chương 1:Đã chết????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Bạch Hiền à nhanh lên đi ngươi làm gì lâu quá vậy, có muốn ta xông vào đó kéo ngươi ra không?"

Lộc Hàm vừa cắn miếng táo, khuôn mặt vừa cau có vì phải đợi chiến hữu của mình trong phòng tắm quá lâu

Đây sẽ là vụ cuối cùng cậu làm, vì cậu đã quá chán ghét mùi tanh tưởi của máu, quá chán ghét những vũ khí súng đạn lạnh lẽo vô tri vô giác và những con người trong tổ chức luôn luôn nịnh nọt nhau, không có tình cảm. Vả lại vào tháng tới cậu sẽ kết hôn với Vệ Thanh, cậu muốn dành tất cả thời gian còn lại để chăm sóc gia đình

Bạch Hiền vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã thấy cậu bạn thân nhất của mình là Lộc Hàm đang ngồi ngẩn ngơ mông lung suy nghĩ. Trên môi còn đang nở nụ cười hạnh phúc. Trong lòng Bạch Hiền thầm nghĩ không biết qua ngày hôm nay liệu có thật sự hai người sẽ được bình yên rời khỏi tổ chức hay không

Đêm xuống trong khách sạn nổi tiếng nhất Thượng Hải, người ta còn chưa kịp nhìn ngắm mọi sự xa hoa sang trọng nơi đây, thì đã có hai chàng trai xinh đẹp tiến vào. Một người thân đỏ thắm làm cho người ta cảm thấy quyến rũ đến ngạt thở đặc biệt là trong ánh mắt kia còn ẩn chứa lên nét tinh ranh trẻ con. (đấy là bé Hàm nhà mình đấy các bác ạ). Người đi bên cạnh một thân màu trắng để lộ ra hai bờ vai ngọc ngà. Trên môi còn nở một nụ cười như đang ẩn chứa một bí mật (còn đây là bé Hiền). Hai cô gái tiến vào làm cho mọi thứ như dừng lại, dường như những ánh đèn vàng màu sắc lấp lánh kia không thể làm mờ nhạt ánh hào quang phát ra trên người hai chàng trai

"Hàm thiếu gia,Hiền thiếu gia hai người dùng gì?"

Bồi bàn mặc áo gi lê đen bên trong áo sơ mi trắng trên cổ thắt một cái nơ đỏ, ngại ngùng tiến đến hỏi hai chàng trai. Nếu để ý sẽ thấy trên gương mặt non nớt kia có một chút phiếm hồng hai bên bờ má

Bạch Hiền không nóng không lạnh trả lời:

"Làm phiền dẫn chúng ta đến gặp Trương tổng".

"Dạ! mời hai vị đi lối này"

Qua hai căn phòng đến căn phòng thứ ba. Một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi đang đứng hút thuốc bên ngoài ban công

"Đã đến"!

"Chào Trương tổng, làm phiền ông kí vào bản hợp đồng này! Lão bản của chúng tôi hôm nay có việc nên hai chúng tôi thay mặt ngài đến bàn chuyện làm ăn này với ông mong ông chấp nhận lời yêu cầu của chúng tôi".

Bạch Hiền lạnh lùng nói chuyện, còn Lộc Hàm đứng bên đang chỉnh sửa lại tóc trên tay phải cầm một khẩu súng đen nhỏ đã lên cò chỉ cần đợi người đàn ông kia nói không một tiếng thì sẽ................PẰNG kết thúc cái mạng của ông ta

"Hai người đã làm đến mức này rồi ta còn có lựa chọn sao". Trên môi Trương tổng nở một nụ cười cay đắng

Sau khi lấy được bản hợp đồng 2 người đi đến biệt thự Hoắc gia, lão đại của tổ chức Long Hổ

Lộc Hàm trên tay cầm bản hợp đồng tiến tới chỗ ngồi của Hoắc Kiệt lạnh lùng nói:

"Hợp đồng đã kí công việc anh dao cho hai người chúng tôi cũng đã xong có thể đáp ứng yêu cầu của chúng tôi rồi chứ"

Hoắc Kiệt nở một nụ cười mờ ám nói: "có thể"!

Lộc Hàm và Bạch Hiền vừa bước ra khỏi phòng thì gặp Vệ Thanh

"Vệ Thanh sao anh lại ở đây"?

Vệ Thanh lạnh lùng nói: "tổ chức không cho phép bất cứ một ai rời khỏi tổ chức khi mà người đó vẫn còn sống. Tôi chính là em của Hoắc Kiệt"

"Anh"...

Có trách cũng trách cậu quá ngây thơ. Nói xong Vệ Thanh giơ súng lên bắn đúng vào tim Lộc Hàm. Khi cậu đang gần gã xuống thì lại nghe thêm một tiếng PẰNG nữa một bóng trắng quen thuộc ngã xuống

Chết tiệt! Bạch Hiền cũng bị liên lụy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro