Chap 4:hóa ra số phận 2 vị thiếu gia này cũng là quá bi thảm đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Vân vội vàng chạy vào đến bên giường Bạch Hiền nói: "cảm tạ trời phật, lão thiên gia phù hộ tiểu thư người đã tỉnh lại rồi". Vừa nói nước mắt vừa chảy ra trên hai gò má trắng noãn

Bạch Hiền thầm nghĩ đây là người thứ hai quan tâm đến cậu sau Lộc Hàm, trong lòng tự quyết định về sau sẽ không để nha hoàn này chịu ủy khuất

"Tiểu Vân à, ta không sao ngươi đừng khóc"


Lộc Hàm thấy vậy kéo tay Tiểu Vân và Tiểu Ngưng ra chỗ bàn uống nước ngồi nói chuyện, trên tay phải cầm một chén nước, tay trái thì đang vỗ vỗ cái ghế bên cạnh nói:

"Ngồi đi, ngồi đi"

Tiểu Vân và Tiểu Ngưng nhíu mày vội nói:

"Nô tỳ không giám"

Lộc Hàm đặt chén nước xuống bàn, kéo tay Tiểu Ngưng ngồi xuống ghế:

"Không sao không sao các ngươi cứ ngồi xuống đi, Tiểu Vân ngươi cũng ngồi xuống đi ta có chuyện muốn hỏi hai ngươi. Người đứng, người ngồi sao mà nói chuyện đây"

Tiểu Vân thấy vậy cung kính ngồi xuống: "thiếu gia có gì muốn dặn dò chúng nô tỳ, người cứ nói"

Lộc Hàm cười cười nói:

"Là thế này, ta từ khi ngã xuống nước trí nhớ có chút không được minh mẫn. Mọi chuyện trước đây thứ nhớ, thứ không, mơ mơ,hồ hồ. Ta chỉ nhớ mình là tam thiếu gia Lộc Hàm với đệ đệ Bạch Hiền a"

Tiểu Ngưng thấy vậy vội vàng nói: "thiếu gia có cần mời đại phu đến chuẩn bệnh không, nô tỳ đi ngay"

"Không sao, ta không sao chỉ cần người nói lại cho ta một chút việc mà ta không nhớ là được rồi"

Tiểu Vân bình tĩnh kể lại mọi chuyện

Hóa ra cậu chỉ là con của một nha hoàn sinh ra, còn Bạch Hiền cũng chỉ là con của gia nô không hơn không kém. Chẳng trách được căn phòng này lại nhỏ đến như vậy cũ kĩ không kém gì người nghèo a. Bị tỷ muội ghét bỏ không nói là gì, đến ngay cả cha đẻ cũng ghét bỏ thì cũng là quá bi thảm đi

"Vậy ta sao lại ngã xuống nước a"

"Thiếu gia là do đại tiểu thư với nhị tiểu thư đẩy xuống, nàng nói muốn thiếu gia xuống bắt cá cho hai nàng. Thiếu gia không chịu liền bị hai nàng đẩy xuống, tứ thiếu gia đi qua thấy vậy liền nhảy xuống cứu thiếu gia. Nhưng cả hai người đều không biết bơi. Mãi đến khi gia đinh trong phủ cứu lên thì hai người cũng đã hôn mê bất tỉnh". Vừa nói ánh mắt của Tiểu Ngưng tràn đầy tia bất bình

Bạch Hiền ngồi trên giường thấy vậy tay phải đập vào thành giường quát lớn: "lý nào lại như vậy, thật là không có đạo lý gì"

Lộc Hàm đi đến bên giường Bạch Hiền chấn tĩnh: không sao, không sao từ từ chúng ta sẽ dạy lại đạo lý cho các nàng a

Vừa nói hai người thầm trao đổi ánh mắt. Khiến cho hai tỳ nữ bên canh cảm thấy bây giờ là mùa hè sao lại lạnh đến như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro