Prologue 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cover by: https://twitter.com/yukiji61/status/1685967524880580608?t=2yX9-rbQSIV81IrwxIw6Mw&s=19

.

.

Trong thế giới mà tôi sinh sống, bạn sẽ không biết được bạn là ai cho đến năm bạn mười tám tuổi.

Không, tôi không nói về hành trình tìm kiếm bản thân như những gì người ta hay viết trong các cuốn sách self-help. Tôi thật sự nói đến việc bạn là ai. Ngay khi bạn vừa thổi tắt ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật mười tám tuổi của mình, bạn sẽ được hộ tống đến tòa thị chính của thành phố bạn sống - nơi họ sẽ lấy mẫu máu của bạn (khá chắc là nhiều hơn số lượng máu trong các đợt kiểm tra sức khỏe thông thường) - và gửi đến Đài Phán Xử. Tôi không biết rõ họ làm các loại kiểm tra phức tạp ấy như thế nào. Tôi chỉ biết rằng nếu như bạn không phải con người (như bạn vẫn nghĩ bạn là), họ sẽ gửi bạn đến thế giới dành cho bạn - thế giới của thiên thần và ác quỷ.

Tôi biết về thế giới của thiên thần và ác quỷ sớm hơn và nhiều hơn những đứa bạn cùng trang lứa khác, nhưng tôi không muốn tự hào về nó. Vì sao à? Vì nói theo lý lẽ của mẹ tôi - một con chiên ngoan đạo chưa từng bỏ một buổi lễ Chủ Nhật nào - tôi quá ám ảnh với những tiện nghi trần tục để có thể đắm mình trong ánh sáng của chân lý. Tôi chả hiểu nổi ý nghĩa sâu xa của những câu từ ấy. Tôi chỉ không muốn từ bỏ thế giới văn minh của con người nơi chúng ta đã tốn hàng trăm năm để xóa bỏ chế độ phân biệt đẳng cấp xã hội (dù nó không thành công hoàn toàn) để đến với một thế giới bị chi phối nặng nề bởi trật tự từ thiên đàng và địa ngục. Bạn biết không? Họ thậm chí còn phân biệt đẳng cấp giữa các thiên thần và ác quỷ. Và dĩ nhiên là đẳng cấp càng thấp thì quyền lợi càng thấp. Điều đó thật ngu ngốc! Đáng lẽ con người nên làm gì đó để thổi tung cái luật lệ ngu ngốc ấy thay vì thổi tung lẫn nhau trong suốt nhiều năm qua.

Địa Đàng là tên gọi của cái thế giới mà tôi đang nói đến. Satoru và Suguru đã nói cho tôi biết về nó. Họ là hai ác quỷ đến từ Địa Đàng. Họ bị đày đến thế giới con người từ một trăm năm trước. Chúng tôi trở thành những người bạn thân sau khi tôi cười vào mặt họ lúc thấy họ ngã chỏng gọng đằng sau nhà thờ. Họ thậm chí còn về nhà tôi ăn cơm nhiều hơn bố tôi trước khi cuộc hôn nhân của bố và mẹ tôi đổ vỡ vì cảnh sát phát hiện ông ta cố mang hai trăm kilogram đá tổng hợp từ Mexico về.

Satoru và Suguru dường như đã phát hiện ra điều bất thường gì đó từ lâu - về việc tôi thật sự là ai. Đôi lúc tôi cảm thấy như họ chỉ gần gũi với tôi nhiều năm qua vì bữa tối miễn phí ở nhà tôi và vì họ muốn điều gì đó ở thân phận của tôi. Tôi thật sự đã từng cãi nhau với họ về điều đó. Lúc ấy tôi mười hai tuổi.

"Tôi biết ngay mà! Các cậu chỉ chơi với tôi vì mẹ tôi biết nấu món Việt còn tôi thì cùng loài với các cậu!"

"Một kết luận hay ho. Cậu nghĩ sao về việc sử dụng sự nhạy bén ấy cho việc học? Bộ sưu tập điểm không cậu chôn trong sân sau nhà thờ của cậu đang dày lên. Nó có thể còn nhiều hơn số trang của kinh Tân Ước vào một ngày nào đó".

Câu trên là Suguru nói. Đáp lại cơn giận dữ của tôi, Suguru và Satoru vẫn thản nhiên thưởng thức món phở thơm lừng mà mẹ tôi đã nấu cho họ. Họ thậm chí còn dùng thái độ nhẫn nhịn của một người lớn dành cho trẻ con để đối phó với tôi.

"Nhưng không thể phủ nhận việc mẹ cậu nấu ăn ngon là một trong những nguyên nhân". - Satoru vừa nhai ngồm ngoàm vừa tiếp tục cuộc trò chuyện mà cậu ta cho rằng vô cùng thú vị, thay vì công nhận rằng cảm xúc của tôi đang bùng nổ. - "Cậu đã đúng khi để vế đó lên trên vế cùng loài. Cậu sẽ đúng hơn nếu chỉ dừng lại ở đó. Nói cậu cùng loài với chúng tôi chẳng khác gì nói phở phải ăn cùng mayonaise. Đó là một sự xâm phạm văn hóa khủng khiếp".

Suguru không tỏ thái độ gì. Cậu quay sang nhìn tôi - người vẫn đang cố duy trì sự giận dữ của mình.

Suguru lấy đũa chọc vào chai mayonnaise trên bàn, khéo léo kéo tôi vào chủ đề tranh luận mới.

"Cậu nghĩ sao, Es? Mẹ cậu cũng hay nấu phở cho nhà thờ vào sáng Chủ Nhật. Cậu đã thấy ai ăn phở với mayonnaise chưa?"

"Nếu có ai đó làm vậy ở nhà thờ thì danh sách những mối tội đầu đã không dừng lại ở tội danh thứ bảy". - Tôi thẳng thừng trút cơn giận của mình vào cái bao cát mà bộ đôi S (Suguru và Satoru) đã tạo cho tôi: phở và mayonnaise - "Chúa cũng sẽ tốn nhiều hơn bảy ngày để tạo nên thế giới. Ngài ấy sẽ không được nghỉ ngơi vào ngày Chủ Nhật vì bận tống những kẻ đó xuống địa ngục".

Suguru và Satoru tỏ ra khoái chí với câu trả lời của tôi, mặc dù nó nghe chẳng có lý chút nào. Cả hai thích tranh luận bằng những phép so sánh thay vì những lý lẽ logic thông thường. Điều đó phù hợp với tôi - một người không thể nào sắp xếp trật tự những gì mình muốn nói trong một cuộc tranh luận.

Và mặc dù nội tâm tôi đã sớm tin tưởng lời nói của họ, rằng tôi chỉ đang buộc tội họ vì cơn giận dữ vô cớ của mình, tôi vẫn thầm mong đợi một câu trả lời trực tiếp cho nỗi băn khoăn khổ sở của mình.

"Nhưng nếu chúng ta không cùng loài thì tôi là gì?"

Tôi hỏi.

"Cậu là cậu. Chúng tôi không chơi với cậu vì cậu cùng loài. Cũng giống như tôi ghét ăn phở với mayonnaise..."

Bằng việc nói về phở và mayonaise, sau đó là nhiều sự kết hợp ẩm thực đầy thảm họa khác, Satoru đã thành công điều hướng cuộc trò chuyện sang chủ đề khác. Nhờ thế mà tôi và hai người bạn của mình đã không phạm pháp. Thế giới của tôi có luật cấm những người đến từ Địa Đàng cho những người ở đây biết về thân phận thật sự của họ cho đến năm họ mười tám tuổi. Vậy là cho đến tận sáu năm sau, khi tôi ngồi bệt dưới sàn nhà, cầm trên tay tờ kết quả kiểm tra của Đài Phán Xử, tôi mới biết được bí mật đó.

Tôi - Esperanza Pham - con gái của một tội phạm buôn ma túy và một người phụ nữ làm việc toàn thời gian tại nhà thờ - là một Đại Thiên Sứ.

Để tôi làm rõ hệ thống phân cấp của thiên thần một chút. Theo lịch sử tôn giáo, thiên thần có ba cấp bậc. Cấp một là những thiên thần phụ trách thờ phụng, cấp hai là những thiên thần phụ trách quản lý thiên đàng và cấp ba là những sứ giả của Chúa hoặc là những lãnh đạo những đạo binh thiên quốc. Đại Thiên Sứ thuộc vào cấp ba, cấp bậc cao nhất. Cụ thể hơn thì Đài Phán Xử nói rằng tôi thuộc dòng dõi của Đại Thiên Sứ Raphael - người được cho là thầy thuốc của thiên chúa.

Sự thật này đã được gợi ý từ rất lâu. Tôi chẳng bao giờ ốm đau, các vết thương ngoài da thì hồi phục nhanh hơn hẳn người bình thường. Thậm chí tôi còn có khả năng chữa lành các vết thương và bệnh của người khác, giống như tôi đã chữa trị cho Satoru vào ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

"Ôi Es! Mẹ đã biết con là một đứa trẻ đặc biệt mà!" - Mẹ tôi, Vanessa, vui sướng ôm chầm lấy tôi, thiếu điều bế tôi lên và quay vòng vòng như khi tôi còn bé. - "Thiên Chúa đã không phụ lòng cầu nguyện của mẹ. Mỗi tối mẹ đều cầu nguyện cho con trở thành một thiên thần cấp cao, vì mẹ biết tấm lòng nhân ái của con sẽ cứu rỗi được rất nhiều linh hồn trên thế giới này!"

Tôi không biết liệu điều này có thật sự là kết quả của những lời cầu nguyện hay không, nhưng tôi đã nói với Suguru và Satoru - những người chứng kiến cảnh đó rằng - nếu như tôi có khả năng cứu rỗi linh hồn người khác thì người đầu tiên tôi cứu sẽ là bố tôi - một tội phạm liên bang bị bắt vì buôn ma túy tổng hợp. Tôi muốn ông nhận ra lỗi lầm của ông lớn đến thế nào khi không loại bỏ những công chức ở Đài Phán Xử ra khỏi danh sách khách hàng của mình.

Trong lúc mẹ tôi đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc này và đi vào bếp để chuẩn bị một bữa tối linh đình thì tôi đang nỗ lực tìm cách để thay đổi thân phận của mình trên mạng. Có một vài người cũng giống như tôi, không thích thân phận của mình và muốn ở lại thế giới loài người. Kết quả là họ bị Đài Phán Xử phát hiện và tống vào nhà tù Địa Đàng - một nơi tương tự như Địa Ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro