nhíu mày, người có thể làm cho một Hoàng Đế cao ngạo như hắn phải cúi đầu, phải như thế nào đây?

Thiên Yết hiện tại chỉ có thể nắm được hành tung của hắn, không thể nắm bắt được tâm tư. Rốt cuộc thì, hắn ta từ biên ải xa xôi vượt ngàn dặm đến Đế Đô để làm gì. Hắn ta mượn danh nghĩa đến vấn an Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng nhất định bên trong còn có ẩn tình.

- " Tạm thời cứ tiếp tục theo dõi hắn đi."

Đối thủ nguy hiểm nhất chính là đối thủ bí ẩn nhất. Kẻ thù lần này, ngoài cái tên ra, những thứ mà Thiên Yết biết về y chỉ là qua lời đồn, chưa một lần giáp mặt.

Hắc y nhân cúi đầu ra vẻ tuân mệnh, rồi lập tức lao vút ra ngoài. Làm việc cho Thiên Yết bao năm, chưa bao giờ nhìn thấy y phải dùng toàn lực chống chọi như thế này. Lẽ nào, long ngai thiên tử lại khó ngồi đến thế hay sao? Thiên Yết đang nghĩ gì, lo lắng cho vận mệnh giang sơn, cho sinh mệnh bách tính, hay chỉ là đang lo cho quyền lực tối thượng của mình?

Chương 1 Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro