Chương 3:Bạch Hiền ta trở thành huynh của ngươi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ư....ưm..."lúc này trên đôi lông mày thanh tú của Bạch Hiền dần nhăn lại, đôi mắt chầm chậm mở

Tiểu Vân thấy vậy vội chạy tới: "thiếu gia người tỉnh rồi thật tốt quá"

Bạch Hiền đứng bên cạnh không nói gì, âm thầm dò xét cho đến khi Bạch Hiền nói:

"Lộc Hàm à đây là đâu, chúng ta vẫn chưa chết sao? Đây là địa phương nào sao lại cổ quái đến như vậy, còn đây là ai?" cậu vừa nói ánh mắt thầm dò xét xung quanh, chỉ tay hướng đến Tiểu Vân ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng

Lộc Hàm lúc này mới thôi thất thần, ánh mắt ngạc nhiên đầy vui sướng. Cậu nghĩ thật may quá lão thiên gia đã cho hai người sống lại một lần nữa. Cậu và Bạch Hiền sẽ tận dụng cơ hội này sống cho thật tốt, làm lại cuộc đời của chính mình

Tiểu Vân và Tiểu Ngưng đứng ở bên cạnh không hiểu Bạch Hiền nói gì tại sao lại nói phòng của mình là địa phương cổ quái

Hai nha hoàn vẫn chưa hết nghi hoặc Lộc Hàm liền nói:

"Hai người cứ đi ra trước đi đệ đệ cứ để ta chăm sóc là được rồi". Vừa nói vừa đẩy Tiểu Vân và Tiểu Ngưng ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lúc này Lộc Hàm mới quay lại nói chuyện với Bạch Hiền


"Bạch Hiền chúng ta không chết, cũng không hẳn là như vậy. Ta cũng không biết phải giải thích với ngươi ra sao nữa, chúng ta ở hiện đại đã chết. Linh hồn lại xuyên đến cổ đại này. Ừm nói một cách đơn giản là chúng ta đã xuyên qua rồi".


Bạch Hiền ánh mắt mở to lắp bắp nói chuyện: "xuyên....xuyên....xuyên qua rồi, Lộc Hàm có phải là ngươi bị đụng đầu rồi không, nói cái gì mà xuyên qua"

"Là thật chúng ta đã xuyên qua rồi". Lộc Hàm vừa nói vừa tiến lại gần Bạch Hiền ngồi xuống giường của cậu

"Vậy ta là ai, đây là đâu?"

"Ta cũng không biết nhiều chỉ biết đây là Lăng Nhật Quốc. Chúng ta chính là thiếu gia của Liễu thừa tướng. Nói đúng hơn từ bây giờ Lộc Hàm ta trở thành huynh của ngươi rồi"

Lộc Hàm vừa nói ánh mắt vừa hiện lên sự tinh ranh.

"Vậy ta là..."

"Ngươi chính là tứ thiếu gia của Liễu thừa tướng kia, còn ta là tam thiếu gia nha có nghĩa là ta lớn hơn ngươi. Từ giờ ngươi phải gọi ta một tiếng huynh ha ha". Vừa nói Lộc Hàm vừa nở một điệu cười trong trẻo như chuông bạc

Bạch Hiền thấy vậy bĩu môi: "huynh gì chứ ngươi ở hiện đại cũng chỉ bằng tuổi của ta thôi. Nhưng mà tại sao chúng ta lại xuyên đến đây,thế còn tam thiếu gia và tứ thiếu gia thật hiện giờ đâu rồi"

Lộc Hàm giơ bàn tay phải lên vội che miệng Bạch Hiền lại:

"Nhỏ tiếng một chút ngươi muốn hai người bên ngoài biết chúng ta là giả à. Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết ta bị đẩy xuống nước, còn ngươi vì cứu ta cũng bị hôn mê ba ngày rồi. À còn nữa cái người mặc áo lam nhạt bên ngoài tên Tiểu Vân nàng chính là tỳ nữ của ngươi. Còn người mặc áo vàng nhạt tên Tiểu Ngưng nàng là tỳ nữ của ta. Bây giờ ta sẽ đi gọi họ vào để hỏi rõ mọi việc trong phủ. Ngươi phải làm dáng vẻ thiếu gia nha đừng để mọi chuyện bị bại lộ"

Bạch Hiền phất tay: "Biết rồi ngươi đi đi, ngươi mới phải xem lại điệu bộ của mình đó"

Lộc Hàm bĩu môi liếc mắt nhìn Bạch Hiền rồi bước ra ngoài cửa:

"Tiểu Ngưng, Tiểu Vân mau vào đây ta có chuyện muốn hỏi a"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro