Ngày tồi tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nếu lời mời của Norton đến từ ngày hôm qua- trước khi tham gia trận đấu đó, thì Mike sẽ không bao giờ đồng ý đi theo cậu ta. Mike khinh thường Norton, khinh thường kẻ u ám hoàn toàn trái ngược với ánh mặt trời rực rỡ là cậu, khinh thường sự nhơ nhuốc và dơ bẩn trong trái tim tràn ngập vết sẹo đó, khinh thường nụ cười xấu xí và méo mó xúc phạm con mắt của khán giả trên gương mặt hai biểu cảm ấy.

 Nhưng dù cậu có chán ghét cậu ta như thế nào thì quá khứ cũng sẽ mãi mãi không thay đổi, rằng hôm qua cậu ta đã cố gắng để cứu cậu, kể cả phải hi sinh bản thân mình.

 Cho dù trận đấu đấy hai người thua cuộc, đều bị hunter đưa trở về trang viên này thì Mike vẫn biết ơn cậu ta. Mike sẽ không quên khung cảnh cậu ta liều mình che chắn cho cậu trước lưỡi dao sắc bén nhuốm trong màu đỏ, và giọng nói khàn khàn của cậu ta- xen lẫn những cơn ho và sự thống khổ...

 "Mike, tôi ngưỡng mộ cậu."

 Một kẻ sống trong bóng tối cố gắng vươn mình đến ánh sáng, mặc kệ thứ ánh sáng độc hại ấy đang thiêu đốt thân thể.

 Mike không phải ánh sáng, Norton cũng chẳng phải bóng tối, cậu và cậu ta, chỉ là những kẻ đáng thương.

------------------------------

 "Cô cần nó để làm gì thế?"

 Margaretha giật mình, làm rơi chiếc khăn đang bọc đống hoa vừa hái trên tay.

 "Thứ đó có chất độc rất mạnh đấy, cô cần giết ai đó sao?"- Kevin tiến về phía cô, với nụ cười hiểu rõ trên môi.- "Thôi nào, đừng sợ, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu."

 "Thật sao?"- Margaretha nghi ngờ nhìn anh ta, cô ngồi xuống nhặt chiếc khăn và những bông hoa vương vãi.

 "Tất nhiên, những cô gái xinh đẹp sẽ luôn nhận được sự ưu tiên của tôi."- Kevin đặt tay lên đầu cô, từ trên cao nhìn xuống với bộ dạng thật ngạo nghễ.

 Vẻ đắc ý trên gương mặt đó khiến Margaretha khó chịu, nhưng cô không dám biểu hiện ra, anh ta đang nắm được điểm yếu của cô.

 Cứ chờ xem, kẻ nào cũng như nhau cả thôi.

 Đàn ông đều là lũ khốn nạn.

-------------------------------

 Aesop tin rằng cậu biết mình đang làm gì, ôm thân thể mềm mại ấy vào lòng, không ngừng làm theo bản năng, chìm đắm vào nó và trở thành một con người không phải là cậu. Sự điên cuồng ẩn giấu trong cậu như được khơi dậy, một con quái vật cô độc đầy đói khát và đáng ghê tởm. Thứ bản thân xấu xí mà cậu không muốn nhìn thấy đang hiện ra mồn một trước mắt cậu, cười nhạo cậu là một con người ngu ngốc và vô dụng. Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má, vương vãi, chẳng thể kéo cậu trở lại thực tại.

 Tỉnh giấc từ một cơn ác mộng, Aesop lờ mờ nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng của Vera, vẫn là thứ mùi hương ngọt ngào đến phát điên đó. Cậu đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, quần áo trên người vẫn hoàn chỉnh.

 Vera ngồi trên chiếc ghế cạnh chiếc bàn để đầy chai lọ, cô mỉm cười nhìn cậu, từ tốn nói:

 "Nó tuyệt chứ? Thứ nước hoa mang tên 'Ảo giác' ấy."

 Vậy những gì mà cậu thấy chỉ là một giấc mơ, một ảo ảnh không có thật? Aesop nhìn xuống hai bàn tay của mình, cậu không thể tin rằng nó đã mơn man khắp cơ thể của một người con gái. Aesop chưa bao giờ có ham muốn đó, nhưng thứ 'Ảo giác' đó đem lại quá chân thật, khiến cậu tưởng chừng rằng mình chính là con người như vậy, mình đã làm điều đó.

 "Không, nó không tuyệt một chút nào."- Aesop ngồi dậy, rời khỏi chiếc giường, hai tay chỉnh lại chiếc áo không một vết nhăn của mình.- "Tôi về phòng đây."

 "Nó rất tuyệt mới đúng, Aesop yêu quí."- Vera đưa tay chạm vào bờ môi mềm mại, đỏ thẫm, nhưng dường như màu son đã phai đi một chút.- "Và nó không phải miễn phí đâu."

 "Cô muốn thứ gì?"- Aesop đã đứng trước cửa phòng, cậu mở hờ cánh cửa và quay lại nhìn cô.

 "Cậu đã trả phí rồi."- Cô gái vẫn tiếp tục nụ cười quái đản đó, đôi mắt u ám cong lên, như một ác quỷ đang nhìn đồ vật mà mình yêu quí.- "Tôi đã lấy nó, một thứ rất có ích đối với tôi. Cảm ơn nhé, Aesop thân yêu."

 Aesop nhớ rõ rằng mình không mang thứ gì đáng giá đến trang viên này cả, nhưng cậu nghĩ lại những hành vi kì quái của Vera, cậu không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Vì vậy, cậu chẳng quan tâm đó là thứ gì mà nhanh chóng bước ra ngoài để tiếp xúc với không khí mát lành, nó như thanh lọc tâm hồn của cậu, kéo cậu ra khỏi ám ảnh về cơn ác mộng kinh khủng ấy.

 Nhưng khi không còn thứ mùi hương ngọt ngào trong căn phòng, thân thể cậu chợt trở nên đau đớn. Aesop cau mày, cậu nhanh chóng bước về phòng của mình để kiểm tra thân thể.

 Chiếc áo vẫn lành lặn, thế nhưng, khắp nửa trên thân thể của cậu tràn ngập những vết cắt, chúng chằng chịt và bất qui tắc như những vết nứt trên tấm kính, vết thương không sâu lắm nhưng lại có rất nhiều, máu đã khô lại, chỉ còn sự đau đớn khiến cậu nhận thức rõ ràng rằng đây là hiện thực.

 Tại sao Vera lại làm vậy? Đây là cái giá phải trả cho "Ảo giác"? Ngay từ ban đầu, khi cô ta mời cậu vào phòng của mình, cô ta đã có ý định làm việc này?

 Aesop nhớ lại nụ cười trên gương mặt xinh đẹp đó, một con búp bê mà cậu tưởng chừng như hiểu rõ, nhưng hóa ra cậu lại là người không biết gì cả.

-------------------------------

 "William, quả nhiên cậu chỉ là kẻ không có đầu óc."

 Âm thanh của một người đàn ông được đè nén thật thấp khiến Naib chưa thể nhận ra đó là ai. Cậu cau mày bước vào phòng giặt đồ, chỉ còn thấy William đang nằm gục trên sàn nhà, kẻ còn lại đã ra ngoài bằng cửa sau. Naib vội vàng chạy đến đỡ cậu ta, may mà William vẫn còn ý thức, thân thể cũng lành lặn không có vết thương nào cả.

 "Chết tiệt."- William lầm bầm, trong khi quàng tay qua vai Naib để đứng dậy.- "Một kẻ thù dai, rõ ràng tôi không động chạm gì đến hắn cả."

 "Ai vậy?"- Naib vừa hỏi vừa đỡ William về phòng.

 "Tên nhà ảo thuật đó."- William ngừng một lúc rồi mới nói tiếp, dường như cậu ta đang phân vân rằng có nên kể cho naib nghe không.- "Tôi đã từng chứng kiến một trò ảo thuật rác rưởi của hắn."

 "Ồ."- Naib hiểu rằng William không muốn nói quá nhiều về chuyện này, nên cũng không tò mò nữa.

 Hai người đi qua đại sảnh, nơi chiếc đồng hồ quả lắc đang kêu lạch cạch không ngừng, chiếc kim duy nhất dừng lại ở 12 giờ. Naib dường như có chú ý đến nó, cậu khó hiểu lẩm bẩm:

 "Chiếc kim đồng hồ còn lại đâu nhỉ?"

 Thanh âm lạch cạch vang lên trong không gian tĩnh lặng, nó vẫn đang chạy, cho dù thiếu mất một bộ phận đi chăng nữa.

-------------------------------------

 0 giờ đêm.

 Joseph choàng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn đứng dậy khỏi chiếc ghế, chỉnh lại nếp áo vốn dĩ không có một vết nhăn và bước tới chiếc gương duy nhất trong căn phòng.

 Quả nhiên, người phụ nữ ấy vẫn ở đó.

 Người phụ nữ luôn xuất hiện trong tấm gương lúc nửa đêm- một quý cô với gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, nhưng hai hốc mắt trống rỗng chỉ còn một màu đen thăm thẳm. Gương mặt đó luôn lạnh lẽo và không có cảm xúc giống như một con búp bê sứ. Nhưng điều đáng chú ý nhất lại không phải là gương mặt, mà là vết thương đẫm máu trên chiếc cổ của cô ta, nó được khâu lại thật vụng về và nham nhở, tưởng chừng chiếc đầu có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

 Hành động của cô ta chưa bao giờ thay đổi- nhìn chằm chằm vào Joseph.

 Joseph chạm nhẹ lên tấm ngương, người phụ nữ ấy cũng đưa bàn tay của mình lên, năm ngón tay của hai người chạm vào nhau, bị ngăn cách bởi tấm gương lạnh ngắt.

 "Rời đi, đừng bao giờ xuất hiện nữa."- Joseph lẩm bẩm, hắn không biết người phụ nữ ấy có nghe thấy không, nhưng hắn vẫn sẽ không ngừng khuyến khích kẻ đó biến mất. Hắn muốn gặp em trai của mình- người luôn xuất hiện mỗi khi hắn thấy nhớ... chỉ cần nhìn vào tấm gương mà thôi...

 Chẳng biết từ bao giờ, thân hình trong tấm gương lúc nửa đêm không còn là em trai của hắn nữa. Người phụ nữ ấy luôn như vậy, luôn nhìn hắn nhưng chưa bao giờ đặt hắn vào trong mắt, khinh thường trả lời hắn, khiến hắn ám ảnh tới phát điên.

 "Cút đi..."- Joseph nhấc tấm gương lên, đập mạnh nó xuống sàn nhà. Những mảnh gương tung tóe và long lanh trong đêm tối, reo vang trong không gian tĩnh lặng.

 Gương mặt của người phụ nữ như bị nhân bản lên cùng những mảnh gương, biểu cảm không quan tâm, lại như đang cười nhạo hắn.

----------------------------------

 Naib trở về phòng mình, cậu đặt lưng xuống giường khi hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, dường như cậu đang suy nghĩ gì đó.

 Lại là cảm giác ấy, cảm giác có người theo dõi cậu.

 Nó vẫn không hề biến mất cho dù cậu là người duy nhất ở trong căn phòng.

 Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt đó không hề có ác ý, nhưng nó làm cậu khó chịu. Làm sao có thể vui vẻ được khi bất kì khi nào cũng có người nhìn chằm chằm mình? Kể cả khi ăn, khi đi dạo, khi chăm sóc vết thương cho người khác và khi ở trong chính căn phòng của mình.

 Bỗng chợt, cậu nhớ đến nhà tiên tri có con cú trên vai. Naib đã từng tò mò hỏi vì sao Eli có thể nhìn thấy đường dù đôi mắt đang che kín, cậu ta trả lời rằng cậu ta nhìn thế giới theo một cách khác.

 Có lẽ ngày mai cậu phải nói chuyện với cậu ta. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro