Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chàng trai đứng đầu học viện,thành tích học tập khỏi phải bàn)

Giờ học trôi qua thật nhanh chóng và trôi qua một cách đầy bực mình của 2 người nào đó và hàng chục con mắt soi mói của mọi người trong lớp cùng với cô giáo, thầy giáo. Ran ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ cả tiết. Trong đôi mắt lạnh lùng của cô luôn chứa một nỗi buồn, một nỗi buồn mà không ai biết. Cô chẳng quan tâm gì đến ai, đến gì. Luôn nhìn ra cửa sổ, nhìn một cách xa xăm. Shinichi ngồi bên cạnh cũng đang còn giận, chỉ chăm chăm lên cái bảng. Tuy vậy, thỉnh thoảng cậu vẫn liếc khẽ một cái. Cậu nhìn Ran, đôi mắt tím lạnh lùng mà buồn của cô luôn nhìn ra cửa sổ, dường như cô chẳng hề biết Shinichi đã liếc mình. Cậu chỉ liếc đúng 1 giây, không hơn đúng chỉ 1 mi – li – giây. Đương nhiên chẳng ai trong lớp kể cả 2 chàng đại trai thám tử, 4 người đại thánh soi kia cũng không hề biết. Cậu lựa ngay lúc cả lớp đang hí hoáy viết bài. Thầy thì ngồi trên kia cặm cụi viết. Cậu nhìn Ran, thắc mắc. Sao cô ta không chú ý bài học? Sao cô ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ? Sao cô ta lại không bị nhắc? Sao cô ta lại làm được bài một cách đầy nhanh chóng mà không nghe giảng? Bla bla... Từ một câu hỏi này, Shinichi suy ra hàng tỉ tỉ những câu hỏi khác. Với một vị đại thám tử như cậu, một câu hỏi về Mori mà cậu chỉ biết chịu! Chẳng biết cậu đã nghĩ bao lâu, bao nhiêu câu hỏi, chỉ biết từ khi cậu nghĩ đến giờ đã là giờ ăn. Nếu mà không có Hakuba nhắc, chắc Kudo đã ngồi ăn với hàng tá, hàng tỉ câu hỏi liên quan tới cô nàng cùng bàn kia rồi. Shinichi giật mình sau câu nói kéo cậu về thực tại, cậu vội nhìn sang bên. Ran đã không còn đấy nữa, cô đã đi đâu mất. Và đi đâu, tất nhiên là cậu cóc biết và cũng chẳng muốn biết một chút chút nào. Cậu rời khỏi ghế, theo 3 cậu bạn kia xuống căn – tin nhà trường. Căn – tin nằm ở dãy nhà số 4, cách khu cậu học 2 dãy. Nó nằm bên trái khu thầy cô. Phòng ăn này, trời ạ, còn phải nói sao? Nó bự, bự lắm luôn. Gồm 2 tầng. Tầng 1 là dành cho toàn bộ các học sinh bình thường. Tầng 2 là dành cho các thành viên Hội học sinh và các vị khách quý. Quay lại với tầng 1, tất cả tóm gọn trong một chữ thôi : trắng! Toàn bộ, từ bàn ăn, tủ lạnh, cốc chén,... tất cả mọi thứ đều là một màu trắng. Một màu trắng tinh khôi ~. Ngay tay bên phải cửa ra vào là một dãy bếp nấu ăn, bày đồ. Tất cả đều là những món đồ ăn hảo hạn, đắt đỏ. Bên trên chỗ nấu ăn, là bao nhiêu cái tủ đựng đồ. Toàn là các dụng cụ nấu ăn, bát, đũa,... Cuối dãy, tầm cả chục cái tủ lạnh to đựng các nguyên liệu tươi ở trong đầy. Từng bàn ăn học sinh có thể chứa được ít nhất 15 người. Các dãy bàn đều được sắp thẳng tăm tắp, không nhích đúng 0,1 mi – li – mét. Bao nhiêu đầu bếp chuyên nghiệp đã nấu ăn, các món cũng đã được bày ra. Giờ học sinh có thể thoải mái chọn các món mà mình thích mà ăn.


--------------Tầng 2 khu nhà ăn, phòng cho thành viên Hội học sinh-----------


Ở khu tầng 2 này, sau khi bước lên cầu thang, tất cả đều choáng ngợp, hiện đại. Một màu xanh da trời làm chủ đạo, một cảm giác thoải mái, mát mẻ ập đến. Các chậu cây, chậu hoa được bày ở các góc, một mùi hương thơm dịu, trong lành. Các giá sách đằng trước bức tường, bên cạnh cửa sổ chứa toàn tài liệu quan trọng ở đấy. Phòng gồm 3 cửa sổ. Cả 3 đều nằm thẳng so với cửa ra vào.Cửa sổ thủy tinh to, được che lại bằng chiếc rèm màu xanh lá. Nếu muốn, kéo cửa rèm ra là có thể thấy một khoảng sân và các cây cối, ánh sáng rọi thẳng vào luôn. Ở giữa tầng 2, một cái bàn thủy tinh ( cả chân bàn cũng bằng thủy tinh ) được bày ở đấy. Nó to, to lắm. Bằng 5,6 cái bàn hình vuông 2 mét ghép lại chứ chẳng đùa. Ngay giữa bàn, một lọ hoa hồng được cắm đấy. Những bông hồng to, đẹp, tươi được chọn để cắm trên chiếc lọ màu xanh lá cây nhạt. Trên trần nhà, thẳng với cái bàn là đèn chùm. Một chiếc đèn chùm to, bằng thủy tinh. Xung quanh bàn, một bộ ghế sofa màu hồng. Tựa, ngồi gì đều có gối để dùng hết. Từ chiếc bàn nhìn chéo sang bên trái, nhà vệ sinh ở đấy. Bên trong, căn phòng rộng gần 10 mét vuông. Sắm nguyên một cái gương to, bên cạnh là một máy sấy tay mạnh. Gồm tất cả 10 buồng, 5 nam 5 nữ. 2 buồng chia đôi sang hai bên. Gạch hình con thôi màu trắng, tường lát màu vàng nhạt. Một căn phòng hài hòa, không quá chói lọi. Ngay cả nhà vệ sinh cũng tỉ mỉ thế này, chẳng biết còn từ gì không mà nói nữa. Và, khu nhà ăn tầng 2 này cũng tuyệt mật. Vì đây là nơi họp của Hội học sinh và cất giữ nhiều tài liệu quan trọng của Teitan.


Quay về với 8 anh chị nhà ta nào. À quên, có 6 anh chị thôi. Chị Ran với anh Shinichi đi lấy đồ rồi. Chẳng hiểu anh Kaito sầu tình làm sao mà cầm luôn cái gối ở bên cạnh mình, tức giận mà ném. Và chẳng biết là tài nghệ ném gối của anh quá cao siêu hay là anh chỉ vô tình một cách tai họa mà ném đúng ngay giữa mặt anh Heiji. Hattori đang ngồi lướt mạng trên laptop, kiếm ý tưởng để lát nữa họp. Vừa vươn vai cho cái.... Bốp! Một chiếc gối màu hồng đã bay đến giữa mặt cậu. Kuroba tái xanh mặt, còn 4 người kia đang che mồm lại, cố gắng không bật cười thành tiếng. Vở kịch vừa mới xuất hiện, ai nỡ đóng nó lại sớm như vậy? Lấy chiếc gối xuống một cách từ tốn, vừa lấy xuống xong, cậu trút hết sự tức giận vào nó, tính ném thẳng vào mặt Kaito, trả thù vụ vừa rồi. Và giờ thì chẳng biết do cậu ném quá dở hay là Kuroba né quá nhanh mà trúng ngay vô mặt Shiho. Vì sao vô mặt Shiho á? Vì Shiho đang đứng, mà đứng ngay sau Kaito mới là chuyện đấy. Giờ không riêng mình cái tên cột nhà cháy và nhà ảo thuật, tất cả mọi người đều bắt đầu run sợ, trên mặt ai cũng có vài vết gạch đen dọc. Ai chẳng biết, chọc giận Shiho là không toàn thây đâu. Shiho cầm cái gối, tức giận lôi đình nhằm thẳng Hattori mà ném. Không biết vì tính phản xạ khi gặp nguy hiểm của cậu hay là cái tài né quá giỏi mà cậu né đầu qua bên phải. Cậu vừa né xong, chiếc gối bay thẳng vào mặt Hakuba. Cậu cầm gối, ném trúng Aoko. Aoko ném thì trúng Kaito. Nhà ảo thuật lại ném trúng vào Kazuha. Và thế đại chiến gối bắt đầu. Các anh chị vớ được cái gối nào thì ném luôn. Ném loạn xạ, liên hồi thế, có một câu hỏi ngớ ngẩn được đặt ra. Tại sao không trúng cái bình hoa kia?



Chẳng biết cái đại chiến gối kia diễn ra trong bao lâu, chỉ đến khi 2 anh chị lạnh lùng kia đến. Shinichi nhăn mặt, kinh dị nhìn cái cảnh này. Vâng, những con người đứng đầu, học giỏi nhất cái Học viện này đang làm gì ạ? Ném gối!!!!!????? Các học sinh gương mẫu đang ném gối hả??? Chuyện gì đây? Cả trường mà biết thì sao trời?? Ran từ đằng sau Shinichi, bước đến sang bên cạnh, khoanh tay trước ngực, ngán ngẩm nhìn cảnh này và lạnh lùng hỏi những người bạn thân đang chăm chú tham gia cuộc chiến ném gối, chăm chú đến nỗi dường như không nhận ra có thêm sự xuất hiện của Ran và Shinichi :


- Này, các cậu đang làm gì vậy?


Tất cả đang ném gối, đồng loạt dừng lại, nhìn về Ran. Chẳng lẽ đường chính nói thẳng là ném gối sao? Heiji đáp luôn, giọng đầy thản nhiên :


- Ném gối !


Vâng, 2 chữ bình thường thôi nhưng thật sự quen thuộc với các anh chị ở đây nhưng đầy lạ hoắc với tưởng tượng của thầy cô và các học sinh khác. Shinichi lắc đầu, chịu thua đám bạn này. Cậu tiến lại giá sách ở ngay bên trái cửa ra vào, ôm lấy một xấp giấy tờ đưa cho Ran. Cậu vừa lấy vừa nói với đám bạn còn đang nghịch gối kia :


- Chuẩn bị bắt đầu họp!


----------------------------------------------------------------------------------------------------


- OK, mọi thứ đã phổ biến như trên. Có ai còn thắc mắc gì không?


Tất cả im lặng, thắc mắc hả? Họp 3 tiếng 49 phút 59 giây 99 mi – li – giây rồi đấy. Thỉnh thoảng góp thêm một câu vào, coi như cho có thôi, chứ chủ yếu là nghe và nhớ. Tất cả đồng loạt lắc đầu. Cậu cười thoải mái, đứng dậy, đóng quyển sách trước mình và nói :


- Tốt! Tan họp!


Ai cũng vươn vai. Ngồi nghe cái này cũng như nghe thầy hiệu trưởng thuyết trình thôi. Cảm xúc chỉ có thể tóm gọn trong một từ : Chán! Ran khẽ thu giấy tờ của mình lại. Đứng dậy đang chuẩn bị về thì giọng nói lạnh nhạt của Shiho vang lên :


- Ngày mai có lễ đón học sinh và năm học mới đấy. Mọi người chuẩn bị đi.


- Tí nữa là quên mất. Cám ơn Shiho đã nhắc nhé! – Heiji cười.


- Aoko, có việc gì không?


- Giờ qua nhà Shiho thử đồ chứ? – Aoko phồng đôi má lên, giọng đang còn vẫn đang còn vẻ tức giận. Trông cô cực kì trẻ con. Qua nhà Miyano thử đồ tại sao ớ hả? Căn bản nhà cô ấy to, ở một mình, lắm quần áo,.... Nói chung là một nơi lí tưởng để cho các chị gái ở đây quậy phá và thử đồ~


Ran không thể nhịn cười. Gật đầu rồi kéo cả 3 cô nàng đi. Trước khi đi đến chỗ cầu thang, cô buông thêm một câu nói :


- 4 cậu lo tìm đồ mà mặc đi!


4 chàng trai đều có thêm vài vệt đen nữa trên mặt. TRỜI ƠI. Con trai đi mua sắm? Đùa nhau à? Shinichi thở dài. Cô nàng này, thật sự chia đôi ranh giới và bạn bè rồi. Kaito đưa ra đề xuất, miệng cười một cách gượng ngùng :


- Về nhà tớ lựa chọn đồ rồi ăn luôn nhé? Đỡ đi đâu.


Khỏi nói, 3 chàng kia gật đầu lia lịa. Nhà Kaito to, rộng, thoải mái. Hơn nữa phụ huynh không có ở đấy, đó sẽ là nơi ăn chơi tụ tập thoải mái nhất cho 4 cậu trai này. Vừa ra đến cổng, Shinichi đã thấy nhóm Ran đang lên xa. Cậu nhìn bóng lưng Ran. Ngay từ lần đầu gặp, cậu đã thấy có một cô gái bên ngoài có vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Nhưng cô luôn cố gắng che đậy đi sự yếu đuối bên trong cô. Đến hôm nay, cậu đã thấy một nỗi buồn. Cậu nhìn cô mà cũng có chút mang mác buồn theo. Cậu thấy cô rất quen, rất rất quen thuộc. Nhưng không thể nhớ ra được. Cậu gạt nó qua bên. Tính cách của cậu vậy, những gì không có lời giải và thực sự quan trọng thì cậu vứt! Vứt nó qua một bên, chẳng bao giờ nhớ đến nó nữa. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, nãy giờ đã có cảm giác bị soi mói rồi. Và không ngoài trực giác của chàng đại thám tử này, cậu nhìn thấy một bóng người con gái với mái tóc nâu dài đứng sau một cái cây gần đấy. Nhìn nhóm Ran đang lên xe một cách tức giận và căm thù. Shinichi bắt đầu nghi ngờ, nhưng chẳng nói gì. Giờ không riêng mình Hội trưởng Teitan – Kudo Shinichi này đâu, tất cả các thành viên trong Hội học sinh đang có chung một ý nghĩ, một nụ cười đắc thắng trong bụng :


- Kyrito, cứ chờ đó! Ngày mai hãy chuẩn bị đón một món quà đặc biệt đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro