Chương 23: Rút cuộc em muốn gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Onew tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên ghế cô pha nhà Chanyeol, Yuri đang ngồi trước bàn ăn uống sữa đậu nành, thấy anh ta ngồi dậy, cô giơ tay chỉ chỉ vào phòng tắm: "Tôi đã chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới cho anh rồi đấy."

"Cảm ơn. Chanyeol đâu?" Onew lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình: "Xin lỗi, lần đầu tiên đến thăm nhà bạn mà lại uống say tới mức này."

"Chanyeol còn chưa dậy, hôm nay có lẽ anh ấy sẽ không đi học." Yuri vừa nói xong, thì nghe có tiếng gõ cửa.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy Hyomin, hoàn toàn khác với bộ dạng tối qua, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.

"Chanyeol vẫn chưa dậy phải không? Cậu cứ làm việc của cậu đi, lát nữa anh ấy dậy mình sẽ đặt cơm cho anh ấy." Hyomin vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy nước uống, cứ như cô ấy mới là chủ nhân của căn nhà này. Mà lần này đến chơi cô cũng chỉ đi tay không, không phải vì cô keo kiệt không chịu tiêu tiền, mà là đồ dùng trong nhà họ Park "dư thừa" hơi nhiều.

Yuri ừ một tiếng, rồi tiếp tục uống sữa đậu nành.

Trong lúc uống nước Hyomin mới để ý thấy người lạ đang ngồi trên ghế sô pha.

Onew chủ động lên tiếng chào hỏi trước: "Chào cô, tôi là bạn học của Chanyeol, Onew."

"... Khụ khụ, chào anh, tôi là bạn gái của Chanyeol, tôi là Hyomin." Hyomin vuốt vuốt ngực, tên thì nghe rất quen, thì ra là một chàng con lai. Chanyeol Park như không thích người này lắm.

Onew gật đầu tán thưởng: "Bên cạnh Chanyeol toàn những cô gái đẹp", nói rồi anh ta đứng dậy: "Xin lỗi, tôi đi đánh răng đã."

Hyomin chớp chớp mắt, liếc về phía Yuri, ý muốn hỏi đang có chuyện gì xảy ra ở đây?

Yuri thở hắt ra, nói: "Anh ta vô tình nhặt được ví tiền của mình, thế rồi chẳng hiểu sao lại cùng đón sinh nhật với Chanyeol."

Hyomin gật gật đầu, cô cũng chẳng muốn hỏi chi tiết, tóm lại không phải là một mỹ nữ là được.

Tối qua, Chanyeol gọi điện xin lỗi, thái độ rất thành khẩn, cô có muốn giận dỗi thêm cũng khó.

"Yuri, cho tôi mượn một chiếc áo sơ mi được không?" Onew thò đầu ra, lắc lắc mái tóc nâu ướt sũng của mình.

Còn tắm nữa? Yuri đứng dậy đi lấy một chiếc áo sơ mi trắng của Chanyeol đưa cho anh ta.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Yuri mỉm cười mở cửa: "Anh Dương Minh, vừa xuống máy bay phải không?"

"Một giờ trước!" Sehun đặt mấy hộp quà vào tay Yuri, cười nói: "Vội vội vàng vàng vẫn không về kịp sinh nhật của Chanyeol, tên tiểu tử đó chắc thầm chửi rủa sau lưng anh không ít." Anh ngước mắt lên, nhìn lướt qua người Hyomin, Hyomin lại thận trọng đứng trước ghế sô pha, mặc dù đã gặp nhau rất nhiều lần, nhưng Hyomin không sao có thể thân thiết với Sehun được: "Chào anh..."

Sehun hơi cúi đầu thấp lại, rõ ràng thể hiện thái độ bài xích đối với Hyomin.

"Hi, xin chào, tôi là Onew, là bạn học của Chanyeol..." Onew vừa mở cửa phòng tắm bước ra thì nhìn thấy ngay lưng của Sehun, anh ta giật chiếc khăn tắm trên đầu xuống, giơ tay bắt tay Sehun chào hỏi.

Sehun khẽ nắm nhẹ tay anh ta một cái, nhìn Phó Giao Hào từ đầu tới chân một cách lịch sự, sau đó quay sang nói với Yuri: "Tí nữa anh sang, mọi người cứ nói chuyện đi."

Yuri tiễn Sehun tới tận cửa nhà họ Đặng, đại khái giải thích rõ nguyên nhân vì sao Onew lại xuất hiện ở đây.

Nghe xong, Sehun cười lấy lệ rồi mở cửa mời Yuri vào nhà.

Anh lấy từ va li hành lý ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Yuri: "Tặng em, cầm lấy đi."

Yuri mở hộp ra nhìn, là một con dao găm nhỏ bằng bạc của Tây Tạng, làm thủ công rất tinh xảo.

"Cảm ơn anh Dương Minh, đẹp lắm, nhưng sao lần nào anh tặng quà cho em cũng là tặng đồ lưu niệm thế?" Yuri lấy con dao găm ra khua khua hai cái.

"Anh tặng đồ trang sức cho em em sẽ đeo chứ? Tặng em quần áo em có mặc không?"

Yuri khựng người lại, rồi lắc lắc đầu.

Hai tay Sehun giơ lên cao như muốn diễn tả: "Anh hy vọng cuộc sống của em sẽ màu sắc hơn."

Yuri mím môi khẽ cười, nhưng rồi nụ cười dần dần tắt ngấm, cô trịnh trọng nói: "Chỉ cần tâm trạng của Chanyeol ổn định, thì cuộc sống của em tự nhiên cũng sẽ thoải mái hơn."

Sehun ngập ngừng, nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cô, anh hỏi lảng sang chuyện khác: "Tên tiểu tử đó gần đây lại gây sự rồi phải không?"

Trước mặt một người thông minh không nên nhắc lại cùng một vấn đề, Yuri cố nén giận, nghiêng đầu cười: "Không ạ, gần đây áp lực học hành lớn quá. Có thời gian anh hãy nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, Chanyeol thích nhất là ngồi tán chuyện cùng anh."

Sehun ừ một tiếng, anh vẫn không sao nắm bắt được suy nghĩ của Yuri.

Yuri quay về nhà, Onew đúng là không hề coi mình là người ngoài, đang ngồi trên bàn ăn quẩy, còn nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Yuri: "Hôm nay tôi cũng không đi học, cô đi cùng tôi đến vài nơi nhé?" Onew nhìn cô nhướn nhướn mày, tuyên bố "ba điều kiện" kia chính thức khởi động.

Yuri còn chưa kịp nói gì, Hyomin đã phun một miếng nước trong miệng ra, cô nhìn Onew: "Không phải tôi doạ anh đâu, nhưng anh muốn ra ngoài cùng Yuri thật à?"

"Đúng thế, có vấn đề gì không?"

"Anh chán sống rồi chắc?"

Onew hít một hơi, liếc mắt nhìn lên khẩu súng treo trên tường: "Lẽ nào cô ấy biết dùng súng?"

Hyomin phì cười, nói với giọng ghen tị: "Anh không biết Yuri là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Chanyeol à?"

Onew nhớ tới lời cảnh cáo của Chanyeol, anh ta miễn cưỡng nhún vai: "Biết thì biết, nhưng, Yuri chủ động hẹn tôi, tôi vô tội, không tin hỏi cô ấy."

Hyomin quay đầu nhìn về phía Yuri: "Thật hay giả vậy?"

Yuri đương nhiên không thể nói rõ nguyên nhân, đành im lặng ngầm thừa nhận.

Hyomin lại một lần nữa quan sát Onew từ đầu tới chân, anh ta đúng là rất đẹp trai, tốt nhất Yuri nên rung động trước anh ta, đừng lằng nhằng với Chanyeol của cô nữa.

Yuri quay vào phòng thay quần áo, đi đến trước bàn ăn giục, "Ăn nhanh lên, tôi đưa anh đến trung tâm xx."

"Đùa à?"

"Cậu thấy mình giống đang nói đùa không?" Yuri nghiêm mặt.

"Ok! Không ăn nữa, xuất phát thôi!" Onew hào hứng.

Mười phút sau.

Yuri đưa Onew đến bên ngoài trung tâm xx, Onew nhìn bức tường cao sừng sững trước mắt, hào hứng tới mức chân tay quay cuồng, nhưng anh ta phát hiện ra một việc, Yuri chần chừ không đưa anh ra vào cửa chính.

"Còn chưa mở cửa à?"

"Anh tưởng đây là công viên chắc? Họ đã làm việc từ lâu rồi."

Con đường này cũng thuộc địa bàn của Trung Nam Hải, anh bị lừa rồi.

"Này, người Trung Quốc các cô chẳng phải có câu nói thế này hay sao, làm người phải trượng nghĩa!" Onew bất lực nhìn trời.

Yuri lấy từ trong ba lô ra một chai nước suối đưa cho anh ta: "Chúng tôi còn một câu nói khác nữa, lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi."

Onew ho hai tiếng: "Cô đúng là cô gái đặc biệt, thái độ lúc nào cũng rất bình tĩnh."

Yuri không phủ nhận: "Còn hai điều kiện nữa, tiếp tục hay để hôm khác."

"Cho tôi số di động."

"Tôi không có di động."

"Đừng đùa, nhà cô có tiền vậy mà."

"Tôi không có bạn, nhà lại có máy bàn, tôi cũng chẳng cần liên lạc với ai."

Onew thấy cô không giống đang nói đùa, nhưng nhìn cách ăn mặc phục sức của Yuri không hề đơn giản, mặc dù màu sắc khá trầm, nhưng đều là quần áo của những nhãn hàng nổi tiếng.

Yuri biết anh ta đang nhìn gì, cô chẳng buồn giải thích chỉ nói: "Nếu hôm nay anh có thể thực hiện hết cả ba điều kiện của mình thì tôi rất biết ơn anh."

"Nói tôi sự biết ơn, liệu cô có nên xin lỗi tôi không?"

"Hả?"

"Cô vô duyên vô cớ chạy tới cổng trường tìm tôi sỉ nhục, chẳng nói chẳng rằng liền bỏ đi, cô còn chỉ thị cho những binh sĩ đó tấn công tôi, sau đó lại đơn phương khiêu chiến, tôi vì tự vệ mà bị cô đánh cho một trận, sau đó lại ép tôi phải diễn kịch trước mặt anh trai cô. Cô không nên có lời xin lỗi trước vô số những hành động vô lý đó của mình à?"

Yuri cụp mắt xuống thừa nhận, hỏi: "Đây có được coi là yêu cầu thứ hai không?"

Onew ngượng ngùng.

Anh ta một tay chống tường, thở hắt ra: "Thôi, làm bạn gái của tôi đi. Đây là yêu cầu thứ hai, mặc dù đối với cô mà nói thì có thể được coi là một điều có lợi, nhưng tôi bị cô chọc tức tới mức chẳng còn gì để nói nữa, tạm thời không nghĩ ra yêu cầu nào khác."

Yuri lấy từ trong ví ra năm trăm tệ, quyết đoán dí thẳng vào tay Onew.

"Cô làm vậy có ý gì?"

"Giá qua đêm với một cô gái ở thành phố này khoảng từ một trăm tệ trở lên, năm trăm tệ có lẽ cũng tìm được một cô kha khá."

Onew vò đầu bứt tai, đập đầu vào tường.

"Được rồi. Mời anh nói ra yêu cầu thứ ba mau đi." Yuri nhìn đồng hồ, bộ dạng như đang sốt sắng.

"Cô... cô làm vậy là ép buộc người ta quá!"

Onew trừng mắt, nhìn về hướng anh cảnh vệ đang bồng súng, ánh mắt anh ta loé lên những tia nhìn giảo hoạt, anh ta chậm rãi giơ tay chỉ về phía cổng chính của trung tâm xx: "Cô có thể qua cánh cổng kia, đứng trong đó đủ mười phút coi như là xong yêu cầu thứ ba."

Yuri nghiêng đầu nhìn, hỏi lại lần nữa để xác định: "Đấy là anh nói nhé, nếu tôi có thể vào trong, thì chúng ta coi như hoà."

"Đại trượng phu, nói được làm được." Onew ung dung thổi vào đầu ngón tay.

Yuri do dự một lát, rồi đi đến cửa chính. Onew đứng dựa vào tường, bấm giờ, tính toán thời gian mà cô sẽ phải khóc và chạy ra.

Nhưng Onew thật bất ngờ, anh không biết Park Dực đã nói gì với anh cảnh vệ kia, lại đường hoàng bước vào trong cổng như thế.

Onew vừa hoang mang vừa bước lại, không đợi cho anh đến quá gần, anh cảnh vệ tay bồng súng đã chặn lại.

Còn Park Dực thì đang ngồi trên chiếc ghế đã phó trong vẫy vẫy tay với anh ta.

Mười phút sau, cô đi ra rất đúng giờ.

Yuri chỉ cười không nói gì, vẫy tay chào Onew lần nữa, rồi ung dung bỏ đi.

Onew nhìn theo bóng cô, tay sờ sờ cằm bật cười, càng không có được lại càng muốn giành lấy, trong biển người bao la cuối cùng cũng xuất hiện mục tiêu khiến anh ta muốn khiêu chiến chinh phục cô gái mạnh mẽ này, nhất định phải chinh phục cô ấy.

"Mình về rồi." Yuri thấy trong phòng khách không có ai vừa thay giày vừa đánh tiếng.

Chỉ nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ngủ của Chanyeol, ngay sau đó là tiếng đồ đạc rơi.

Yuri vội vàng chạy lên tầng, thấy cửa phòng không khoá, cô đẩy cửa bước vào, cô đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.

Quần áo ngủ của Chanyeol xộc xệch, Hyomin ngồi vắt ngang trên người Chanyeol, hai tay vòng ôm cổ anh, tư thế vô cùng gần gũi, ám muội.

Chanyeol Park như nghe thấy tiếng mở của, định đứng dậy, nhưng bị Hyomin chặn mất tầm nhìn.

"Chanyeol, chúng ta kết hôn đi, đừng tơ tưởng tới Yuri nữa, em xin anh đấy Chanyeol, người thật lòng thật dạ yêu anh là em..." Giọng Hyomin run run, bộ dạng ngây thơ đáng thương, cô đã nghe thấy Chanyeol gọi tên Yuri trong lúc anh ngủ mơ. Cô không thể đợi thêm được nữa, còn tiếp tục thế này, cô có thể nhìn thấy kết cục bi thảm của chính mình.

Chanyeol rất lâu không trả lời, nhìn chằm chằm vào Hyomin, cuối cùng, anh từ từ giơ tay lên, áp vào má cô. Kết hôn... nhắc tới từ này anh đột nhiên lại nhớ tới Yuri.

Không kìm được anh khẽ thở dài, tiếng động nhỏ ngoài cửa cắt đứt suy nghĩ của anh.

Cũng không biết tại sao, anh đột ngột đẩy Hyomin xuống giường, mở cửa phòng ra lao vào phòng của Yuri. Nhưng trong phòng trống không, xem ra anh nghĩ nhiều quá rồi...

Sehun đang định ra ngoài, bỗng thấy Yuri xiêu xiêu vẹo vẹo từ đằng xa chạy tới, mặt đầy nước mắt, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh không nói không rằng cởi áo khoác ngoài khác lên vai cô: "Sao thế?"

Yuri cúi đầu không đáp, nước mắt lã chã rơi.

Sehun khẽ khựng lại, mở cửa kéo cô vào phòng sưởi ấm.

"Xảy ra chuyện gì à?"

Yuri cuộn người trên ghế cô pha, liên tục lắc đầu.

Sehun nghi hoặc chớp chớp mắt, vô tình nhìn thấy vết máu trên tay cô, kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì thế này? Chanyeol đánh em à?"

Yuri từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm.

"Vì cô gái tên là Hyomin phải không?"

Yuri khịt khịt mũi, lau nước mắt, cười nói: "Em thật vô dụng, từ mình ngã lại

còn khóc, thật là vô dụng..."

Sehun không truy hỏi nữa, yên lặng ngồi một bên quan sát cô, cho tới khi cô rời đi, anh vẫn không biết cô bị làm sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro