Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn khiến tôi chờ đợi đến mất ngủ vừa nhen nhóm đã bị miếng bỏng ngô vô duyên đó dập tắt mất. Mãi tới khi xem phim và ăn cơm xong, chào tạm biệt nhau rồi, chúng tôi cũng không còn cơ hội và không khí thuận lợi để đốt cháy nó nữa. Tôi vô cùng rầu rĩ, trút toàn bộ nỗi bực dọc và khó chịu của mình lên túi bỏng ngô vô tội. Tôi như một đại tiểu thư khuê các được giáo dục đầy đủ, nở một nụ cười đầy nho nhã nhưng cũng không kém phần dí dỏm nói với Jimin rằng, hẹn gặp lại vào thứ Hai nhưng túi bỏng ngô giấu sau lưng lại phải chịu đựng sự giày vò bởi những hành động bóp, xát, vặn đầy bạo lực từ hai bàn tay tôi.

- À, hôm nay tớ rất vui. Cảm ơn cậu, hẹn gặp cậu ở trường vào thứ Hai nhé. _ tôi nói. Đang chuẩn bị quay đầu bước vào nhà, Jimin bỗng gọi giật tôi lại.

- Đợi một chút, Min Yeri! _ cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi nói. _ Cậu có muốn làm bạn gái của tớ không?

Mặc dù biết không phải vô duyên vô cớ mà một bạn nam lại hẹn hò đi chơi với mình, mặc dù biết đi xem phim riêng với nhau là có ý gù nhưng lời thổ lộ thẳng thắn đó của Jimin vẫn khiến khuôn mặt tôi lại được một phen đỏ bừng lên.

Tôi cúi đầu, yên lặng, chân trái di di trên mặt đất....

- Cậu có cần thời gian để suy nghĩ không?_ giọng nói ấm áp của Jimin vang lên.
- Không.... không phải.... _ tôi vội vàng trả lời.
- Vậy cậu đồng ý rồi phải không?

Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn dìu dịu, Jimin cười một cách rất đắc ý.

- Ừ! _ câu trả lời của tôi tuy nhỏ nhưng đầy ý khẳng định.
- Thật không?

Tôi mỉm cười liếc nhìn cậu ấy, không nói gì rồi chạy vào trong bóng đêm, không dám quay đầu nhìn lại.

Tôi biết hai khoé môi của mình đang cong lên. Vậy là mối tình đầu được chôn giấu suốt mười bảy năm của tôi cuối cùng đã xuất hiện.

Tôi chỉ nói cho một mình Taehyung biết việc tôi và Jimin chính thức hẹn hò. Ngay cả bạn thân hay bạn cùng bàn, tôi cũng không nói vì tôi tự ti khi Jimin quá xuất sắc, cậu ấy giống như một hoàng tử hoàn mỹ. Câu chuyện cô bé Lọ Lem và Hoàng tử nếu xuất hiện trong cuộc sống thực tế cũng thường chỉ khiến người khác coi thường chứ không ai tin vào điều đó cả. Tôi nói với Taehyung vì đối với tôi, Taehyung không phải người ngoài, tôi không bao giờ sợ bị mất mặt trước cậu ấy. Cho dù Taehyung cũng chế giễu tôi một trận nhưng cậu ấy không phải loại con trai hay đưa chuyện, không đem chuyện này kể lung tung ra ngoài được.

Nhưng truyện hẹn hò của tôi lại được lan truyền khắp cả trường vào sáng sớm thứ hai, trở thành một bí mật mà ai cũng biết. Ai nấy đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn tôi, chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng tôi, lời bình luận và tin đồn nhảm nhiều như lá rụng mùa thu, ào ạt trút xuống phủ kín cả vườn trường.

Tôi lập tức đi tìm Jimin, kể lại chuyện kì quặc này với cậu ấy:
- Thật kì lạ, sao chuyện hẹn hò của chúng mình mà cả trường lại biết được nhỉ?
- Là do tớ nói đấy. _ Jimin lạnh lùng nói.

Tôi sững người, lúc bấy giờ mới phát hiện ra, hôm nay, Jimin trở nên rất lạ nhưng lạ ở điểm nào thì tôi không thể nói ra được.

Jimin tiếp tục nói với một cách bifnb thản:
- Tớ kể chuyện của bọn mình với một vài cậu bạn thân, bọn họ đều nhất loạt cho rằng bọn mình không hợp nhau, hơn nữa trường học cũng không cho phép chuyện yêu đương. Tớ thấy, chúng ta nên chia tay thôi. _ chia tay cũng có thể nói một cách thẳng thắn như vậy, cậu ấy quả đúng là người không thích làm ra vẻ huyền bí.

Tôi như bị sét đánh ngang tai giữa ngày trời quang, đến nỗi bên ngoài cháy đen, bên trong mềm nhũn. Ban nãy, trên đường đến trường, tôi còn cùng Taehyung nghiên cứu xem làm thế nào để có buổi mở đầu đầy ý nghĩa với bạn trai trong ngày đầu tiên hẹn hò.

- .... Ờ! _ tôi không hỏi nguyên nhân, không hỏi rõ tình tiết, không tra hỏi rõ ngọn ngành, chỉ lạnh lùng "ờ" một tiếng rồi quay về lớp.

- Min Yeri... _ Jimin gọi.

Tôi đứng lại, vẫn quay lưng về phía cậu ấy. Tiếng Jimin vang lên sau lưng như muốn giải thích:
- Tớ.... tớ cảm thấy bọn mình sắp phải thi đại học rồi, nếu hẹn hò sẽ rất ảnh hưởng tới việc học tập... vì vậy.....
- Ờ. _ tôi lại "ờ", sau đó tiếp tục bước đi.
- Min Yeri...cậu.... tại sao cậu không nói gì? _ giọng cậu ấy vẫn vang lên phía sau lưng.

Tôi hơi dừng lại một chút rồi lại đi tiếp, bước đi vô cùng hào sảng, vô cùng phong độ. Còn gì để hỏi ngoài câu mang đầy ý phẫn nộ "Giờ đây đã không còn như xưa nữa rồi".

Chỉ là chẳng ai nghe thấy tiếng trái tim tôi đang vỡ vụn.

Về đến chỗ ngồi, tôi gục đầu xuống bàn, giấu khuôn mặt trong hai bàn tay, không để ý đến sự quan tâm của Jisoo cũng như không thèm để ý đến ai nữa.

Giọng nói đầy lo lắng của Taehyung vang lên phía trên:
- Min Yeri, thật đấy, đừng khóc nữa.... Ai đã trêu cậu, để tớ xử lý giúp cho!!

Tôi thực sự không hề khóc, tôi chỉ đang muốn yên tĩnh một chút, nhân tiện... tưởng niệm một chút mối tình đầu không mấy vui vẻ của mình. Nó còn chưa nảy mầm ra hoa, chưa xum xuê cành lá mà đã nhanh chóng héo úa. Nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp dùng bút ghi chép lại những thổn thức, e ấp ngọt ngào mà đã vội vã tàn phai.

Sau đó, Jisoo cho tôi biết, hoá ra Jimin đã đánh cược với đám con trai lớp cậu ấy xem có phải tôi thích Taehyung hay không, có thể theo đuổi tôi chỉ trong vòng một tuần hay không. Tiền đặt cược là phí trên mạng trong vòng một tháng. Kết quả rất rõ ràng, Jimin đã thắng, đám con trai lớp đó đã thua phí lên mạng một tháng, còn tôi.... thất bại thảm hại. Tôi đã thua bằng cả mối tình đầu mà tôi luôn nâng niu, trân trọng như báu vật.

- Bọn họ đều nói Jimin đều có bạn gái rồi, là người trường khác. Chao ôi, cái cậu Jimin đó, nhìn thì có vẻ thư sinh nho nhã, sao lại có thể bỉ ổi như vậy chứ! _ Jisoo an ủi tôi.

Đám con trai đáng ghét, thời tuổi trẻ chỉ toàn chê cuộc sống quá đơn điệu, không ít thì nhiều toàn gây ra những bi kịch đáng căm giận. Tôi ngoài việc thầm phỉ báng bản thân mãi không giảm được cân nào, ngoài việc tự than vãn thương xót cho số phận ra thì chẳng có cách nào đối phó với bọn họ cả. Vậy là tôi ngẩng đầu lên, tặng cô bạn một nụ cười chua xót.

Bỗng nhiên tôi nhớ ra, nếu Taehyung biết chuyện này thì sẽ cười tôi đến chết mất. Vậy là tôi liền đưa mắt tìm kiếm một vòng quanh lớp học rồi hỏi:
- Taehyung đâu rồi?
- Không biết, tiết trước đã thấy đi ra ngoài, vẫn chưa quay lại.

Jisoo vừa nói đến đó, Taehyung đã toét miệng đi về lớp, hai bên mép và khoé mắt đều là những vết thâm tím, đầu gối bên ống quần đang xắn còn rỉ máu.

Tôi vội vàng chạy lại hỏi:
- Sao cậu lại như thế hả? Cả người bị thương hết rồi đây này!
- Cầm lấy. _ Taehyung dúi vào tay tôi một vật gì đó rồi chẳng buồn nhìn, hùng hổ đi qua chỗ tôi đứng.

Tôi nhìn vật trong bàn tay mình, chính là tấm thẻ mà Jimin đã mượn đợt trước. Lần đầu tôi phát hiện ra rằng, một anh chàng toe toét như Taehyung lại có lúc người lớn như vậy.

Sau này tôi mới biết rằng, cậu ấy đi tìm đám con trai lớp Jimin để đánh nhau. Tuy có nói rằng khiêu chiến vì chuyện của trận đấu giao hữu nhưng cậu ấy chỉ nhằm vào mỗi Jimin để đấm đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro