Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ra chơi chiều thứ sáu, một bạn chạy vào lớp hét lên với tôi:
- Kim Yeri, có người muốn gặp! Là con trai đấy!

Sau đó, trong thời kì mẫn cảm của tuổi thanh xuân, dưới ánh mắt đầy mờ ám của đám bạn trong lớp, tôi hoang mang bước ra ngoài, quả nhiên là Jimin.

Jimin nói:
- Ngày mai, tớ mời cậu đi xem phim có được không?

Khi nói những lời đó, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, đắm đuối và chờ đợi. Đôi mắt ấy dường như đang thiêu đốt trái tim tôi khiến khuôn mặt tôi bỗng chốc đỏ ửng lên.

Tôi xấu hổ quá nên chỉ thốt lên được câu:"Để mình suy nghĩ đã!". Sau đó chạy như bay vào trong lớp, cố ý nô đùa với Jisoo. Tôi biết, Jimin vẫn đang đứng ngoài cửa nhìn tôi nhưng tôi lại cố tình không để ý đến cậu ấy.

Jisoo hỏi:
- Jimin theo đuổi cậu à?
- Làm gì có chuyện đó. _ mặt tôi lại đỏ bừng lên.

Sau đó, tôi thấy Taehyung đứng ở cuối lớp, mặt tối sầm, đang buông những lời lẽ thô tục chửi mắng người khác.

Jisoo lại hỏi:
- Taehyung cũng thích cậu phải không?
- Làm gì có chuyện đó. _ Nếu như câu nói trước còn mang một chút xấu hổ, một chút khó hiểu thì ngữ khí câu sau là sự ngạc nhiên và trong sáng.

Sau một hồi ngạc nhiên, tôi liền chạy đi hỏi Taehyung xem cậu ấy có thích tôi như Jisoo nói không.

- Kim Yeri..... _ Taehyung khẽ nghiêng vai, nheo mắt lại ngắm nghía tôi một lượt với thái độ kì quặc nhưng không nói gì. Sự im lặng của cậu ấy khiến tôi nghẹt thở một cách khó hiểu. Sau đó, cậu ấy vò vò đầu tôi:
- Cậu á, thứ nhất không có ngực, thứ hai không có mông, người thì như cọng giá đỗ, óc thì như bã đậu phụ. Thà cậu tìm hiểu xem làm thế nào để di dân lên sống trên sao Hoả còn thực tế hơn."

Tôi thở phào một tiếng, vỗ vỗ ngực nói:
- Cậu làm tớ sợ chết khiếp. Tớ cũng có coi cậu là đàn ông đâu?
- Tớ không là đàn ông thì là gì?
- Một đứa trẻ ranh.

Sau đó, Taehyung giơ tay lên như muốn đánh tôi. Tôi biết, tên tiểu tử này vốn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì nên bỏ chạy thục mạng, vừa chạy vừa hét:
- Tớ sẽ mách mẹ cậu! Để mẹ lột quần cậu ra đánh cho một trận!

Giờ tự học buổi chiều, Jisoo lại dò hỏi xem rốt cuộc tôi và Jimin đang hẹn hì không.

Tôi nói không biết vì còn chưa suy nghĩ kĩ. Nói đến đó, tôi khẽ liếc về phía sau theo bản năng, Taehyung đang cúi đầu, chăm chú làm bài tập.

Mặc dù ngoài miệng nói không biết nhưng buổi tối, tôi vẫn gọi Taehyung qua nhà mình làm cố vấn. Tôi lục tung hết tủ quần áo rồi lần lượt mặc thử từng bộ trước mặt cậu ấy.

Taehyung lúc thì khoanh tay trước ngực, nhíu mày lại suy xét, lúc lại lắc đầu than vãn: " Mấy cái váy này chẳng có cái nào hợp với cậu cả!" , lúc thì tỏ ra vẻ không chịu nổi: "Chẳng phải chỉ là đi xem phim thôi sao? Có cần thiết phải làm rùm beng lên như thế không? Chưa từng thấy đứa nào ngốc như cậu", lúc lại làm ra vẻ thoải mái: "Hay là ngày mai bọn mình không đi nữa, những người họ Park chắc chắn là chẳng tốt đẹp gì đâu!".

Đây là logic kiểu gì vậy? Wtf?

- Cái gì mà bọn mình, ngày mai chỉ có một mình tớ đi thôi, Jimin chỉ mời một mình tớ đi xem phim thôi. Tớ nói cho cậu biết, cậu không được đi theo để làm đèn đường đâu nhé! _ Lúc đó tôi đang mặc chiếc váy xếp nhiều ly màu xanh lam đã lâu không mặc, bắt chước điệu bộ trên tivi, thẳng lưng ưỡn ngực rầu rĩ nói:
- Có thật là tớ cần giảm béo không? Váy vóc đều sắp không kéo được lên nữa rồi!

Rõ ràng Taehyung không hề có chút hứng thú với việc gầy hay béo của tôi. Sau khi làm nũng, giở trò hăm doạ, lừa bịp nhưng vẫn nhận được lời khẳng định không cho đi theo của tôi, Taehyung bỗng nhiên im lặng, hỏi tôi một cách nghiêm túc:
- Nói thật đi, Yeri, có phải nếu tớ không đi theo, cậu sẽ cảm thấy vui hơn?
- Tất nhiên rồi! _ Tôi trợn tròn mắt nói. _ Ai lại dẫn bạn đi hẹn hò cùng bao giờ chứ!
- Biết rồi! Vậy thì chúc cậu ngày mai đi chơi vui vẻ. Tớ về đây. _ cậu ấy nói xong liền bỏ đi.

Vừa nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ ấy, trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác áy náy khó tả. Tôi muốn tìm một câu gì đó để an ủi, vì dù sao cũng là bạn thân đã cùng lớn lên bên nhau, không thể để cậu ấy chịu ấm ức vì "Kim Yeri có bạn trai rồi nên quên bạn bè thân hữu" được.

Nhưng khi tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu gì để an ủi, cậu ấy bỗng nhiên quay người lại, nói một cách nghiêm túc:
- Đúng rồi, cái váy này quả thực là không hợp với cậu..... Cậu thực sự đang béo lên....
- Biến đi!! _ Vậy là tôi không do dự tống cổ cậu ấy ra khỏi cửa.

Cảm giác xem phim cùng Jimin thật giống như đang nằm mơ.

Trên màn hình có nam có nữ, nhân vật nam đang cười, nhân vật nữ đang khóc... Tôi cũng không biết họ đang diễn cái gì nữa.

Vì khi bộ phim bắt đầu chiếu chưa lâu, Jimin bỗng nắm chặt bàn tay phải đang không ngừng bốc bỏng ngô bỏ vào miệng của tôi, ngay sau đó, đầu óc tôi lập tức trở nên trống rỗng.

Jimin ghé sát vào tai tôi, khẽ cười nói:
- Tay của cậu thật nhiều thịt._ tôi đang tự hận mình không có chút quyết tâm giảm béo nào thì giọng nói đầy mê hoặc của Jimin lại vang lên bên tai:
- Thật mềm mại.
- Kim Yeri... _ cậu ấy gọi tên tôi vô cùng dịu dàng, ấm áp.
- Hả?

Tôi quay lại, bất ngờ đối diện với khuôn mặt đang gần gần ghé sát bên cạnh của cậu ấy... Phải chăng, thời khắc rung động tâm hồn đang đến gần?

Nhưng đôi môi của Jimin bỗng nhiên dừng lại giữa chừng. Cậu ấy chăm chú ngạc nhiên vì miệng tôi đầy bỏng ngô còn chưa kịp nuốt.

Cậu thanh niên ngồi dãy ghế sau khẽ hắng giọng một tiếng.

"À... hì hì... " Tôi ngượng ngùng cười với cậu ấy, cố gắng rút bàn tay đang bị cậu ấy nắm chặt ra, rồi vội vàng nuốt gọn miếng bỏng ngô đáng ghét kia. Lúc đó, tôi chỉ hận một nỗi không thể cắn lưỡi mà tự vẫn cho xong, từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ tôi bị mất mặt như lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro