Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  - Tại sao cô/cậu lại ở đây?????!!!!!


Cả trường hết nhìn Ran rồi lại nhìn Shinichi, ai cũng chỉ có một ý nghĩ chung : Hai người bọn họ quen nhau?? " Ha...Ran gặp kẻ thù truyền kiếp rồi. Sắp có một vở kịch dài dài để coi rồi đây. Thật đáng mong chờ đó nha. Kudo à, tôi chấm cậu!" Shiho khoanh tay trước ngực, một nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt của cô. Cả Học viện, kể cả thầy cô giáo gì tất cả đều mắt chữ O miệng A. CÁI GÌ???????!!!!!!!!!!!!! Shiho.....cười? Ngay trước mặt tất cả mọi người? Cả trường ai ai cũng biết Ran và Shiho – cặp nữ lạnh lùng nhất ~~ cái Học viện này. Việc hai người cười, hắc, 1/1000000000000000000 tỉ phần trăm trước mọi người nha~. Nhiều cô gái nhìn Shiho bằng ánh mắt ganh tị. Nhiều người bắt đầu phát cuồng cô nàng. Nhiều người hoang mang: sắp đến tận thế rồi ư..? Về với Mori, nó và cậu ta, nhìn nhau bằng đôi mắt tức giận, sát khí đằng đằng. Tất cả mọi người, trừ Shiho, Aoko, Kazuha đều sợ hãi tột cùng khi thấy cái cảnh này. Aoko tiến tới chỗ Ran, khẽ vỗ vai cô. Ran vừa quay đầu lại, Aoko không kịp để cho cô hỏi đã nói luôn:

- Ran, cậu quen với cậu ta – Kudo đó à?


- Quen! Một cách đầy oán hận vào buổi sáng nay! – Ran nói, giọng đầy tức giận. Cô lườm một cách chết người về Shinichi, cậu cũng chẳng run sợ gì. Lạnh lùng đáp lại.


~ Fash~


E hèm~ Mọi người lắng nghe kĩ nhớ! Thời gian chị Ran gặp anh Shinichi nhà ta là lúc trời chưa sáng. Trong lúc mọi thứ vẫn còn chìm trong giấc ngủ, ông mặt trời còn chưa muốn ngóc dậy thì cô đã dậy rồi. Cô lúc nào cũng vậy, luôn dậy sớm để chạy bộ. Cô rất thích chạy bộ trong cái khung cảnh còn sương và đang còn se se lạnh như thế này. Tóc cột cao, một bộ quần áo cọc tay cùng một chiếc tai nghe bên tai, cô ung dung chạy mười vòng lớn thật lớn quanh khu phố nhà cô ( chị khỏe ghê =='' ). Tất nhiên, mọi chuyện sẽ vẫn yên ổn xảy ra như thường ngày theo đúng quy luật tự nhiên của nó. Nhưng cô không thể chạy yên ổn trong ngày hôm nay được. Chả là sắp tới ngã ba, cô chuẩn bị rẽ thì...... Bốp! 2 cái đầu của cô và cái đầu của một chàng trai trạc tuổi cô "hôn" nhẹ vào nhau một cái. Cô xoa xoa cái đầu của mình. Dù khỏe mấy thì cũng không chịu nổi một cục u trên đầu đâu a~. Đang định xin lỗi thì cái cậu thanh niên kia đứng dậy, vừa xoa xoa đầu vừa nhăn nhó khuôn mặt, bực tức nói :


- Mắt cô để sau gáy hay sao mà không thấy đường hả? Chết tiệt, mới sáng sớm mà gặp một phiền toái lớn vậy, xem ra không may cả ngày rồi. Số đen thật!


Cái gì?? Phiền toái lớn, ý nói cô đó hả??? Tức! Cô chưa kịp mở miệng nói thì cậu ta đã nói tiếp :


- Sao con gái ai cũng phiền phức như vậy nhỉ?


- Này, chính anh cũng không nhìn đường nhé! Đừng hở tí là mở mồm mắng người khác như vậy. Anh nhìn xem anh đã hơn chưa rồi hãy nói nha! – Tới đây Ran đã hết kiên nhẫn. Cô không ngại hét với cái tên kia, mặc cho hắn là ai a~


Ngạc nhiên. Sốc. Đứng hình. Gì cơ? Anh bị mắng? Bởi một đứa con gái? Hơn nữa, cô ta làn người đầu tiên mắng anh? Cô gái này xem ra cũng không vừa đâu đó. Anh lập tức gắt lại cô:


- Cô dám mắng tôi???!!


- Anh là ai mà tôi không dám??!! Tất cả những người mà làm sai, không chịu xin lỗi thì ăn mắng là chuyện thường! Anh có ý kiến gì không? – Cô cũng chẳng vừa, gắt lại anh. Gì chứ, người ta có lòng tốt muốn xin lỗi, vậy mà mắng nó hả?


- Con gái như cô đúng là dữ mà. Ngoại hình cũng ổn, nhưng cái tình thì...Chẳng biết sau này có ai thèm rước cô về không đấy. Tội nghiệp ! - Anh cười khẩy nhìn cô một cách khinh bỉ.


- Ai da. Không biết nhà ai có đứa con trai không biết tốt xấu vậy nhỉ? Hở tí là mắng người khác. Chắc bố mẹ buồn lắm đây. Hazzz... Tội nghiệp họ quá! – Vờ thở dài, Ran liếc xéo anh chàng đang cứng họng kia. Trong bụng không ngừng cười châm chọc. Đụng vào Mori Ran này thì nằm mơ đi nó mới mới tha nha!


- Cô...cô!!


- Xin lỗi anh. Tôi có tên đàng hoàng, hẳn hoi nha. Nên anh làm ơn đừng " cô cô" mãi được không?


- Cô đúng là cái đồ con gái không biết xấu hổ chút nào!!!!! – Anh hét


- Còn anh là cái đồ bệnh hoạn không có chút lòng tự trọng!!!!! – Nó khoanh tay trước ngực. Sẵn sàng nghênh chiến với anh.


- Là cô!


- Là anh!


- Cô!


- Anh!


Cả hai người cứ lập lại hai từ "cô" và "anh" chẳng biết đến lúc nào. Đến khi có một cuộc gọi điện từ ai đó cho Ran, cả hai mới ngừng. Nó nghe điện thoại, xong quay người rời đi. Không một lời từ biệt, không một câu nói, cô để lại đằng sau một mĩ nam đang ôm một cục tức to tướng trong bụng. Trên đường về, cô nhăn mặt nhăn mày nghĩ : "Chết tiệt! Sáng rồi sao? Mất thời gian với cái tên thần kinh kia, đúng là xui xẻo hết mức mà! Cầu trời trời khấn phật, làm ơn đừng cho con gặp hắn nữa!"


~End fash~


Người ta có câu : "Ghét của nào, trời trao của đấy" đúng không nào? Nên chị Ran à, đừng có cầu trời khấn phật, lạy thiên địa, quỳ thần linh làm gì cho tốn công chị ơi. Người tính không bằng trời tính mà ~ Quay về hiện tại, bây giờ Ran đang khoanh tay trước ngực, đôi mắt thạch anh tím lộ rõ vẻ tức giận. Một cơn gió nhẹ thoáng chạy qua mái tóc cô. Đứng trước hắn – kẻ thù của cô, cô càng chán ghét, khinh bỉ hắn. Anh đâu chịu thua gì? Đút một tay vào túi quần, anh lạnh lùng nhìn cô. Một giọng nói kiêu ngạo, anh nói với nó:


- Tưởng ai, té ra là Hội phó Hội học sinh Mori Ran à? Xem ra Hội phó sắp sửa phải giúp đỡ Hội trưởng này rồi. – Hai từ "giúp đỡ" anh nhấn thật mạnh, thật lâu như để nó có thể nghe thấy rõ.


- Cảm ơn lời khen! Tôi e là không giúp anh được phần nào đâu! Tôi chẳng qua là một cô gái chân yếu tay mềm, bị người ta mắng xối xả vào đầu và bị chê là phiền toái thôi. Đã là phiền toái, khó giúp anh lắm đó! Kudo Shinichi!! – Nó lạnh lùng đáp lại. Hàm ý câu nói quá rõ ràng, anh cứng họng. Tức!! Tức!! Anh nhìn nó, bằng một nụ cười không thể nào "tươi" hơn và giọng nói đầy "thân thiện" :


- Vậy là cô chấp nhận lời khiêu chiến của tôi thưa Hội phó Mori Ran?


- Hỏi thừa! – Nó quay người rời đi. Mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió. Tất cả mọi người ở đây, trừ đám bạn của cô đều run sợ trước cái cảnh khiêu chiến của hai người. Anh đứng đấy, một nụ cười kiêu ngạo trên môi anh. Tất cả cô gái đều đổ trước nụ cười đó. Nhìn cô cùng đám bạn gái đó rời đi, anh cười trong bụng: " Mori Ran, cô quả là không bình thường một chút nào. Tôi bắt đầu có hứng thú với cô rồi đấy". Nhưng ngay bây giờ, hai con người không chung một trời đấy lại có chung một ý nghĩ :


- Để xem, ai sẽ là người mỉm cười cuối cùng?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro