Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Trong hang lạnh, một nam tử ngồi lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ của một tiểu cô nương nằm bên vách đá cách đó một thước. Tiếng thở đều đều, thi thoảng khóe miệng hơi cong trông rất khoan khoái.


Hắn bực mình, bản thân hắn đã chẳng ngủ yên sao nàng ta vẫn an nhàn ngủ ngon như thế. Nếu là ban ngày hắn đã gọi nàng ta dậy nhưng đây là đêm khuya, hành động đó sẽ có phần thái quá, lại thêm tiếng dâm tặc biến thái, nàng ta là kẻ lắm lời nên sự phiền nhiễu là không thể tránh khỏi. Chán nản, hắn bỏ ra ngoài, nghĩ đến thế sự quốc gia rồi nhìn vết thương trên cánh tay còn nặng, những hôm nghe ngóng tình hình cũng bị rượt đuổi mấy lần càng không có cơ hội thoát khỏi khu rừng âm u kỳ quái. Thân là Thái tử mà phải ở hang núi trốn địch, hắn thực quá vô dụng.

Hạ quốc hình như đã phát hiện ra điều bất thường nên rà soát chỗ này rất kỹ, nhất quyết tìm bằng được hắn dù biết đây là vùng cấm kị được ban ra cho tất cả mọi người. Bồ câu đưa thư hắn gửi cho Cự Giải chẳng có tin tức, Kim Ngưu cũng theo đó mà bặt vô âm tín, việc Hán Vĩ Thuần công chúa bỏ đi là điểm sáng duy nhất giữa muôn vàn bất lợi. Riêng việc này Kim Ngưu đáng được thưởng công lớn.

Yêu thương đôi lúc cũng có cái lợi của nó, đặc biệt trong chiến sự ngàn năm.

- Huynh không đi nghỉ lại đứng ngoài đó ngắm trăng làm gì? - Tiếng nói âm thầm phía sau lưng, nàng ta thực sự nghĩ hắn thừa hơi chăng?! Không buồn quay lại, hắn đứng im ngoảng mặt ra xa. Cô nương ngu ngốc nào đó như hiểu được suy nghĩ nên buông lời. - Ta vào trước đây, huynh vào nghỉ ngơi sau nhé. Sương núi ban đêm nhiễm lạnh vào người không tốt.

Bạch Thiên Bình.

Hắn nhớ như in hôm đầu tiên vác nàng ta đến hang lạnh này, vết thương chí mạng trên cánh tay làm hắn chẳng còn sức mà làm điều gì ra hồn, choáng váng ngã xuống bên cạnh người hắn vừa bắt đi.

Đến khi tỉnh lại thấy nàng ta đang cựa quậy đòi thoát, đụng trúng vết thương trên tay làm hắn cáu giận hất nàng ta ra xa, vốn chỉ định dọa không ngờ lực đẩy quá mạnh khiến đầu nàng đập vào vách hang chảy máu. Nhanh tay cầm một viên đá sắc nhất, tiểu cô nương đó đe dọa nếu hắn giở trò sẽ tự vẫn. Hắn tuy bực nhưng cũng không nói gì, vốn ghét những cô nương tầm thường hay tỏ vẻ, hắn càng không quan tâm đến việc sống chết nên mặc nàng ta tự làm trò với hòn đá.

Nhưng khi vừa đứng dậy, hắn lại ngã gục hẳn xuống, lúc này vết thương bị chém thêm rách, buốt nhói. Cũng chưa có gì đáng lo nhưng để lâu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

- Vết thương đang loét rộng. - Sau một hồi im lặng, cô ta lên tiếng.

Hắn không đáp, chỉ lẳng lặng tìm vải buộc vết thương, trước lúc đó cần lấy hết máu độc tránh để sự hư hoại lan rộng cả cánh tay mà phương án tốt nhất chính là rạch vết thương đang có dấu hiệu lở loét để chất độc theo máu đi ra ngoài. Nghĩ là làm, hắn cầm kiếm đặt lên vết thương nhưng chưa kịp đưa mũi kiếm đến nơi bị thương đã bị giằng ngược lại. Cô nương ngu ngốc đang giật lấy đoản kiếm trên tay hắn, khuôn mặt có phần hoảng hốt.

- Ta dù yếu nhưng vẫn đủ sức giết mười kẻ như ngươi. - Hắn gằn từng tiếng, chỉ vì không muốn nàng ta báo tin cho đám người trong làng đành bắt đi, giờ trút phiền phức vào người. Lấy lại thanh kiếm trên tay nàng nhưng hắn lúc này lực không còn nhiều, chỉ có thể trừng mắt dọa nạt kẻ không biết sợ kia.

- Ngươi đang làm trò điên rồ gì vậy?! Nhờ giúp một câu không được ư?

Nàng đưa tay kéo áo hắn xuống, khuôn mặt nhỏ đanh lại khi nhìn vết thương loang lổ trên cánh tay. Kiểu tiểu thư non nớt trắng trẻo, võ công không có lại muôn phần ngây ngô như nàng ta thì làm được việc gì?

- Tránh ra.

- Để ta lấy máu nhiễm trùng, tuy vết thương không nặng nhưng ở đây không có thuốc. Để lâu có khi mất cả cánh tay.

Nói là làm, nàng ta đưa miệng vào vết thương của hắn hút lớp máu đỏ dần chuyển màu đen đặc, mưng mủ trên cánh tay. Lúc môi nàng chạm vào, hắn thấy buốt vô cùng, chỉ muốn gạt ra nhưng bị hai tay nàng ta giữ chặt, một lúc sau cảm giác đau đớn dịu lại, nàng mới chịu buông.

Miệng vẫn còn rớm máu, nàng đã nở nụ cười trấn an, nét mặt thoáng nhợt nhạt đi vài phần. Đôi mắt cong như trăng sáng, lấp lánh ngọt ngào. Nàng lúc này ý nhị đưa mắt mượn cây kiếm của hắn, lựa một đường thật khéo cắt đi lớp thịt đã hỏng, kéo dải lụa trắng trên đỉnh đầu dùng nó băng vết thương trên tay cho hắn rồi quay người vào góc hang ngồi xuống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bản thân hắn không còn cảm thấy nàng ta đề phòng mình.

Một người vừa sợ hãi, co rúm vào góc hang như con thú hoang bị bắn thương, cố nhe nanh vuốt dọa gã thợ săn giờ lại giống người bạn tâm giao lâu ngày, tuy có chút xô xát lúc đầu nhưng vẫn thản nhiên giúp đỡ khi vị bằng hữu cũ gặp chuyện khó khăn. Thật khó hiểu.

- Xong rồi. Lần đầu ta cứu người, kể ra làm cũng tốt. – Nàng nói nhỏ, âm thầm tự tán thưởng

- Sao ngươi làm vậy? – Lúc đó có thể lợi dụng mà bỏ trốn, nha đầu đó lại chấp nhận ở lại giúp hắn.

- Nếu lúc đó ta bỏ đi, huynh vẫn đủ sức đứng dậy đâm ta một nhát. Họa chăng ta nhanh chân chạy thoát thì ra ngoài không rõ phương hướng cũng sớm chết vì lạc đường. Thôi thì cứu huynh còn sống thêm được ít lâu – Nàng nghiêng đầu nhìn hắn đáp, trên má bỗng hiện hai lúm đồng tiền duyên dáng. Thoáng ngẩn người vì nụ cười của nàng, hắn quay đi.

- Tên ngươi là gì?

Hắn đưa đôi mắt sâu thẳm mang ánh nhìn khó hiểu lướt qua nàng, không hiểu nổi bản thân lại hỏi một thứ không liên quan đến vậy.

- Bạch Thiên Bình. - Nàng ngần ngại một lúc lâu mới trả lời, có vẻ là thật nhưng hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng, chỉ gật đầu tỏ vẻ hài lòng. - Còn huynh tên gì? Sao bắt ta tới đây?

- Nếu hỏi nhiều ta cũng không tha mạng cho ngươi.

Hắn bỏ ra ngoài, dù gì cũng đã quen với việc thờ ơ những kẻ không có liên quan hoặc những chuyện nhỏ bé xung quanh nên việc cho nàng ta biết tên hắn là điều không cần thiết. Vài hôm nữa ở đây cùng nàng ta coi như có người có tiếng dù biết sau khi bị hắn dọa cho sợ hãi đã không còn hi vọng thêm được đầu mối gì ở đây.

Những ngày tiếp theo, hắn ra ngoài thường xuyên, thi thoảng đem về hoa quả rừng hoặc vài con cá ở con suối xa nào đó làm thức ăn qua ngày. Ngày trôi qua ngày, nàng ta gần như quên mất hắn chính là kẻ bắt cóc, còn hay ngồi kể vài câu chuyện bên làng hoặc gặng hỏi tên tuổi của hắn hay hắn từng làm gì. Ban đầu hắn còn khó chịu nhưng đến ngày thứ ba, cũng buột miệng đáp lại.

- Thiên Yết.

- Tên huynh có điểm giống tên ta, rất hay.

Nàng ta chỉ nói như thế rồi lại quay đầu đi, cầm trái đào còn xanh vỏ lên nhai ngon lành. Không hiểu sao hắn có cảm giác nàng hiểu hắn lúc nào cần im lặng, lúc nào cần trò chuyện. Hắn cũng chỉ cho nàng ta chỗ con suối gần hang để có thể tiện làm điều cần làm. Tuy là nữ nhi nhưng cũng không ngại ngùng e dè, càng không thèm lên giọng nhắc nhở cấm hắn lại gần, thậm chí còn dám sai bảo hắn đứng ngoài canh thú dữ khi nha đầu đó tắm.

Hắn thực nhiều lúc không hiểu nổi nàng ta nghĩ gì.

Hay nữ nhân trên núi đều thoải mái vô tư như vậy?


___________________________​

Ngày thứ tám, trong lúc lần theo manh mối còn sót lại của những kẻ do thám từ Hạ quốc. Vương Thiên Yết bất ngờ nghe tiếng mũi tên như xé gió lao về mình. Tuy bị thương nhưng thân thủ vốn nhanh nhẹn, hắn thoắt cái đã đứng sang một bên tránh mũi tên. Kẻ vừa đến có dáng người nhỏ nhắn, đeo mặt nạ sắt, hình rồng gắn giữa đai lưng- dấu hiệu đại diện cho sát thủ Minh quốc nhưng lại ra tay với hắn rất ngông cuồng, chớp nhoáng. Vương Thiên Yết trong lúc giao chiến chỉ kịp tránh đòn mà không thể phân tích thêm về kẻ đối kháng. Nếu là một sát thủ có võ công thượng đẳng thế này sao hắn lại chưa từng biết đến?!

- Bạch Thiên Bình đang ở đâu?

Hắn ngạc nhiên khi thấy kẻ này nhắc đến tên Bạch Thiên Bình, một kẻ trên núi Vọng, cấm địa Hạ quốc thì can hệ gì đến sát thủ Minh quốc?!

- Ngươi là sát thủ Minh quốc?!- Vương Thiên Yết nghi hoặc hỏi lại. Toàn thân vẫn dụng lực né đòn.

- Cô ấy đâu? Nếu Bạch Thiên Bình có mệnh hệ gì đừng trách ta độc ác.

Lần này chất giọng của kẻ đối diện lên cao, hắn nhận ra đó là tiếng nữ nhi.

Thảo nào từng đường kiếm tuy dứt khoát chết người nhưng vẫn thật mềm mại, giống đang đùa giỡn với kiếm sắc đầy hiểm nguy. Một nữ nhi tài giỏi trong thuật kiếm của Minh quốc không biết hắn là ai mà ra tay ngông cuồng, bản thân hắn cũng chưa từng gặp qua nàng là điều cực kỳ khó hiểu. Lâu nay được phụ hoàng giao phó cho việc điều hành đội quân bí mật, theo thông tin hắn biết, cực kỳ ít nữ nhân đủ năng lực tham gia vào đội quân đó, hoặc chăng nếu có gia nhập Thiên Yết đều nhớ rõ từng người. Trừ một trường hợp, nữ sát thủ thất lạc sau khi thi hành nhiệm vụ sát hại Tể tướng Hạ quốc cách đây hai năm hắn chưa từng gặp qua một lần.

Nàng ấy tên là...

- Thiên Bạch Dương dừng tay! Ta là Vương Thiên Yết, Thái tử Minh quốc.

Thiên Yết vừa dứt lời, kiếm sắc đã buông lơi. Hắn nhận ra sau lớp mặt nạ vô tình kia là cái nhìn bàng hoàng sửng sốt. Nàng buông kiếm, tháo mặt nạ rồi quỳ sụp xuống dưới chân hắn như cách hành lễ của kẻ có tội. Không phải nàng không nghi hoặc, chỉ là trong luật lệ của đội quân sát thủ kẻ đứng đầu luôn có câu lệnh tuyệt mật với người bề dưới. Danh xưng, địa vị đều nói rõ, hơn nữa cách dùng chiêu cũng không có điểm nào xa lạ với nàng.


- Tại hạ Thiên Bạch Dương đắc tội chết. Xin Thái tử tha mạng. - Nàng cúi đầu, rồi như có gì lóe lên đôi mắt nâu như thể chờ đợi đã rất lâu từ trước, đành hỏi vội. - Thái tử, người đang buộc vết thương bằng dải lụa trắng, phải chăng là của Bạch cô nương?

- Ngươi yên tâm, cô ta vẫn sống, thậm chí còn rất vui vẻ. - Hắn không chờ nàng thắc mắc đã lên tiếng trấn an. Giọng điệu nghe bình thản nhưng sao nàng còn cảm thấy có chút mỉa mai, thậm chí còn mang tư vị trêu đùa.

Bạch Dương nàng vốn đã quen với cá tính "đặc biệt"của Thiên Bình, nhưng không ngờ nàng ta lại có thể nhanh chóng vui vẻ bên kẻ bắt cóc mình. Nếu nàng đoán không nhầm kiểu băng vết thương lệch lạc đường trên đường dưới thì chính nha đầu ấy băng cho Thái tử Minh quốc.

Vương Thiên Yết cho phép nàng đứng dậy, cũng chẳng nói gì thêm, hắn coi việc một sát thủ như nàng biến mất hai năm rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt chỉ như lá lìa cành, rất đỗi tự nhiên. Tuy nhiên, không hỏi không có nghĩa không tìm hiểu. Ánh mắt thâm trầm quen thuộc của bậc đế vương lại chẳng hề bỏ sót chút chi tiết nào trên người nàng. Hắn lướt qua bộ quần áo sát thủ nàng mặc, đến khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng và thanh kiếm đặc trưng của riêng đám sát thủ nàng sở hữu.

- Bây giờ không tiện để hỏi chuyện nhưng ngươi có thể đưa ta khỏi chỗ này, không đi qua ngôi làng của Bạch Thiên Bình sống mà không để lính canh của làng bắt được?

- Thái tử cho phép thuộc hạ tìm hiểu rõ thêm, chắc chắn ngày sau sẽ quay lại dẫn người rời khỏi núi an toàn.

- Được.

Trên mặt Vương Thiên Yết có chút khởi sắc.

- Thuộc hạ không tiện gặp Bạch cô nương lúc này. Hai ngày tới, Thái tử dẫn cô ấy về con suối cũ, tại đó thuộc hạ sẽ đưa người đi. Không biết ý người ra sao?- Bạch Dương mạnh miệng lên tiếng, ra điều kiện thế này quả thực không hay nhưng nàng không muốn Thiên Bình biết nàng có quan hệ với Thái tử, điều này không tốt. Biết càng nhiều, nguy hiểm càng lớn, tốt nhất một cô nương đơn thuần như vậy nên được sống cuộc đời bình yên, an ổn.

Thiên Yết yên lặng nhìn nàng, lúc sau mới gật đầu đồng ý. Trước khi làm theo kế hoạch, hắn đã dặn Bạch Dương chờ mình ở suối trước khi mặt trời lặn. Thời điểm đó mọi thứ mờ tỏ, nếu không nhầm ở ngôi làng đó chính là giờ đổi gác của đám lính canh, thích hợp cho việc bị phát giác hoạt động của bản thân.
.

.
Quay về hang, Thiên Yết thấy tiểu cô nương họ Bạch đang buồn bã ngồi vạch trên đất bằng cành cây khô những nét vẽ chẳng rõ hình thù. Khuôn mặt trắng hồng tựa lên chân, đôi mắt xanh biếc man mác nét vấn vương, vừa thấy hắn đã vội đứng dậy, khuôn miệng tươi tắn tựa hoa hàm tiếu không quên nở nụ cười. Tuy biểu hiện sau đó thật bình thường nhưng bản thân hắn lâu ngày ở gần nàng đã cảm thấy đây là điều thân thiết, gần gũi.

Gần gũi tới mức hắn bắt bản thân tạo nên một bức tường vô hình cô lập nàng, cách xa những quan tâm nhỏ bé mà nàng mang đến.

- Hai hôm nữa ta sẽ trả ngươi về. - Vương Thiên Yết lạnh nhạt nói.

- Thật sao? - Hắn nhận ra nét xa lạ trong giọng nói trong veo như chuông ngân nhưng không tiện hỏi. Cái điệu cúi đầu tội nghiệp này quả thực hắn không quen nhìn, chỉ đưa tay gõ lên đầu cô nương ngốc nghếch đó một cái rồi cười nhẹ, nụ cười vô thức tới nỗi hắn không biết điều mềm mại trong lòng mình đang khẽ khàng thay đổi. Người bị đánh nào đó kêu lên. – Huynh đừng bắt nạt ta nữa, huynh đánh người lúc nào cũng đau.

Hai bàn tay ôm lấy đầu rồi ra vẻ mếu máo chỉ vào chỗ hắn vừa gõ, sau đó lại cười cười đưa cho hắn trái đào đỏ nhất trong túi đựng. Thiên Yết nhìn Thiên Bình, vẫn biết nàng luôn chọn quả ngon nhất cho hắn, ăn gì cũng để hắn phần tốt nhất vì lý do hắn ốm đau bệnh tật còn nàng rất khỏe mạnh. Nàng không hề biết vốn dĩ hắn chẳng yếu ớt như thế, còn nàng cũng chẳng phải người quá khỏe mạnh, thậm chí bản thân mấy bữa nay còn đang cảm lạnh.

Tối hôm đó, hắn ngồi cạnh tảng đá nàng nằm rất lâu. Sau khi nghĩ thêm vài chuyện, vốn định đi ngủ quay lại thấy nàng vẫn thức, mắt mở to nhìn mình không chớp. Thiên Yết có hơi thắc mắc, bình thường giờ này nàng đã ngủ rồi mới phải, sao còn thức làm gì?

-        Sau này, huynh có quay lại đây không? – Thiên Bình im lặng hồi lâu cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nàng nghĩ giờ hắn mới có thời gian rảnh để trò chuyện cùng mình.

Thiên Yết lúc nào cũng bận rộn, hắn luôn có nhiều điều phải nghĩ, thậm chí còn phải nghĩ rất lâu, có khi tiện tay còn vẽ vài đường trên đất như suy tính bày binh bố trận. Nàng chưa từng hỏi hắn nhưng nàng biết cái hắn nghĩ, danh phận hắn mang đều không tầm thường. Bởi vì hắn luôn trầm ngâm như thế, chẳng hiểu sau sự lạnh nhạt vô thường hắn mang là gì nên Thiên Bình luôn quan sát người này rất kỹ. Nàng ngồi tĩnh lặng bên cạnh chính là thầm đoán xem điều hắn muốn. Hành động của Thiên Yết luôn chừng mực, đối với nàng còn rất tôn trọng, chưa từng mạo phạm, vì thế nên Thiên Bình lâu dần không còn đề phòng quá mức, đôi lúc còn thoải mái mà nói chuyện với hắn.

Thiên Yết không biết kẻ có nụ cười khờ khạo là nàng lại nghĩ nhiều như thế nên luôn mỉa mai nàng ngốc nghếch, không hiểu chuyện. Lúc này cũng vậy, câu hỏi của nàng khiến hắn chẳng để tâm mà hờ hững đáp trả.

-        Không quay lại.

-        Cũng đúng. Sao có thể... - Thiên Bình hơi cười, nàng co người trên tảng đá lớn. Nơi này cũng không phải ai cũng muốn đến. – Gặp được người như huynh sẽ rất khó.

-        Nếu bản thân muốn thì nên tự cố gắng.

Phải, nếu Thiên Bình muốn gặp thì nên cố gắng mới phải. Hắn luôn tỏ ý coi nhẹ nàng, chỉ có nàng quý hắn, vậy nên kẻ quý mến nhiều hơn nên chủ động gặp mới phải.

-        Vậy cũng được phải không? Ta tìm huynh cũng được phải không?

-        .... – Thiên Yết ngạc nhiên không cất lên lời. Vốn dĩ luôn phải nhận lời mỉa mai trêu đùa, thậm chí còn bị hắn ra vẻ chán ghét vậy mà cô nương họ Bạch vẫn không hiểu chuyện. Quả thực không biết nên làm sao, nếu vậy thì hắn sẽ cho tiểu nô nương này câu trả lời mong muốn. Tuổi nhỏ có thêm điều mong đợi cũng không có gì xấu. – Được.

-        Huynh cho ta địa chỉ, nhất định ta sẽ tìm được huynh. – Thiên Bình vui mừng chạy đến chỗ Thiên Yết. – Huynh nói đi, ta ghi nhớ.

Gương mặt háo hức đó, quả thực không nghĩ ra đây là một cô nương hay là một con thú nhỏ được nhặt về. Lúc nào cũng không có cái cẩn trọng của bản thân, luôn quấn lấy người khác.

-        Lầu xanh Hạ quốc, Thúy Phương lầu. Dám xuống núi sao? Dám vào lầu xanh phong lưu vô tình? – Thiên Yết nhướn mắt nhìn nàng, trêu chọc nàng hắn không thấy nhàm chán.

-        ... - Thiên Bình thừ người. – Huynh ở đó thật chứ?

-        Thật.

-        Vậy được, ta sẽ xuống núi gặp huynh.

Bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Thiên Yết ngạc nhiên nhưng không có ý gạt ra, những ngón tay cứng cỏi được siết chặt bởi bàn tay nhỏ bé của nàng. Thiên Bình dùng tay mình giữ lấy bàn tay khô cứng của hắn như lời hứa hẹn được định ra, giọng điệu chắc chắn vô cùng.

-        Huynh nhất định chờ ta.

Vương Thiên Yết không hiểu vì sao nàng lại nói từ "chờ" nhanh đến thế trong khi còn chưa xác nhận rõ ràng điều mình làm. Nhưng lần này hắn không trêu đùa nàng nữa, cũng tùy ý dung túng lời hứa hẹn nàng nói và mặc nhiên tiếp nhận nàng lần này.

Không dè chừng, không bài xích, để lần cuối cùng nhìn nhận nàng theo cách trái tim hắn hướng tới. Thiên Yết lật bàn tay đang nắm lấy tay hắn của nàng, kéo những ngón tay mềm mại của Thiên Bình vào giữa những ngón tay trơn dài của mình, áp lên mặt đá lạnh của chiếc giường mà nàng thường nằm ngủ.

Đôi mắt tựa như có muôn vàn ngôi sao chứa đựng bên trong, nhìn nàng và nói.

- Được, ta chờ nha đầu ngươi tìm đến.

.

.

.

Ngày hắn thả nàng về cũng tới, Thiên Yết luôn hành động khiến kẻ khác bất ngờ, xin lỗi vì sự đường đột khi nàng chưa kịp đoán ra đó là gì đã nhấc bổng nàng lên lưng rồi rời đi nhanh như cách hắn bắt nàng lại.

Cả quãng đường, Thiên Yết nhận ra vòng tay trước ngực mình đang run rẩy, vòng tay ấy cũng không vì thế mà trở nên xa cách, thậm chí còn nhận ra cái níu giữ vô cùng ý nhị ở Bạch Thiên Bình.


Hắn khẽ cười.

Sự e dè lo lắng, sự dịu dàng quan tâm, sự mạnh mẽ vô tư này hắn dù không gặp lại thì cả đời cũng chẳng thể quên.

Mặt trời bắt đầu chạy về sau dãy núi cũng là lúc hắn đưa Thiên Bình về suối Mộng. Thiên Bình đến nơi vẫn chưa có ý định quay về làng, đứng đó nhìn hắn hồi lâu. Sắc xanh của rừng hòa quyện vào ráng chiều rực rỡ, những vệt nắng cuối ngày phủ lên gương mặt nàng là một màu chia ly buồn bã, man mác những đợi chờ.

Nàng đứng đó, tà áo trắng lay động tựa cánh sen mềm mại nhu hòa, gương mặt nàng vừa gợi nét thanh thuần ngây thơ vừa mang lại sự trưởng thành cứng cáp. Tựa như có thể vì tình cảm phút chốc mà chạy đến nhưng phần lý trí mạnh mẽ luôn biết rõ điều nên làm là đứng lại chốn cũ, tạo nên một khoảng cách vừa đủ để hắn hiểu với nàng đây chính là ấm áp, cũng vừa đủ xa lạ để bản thân lựa chọn quên đi.

- Nha đầu ngươi không định về nhà sao?

- Muốn nhìn huynh một lát, ghi nhớ dáng vẻ huynh. Dù huynh là người như thế nào, ta vẫn coi huynh là bằng hữu tốt. - Thiên Bình mỉm cười, đáy mắt long lanh trong trẻo. Như không muốn bản thân lưu luyến thêm, nha đầu ấy mới chịu quay đi. – Ta sẽ tìm huynh nhanh thôi.

Hắn chẳng thể hiểu rõ cảm xúc của mình khi ấy, chỉ biết có gì đó kì lạ ngập tràn trong lòng, nhưng cảm giác mơ hồ không quá lâu cũng theo cơn gió lạnh mà bay đi. Đại sự lớn còn do hắn điều hành, không thể chậm trễ.

Bạch Dương rất đúng hẹn, khi Thiên Bình vừa đi đã xuất hiện đưa hắn xuống núi như lời đã hứa. Chưa đến chân núi, Bạch Dương đã cáo lỗi với Thiên Yết vì hoàn cảnh hiện tại không thể đưa hắn đi xa hơn. Vương Thiên Yết vạn phần thắc mắc nhưng không hỏi thêm, vì hắn hiểu đôi mắt lạnh lùng, cô độc đó hắn cố hỏi thêm cũng chỉ nhận câu trả lời trốn tránh từ nàng.

Một câu chuyện kết thúc trên Vọng núi, mở đầu cho những bi ai sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro