Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junho trùm khăn bông lên mặt để lau mồ hôi. Mặc dù buổi tập luyện kéo dài nhiều giờ nhưng anh không hề thấy mệt. Tec đập tay vào vai anh mỉm cười:

– Cậu giống như là được nạp một nguồn năng lượng mới ấy nhỉ.

Junho ngượng nghịu nói:

– Hyung, bọn em đã chính thức hẹn hò rồi.

– Cậu làm tốt lắm, Junho – Tec nháy mắt, choàng tay lên vai anh – Giờ thì điều quan trọng nhất là giữ bí mật này càng lâu càng tốt. Nếu cậu để cho tụi quỷ kia biết được, cậu chết chắc.

– Hyung – Junho sờ lên tai mình – tai của em luôn phản bội em. Cuối tuần này, em mời cô ấy đến JYP. Lúc đó, em nhờ cậy anh đó.

– Cứ thoải mái đi.

– Anh đừng có vào hùa với các anh ấy đấy nhé? Trong cuộc phỏng vấn lần trước, anh có vẻ phấn khích quá đấy – Junho phàn nàn.

– Haha, nhìn cái tai đỏ của cậu buồn cười lắm – Tec cười phá lên – khi Soeun tới, anh sẽ phải nhắc chuyện này xem phản ứng của cô ấy thế nào.

– Hyung! – Junho kêu lên.

– Đùa thôi. Tại lúc đó anh chưa biết hai đứa thế nào mà.

– Anh phải hứa với em đấy – Junho lo lắng nói.

Tec cười và đập tay vào tay Junho để cam kết.

o0o

Soeun kiên nhẫn gõ nhịp chân xuống nền đá. Gió lạnh thổi bay đuôi tóc buộc cao của cô. Thỉnh thoảng cô lại giơ tay lên, vén vài lọn tóc lòa xòa bên má ra sau tai. Từ xa, Junho đã nhìn thấy và anh phải thừa nhận là cử chỉ đó của cô rất dễ thương. Soeun trông rất xinh đẹp trong chiếc vay ren trắng và chiếc áo khoác ngoài màu navy. Anh thích cô cột tóc như thế này. Nó làm khuôn mặt cô đáng yêu, tươi tắn hơn và cũng bởi vì đó là hình ảnh của cô khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên.

Junho nhoài người mở cửa cho Soeun. Một hương thơm ngọt ngào theo cô ùa vào trong xe khiến anh cảm thấy ngây ngất. Anh mỉm cười và đột nhiên hơi bối rối, không biết phải nói gì. Soeun thì khác. Cô ngồi xuống ghế một cách thoải mái và xoa hai tay vào nhau:

– Annyeong! Ui da... trời lạnh quá.

– Mianhe. Anh không nghĩ là đường xá lại đông đúc như thế vào giờ này.

Junho nhìn đôi bàn tay cô và ngay lập tức thấy tay trái của cô sưng phồng. Anh vội vàng cầm tay cô lên, lo lắng hỏi:

– Tay em làm sao thế?

– Em bị ngã và chỉ bị bong gân thôi.

– Đau lắm phải không? – Junho nhìn vào mắt cô, khẽ nói.

Soeun gật đầu nhưng mắt cô vẫn cười. Junho nhẹ nhàng xoa lên mấy ngón tay của cô:

– Chắc là em rất vất vả và bất tiện khi phải đóng phim khi tay đau thế này nhỉ?

– Ani... chỉ phải nhớ là đừng để tay trái lọt vào khuôn hình thôi – Soeun cười, nhẹ nhàng rút tay ra rồi nói – Gaja... nếu không chúng ta sẽ muộn mất.

Junho chăm chú nhìn cô. Lúc nào cô cũng lạc quan và vui vẻ như thế khiến anh thầm khâm phục. Anh nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:

– Tay anh rất ấm, sẽ làm em bớt đau hơn đấy.

Junho cảm thấy Soeun nhìn anh mặc dù anh không ngoảnh lại. Anh biết cô đang mỉm cười.

– Nếu em mệt thì ngủ đi một lát. Đến nơi anh sẽ gọi.

– Gwenchanha. Em đã ngủ khoảng 1 tiếng ở nhà trước khi anh đến rồi.

Junho không nói gì. Anh thấy giận mình đã không quan tâm tới cô nhiều hơn. Soeun đã không có một người bạn trai đúng nghĩa từ lúc hẹn hò với anh.

– Wae? – Soeun chăm chú nhìn Junho, hỏi.

– Lẽ ra em nên kể với anh chuyện này – Junho nói.

– Mianhae – Soeun hối lỗi nói – Em chỉ không muốn làm anh phải lo lắng thôi.

Junho ngoảnh nhìn cô, khẽ lắc đầu:

– Không phải là anh trách em. Anh là bạn trai của em nên anh muốn chúng ta chia sẻ với nhau mọi chuyện, dù vui hay buồn, dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ.

– Em biết. Từ giờ em sẽ làm như vậy. Junho à, đừng giận nhé? Ne? Ne?

Junho cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Mỗi lần Soeun nói bằng cái giọng dễ thương đó, anh luôn phải cố gắng hết sức để không dễ dàng bỏ qua cho cô.

– Anh đã bảo là anh không giận mà. Vì em ngoan ngoãn như vậy nên anh sẽ bỏ qua... nhưng với một điều kiện.

– Điều kiện gì? Nếu làm anh cảm thấy thoải mái hơn, em chấp nhận.

– Ngoắc tay nhé?

– Tất nhiên! Ngoắc đúp nhé?

Kiểu ngoắc tay này cô học được từ Junho khi họ quay Music and Lyrics. Cô tò mò hỏi:

– Vậy em phải làm gì?

Junho vẫn nhìn thẳng về phía trước, trỏ tay vào má anh.

– Junho cáo già! – Soeun kêu lên.

– Wae? Em không nghĩ là chúng ta nên tốt nghiệp lớp "đan tay vào nhau" hay sao?

– Anh học giỏi hơn em tưởng đấy – Soeun đùa.

– Anh luôn học giỏi mà – Junho nhún vai mỉm cười – Tốt nhất là em nên giữ lời hứa của mình đi.

– Jigeum?

Junho gật đầu. Soeun không còn cách nào khác, đành ghé lại gần, hôn nhẹ lên má anh. Junho ngoảnh nhìn và mỉm cười khi thấy cô hơi đỏ mặt.

– Okay – Junho dịu giọng ra lệnh – giờ thì đưa tay em cho anh nào.

Soeun ngoan ngoãn đặt bàn tay sưng phồng vào tay anh, đùa:

– Ye, pyeha (Vâng, thưa bệ hạ).

Junho cười phá lên đầy vẻ hài lòng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro