Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15 giờ 42 phút.....



- Woa~~!


Aoko, Shiho, và Kazuha trầm trồ, tròn xoe mắt nhìn Ran. Nó đang mặc một chiếc váy trễ vai, màu trắng. Đuôi váy xòe rộng dài đến gần đầu gối, khoe đôi chân dài, trắng của mình. Ở phần eo, một chiếc nơ nhỏ màu da được thắt hết sức xinh xắn. Một chiếc vòng cổ hình tròn, bên dưới hình tròn đó là mặt trăng khuyết lật lên màu vàng được nó đặt dài xuống chiếc váy. Tay trái của cô có đeo một chiếc lắc màu ngọc bích to, làm nổi bật cánh tay trắng nõn nà. Mái tóc đã được mấy cô bạn còn lại khẽ uốn cong, ôm sát khuôn mặt trái xoan của nó và chiếc kẹp nhỏ màu hường. Chú ý nhìn kĩ thì cái kẹp nhỏ đấy sẽ có một bên cánh, một bên cánh của thiên thần. Tất cả mọi thứ đều thật đẹp và tinh tế. Nhưng vẻ đẹp của nó còn hơn tất cả những món đồ đẹp và xa xỉ kia. Đôi mắt anh tím sắc lạnh, đôi môi được thoa một lớp son màu hường nhạt, cái mũi cao, tất cả đã làm nên một khuôn mặt xinh đẹp, kiêu ngạo nhưng cũng không kém phần tinh ranh của cô. Mọi thứ đã làm nên một cô gái xinh đẹp, rung động lòng người.


Nghe những người bạn của mình trầm trồ, khuôn mặt nó có chút ửng hồng. Cô cười, nháy mắt:


- Aoko, Shiho và Kazuha cũng đẹp lắm đó!


Quả thật, cô nói không sai. Nếu nói Ran là một cô công chúa tinh khôi, thì Shiho sẽ là một cô công chúa hắc ám. Miyano vận trên mình một chiếc váy dài màu đen với ống tay lửng. Màu đen huyền bí này đã làm điểm nhấn mạnh cho làn da trắng mịn của cô. Đuôi váy hơi xòe ra và dài đến đầu gối. Phần eo có một chiếc thắt lưng cùng màu. Tay phải, là một chiếc lắc nhỏ, có một viên thạch anh màu đen. Chiếc vòng cổ màu thập trắng làm điểm nhấn cho bộ trang phục. Mái tóc đỏ hung của cô được uốn nhẹ, khiến phần đuôi tóc có chút ôm vào mặt. Ánh mắt màu xanh dương lạnh lùng, khuôn mặt cũng không kém phần kiêu ngạo, lạnh lùng Ran là bao. Tất cả đều tạo nên một cô nàng công chúa hắc ám. Trong Shiho giờ đây huyền bí, sắc sảo hơn rất nhiều.


Đứng bên phải Miyano là Aoko. Đúng như vẻ bề ngoài, cô là một cô nàng hết sức tinh nghịch. Chiếc váy xanh dương nhẹ xách nách và cũng dài đến đầu gối. Một chiếc vòng cổ ôm sát cổ, ở giữa là một hình tròn màu vàng nhẹ trên tông màu đỏ. Cô đang chắp tay ra đằng sau nên muốn nhìn thấy cái lắc hạt đủ màu sắc ở tay phải cũng khó. Mái tóc xù của cô tô điểm cho khuôn mặt tinh nghịch với ánh mắt xanh dương đầy sự nghịch ngợm và nụ cười tươi luôn ở trên môi. Nakamori quả thực là một tiểu thư tinh ranh hết sức.


Ơ...Nhìn thế các chị xinh đẹp như thiên thần, mỗi người là một thiên thần riêng như thế này thì ai nghĩ là bốn người lấy đại một bộ váy, đồ trang sức và một đôi giày cao gót mà không quan tâm đến chiều cao của nó và mình có đi được hay không đây?


Bên cạnh những cô công chúa xinh đẹp vậy, chúng ta cũng có một dàn trai đẹp gồm 4 chàng bạch mã a~


Khác với con gái, Shinichi, Kuroba, Heiji và Hakuba có cách mặc rất giống nhau, chỉ khác nhau rằng mỗi người mỗi màu. Shinichi mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo màu trắng. Quần tây trắng, giày cũng trắng nốt. Anh diện một bộ quần áo trắng cả. Ánh mắt xanh dương lạnh lùng, bao la. Nụ cười kiêu ngạo quá đối quen thuộc. Bởi vậy, trông anh rất lịch lãm, sang trọng và kiêu ngạo a~~. Kuroba phối hợp cũng vậy – một dàn màu xanh dương nhạt, trong lém lỉnh mà lịch sự không kém. Hakuba hôm nay có vẻ khác với cách phối đồ mọi ngày là anh luôn mặc màu sáng. Vậy mà bây giờ anh diện một "cây" màu đen, trông anh huyền bí, sang trọng hơn hẳn mọi ngày. Heiji diện màu xám, bởi vậy làn da rám nắng của anh có phần nhạt hơn một chút chút chút xíu ~ và trông anh có phần lạnh lùng, lịch lãm nha. Teitan năm nay thêm Kudo vào, đúng là chuẩn một dàn trai xinh gái đẹp ~.


Shinichi đứng dựa vào bờ tường, một tay đút túi quần, ánh mắt hướng về phía các cô gái. Bất cứ ở góc nào, Ran luôn là người xinh đẹp nhất. Bây giờ, nó đang cười đùa vô tư với những người bạn của mình. Anh thấy buồn cười về nó. Quả thực như anh nghĩ, cô bên ngoài là một tiểu thư lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng thực chất quả là một cô gái vui vẻ, vô tư như bao cô gái khác. Chỉ khác chỗ, cô đóng kịch quá chi là "Super" mà thôi. Nó không làm diễn viên, âu cũng là một nỗi mất mát quá lớn trong giới showbiz thế giới đó à nha~ Mọi ngày, anh chẳng chú ý đến cô. Nhưng hôm nay, mắt của anh đã làm trái lời anh nói. Ánh mắt anh dán chặt vào cô, không thể rời. Mọi ngày cô đã xinh đẹp rồi, nhưng hôm nay cô còn xinh đẹp, quyến rũ hơn rất nhiều. Cô như một nàng thiên thần giáng xuống. Bất cứ góc nào, anh cũng không thể thấy điểm tì vết trên mặt cô. Và anh thừa nhận với chính mình một điều rằng, anh rất thích nhìn cô. Nhất là ở góc nghiêng thần thánh a~


Boong.....Boong....Boong....


Tiếng chuông báo hiệu cho các chàng trai và những cô nàng biết rằng: đã 16 giờ - đến lúc phải ra "chiến trường" rồi. Mọi người nhìn nhau, một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt mỗi người. Họ cùng kéo nhau đi, đóng sầm chiếc cửa. Bên trong, đột nhiên có một bức ảnh rơi xuống. Ở đấy, Ran đứng đó, nụ cười tỏa nắng. Bên cạnh là một chàng trai, nhưng khuôn mặt của cậu bé đó đã bị xé...


Tất cả ra đến cổng trường, lên xe đi đến Kyrito. Tại sao đến đó hả? Vì năm ngoái Kyrito là đứng đầu, mà đứng đầu thì tổ chức tại đấy chứ đâu? Vậy nên dù không muốn, Teitan năm nay buộc phải đi qua bên đó. Họ đi sang đó bằng gì á hả? Bằng xe! Xe gì hử? Xe ô tô chứ xe nào a~? Xe của ai hở? Của các anh, gồm 4 xe - mỗi xe 2 người: Ran và Shinichi này, Aoko và Kaito nè, Kazuha và Heiji nờ, cuối cùng là Shiho và Hakuba nầy ~. Các anh đi xe nào hả? Xe mui trần .-. Còn có bằng đi xe hay chưa ớ hử? Cái này.....cái này....cái này thì.....không biết nha~~


Kétttttt


4 chiếc xe dừng lại, từng cặp một bước xuống. Trước mặt họ là Học viện Kyrito - học viện đứng đầu tạm thời. Kyrito quả thực đẹp, to không kém gì Teitan, nhưng khí chất của nó hoàn toàn không thể bằng. Họ bước chậm rãi, tiến tới cánh cổng bằng sắt cũ kĩ đó. Trên đường đi đến hội trường, xung quanh đường đi được điểm tô bằng những dàn hoa các loại, đầy màu sắc. Ran nhìn những dàn hoa mà dị ứng. Quả thực, họ trang trí đường đi như thế này rất đẹp. Nhưng dường như họ không chú ý đến mùi của từng loài hoa. Khiến cho dàn hoa có một mùi hương thơm rất nồng, khá khó chịu. Ran khẽ nhăn mặt, nó cúi xuống chân trái của mình nhìn. Gót chân của nó có chút sưng a. Trách nó sao được? Nó thì không quen đi giày cao gót, lại lựa đại thế nào vớ luôn cái giày cao gót màu trắng 9 phân lận? Giờ trách ai, trách ai a~? Thấy nó đi tập tà tệp tễnh, Shinichi khó chịu, nhăn mặt nhìn nó. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi nhanh tới chỗ nó, ôm nó đi luôn trước sự ngỡ ngàng của cô và ánh mắt kinh ngạc và cái miệng đang há hốc của mọi người. Nói là ôm nó, đúng hơn là anh vác cô trên mình như vác cái bao tải để lên vai a -.-. Mặc cho nó hết sức giẫy giụa, gào thét, đánh vào lưng anh kinh đến cỡ nào, anh cũng cứ tỉnh bơ mà tiếp tục vác cô đến hội trường. May mà trên đường không có ai, chắc không sau hôm nay Ran chỉ còn đường chui xuống đất mà sống thôi quá.


Đến hội trường, anh khẽ đặt cô xuống. Chân vừa đạp xuống đất, nó đã la anh không tiếc lời:


- Shinichi!!! Ai cho phép anh vác tôi lên thế hả!!! Có biết đây là ở đâu không!!! Anh không sợ các tin đồn hả!!! Hơn nữa, tôi đang mặc váy đấy!!! Anh có ý có tứ lấy tí cho tôi nhờ cái!! - Nói đến câu cuối cùng, mặt nó có chút ửng hồng. Đáp lại sự gắt gao của nó, anh chỉ trả lời một câu hết sức bá đạo:


- Tôi có quyền, tôi muốn làm gì kệ tôi! Mà tên nào tung tin, cho hắn đi chầu ông bà ông vải ngay và luôn.


Câu nói bá đạo của anh khiến nó câm nín, còn những người còn lại tha hồ mà cười.


Sau một hồi cười, cả 8 người đang đứng trước một cánh cửa gỗ dày, quý hiếm. Phải, chỉ cần bước qua cánh cửa này là sẽ đến bên trong hội trường của Kyrito. Mọi năm, Ran chẳng có chút căng thẳng, hồi hộp nào khi mà đi với Kenji - Hội trưởng Hội học sinh một thời của Teitan và đã tốt nghiệp năm ngoái. Vậy mà giờ đây, đi với Shinichi, nó cảm thấy hồi hộp hơn rất nhiều. Trong đầu luôn nghĩ rằng Kudo là Hội trưởng mới, đi cùng lần đầu tiên hồi hộp là bình thường! Vậy nên nó cũng gạt qua. Shinichi không chú ý, chỉ khẽ nói nhưng đủ cho những người còn lại nghe thấy:


- Vào thôi!


Những người còn lại, kể cả Ran cảm thấy hồi hộp, chỉ khẽ gật đầu đáp. Shinichi trầm mặt, khẽ đẩy của đi vào. Ai cũng biết, chỉ cần bước qua cánh cửa này là sẽ không thể lui. Cánh cửa khẽ mở, dẫn tất cả những người này đến một không gian mới.....


----------------------------------------------------------------------------------------------------


Bước qua cánh cửa, Shiho phải lấy tay che mắt lại một chút. Không gian phòng bằng cả một văn phòng chứ chẳng đùa. Trên trần nhà, hàng loạt những đèn chùm được treo, làm sáng rực cả căn phòng. Màu vàng nhẹ làm tông toàn bộ căn phòng và các loại đồ đạc khác như bàn, ghế, khăn trải bàn,.... Ở mỗi bàn hình tròn, có một cây nến gồm ba nhánh, xung quanh nến là bộ đĩa, dĩa và dao màu trắng. Trên mỗi chiếc đĩa là một chiếc khăn giấy được gấp gọn thành hình tam giác. Dài khắp đường đi đến sân khấu được trang trí bằng các loại hoa tươi, làm nổi bật cả con đường đi. Trên sân khấu hai bên cánh gà được che một phần bởi một tấm thảm dày, to màu đỏ sẫm. Sàn gỗ bóng loáng, được đặt 2 chậu cây phong ở hai bên chéo sân.


Tất cả được Kyrito trang trí, bày biện hết sức tinh tế, công phu. Ran nhìn quanh, mừng thầm vì không có một con người ở đây. Bỗng nhiễn, một mái tóc nâu dài đến trước cô. Cô gái nở một nụ cười khinh bỉ nhìn cô. Giọng nói đầy sự chế nhạo, khinh thường:


- Ái chà. Mori, không dẫn Hội trưởng tới đây à? Bây giờ lại ngoan ngoãn nằm ở vị trí số 2 thật rồi à?


- Này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro