Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bảy ngày chờ tại rừng trúc, cũng nếm trải đủ vị đời: từ nằm ngủ ngoài trời cho đến việc đói bụng đến muốn thắt ruột, cổ họng khô khốc vì khát, A Ngưu của nàng vẫn chưa xuất hiện. Niềm hi vọng vốn mong manh lại càng thêm nhỏ bé. Nàng thân là nữ nhi, lại là một nữ nhi được bao bọc trong lụa chưa từng nếm mùi khổ sở, giờ một mình lận đận ở đời.

Không có lẽ quay về Hoàng cung?

Nàng thầm nghĩ rồi rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh Phụ hoàng sẽ phạt nàng ở lãnh cung vì tội bỏ trốn, hoàng huynh đe dọa trì chiết không ngừng, hơn nữa còn bị đám người luôn tìm trăm phương ngàn kế ghét bỏ hãm hại, hơn hết là phải lấy một người nàng hoàn toàn không thể yêu thương lại thôi. Thà chết đói chờ A Ngưu còn hơn quay về tổ chức hôn lễ với một kẻ không quen biết như thế, mà dù hắn có thanh tao hơn trăng rằm, rực rỡ hơn mặt trời nàng cũng không cần. Vậy nên kiếp số chết đói sẽ thành thật nếu nàng không tìm được A Ngưu hoặc không kiếm công việc gì nuôi đủ miệng ăn trong lúc tìm chàng.

Hán Nhân Mã – một công chúa xinh đẹp rạng ngời, cốt cách như ngọc, niềm tự hào của Hạ quốc, viên minh châu trong lòng hoàng thượng giờ lại trở thành kẻ ất ơ, đầu đường xó chợ thật chẳng bõ cái công A Ngưu yêu thương nàng mà. Nhân Mã quyết tâm đi chợ, bỏ ra năm xu mua bánh bao chay – món ăn mà có nghĩ nàng cũng chẳng khi nào thích nổi lại có thể nhai một cách ngon lành. Cũng may kinh nghiệm mấy lần bỏ trốn, đám tì nữ đã dạy nàng kiểu cách mua bán, đong đếm tiền bạc. Chợ phố tấp nập người qua lại, nhộn nhịp xôn xao, mùi thức ăn thơm phức thật khiến nàng muốn nhảy vào mà goị một bàn đầy. Nhân Mã ngẫm nghĩ cách kiếm tiền nhanh nhất, có vài thứ trên người cầm cố được sẽ phải lo về lâu dài, con đường bán nghệ xem ra là ổn nhất, vấn đề là vài thứ tài nghệ này dùng ở đâu sẽ ra ngân lượng?

"Biết vậy đã cầm thêm ngân lượng rồi" Nàng thở dài, lại tiếp tục bước đi, chân trái đá viên sỏi trên đường, chân phải lại đều đều hướng về trước. Nhân Mã quyết sẽ thử mấy nơi vui chơi để đàn ca, hoặc vào nơi ở trọ của đám thư sinh giảng giải một chút về thế sự hoặc chăng bày trò dạy cờ cho đám thư đồng, kiếm thêm chút bạc lẻ sinh sống qua ngày đến khi tìm được chàng.

- Tha cho tiểu thư tôi.- Tiếng lảnh lót nghe có phần chói tai từ chỗ đám người đằng xa, không nén nổi tò mò, nàng đi đến, đầu chỉ nghĩ xem chuyện vui gì đang xảy ra.

Nhân Mã cố len vào đám người chen đông như kiến, chỉ nhìn thấy một kẻ mình vẽ hình mãnh hổ lên tay, mặt hắn quay đi nhưng độ rung trong điệu cười vẫn làm bờ vai chuyển động từng hồi. Có vẻ hắn rất hả hê, tay cầm đao săc, tay kia túm lấy tóc cô hầu gái đang khổ sở cầu xin, chân quỳ sụp xuống, nước mắt đã chảy dài.

- Ngươi là thân nô tài hèn mọn mà dám thay tiểu thư lên tiếng, quá hỗn xược. Đáng chết!

Hắn quẳng cô hầu xuống đất, hướng đầu về phía tiểu cô nương vận bộ xiêm y màu hồng nhạt. Nhân Mã tuy không nhìn rõ nhưng cũng cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng, thanh tao ở cô nương ấy, khí chất vừa mê hoặc lại có chút phong trần này thực sự rất hiếm.

Bông hoa vẽ chân mày, cô nương này phải chăng là?!

- Tiểu nữ xin lỗi đại nhân, dù cho là vậy cũng mời đại nhân đến Thúy Phương Lầu, giữa nơi đường phố thế này không tiện trò chuyện.- Nữ tử điềm đạm cúi xuống, đỡ cô hầu nằm mọn dưới đất.- Mong đại nhân bỏ qua cho.

Tên vô lại quyết không bỏ qua cô kĩ nữ xinh đẹp. Vẫn giở trò ve vãn, tay đưa lên eo nàng ta định xiết vào lòng, có điều Nhân Mã không hiểu sao cô nương đó lại có thể giữ nét bình thản trên gương mặt đến tận giờ phút này, vẫn nhẹ nhàng gạt bàn tay thô kệch đó khỏi mình. Đôi mắt phủ màu dửng dưng vô hạn, giống như tên vô lại này so với sức lực của cô nương tại Thúy Phương lầu chỉ như con kiến nhỏ bé, không đáng chấp.

- Đại nhân, xin buông tay.

- Nếu ta không buông? - Hắn sung sướng cười.

CHÁT.

Cái tát giáng trời đáp xuống gương mặt của tên vô lại. Người thiếu nữ vẫn đứng im, nét hoảng loạn chẳng chịu xuất hiện. Có điều, tên vô lại đã giơ đoản đào sắc bén định chém xuống tấm thân yếu ớt của nàng thiếu nữ vốn đã mỏng manh hơn cánh hoa trước gió.

- Dạng nữ nhân các người toàn những kẻ hèn mọn mà dám tỏ ra cao ngạo.

Hán Nhân Mã thấy tức tối, hắn nghĩ hắn là ai!

Nàng xoay người, cầm kiếm lao đến. Nhận thấy sát khí xuất hiện sau lưng, hắn dùng đao đỡ lấy đường kiếm không kiêng nể của nàng. Nhân Mã tiếp tục tung ra những đường kiếm dứt khoát vào điểm chết, dù võ công nàng chẳng hề tuyệt đỉnh nhưng nhìn hắn ức hiếp một cô nương, dù là ca kĩ cũng không sao chấp nhận được.

Hắn to lớn lại có sức khỏe nên đã đẩy lùi được nàng về sau chỉ với mười chiêu.

Nhân Mã bị đẩy ra sau, đầu nàng giờ chỉ nghĩ đến việc hối hận đã không nghe lời A Ngưu dạy dỗ, võ công chàng giỏi như vậy mà nàng chẳng được nổi một phần. Mấy chiêu này cho dù một năm sử dụng cũng không thể thành thạo, huống hồ nàng mới tập luyện vài tháng. Đối với kẻ sống trên giang hồ nhiều năm, nàng chẳng qua là lấy sức châu chấu đòi đá xe.

- Một cô nương trẻ đẹp lại có dũng khí, ta có hứng thú với nàng rồi. Muốn cứu mạng kẻ hèn mọn như kĩ nữ đâu cần nàng ra tay.

- Nhiều lời! - Nhân Mã tức giận đâm kiếm, lần này không biết may mắn hay không mà nàng đã sượt qua tay hắn, để lại đó một vệt máu chảy dài.

Nhân Mã vốn định tiện đường kiếm mà cho hắn một vết thương trên tay, nào ngờ hắn lại lấy lực mà đẩy nàng ra xa, nội công theo đó mà tổn hại. Kẻ vô lại này chính là con quan lớn, ngông nghênh xắc xược nên dù là cảnh tượng khó coi đến mấy cũng không ai dám can ngăn. Hắn ta còn thêm thói tự luyến bản thân quá mức, vô cùng quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài. Vết thương mà Nhân Mã gây ra khiến hắn thấy mình như bị sỉ nhục, hơn nữa lại là đám nữ nhân yếu đuối vô năng sỉ nhục càng không chấp nhận được.

- Tiện nữ, ta giết người.

Nhân Mã sợ hãi nhưng quyết không lùi về. Đâm lao thì theo lao, nàng chẳng thể trốn đâu được, thôi thì quan huyện biết đâu đi đến thì nàng sẽ giữ lại cái mạng nhỏ này. Hắn bất ngờ tung chưởng đạp vào vai nàng, lâu nay ăn uống không đầy đủ lại thêm lực đánh quá mạnh Nhân Mã ngã xuống, đau đến mức hoa mắt chóng mặt rồi máu mũi thi nhau chảy liên hồi. Bất lực đến mức này nàng không phải chưa từng biết, vẫn cố chống tay xuống vặn mình đứng lên nhưng bị hắn tóm lấy tóc giật ngược ra sau rồi lại đẩy ngược nàng xuống đất.

Bệnh mới bệnh cũ đến đúng lúc quá, nàng thầm rủa.

- Đã kém cỏi còn ra vẻ anh hùng!

- Quan phủ mà biết ngươi giết người vô duyên vô cớ, chắc chắn ngươi sẽ phải đền tội.- Nhân Mã hơi cười, ra vẻ thách thức dù cơn đau đã làm hình ảnh xung quanh mờ dần.

- Ngươi nghĩ quan phủ là ai mà dám đụng đến ta? Vậy thử xem ngươi chết ta có chết không.- Hắn lại quật nàng xuống đất lần nữa, Nhân Mã còn nghe rõ tiếng "cốp" vang lên khi đầu nàng đập xuống nền gạch đá. Lần này cú đánh mạnh hơn hẳn lần trước khiến nàng chẳng thể đứng dậy.

Mũi miệng nàng thi nhau chảy máu, vết thương trên bả vai nhức nhối. Nhận ra thanh đao đang giáng xuống mình, nước mắt cũng không thể chảy. Làm việc này nàng không hối hận, cũng không còn gì để nói, coi như chết cũng có cái để tự hào. Nhưng nàng chết như thế này sao? Bước chân ra khỏi hoàng thành nàng trở nên yếu hèn, vô dụng thế này sao? A Ngưu còn chưa được gặp mà chết sao?

PHẬP.

Thứ ánh sáng từ kiếm sắc lạnh lẽo lóe lên. Máu bắn xuống nền đất, mùi tanh tanh đó khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút, cố nheo mắt vào khung cảnh hỗn loạn mà chẳng thể nhìn rõ một thứ gì.

- A Mã!!

Giọng nói này, mùi hương của tùng bách, vòng tay xiết lấy vòng eo mềm nhũn của nàng, thật lạ.

A Ngưu?!

A Ngưu, đúng không?

- A Ngưu? - Nhân Mã mơ hồ đoán, chưa kịp nhìn dung nhan vị ân nhân cứu mình đã ngất lịm trong vòng tay nam nhân lạ mặt.

- A Mã, tỉnh dậy... - Hắn lay nàng một hồi vẫn không được phản ứng trở lại của nàng liền tức giận quay đầu về phía tên vô lại trừng mắt đe dọa, cây kiếm trên tay run lên không ngừng. Suy nghĩ muốn chém thêm nhát nữa không dừng ở việc làm hắn ta bị thương mà còn giết chết kẻ trước mặt. - Nếu nàng có mệnh hệ gì ta thề nhà ngươi sẽ phải chết, không sót một ai.

Nhanh như cắt, hắn bế Hán Nhân Mã tìm người cứu chữa, khuôn mặt đẹp đẽ nhíu lại đau đớn. Nàng vô thức tựa vào ngực hắn, đôi mắt nhắm lại hoàn toàn không còn nhận thức, cứ thế mặc kẻ đang ôm mình đưa đến nơi đâu.

Sao hắn luôn để nàng lại một mình, sao nàng lại che dấu thân phận để tìm hắn, sao không bào tin của mình cho hắn biết? Vì sao nàng luôn ngốc nghếch như vậy?


____________________________

- Sao cô không cứu Nhân Mã?

Tiếng trách cứ trầm ngâm.

Cô nương áo hồng vẫn lẳng lặng đặt khăn ướt lên đỉnh đầu người thiếu nữ áo tím nằm mê man trên giường. Mùi hương từ loại nhang Yến Vũ trong phòng làm không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

- Trả lời ta.- Nam nhân gằn giọng, chén trà trong tay bất giác run run.

- Vết thương không nặng, công chúa ngất đi do đói và mệt. Chỉ cần bôi thuốc và uống canh gà hầm sâm là ổn. - Nàng điềm đạm trả lời, nét mặt phẳng lặng tựa hồ thu, đáy mắt vài phần khó hiểu. Ngồi xuống trường kỉ kê sát đó, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn nam nhân tức giận đang trừng mắt nhìn mình.

- Sao cô có thể thản nhiên như thế, Vũ Cự Giải?!

- Sao ngài có thể tức giận như thế, Hoàng Kim Ngưu? - Nàng đáp lại không chút nhân nhượng.

- Cô biết võ công, biết rõ nàng yếu hơn gã vẫn để nàng giao chiến trực diện, hơn nữa khi phát hiện nàng đã thương tích đầy mình cô vẫn đứng nhìn nàng bị hại đến chết. Tại sao cô có thể?

Kim Ngưu tức tối đập tay vào bàn, cố kìm tiếng quát nạt để tú bà không phát hiện ra sự xuất hiện của hai người lạ trong phòng Cự Giải rồi chuyện lại thêm lớn, không hay ho gì.

- Tôi phải giả vờ, chàng cũng biết điều đó. Tôi đâu cần cô nương đó ra tay là cô nương đó tự giúp. Tôi cũng không thể lao vào ngăn cản vì bí mật thân phận. Vì một nữ nhi mà chàng quên mất tôi là ai? Mình là ai sao? - Giọng nàng nhàn nhạt nhưng mỗi lời như đao kiếm sắc nhọn, chàng chẳng thể chối cãi.

Gương mặt trắng hồng dưới nến đỏ càng thêm phần ma mị, khí chất nhẹ nhàng tựa gió mây, mỏng manh như hoa đào độ xuân sang, đường nét vốn hài hòa cân đối càng thập phần quyến rũ. Sự nhàn nhạt vô thường ấy cũng chỉ tăng thêm sức hấp dẫn cho nàng mà thôi. So với một vẻ đẹp trẻ con, có phần tinh nghịch của Hán Nhân Mã thì nam nhân xiêu lòng vì nàng chắc chắn nhiều hơn.

Vậy tại sao chàng không như thế?

Kim Ngưu đứng lặng bên cửa sổ, chàng không nói lại nửa lời. Với lý lẽ như thế chàng có thể cản lại ư? Nếu theo ý nàng thì thêm vài câu đôi co cũng chẳng để làm gì, A Mã vẫn phải nhờ đến nàng chăm sóc vài hôm, bí mật giữa họ còn do nàng nắm giữ.

- Chuyện hôm qua không thể quy xét đúng sai, vài hôm nữa nhờ cô chăm sóc A Mã, ta đi chút chuyện. Hai ngày sau ta quay lại đón nàng. Xin lỗi vì đã lớn tiếng.

Bóng chàng biến mất dưới ánh trăng.

Một chút lưu tình cũng chẳng có.

Cự Giải cười, nụ cười như hoa như ngọc lúc nào nàng cũng mang ra làm mặt nạ mỗi khi buồn đau. Mắt phượng nhìn về phía chiếc giường đơn - nơi Hán Vĩ Thuần công chúa đang nằm nghỉ, muốn vực nàng ta dậy mà hỏi tại sao không thể buông tay, sao không thử tìm hiểu Hoàng Kim Ngưu chàng ta là ai mà đã lao vào yêu đến sống chết cũng mặc.

Giờ Hoàng Kim Ngưu không thể buông tay, sao nàng ta cũng không chịu buông tay?

Sao có thể giữ mối tính ngay từ đầu đã không có tương lai?

Cự Giải bước đến bên giường, ngồi xuống. Hành động nàng nhẹ nhàng, uyển chuyển, giống như cánh bướm chập chờn đêm khuya - vừa cô liêu, vừa buồn tẻ.

Thời gian quen nhau nàng cũng hơn Nhân Mã, thời gian yêu chàng nàng cũng hơn Nhân Mã, võ công nàng cũng hơn Nhân Mã, nhan sắc của nàng cũng hơn Nhân Mã, cái gì nàng cũng hơn nhưng sao cuối cùng Vũ Cự Giải nàng vẫn là thua Hán Nhân Mã.

Chăm sóc cô nương này ư?

Vậy còn nàng cũng bị kích động, cũng chịu đựng khổ sở chàng đã khi nào nói được lời nào ngọt ngào như vậy chưa? Sự quan tâm còn không bằng được một nửa sự kính trọng, nâng niu của Hoàng Kim Ngưu chàng đối với những cô nương mới quen biết, huống hồ nàng từng là hồng nhan tri kỉ bên cạnh chàng?!

- Ta biết ghi hận vào ai?

Cự Giải nắm chặt bàn tay, lời ước hẹn bên nhau thưở thơ ấu ấy chàng quên hết rồi, đúng không?

_____________________________________​

Hoàng Kim Ngưu dừng chân dưới một cây đại thụ như chờ đợi một ai đó. Chợt một bóng đen xuất hiện sau lưng. Chàng điềm đạm hỏi:

- Tình hình hiện nay của Thái Tử?

- Thưa ngài, do sự truy lùng của Hạ quốc quá gắt gao thuộc hạ mất dấu giữa đường, đến giờ vẫn không biết ngài ấy đang ở đâu. – Tên thuộc hạ nhanh chóng đáp lại. Như có vẻ còn chưa thấy chủ nhân lên tiếng hỏi lại, hắn tiếp lời. - Lần này nghe nói còn phát hiện ra tung tích Thiên Bạch Dương lưu lạc trên núi.

- Bạch Dương? - Chàng nghi hoặc suy ngẫm, vị sát thủ thất lạc trước kia nay bỗng quay về đúng lúc Thái tử không liên lạc được. - Ngươi lui đi.

- Vâng.

Một lúc sau khoảng trống rộng lớn chỉ còn mình chàng. Việc đấu tranh dân tộc, đòi lại công bằng của Minh quốc sắp bắt đầu thì Thái Tử mất tích đành hoãn một bước. Việc nằm ngoài dự liệu của chàng, Hán Vĩ Thuần công chúa bỏ đi coi như bước đi có lợi lấp vào chỗ trống này nhưng nghĩ đến nàng ấy chàng thấy có lỗi vô cùng. Đã định bỏ rơi nàng nhưng biết tin Nhân Mã tìm mình, chàng lại không thể dứt khoát buông tay.

Vũ Cự Giải?

Cái tên ấy bỗng nhiên xuất hiện trong đầu chàng. Sự lạnh nhạt thờ ơ, đối xử ai cũng như ai của nàng ta khiến chàng lo ngại. Chẳng còn là tiểu muội ngoan ngoãn, nghe lời ngày bé mà trở nên sắc sảo, đáng sợ biết chừng nào. Một Cự Giải khó đoán khó gần như bây giờ liệu có vì đoạn tình cảm khi xưa mà che dấu thân phận cho A Mã? Nhất là khi giữa họ lại không đơn thuần chỉ là tình cảm huynh muội, càng không giống việc giận hờn giản đơn.

Tình cảm con người dễ dàng thay đổi, chàng dễ dàng thay đổi nên tình cảm ước hẹn thay đổi. Là tại chàng. Tránh không được, gặp không xong, chẳng mang lại hạnh phúc thì chàng cũng chỉ biết để nàng ôm hận với mình còn hơn chờ đợi trong ảo tưởng.

________________________________________​

Phủ Tể tướng.

Đêm khuya thanh vắng vẫn có một cô nương ngồi gảy đàn, tiếng tĩnh mịch lại càng thêm phần cô tịch khi tiếng đàn réo rắt nhớ thương kia mỗi lúc một thê lương.

Thiếu nữ vận hoàng kim, tóc thả buông vai, dùng những ngón tay điêu luyện tấu bài Tự tình, từng nhịp, từng nhịp. Khuôn mặt từng đường ngọc ngà có đôi chút khó chịu, là nàng nhớ hắn sao? Bỗng trong tim nhói lên một cái như cố phủ nhận điều vừa thốt lên, nàng lắc nhẹ đầu rồi chăm chú gảy bài Tự tình sầu bi.

Nực cười.

- Không đàn nữa. - Phúc Sư Tử cau mày, bước đến bên cửa sổ. Mới một tuần không gặp mà nàng đã nhớ hắn, rút cuộc hắn là gì mà khiến nàng như vậy?

- Nhớ ta sao, Phúc tiểu thư?

- Hán Song Tử! - Nàng thốt lên kinh ngạc khi thấy tiếng nói quen thuộc, giọng điệu như có tiếng cười, vừa dịu hiền vừa trẻ con. Sau khi phát hiện mình có phần thất thố, nàng chuyển sang âm vực lạnh lùng, quay người hỏi một câu. – Sao huynh tới giờ này?

- Nàng không muốn gặp ta ư? – Hắn hơi cười, nhìn vị cô nương cố giữ vẻ thản nhiên trước mặt rồi vuốt nhẹ lên đầu nàng đầy ý vị yêu thương. – Đưa tay đây, ta đưa nàng đến khác trò truyện, phòng nữ nhi khuê các ta không muốn mạo phạm.

Thoắt cái vị thiếu niên anh tuấn xoay người nàng lại, phong thái toát lên vẻ trưởng thành hơn tuổi nhưng nét mặt vẫn lưu giữ vài phần trẻ con, nụ cười hồn hậu xuất hiện ngay trước mắt. Bộ trang phục xanh màu trời trùm bên trong lớp áo khoác lông chồn đen tuyền tăng thêm phần bí ẩn, đưa bàn tay rộng lớn ra trước mặt nàng chờ đợi.

- Thật không biết đầu đuôi.

Tuy nói vậy nhưng nàng đưa tay cho hắn kéo đi. Mặc nhiên giao phó số phận mình lúc này vào tay hắn. Ngay sau đó nàng cũng không hiểu sao bản thân mình có thể leo lên mái nhà, thật kì diệu. Lâu rồi không gặp, nàng không kìm được tò mò quay ra nhìn hắn. Chẳng khác đi nhiều so với nàng nghĩ, vẫn khuôn miệng hay nói những lời làm nàng ghét, vẫn đôi mắt phong lưu mà sao nhìn kĩ vẫn vạn phần ấm áp, nàng quả thực rất nhớ gương mặt hắn, rất nhớ từng lời hắn thường nói.

Nàng quả thật nhớ hắn rất nhiều.

- Nhớ ta lắm, phải không? – Hán Song Tử nghiêng người về phía Phúc Sư Tử, hắn cố tình đưa gương mặt mình lại gần vị tiểu thư vốn mang tiếng kín lời, sâu sắc mà thâm trầm.

- Huynh lại tự cao tự đại rồi. - Nàng phủ nhận, tránh ánh mắt của hắn nhưng con tim lại đập liên hồi phản đối, nhớ đấy nhưng sao nói ra được. Hắn đúng là ấu trĩ.

- Ta cũng nhớ nàng. Chuyện Vĩ Thuần xảy ra bất ngờ quá, ta cũng đã cử người đi tìm kẻ khở khạo đó khắp nơi, nàng không cần lo lắng. - Hán Song Tử cười trừ, hắn vốn là người thẳng tính, không thích vòng vo, đặc biệt chuyện tình cảm, hơn nữa lại là chuyện với cô nương kiêu ngạo như Sư Tử. Hắn phải để nàng hiểu điều mình muốn ám chỉ, không đúng, là điều mà bản thân muốn nói. – Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Phúc Sư Tử không đáp, chỉ lặng lẽ để dư vị ấm áp ấy thấm vào con tim đang thổn thức. Không rõ nàng thích hắn hay chỉ coi hắn là bằng hữu thân thiết nữa. Nàng cũng nhớ Chu Xử Nữ, nhớ Hán Vĩ Thuần công chúa nhưng sao không thể nhiều bằng nhớ hắn, có điều nàng không muốn yêu người mà nàng cả đời không hiểu được. Hán Song Tử tuy miệng ngoài hay nói hay cười, lúc nào nhớ là nhớ, lúc nào yêu là yêu nhưng trong tâm thì thâm sâu khó lường. Nàng sợ nàng sẽ chẳng hiểu hết được, rồi thất vọng, trái tim và lí trí cứ thi nhau giằng xé.

Nàng tự nhiên dựa vào hắn như thói quen, tuy bị coi là có phần hơi thân mật quá mức nhưng sao nàng vẫn hay làm việc đó. Chỉ là dựa vào người nàng tin tưởng chắc không sai. Hắn là thanh mai trúc mã của nàng, là vị bằng hữu tốt nhất của nàng, là người luôn sẵn sàng đến bên khi nàng gặp bất trắc. Nàng dựa vào hắn, nàng chờ đợi hắn hay nhớ nhung hắn chẳng thể nói rằng nàng yêu hắn, không phải ư?

Hán Thiên Long Thái Tử nghĩa khí cao ngạo, thâm sâu khó lường với kẻ khác bao nhiêu không kể nhưng riêng nàng tuyệt đối hắn không toan tính.Một chút dã tâm cũng không. Càng không thể hại nàng, vậy tại sao lòng tin nơi nàng với hắn không thể tiến hơn một bậc. Phúc Sư Tử luôn sẵn sàng chờ hắn, mỗi khi hắn buồn bực dù bất luận thế nào nàng cũng sẽ ở bên. Nàng thông minh nhanh nhẹn bao nhiêu với thế gian, trong chuyện tình cảm lại luôn ngốc nghếch khờ khạo, hắn mong nàng có thể thành thật với bản thân hơn là việc im lặng ôm lấy mối quan hệ mập mờ giữa hắn và nàng.

Phúc Sư Tử vẫn không dám tin tưởng hắn, dù rằng nàng chẳng thể tin ai nhiều như hắn, chẳng thể yêu ai ngoài hắn, chẳng thể nhớ mong ai ngoài hắn. Đến khi nào nàng chịu hiểu, bản thân nàng cần hắn đến nhường nào, đến khi nào nàng mới chịu để hắn đến bên.

Đến khi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro