Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ tự học buổi chiều, tôi nâng khuôn mặt đang nóng bừng như lên cơn sốt của mình, ngây người ra ngồi cười suốt hai tiết học, cây bút trong tay không hề động đậy. Taehyung lại là người đầu tiên hoàn thành bài tập mang lên nộp. Khi đi qua chỗ tôi ngồi,  cậu ấy còn gõ gõ lên cái đầu đang ngây ra của tôi rồi lườm một cái đầy hằn học.

Tan học, thầy giáo nói ai chưa làm xong bài có thể mang về nhà làm tiếp.

Tôi bước đến chỗ Taehyung, đưa bài tập về phía cậu ấy:
- Làm cho tớ.

Taehyung đón nhận tờ bài tập một cách tự giác rồi ngẩng đầu nhìn tôi:
- Hai tiếng đồng hồ mà chỉ ghi được mỗi dòng họ tên thôi à?

Tôi vẫn đang chìm đắm trong sư ngượng ngùng vô tận nên chẳng buồn để ý đến cậu ấy, quay người về chỗ ngồi thu dọn sách vở.

Taehyung đeo cặp sách rồi nhoài người về phía tôi:
- Ban nãy tên tiểu tử ở lớp bên cạnh dẫn cậu đi đâu, nói gì với cậu hả?
- Sao tớ phải nói với cậu? _ tôi cố ý nổi giận với cậu ấy. Nếu để Taehyung biết có người muốn theo đuổi tôi, nhất định cậu ấy sẽ cười người đó, nói rằng người đó quả là không có con mắt thảm mỹ chút nào.
- Cậu thì hiểu cái gì, đồ thô lỗ, đi đi _ tôi đẩy cậu ấy ra.
- Tớ... tớ là anh trai cậu! Cậu phải nói cho tớ biết _ Taehyung giở trò ăn vạ, chắn đường tôi.

Đám bạn trong lớp đã về gần hết, cô lao công đến khoá cửa lớp hỏi chúng tôi:
- Hai cô cậu này có ra không hả? Đi ra đi để tôi còn khoá cửa chứ!

Cả lớp học chỉ còn mỗi hai đứa tôi, vậy mà cậu ấy lại cứ nhất quyết muốn gây chuyện vào lúc này.

- Mới tí tuổi ranh mà bày đặt đòi làm anh... Mau tránh ra đi!!

Thấy tôi có vẻ tức giận, Taehyung mới chịu nhường đường một chút nhưng vẫn lẽo đẽo bám theo sau, miệng lẩm bẩm không ngừng:
- Mẹ cậu bảo tớ phải chăm sóc cậu, tuổi còn nhỏ, chớ để bị người khác lừa.... Sao tớ lại không phải anh của cậu, chắc chắn là mẹ cậu nhớ nhầm ngày sinh của cậu rồi.. Cậu còn nhỏ tuổi, chắc chắn không hiểu hết được dã tâm của bọn đàn ông đâu, cẩn thận kẻo bị lừa rồi mà vẫn không biết đấy...

Quay đầu lại nhìn, thấy hai bên mép Taehyung mới nhú lên vài sợi lông tơ, bỗng cảm thấy buồn cười, tôi ném cặp sách vào người cậu ấy:
- Con nít như cậu thì sao gọi là đàn ông được! Đừng có nói nhăng nói cuội nữa, tớ đang suy nghĩ chuyện nghiêm túc đây!

Thực ra tôi đang nhớ Jimin, nhớ khuôn mặt hay cười, nhớ đôi mắt lá răm của cậu ấy thường híp lại mỗi khi cười.

Taehyung đỡ lấy cặp sách của tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ không phục nhưng cũng không dám nói nữa.

Khi vừa bước ra khỏi cổng trường, nghe thấy tiếng gọi, tôi và Taehyung cùng quay lại nhìn, Jimin đang chạy về phía chúng tôi.

Ngay lập tức, khuôn mặt Taehyung tối sầm lại, trong chốc lát biến thành một con sư tử đực đang trong tư thế chuẩn bị đối đầu với kẻ địch. Cậu ấy đứng chắn ngay trước mặt tôi, chỉ vào Jimin và hỏi:
- Cậu lại đến làm gì vậy?

Không hề để ý đến Taehyung, Jimin vẫn giữ nét mặt ôn tồn, hoà nhã nhìn tôi.
- Bây giờ mới tan học à?
- Ừ cậu ở đây làm gì vậy? _ tôi hỏi
- Đợi cậu.

Sau đó cậu ấy nhìn tôi, dưới ánh đèn đường, nếu ánh mắt đắm đuối đó hướng vào khuôn mặt của bất kì cô gái nào cũng đều có thể khiến trái tim họ loạn nhịp, khiến họ chìn trong giấc ngủ hằng trăm năm chỉ để đợi giây phút tương phùng này.

Không ngờ cậu ấy thẳng thắn như vậy. Trái tim mềm yếu của tôi lại không chịu nghe lời, ngay cả lời nói cũng không được trôi chảy nữa.
- Đợi... đợi.. đợi.. đợi tớ làm gì?

Taehyung vẫn đứng bên cạnh nhưng tôi đã hoàn toàn quên cậu ấy. Bộ dạng cúi gằm mặt xuống như chim cun cút vì xấu hổ của tôi chắc chắn sẽ khiến cậu ấy trêu cười suốt mấy ngày liền. Taehyung bước một bước dài đứng giữa tôi và Jimin, cố ý trợn mắt hỏi:
- Đúng vậy, cậu đợi cậu ấy làm gì? Có việc gì không? _ Taehyung chắc cũng chỉ cao hơn Jimin một phân nhưng bộ dạng nhìn xuống của Taehyung làm ra vẻ Jimin thấp hơn mình nhiều, rõ ràng là đang có ý khiêu khích.

Jimin vẫn không thèm để ý đến Taehyung, điềm tĩnh như cả thế giới này chỉ có mình tôi và cậu ấy:
- Tớ có thể mượn thẻ học sinh của cậu một chút được không?

Mặc dù đang ngây người không hiểu vì sao nhưng tôi vẫn kéo cặp sách của mình từ vai Taehyung xuống, lấy thẻ học sinh đưa cho cậu ấy.

Ngay từ đầu, Taehyung đã không cảm thấy vui vẻ nhưng tôi cũng không hiểu vì sao cậu ấy lại có thành kiến với Jimin như vậy. Có lẽ là do mâu thuẫn trong trận đấu bóng giao hữu giữa hai lớp.

Nhưng thấy tôi cương quyết muốn lấy thẻ học sinh ra, cậu ấy cũng không thể ngăn cản được.

Jimin đón lấy tấm thẻ học sinh của tôi dán trên đó ra rồ nhẹ nhàng cất vào cặp của mình, nói một câu cảm ơn rồi rời đi ngay.

- Kéo cái gì mà kéo! Còn tự cho mình là thần tình yêu chắc? Nhìn một cái đã biết ngay là lừa đảo rồi! Kim Yeri, nếu không phải do cậu ngăn lại thì hôm nay nhất định tớ đã dạy cho nó một bài học rồi._ Taehyung vừa mắng chửi vừa nhảy chồm chồm phía sau lưng tôi.

Nhưng tôi lại chẳng để ý bất kì câu nói nào của cậu ấy lọt vào tai cả.

Tôi chủ nhớ rằng buổi chiều hôm đó, trên đường từ trường về nhà, ánh đèn vàng nhạt đã kéo hai cái bóng của tôi và Taehyung đổ xuống thật dài nhưng trái tim thổn thức vì tình yêu mới chớm nở của tôi đã sớm bay theo tấm ảnh nhỏ trên thẻ học sinh của mình từ lâu rồi.

Buổi tối, khi nằm trên giường, tôi chợt nghĩ ra, tấm ảnh bị Jimin lấy đi không đẹp chút nào. Đó là tấm ảnh tôi chụp từ đầu năm học cấp 2, trong ảnh là một cô bé có khuôn mặt ửng hồng, cười vô tư không biết trời cao đất dày là gì, trên mái tóc cài một chiếc nơ hình con bướm, lộ rõ mấy chiếc răng cửa..... Rõ ràng đó không phải là tấm đẹp nhất. Tôi vô cùng rầu rĩ, nếu sớm biết cậu ấy muốn xin ảnh của mình thì đã chuẩn bị một tấm thật đẹp rồi.

Đêm hôm đó, tôi vùi mặt vào gối vừa cười vừa khóc: "Phải chăng tình yêu đã chớm nở?"

Cậu ấy đúng là muốn theo đổi tôi chăng? Tôi nghĩ, cậu ấy quả đúng là một người không thích làm ra vẻ huyền bí.

Còn cái lần cậu ấy uống nước chanh cùng tôi nữa chứ. Trái tim tôi sắp tan chảy thành nước mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro