Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Thu sang rồi, cây cối bên đường đã ngả sang một màu vàng. Từng chiếc lá vàng rơi nhè nhẹ theo từng con gió mát lạnh rơi xuống,con đường giờ đã là một tầm thảm màu vàng.Một màu vàng nhẹ nhàng, ấm áp. Từng chú nắng nhỏ chạy lon ton trên khắp mọi nơi.Từng ngọn cây còn đọng sương, giờ đã trở nên thật huyền ảo dưới ánh nắng. Bây giờ đã là ngày tựu trường, từng nhóm học sinh cười đùa, sải bước đến trường. Học viện Teitan, học viện hàng đầu Nhật Bản, ngôi trường được tập đoàn Kudo tài trợ, với nền giáo dục hàng đầu thế giới. Không ít những người nổi tiếng đã là học sinh, tốt nghiệp ở đây. Khỏi phải bàn, ngôi trường to bự, chứa được ít nhất hơn 10 000 người nha~. Ngôi trường được bao bọc bằng một hàng cây xanh, dày và có tuổi thọ không ít, đem lại sự trong lành cùng với một vườn hoa đầy màu sắc. Nền an ninh của trường rất nghiêm ngặt, luôn là 24/24, không 1 giây lơ là. Từ lớp học, kí túc xá đến nhà vệ sinh, tất cả đều hiện đại, trang trọng.

Trong không khí nhộn nhịp, ồn ào của ngày khai giảng, trên sân thượng lại có một người con gái đứng một mình nhìn xuống. Mái tóc đen nhánh bay nhẹ nhàng trong gió, đôi thạch anh tím nhìn chăm chăm xuống dưới, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Lông mày của cô khẽ chau lại rồi buông lỏng ra. Tất cả đều toát lên vẻ lạnh lùng nhưng không phai đi vẻ sang trọng, quý phái của cô đi một chút nào.

Phải, cô là Mori Ran, là người con gái với ngoại hình thiên thần, hoa khôi của Học viện và đồng thời là Hội phó Hội học sinh của Học viện Teitan này. Cô thở dài một cách ảo não, quay người lại, nhóm nữ gồm 3 người đã đứng trước cô. Một cô gái với mái tóc ngắn màu nâu, đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng, khiến cho người đối diện như bị hút vào đôi mắt đó, cô gái này toát lên vẻ đẹp phương Tây nhiều hơn, đồng thời là vẻ đẹp sắc sảo nguy hiểm. Một cô gái giống Ran, chỉ khác nhau mái tóc của cô bé này xù hơn cùng đôi mắt màu xanh biển tinh nghịch, khỏi nói, bề ngoài của cô rất chi là dễ thương và nghịch ngợm rồi. Cô gái còn lại có mái tóc đuôi gà, ánh mắt màu xanh lục, một vẻ đẹp nhẹ nhàng, tinh nghịch trên cô. Họ là 4 cô gái suất sắc nhất Học viện này, là học sinh có thành tích nổi bật. Cô gái có mái tóc màu nâu ngắn khẽ cười, nụ cười đủ làm trái tim mọi đứa con trai gục ngã, với chất giọng lạnh lùng, cô quay sang Ran hỏi:

- Sao thế? Đột nhiên năm nay mất chức Hội trưởng vì một học sinh nam mới chuyển nên buồn à? Chậc, cậu ta là ai thế không biết? Vừa chuyển đến đây cái. Đùng, ôm gọn luôn cái chức Hội trưởng a~ Ghê à nha!

- Cậu đừng nói vậy được không, Shiho? Tớ chỉ đang nhìn trường thôi chứ có gì đâu? Với lại, tớ mà buồn vì chuyện đó chắc trời nó sập! – Ran cười trả lời, nụ cười của một thiên thần. Trái với bề ngoài lạnh lùng, cô là người dễ gần, với giọng nói nhẹ nhàng, trầm bổng nha. Đừng bị cô lừa đó nha

- Aoko năm nay là Thư kí Bí thư này ~~! Tại sao tớ phải làm Thư kí cho cái tên Kaito tóc xù chết tiệt kia chứ!!!??? TỚ KHÔNG CHỊU A~~!!! – Cô bé tóc xù tên là Aoko kìa phải gọi là gần như gào lên. May mà tầng thượng nằm trên tầng 5, chắc không cả trường đã nhìn lên đây với ánh mắt kì lạ như nhìn một sinh vật ngoài hành tinh đó nha~ - Kazuha may thật đấy. Làm thư kí cho Hattori – Quản lý Hội học sinh, sướng kinh!

- Sướng gì? Cái tên cột nhà cháy đó suốt ngày trêu trọc tớ! Shiho mới sướng, làm Thư kí cho Hakuba - Ủy ban Hội học sinh đó. Cậu ấy là con lai Anh – Nhật, vừa lịch lãm, vừa tử tế đó nha! Vậy là Shiho thoải mái nhất hội rồi – Kazuha oán hận, lúc đầu nhìn Aoko hằn học rồi nhìn Shiho với ánh mắt cảm phục

- Tớ thề, tớ thà theo Kaito hoặc Hattori còn hơn theo Suguru! Gì chứ? Suốt ngày ra lệnh này nọ. Khiến tớ sụt mất 3 kí à!! – Shiho thở dài, liếc Kazuha một cách mệt nhọc.

Và 3 chàng trai bị 3 cô gái nhắc đến, hiện tại đang ngồi ở đâu đó và không hẹn mà hắt xì cùng một lúc~

-@$@%#&#@)!28*)+_)

-!#*&*#(^*#~@+)=

-#**@&!()()!@()(!__=

Trong khi đám bạn thân của mình ngồi cãi nhau về cái việc làm Thư kí cho ai thì Ran lại ngồi ôm bụng cười. Nãy giờ nghe mấy cô bạn nói chuyện này thì nó đã che miệng cười. Nó cười sảng khoái, tiếng cười khoái chí, giòn tan và nước mắt chảy ròng ròng. Khác hẳn hình tượng nghiêm túc, lạnh lùng của cô mọi ngày. Quẹt nước mắt còn đọng trên mí mắt, miệng cô vừa cười vừa nói với đám bạn còn cãi nhau kia:

- Dừng lại! Các cậu tính cãi nhau tới hết ngày à? Sắp khai giảng rồi, xuống nào!

Cả đám bước xuống sân trường và tất cả đứng hình, mắt chữ O miệng chữ A vì bây giờ các học sinh nữ đang bu lại một chỗ, miệng không ngừng gào thét.Vâng, lần đầu tại Học viện nổi tiếng,hình ảnh của Học viện Teitan bây giờ rất chi là... Ran nhìn thấy một cậu nam sinh từ chiếc xe Lamborghini. Đôi mắt màu xanh lam như một biển cả. Khuôn mặt lạnh lùng. Dù nhìn bất cứ ở góc nào, khuôn mặt đều đẹp hoàn hảo. Dáng người cao ráo của cậu cùng khuôn mặt đó, tất cả đều toát lên một vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Đúng vậy, cậu không ai khác chính là Kudo Shinichi – vị thám tử nổi tiếng, con trai người thừa kế tập đoàn Kudo và là Hội!Trưởng!Hội!Học!Sinh! Cậu chán nản nhìn cảnh này, cậu thấy nó nhiều quá nhiều rồi. Ran lạnh lùng, chán ghét nhìn cảnh này. Cô khinh bỉ những người như vậy. Và lúc nó tính quay người đi, ánh mắt nhìn thấy người vừa đến. Cậu ta cũng nhìn thấy Ran. Hai mắt chạm nhau. Cả hai ngơ ngác, chỉ tay vào người nhau, giọng ngạc nhiên, khác hẳn bề ngoài lạnh lùng của hai người. Cả hai đồng thanh :

- Tại sao cô/cậu lại ở đây?????!!!!!

----------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro