#08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa sổ trên tường được mở hé ra, một cơn gió lạnh cóng tràn vào phòng, ngay lập tức hút hết mọi hơi ấm từ mọi thứ nó chạm vào. Người kia rùng mình, dùng hết sức kéo tấm chăn dày trùm kín đến cổ. Akaashi đóng cửa sổ lại, thu một chút tuyết vừa đủ rồi bước đến bên anh ta, anh ta nhận lấy, cười hớn hở, nó thực sự là một bông tuyết, anh dùng ngón tay nhấn vào khiến nó tan ra vì hơi ấm từ lòng bàn tay. Anh mở to mắt rồi cao giọng háo hức.

" Cho anh... ra ngoài đi. "

" Bên ngoài lạnh như băng vậy. Ngoài trời đang 10 độ C đấy. "

" Làm ơn, Akaashi. "

Keiji mím môi, khẽ lắc đầu, thật khó để nói lời từ chối anh nhưng đồng thời cậu cũng không chấp nhận được.

" ... "

" Anh có.. cảm giác như... đang ở.. ranh giới giữa.. cái chết. Anh gần như không thể nói.. Anh gần như không thể đi.. Không thể ăn.. Cũng không thể ngủ.. Vậy mà cuối cùng, ...em " - Anh nghiến chặt hàm, việc nói ra khiến anh đau đớn và dường như không thở được - " Em lại lo lắng anh bị cảm lạnh sao.. "

" Bokuto-san.. "

" Lạnh hay không.. cũng không sao.. Chỉ một chút thôi. Làm ơn.. Không lâu đâu... "

Bây giờ Akaashi đã có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt ấy. Khuôn mặt gầy gò cùng với dây dợ, hốc mắt sâu hốc hác. Anh nhìn chằm chằm vào cậu, khiến cậu không thể thoái lui. Akaashi cúi gằm, bước ra xa, cậu đứng bên cạnh cửa sổ.

" ... Em nghĩ cửa sổ này sẽ là nơi xa nhất anh có thể đến được. "

" Vậy là... tốt lắm rồi. "

Keiji thở dài, thất vọng vì mình dễ dàng nhượng bộ trước sự cầu xin của 'Bokuto'. Nhưng nghĩ lại, đó không phải là lý do để trách cậu, cậu không thể từ chối một người không còn gì để mất trên đời.

'Bokuto' buông tay Akaashi, dựa vào thành cửa sổ, một luồng gió thổi đến, lạnh cóng và mạnh mẽ, như thể giáng một cú tát vào mặt anh. 'Bokuto' chỉ nhắm mắt và hít sâu, cho phép không khí mùa đông tràn ngập trong phổi. Một làn khói tỏa ra từ hơi thở của anh. Anh hơi thò đầu ra cửa sổ và giữ yên ở đso cho đến khi tuyết phủ đầy lên tóc.

" Đừng làm vậy. "

Akaashi kéo Bokuto vào trong, cậu nghĩ anh sẽ phản kháng nhưng thay vào đó, anh ngoan ngoãn nghe theo và chìa cánh tay ra ngoài cửa sổ, nhìn từng bông tuyết đang bay trên tay áo. Thỉnh thoảng, một vài bông tuyết rơi xuống, bám trên tay áo, anh liền rụt vào để xem có thể làm nên họa tiết từ chúng không cho tới khi chúng tan chảy thành giọt nước trên cánh tay anh. 'Bokuto' sẽ lặp lại hành động tương tự, không quan tâm tới cái lạnh bao quanh mình, anh giống như một đứa trẻ, ham vui đến thứ gì đó và say mê lặp đi lặp lại hành động đó mà không ai cản được.

...

" Tại sao... lại là anh..? "

'Bokuto' nghẹn ngào, đôi môi anh run rẩy. Từng lời anh thốt ra như tảng đá đè nặng lên trái tim của cả hai, vụn vỡ từng chút một.

" Vì cuộc sống vốn dĩ đã bất công. "

'Bokuto' sụt sịt, đưa bàn tay lên lau nước mắt đang đầm đìa trên gương mặt.

" Còn nhiều thứ.. anh muốn làm.. "

" Em biết. "

Akaashi nắm chặt tay, thầm trách bản thân. Khi anh lùi ra, cậu nhanh chóng đóng cửa sổ và đỡ anh vào giường. 'Bokuto' trở lại vị trí của mình và quấn chăn quanh người, quay mặt khỏi Keiji. Anh lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, không bận tâm đến người ngồi cạnh, hoặc do cậu nghĩ vậy.

" Akaashi.. "

" Vâng "

" Anh không muốn em đến thăm anh nữa. "

" ... Gì cơ? "

" Làm ơn... đừng đến thăm anh nữa. "

" Không. "

" Xin em.. "

" Không. Anh nói câu đó quá trễ rồi, Bokuto-san. "

Akaashi bật dậy, một cơn rùng mình ập tới khiến cậu sởn tóc gáy.

" Akaashi, làm ơn... "

" Không là không. "

Cậu đi qua phía bên kia giường để nhìn rõ mặt anh, nhưng anh lại trở mình quay lưng về phía cậu. Keiji trợn mắt, cảm xúc của cậu hỗn loạn, tựa như nội tạng đang bị đảo lộn thành đống thịt nát.

" Anh... không muốn.. em có thêm.. kỷ niệm nào với anh nữa.. "

" Ai nói em có kỷ niệm với anh? Em không hề nói vậy. "

" I-im đi, Akaashi.. Anh biết.. em ghét đến bệnh viện. Đừng nói với anh.. là em đến đây mỗi ngày chỉ vì em muốn thế.. "

'Bokuto' nhìn vào mắt cậu, nói ra hết những suy nghĩ của mình, điều đó thật sự khó khăn với anh nhưng anh không hề bỏ cuộc.

" Anh.. biết điều đó.. Anh biết.. em quan tâm đến anh. Dù chỉ một chút thôi cũng được... "

'Bokuto' đưa tay che miệng và ho đột ngột. Anh nhận thấy rằng việc nói chuyện khiến anh mất sức nhiều hơn anh nghĩ. Dù vậy, anh vẫn tiếp tục nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.

" Anh.. không biết gì nhiều.. về căn bệnh này.. Một phần là vì.. anh không có đủ can đảm.. để tìm hiểu nó. Nhưng anh biết.. anh không còn nhiều thời gian nữa.. Một hoặc may mắn là hai tháng nữa.. Chỉ còn bấy nhiêu thôi "

Cơn đau nơi cổ họng khiến cậu nghẹn lại, cậu cảm thấy khó thở. Đồng tử của cậu hơi giãn ra, sự nhức nhối trong lòng khiến cậu khó có thể kiềm chế được.

" Anh nghe... các bác sĩ.. nói chuyện với nhau. Họ bảo.. bệnh của anh... vô phương cứu chữa.. vậy nên.. Có lẽ sẽ thật chậm rãi.. và kết thúc tất cả.. ở đây.. và anh không muốn em phải chứng kiến...  "

" ... "

" Anh.. không muốn.. em nhìn thấy anh... trút hơi thở cuối cùng.. "

Gương mặt anh vô cảm, nhưng những hạt châu trực chờ nơi khóe mắt anh đã không kiềm được mà rơi xuống, lăn dài trên đôi má anh và vỡ ra khi chúng rơi từng giọt xuống chiếc gối, thấm ướt một mảng.

" Vậy nên.. anh nghĩ... em nên rời đi.. càng sớm càng tốt... Em sẽ không phải nhìn thấy nó.. và cũng sẽ không.. tổn thương quá nhiều.. "

Keiji rơi vào bất động, cậu không thể làm gì ngoài việc đứng yên một chỗ và nghe lời khẩn cầu của anh. Cho dù có cố gắng thế nào đi nữa, thì mọi thứ vẫn không thể cứu vãn, nó quay trở về con số 0 hệt như ban đầu. Cậu lặng thinh, động viên bản thân đi tới chỗ anh và làm điều gì đó cho anh, cậu gạt đi suy nghĩ tiêu cực và ngồi xuống giường cạnh 'Bokuto'. Akaashi tiến lại gần anh, không cho anh thời gian để phản ứng, và khi đã đủ gần, cậu cúi đầu tựa vào vai 'Bokuto'.

Akaashi nắm lấy tay anh, siết chặt nhằm giữ chúng không bị run lên một cách mất kiểm soát.

" Em sẽ không đi đâu cả, Koutarou.. Và dù anh có nói gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không rời xa anh đâu. "

'Bokuto' im lặng, đưa tay lên lau nước mắt lần nữa. Thời gian trôi qua một cách âm thầm, anh không phản đối quyết định của Akaashi. Anh thực sự rất vui.

Akaashi khẽ quay đầu lại, dựa má vào vai anh, cậu hít một hơi thật chậm, thật sâu và nhắm mắt lại. Tay cậu nắm chặt, run rẩy.

Bokuto không còn mùi bệnh viện nữa.

Bokuto có mùi giống như...

Người nhà

__________To_be_continue__________

Số từ: 1337.

💬

Đôi lời muốn nói với độc giả:

Cảm ơn các bạn đã giành thời gian để đọc chiếc fic nhỏ này của mình, nếu có sai sót hy vọng các bạn sẽ góp ý và mình sẽ cố gắng sửa đổi để cho fic hoàn thiện hơn. Thân ái 🌹

_Erecka-chann_

💌 A/N

Bokuto và 'Bokuto' là để phân biệt Bokuto ngoài đời và 'Bokuto' trong mơ nhé. Mà chap này chủ yếu kể về giấc mơ của Akaashi - toàn bộ đều được tóm lại từ "In another life" chap 11 nếu các bạn muốn đọc đầy đủ hơn.

Mấy nay tôi mải suy Kunikida bên BSD chứ chưa có nhét chữ nào vô đầu cả 💔

Chồng ơiiiiiii 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro