Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                                       


Sau khi tuyên chiến thật hùng hồn, đáng sợ với tất cả mọi người thì vâng.... Đám fan nữ lại tiếp tục bu lại quanh cậu. Shinichi chán nản đi qua đám fan này. "Chết tiệt, lúc nào mình mới có thể sống một cuộc sống bình thường đây?" Cậu ấy vừa đi qua đám fan vừa nghĩ. Cuộc sống xa hoa, phú quý, quyền lực không khiến cậu thật sự thoải mái. Cậu đã luôn ao ước một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người mà không được. Tuy nhiên, cái ước mơ nhỏ nhoi được làm một con người bình thường, một thám tử bình thường, cậu có thể làm. Cậu có thể bỏ công việc quản lý gia tộc của cậu để theo đuổi ước mơ của cậu. Nhưng Shinichi không hề muốn bỏ công ty. Bố mẹ luôn muốn cậu trở thành người thừa kế gia tộc Kudo. Và hắn không hề muốn làm bố mẹ mình buồn một chút nào nên cho dù muốn hay không, cậu cũng phải làm công việc cậu đó. Vừa mới đi qua đám fan nữ rắc rối kia, cậu đã gặp một nhóm bạn nam ở đấy, tổng cộng gồm 3 người. Một cậu trai có làn da ngăm, đôi mắt xanh lục. Trên cậu, chẳng có chút gì lạnh lùng, chỉ thấy cái vẻ kiêu ngạo không kém Kudo. Đúng vậy, cậu là Hattori Heiji – Quản lí Hội học sinh, người mà Kazuha làm thư kí cho và không ngừng than thở vì suốt ngày chọc cô ~. Người đứng bên cạnh Heiji là một chàng trai có mái tóc vàng kim, trông cậu đúng là con lai, cụ thể là con lai Anh – Nhật. Đôi mắt màu nâu điềm tĩnh. Cậu toát lên một vẻ lịch lãm, sang trọng. Vâng, đó chính là Hakuba Suguru – Uỷ ban Hội học sinh, người mà sai khiến, chỉ đạo cô nàng có mái tóc nâu ngắn đến nỗi sụt mất đi 3kg~. Cậu trai trẻ còn lại có ngoại hình giống Shinichi, chỉ khác mỗi cái mái tóc xù xù kia của cậu thôi.Tất nhiên, cậu có bề ngoài rất chi là nghịch ngợm nha. Khác với 3 người kia đều là thám tử, chỉ mình cậu là một ảo thuật gia. Và khỏi nói, cậu ta chính là Kuroba Kaito – Bí thư Hội học sinh, người mà bị chị Aoko thân thương nhà ta gào cái tên trên sân thượng. Vầng, 3 người này là ba chàng trai đẹp trai, học giỏi, thành tích nổi bật ~ và có vô số vô số vô số vô số "e – nờ" fan nữ. Và 3 anh chàng này rất chi là thân với anh Kudo nhà ta nha~. Heiji đút tay vào quần, nụ cười không quá kiêu ngạo trên khuôn mặt cậu :

- Sao vậy, Kudo? Mới đi học đã quen với "chị đại" Ran rồi sao? Aiyo, bà chị già ấy mà chọc giận là không vừa đâu. Năm ngoái cô ấy mới là Hội trưởng đấy. Xem ra, sắp có thêm "chiến tranh" ở đây rồi. Chậc, cậu làm ơn đừng chọc cô ta hộ tớ! Cô ta với 3 cô bạn nữa rất chi là bà chằn đó! Nhất là cái cô thư kí của tớ á.


- Này,nói xấu bạn gái sau lưng à? Có cần tớ kêu Kazuha ra chỉnh cậu một trận không? Hazzz... bạn gái cái tên nhọ nồi này khổ quá mà! Buồn cho cô ấy quá, đúng không Hakuba? – Shinichi cười rất chi thoải mái. Vâng ạ, tất nhiên, anh là một người rất rất chi là giống chị Ran đấy. Và, từ tận sâu trong trái tim của cả hai con người, đều mang một nỗi buồn. Một nỗi buồn mất đi một người bạn, một người bạn quan trọng...

Hakuba gật đầu tán thành, bổ sung thêm một câu rất chi là đầy trách nhiệm, khiến cho Heiji đỏ mặt,còn hai người kia cười lăn bò càng :


- Đúng vậy. Heiji à, nhanh rước vợ về đi! Để vợ còn chỉnh cậu nữa. Nhanh lên kìa, vợ chỉ có một thôi đấy. Kazuha được nhiều người thích lắm, fan nam không kém Mori đâu! Nhìn kia kìa, cô ấy mới được túi thư tình đó! Hazzz... chồng gì mà bỏ bê vợ thế kia? Nghĩa vụ của người chồng đơn giản chỉ giữ, chăm sóc cho vợ thôi mà cũng không thể làm được. Tội quá..! – Tiện thể Hakuba chỉ vào Toyama đang đứng ở thùng rác gần đó. Một tay cô ấy cầm một túi bóng trắng to, bên trong đâu chỉ thấy các lá thư màu hồng, vàng, đỏ,.... Khỏi nói, 1000000% nó là thư tình luôn. Còn Kazuha, cô vừa bỏ túi rác thư tình vào các thùng đựng rác, mặt mày xưng xỉa, lộ ngay cái tính chán ghét trên mặt cô. Dị ứng, kinh dị! Hai cảm xúc này luôn ập đến với cô khi nhận được thư. Và không phải chỉ riêng mình Kazuha đâu, Ran, Aoko và cả Shiho nữa, cả 3 cô nàng lần lượt tới từng thùng rác, tay cầm nguyên một bịch túi to tướng chứa toàn thư tình cùng với khuôn mặt đầy khó chịu. Chẳng hiểu vì cái cảnh này quá nhiều, hay là cô nàng không hẹn mà cùng một lúc bỏ túi chứa toàn thư tình vào thùng. Vừa bỏ xong, cả 4 đều đồng thanh tức giận đập cái nắp thùng rác xuống. Và kèm theo một câu nói, tuy nhỏ nhưng đủ để 4 anh kia nghe thấy :


- Lạy trời khấn phật, làm ơn cho con đừng có thấy cái cảnh này một lần nào nữa!!


Nhưng mấy chị à, các chị không nhận ra một điều sao? Rằng các chị càng lạy trời quỳ với phật, các chị càng thấy cảnh này. Cho nên một lần nữa, người tính không bằng trời tính đâu! Mấy chị cứ im lặng mà đi vứt thư tình và nhìn thấy cảnh này suốt một thời gian rất chi là dài dài đó a~, chịu khó một chút chút thôi ~. Cả 4 chàng trai thấy mà không nói gì, cứng đờ và nghệt cái mặt ra. Và sau khi thấy 4 cô nàng kia quay gót chân rời đi, Shinichi bỗng nhiên phá lên cười. Cả 3 chàng cậu con trai còn lại tự giác lùi xa cậu cả 100 trăm thước. Woa, không ngờ có người tỏ tình với bà chị lạnh nhạt Ran kia ư? Cậu chưa hề, chẳng bao giờ nghĩ và tin tới cái này nếu như không chứng kiến được cái cảnh này. Cậu vừa cười vừa thắc mắc. Mori được thích? Vì sao? Chỗ nào? Điểm nào? Chậc, sau một hồi suy nghĩ mà chưa có lời giải đáp hợp lí, cậu quẳng nó ra một bên và chẳng quan tâm. Cậu chỉ thấy tội cho những người con trai nào mà thích cô nàng bà chằn Mori kia thôi. Mắt để đâu không biết?

Reng....reng... Tiếng chuông báo hiệu đã đến lúc tập hợp. Và tất cả học sinh ở đây dường như nín thở khi nghe thấy tiếng chuông này. Không ngoại lệ, 4 chị, 4 anh kể cả Shinichi mới đến cũng biết là gì. Vầng, chắc mọi người đều đoán được đó là gì đầu tiên trong ngày khai giảng rồi chứ ạ? Tất nhiên rồi, ai là học sinh mà chẳng biết? Đó là ngồi nghe thầy cô t.h.u.y.ế.t t.r.ì.n.h ạ. Tất cả học sinh đều lết đến sân trường một cách ảo não, mệt nhọc cùng với bộ mặt chán nản. Và cả 8 anh chị nhân vật chính nhà ta đều không ngoại lệ, bước một cách nặng trĩu, bộ mặt nặng nhọc. Nơi tập chung là trung tâm trường. Xung quanh nơi học sinh và bục giảng để các thầy cô thuyết trình đều được bao bọc bởi một hàng cây xanh dày, có tán lá cây to, che một khoảng sân rộng. Cho nên ai cũng không phải lo nắng nha. Một hàng ghế đều, thẳng tăng tắp cho học sinh. Dĩ nhiên là ghế tựa rồi, êm lắm đó. Tất cả học sinh đều về đúng chỗ, đúng lớp của lớp mình. Đang nhốn nháo thì thầy hiệu trưởng bước lên, ngay lập tức cả trường thay 180 độ một cách chóng mặt. Tất cả đều đứng nghiêm chỉnh,im lặng phăng phắc. Đến nỗi nghe thấy được cả tiếng lá rơi xuống mặt đất. VÂNG. Những con người ở đây, kể cả học sinh chăm ngoan gương mẫu như 8 anh chị đều lật mặt một cách nhanh chóng. Thầy khẽ gật đầu, vẫy tay. Cả trường cùng một lúc mà ngồi xuống. Và tất cả ngồi im lặng, yên lặng nghe thầy thuyết trình. Chẳng nhúc nhích chỉ 1 mi – li – mét ạ. Và bây giờ, lúc thuyết trình xin được phép bắt đầu !


----------------------------------------------------------


- Cuối cùng thầy chúc các em có một năm mới với nhiều thành tích thật nổi bật. Kế hoạch thầy đã phổ biến như trên. Không có ai thắc mắc bất cứ điều gì chứ? – Thầy hiệu trưởng nói xong, nhìn cả trường một loạt.


Cả trường im lặng phăng phắc. Thắc mắc? Ngồi nghe thầy thuyết trình 2 tiếng rồi đấy. 1 mi – li – mét cũng chằng dám nhích, một dấu phẩy cũng chẳng dám bỏ qua đâu đó. Vậy còn hỏi còn thắc mắc gì không? Cả trường đồng loạt lắc đầu.


- Tốt! Một năm học thật giỏi nhé! – Thầy cười rối quay người, bước đi.


Cả trường như nổ tung. Từng tiếng gào thét, tiếng nói, tiếng thở dài bắt đầu xuất hiện. Đương nhiên rồi, ngồi như tượng 2 tiếng, ê ẩm cả người, không muốn nổ tung thì muốn nổ gì đây? Nổ TNT chắc? Nhốn nhao một lúc lâu, kể cả các thầy cô lẫn học sinh dù đang nói chuyện, xài điện thoại hay ngủ gật đều tỉnh. Tỉnh ngay và luôn khi nghe thấy chỉ đúng một câu ngắn gọn của cô giám thị :


- Bây giờ là các thành viên Hội học sinh!


Cả trường, kể cả thầy cô lại tiếp tục thay đổi 180 độ một cách chóng mặt. Vâng ạ, chỉ cần nghe thầy ba chữ " Hội học sinh" thôi cũng khiến cho cả trường kinh sợ. Ai cũng đoán chắc chắn là Hội trưởng Hội học sinh không ai khác chính là Kudo Shinichi – con trai duy nhất của nhà tài trợ cho Học viện này a~. Và cả trường dường như nín thở chờ đón. Và không ngoài dự đoán của tất cả mọi người, người bước lên bục chính là Hội trưởng Kudo Shinichi. Anh bước lên, bộ dạng kiêu ngạo của anh dường như đã quá quen thuộc rồi. Cầm miro, anh nói một cách không thể nào ngắn gọn hơn nữa :


- Hội học sinh năm nay gồm : Hội trưởng là tôi. Thư kí Hội trưởng Mori Ran. Bí thư Kuroba Kaito, thư kí Nakamori Aoko. Uỷ ban Hakuba Suguru, thư kí Miyano Shiho. Quản lí Hattori Heiji, thư kí Kazuha Toyama. Mong mọi người giúp đỡ.


Cậu vừa đọc đến tên người nào, lần lượt từng người bước lên. Mặc dù tất cả mọi người không ai nói gì, nhưng tất cả có chung một suy nghĩ "Toàn là những người trong top 10 và học giỏi nhất trường!". Từng người đứng đấy, mỗi người mỗi vẻ đẹp riêng biệt, nổi bật. Nhưng nhìn từ đâu, góc nào Ran luôn là đẹp nhất trong các cô nàng. Vẻ đẹp thiên thần, lạnh lùng, cao ngạo của cô rất dỗi quen thuộc với những học sinh ở đây. Nhưng mỗi khi cô xuất hiện, dường như không ai có thể kiểm soát được con mắt và trái tim đập thình thịch khi cô xuất hiện. Còn ở nhóm con trai, chậc chậc, khỏi nói. Shinichi là người có vẻ đẹp nhất nhóm. Một vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng, đúng chuẩn chất con nhà giàu. Cả trường, kể cả thầy cô đều nghĩ rằng : Mori và Kudo, cặp đôi sẽ được chờ đợi nhất rồi. Cả 8 người cúi đầu chào, một loạt tiếng vỗ tay như sấm xuất hiện. Sau khi từng người bước sau cánh gà, từng học sinh, từng nhóm khoác tay nhau, cười nói vui vẻ về lớp, nghe phổ biến và học. Shinichi sau khi lên phòng hiệu trưởng, nghe thầy dặn dò một vài điều rồi quay sang đi cùng với cô giáo chủ nhiệm về lớp. Anh ở khối hai lớp A. Cô Jodie bước vào, miệng cười tươi và nói với lớp :


- Hey, cả lớp! Chúng ta có thêm một bạn mới nè.


Ngay lập tức, cái tổ ong vỡ được bịt kín lại. Ai cũng hồi hộp, không biết đó là ai. Riêng Ran, cô chẳng giống như Hakuba, Heiji, Kaito, Shiho, Kazuha và Aoko, cô lẳng lặng nhìn ra cửa sổ. Cô chắc và chẳng bao giờ chú ý đến khi giọng nói đầy kiêu ngạo, lạnh lùng đầy quen thuộc và rất đáng ghét đấy vang lên :


- Xin chào, tôi là Kudo Shinichi. Rất vui được làm quen.


Ngay và luôn, tổ ong lại bị vỡ. Bao nhiêu cô nàng nhìn Shinichi đắm đuối, bao nhiêu chàng trai nhìn cậu với đôi mắt ghen tị. Heiji ngồi ở bàn cuối ở dãy giữa cùng với Kazuha, cười và nói to :


- Kudo, gặp nhau rồi!


Cậu cười, gật đầu đáp lại. Lại một lần nữa, tổ ong bị vỡ. Nụ cười kiêu ngạo trên khuôn mặt cậu, đủ khiến mọi cô gái đổ gục. Cô Jodie gõ thước xuống bàn mấy cái, lớp bớt nhốn nháo rồi cô nói :


- Ok, Shinichi lại ngồi với Ran ở bàn thứ 3 dãy trong cùng nhé?


- Không bao giờ thưa cô!!! – Cả 2 không hẹn mà cùng nói, nhìn thẳng vào cô mà nói, giọng đầy uất ức, tức giận . Cả lớp 2-A này khó khăn lắm mới nhịn được cười. Kaito suýt nữa cười thành tiếng. May mà có cô bạn cùng bàn Aoko nhéo cho một cái đau điếng, cậu mới không bật cười. Cô giáo không nhịn được mà cười, quay sang 2 người mà hỏi:



- Why?


- Bởi vì cô ta/ cậu ta rất đáng ghét ạ!! – Cả 2 một lần nữa không hẹn mà nói. Cả lớp lại một lần nữa khó khăn lắm mới nhịn được cười. Có nhiều người đã bắt đầu chảy nước mắt. Cô Jodie tuy nghiêm túc nhưng không khỏi nhịn cười, nói :


- Không muốn cũng phải ngồi! Lớp hết chỗ ngồi rồi! Kudo về chỗ, cả lớp, bắt đầu bài học!


Shinichi hậm hực bước xuống, Ran cũng vậy. Bực mình ngồi nhích vào trong. Giờ học bắt đầu. Trong khi học, ai cũng liếc Ran và Shinichi, cười thầm trong bụng. Cặp đôi này, thật đáng mong chờ! Và 2 chị đang còn học một cách đầy tức giận. Tuy không ai nói gì nhưng cả 2 trong bụng không ngừng chửi rủa, oán hận. Từ nay trở đi, lớp 2-A nói riêng và toàn thể học sinh ở đây nói chung, sẽ được chứng kiến cái cảnh phải gọi là nghìn năm, à không. Phải là hàng tỉ tỉ năm có một! Chờ xem ngày mai, họ cùng với lớp sẽ học như thế nào đây?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro