Chương 24: Anh không nên mất bình tĩnh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Min Sung bớt chút thời gian rảnh về nhà ăn cơm, lẽ ra cả nhà đã có thể vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng Chanyeol đã đưa ra một quyết định khiến mọi người đều kinh ngạc.

"Chanyeol, các con đều còn trẻ, gặp người lớn bây giờ có phải sớm quá không?" Park Min Sung nhất thời không hiểu, con trai muốn đưa bạn gái về ra mắt ông?

"Thành gia lập nghiệp, đây chẳng phải câu mà bố vẫn hay nói sao? Con đã nghĩ rất kĩ rồi."

Chanyeol quan sát vẻ mặt bình lặng như tờ của Yuri, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, anh rất hi vọng cô sẽ đứng bật dậy mà phản đối, nhưng cô gần như coi mình là người ngoài cuộc.

Park Min Sung quá đỗi bất ngờ, ở vào vị trí khá lúng túng khó xử, ông không truy hỏi gia cảnh của cô gái kia ngay, mà gọi Yuri vào phòng hỏi riêng.

Park Min Sung châm thuốc, vẻ mặt khó xử nhìn Yuri, không biết nên bắt đầu như thế nào.

"Tiểu Dục con có biết cô gái này không?"

Yuri lẳng lặng gật đầu: "Bố Hyomin là hiệu phó trường con, mẹ cô ấy là trưởng khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện thành phố, nhà cô ấy ba đời theo nghề y..." những lời cuối cùng dần dần biến mất nơi bờ môi Yuri.

"Đợi đã Yulyulk, cô gái đó tên là Hyomin?" Park Min Sung đột nhiên để ý đến tên của cô gái kia.

"Bố, chuyện này bố hỏi Chanyeol được không?" Yuri từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu cụp mắt, không nhìn rõ vẻ mặt cô.

Park Min Sung im lặng hồi lâu, vỗ vỗ tay Yuri: "Yulyulk, bố chỉ muốn nghe con nói một câu thật lòng, con thật sự không muốn lấy Chanyeol? Hay do Chanyeol theo đuổi bạn học của con nên khiến con phải từ bò?"

Yuri cười lắc đầu, vẫn chỉ im lặng.

Park Min Sung chăm chú quan sát sắc mặt Yuri, cho dù chỉ cần thoáng thấy một tia bất mãn nào trong ánh mắt Park Duc, ông tin mình cũng có thể nắm bắt được ngay, nhưng Yuri chẳng có vẻ gì là buồn cả, cũng không thể nói là hoàn toàn vô cảm, dường như cô cố ý tỏ ra thản nhiên thôi.

"Cho dù cô gái tên là Hyomin kia cuối cùng có trở thành vợ Chanyeol hay không thì người duy nhất bố lo lắng lại chính là con. Bố không thể để mất người con gái hiếu thuận như con được." Park Min Sung đã nói rất rõ ràng, nếu Yuri không thích Hyomin, thì dù ông phải dùng vũ lực để trấn áp cũng quyết không để cô gái kia và Chanyeol được sống bên nhau.

Yuri ngồi thụp xuống trước mặt Park Min Sung, mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô.

"Bố... con vẫn ổn."

Park Min Sung xoa xoa đầu cô, mặc dù nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là da thịt của mình, nhưng ông vẫn có phần thiên vị, con trai ông đã thích cô gái kia như thế, lẽ nào ông còn có thể làm gì, vác gậy đuổi đánh nó ư?

"Yulyulk, để con phải chịu ấm ức rồi."

"Con không ấm ức gì đâu ạ, Chanyeol vui, con cũng mừng cho anh ấy." Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười.

Park Min Sung mỉm cười một cách bất lực, Yuri là con ruột của ông thì có phải tốt biết bao nhiêu.

Hai bố con quay trở lại bàn ăn, Park Min Sung không muốn bàn luận về chuyện của con dâu tương lai trước mặt Yuri, cả ba người cùng chìm vào im lặng.

Uống canh xong, Park Min Sung còn vội đi công việc, trước khi đi cũng đã tìm hiểu thông tin cơ bản về cô gái tên là Hyomin. Mặc dù Chanyeol rất tuỳ tiện quyết định việc kết hôn của mình, nhưng hôn nhân của con cái cán bộ cao cấp không phải chuyện đơn giản như anh yêu tôi tôi yêu anh là có thể về sống cùng nhau.

***

Chanyeol múc một thìa canh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Yuri.

"Bố nói gì với em thế?"

"Không có gì. Chỉ hỏi về gia đình Hyomin thôi."

"Còn gì nữa không?"

"Không." Yuri lấy từ trong nồi ra mấy con tôm sông bỏ vào bát canh của Chanyeol.

Chanyeol trừng mắt nhìn cô, tự nhiên anh nổi giận vô cớ.

"Anh muốn đưa Hyomin về gặp bố chúng ta, điều đó có nghĩa là gì em biết không? Em không có gì muốn nói sao?"

"Anh muốn em nói gì?" Yuri ngẩng đầu, chạy ra trước tủ rượu lấy một chai rượu nho, rót vào hai chiếc ly, rồi cầm ly lên nói, "Chúc mừng" sau đó tự mình uống cạn.

Bàn tay cầm ly rượu của Chanyeol, từ từ đưa lên cao, chất lỏng màu hoa đào sóng sánh theo lửa giận dồn xuống đầu ngón tay anh.

Yuri thấy anh không nói gì, có chút gượng gạo, lại rót thêm cho mình một ly khác, định nói gì lại thôi, chỉ đặt ly rượu lên môi, đang định uống thì bị Chanyeol vung tay hất bay.

Thấy vậy, nụ cười của Yuri vụt tắt, cô đứng dậy, đi lấy chổi và hót rác thu dọn mảnh thuỷ tinh vỡ, sau khi quét sạch, cô lại lấy giẻ ra lau nhà, lau xong, rửa tay quay người bỏ vào phòng ngủ.

Chanyeol kéo tay Yuri giật lại, nhìn cô trừng trừng với ánh mắt khó tin, cơn giận dồn nén trong lòng không cách nào giải phóng được.

Hàng ngày mỗi lần đi ngủ và ngủ dậy anh đều phải tự nói với mình một lần rằng: Yuri là em gái anh, phải đối xử với cô như với chính em gái ruột. Cứ nhắc đi nhắc lại như thế để ru ngủ chính mình. Nửa năm nay, anh đúng là đã làm được điều đó, học cách không để lộ tình cảm ra ngoài. Nhưng Yuri dựa vào cái gì mà bình tĩnh như thế khi nghe tin anh muốn đưa Hyomin về gặp bố mình? Còn anh dựa vào cái gì mà lại quan tâm tới cảm nhận của cô.

Yuri mất đi vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày, cô ra sức hất tay anh ra. Cô đẩy mạnh Chanyeol một cái, nước mắt cứ thế tuôn rơi: "Chanyeol! Đã đủ chưa? Rút cuộc anh còn muốn em thế nào nữa?"

"Muốn em phải thế nào? Câu này anh nói nói mới đúng chứ?!" Chanyeol phẫn nộ, giờ trong đầu anh chỉ có thể nghĩa được rằng, mẹ kiếp, Yuri chẳng buồn quan tâm tới anh dù chỉ một chút xíu, chẳng buồn để ý xem anh sống với ai!

Chanyeol thậm chí còn chưa cả suy nghĩ đến việc tại sao mình lại tức giận như thế? Tại sao lại kỳ lạ như thế? Những lời nói cay nghiệt chua ngoa, chẳng qua sự kiểm duyệt của đại não cứ thế buột miệng tuôn ra.

Một cái bạt tai như trời giáng của Yuri bổ xuống, tất cả dừng lại.

"Chanyeol, anh dựa vào cái gì mà có thể gào thét lên như thế với em?"

Ánh mắt Chanyeol vằn máu, chầm chậm giơ tay lên chỉ vào cô, ngón tay đã bắt đầu run run, không thốt ra được dù chỉ là nửa câu. Đúng thế, anh dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc anh không ngừng diễn kịch hôn hít thân thiết với vô số những cô gái khác trước mặt cô sao? Hay dựa vào việc rõ ràng anh đã biết tình cảm của mình nhưng lại thà chết chứ không thừa nhận là thích cô?

Cuối cùng, Chanyeol giơ tay quệt mắt, đạp cửa đi ra.

Chanyeol ngồi trong mưa, nhớ lại năm mình mười bảy tuổi, anh đội mưa chạy ra bãi rác lục tìm đôi giày thể thao trắng của Yuri, anh khi ấy, rất ngốc, còn anh bây giờ, càng ngốc hơn.

Anh lấy hết sức, tự cho mình một cái bạt tai. Anh nếm mùi máu qua kẽ răng, anh rất muốn biết cảm giác lúc này liệu có đau đơn hơn cái bạt tai vừa rồi không, liệu có đau đơn hơn sự đau đơn trong trái tim anh không.

Chanyeol ngẩng đầu lên, để mặc cho nước mưa xối lên người, cứ thế, ngồi suốt một đêm.

Nhưng anh lại không biết rằng...

Yuri đứng ngay đằng sau anh, cùng anh dầm mưa cả đêm.

Ngày hôm sau.

Bọn họ đều ốm cả, ai nằm trong phòng ngủ người nấy.

Cho tới gần tối, Chanyeol mới lảo đảo nặng nề tỉnh dậy. Anh cố gắng lết ra khỏi phòng ngủ, vừa ho vừa đi tìm thuốc giảm sốt, lật tung cả tủ thuốc lên vẫn không tìm thấy thuốc đâu. Yuri không có nhà, anh chẳng tìm thấy thứ gì hết.

Chanyeol nằm vật xuống ghế sô pha, không biết là đói hay là mắc bệnh gì nặng, mà đến sức lực để tự rót cho mình cốc nước anh cũng chẳng có nữa.

Lúc này, một tràng ho dài vọng ra từ phòng ngủ của Yuri, Chanyeol tưởng mình ù tai nghe nhầm, anh cuộn người trên ghế, toàn thân lúc nóng lúc lạnh.

Không lâu sau, từ phòng của Yuri lại vọng ra tiếng bụp mạnh, Chanyeol tỉnh dậy, loạng choạng đi tới trước cửa phòng ngủ của Yuri: "Yuri... khụ khụ... Yuri mở... cửa..." Anh trượt theo cửa ngồi phịch xuống nền, hai chân mềm nhũn.

Đợt mấy phút, không thấy Yuri ra mở cửa, anh đành tự mình đẩy cửa vào, Yuri nằm dưới nền, hay tay ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy.

"Yuri?!..." Chanyeol vừa bò vừa lăn xông vào phòng Yuri, túm lấy vai cô mà lắc, vội vàng gọi: "Tỉnh lại, tỉnh lại đi, em đừng làm anh sợ Yuri..." nhưng cô chẳng có phản ứng gì, Chanyeol phát hiện ra cô đã hôn mê.

Chanyeol vội vàng với điện thoại trên đầu giường, đang định gọi cấp cứu, thì Yuri giằng cánh tay anh: "Em không sao..."

Chanyeol sờ trán cô, nóng như lửa, lại cầm điện thoại lên.

"Uống thuốc là khỏi ngay thôi. Tủ thuốc trong phòng sách..."

"Ừ, anh đi lấy."

Chanyeol bế cô lên giường trước, rồi chạy ra khỏi cửa, chỉ nghe thấy những tiếng loang choang vang lên, anh nhanh chóng cầm một chai nước suối quay vào.

Anh ngồi xuống cạnh giường, ôm vai đỡ cô ngồi dậy, vừa dùng răng mở nắp chai, vừa nhét thuốc giảm sốt vào miệng Yuri, cho tới tận khi thấy cô nuốt thuốc xuống anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Yuri dựa vào vai Chanyeol, nghiêng đầu nhìn anh, bất giác chau mày, vì thấy ở khoé miệng anh có vết bầm tím.

Cô khó khăn giơ tay lên, rồi lại thõng xuống, mắt cay cay, kéo chăn trùm lên đầu.

Cô núp trong chăn, run rẩy.

Tiếng khóc nghẹn ngào của cô khiến Chanyeol nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra vào tối qua: "Yuri, còn nhớ câu trước kia anh từng hỏi em không? Nếu như bây giờ và sau này anh chỉ đối tốt với một mình em, liệu em có thích anh không? Câu hỏi đấy là thật, nhưng... em lại chưa giờ cho là thật."

Yuri kéo một góc chăn xuống, ngước nhìn anh với đôi mắt đỏ mọng, cô đợi anh nói tiếp, nhưng anh lại chỉ nói: "Em cần phải sống, sống thật khoẻ mạnh, anh chỉ yêu cầu em điều đó thôi."

dNyC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro