Chương 2:xuyên qua,cả 2 người???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một căn phòng nhỏ bé có hai cái giường. Mà trên mỗi cái giường lại có một cậu trai khuôn mặt tái nhớt, trên trán lấm tấm mồ hôi. Bên cạnh mỗi cái giường có một nha hoàn mười bốn mười năm tuổi đang ngủ gật

"Nư..... ớc.....nươ .......nước! Nước.... cho ta nước"!

"Tam thiếu gia, tam thiếu gia người tỉnh người đã tỉnh. Nô tỳ đi lấy nước cho người". Nói rồi Tiểu Ngưng đi lấy nước cho Lộc Hàm uống

"Thiếu gia người thấy sao rồi. Người làm Ngưng nhi sợ chết khiếp, nếu thiếu gia mà chết thì ta cũng chẳng thiết sống nữa, Ngưng nhi nguyện sẽ đi theo thiếu gia a". Vừa nói trên khuôn mặt trắng nõn của nha hoàn Ngưng nhi dần dần phiếm hồng trên gương mặt toàn là nước mắt.

"Ai sao ngươi nói nhiều quá vậy, cám ơn ngươi đã cứu ta, đây là"...

Chưa nói hết câu trên gương mặt đang nhăn nhó của Lộc Hàm dần nghiêm lại, trong đôi mắt của cậu hiện lên tia nghi hoặc. Nhắm mắt rồi lại mở ra đến cả chục lần vẫn là hình ảnh một chút không thay đổi mọi thứ như kiểu là những thứ cậu nhìn thấy khi xem phim cổ trang trên ti vi, mọi thứ ở đây đều y hệt không khác biệt là mấy.

Sẽ không phải là như nàng nghĩ chứ, thật là quá máu chó đi, sẽ không phải là xuyên qua a

Tiểu Ngưng thấy thiếu gia nhà mình chớp mắt liên tục trong lòng thầm lo lắng nói: "Thiếu gia người sao vậy có phải là bị đau mắt hay không".

"Ưm ta không sao, đây là đâu"???

Tiểu Ngưng thấy thiếu gia nhà mình như vậy hốt hoảng nói: "thiếu gia người sao vậy tại sao lại nói như vậy a ".Nói rồi lại tiếp tục khóc

"Có lẽ ta bị mất trí nhớ"

Cậu nói trong lòng thầm nghĩ, trong tiểu thuyết thì mọi nhân vật đều nói như vậy. Cũng không thể nói mình là xuyên qua đến đây nói như vậy không khéo còn bị mấy con người cổ hủ ở đây tưởng cậu là yêu quái rồi treo lên cột trói cũng lên. Nên trả lời như vậy là hợp lý nhất a.


"Ta thật sự không nhớ gì cả, ngươi có thể nói cho ta biết được không"?

Nói rồi Tiểu Ngưng gạt nước mắt trả lời: "thiếu gia là lỗi của nô tỳ đã không bảo vệ được thiếu gia để cho thiếu gia bị đại tiểu thư và nhị tiểu thư đẩy xuống nước a"

"Vậy ta là ai, tại sao ta lại ngã xuống nước"?. Nói rồi trong lòng cậu thầm nghi hoặc

"Thiếu gia là tam thiếu gia của liễu thừa tướng, Liễu Tịnh Văn. Thiếu gia tên gọi là Lộc Hàm, phủ thừa tướng có ba vị tiểu thư và 2 thiếu gia . Đại tiểu thư Liễu Nhược Đồng, nhị tiểu thư Liễu Nhược Trúc, tứ tiểu thư Liễu Nhược Nhan, ngũ tiểu thư Liễu Nhược Phi. Trong phủ đại tiểu thư, nhị tiểu thư và ngũ tiểu thư rất là thân thiết với nhau ( thân như cái kiểu bằng mặt như không vừa lòng a) họ luôn trêu trọc và trang giành mọi thứ với thiếu gia và tứ thiếu gia. Đến phòng của tứ thiếu gia cũng bị ngũ tiểu thư giành mất nên tứ thiếu gia và thiếu gia phải ở cùng một phòng chật chội như thế này a, vì cứu thiếu gia lên tứ thiếu gia nhảy xuống nước đến bây giờ vẫn chưa tỉnh"

Nói rồi nha hoàn tiểu Vân bên cạnh khẽ mở mắt chạy đến bên cạnh Lộc Hàm hốt hoảng nói:

"Tam thiếu gia người đã tỉnh không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Nhưng mà tứ thiếu gia vẫn chưa có động tĩnh gì a".

Tiểu Ngưng thấy vậy nhỏ giọng an ủi tiểu Vân: "tứ thiếu gia thiện lương nhất định sẽ được trời phật phù hộ, sẽ mau tỉnh lại ngươi cứ yên tâm đi"

Thấy hai nha hoàn nói chuyện, Lộc Hàm muốn đến xem tứ thiếu gia người đã cứu mình thế nào rồi. Khi cậu bước đến chiếc giường bên cạnh ánh mắt chuyển từ mệt mỏi sang sợ hãi rồi ngạc nhiên. Cũng thật là quá máu chó đi người này có khuôn mặt giống y hệt Bạch Hiền. Hay là cậu cũng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro