CHAP I. Nhật Nguyệt Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhật Nguyệt quốc trải qua bao đời vua, đất nước ngày một hưng thịnh hùng cường, người dân sống trong ấm no hạnh phúc. Nhưng vấn đề về nội xâm ngoại phản vẫn khiến cho bao đời vua trở nên khá đau đầu. Năm đó vì nghe lời gian thần mà tin rằng Lãnh thừa tướng có lòng mưu phản, cộng thêm bị hãm hại, gia tộc nhà họ Lãnh không thoát khỏi cái chết.

Thiên thu năm thứ tám, hoàng thượng hạ lệnh ''gia tộc nhà Lãnh Thừa tướng và bè đảng mưu đồ tạo phản, tội tru di tam tộc. Niệm tình gia tộc thừa tướng nhiều đời có công báo quốc, cả nhà sau khi xử quyết sẽ được chôn cất tại Tịch Sơn"."Tịch sơn" quanh năm cô tịch, ngoài mặt nói được ban cho nơi chôn cất thật ra chỉ là một thâm sơn cùng cốc không người lui tới. Trong khi đó phong thủy nơi đây được xem như là tử địa nhân gian, có thầy bói toán xem quẻ nói rằng 'nếu có người được chôn ở đây thì cả dòng họ mười tám đời của hắn cũng mãi mãi không ngốc đầu lên được' âu đây cũng là một "ân điển" của hoàng thượng đối với nhà họ Lãnh. Có lẽ ý chỉ của hoàng thượng so với phơi thây đồng hoang cũng không khác gì nhau nhưng lão hoàng đế này làm thế lại còn được người đời nói là đức độ,nhân từ, đúng là thật nực cười.

Nữ tử của ông Lãnh Bạch Yên may mắn thoát chết, do ba tháng trước được một quan viên trong triều âm thầm nhắc nhở trước việc ông bị bọn gian thần dâng tấu sớ tố cáo tội mưu phản, biết ý vua không thể cãi, tội danh phủ xuống đầu ông không thể chối nên Lãnh thừa tướng đành thông báo cho mọi người nữ nhi của ông mắc bệnh nặng đã qua đời, nhưng sự thật là Lãnh tiểu thư được một số người gia đinh đem đi. Không biết lão thiên vốn muốn trêu đùa với nhà họ Lãnh hay thật sự ghét bỏ gia tộc này, giữa đường hai người không may gặp phải bọn sơn tặc, toàn bộ số người hầu đưa Lãnh tiểu thư rời khỏi đều bị giết chết, còn lại mình nàng quá hoảng loạn bị vây quanh bởi một đám người trên mặt hiện rõ một phần dâm đãng, cuồng tiếu nhìn nàng. Có thể nàng muốn thét lớn, nhưng nàng lại không thét. Có lẽ nước mắt nàng sắp tuôn rơi vì hoàn cảnh của mình cũng như người thân, nhưng nàng không khóc. Chầm chậm nghĩ về tương lai của mình nếu lỡ rơi vào tay bọn sơn tặc này, nàng cắn nhẹ vào môi mình, vẻ mặt hiện lên nét cương quyết.Cho đến khi đôi mắt nàng đã hằn những tia máu, nàng quyết định... kết liễu cuộc đời mình.Nhẹ nhàng buông xuôi ý thức, nàng cúi người xuống nhặt lên một thanh đoản kiếm trên xác của một người gia nhân nhà nàng, đưa nó đặt sát vào yết hầu của mình để những dòng máu nóng nơi tiếp xúc với thanh đoản kiếm sắc lạnh chậm rãi tuôn ra. 

Đương nhiên, bọn sơn tặc cũng thấy hành động của nàng, bọn chúng muốn tiến đến ngăn cản vì nàng là món đồ chơi của chúng, chúng chưa muốn nàng chết thì nàng không được chết. Nhưng tại vì sao chúng không làm như vậy, nàng thầm nghĩ, chỉ còn tiếng la hét của bọn sơn tặc bên tai.-Choang.Thanh đoản kiếm bị một vật bắn tới văng khỏi tay nàng.

"Không thể nào, không thể... mình không thể sống để làm nô lệ cho chúng." - Nàng thét lớn trong nội tâm.Hiện tại trong lòng nàng chỉ còn một ý nghĩ, đó là "trả thù", tất cả những người đã nợ nàng đều phải... "chết".

Nàng căm hận hoàng đế, nàng căm hận bọn gian thần, nàng căm hận cả lũ sơn tặc này, bọn chúng đều là những kẻ đáng chết.Nàng chợt mở đôi mắt long lanh như ngọc từ nãy giờ vẫn đang nhắm nghiền lại của mình, vẫn nghĩ cuộc đời mình sẽ ra sao đây, liệu mình còn có thể sống để trả thù được hay không. Thì nàng chỉ thấy một bóng đen xuất hiện ra tay giết chết bọn tặc phỉ, khi giết xong lũ người kia trên mình hắn vẫn còn đang dính đầy máu tươi, chắc rằng không một kẻ còn sống hắn mới quay lại nhìn nàng trên gương mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt, tới bây giờ nàng vẫn còn nhớ như in cái nụ cười đó, sau đó nàng được đưa về một sơn trại để nuôi nấng.Nàng biết, từ bây giờ mình phải cố gắng sống vì một mục đích duy nhất đó là... "trả thù"............

Từ đó trở đi không ai còn biết gì về gia tộc nhà họ Lãnh từng một thời hùng mạnh quyền khuynh triều chính nữa.Còn vị tiểu thư nhà họ Lãnh sau khi được người lạ mặt đó đem về thì được dạy dỗ, đào tạo cô nàng trở thành một sát thủ, hay chí ít để cô có đủ năng lực để trở về báo thù cho gia đình mình và người đó cũng đặt cho nàng một cái tên 'Lãnh Băng Tâm' muốn nàng phải lạnh lùng như một sát thủ không còn mềm yếu như trước đây nữa. Nhưng nàng không muốn vì đó là tên mà phụ mẫu đã đặt cho nàng.Một năm sau khi Bạch Yên được đem về sơn trang thì giáo chủ lại đem về thêm một tiểu cô nương nữa, cô ta tên là Võ Tử Hà gia đình cô cũng giống Băng Tâm bị bọn gian thần hãm hại, bị tru di tam tộc, chỉ còn nàng may mắn thoát nạn, hai người xa lạ cùng chung một mối thù, từ không quen biết, bỗng dưng trở nên thân thiết đến lạ thường. 

Hai con người, hai vị tiểu thư quyền quý vì sự tham vọng của "con người" mà trở thành những người không nhà không cửa, phải sống ẩn dật.Từ ngày về Tiêu sơn trang Bạch Yên trở nên lạnh lùng, cô chỉ nói chuyện với Tử Hà, hai người cùng nhau luyện kiếm, cùng nhau làm việc mà giáo chủ phân phó. Bạch Yên với vẻ đẹp sắc sảo, nhưng lại rất lạnh lùng tàn nhẫn, còn Tử Hà mang vẻ đẹp quyến rũ, cô tuy không lạnh lùng như Bạch Yên nhưng lại trầm lặng một cách khó chịu, đôi lúc cũng hoạt bát nhanh nhẹn nhưng những người nhìn thấy được bộ mặt của cô nàng đa phần là người chết.Hai người võ công cao cường tuy vào sau mọi người ở đây, nhưng vì huyết hải thâm thù và tài năng thiên bẩm về võ học nên hai người nằm trong tốp những sát thủ giỏi nhất.............

Mười năm sau.

Trên giang hồ, không ai không biết đến bộ đôi sát thủ máu lạnh của Huyết Long giáo, một giáo phái với số lượng môn đồ không hề ít, hơn nữa môn hạ của giáo phái này lại là một sự đe dọa không hề nhỏ đối với ngai vàng của hoàng đế. Nên hắn ta đặc biệt xem trọng việc này, hoàng thành luôn được canh phòng cẩn mật, những đợt truy nã gắt gao với số tiền thưởng kếch xù mà hoàng đế treo thưởng cũng đủ khiến cả Huyết long giáo phải tạm thời im hơi lặng tiếng một thời gian.

   Thiên Thu Nhật Nguyệt quốc năm thứ mười tám, hoàng đế Thiên Minh thoái vị nhường ngôi cho thái tử Nam Thần, Nam Thần lên ngôi lấy hiệu Hiên Viên hoàng đế chấp chưởng triều chính. Đất nước sau khi đổi chủ cũng không hề có sóng gió gì lớn, mà lại càng ngày càng hưng thịnh hùng cường, trong lòng mọi người đều thấy đây là một vị vua tốt ai cũng thầm tấm tắc khen ngợi, tuổi trẻ tài cao.Khi vị hoàng đế mới này lên ngôi, việc truy nã người của tà giáo cũng không còn gắt gao như trước, vì vị hoàng đế này ban hành chính sách lấy đức phục nhân, lấy đức độ để trị quốc. Hàng loạt lệnh truy nã được gỡ xuống, trong đó cũng có hai bảng truy nã của hai vị mỹ nhân sát thủ. Nhưng không bởi vì thế mà việc hoạt động của tà giáo đặc biệt Huyết Long giáo trở lại bình thường, bởi vì trong vòng ba tháng hoàng đế mới lên ngôi đã có tới hai giáo phái tà giáo "hoàng lương" ngoài mặt thì do chúng tự thú với triều đình, nhưng chuyện bên trong có làm sao thì không ai biết được, do vậy Huyết Long giáo vẫn tiếp tục im lặng...

Một năm sau khi lên ngôi vua, Hoàng thượng ban chiếu chỉ tuyển tú. Những tiểu thư quyền quý, những đại thiên kim thi nhau ra đường làm đẹp, mua đủ thứ trang sức vải vóc, may y phục cho mình. Ai cũng muốn được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.Tối hôm đó, sau khi đi làm nhiệm vụ về, Bạch Yên và Tử Hà được lệnh đến gặp giáo chủ. Lúc hai người đến nơi, nhìn thấy giáo chủ tiêu sái đứng ngoảnh lưng về phía các nàng. Hai người đứng đó khó hiểu nhìn ông, cho đến khi giọng ồm ồm cất lên phá tan bầu không khí khó chịu đến ngạt thở này.

- Hai ngươi đến rồi à, ngồi xuống đi

.- Ân, giáo chủ có nhiệm vụ gì cần thuộc hạ giải quyết sao.Bạch Yên lên tiếng, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn ông.

- Ngươi cũng biết hoàng cung đang tuyển tú chứ.

 - Ông ta nhàn nhạn bưng tách trà lên miệng uống.

- Ân biết ạ, chả hay giáo chủ muốn chúng thuộc hạ phá hủy cuộc thi này.- Tử Hà lúc này mới lên tiếng nói, đôi mắt khó hiểu nhìn ông. 

Giáo chủ sao hôm nay lại có nhã hứng quan tâm đến việc của triều đình chứ. Cô căm thù bọn chúng, những con người nham hiểm, độc ác. Nhưng nhiều năm nay giáo phái phải trở nên 'bị động' hơn nên cô không có dịp nào để đi báo thù của mình, khiến cô căm giận không ít

.- Không các ngươi không cần phải phá hủy nó, ta muốn các ngươi tham gia tuyển tú nữ. Nếu các ngươi lọt vào mắt của tên hoàng đế đó thì các ngươi sẽ dễ dàng trà trộn vào hoàng thành, trả thù cho cha mẹ mình.- Ông ta nhàn nhạt nói tiếp, khóe môi khẽ nhếch lên đường cong thâm hiểm. 

Hai người kia như hiểu ý liền hỏi ông:

- Ý người là thuộc hạ phải tham gia cuộc thi này sao, nhưng chúng con cầm kì thi họa đều không tinh thông, con giỏi lắm cũng chỉ biết họa thôi thôi, còn Bạch tỷ thì chỉ biết cầm làm sao thi. - Tử Hà lên tiếng thắc mắc.

- Các con cứ yên tâm ta sẽ cho người đến dạy các con những thứ đó.- Ông ta mỉm cười nói. - Ta tin với các con những thứ đó không khó. À còn nữa, để tránh bại lộ thân phận lúc vào cung tên của con Bạch Yên sẽ là Băng Tâm. Còn con Tử Hà sẽ là Trúc Vy nhé.

- Chúng con biết rồi- Bạch Yên lúc nãy đến giờ mới chịu lên tiếng. Nói rồi hai nàng dùng khinh công bay mất, để lại ông ta mặt nhăn lại lắc đầu nhìn về phía hai nàng.


End chap I.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro