Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi các bạn vì tớ k ra chap nhé hicc :<<

_________

Cả ngày thứ Ba sau đó, tôi không đến trường. Thất tình là chuyện nhỏ nhưng tôi cảm thấy bị người khác lừa gạt về mặt tình cảm quả là mất mặt. Tôi cảm thấy tình cảm của mình quá rẻ mạt, khoản phí lên mạng cũng còn đáng giá hơn tôi. Vậy là tôi giấu bố mẹ, lang thang ngoài đường cả một ngày trời.

Buổi tối về nhà, bố còn làm cho tôi món sườn chua ngọt và nói rằng sắp đến kì thi đại học, áp lực thi cử rất nặng nề mà mấy ngày hôm nay tôi gầy đi trông thấy.... Tôi cảm thấy vô cùng ân hận nên muốn lấy thành tích học tập xuất sắc để báo đáp bố mẹ nhưng cầm sách lên là chẳng có chứ nào chui vào đầu cả.

Thứ tư tôi vẫn không muốn đến trường, thế là tôi lại lang thang ngoài hiệu sách suốt cả buổi sáng, sau đó tiêu tốn cả một buổi chiều ở sân trượt patin.

Taehyung bắt được tôi ở đấy. Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ, cậu ấy hình như còn hiểu tôi hơn cả bản thân tôi. Cậu ấy từng nói, dù tôi có trốn ở bất kỳ xó xỉnh nào trên thế giới này, trừ phi cậu ấy không muốn tìm, còn không sẽ chẳng tốn chút hơi sức nào để tóm được tôi.... Nhưng cậu ấy vẫn phải tìm tôi suốt một ngày trời.

Taehyung lôi tôi ra khỏi sân trượt patin, sau đó lại bị tôi kéo vào quán lẩu.

- Đã là anh em thân thiết thì một chữ cũng không được nhắc đến!_ nói xong tôi gọi một két bia. Quả nhiên Taehyung không hề nhắc một chữ liên quan tới việc thất tình của tôi, chỉ vui vẻ nhiệt tình cùng tôi đối ẩm.

Thực ra, tôi chỉ cần uống một chai bia là đã say khướt ra rồi, uống thêm nửa chai nữa là đã cảm thấy miệng lưỡi không phải của mình nhưng lần này tôi cương quyết uống hết hai chai, nâng thêm một mức về khả năng uống bia của mình.

Tôi còn nhớ rõ, trên đường về nhà, tôi loạng choạng đi trước, miệng không ngớt gào thét như một kẻ điên khùng: "Cậu ta dựa vào cái gì? Cậu ta dựa vào cái gì?".

Taehyung vẫn yên lặng đi phía sau, đưa cho tôi một lon nước chanh. Mới uống một ngụm thôi mà tô đã cảm thấy ruột gan đảo lộn lên như muốn đưa hết tất cả ra ngoài. Sau đó "ọe" một tiếng, tôi nôn thốc nôn tháo như nước sông Hoàng Hà khi vỡ đê, như muốn nôn ra hết những xúi quẩy và ấm ức trong lòng.

Taehyung quả là vô cùng nghĩa khí, không sợ bẩn, nhưng nội tâm lại vô cùng mềm yếu, cậu ấy giúp tôi lau sạch vết bẩn trên khóe miệng, lo lắng nhìn tôi, khe khẽ nói:
- Cậu đừng tỏ ra mình biết uống nữa được không? Có gì hay ho đâu cơ chứ!

Nghe được những lời nói ấm lòng như vậy từ một người bạn thân, tôi không kìm chế nổi òa lên khóc nức nở.

Tôi khóc liền một mạch đến nửa giờ đồng hồ. Taehyung cởi chiếc áo phông đang mặc ra giúp tôi lau nước mắt nước mũi, vụng về an ủi tôi.

Nhớ lại Jimin từng nói tay tôi nhiều thịt, tôi quay sang hỏi Taehyung mà chẳng cần suy nghĩ:
- Taehyung, cậu có thấy tớ béo không?
- Điều này.....chỉ có thể nói là không gầy thôi.
- Vậy tại sao cậu không nhắc tớ giảm béo?
- Giảm cái gì chứ, hại sức khỏe, tớ thấy như thế này cũng rất đẹp đấy chứ.

Sau khi khóc một trận thỏa thích, vốn dĩ đã nguôi ngoai nhưng khi nghe Taehyung nói như vậy, nhớ tới lời Jimin nói trước đây, tôi lại càng ấm ức, nước mắt cứ thế tuôn trào.

- Cậu thật sự yêu cậu ta như vậy sao?_ Taehyung hỏi tôi.
- Ờ.... Không hẳn là yêu nhưng đó là mối tình đầu của tớ mà, còn nụ hôn đầu nữa....
- Chỉ có cậu mới coi đó là mối tình đầu.... Hơn nữa, một đứa con gái không có ngực cũng chẳng có mông như cậu, không thất tình mới là chuyện lạ..._ thấy tôi trợn mắt lên, Taehyung vội im bặt.
- Hừ! Đợi thêm mấy năm nữa, đợi tớ lớn lên rồi ngực sẽ to dần lên, mông sẽ tròn hơn, lúc đó thì cậu tha hồ mà ân hận. Hứ!_ tôi rầu rĩ dùng tay đấm Taehyung, coi cậu ấy như thủ phạm gây nên việc thất tình của mình.

Taehyung rất muốn cười nhưng không dám, đành kiên nhẫn dỗ dành tôi:
- Đúng, vài năm nữa ngực đầy mông mẩy, cậu sẽ khiến cậu ta tha hồ mà ân hận! Nhưng cứ cho đó là mối tình đầu thì cũng đã sao nào... Có cần thiết phải đau khổ như thế không?
- Thực ra cũng không phải là đau khổ lắm.... Chẳng qua tớ chỉ thấy xấu hổ....vì mối tình đầu qua rồi...ờ...cái gì nhỉ, nụ hôn đầu vẫn chưa có.... Cậu nói xem, thật xấu hổ biết bao! Cậu nói xem...có xấu hổ không? Tớ thật sự muốn chết đi cho rồi....._ tôi chưa nói hết câu, Taehyung đã lấy môi mình bịt môi tôi lại. Thấy vậy, tôi vội vàng né tránh. Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nó cũng cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi. Mặc dù không vấn vương thương nhớ nhưng tròn tưởng tượng nhưng uy lực lại khiến tô giật mình tỉnh cơn say.

- Cậu...cậu....cậu....làm.....làm gì vậy?!_ vội đấy Taehyung ra tôi mới phát hiện cậu ấy đang cởi trần.
- Cậu đúng là đồ lưu manh! Thổ phỉ! Đồ đểu cáng! Ác ôn... Phần tử khủng bố... Nhân lúc người ta đau khổ định làm hại con gái nhà lành à?
- Xí! Muốn làm hại cũng phải cần chọn đối tượng! Dù thế nào cũng phải chọn cô gái hàng thật, giá phải chăng chứ. Tớ...lúc đó....chẳng qua là giúp người cho vui mà thô!
- Giúp người cho vui?_ tôi không hiểu gì cả.
- Cậu nói là nụ hôn đầu của mình vẫn chưa được trao đi mà! Tớ nhận nó giúp cậu thôi_ Taehyung hét tướng lên, lý lẽ hùng hồn. Tuy nhiên tôi vẫn có thể nhìn rõ, dưới ánh sáng trắng của đèn đường, khuôn mặt cậu ấy đang đỏ lựng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro