Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


– Annyeong!

Soeun lịch thiệp cúi chào một vài ca sỹ hay nhân viên của JYP đi ngang qua. Junho có thể nghe thấy tiếng rì rầm xung quanh anh:

– Có phải Kim Soeun đấy không nhỉ? Cô ấy đẹp thật.

– Ồ, Kim Soeun kìa. Sao lại đi cùng Junho thế nhỉ?

– Kim Soeun-ssi, tôi là fan hâm mộ cô!

Một số người vui vẻ bắt tay cô, phấn khích bày tỏ sự ngưỡng mộ của họ. Junho đặt tay lên lưng Soeun, khẽ đẩy cô đi nhanh hơn. Soeun ngoảnh nhìn, khúc khích cười nhưng anh tảng lờ, lặng lẽ bước nhanh lên phía trước.

– Ồ, cuối cùng cũng tới rồi. Hai người làm gì mà lâu dữ vậy?

Soeun bối rối cúi chào và mọi người đều có thể thấy đôi má ửng hồng của cô. Junho mỉm cười đứng phía sau Soeun trong khi các đồng đội của anh nồng nhiệt chào đón cô.

– Annyeong! Em xin lỗi. Đường tắc quá ạ.

– Không phải lỗi của em – Junsu lịch sự nói.

– Noona, em gọi là chị không sao chứ ạ? – Chansung ngây thơ nói khiến tất cả bật cười.

– Nhưng Junho có gọi Soeun là noona đâu – Nickhun nhận xét.

Mọi người đều quay nhìn Junho khiến tai anh lại đỏ lên.

– Wae? – Junho khẽ lắc đầu – tại sao em phải gọi cô ấy là noona. Chỉ cách nhau vài tháng thôi mà.

– Nếu vậy – Chansung cười – chúng ta là bạn nhé?

Soeun gật đầu mỉm cười và bắt tay Chansung.

– Soeun à, cám ơn em – Nickhun đột nhiên nói.

Soeun đưa tay lên che mặt, ngượng nghịu nói:

– Oppa, em không cố ý làm anh phải khó xử đâu ạ.

– Ồ, đó là vinh dự của anh – Nickhun cúi người, nói kiểu cách – chỉ hơi phiền toái một chút khi có người ghen tỵ thôi – Nickhun liếc sang Junho khiến cả đám lại cười rộ lên.

– Anh nghe nói em nấu ăn giỏi lắm, phải không? – Tec đổi đề tài.

– Ồ, anh nghe từ đâu ạ? – Soeun mỉm cười, liếc nhìn Junho đứng kế bên.

Nickhun không bỏ qua cái nhìn đó:

– Junho là đứa ăn sành nhất trong tụi anh. Nếu nó bảo ngon thì có nghĩa là thực sự ngon đấy. Em không thấy như thế là không công bằng khi chỉ có mình Junho được thưởng thức tài năng của em hay sao?

– Hoàn toàn chính xác! Bọn anh chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống, dù ngọt ngào hay là cay đắng, em biết đấy – Wooyoung nói – nhưng nếu em thấy phiền thì...

Soeun lắc đầu, đáp:

– Ani... aniya... Em chỉ thấy ngại thôi ạ.

– Hyung, thực sự thì tay Soeun đang bị đau. Để hôm khác được không? – Junho đỡ lời.

– Đau sao? – Tất cả kêu lên và khi nhìn thấy bàn tay sưng phồng của Soeun, Junsu nói – Xin lỗi em, bọn anh vô tâm quá. Thôi để hôm khác nhé.

– Ồ, thật ngại quá – Soeun áy náy nói – các anh đang rất vui như vậy mà em lại làm mất hứng. Hay thế này có được không. Chúng ta mua chút gì đó rồi cùng uống một chút ở nhà, được không ạ?

– Nếu em không thấy phiền thì... – Wooyoung nói – ... tất nhiên là bọn anh sẵn sàng rồi.

– Mình nghe nói cậu uống tốt lắm. Chúng ta sẽ thi đấu nhé – Chansung nói, làm Soeun đỏ mặt xua tay.

Junho cúi đầu. Anh không muốn mọi người nhận ra anh đang rất tự hào về cô. Mọi người đều yêu quý Soeun khiến anh rất vui.

– Vậy chúng ta về nhà chuẩn bị – Tec nói – còn hai em đi mua đồ nhé?

Soeun mỉm cười gật đầu. Junho đã nói với cô là Tec biết chuyện của họ. Cô rất biết ơn sự chu đáo của anh khi để cô và Junho ở riêng bên nhau thêm một chút thời gian nữa.

Khi Soeun và Junho về đến nhà, những người khác đã xếp xong bàn ăn. Một lọ hoa nhỏ xinh bày trên bàn giữa phòng khách.

– Ồ, nhà của các anh ngăn nắp sạch sẽ thật đấy – Soeun khen ngợi.

– Tất nhiên rồi.

– Còn có cả hoa nữa, lãng mạn quá – Soeun mỉm cười.

– Ồ, cái đó thì hơi khác thường ngày một chút – Wooyoung nói – vì em ở đây thôi.

– Em có muốn đi xem một chút không? – Tec đề nghị.

– Có được không ạ? – Soeun ngập ngừng đứng dậy nhưng sau đó nhận ra là Tec muốn nhân cơ hội này để cô vào phòng Junho. Cô nhìn anh mỉm cười biết ơn.

Cũng giống như mọi chàng trai cùng tuổi khác, phòng của Junho rất đơn giản. Cô có thể thấy sách và bản nhạc ở khắp mọi nơi. Một cây đàn ghita dựa trong góc phòng. Trên tường treo rất nhiều ảnh về Ethiopia, nơi anh đã từng tham gia tình nguyện cho dự án "Global Sharing". Cô biết anh đã hy sinh kỳ nghỉ đầu tiên sau 4 năm làm việc cho JYP để đến đó. Điều này khiến cô càng ngưỡng mộ và yêu anh nhiều hơn. Trái tim và tâm hồn của Junho cũng ấm áp như giọng nói của anh vậy.

Soeun thấy cuốn sách mà cô tặng để ngay bên gối và theo tấm thẻ đánh dấu thì anh đã đọc được hơn một nửa. Chiếc vỏ điện thoại mà Soeun thiết kế được đặt ngay ngắn trên kệ, bên cạnh những đồ trang trí mà có lẽ anh mua từ những chuyến lưu diễn ở nước ngoài. Soeun nhận thấy nó không ăn nhập gì với những thứ ở xung quanh, nên cô cảm động vì anh đã trân trọng nó.

– Chúng ta đi ăn thôi.

Junho gọi từ ngoài cửa. Tec nhanh chóng bước ra để cho Junho đi vào. Sự ngọt ngào và nụ cười có phần e thẹn của Soeun khiến anh không thể rời mắt khỏi cô. Anh đan ngón tay vào tay cô, nắm thật chặt trong tay anh giây lát rồi cả hai cùng bước ra ngoài.

2PM đã có một buổi tối vô cùng dễ chịu và vui vẻ. Soeun chăm chú lắng nghe cả nhóm say sưa nói về dự án âm nhạc tiếp theo của họ như thể cô cũng là một thành viên của nhóm.

– Vì thế – Junsu nói – em phải đến dự đêm nhạc của tụi anh đấy nhé.

– Tất nhiên ạ – Soeun mỉm cười – Em sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.

– Nếu có em cổ vũ, bọn anh sẽ nhảy hưng phấn hơn đấy – Nickhun cười.

– Ồ, như mãnh thú, phải không ạ? – Soeun cũng cười, làm động tác như thể xé rách quần áo – như thế này đúng không?

– Ồ, nếu em muốn – Wooyoung nói – Thế Junho đã nhảy cho em xem khi cùng quay show bao giờ chưa?

– Chưa ạ – Soeun lắc đầu, liếc nhìn Junho – anh ấy lúc nào cũng nghiêm nghị.

– Haha, chỉ bề ngoài thế thôi. Chứ thực sự thì nó là một anh chàng dễ thương lắm đấy – Chansung cười to – đặc biệt là khi hai cái tai của nó đỏ lên. Haha.

"Chả có gì đáng cười cả. Sao nó cười to thế nhỉ?" Junho lầm bầm trong họng.

– Vậy em có muốn xem bọn anh nhảy không? – Nickhun hỏi.

– Jigeum? – Soeun vừa kinh ngạc vừa phấn khích hỏi – Các anh có phiền không ạ? Thực sự thì rất tuyệt nếu em được xem ngay bây giờ.

Wooyoung đứng dậy chỉnh nhạc trong khi những người còn lại kê gọn bàn ghế sang một bên. Mỗi người chọn chỗ đứng của mình trước mặt Soeun và bắt đầu nhảy.

Soeun giơ tay lên ôm mặt. Cô chưa bao giờ tưởng tượng được là có một lúc nào đó 2PM lại nhảy ngay trước mặt cô. Khuôn mặt cô bừng đỏ và đôi mắt sáng lấp lánh khiến đám con trai càng trở nên hưng phấn. Các động tác của họ ngày càng trở nên quyến rũ và mạnh mẽ. Không biết có phải là cô thiên vị không, nhưng cô thấy Junho nhảy sexy nhất. Biểu hiện trên khuôn mặt anh và các động tác của cơ thể vô cùng hấp dẫn và mạnh mẽ. Cô không dám nhìn anh lâu hơn những người khác, nhưng mỗi khi mắt cô hướng đến anh, nó biểu cảm mãnh liệt hơn cả lời nói.

Junho muốn đưa Soeun về nhà khi cả nhóm tiễn cô xuống đường, nhưng qua ánh mắt của Soeun, anh hiểu rằng anh không nên gây những nghi ngờ không cần thiết.

– Chà, hôm nay thật là vui – Chansung xoa hai tay vào nhau và nói khi cả nhóm tụ lại trong phòng khách sau khi Soeun đã về – cô ấy thật tuyệt và xinh đẹp quá.

– Junho, vậy hai người đã lấy chứng chỉ rồi hả? Soeun cũng là một người viết lời tài năng đấy nhỉ? – Nickhun khen ngợi.

– Ban đầu khi bị đạo diễn chê, em đã rất lo lắng – Junho thành thật kể – em sợ là cô ấy bị tổn thương và không thể vượt qua. Nhưng cuối cùng cô ấy mạnh mẽ hơn em tưởng.

– Soeun là diễn viên nên chắc đã trải qua những chuyện như vậy nhiều lần rồi – Tec trầm ngâm nói.

– Nhưng đạo diễn dùng từ "vô vọng" khiến em hoàn toàn sốc và không dám nhìn Soeun. Khi em xem lại show, em mới biết cô ấy đã khóc trong xe và yêu cầu ngừng quay.

– Vậy sao? Anh nghĩ show của các em đã được lên kịch bản rồi chứ?

– Không hoàn toàn như vậy. Các đoạn hội thoại hoàn toàn là tự nhiên. Tất nhiên họ cũng đưa ra vài gợi ý, mục tiêu chung của từng phân cảnh và sắp đặt một vài cảnh đặc biệt. Chẳng hạn như chuyến đi Jeonju để lấy cảm hứng sáng tác hay đến nhà hàng đã xuất hiện trong bộ phim mà bọn em viết bài hát. Phần còn lại thì hoàn toàn dựa vào diễn biến thực tế khi quay. Ví dụ như JYP và chuyến đi cắm trại là ý tưởng của Soeun và cô ấy bàn bạc với bộ phận sản xuất, em không được biết. Hay chuyến đi biển kết thúc show là của em.

– Thế còn dòng chữ viết trên cát là của Soeun à? Hay của cậu? – Wooyoung cắt ngang, ranh mãnh hỏi.

Junho lắc đầu:

– Ani. Đạo diễn bảo bọn em làm như vậy. Ông ấy muốn thêm vào một ít lãng mạn.

– Một ít? Show của cậu không có cảnh đấy đã đủ sến lắm rồi – Nickhun cười phá lên – Anh chỉ xem qua loa thôi mà sởn hết cả da gà đấy.

Cả nhóm cười theo khiến Junho đỏ mặt.

– Tại sao em không hẹn hò với Soeun đi cho rồi nhỉ? – Junsu đột nhiên hỏi – hai đứa diễn ngọt như mật thế cơ mà.

– Phải đấy. Mặc dù Junho nhà chúng ta đã tốt nghiệp trường dạy diễn xuất nhưng anh nghĩ cũng làm gì mà xuất chúng thế – Wooyoung trêu. Junho đấm mạnh vào vai anh khiến Wooyoung la lên – Này, cậu muốn giết người diệt khẩu đấy hả?

Junho tảng lờ nhận xét của Wooyoung và câu hỏi của Junsu, nhưng Nickhun trầm ngâm xoa cằm giống như một nhà hiền triết rồi nói:

– Ừm, anh nghĩ Soeun có tiêu chuẩn cao lắm. Junho nhà chúng ta làm sao lọt vào mắt xanh của cô ấy được chứ. Các anh em đừng quên cô ấy chọn ai làm hình mẫu lý tưởng nhé.

Cả Chansung và Junho đều ném gối thẳng vào mặt Nickhun trong khi những người khác cười phá lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro