Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nửa đêm......


Ran ngồi dậy, nhìn những người bạn của mình đang ngủ yên giấc, cô khẽ cười. Nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác len mỏng choàng lên, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài ban công. Ban công nằm ngay ở cạnh tủ quần áo, cô chỉ mở nhỏ chiếc cửa kính, sợ rằng ánh sáng trăng sẽ hất vào làm những đứa bạn thân của cô tỉnh giấc mất. Ban đêm của mùa thu có chút se se lạnh a... Cô đứng tựa vào tường, khẽ nhìn lên trời. Từng ngôi sao thi nhau tỏa sáng, cả bầu trời bây giờ đã chì chịt sao. Ran nhìn lên bầu trời lung linh, huyền ảo như vậy mà cười chua chát:


- Ha...Jun, đã 5 năm năm rồi...Anh còn muốn tôi phải chờ đến bao giờ nữa đây...? Đồ ngốc...anh hứa với tôi... - Tới đây cô không còn phát ra tiếng nổi, tiếng nấc đã át hết. Cô ngồi xuống, lấy tay bịt miệng mình lại, ngăn cho âm thanh trở nên lớn. Và cô cứ theo đó mà khóc...


Bên trong, cả 3 cô gái còn lại đã dậy từ lúc nào không hay. Cả đám ngồi dậy, nhìn Ran một lần rồi nhìn nhau một cách buồn bã. Shiho đau lòng nhìn nó. Cô cắn môi dưới mạnh đến nỗi bật cả máu:


- Ran....cậu không chịu buông sao...? – Miyano thì thầm, nhìn nó đang ngồi khóc mà xót xa.


Ran không cần biết xung quanh mình, không cần biết mọi ngày mình là ai, không cần biết mình đã đóng kịch dưới lốt mặt nạ lạnh lùng hoàn hảo đến mức nào, nó cứ thế khóc ầm lên. Dường như không gian cũng muốn an ủi cô bằng cách im lặng cho cô khóc. Tiếng khóc của nó xé tan cả bầu không khí yên lặng đêm nay...


----------------------------------------------------


Shinichi rảo bước trên con đường, cậu chậm chạp bước đến trường. Cậu vừa đi vừa khẽ ngắm những chiếc lá vàng rơi. Hiện giờ chưa đến 6 giờ kém, mọi thứ xung quanh còn chìm vào giấc ngủ, ông mặt trời còn chưa ngóc dậy, mọi thứ đều trở nên thật yên tĩnh. Cậu nhìn cổng trường, khẽ nhíu mày. Mới hơn 5 giờ chút, đã có người đến? Là ai a? Chẳng hiểu do cái tính thám tử hay nghiền trinh thám của cậu mà suy ra một trường hợp. Cậu nhanh nhẹn lọt vào trong trường, chạy tới phòng họp. Đứng ở dưới nhìn lên, phòng họp còn bật đèn! Cậu cắn môi, nhẹ nhàng lên tầng. Đứng ở cầu thang nhìn vào, Shinichi nhìn thấy một cô gái với mái tóc đen dài đang đứng trước tủ sách. Cô gái đó đóng quyển sách trên tay lại và trút một hơi thở dài. Cô nàng khẽ cất tiếng hát. Giọng hát của cô đầy sự tình cảm và ấm áp. Nhưng Shinichi vẫn cảm nhận được một nỗi buồn trong giọng hát đấy. Thả hồn theo giai điệu, cậu khẽ tựa vào tường thưởng thức. Một tiếng sột soạt rất nhỏ, cô gái đó giật mình quay lại. Cô nhăn mày, tức giận quát lớn:


- Là ai!!!???


Shinichi nghe tiếng quát của cô liền giật mình. Cậu nhìn thẳng vào Ran, ngao ngán hỏi:


- Đừng nói là cô muốn chiếm cả gian phòng đó nhé?


Ran ngây ngốc nhìn cậu, khuôn mặt rất ngộ nghĩnh khiến cho Shinichi không khỏi phì cười:


- Này, làm sao đấy? Chẳng lẽ bị vẻ... - Cậu chưa kịp nói xong, cô đã lên giọng nói. Cô nói với giọng rất chi là ngây ngô:


- Ơ? Tôi tưởng đại công tử bột cậu phải ngủ đến trưa mới chịu ngóc dậy chứ? Đùa à?


Đ...Đại..công.. tử... bột????????????? Nó nói hắn đó hả? Nhỏ giỏi! Dám kêu hắn là như vậy. Cậu tức giận:


- Bà chằn cô nên ngủ đi mà còn giữ sắc đẹp a!! Không sợ già trước tuổi sao?


- Ai bảo cậu ngủ nhiều giữ được sắc đẹp đấy? A~~~!!!! Không lẽ cậu là con gái chuyển giới a~~??? – Nó hốt hoảng nhìn cậu.


"Chết tiệt! Mẹ hại mình rồi!" Cậu cay cú nghĩ. Sau đó liền phản bác:


- Còn cô là cái đồ con trai chuyển giới!!


- Là cậu!


- Là cô!


- Là cậu!


- Là cô!


- Cậu!


- Cô!


Hai người cứ mãi hai tiếng "cô" và "cậu" mãi đâu biết đám bạn thân của mình đang cười lăn bò càng, cười mà hàm với chả răng chả thấy đâu cả. 6 người còn lại, vừa cười vừa phải gọi là...Nói sao cho đúng nhỉ? Ờ...Chắc là vừa cười vừa lo đi tìm hàm với răng quá ~!


----------------------------------- 6 giờ 53 phút 49 giây-------------------------------


- E hèm! Hôm nay là ngày tranh vị trí số 2...À nhầm! Vị trí số 1 với Kyrito a! Buổi sáng toàn trường học bình thường, Hội học sinh chơi. Lại nhầm! Hội học sinh sinh hoạt và họp. Chiều trừ Hội học sinh ra toàn lại nghỉ. – Hattori báo cáo công việc với giọng điệu còn đầy sự buồn cười.

Trừ Ran và Shinichi ra, mấy người còn lại nghe cột nhà cháy nói vậy mà cười không nhặt được mồm, cười đến mức người run lẩy bẩy. Ran nhìn như vậy, bực nhìn đám bạn quý hóa của mình. Nhìn thấy cô và tên chết tiết cãi nhau như vậy mà còn không ngăn. Lại còn đứng cười chứ?! Tất cả đều tại tên chết tiệt kia! Đều tại hắn hết!! Cô ngồi chửi hắn như vậy, chẳng lẽ hắn không phản ứng sao? Hắn phản ứng bằng một cái hắt xì rõ mạnh, làm mấy người kia kể cả nó cũng giật mình. Cậu đưa tay xoa xoa mũi và mắng thầm:



- Tên khốn nào chửi xấu ta sau lưng?



- HẮT CHÙ ~~! – Giờ đến Ran hắt xì, làm cả đám người kia kể cả Shinichi cũng giật mình. Vậy là cả đám lại được một trận cười bể bụng a~.


---------------------------------- Trưa, 11 giờ 15 phút -----------------------------------


Nói đến đây lại thấy ngài ngại a... Tại sao hử? Nghe này:


Shinichi thì nằm dài, tay cầm sách, tay với bim bim ăn. Hattori ngồi ngủ. Kaito và Hakuba đang đánh điện tử trên cái máy tính xách tay. Ran nằm ngồi nghịch ipad. Shiho, Kazuha và Aoko đang ngồi sơn móng tay các thứ a. Xung quanh thì vỏ kẹo, vỏ bánh, vỏ bim bim vứt tứ tung hết. Tóm gọn là: RẤT BỪA BỘN A~~! Hội học sinh gì chứ? Có mà hội nghịch, phá và ăn đúng hơn ><!! Cái gì niềm tự hào của Teitan? Niềm thất vọng của Teitan ý! Rồi mà gì mà học sinh gương mẫu nhất trường? Học sinh gương hư nhất trường thì có đó ><""""!!!


--------------------------------- 13 giờ 29 phút ----------------------------------------------


Cả đám bây giờ đã túm lại bàn, ngồi dậy và đang ăn. Mỗi người có phần giống nhau: Hamburger, coca, khoai tây và chung 2 xuất pizza. Một xuất cho bên gái và bên trai. Chẳng hiểu do tính ham ăn hay sáng không có gì ăn hay sao mà Hattori với tay lấy phần hamburger của Kuroba. Kaito lại đang cầm xốt cà chua trên tay trái. Tính dùng tay phải đánh vào tay Heiji cho cái mà dùng tay trái bóp mạnh lọ sốt cà chua, trúng ngay giữ mặt cậu. Heiji đen xì mặt, cầm lọ tương cà định trả thù Kaito. Nhưng giờ thì chẳng biết do Kuroba có tài né giỏi hay phản xạ tự nhiên mà tương cà đó lại trúng vào đầu người ngồi cạnh Kuroba – Ran. Tất cả trừ Shinichi, đều run cầm cập. Còn Kudo cười đắc thắng, cười đau bụng nhìn Ran. Cô khẽ cầm lọ tương ớt, trút hết tức giận vào lọ mà bắn. Rồi thì trúng Shinichi. Kudo bắn lại trúng Shiho. Miyano lại trúng Hakuba. Suguru lại trúng Kazuha. Toyama lại trúng Aoko. Cứ thế cuộc chiến tương cà, tương ớt và sốt cà chua diễn ra. Người ai cũng dính đầy 3 thứ sốt. Sau hơn 1 tiếng chơi "Đại chiến tương", cả đám đứng dậy đi tắm rửa. Nếu mọi người thắc mắc phòng tắm ở đâu thì nó nằm cạnh phòng vệ sinh ý.


8 người quay lại:

- 8 anh chị: Au đã nói đâu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Au: Uả? Chưa à? Thì giờ nói. *cười*

- Thế người đọc biết kiểu gì????!!!!

- Giờ biết! Có thế thôi mà. Xìiiiiiiiii

- Thích "Xì" hả???? *cầm dép*

- Dạ....thôi! Em té! *chạy*



---------------------Cuộc phỏng vấn ngăn ngắn sau đại chiến------------------------------


Au: Shiho, cảm giác của chị sau đại chiến?


Miyano: Quá kinh khủng! *Lắc đầu*


Au: Shinichi?


Kudo: Khoái! Trị được bà chằn Ran là anh đây khoái!


Ran: Tên công tử bột kia! Nhà ngươi nói gì hả???!!!


Aoko: Thôi! Tôi xin!


Kuroba: Kịch vừa bắt đầu mà! Để im đi! *cười*


Hakuba: Kaito nói quá chuẩn! *Like*


Shiho: Tóc vàng kim! Im! Cấm đụng đến Ran!


Suguru: Cô cuồng Mori à?

-@*&*(&@$(*&!

-*&@#$(*&@(*#


-Hết người này đến người kia cãi nhau. Au cũng xin té a~ *Lau mồ hôi*


-----------------------------------------Hết chap 6----------------------------------------------
.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro