VI.Ngôi sao 🌌🌊♒️end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông bà của Arran: Một lần, của nhiều ngày sau khi bắt đầu, có một cô gái đã ở lại một đêm để xem chuyện gì xảy ra sau khi mặt trời lặn, và đó là lần đầu tiên cô ấy thấy các vì sao.
Và rồi, cô biết cô đã yêu họ, những vì sao dường như rất xa nhưng cũng thật gần gũi. Cô đã mơ về các ngôi sao và cô lại hình dung tất cả mọi thứ về họ khi cô tìm kiếm họ trên trời cao. Cô ngủ vào ban ngày để ban đêm, cô có thể thức và xem họ đi theo con đường sao xuyên đêm trên bầu trời.
Rồi một đêm sau đó nhiều năm, một ngôi sao trở nên tò mò về cô ấy, cái người đã rời bỏ công việc ban ngày để có thể ngắm sao đêm một mình. Anh ta đã quan sát cô ấy từ trên bầu trời, ngạc nhiên trước đức tin và tình yêu đối với chúng sinh trên thế giới, cô sẽ ngắm nhìn bầu trời để nói chuyện cùng họ trên hết với anh. Thời gian trôi qua, anh bắt đầu yêu cô ấy, mặc dù họ chứ thật sự gặp nhau nói chuyện bao giờ. Anh ta khao khát được nói chuyện cùng cô, anh muốn, vì anh biết chính xác những gì mình yêu thích.
Và rồi anh đã làm thế, anh ta rời khỏi bầu trời để tìm cô ấy, rời khỏi mảnh đất thiên đường anh biết rõ, anh đi khắp những ngọn núi những thung lũng những đồng bằng và sa mạc. Với nhiều khó khăn trên con đường gian truân, cuối cùng anh thấy cô ấy vào ban đêm trên ngọn đồi không xa ngôi làng, cô ấy đang nằm ngắm sao.
Lúc đầu, anh ấy không nói cho cô biết anh là ai, mặc dù cô đã hỏi tất cả câu hỏi để tìm kiếm câu trả lời. Khi anh ta xoay xở để làm chệch đi hướng các đó, anh đã thấy khi cô nhìn về phía thiên đường, một vẻ đẹp rực rỡ yên tĩnh như thể đốm sáng của ánh sáng đó là hàng ngàn viên kim cương trên tấm nhung tối của trời đêm – nó giống như một bức màn treo nặng đã cản trở đi ánh sáng của mặt trời, nhưng không thể che giấu ánh sáng tỏa ra từ vương quốc của Người – Ngôi Sao tỏa sáng là những tia sáng xuyên qua trời đêm. Anh đã yêu cô như cách cô nói về người của anh, cách cô nói về họ như thể họ là bạn bè cô ấy biết một cách đáng yêu và tôn trọng, anh đã quay lại bầu trời để yêu cô nhiều hơn trước khi anh đến. Anh ấy trở lại thường xuyên, ở lại lâu hơn,cô sẽ không biết tên anh vì anh luôn bảo một cái tên anh không có. Cô yêu anh như thế, anh cũng đáp lại tình yêu đó, anh ấy sẽ chết vì cô ấy nếu anh phải làm để chứng minh. Vào một đêm, họ đang ngắm nhìn vì sao, cô ấy hỏi anh điều gì khiến anh ấy xa cô quá lâu. Anh cảm nhận tình yêu thật sự của mình, anh nói với cô một cách trung thực anh là ai, anh chứng minh sự phủ nhận một tuyên bố rằng bản thân anh đã chế giễu những tình yêu ngôi sao dành cho mình bằng phép thuật của vì sao. Cô nhận ra đó là sự thật, cô đã hỏi anh tại sao anh không ở lại bên cô, và cô hiểu đó là sự khao khát trở về bầu trời của anh quá mạnh mẽ.
Trước khi anh rời đi mỗi lần, cô ấy đặt tên cho anh và anh sẽ ở lại với cô ấy, cô ấy sẽ đợi anh mãi mãi cô ấy có thể đợi. Anh cười, vì anh không hiểu được ý tưởng của cô rằng đơn giản không có gì như cái tên sẽ giữ anh ở lại nhiều năm sau, một đứa con gái của họ được sinh ra. Cô yêu anh yêu các ngôi sao nhưng chia tay sẽ giết chết cô nếu cô lại không thể xa anh nỗi một giây, anh ấy yêu cô như yêu các ngôi sao nhưng nó gần như giết anh ta nếu anh không quay lại bầu trời dù anh cố gắng ở lại. Rồi họ tự hỏi phải làm thế nào?Và khi anh ấy rời khỏi cô mỗi lần, cô lại nghĩ về nó trong bóng đêm vô tận, cô đột nhiên biết phải làm gì và tự hỉ tại sao không nghĩ ra trước đó? Khi con gái cô học bò rồi đi được, khi cô chăm sóc động vật trong vườn nhà mình, cô ấy suy nghĩ lâu về các ngôi sao đang ở trên màn trời đêm từ cửa sổ. Cô ấy nhớ đến câu chuyện về Vua Manwe Sulimo I và Hoàng hậu Varda nói với anh chị em của em và mọi sinh vật Narnia. Và cô quyết định làm điều đó, cô ấy đã chờ khi anh trở về một thời gian, rồi đi như anh làm. Cô chạy theo anh khóc cô cầu xin anh, anh hôn cô và quay đi, đến cuối con đường, cô đã phải nói:
- David, đừng bỏ em, em yêu anh, vì các ngôi sao sẽ cần bầu trời của mình, vậy anh có cần em không
Anh quay lại nhìn cô, trong sự kinh ngạc của ánh mắt, anh giật mình hy vọng đã ở đây bên họ:
- Nếu bất kỳ người nào nghĩ rằng anh ta cần thứ gì đó hơn tình yêu thuần khiết, trung thủy như em, anh ta là kẻ ngu ngốc nhất. Anh không cần bầu trời nhiều như em cần anh.
Rồi David không đi đâu nữa, anh không cần bầu trời như vì sao yêu nó nhiều không muốn rời xa, vì anh đã có bầu trời của riêng mình ở đây bên cô. Cô có tình yêu mạnh mẽ nhiều hơn tốt hơn bất kỳ thứ gì bầu trời đêm mang đến, đó là ánh sáng của vì sao, cô ấy là Constance. Cô ấy là vì sao sau đó, vì sẽ không có ai sống mãi trừ người có trái tim của vì sao, anh ta đã trao cho cô ấy từ lúc đó hay chính cô đã trao cho anh lúc đó. Mọi người ở Narnia hay kể về những vì sao bị mê hoặc và quyến rũ bởi con người và vì sao họ có tên. Cô ấy là chòm sao Costance, cô ấy ngẩng cao đầu, để như thể nhìn về phía thứ gì đó trên cô ấy. Cô ấy sẽ cảm thấy làn gió nhẹ nhàng trên gương mặt của mình, ngửi mùi hương thơm mát của không khí, tình yêu là không thể cưỡng lại được dù có cho rằng nó có phải phép thuật hay sự bất tử hay không. Những ngôi sao chỉ tỏa sáng theo nhiều màu sắc khác nhau, mới lên bầu trời cho đến trên bầu trời hoặc quanh những người nhất định nào đó của họ, họ liên tục chiến đấu cảm xúc sinh tử của mình – có lúc họ muốn thờ ơ im lặng, có lúc lại muốn nói đề xuất ý kiến của mình – thật đặc biệt

NHỮNG VÌ SAO
"Các ngôi sao luôn ở đó, con người và thú vật có thể nói dối, nhưng các Ngôi Sao thì khôngbao giờ. Ngay từ đầu, đó là những người đầu tiên được tạo ra ở Narnia, người đầu tiên được hát. Và cuối cùng của thời gian, họ lại là những người cuối cùng rơi xuống khi màn đêm buông xuống và BÓNG TỐI của Narnia kết thúc. Sau tất cả, những Ngôi Sao là chủng tộc bí ẩn nhất của Narnia. Là những Ngôi Sao, chị yêu của em!"
Lúc đầu không có gì ngoài bóng đen sự trống rỗng của cõi hỗn mang vũ trụ, vùng đất không có chuyển động không có dấu hiệu nào của sự sống. Nó trống rỗng không có tình yêu, tiếng cười, niềm vui, hòa bình,chiến tranh, đau khổ, đau đớn, ghen ghét, khủng bố, ác cảm và tham lam. Vùng đất chờ đợi giữa một không gian thiên hà to lớn mênh mông. Và một tiếng hát, một cuộc thức tỉnh đã đến, không phải là sự trống rỗng giấc ngủ vô tận. Họ được đánh thức bên ngoài bóng tối khỏi những giấc ngủ không có mơ ước, các ngôi sao đã mọc lên từ đôi cánh của bầu trời. Họ đã hòa cùng lời ca với Người, đánh thức sự vô tận bóng đêm vĩnh cửu, ánh sáng khiến họ thấy biết và cảm nhận những sinh vật đầu tiên mọi thế giới đã sống – không có tiếng nói, không có tri thức và không có một lý do nào – đến khi họ sống thật sự.
Người ban cho chúng ta ÁNH SÁNG, và với ÁNH SÁNG, Người đã ban cho tất cả họ những kiến thức về vũ trụ để có thể đoán trước, nhớ được những dự đoán, tiên đoán của những Ngôi Sao. Đó là món quà để có được và vận dụng: Tầm nhìn xa để biết tư tưởng Người, sự khôn ngoan để hướng dẫn. Và cả ngôn ngữ của BÀI HÁT, để họ có thể nói và hát trong cõi đời đời, mạnh mẽ để kiểm soát tất cả mọi thứ được tạo ra theo ý muốn của họ, đó là một phần của PHÁP THUẬT TỐI THƯỢNG, đó là sức mạnh tuyệt vời ngăn cách họ với những sinh vật sống trên mặt đất. Người đã ban cho họ cả quyền lực, sự thông thái, bấttử, sắc đẹp tồn tại vĩnh cửu; nhưng chính họ đã tạo ra ngôn ngữ và bảo vệ sức mạnh của nó làm cho họ khôn ngoan hơn, mạnh mẽ hơn và nhanh nhẹn hơn.
Họ phát hiện ngôn ngữ lớn mạnh sẽ phá hủy những trí óc bé nhỏ, những người trên mặt đất có lẽ không chịu được trọng lượng ngôn ngữ như vậy trừ những sinh vật cũng được ban điều đó như họ, ngôn ngữ trở nên hấp dẫn dễ vận dụng để đạt được sự giàu có sự uy tín. Họ phải tách ra khỏi bởi lẽ không thể tin tưởng, thật đau đớn để nhận ra BÓNG TỐI cũng có thể là một người tốt, thuần khiết dũng cảm với trái tim và tâm trí để chống lại những gì mà họ thấy.
Tuy nhiên, may mắn, những NGÔI SAO luôn có sức mạnh sở hữu riêng mình không thể cho phép BÓNG TỐI có được đó là NGÔN NGỮ ÁNH SÁNG, ngôn ngữ của những ngôi sao; họ ở trên cao nơi đá cẩm thạch trắng và đá pha lê của ánh sáng sao, họ sẽ ở trên cao cách biệt để giúp tất cả từ xa với ánh sáng được hướng dẫn thông qua BÓNG TỐI là bóng đêm của họ. Thông qua tầng trời, những ngôi sao luôn biết cái gì đó đã được quyết định, họ sẽ cho những dấu hiệu để những sinh vật trên mặt đất đó biết rằng mình không bị quên lãng, không đơn độc trong BÓNG TỐI.
Họ đã có điểm yếu, với sự vĩ đại của mình, họ không cảm nhận được sự cám dỗ và thờ ơ với tất cả;
Họ là những người nắm giữ quyền lực, nhưng không quan tâm đến việc sử dụng để trợ giúp lữ khách, họ hướng dẫn vì đó là những gì phải làm.
Cảm xúc của người chết ngự trị, họ yêu và biết niềm vui nỗi buồn cùng sự mất mát, nhưng lại quên đi cách những sinh vật khác cảm nhận được. Những sinh vật khác có thể yếu đuối, nhưng cũng có những người trong số họ, sẵn sàng chiến đấu vì Ánh Sáng miễn là họ làm được để bảo vệ nó;
Họ đã quên đi nổi bất hạnh, để cho tất cả rơi vào BÓNG TỐI, khi họ đang hát nhảy múa trên bầu trời chiếu sáng như ánh sáng hướng dẫn của ban đêm và mờ dần vào ban ngày để nghĩ ngơi. Họ không ngủ. Họ để những sinh vật tuyệt vọng khi họ quay lưng lại những lời cầu xin giúp đỡ của họ (Có lẽ một phần là do sự tàn ác, lỗi lầm của những sinh vật đó hoặc là sự vô tâm, tàn nhẫn của những Ngôi Sao).
Nhưng có một lần, các sinh vật cùng những NGÔI SAO đã liên minh, chống lại BÓNG TỐI trước khi xa xôi nhiều hơn ánh sáng nhấp nháy trên trời.
".... Em chỉ muốn nói một điều những công dân tộc Tiên có một tình yêu tràn đầy ánh sáng, họ yêu ánh sáng của các Ngôi Sao mới khi lần đầu các Ngôi sao xuất hiện trên bầu trời chờ đợi sự thức tỉnh của tộc Tiên... Các Ngôi sao có niềm đam mê tò mò với những người bên dưới họ, giống như Người Tiên có một niềm đam mê tò mò với ánh sáng trên các tầng trời, cả hai đều tương tự nhau... Tiên có ánh sáng sao trong mắt họ, trên quần áo, tóc, đồ trang sức của họ và những Ngôi Sao cũng tỏa sáng như vậy... Tiên bất tử, Sao cũng bất tử... Họ đều trở nên thông thái hơn với tuổi tác, và họ tương tự nhau, một ngày nhiều vạn năm sau các ngôi sao có nhiều khả năng đã và sẽ lại nói về những Tiên yêu quý của Người... Thật không thể tin được!"
"Những ngôi sao cũng xinh đẹp, thông thái và bất tử. Họ ở trên bầu trời cao để có thể hát múa trên bầu trời đêm, để học được lòng tốt và sự cân nhắc của mọi người. Họ luôn hướng về đất nước Người khi họ kết thúc điệu múa trên cung đường sao, họ lại quên đi lòng tốt và sự quan tâm và em nghĩ họ giống phần nào với những đứa con đầu tiên của Người ở Adar. Họ cũng lựa chọn hoặc là Ngôi Sao hoặc là Con Người, điều đó khiến họ phải băn khoăn, giá trị trung thành đôi khi làm họ nhìn trước tương lai hoặc nói ra nhưng suy nghĩ và mong muốn ngay cả trong trạng thái mơ mộng, họ phải làm để giúp đỡ các Ngôi Sao cũng như mọi chủng tộc khác họ thấy. Và với một số là nửa dòng máu, không phải tất cả ánh sáng đó đều gắn bó với bóng tối, còn có cả sự thuần khiết nữa cơ. Họ có cần niềm tin, Người yêu họ như cách yêu thương là gia đình mình, Người sẽ không ép buộc ai thực sự muốn tin vì điều đơn giản là tin hay không mà thôi. Nếu họ không có hy vọng rằng Người sẽ đưa họ giải thoát khỏi điều này, thế thì họ không có đức tin, họ có thể tin được gì ngoài những điều nghi ngờ chưa bao giờ được chắc chắn trong tâm hồn họ. Ánh sáng là chưa bao giờ chấm dứt, chỉ khi họ yêu cầu sự tha thứ có thời gian cho phép, Celmenorath. Ánh sáng tinh khiết bạc và sáng trong trắng với một mái tóc bạch kim mượt mà lấp lánh đầy niềm vui. Họ sẽ thấy rằng Người không cho ta hiểu rõ mong muốn lý luận của người lắm, nhưng bất kỳ lúc nào và bất kỳ việc gì Người luôn đúng, họ nên tin vào điều mà Người mang đến cho họ luôn kiểm soát luôn hướng dẫn ngay cả khi họ không thể nhìn thấy Người. Có là tìm thấy bản thân mình với một mong muốn mà không có kinh nghiệm nào trong thế giới này có thể đáp ứng – cả ở Anh hay Narnia – không ai hài lòng hoàn toàn với bất kỳ điều gì được khao khát nhiều hơn ở đó. Có lẽ giải thích duy nhất là được thực hiện cho thế giới khác, Askas xuất hiện, chỉ để cho họ xem có phù hợp không hơn thôi!
Cảm ơn ánh sáng lấp lánh đầy niềm tin mạnh mẽ của em, đó chính là phép thuật mạnh mẽ nhất của mọi thế giới, sức mạnh của ánh sáng trái tim Người; tà ác không thể nào chống lại nó cũng như bóng tối không bao giờ lu mờ xóa bỏ được nó. Ngôi sao cũng bất tử, và họ cũng sẽ từ từ chết đi nếu họ chọn con đường như em đã thấy, em hiểu chân lý từ những vì sao còn hơn cả chúng ta. Em hiểu nỗi đau của con người phàm trần, sự mất mát của con người, khiến em khác biệt hơn bất kỳ Ánh sáng đáng yêu nào em có thể thấy và biết. Em là Ánh Sáng đã tỏa sáng cho bóng đêm tăm tối được tìm lại chân lý bất hủ, em là niềm tin của chúng ta theo đúng ý nghĩa tên em từ đầu Lucy yêu quý! Mọi người sẵn sàng dâng điều tốt đẹp nhất thế giới cho em"
Muốn hôn nhiều hơn, muồn giữ nhiều hơn, muốn thì thầm tên nhiều hơn cho đến khi bầu trời đêm vang lên tên họ;
"Máu của ngôi sao là máu màu bạc, nó có màu sắc đó vì nó có phép thuật, một phần của PHÉP THUẬT TỐI THƯỢNG của Người. Máu của họ mang lại sức mạnh không giới hạn, khả năng sống lâu hơn, giống như chân bị tiếp xúc với sắt thật đau đớn!" Máu bạc của Ngôi Sao chảy qua tĩnh mạch của cô, Ngôi Sao của ánh sáng trái tim Người không thể yêu một người phàm vì sự tự do của chính họ;
Những ngôi sao vụt qua trên trời cao cùng ngọn gió mát nhẹ nhàng, ngọn lửa cháy lên tình yêu của họ, đó là bài hát đẹp nhất với những ca từ ngọt ngào nhất thế giới; "Thật khó chịu khi yêu một con người, vì con người chết để yêu một ngôi sao không dễ dàng như người ta nghĩ, cũng như một người phàm yêu một người Tiên tộc. Một Ngôi sao muốn yêu, đủ để từ bỏ bầu trời, đủ để có thể quên những bài hát trong máu của họ mỗi đêm tràn ngập các vì sao tĩnh lặng, đủ để quên đi sự tự do là một điều tuyệt vời như vậy - khi một Ngôi Sao sẽ yêu một Ngôi Sao/ Tiên tộc khác, thì nó không khó khăn chút nào vì có cùng tính chất; nhưng để đủ với tình yêu cho một con người phàm trần, nó rất khó khăn vì sự ngọt ngào đẹp đẽ đó có thể giết chết họ hoặc họ phải học cách quên đi – với cuộc sống vô thời hạn của họ"
Nụ hôn là sự thôi miên đẹp đẽ quyến rũ nhất, bầu trời cũng hát theo họ, gió thì thầm như phép màu tuyệt diệu, ngọn lửa đam mê đẹp đẽ thiêu rụi cả những phép thuật nắm giữ; "Yêu vốn là một loại ma thuật mạnh mẽ, cũng như niềm tin khi xa cách, nó làm thổi bùng ngọn lửa tình yêu mạnh mẽ và dập tắc đi ngọn lửa của tình yêu yếu ớt. Yêu đâu có liên quan đến quyền lực, tình trạng không mong muốn trả lời, hãy bỏ qua nó vì nó sẽ không bao giờ khiến họ quên đi được tình yêu của mình mãi mãi sau này có thể lâu hơn cả mãi mãi là không thể ngừng yêu. À, yêu là liên quan sự hấp dẫn giữa nam và nữ, có lẽ là vậy! Tình yêu thật phức tạp, tình yêu là không bao giờ để mình nói lời hối tiếc, ai nói có thể không yêu nhưng vẫn sẽ luôn yêu"
***Mặt trời lấp lánh phương Đông mọc lên trải dài ánh sáng bạc đầy kiêu hãnh cùng niềm vui, sự bình an đã luôn luôn được tìm kiếm, nơi cánh cửa đất nước của Người. Biển Bạc được gọi bởi những đóa hoa Diên Vỹ, nơi con mắt từ Thiên Đường được đặt tới, phản chiếu ánh sáng mặt trời màu bạc như tấm gương. Và vì lẽ đó BIỂN BẠC là cái tên đẹp phù hợp nhất mọi người có thể biết.Người luôn theo dõi chúng ta dù chúng ta ở đâu, Người là Thiên Chúa, là cha và người thân yêu của chúng ta dù Người không luôn hiện diện thì người vẫn luôn ở đây bên chúng ta. Làn gió mùa xuân thổi nhẹ qua ngưỡng cửa, mang mùi thơm hoa cỏ mùa xuân và hứa ước hẹn mùa hè sau đó thật tuyệt vời. Nhấc lên rèm cửa cùng khăn trải bàn các căn phòng nhỏ, lật lên những trang sách và tiếng chuông vang qua các hành lang, tiếng sóng cùng tiếng gió đã quay đi của con tàu từ xa trên bức tranh tuyệt vời của Narnia, bài học luôn học hỏi để thay đổi và trưởng thành tốt đẹp. Mặt trời mọc phía Đông, thật tuyệt để ngắm nhìn từ lâu đài Cair Paravel trên biển Bạc, thật dịu dàng như ngọn gió mát đại dương biểu tượng lịch sử mới của Narnia***
"Không phải sự từ bỏ bất cứ điều gì, ngay cả bất tử, các ngôi sao không phải là vĩnh cửu mà tình yêu lâu dài mới là vĩnh cửu. Ở Narnia, em học được rằng, mỗi một món quà mỗi một bài ca đều giá trị hơn bất kỳ thứ nào có thể đong đếm. Cũng như tình yêu nhiều hơn một nụ hôn một lời thì thầm của tình cảm mà đó là tình bạn sự hiểu biết để chia sẻ. Không phải cách những ngôi sao từ bỏ sức mạnh của mình, họ sẽ cùng người mình yêu đi đến tận cuối hành trình để tìm kiếm những gì sẽ đến, đừng bao giờ sống trong tương lai. Chỉ sống để trân trọng tôn vinh hiện tại, điều chưa xảy ra sẽ trôi qua nhanh, chỉ còn làm cho mọi thứ quý giá hơn khi dừng lại suy ngẫm. Sống sót hết đời để học hỏi, đó là mục đích để sống, tìm con đường tốt và đi dưới sự dẫn dắt cho thấy con đường đúng đắn của Người để thì thầm những lời gợi ý mà họ phải luôn giữ tai mắt của mình mở ra. Bất kỳ ai trong cuộc hành trình này sẵn sàng, mỗi người trong chúng ta đều có câu chuyện của mình, sẵn sàng tham gia vào mmột câu chuyện sử thi hoặc tường thuật hoặc viết nó đó là chọn lựa riêng của mỗi người. Những Ngôi sao, họ luôn làm mùa xuân hạ đến gần, cùng ngọn gió đẹp tuyệt! Ngôi Sao nào đó đã sẵn sàng rời bỏ bầu trời của mình chỉ vì tình yêu dành cho người đã hứa hẹn sẽ gặp lại cô ấy ở hòn đảo Ngôi Sao, và họ đã sống hạnh phúc ở cõi đời đời kiếp kiếp, tất nhiên kỳ lạ là trong đêm vĩnh cửu của bầu trời." Chúng ta thường đi tìm kiếm những chân lý qua những áng văn những bài thơ mà quên đi rằng thơ ca và lịch sử thường bị méo mó qua nhiều thế kỷ, nhưng một số đó vẫn luôn là sự thật. Trong quan điểm của các vì sao, những ngọn đồi đầy tuyết trắng rơi rải rác thành màn sương tuyệt vời cho món trà chiều mùa đông và biển Đông rực rỡ lấp lánh ánh sáng trôi dọc cơn sóng khi ta dạo biển. Mặt trời sẽ luôn mọc ở phía Đông, đại dương như tách bởi ánh sáng vàng vinh quang của nó. Những bài hát đáng yêu nhất lấp đầy không khí, màn đêm đã tưới mát thế giới một lần nữa. Trong khoảnh khắc quý giá, những Vì Sao đang còn trên trời và chưa thể lặn đi, họ thấy chúng ta không nhận ra những cái chết hay bản chất chính mình. Các Ngôi Sao mà chúng ta thấy vốn dĩ là những Vì sao đã theo dõi những người tiền nhiệm của bất kỳ sinh vật nào đang có thể sống ở mặt đất và vẫn sẽ xem tiếp những người đến sau đơn giản là những hậu duệ khi những sinh vật đó rời đi. Họ hát từ SỰ BẮT ĐẦU và thấy cả khi những Ác Ma Bóng Tối đến, họ thấy THỜI HOÀNG KIM và sự sụp đổ của các vị Vua vĩ đại, và may mắn làm sao họ cũng thấy các vị vua đó trở lại sau khi bị đánh gục. Tình yêu là bất tử và không phải vì sự vinh quang của các Ngôi Sao, khá đơn giản, Ngôi Sao sẽ không rời khỏi tình yêu của mình. Thời gian với họ là rất lâu, nhiều đến nổi sẽ không có nỗi sợ hãi rời bỏ tình yêu của họ trong thế giới không còn là của riêng anh ấy nữa, vì Ngôi Sao cần có là không thay đổi bất kỳ. Một mối tình lãng mạn với một Ngôi Sao là vô tận, không ai cảm thấy điều này làm cho tình yêu chết người như thế nào, bởi làm sao mà một con người có thể so sánh với sự sống của một vì sao.
KIẾP ĐỊNH GAVAN GREENWOOD VÀ LUCY ASTERIN (HOÀNG TỬ VERIUS VÀ NỮ HOÀNG NARNIA ELDAMAR)

Đôi chút về Arran
"Cậu bé của gia đình," – Arran trong bộ trang phục bộ hành của kẻ di chuyển lang thang duy nhất trong số người Narnia cũ dám có quyền và những hành động ép buộc lên Vua của Telmar về sản phẩm cung cấp cho vườn cây ăn trái hoặc trang phục mà không bị bỏ tù, bây giờ anh ta đang di chuyển trong mảnh sân lâu đài, anh ta cúi xuống ẵm Caspian X lên tay – "việc nào cho chúng ta, chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhưng gia đình cậu và tôi thì luôn có vấn đề cần giải quyết;" – Anh ta hát một bài hát và những Vì Sao bao quanh cậu bé – "chúc cho phước lành của những Vì Sao bảo vệ cho cậu bây giờ, để cậu biết về chúng tôi, cậu được chọn như Vua Peter Đại Đế và vua Edmund Công Chính." – Gia đình Vì Sao sẽ kết hôn cùng Caspian X, và cậu bé gục xuống giấc ngủ, một âm thanh hỗn độn trong lâu đài: Vua Caspian IX và hoàng hậu Telmar IX đã bị đầu độc và chết trong giấc ngủ mà không ai được biết. Và tất nhiên, khi Miraz cùng công nương Prusianna cai trị, anh đã tránh giao thiệp nhiều với họ đến khi nhà Vua thật sự trở về, thời Hoàng Kim lần nữa đã đến.
"Arran," – Alezea kêu lên giọng dịu dàng.
"Cô gái nhỏ," – Arran bắt đầu cách gọi thông thường: Alezea rất yêu thích cách gọi cô của anh ta vì trông thật ngọt ngào, nhưng có vẻ anh ấy thì bình thường bởi anh ta trông phởn phơ hơi quá, anh ta quấn trên tay mái tóc đen dài khi ôm cô gái nhỏ vào lòng – "làm sao chắc chắn như Nhà Vua cùng Hoàng hậu khiêu vũ trong những Quân Vương cao quý mỉm cười bừng sáng tinh thần như thế."
"Arran," – Alezea nắm tay của anh – "anh nhìn xem anh đang làm gì?" – Alezea chỉ biết bình thường chồng mình là người buôn bán cung cấp sản phẩm cho hoàng gia: Telmar, Calormen, Narnia, Archenland; anh ta không có chút nào mệt mỏi bắt bẻ điều đó hay tốt nhất, nhưng dù thế nào anh ta đã đúng – "bây giờ thì anh làm gì?"
"Em muốn biết, em yêu!" – Arran giọng nói phởn phơ trông có vẻ lưu manh, anh ta ẵm cô gái vào nhà và...... sau đó thì không có sau đó.
"Đồ lưu manh." – lát sau chỉ có tiếng hổn hển kèm theo oán trách nhẹ như làm nũng vang lên – "Arran, anh quá kém lưu manh."
"Cảm ơn đã quá khen!" – Arran cười lớn – "Em nhớ ngày chúng ta đã gặp nhau? Cô gái Thiên Nga?"
"Nhớ!" – Alezea hài lòng – "và nó thật ngọt ngào."
"Đúng vậy." – Arran ôm Alezea trong vòng tay để nhớ về ký ức nhỏ xưa cũ.
**Ngày quen nhau
Alezea/ hay được gọi theo cái tên là Lila – Nàng tiên Thiên Nga: có một cuộc sống khá là hạnh phúc cùng gia đình nhà Chúa Tể Bern của Narrowhaven và lớn lên cùng một ngôi làng và con đường phố của Arran; vậy mà, họ chưa bao giờ gặp nhau, vì theo đúng lý thì chàng trai Arran có bao giờ trong xứ Narrowhaven để mà gặp đâu trong khi anh ta ngao du khắp thế giới; nhưng định mệnh đã sắp đặt bởi một Kỳ Lân tên là Lila dành cho Vì Sao đầy máu này.
Ngày đó, trong tòa tháp Arva THỜI KỲ HOÀNG KIM xinh đẹp của Narrowhaven được thiết kế trang viên khi những chiếc thuyền tiến về sân thượng dài, thấp, xuống mép nước; phong cách của nơi ở trang nhã với từng nhà đặt trên mặt nước với ban công nhìn xuống làn nước trong xanh và những tảng đá nhỏ được đặt chứa những bông hoa trong đá trên con sóng vỗ vào bãi cát, chúng trông như hồ bơi ngoài trời; và nơi ở trông tuyệt hơn bởi một cô gái đang trong tòa tháp của ngôi nhà đã nhảy múa, ca hát, vẽ tranh phong cảnh những Vì sao trên tường, thêu thùa những phong cảnh tuyệt đẹp trên tấm thảm kỷ niệm thời Hoàng Kim, may những chiếc Áo được mặc trang nhã và đơn giản nhưng trang trọng của quý tộc thời kỳ Vàng của Narnia, hoặc tính những bản đồ Sao được chạm khắc đơn giản trông lấp lánh tuyệt vời dưới ánh sáng của trời đêm.
"Anh là ai?"- Cô gái cầm một cái chảo nhảy lên xà nhà trong bóng tối và đe dọa – "Nếu như anh mà tiến thêm bước nữa, tôi sẽ..."
"Chà, cô gái nhỏ," – Arran giọng bỡn cợt – "tôi mà bảo rằng cô đang cầm lên vũ khí chiến đấu với một Verius, thế thì, tôi thề trên chồng sách sao là không bao giờ hãm hại cô một lúc."
"Tại sao anh lại đến ngọn tháp này ?" – Alezea cau mày.
"Tôi đi trên biển và thấy nó," – Arran cười lớn – "tháp hải đăng đón chào những người đi biển chúng tôi, cô nương nhỏ."
"Tôi không phải cô gái nhỏ." – Alezea giọng cao vút – "tôi 18 tuổi rồi."
"Tuổi thành gia lập thất," – Arran hướng đến chỗ bóng tối và anh ta đi vào – "cô gái nhỏ, cô vẫn nhỏ hơn tôi, tôi đã có cuộc sống rất dài." – Arran đi chậm đến vương tay kéo cô ấy vào lòng, cảm nhận của anh trên mái tóc dài màu đen của cô lướt trên tay anh ta, anh ta sững sờ nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt anh. – "Lila!"
"Tôi là Alezea!" – Cô nhìn chăm chú người con trai có mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng trước mặt. – "Anh đúng là một Verius?"
"Verius mang dòng máu Người và Sao, cô gái nhỏ." – Arran rung động với đôi mắt xanh đen tựa hồ nước mùa thu trong veo nhìn vào anh ấy. – "Lila"
"Tôi nghe kể về gia đình một Vì Sao trong sách xưa cũ." – Alezea nhìn vào chồng sách cô đang đọc ra hiệu cho anh – "tôi nghe bảo họ đặt tên cho người mà họ mến." "Chà, Lila," – Anh nháy mắt khiến cô phì cười – "tôi lại thấy rằng tôi đang xâm phạm khuê phòng một cô gái được bảo bọc chưa bao giờ rời khỏi nhà cô ấy." "Chính xác," – Alezea phục hồi tinh thần và ngồi dậy khỏi lòng anh ta – "nếu như không phiền, anh có thể rời khỏi trả cho nơi đây sự an bình vốn có, để tôi tiếp tục vẽ những Ánh Sáng lấp lánh của Vì sao trên trời đêm."
"Cô có thể trông thấy Vì Sao trước mặt cô,"- Arran tự hào đến đáng ghét – "hơn là nhìn những Vì Sao đang ở rất xa Trái Đất, những Vì Sao ở Thiên Đường đang chăm chú quan sát và ban tặng món quà từ lời khuyên của những bài ca, dành tặng cho chúng ta và cho tất cả sinh vật được tạo ra trong nhiều thế giới."
"Uh, tôi thấy rồi"- Alezea thở dài và liếc mắt nhìn anh ta – "một Vì Sao trông có vẻ vô tội và lưu manh với một cô gái."
"Và anh chắc chắn sẽ luôn làm phiền em đấy, cô gái nhỏ" – Arran hài lòng nở nụ cười và đưa tay nhẹ nhàng lướt trên mặt cô – "nếu như em không xuống khỏi ngọn tháp thì anh sẽ lên bằng mái tóc dài của em" – Arran mỉm cười – "em thật là đẹp." "Anh ta, người đang tán tỉnh trong cuộc hôn nhân chưa có," – Alezea cau mi – "anh ta tên là gì cơ chứ?"
"Arran" – Arran mỉm cười – "và nàng?"
"Alezea Rapunzel." – Alezea mỉm cười dịu dàng.
"Lila " – Arran mỉm cười hôn lên trán nàng và từ đó họ thường xuyên gặp nhau, họ đã đến với nhau như vậy.
"Đồ lưu manh." – Alezea hài lòng cười.
"Nàng cảm thấy hạnh phúc thế ư?"- Arran mỉm cười dịu dàng khi lần đầu tiên Alezea để chân xuống dòng nước đỏ - "nàng tiên nhân hậu và dũng cảm, các vị Vua và Hoàng tử sẽ luôn ao ước có em trở thành một Hoàng hậu và Công nương của mình, với tất cả những gì anh ta có."
"Đó là lời ngọt ngào ư?" – Alezea mỉm cười.
"Không đâu," – Arran tiến đến kéo eo của Alezea vào lòng mỉm cười – "lời thật lòng của ta: Chỉ có tình yêu đích thực phá vỡ mọi lời nguyền rủa đau đớn. Công nương yêu quý của ta, nàng sẵn sàng cho một điệu vũ cùng ta chứ?"
"Hoàng tử của em!" – Dĩ nhiên Arran rất yêu Alezea, tình yêu của họ nóng bỏng thế nào, chúng ta cùng chờ xem nhé.
"Anh cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được gặp em," – Arran cùng Alezea khiêu vũ một điệu múa của Thiên Nga Trắng – "nàng dâu đã được chọn trong gia tộc Verius bây giờ, Alezea, em có bằng lòng lấy anh không? Đó là lời yêu cầu của ta dành cho nàng, ta yêu nàng bằng cả trái tim này, ta yêu thương nàng bằng tất cả những gì ta có." – Và đúng là khi Arran chạm tay vào Alezea – "Anh có thể biết được người con gái anh yêu, khi anh chạm vào tay của cô ấy; Alezea, em chính là người đó."
"Anh tìm bàn tay trong hôn nhân, Arran," – Alezea trêu anh – "bằng những gì anh có sao?"
"Đúng vậy," – Anh ta mỉm cười – "tuy hai mà một," – Anh ta để một viên ngọc đá Kim Cương đeo lên tóc cô – "trong những năm của cuộc đời chiến tranh Telmar và Narnia, anh sẽ dành tất cả cuộc đời mà anh có thể cho em, ngay bây giờ và mãi mãi."
"Anh đã cầu hôn em trong an bình của cuộc chiến," – Alezea mỉm cười – "nhìn chúng ta xem, chúng ta đã ở đây tuy hai mà một, đó là tình yêu đích thực"
"Và đúng," – Arran mỉm cười – "em là tình yêu của anh trong khu rừng phép thuật của Narnia về phía Tây xa xôi, chúng anh vẫn hát, mời em người con gái dũng cảm và nhân hậu nhất của khu rừng thần tiên, chúng ta kết hôn nhé em?"
"Anh có chờ em không?" – Alezea mỉm cười dịu dàng: dịu dàng, nhân hậu, dũng cảm, nhân từ và lương thiện nhất; họ khiêu vũ trong bóng hoàng hôn đẹp nhất mà họ biết bằng tất cả tình yêu cho nhau bây giờ, Arran trao cho nàng một chiếc Nhẫn kim cương của tình yêu, họ sống ở bên nhau hạnh phúc sau đó... nhưng không phải mãi mãi trong kiếp sống hồng trần, vậy là nàng công nương Thiên Nga đã tìm đến bến đổ của mình.
"Cha anh và ông anh đã yêu vợ ông hơn bất cứ ai trong cõi đời để lựa chọn trở thành chủng tộc Người," – Arran nhíu mi – "và nếu em có chọn lựa, chúng ta mong muốn ở bên nhau bây giờ, Odette"
"Vâng, đúng vậy," – Alezea gật đầu xác nhận ý muốn của cô.
"Khi nào anh già đi vậy, Arran?" – Nổi đau gia đình họ gánh chịu vì sự phản bội ban đầu không dễ chịu như quá khứ đầy sẹo tan vỡ, anh quá ủ rũ, bởi gánh nặng như kẻ phản bội mà không phải lựa chọn cho ký ức biến mất.
"Cảm ơn em, Lila"- Arran hôn lên trán cô bằng tất cả lòng biết ơn của anh ấy.
"Anh nhớ nàng Rapunzel của anh ư, Arran?" – Gavan đặt tay lên vai của Arran. "Bằng tất cả nổi nhớ anh có," – Arran trông cố gắng tỏ ra vui mừng hay tưng tửng trước lựa chọn thành kẻ lưu manh của anh ta – "nhưng, anh không chịu đựng được cái miệng cá đối như người thân của các vị Vua và Nữ hoàng cũ, cậu ta trông như bồn nổ xuống suồng, hoặc anh đã hy vọng nghĩ ngơi từ những lời phàn nàn của cậu ta; bởi vì cậu ta cần được thấy nhiều hơn và biết nhiều cho bài học riêng cậu ấy, như một cuộc phiêu lưu vĩ đại đầu tiên." – Arran rên rỉ và Gavan cũng không hài lòng cho lắm với nụ cười.
"Ít ra, anh sẽ cứu họ như cách tiếp cận cần làm, bởi vì Sea Serpent như thủ lĩnh cướp biển giao dịch ngoài khơi tàu biển." – Gavan chỉ ra một điểm.
"Dù thế nào, họ cũng không được nói về chuyện mình cai trị Narnia," – Arran mỉm cười – "Trừ khi họ tình cờ là những người trung thành ủng hộ cho hoàng gia, chúng ta sẽ nói sự thật khi đó."
"Trước giờ, sao chị ấy chịu đựng được anh nhỉ?" – Gavan cau mày lắc đầu.
"Bởi vì thủ lĩnh cướp biển khét tiếng như những kẻ lang thang và người lãnh đạo," – Arran mỉm cười – "anh không bao giờ buôn bán nô lệ" – Arran siết khớp tay trắng trên chuôi kiếm thật chặt, như là giải phóng con tàu đi đến Calormen buôn nô lệ.
"Một người Narnia văn minh sẵn sàng phục vụ Vua và Nữ hoàng của mình" – Gavan mỉm cười – "không phải như tên cướp biển dã man."
"Nhưng nhược điểm chúng ta trong thế giới này hay thế giới khác," – Arran không hài lòng – "mang năng lượng ma thuật sâu sắc từ bình minh đến sau bình minh úa tàn, chúng ta đều sợ sắt vì sự hùng mạnh của Ánh sáng và quyền năng bị hạn chế trong sắt, thật tàn nhẫn như ác quỷ có thể làm tất cả những thứ đó;" – Nhưng Arran có một điểm khiến nhiều kẻ cướp biển ngương mộ chính là ngay cả sự tàn nhẫn không ổn định hay vết thương chảy máu liên tục, anh ta cũng không từ bỏ, sự ngưỡng mộ về sự không bỏ cuộc danh dự tự do, chỉ khi anh ấy bất tỉnh cũng không có nghĩa là từ bỏ.
Phân đoạn 1:
"Anh không ngủ sao?"- Ilana Asterin/ Lucy Pevensie hỏi Gavan Greenwood một câu hỏi khiến chàng bật cười, hai tay chàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô và khẽ dịu dàng: "Có lẽ nếu anh muốn hồi tưởng một giấc ngủ sâu đã từng của những vì sao khi chúng anh đã dành cả đời để thắp sáng bầu trời đêm trong cõi vĩnh hằng."
Lucy bật cười khúc khích khi anh ôm cô trong vòng tay của mình, tình yêu ngàn năm của họ chỉ thể hiện qua hành động đơn giản đó, nhưng dù thế trái tim họ vẫn không bao giờ quên định mệnh dành cho nhau dù bao nhiêu năm tháng qua, tình yêu đó đã mãi mãi vào cõi vĩnh hằng.
"Chào các vị vua và nữ hoàng Narnia xưa cũ, tôi là một vì sao, nam tước chợ đen buôn lậu hàng hóa buôn bán hợp pháp và là thủ lĩnh cướp biển của con tàu Sea Serpent. Ngoài ra, tôi là một vì sao!" – Gavan mìm cười giới thiệu bản thân mình – "Tôi là Gavan Greenwood và anh trai tôi Arran một thủ lĩnh của những người lang thang trên đường bộ."
"Chào anh!" – Lucy cười khẽ nhìn chàng trai tự mãn và đang vô cùng khó chịu trước mặt mình, anh ta là một kẻ buồn cười, (hình dạng và tính cách tương tự Legolas), cô nhún chào duyên dáng trong bài học với những người hoàng tộc quý giá, phẩm giá cô có đủ làm anh ta mất hơi thở trong miệng mình. – "Lucy, bạn của mọi người.".

Phân đoạn 2.1:
"Tôi không hiểu, sắt rất đáng để suy ngẫm," – Nhà Narnia hỏi họ - "nhưng vì sao, lại đáng sợ như vậy."
"Họ cho rằng tất cả những Vì Sao không cùng một tế bào hay thiếu sót hợp lý, hoặc không quan tâm, hay là thư giản cho những điều giết chết như xiềng xích hơn là sắt." – Gavan giải thích. – "Cú đánh mạnh cho những kẻ ngu ngốc." – Gavan cau mày nhìn Arran đang lầm bầm – "Ngừng lại đi, nó sẽ khiến anh phát điên, đừng nói thế nữa." – Gavan kéo cái thanh sắt một chút như chuỗi dài nhỏ qua lòng bàn tay và máu chảy ra – "máu chảy không ngừng nhiều, và đó là phép thuật khiến chúng ta đau đớn kỳ lạ khi bị chảy nhiều hơn nếu tiếp xúc với sắt, hầu như chúng ta đều có máu sao màu bạc của quyền năng, chúng ta cần có để sống với sức mạnh vô hạn trong thời gian sống lâu dài bất tử"
"Đó là cách chúng ta đau ư?" – Lucy nhăn mặt và Gavan miết tay cô an ủi.
"Chúng anh là gián điệp cho người Narnia và phản bội chúng." – Gavan cau mày. "Sao cơ?" –Những người nhà hoàng gia trợn to mắt.
"Những con vật biết nói trở nên quá dã man sau khi bị đối xử thiếu hiểu biết," – Gavan giải thích – "nhảy qua song sắt để gầm gừ, dừng bên giữa phòng giam hạn chế và hú, mặc dù họ đã hiểu Narnian và giờ thì không khác thú hoang mấy như điên cuồng nằm xuống hoặc như là thực sự hiểu."
"Lũ khốn khiếp phản bội lời thề với quốc gia dân tộc và cả Người," – Arran gầm lên – "chúng đáng bị đánh chết đấy."
"Thôi nào, ngày mai," - Gavan nhíu mày – "anh có thể đánh chúng bằng mọi sự tức giận anh có."
"Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi,"- Lucy an ủi anh ta bằng niềm tin với sức mạnh của cô – "một người mẹ không bao giờ nên rời xa con trai mình như một cậu bé, một người mẹ không bao giờ quên sự lo lắng cho chúng ta, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."
"Chà, anh tin rằng mình sẽ tẩn cho hắn một trận," – Arran cười lớn – "dành cuộc đời để thắp sáng bầu trời đêm, không có ích gì để ngủ ngoài hồi tưởng, hoặc là, nghi ngơi để kiểm tra sức mạnh và ma thuật của mình đến giới hạn sử dụng."

Phân đoạn 2.2:
Trong khi, Gavan đã nhẹ nhàng chữa lành bằng những giọt máu bạc của vì sao cùng bài hát của Lucy, họ cùng nhau đã chữa lành vết thương đau đớn của niềm tin, Lucy quan sát máu trong người anh ta nó màu bạc nhiều phép thuật vô hạn để sống lâu hơn. "Máu bạc của vì sao như một ma thuật dài vô hạn, Gavan! Vì sao gần như một kẻ phản bội của gián điệp, hai người anh em các anh suýt thì giết Vua Caspian và nữ hoàng Susan chỉ bởi nói ra hành động và mọi việc họ làm cho một tên Telmar mong ước cách thức phong tục Telmarine quay lại." – Lucy nhẹ nhàng nói.
"Không! Anh có khả năng chữa lành cho vết thương của mình, nhưng vết thương này anh e rằng nó quá nặng" - Gavan khẽ bình thản nói với nữ hoàng Lucy tóc bạch kim duyên dáng và xinh đẹp của mình – "Và em sẽ thấy một ngôi sao chết như thế nào." – Ánh sáng bạc lấp lánh tỏa từ người anh ta dần tắt, đôi mắt màu xanh thẳm chuyển dần sang xanh bạc, mái tóc bạc trắng, cơ thể đau đớn.
"Anh đã mất quá nhiều phép thuật rồi Gavan ạ! Anh luôn ghét lối sống trách nhiệm ràng buộc của em và chính anh, của chúng ta, anh đã có lý do cho điều đó, đừng nhìn em bằng đôi mắt đau đớn và khốn khổ vì em sẽ không thể chịu được khi điều đó xảy ra, ma thuật sẽ rất chậm để tự chữa lành cho đến khi biến mất, Arran đã lừa dối cô gái Azelea nhưng anh ta lại yêu cô ấy nhiều hơn bất kỳ ai có thể tác động đến anh trong cuộc sống lâu dài.." – Trong lúc ấy cô ấy đã mở chiếc nắp bạc kim cương của lọ thuốc trị thương, thì thầm vào tai anh và nhẹ nhàng đổ chất lỏng vào miệng anh, một giọt trôi xuống cuống họng và nuốt vào bên trong, sự sống được tái sinh. "Gavan! Làm cách nào để biết một Ngôi Sao ổn? Phép thuật của anh..." Gavan nắm cổ tay của Lucy trong nụ cười hơi thở yếu ớt, ho dữ dội và nấc, anh bừng tỉnh và - "Lucy! Anh nghĩ là một câu trả lời đơn giản khiến em hiểu rõ, đôi mắt bạc của NHỮNG VÌ SAO chính là cái chết đến gần và đôi mắt xanh thẳm chính là sự sống của chúng ta. Và mái tóc vàng của anh.." – Lucy khúc khích trước vẻ điềm tĩnh lạnh lùng của anh biến mất trong hành động trẻ con đáng yêu, Gavan quàng tay ôm cổ cô kéo xuống để anh hôn lên môi cô mạnh mẽ quyết liệt khiến cô chìm trong hơi thở của anh.

Phân đoạn 3.1:
"Đại úy Arran," – Gavan và nhũng người bảo Lyra hoàng đơn giản hài lòng Slavers "Tất cả là người bạn đầu tiên và duy nhất của tôi, trước khi cần bảo vệ tốt nhất, đã còn sống để chiến đấu và giúp đỡ." – Arran thở dốc nhìn em trai mình bị thương với máu bạc thấm qua áo sơ mi trắng và tay áo, em trai anh thở dốc, mặc dù em trai anh ta đã chuyển tay quanh eo ra hiệu anh tiếp tục chiến đấu và rời xa anh. – "Món quà trở lại Felimath, ngọn lửa nhỏ, đừng, vết thương chữa lành cần thiết là vấn đề tồi tệ cho phép," – Arran cầm tay em trai lên xem xét như thể kỳ quái – "Anh có thể làm gì như một trong hai điều: đứng đó nhìn em chảy máu bạc đến chết, như sự mê hoặc, hay lợi thế để lựa chọn... cuộc sống"
"Đi tìm Lucy, đi tìm nữ hoàng phương Đông, Arran!" – Gavan khẽ rên rỉ thì thầm thảm thiết: màu sắc của anh nhợt nhạt dần, mái tóc bạch kim trở nên giòn giã; sau đó đôi mắt xanh thẩm chuyển màu xanh bạc và tóc gần như trắng. – "Cuối cùng ngôi sao sẽ chết thế nào."
"Đủ, ổn rồi." – Arran kinh hoàng nhìn đôi mắt bạc của em trai anh vì chỉ có họ chia sẻ chữa lành hoặc thậm chí lắc đầu buồn bã với đôi mắt đẫm lệ gần như quá muộn đau khổ - "Anh sẽ không để em đi đâu, ngọn lửa nhỏ; để làm mất nhiều Quyền năng phép thuật gì đó, kết thúc hay làm lại." – Gavan rên rỉ đau đớn – "Không mất nhiều phép thuật, em chán ghét lối sống của anh để có ý nghĩa gì đó, thật sự không phải để xem em chết như cuộc sống không theo cách chúng ta mong muốn hay tổn thương, nước mắt đau khổ trong thế giới đau khổ." – Và Arran chợt nhớ "Người chữa lành với món quà Cuộc Sống," – Giọng Arran lay chuyển Gavan và những người khác đã chiến đấu lũ khốn – "Người duy nhất," – Anh ta mau chóng để Gavan lại cho những người Narnia cần thiết và chạy băng qua đám đông hỗn loạn để tìm kiếm, anh ta thề sẽ cho Pug biết nổi đau em trai anh gánh chịu hoặc là em trai anh ngược lại, nhưng cuối cùng anh bị thương nặng hơn và Lucy chỉ bất chấp để chạy đến cứu cả hai như vậy để thoát khỏi cái chết.
"Mọi người ở đây," – Lucy cùng Gavan nắm tay Arran đang bị thương nặng hơn em trai và cho anh ta uống thuốc – "Arran"
"Nếu như nói,"- Không quá muộn bây giờ - "nếu anh chết, hãy nói rằng anh yêu gia đình cha mẹ chúng ta; và cha nói đúng khi anh sống theo cách này, và nói Alezea anh là kẻ dối trá, anh sẽ không ai yêu nhiều hơn cô gái ấy." – Arran thở nhọc nhằn với những ngọn lửa nhỏ trên lòng bàn tay – "với tất cả phép thuật để lại, quyền năng đã rời đi, anh sẽ chết." – Nhưng tốc độ nhanh hơn với nụ cười yếu ớt, anh ta ho khan dữ dội và mắt mở to chuyển sang màu sắc xanh, và sau đó anh ta phán một câu khiến họ buồn cười gần như ngất xỉu với cảm xúc phấn khởi ngoài sự điềm tĩnh cùng lạnh lùng – "Đừng bao giờ nói với Alezea là anh là một kẻ dối trá, cứ để cô ấy tiếp tục nghĩ những gì cô ấy nghĩ; và đừng trong bất kỳ trường hợp nào, nói với cha mẹ rằng anh yêu họ, hoặc anh là một kẻ ngốc hoặc là anh sẽ giết em nếu làm thế." – Anh ta kéo cổ áo Gavan đe dọa sắc sảo.
"Uh, hử" – Gavan cười – "Quả nhiên lưu manh." – Gavan ôm anh trai và rời đi – "Dù sao, cái ôm để anh biết em đã nghĩ rằng anh sẽ mất anh trai, em nghĩ rằng sẽ mất người bạn thân nhất, một ngôi sao khác như em." - Gavan thì thầm.
"Em sẽ không bao giờ thoát được đâu, em trai." – Arran mỉm cười toe toét với mái tóc bạch kim như cũ – "Không có em trai nhỏ làm phiền, thật sự khốn khổ, chắc chắn đấy." – Dao găm hay vũ khí cho những kẻ buôn nô lệ bất hợp pháp- "Gavan chỉ cho Lucy của em về quyền năng nguyên tố, sức mạnh độc nhất vô nhị ." – Arran nhìn Gavan – "Và sau đó chúng ta xử lý những kẻ phản bội đích thực." – Arran cau mày trong thực tế của lửa và những quyền năng.
"Vâng, anh trai! – Gavan cau mày.

Phân đoạn 3.1:
Khi họ chứng kiến Serena và Edmund đoàn tụ
Edmund cùng chị Serena của cô đã đoàn tụ mãi mãi và trong cõi vĩnh hằng, họ đoàn tụ, cái ôm trong vòng tay nhẹ nhàng của họ, đã thể hiện tình yêu trong ngàn năm bây giờ, định mệnh mà trái tim không bao giờ quên; nhìn họ, tình yêu phản chiếu trong đôi mắt xanh lục của cô gái lên chàng trai, và đó là tình yêu duy nhất trong một thời gian tan biến khi mọi thứ khác lại lãng quên, chỉ có chàng trai tóc đen và cô gái tóc quạ với tình yêu vượt qua thử thách.

Phân đoạn 3.2:
Sau thời gian cô lại thấy mình đang ở Narnia – những cái cây vươn cao lên ánh mây trời xanh trong, có hồ nước lung linh đầy ký ức ở giữa đó, những nụ cười trong vắt của những cư dân biển hòa nhịp cùng tiếng chim non trên cây và tiếng đàn hát êm dịu của những sinh vật bất tử trong khu rừng, tiếng hải âu trao nghiêng trên ngọn sóng biển – phép thuật của anh đặc biệt. Gavan:
"Đây là những gì em đã muốn, những điều em mong ước ngay lúc này, và anh có thể thực hiện những điều em mong muốn" – Gavan nói thì thầm dịu dàng và đặt nụ hôn thầm thì sau cổ cô ấy, cô có thể cảm nhận được sự đặc biệt có ý nghĩa về sự hiện diện và yêu thương của cô ấy đối với anh, đó là tình yêu có ý nghĩa quan trọng khiến mọi mong ước của cô thành hiện thực (những điều đơn giản và âm nhạc), Gavan mỉm cười dịu dàng "Anh có thể biến mọi giấc mơ của em thành sự thật, mong ước tỏa sáng như vì sao trên trời là điều đẹp đẽ nhất, em có ý nghĩa quan trọng đối với anh... và giống như Arran dành cho Alezea mọi ước mơ đơn giản như âm nhạc thành sự thật vì anh trai anh yêu cô ấy." – Lucy mỉm cười khi cô học tiếp bài học về những ngôi sao, cô mỉm cười và nhẹ nhàng dùng cánh tay vuốt ve cánh mũi, sườn má của anh – "Em sẵn sàng học về những vì sao nếu còn có thời gian bất kể lúc nào ở Narnia"- Gavan dịu dàng "Có phải vậy không, Lucy?" - Nữ hoàng của trái tim anh!
Phân đoạn 3.3:
"Gavan," – Lucy để tay lên vai anh – "bình tĩnh đi anh."
"Anh sẽ giết hắn," – Gavan cau mày – "hoặc tệ hơn như cách mà Arran chết dẫn dần như đã làm, khủng khiếp," – Gavan ra hiệu cho những kẻ đang cách xa sợ hãi đang lầm bầm – "Hoặc để anh ta rời xa ra khỏi chỗ này, trước khi anh đã chịu đựng đủ để thật sự giết anh ta, thật may mắn là anh còn quyền tự chủ."
"Tuyệt lắm, Gavan," – Giọng Lucy ngọt ngào khiến tim anh tan chảy – "anh đã luôn có khí chất tốt đẹp nhất, người đương thời của em, chàng trai Verius."
"Thôi nào, quá là lãng mạn." – Arran trêu chọc họ.
"Ồi, thôi nào, Arran" – Gavan giọng rõ ràng – "Peter, Hoàng đế phương Bắc, người đã cuộc chiến cùng rồng cùng các kỹ năng được ban cho thực hành chiến đấu, anh ta đã chiến đấu mà không hiểu rằng Tất cả những gì Vua và Nữ hoàng đã học được và đơn giản như cách họ dũng cảm trong hành trình của mình." – Gavan chắc chắn sự thật.

Phân đoạn 3.4:
Lọ thuốc trị thương giúp cho NHỮNG VÌ SAO chữa lành nhanh chóng, nhưng sức mạnh ma thuật sẽ không thể lấy lại được và trở nên yếu đuối, chỉ trừ...
"Anh đã làm gì, Gavan?" – Lucy cười dịu dàng khi ngồi trên lòng anh – Gavan cũng khẽ cười trong sự ngạo nghễ và nó khiến cô cảm thấy tính trẻ con của anh "Anh chỉ cho anh ta thấy nổi sợ mà anh ta gác lại trong tâm trí, hãy loại bỏ anh ta trước khi anh mang anh ta đến thế giới của Tash, anh ta phải cảm ơn khi anh giữ sự tự chủ của mình" – Lucy nhìn anh với ánh mắt quá biết – "Em không nên biết vì không sao đâu, anh ta chẳng thể làm gì khiến chúng ta than thở cả" – Cô cười và khiến anh thấy khó khăn – "Em nghĩ anh sẽ giết anh ấy? ~~~Lucy lắc nhẹ đầu cười ý nhị ~~~ Thả anh ấy ra, đừng làm gì anh ấy, điều đó sẽ khiến anh ta đau khổ. Anh ta không mong đợi sự tử tế, anh ta sẽ được đối xử như cách anh ta đối xử với người khác, và sựtửtếlàbảnánlớnnhất từtrướcđếnnayđểanhtatựhỏivềsựkhoanhồngcủa em dành cho anh ta, nó sẽ khiến anh ta thay đổi sau những dằn vặt đau đớn." – Lucy bật cười khi nghe anh thì thầm– "Anh đã mong anh ta chết... hoặc có lẽ nếu đó là sự lựa chọn của anh, anh muốn thấy anh ta nhìn anh chảy máu bạc đến chết, mà anh biết điều đó sẽ mê hoặc anh ta." – Anh cúi đầu hôn lên má cô đang cười ngọt ngào và vui vẻ khiến tâm hồn anh được cứu rỗi.

Phân đoạn 4.1:
"Vì sao em không kể về gia đình anh, như những người bạn để ghi nhớ và tưởng niệm, trong tất cả tình yêu mà chúng ta đã có?" – Arran cười khẽ.
"Thực sự," – Alezea đánh vào ngực anh một cách bực tức – "Em đã hy vọng anh làm theo ý mình, hay là, anh lại muốn em làm theo ý anh à?"
"Một tên cướp biển đúng đắn không bao giờ ra về trắng tay," – Arran hôn lên lòng bàn tay cô ấy – "em nên biết điều đó."
"Để làm gì, hoàng tử của em?" – Alezea kéo áo anh lại gần cô một cách giận dữ - "anh lại có kế hoạch cướp tàu khác của cha em không? Anh biết đấy, nếu em nói với ông ấy anh là người yêu và sau đó chúng ta đã kết hôn, anh sẽ bị treo cổ ngay lập tức." – Cô đập tay vào ngực anh ấy.
"Ồ, tức giận," – Anh trả lời cô với đôi mắt lấp lánh – "những gì anh chưa từng làm bây giờ, tình yêu của anh, và điều duy nhất mà anh muốn đánh cắp từ cha em đó là em." – Anh ấy mỉm cười khiến cô lầm bầm tức giận đi nhanh qua khỏi anh ấy – "Đó là điều anh chỉ thích ở em."

Phân đoạn 4.2:
"Anh ấy không sợ hãi vì tuyên bố tình yêu của mình với chị ấy," – Gavan phì cười giải thích và tất cả đều cười – "Bây giờ có thể không ai hiểu, nhưng có lẽ ngày nào đó trong số các chị em anh sẽ hiểu về tình yêu mà không phán xét về cách họ yêu nhau: sự lãng mạn của họ khiến anh ta không sợ để tuyên bố tình cảm của mình dành cho chị ấy, mặc dù quanh những người khác, anh ấy sẽ không bao giờ nói như vậy. Alezea nói với chúng anh rằng chị ấy khinh bỉ anh ấy bởi những gì anh ấy làm cho tàu buôn của Chúa Bern – cha chị ấy – nhưng tất cả chúng ta đều biết trong sâu thẳm trái tim, chị ấy thật sự yêu anh ấy. Họ dường như cố tình như thể trò chơi: Anh ấy tán tỉnh chị ấy, và chị ấy lại trả lời với nhận xét về anh ấy khủng khiếp; anh ấy vẫn rất yêu nó, vì anh ấy yêu chị ấy, họ có tình yêu nóng bỏng." "Vâng, họ thật đẹp đôi," – Lucy cười hài lòng – "mặc dù rằng con người đang nhảy múa trong vũ điệu âm nhạc trong bữa tiệc hội trường dài hơn, giống cảm giác như một chiến trường nhiều người biết đến thì chúng ta sẽ để họ dễ dàng chinh phục, không lo lắng như cách người Narnia tự nhiên."
"Anh thích để nói một lần." – Gavan nhìn về phía Vua và Nữ hoàng đang chuẩn bị xuống bậc thang và tuyên bố bữa tiệc bắt đầu trong tràng pháo tay để âm nhạc bắt đầu cho điệu nhảy của Vua và Nữ hoàng – "Vua và Nữ hoàng Narnia."
Mặc dù Vua Caspian là người đã kết hôn và luôn yêu nữ hoàng phương Nam Susan, vậy mà, anh ta lại được để ý chằm chằm bởi những người phụ nữ trẻ độc thân nhìn họ chằm chằm cười khúc khích từ xa; Vua chỉ qquan tâm được khiêu vũ độc đáo cùng Nữ hoàng của mình.
"Em đang nhớ về ánh sáng thiên hà trong phòng khiêu vũ thời kỳ ấy, Gavan ạ" – Lucy thì thầm một cách nuối tiếc những kỷ niệm đẹp, họ đang ngắm nhìn các cặp đôi nhảy múa từ Arva chuyển đến Narrowhaven trong thời kỳ Hoàng Kim II bây giờ, những kỹ niệm đẹp đã có là mãi mãi.
"Chúa Bern cùng Adonijiah" – Gavan ngưỡng mộ cách Lucy dịu dàng luôn hạnh phúc sống động như đáng có luôn đánh cắp trái tim anh ở đây – "Họ sẽ cai trị tốt quần đảo này bây giờ, trao quyền, và anh sẽ phải lựa chọn." – Lucy chăm chú nhìn anh và ánh mắt của cô giúp anh suy nghĩ sâu sắc hơn.
Và họ nhìn ra ngoài, Alezea đang cho những người bạn chim công Azure cùng đàn trong vườn nơi họ sống, cô ấy dùng nước trái cây từ Celelalis ngon nhất với Jack Fruit ngọn như Perdita Angeline: khu vườn thanh tao với cái ao nhỏ nằm giữa, những cây liễu vươn cành cây xuống mặt nước, gợn sóng trong làn gió buổi sáng nhẹ nhàng; hai con thiên nga duyên dáng di chuyển trên bề mặt, nhiều hoa hồng leo và bougainvilleas bao phủ các bức tường đá bao quanh khu vườn; những cây đào và cây mận nhỏ rải rác khắp nơi, duyên dáng bên bức tường phủ đầy hoa, tiếng hoang dại của con công lớn màu xanh lá cây khi tia nắng mặt trời lặn dần thành một bức tượng sáng ngời. Đất nước xinh đẹp, uy nghi, thanh thản tiếp tục mãi mãi không bao giờ ngưng nghỉ mặc chiến tranh hay đau đớn, những nơi mà linh hồn mong mỏi về kết thúc khởi đầu của sự vĩnh hằng. Tình yêu bất diệt vào thứ mà không thể nhìn thấy, nhưng được tin tương bằng tất cả trái tim của mình, tinh thần vẫn phát triển

Phân đoạn 4.2:
Cô thay đổi y phục xinh đẹp như một vì sao dịu dàng trong chiếc váy bạc của Nữ Hoàng Narnia mà cô đã từng mặc, đó luôn là bộ váy cô yêu thích nhất, nó khiến cô trông như một Nữ hoàng của những vì sao và biển Đông lấp lánh thật sự.
Cô nhẹ nhàng bước ra ban công, sau cô là những cặp đôi khiêu vũ xinh đẹp và duyên dáng, tựa như trong ký ức những năm tháng trị vì THỜI HOÀNG KIM của Narnia xinh đẹp.
"Người ta thường tin rằng, những người đứng ở rìa đại sảnh khiêu vũ, sau khán phòng là những kẻ không biết khiêu vũ. Nhưng họ đã sai, khi anh có thể làm điều đó như một vũ công xuất sắc, chỉ là một số thì thích một số thì không" – Gavan nhẹ nhàng bước lên ôm lấy cô từ phía sau, cô dịu dàng nở nụ cười với anh – "Em không thể nhảy vì em đã quên các bước nhảy như thế nào sau thời gian dài, hoặc là không có một người bạn nhảy (Anh thì sao? Arran anh trai của anh? Lucy em đang "xúc phạm" anh!!! @=@)" – Gavan bật cười khi nghe những gì cô nói - "Sẽ không có một ai đã từng khiêu vũ và quên đi nó, nào em có vui lòng được dành thời gian khiêu vũ với anh với tất cả lòng kính trọng không, nữ hoàng của anh?" – Lucy cười nhẹ nhàng gật đầu, tức nhiên là điều đó thật tuyệt khi cô đã thấy cử chỉ tốt bụng của anh, điệu nhảy trở lại với cô ngay lập tức khi cô ấy cảm nhận được tài năng xuất sắc như một vũ công của anh, những điệu nhảy xoay vòng quanh sảnh giữa căn phòng khiến cô vui vẻ trong niềm vui bất tận chỉ riêng của cả hai. Không có sự ngượng ngùng, hành động xấu hổ và giờ là những cử chỉ duyên dáng thu hút của họ dành cho mọi người xung quanh Cair Paravel. Những điệu nhảy không thể học trong một ngày hay một hành động nhỏ, thế giới Narnia lần nữa hiện lên quan trọng khi họ biết ơn sự có mặt và lựa chọn của Người dành cho họ, nếu như không có Narnia cuộc sống nhất định tẻ nhạt vì Susan sẽ không bao giờ hạnh phúc, Peter sẽ không buồn và rồi Edmund sẽ không im lặng trầm tĩnh khi họ rời khỏi. Và sự phản bội sẽ không được tha thứ bởi chính bản thân họ dành cho chính mình, chỉ cần lắng nghe và sẵn sàng để cho những gì vốn diễn ra sẽ diễn ra, những buổi họp mặt gợi nhớ Thời Hoàng Kim về năm tháng hạnh phúc đã đang và vẫn tiếp diễn ở thế giới vĩnh hằng.
Đừng quá vội vàng khi lớn lên, vì đó không phải là tất cả.

Phân đoạn 5:
"Em chắc rằng anh đã đứng ở đó từ rất lâu, có chắc anh không bao giờ mệt mỏi?"- Một nụ cười nửa miệng pha lẫn nét "đểu" đến ngây thơ hoàn toàn mà Lucy dành cho Gavan khi thấy anh chàng đang đứng sau lưng cô ấy trên con tàu khi cô vẫn mơ hồ trong sự ngưỡng mộ của cô dành cho mọi cặp đôi gia đình.
"Vâng khá chắc chắn, anh không mong đợi em lại dậy sớm như vậy?" – Gavan mỉm cười gượng gạo.
"Vâng! Bình thường em chắc chắn không dậy sớm thế này, nhưng đó có vẻ như chính là một sự hào hứng quá mức kể cả trong giấc ngủ" – Lucy thở dài, thất vọng khi anh im lặng và cô không biết nói gì, cô lạc lối trong suy nghĩ cho đến khi con tàu khẽ lắc, nó khiến cô choáng mất thăng bằng và suýt ngã, Gavan đưa tay đỡ eo cô, nhưng theo quán tính cô chống hai tay lấy lan can, anh nhận ra cô không cần sự giúp đỡ và khẽ buông eo cô.
"Nữ hoàng của anh" – anh thở mạnh như cô, trông bối rối, nhưng không chọn cách giải thích là anh yêu cô hay anh đang lo lắng cho sự hiện diện của cô, anh đi thẳng để cô lại trong sự bối rối, tâm trí cô loạn lên.
Gavan suy nghĩ về những gì anh phải làm, anh quan tâm cô ấy và rất yêu cô ấy (cô xinh đẹp và chân thành nhất), anh sẽ hành động vì điều đó và rồi cùng cô về lại Trái Đất hoặc anh sẽ làm tổn thương cô ấy trong khi cô ấy đáng có trải nghiệm tình yêu với một ai khác anh, anh thở dài bước đi chờ đợi đến sự sáng suốt buổi sáng hôm sau.

Phân đoạn 6.1:
Gavan nhẹ nhàng thở dài khi anh lại dùng chính máu bạc của mình và dòng nước mát trong quyền năng của Nữ hoàng Lucy Dũng Cảm để trị thương và phục hồi vết cắt máu cho cô.
"Gavan, anh đừng đi!!!!" – Lucy nắm chặt cổ tay anh.
"Anh không thể đọc được suy nghĩ của em như một phù thủy, Lucy. Nhưng anh biết được một trong nhiều suy nghĩ nhất của em hiện giờ.... Và anh khao khát điều đó hơn mọi thứ trên đời, và tạ ơn Người khi lúc này em đã không đọc được suy nghĩ của anh cũng như anh đã không đọc được suy nghĩ mong muốn của em " – Gavan nói dịu dàng khi vén mái tóc bạch kim lấp lánh của Lucy, lúc này mái tóc nâu hạt dẽ của cô đã trở lại mái tóc thuần khiết của Vì sao, Lucy rất xinh đẹp và đang ngây thơ nhìn anh khiến anh ngây ngất với mọi suy nghĩ tội lỗi của chính mình cho cô. "Anh yêu em, anh muốn bên em, anh muốn ôm em thật chặt, anh muốn em hôn em hơn bất kỳ điều gì trên đời, anh cũng muốn thì thầm tên em cho đến khi bầu trời đêm vạn vật, từ cõi này đến đời đời kiếp kiếp vĩnh hằng... Và rồi đó cũng là điều anh không thể làm" – Gavan thì thầm dữ dội – "Và em được chọn là một Nữ Hoàng của Narnia mãi mãi, đó là vận mệnh không thể thay đổi, dòng máu Ngôi sao chảy trong huyết mạch của anh khiến anh không thể can thiệp, anh muốn được tự do là chính mình bởi Aslan. Tình yêu với một Vì Sao đau khổ như thế nào, làm sao nó có thể ràng buộc bởi Logic và thời gian của con người."
"Tốt! Ít nhất đó là mong muốn lúc trước của anh mà em muốn thực hiện điều đó dành cho anh. Anh sẽ không yêu em và em sẽ không yêu anh, như vậy và chỉ như vậy, vì sẽ không có sự giam cầm... em chỉ có thể hứa điều đó và để cố gắng không bị cuốn đi..." – Trước khi Lucy kịp nói gì thì Gavan đã dựa sát vào người cô, một nụ hôn đặt trên môi cô khiến cô cảm thấy ngọn lửa đang dần thiêu rụi họ kể cả lý trí có thể có, và họ lập tức hiểu ra rằng sẽ không ai thay thế được đối phương trong mắt nhau, mọi thứ dường như thì thầm với tâm trí họ, gió thổi lướt qua lan tỏa những vì sao sáng trên đầu họ, bài hát vang lên thật đẹp đẽ hơn mọi thứ trong cuộc đời. Anh vòng tay quanh eo cô và kéo cô lại gần hơn, cô đặt tay lên vai anh với nụ hôn sâu hơn và nó khiến cô tự hỏi hôn một người nào đó trong thế giới của cô có như vậy không, có như cảm nhận lúc này cô dành cho anh hay anh dành cho cô. Anh siết eo cô và khẽ cụng đầu lên trán "Không~ Lucy! Sẽ không có ai hôn em như anh đã làm, hôn một phàm nhân sẽ không thể như vậy". Lucy đã nghĩ anh không đọc được suy nghĩ của cô và trước khi có một điều gì khác, anh đã hôn cô một lần nữa sâu sắc dịu dàng hơn, cô chợt nhận ra linh hồn và trái tim họ đã kết nối dưới sự chứng nhân của vì sao trong gió.
Cô thở dài khi kết thúc nụ hôn dành cho cô, anh đã không bên cạnh cô, cô không thích cảm giác quay trở lại đứng một mình và thiếu đi vòng tay của anh dành cho cô.
Anh hỏi cô nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng say đắm nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của cô ấy lúc này, anh khẽ miết tay lên má cô: "Xem?"
Lucy bối rối, trong lòng cô không thể nghĩ gì khác ngoài việc hôn anh thêm một lần nữa: "Sao?"
"Mỗi khi bất kỳ người trần phàm tục nào hôn em, em sẽ lại nghĩ đến cảm giác này, và nó sẽ không bao giờ lặp lại bởi một phàm nhân nào khác!". Anh khẽ trả lời cô với đôi mắt đầy đau đớn, anh muốn cô và anh cũng muốn sự tự do, đó là một mong muốn không thể nào thực hiện. Anh biết anh phải rời đi, trước khi anh hôn cô một lần nữa, trước khi anh đồng ý trước ánh mắt nài nỉ của cô.
"Vì sao anh phải đi chứ? Làm ơn, nó là không đủ lúc này cho cả em và anh" – Lucy khẽ gọi anh, anh quay lại với cái nhìn sâu sắc.
"Anh không biết anh có thể làm điều đó bao lâu, trước khi chúng ta đi quá xa lúc này đây. Anh chưa bao giờ cảm thấy sự kỳ diệu của bất kỳ ma thuật nào đã cất lên tiếng hát như nụ hôn chúng ta dành cho nhau và như cách bài hát của sự kết nối linh hồn em và anh. Đó là điều đặc biệt, tựa như một sự thôi miên cho kết nối lâu dài mà từ ngày đầu tiên anh nhìn thấy em, anh biết em cũng cảm nhận được điều đó khi chúng ta hôn nhau, em đã nghe thấy bài hát dành riêng cho chúng ta trong sự kết nối đặc biệt. Bầu trời đã hát cho em nghe, gió thì thầm câu thần chú của vũ trụ, và những vì sao đã dành cho em lời thì thầm của trái tim anh, đó là phép thuật của anh và nó là ngọn lửa vĩnh hằng. Nhưng em, vẻ đẹp, ngọn lửa, niềm đam mê mà em có thể khiến những phù thủy quỳ dưới gối chân của mình, đó là một hấp lực quyến rũ với anh. Anh phải cố gắng rất nhiều bỏ qua nó... " – Gavan thì thầm ấp úng, một lần nữa ôm cô vào lòng.
"Đừng bỏ đi sau đó, hãy ở lại đây với em, lúc này." – Lucy khẽ nói và cô ấy ngước nhìn anh khi vòng tay ôm lấy quanh cổ của anh.
"Miễn là em muốn" – Gavan trả lời, mỉm cười với sự mỉa mai. Cô thở dài, nhắm mắt lại và tựa đầu vào ngực anh, trong lúc này cô muốn anh là của riêng cô ấy. Anh nhìn lên bầu trời, tự hỏi bao lâu trước những điều này sẽ tiêu diệt và phá hủy anh một lần, và có lẽ mãi mãi.

Phân đoạn 6.2
"Vậy bây giờ, em phải làm gì đây?" – Gavan bối rối hỏi anh trai – "Arran, anh phải cho em biết."
"Anh không biết phải nói gì nói với em, anh có thể bỏ qua không?"-Arran liếc nhìn Gavan và anh ta hỏi.
"Anh bảo em cố phớt lờ điều trái tim đã nói, anh hầu như không thể ép mình chiến đấu chống lại sự quyến rũ của nó, và vì một số lý do, cô ấy quyết định thử với em." – Gavan thừa nhận và lướt ngón tay vào mái tóc trông thật đẹp – "Em không biết mình có thể tiếp tục bao lâu nữa trước khi em nhượng bộ hoặc rời đi."
"Gavan" – Cuối cùng Arran nói – "nếu như em quan tâm đến cô ấy, hành động vì điều đó, đừng từ bỏ nó, có lẽ em sinh ra cho trái đất."
"Nhưng nếu em không," – Gavan bối rối – "nếu em không, nếu em làm tổn thương cô ấy thì sao?" – Gavan cầu xin anh trai cho anh lời khuyên lúc này – "Em không thể hủy hoại trải nghiệm cô ấy có thể có cho bất kỳ ai khác."
"Em thông minh, em sẽ nghĩ về điều đó, không cần lo lắng." – Arran nói tự tin vào em trai mình, anh ta bỏ đi để lại Vì Sao trẻ thở dài thất vọng trước khi rời đi, có lẽ mọi thứ rõ ràng hơn vào buổi sáng.
Bạn có thể không biết, bạn chỉ có thể tin, hoặc không.
Điều thu hút mọi người cùng bạn, đó là SỰ THẬT, tất cả chúng ta chia sẻ nó. Tôi thấy trong mình một khao khát mà không có kinh nghiệm hay bài học nào trên thế giới này thật sự thỏa mãn, Điều giải thích tốt nhất, là chúng ta được tạo ra cho một thế giới khác, và bây giờ chúng ta luôn học tiếp những niêm vui và đón nhận món quà trong bài học của mình.

Phân đoạn 7:
Đối với mọi người, một ngôi sao có thể yêu một con người hay một nửa ngôi sao là điều không dễ dàng như mọi người nghĩ. Thật may là, không giống như một Ngôi sao hay một nửa vì sao, họ không phải là một ngôi sao từ khi còn trẻ. Họ bên nhau quá lâu, khi một con người mang danh một vì sao yêu một con người và họ được chấp nhận, nhưng một vì sao lại yêu một con người và thực hiện mọi lời trung thực chân thành, điều đó là không dễ.
Yêu một con người, đủ để từ bỏ bầu trời, đủ để quên đi bài hát từ trái tim mà mình mang theo từ cõi vũ trụ xa xôi trong bầu trời đêm đầy những vì sao, quên đi tự do là một điều tuyệt vời. Yêu một vì sao, đó là điều rất dễ dàng vì cả hai có cùng bản chất. Sống trên mặt đất vô thời hạn, lờ đi lời kêu gọi của trời đêm, đó là sự khó khăn vì hoặc nó sẽ giết bạn hoặc bạn sẽ phải học cách quên, Lucy khác xa bất kỳ phàm nhân nào khác bởi niềm tin cô ấy lôi cuốn một ma thuật mạnh mẽ tuyệt vời và đẹp đẽ. Tình yêu thay thế hết nhiều thứ quyền lực, tính cách, mong muốn, trạng thái và cả không cần câu trả lời.
Có lẽ tôi đã biết nụ hôn của cả hai đặc biệt thế nào? Vì nó là sự tuyên bố kết nối linh hồn của cõi vĩnh hằng bất tận và kể cả sau khi một phàm nhân nào khác hôn cô ấy thì cô ấy sẽ luôn luôn và chỉ nhớ nụ hôn đó của cả hai dù có cố gắng quên như thế nào đi nữa.

Phân đoạn 8.1:
"Em phải dừng lại; thật khó để đứng ở đây; vì vậy xin vui lòng không còn muốn những thứ không thể có." – Gavan lùi lại, thì thầm, nhìn xuống Lucy.
"Sao cơ ạ?" – Lucy bối rối.
"Nếu em muốn hôn anh lần nữa, cứ hỏi và đứng nghĩ thế, vì anh muốn hành động theo sự thúc đẩy ích kỷ. Và anh không thể từ chối điều đó." – Gavan dịu dàng
"Anh đang nói rằng em đừng nghĩ nhưng anh cũng vậy" – Cô buộc tội.
"Anh biết, nhưng anh lại dường như có thể nghe thấy những điều em nghĩ, những gì em muốn, dường như em đang nói điều đó với anh từng chút một" – Gavan trả lời khi anh vuốt nhẹ tóc mai của cô rồi chải mái tóc suông của cô.
"Sau đó anh hãy làm mà đừng hỏi em" – Lucy nhìn vào mắt anh
"Tốt" – Gavan lại cúi xuống hôn cô vẫn sâu sắc nồng nàn dường như không thể dừng lại, đến khi anh buộc phải dừng lại sau vài giây trôi qua. "Anh không thể làm điều này. Nhưng có một điều gì đó về em thôi thúc anh muốn thử, cố gắng phớt lờ mọi thứ và chỉ nghĩ về em. Đáng tiếc đây không phải THỜI KỲ HOÀNG KIM và nếu như có thể, anh sẽ lại đứng cùng nhiều nhà vua và quý tộc, nhưng không phải vậy, chào buổi tối Lucy!" – Gavan nhìn cô khi anh nói và anh bước đi, cô dựa vào lan can, một quyết định táo bạo đến trong tâm trí cô dù anh không thể yêu cô nhưng cô thì có thể. (ĐỊNH LUẬT HẤP DẪN)

Phân đoạn 8.2
"Anh biết, Gavan" – Giọng nói của Arran chậm rãi.
"Gì?" – Gavan bối rối.
"Tiếng gọi của bầu trời mang tông giọng cao, khi chúng ta hướng về bầu trời thiên đàng sẽ không còn nổi đau nơi địa giới, thời gian lại càng thắt lại nhiều hơn trong ngày; chúng ta làm sao tiếp tục hành trình?" – Arran mỉm cười.
"Tiếng gọi duy nhất mà em nghe được." – Gavan thì thầm – "Giữ tâm trí để đừng trả lời tiếng gọi đó, mặc dù, món quà đó trong máu hấp dẫn chúng ta." – Gavan đưa tay vuốt tóc.
"Vậy, để cô ấy nhảy với em, hoặc nói chuyện cùng cô ấy, hoặc để cô ấy nói chuyện với em vì người khác." – Arran thì thầm. – "Một phàm nhân yêu một người phàm dễ dàng hơn cả hai Vì sao yêu nhau hoặc một Vì sao yêu người phàm không dễ dàng. Thật may mắn là không giống như nhiều ngôi sao và một nửa ngôi sao, chúng ta không phải 'ngôi sao' từ khi còn trẻ, chúng ta bên nhau lâu dài hơn thời gian mà con người tưởng tượng được." – Arran buồn bã – "Như anh, thì đã là một Vì sao nhưng lại đến đây thường xuyên để thực hiện sự trung thực rằng anh đã yêu, thật không dễ dàng." – Arran vỗ vai Gavan – "Anh hiểu, Gavan. Sự bất lực giận dữ, may mắn, khả năng đặc biệt là anh có thể giải thích." – Gavan gật đầu – "Yêu một người trần gian, đủ để từ bỏ bầu trời, đủ để quên đi bài hát trong máu mỗi đêm trên bầu trời đêm lấp lánh đầy những Vì Sao, quên đi tự do là một điều tuyệt vời. Tình yêu với một Vì sao khác, thật đơn giản, vì cả hai đang cùng bản chất. Cố gắng sống ở Địa giới vô thời hạn mà bỏ qua cuộc gọi bầu trời, điều đó sẽ giết một trái tim tan vỡ đau buồn hoặc học cách để quên đi." – Arran nhìn vào mắt Gavan – "Nhưng Lucy thì khác bất kỳ phàm nhân nào, cô ấy là Nữ hoàng cũ mang một QUYỀN NĂNG mạnh mẽ của đức tin, sự lôi cuốn của cô ấy nhiều mà mọi người có thể gọi đó là phép thuật, anh đồng ý." – Gavan mỉm cười thừa nhận và Arran lại tiếp tục – "Cuộc gọi của linh hồn kết nối giữa em và cô ấy, cuộc gọi của niềm tin, cuộc gọi từ dòng máu Sao đã có trong lốt phàm trần cô ấy kêu gọi em; em không thể quên, không biết làm cách nào giữa ở lại hay quên đi kể cả quyền lực, sự tinh tế và tính cách hay trạng thái mà em đã nói với anh" – Arran đã chứng kiến họ hôn nhau đêm qua và nó thật tàn nhẫn cho họ - "Nếu như anh và em xứng đáng bị cha mẹ đánh, chúng ta đã làm một điều tàn nhẫn cho các cô gái chúng ta yêu: bất kỳ ai trong số người đàn ông đã và sẽ tán tỉnh và hôn các cô ấy cũng khiến họ nhớ về khoảnh khắc này, bất kể cố gắng quên đi thế nào; thật tàn nhẫn nhưng rất đáng cho nàng Thiên Nga của anh giận dữ và ghét khi cô ấy đã không thể ngừng yêu anh" – Gavan và Lucy chưa bao giờ yêu ai để hiểu cái ý nghĩa cho đến lúc này, họ mới biết, chứ không chỉ đơn thuần sự hấp dẫn trong quan hệ mới mẻ.
"Chuyện gì"- Giọng Gavan trở nên rít lên và lườm anh trai mình – "Dễ nói chuyện về lời khuyên kinh nghiệm, cả hai suy nghĩ về nhau mạnh mẽ như sự thu hút của lực hấp dẫn," – Anh kéo cổ áo anh trai – "như là lôi kéo khác sức mạnh của cô gái, cha đã biết điều này từ lâu nhưng anh vô cảm với sự khắc nghiệt, chú ý."
"Xin lỗi em, em trai" – Arran cuối cùng đã nói – "Anh không bao giờ nghĩ chuyện này lại trở nên phức tạp như vậy, anh có thể cố gắng giúp đỡ nhưng rồi tất cả những điều mà anh chị có thể nói, rằng em đã nghĩ đúng; nếu điuề đó đi ngược đức tin của anh, hãy dừng lại, anh không cần phải bảo em tôn trọng cô ấy, vì em sẽ làm được; cẩn thận và đừng làm bất cứ điều gì sai lầm."
"Em xin lỗi vì đã mất kiểm soát." – Gavan thì thầm.
"Đừng, anh không giúp được gì, đó là sự thật và điều này dần khó hiểu: anh không biết làm thế nào em chăm sóc cô ấy ngoài phép thuật, đó là những gì anh quan tâm." – Arran thừa nhận vì anh chưa bao giờ hi sinh quá nhiều để quay lại, Gavan suy nghĩ rồi mỉm cười, tốt cho anh và cô vì anh biết câu trả lời của mình.

Phân đoạn 9:
Lucy khẽ quay lại nhìn anh (buổi sáng cả hai còn đỏ mặt nhớ lại chuyện đêm qua), cô ấy khẽ bước cố tránh anh nhưng tầm mắt sẽ luôn vượt qua với những người chúng ta để ý và thậm chí dù cách xa vẫn có thể nghe lời thì thầm về người đó từ những người bạn hoặc tâm trí trái tim đối phương. Anh vẫn nhận ra cô, bối rối vuốt mái tóc bạch kim của mình, cố tìm điều gì để nói:
"Em xin lỗi đã không chú ý đến nơi mình nên đến" – Lucy nói nhanh, lo lắng và đôi tai cô đỏ lên trông rất đáng yêu.
"Không, không, đó là lỗi của anh, anh nên nghĩ về những điều anh đã làm" – Anh vội vàng suýt nữa đã xin lỗi cô. Cô nhìn anh đầy mong đợi mà không biết điều đó, cô đã mong anh nói thêm gì đó, nhưng sau cùng lại là sự bất lực vì bất cứ điều gì để nói sẽ lấp đầy khoản trống giữa các câu.
"Chà! Anh sẽ đi đây" – Anh ngừng ngập
"Vâng! Em cũng cho rằng nên như vậy!" – Mặt cô đỏ hồng lên trông đến là yêu Gavan tức điên lên mất vì bản thân và vì sau những gì cô ấy mong chờ anh làm điều gì đó, hành động theo những gì cô ấy không nói với anh, không thể nói với anh mà anh đã biết cô sẽ muốn điều gì, anh chỉ lẩm bẩm vài điều vô nghĩa về việc bỏ đi khiến cô thất vọng. Anh là một ngôi sao nhưng có lẽ anh sẽ lựa chọn cuộc sống trần thế?
Lucy tự hỏi liệu đó chỉ là một sức hấp dẫn đến từ sức mạnh của hai bên như kiểu "Người có ma lực sẽ bị người có ma lực thu hút" hoặc là loại tình cảm ngoài sức mạnh ma thuật, sẽ không có một ai có sức mạnh mạnh hơn/ có quyền lực cao như thế nào có thể nói thế nào là đúng ngoài sự lựa chọn của chính bản thân họ, để không đi ngược lại đức tin của bản thân mình. Vượt lên sự lo lắng của người thân, sự chăm sóc chu đáo của đôi bên với nhau để những ngôi sao được gọi bằng tên.

Phân đoạn 10.1:
"Anh ấy đề nghị hát một bài hát hay về người bạn đời của mình," – Lắc lư dễ dàng theo con sóng hai bên tàu, câu chuyện đã kể.
"Có ai đã không biết về người bạn từ biển hơn thủy thủ thông thường, anh ấy có mái tóc bạch kim và cư xử lịch thiệp như một Vị Vua và thương yêu tuyệt vời gần như bản thân Aslan" – Caspian đã nói. – "Tổ tiên đã kể."
"Và đúng." – Gavan nhìn Arran đang cố mở miệng phản đối – "Cha và tổ tiên bạn kể về anh trai chúng tôi, không già hơn vua ở đây." – Và anh ấy tàn nhẫn – "Kiến thức nói sự thật rằng hơn 800 năm qua đi, với khuôn mặt anh ấy, anh ấy thấy hay quên nhiều như mọi người đã đọc trong chưa đầy 100 năm"
"Đủ!" – Arran gầm lên - "Lắng nghe đây: Có một thủy thủ bị ràng buộc bởi cái bắt tay bởi kẻ phản bội từ Con Người, nhiều năm trước và một chàng trai trẻ tuổi hơn các bạn bây giờ bắt đầu đi biển đã ký kết một hiệp định cùng Gandon; anh ta đã sống nhiều trăm năm để khôn ngoan từ những kiến thức đại dương, anh ta công chính, giúp đỡ và chia sẻ những người khác bằng lòng tốt và bản chất đáng tin cậy; nhưng rồi anh ta học được bài học từ sự phản bội bởi người anh ta coi là bạn, anh ta đi thuyền nhiều năm, hòa mình trong lối sống thủy thủ thương gia dễ dàng; nhưng anh ấy chưa sẵn sàng để kể cho ai nghe về quyền năng của mình khi anh ta là một thủy thủ Vì Sao, họ sợ thứ quyền năng bị bất chấp gọi là Ma thuật, bất cứ điều gì giống vậy; anh ta đã chia sẻ điều đó với bạn mình bằng tâm sự cho lời hứa về cái đầu và đóng dấu bằng bàn tay, nhưng kẻ dối trá đó đã phản bội, anh ta dối trá như thể chuyện thường; anh ta phản bội mọi cơ hội chính đáng, khi Gandon đạt được, tôi bị ném đi như nhiều hàng hóa mặc dù ít tử tế." – Arran đã siết chặt tay gân của mình – "Một Thuyền trưởng đáng kính trung thực đã cứu tôi và chỉ tôi cách giao dịch chính đáng với những gì các bạn biết, tôi học từ anh ta rằng: Lời nói của một người đàn ông có giá trị hơn nhiều so với bất cứ điều gì có thể được đưa ra, bởi vì, ngay cả kẻ nói dối cũng coi trọng lời nói của anh ta hơn; một khi danh tiếng của một lời hứa trung thành không còn nữa, làm sao người ta có thể kiếm sống đàng hoàng được."
"Edmund~" – Lucy trông thanh kiếm màu xanh lục trong ánh lửa trong vỏ kiếm. "2000 năm trước," – Gavan bắt đầu với thanh kiếm trong câu chuyện hành trình – "Hành trình qua Divandandia, hay như người của Vì sao đã gọi cái tên khác như Dedathazuran, Đảo Bóng Tối có những con rông nhỏ như Mezelzaz từ miền Tây hoang dã như con rồng đen cuối cùng. Thanh kiếm của những người bảo vệ ở biển và người dân rất rõ câu chuyện từ bầu trời sao, trái timtrên vùng đất thám hiểm của tổ tiên, câu chuyện về con rồng có thật." – Gavan đặt tay lên Arran. "Đừng nói như thể không tin tưởng vềsự nói dối hay nhiệm vụ tồi tệ." – Arran giận dữ - "Tất cả các bạn, chúng tôi không phải pháp sư mê hoặc người khác, nhưng tôi có thể nói những điều khôn ngoan cho các bạn." –Arran gầm gừ - "Bởi vì tương lai khi chúng ta có thể ảnh hưởng bởi quá khứ, tôi nói những lời từ người của tôi trên thiên đàng không giới hạn, bây giờ là tuyệt vời."
"Thứ lỗi cho chúng tôi, các bạn là những Vì sao khôn ngoan nhất Lumea, những người biết nhiều hơn Con Người và các sinh vật bộ hành trên đất liền" – Caspian cúi đầu xin tha thứ.
"Với những người yêu, các Vì Sao được gọi bằng tên," – Arran khẽ thì thầm – "chúng ta để câu chuyện về Neanacunatilano ý nghĩa hơn nhiều câu chuyện đúng đắn khác, và Gavan."
Và cơn bão đến sớm hơn dự định để cột buồm gẫy vỡ vụn rên rỉ lắc lư cùng con tàu, chỉ có cách dọn sạch như con tàu Hải Quân Hoàng gia chứ không phải thứ rác rưởi từ Biển Orrinian trên những dòng bảo vệ cột buồm cần lèo lái. Đôi mắt xanh pha lê của các Vì sao trở nên hứng thú hơn với mọi việc xung quanh cùng Bánh quy+ nước thịt+ Talail + Nửa lít nước Lroieen còn lại để giao tiếp tốt nhất là tận hưởng không khí ngoài trời cùng người thân duyên dáng hào phóng.
"Di chuyển qua để chia sẻ với anh." – Arran ra lệnh khi ngồi xuống bên cạnh.
"Này, đừng ăn hết, nó là của anh trước." – Gavan kêu lên.
"Nói dối, không phải, đó là lần thứ hai." – Arran mâu thuẫn.
"Anh có nhận ra chúng ta đang chiến đấu vì thức ăn mà chúng ta thậm chí không phải ăn không?" – Gavan cười hỏi.
"Tất nhiên, chúng ta là anh em, điều này làm cho cuộc sống thú vị hơn." – Arran trả lời – "Nếu chúng ta hành động với cha mọi lúc thì đây sẽ là thế kỷ buồn tẻ nhất mà anh từng sống" – Arran nói khiến Gavan lắc đầu cười khúc khích đẩy vai anh trai mình và Arran cười toe toét đẩy lùi.
"Chà, Eustace có chịu uống bất kỳ thứ nước nào không?" – Gavan chú ý đến sự rời khỏi của cậu bé.
Rồi họ đến đảo của Coriankin nơi có cây cầu nhỏ bằng gỗ đỏ nhạt đi qua cái ao xanh đầy hoa Lili xanh ngọc lục bảo và cả trắng như đóa tuyết làm sáng nơi tuyệt hảo, cây thường xuân lướt trên mái nhà nhỏ, cùng nước ngọt tươi mát nếm như thể ngọt ngào đáp ứng háo hức.
"Công nương và những chàng trai Vì Sao." – Coriankin khẽ nói – "Tất cả sắp được trải nghiệm nổi đau trần thế bên ngoài thế giới, và để kiểm tra, để cho nơi hàng ngàn thác nước xanh dịu dàng phát ra bằng sức mạnh thật sự theo chỉ dẫn Ngôi Sao Xanh." – Coriankin nhìn về phía Lucy và Susan – "Mái tóc đen chứa ánh sao đêm cùng mái tóc bạch kim dài lấp lánh, mái tóc nâu hạt dẽ cùng mái tóc bạch kim của sự chữa lành, các cô sẽ quay về nhà." – Và anh ta trông Edmund mạnh mẽ đến tinh thần chưa bao giờ bị cám dỗ lần nữa, bây giờ sẽ bị xé nát từ từ; còn nhà vua, kẻ có ý chí mạnh mẽ không tránh khỏi ác ý lớn và sự rung động; chỉ có đức tin mạnh mẽ mới có thể làm điều đó.
"Chúng ta không phải một ngôi sao của trí tuệ hay kiến thức" – Arran nói và quyết định như mmột người thật sự của riêng họ từ thế giới bầu trời trên Lumea – "Chúng tôi đi và biết nó phải được thực hiện và làm được điều khó khăn của nhiệm vụ, chúng ta được bảo vệ."
"Điều tốt đẹp nhất là chúng ta chưa bao giờ đặt chân vào Narnia một mình." – Lucy mỉm cười lơ đãng và khiến họ rung động thật sự, và Coriankin đã mời bữa ăn cho họ hoàn chỉnh trước khi họ đi thuyền về con thuyền lớn được sữa chữa bởi PHÉP THUẬT SAO Dawn Treader.
"Cha đang có mối bận tâm và Erikk không thích đại dương." – Arran lầm bầm cau mày sâu – "còn Andreth Edila thì lại không thể di chuyển bởi đang mang thai và trở lại bầu trời đêm, ngốc nghếch làm sao."
"Thú vị đơn giản" – Gavan giật ly rượu khiến một Vì Sao say – "Đi ngủ, thật là điều không thể yêu thích: Anh ấy trông như người bình thường giả vờ đến khi trở lại Narnia sợ bị nguyền rủa lang thang trên đại dương đẫm máu bất tận này mãi mãi, mong đợi dù sớm hay muộn." – Arran đi loạng choạng về phía phòng trên con tàu lắc lư. – "Chết trong đại dương sâu thẩm với ma thuật hắc ám trong vùng nước bị nguyền rủa, anh ta có quá khứ, bằng tuổi và già hơn đại dương trong cơn ác mộng trong cuộc sống chìm đắm của thời gian."
"Kiểm tra gì?" – Lucy thì thầm – "những người đã tan vỡ vì quyền tiêu diệt Bóng tối bằng đức tin của hy vọng và ánh sáng, đi, kiểm tra nếu yêu cầu. "
"Sao," – Arran khẽ nói – "Tôi nhớ tất cả những người tôi yêu thương nhất bằng lòng biết ơn tràn ngập trong trái tim của tôi."
"Tất cả chúng ta luôn hoàn hảo, chỉ cần lắng nghe trái tim đầy Ánh Sáng, thế giới buồn tẻ sẽ không còn những Bóng Tối." – Lucy nhẹ nhàng nói. –"Lời nói của vua Edmund có trọng lượng như vậy với tài năng tuyệt vời, anh ấy sẽ làm thế giới trong Adelaide Elfleda Estherilys trở nên ý nghĩa tốt đẹp hơn, anh ấy có trí tuệ che giấu; tất cả đều có khả năng đó, cho đến khi chúng ta tìm về chính mình." – Lucy thở dài.

Phân đoạn 10.2:
"Đã có điều gì đó khác và vì sao anh không thể kể tiếp" – Lucy hỏi anh
"Điều nào là khác, tất cả anh em của anh đều nghe những vì sao kể chuyện và biết được về tình yêu đó, như thế nào để điều đó không phải sự thật? Và em đang tiếp tục nói chuyện với anh trong khi nhiều người nói chuyện với em " – Gavan nói
"Em đã từng nói, em muốn hiểu thêm về NHỮNG VÌ SAO như cách em biết thế giới Narnia này, em đã dành 20 để tìm hiểu và giờ em vẫn sẵn sàng để hiểu biết thêm về các anh" – Lucy trầm lắng.
Gavan như nhìn thấy trong tâm trí mình một tầm nhìn về cả hai, sự quan tâm mà anh dành cho cô đủ để biến những gì cô đã ước mơ vào ban đêm và hình dung vào ban ngày, tất cả thành một sự thật ước muốn mà anh sẽ kiểm tra để bắt lấy, như cách Arran làm điều đó cho Alezea biến tất cả thành sự thật vì anh yêu cô ấy.
Và khi lên sàn tàu, cô đã thấy mình ở Narnia trong chiếc váy bạc của thời kỳ Hoàng Kim với nếp gấp mềm mại, chiếc váy nhẹ nhàng lượn sóng và cô cảm nhận được làn gió trên gương mặt mình với không khí trong lành.
"Gavan! Anh ở đâu? Em không muốn ở đây một mình." – Lucy khẽ kêu tên anh – "Vì sao anh lại làm điều này cho em? Anh đã nói là anh không thể?"
"Anh đã nghĩ mình không quan tâm, anh nghĩ mình có thể bàng quang nhìn em và rời đi dễ dàng, nhưng rồi cảm xúc đã mách bảo anh rằng trong lý trí anh vẫn yêu em. Anh đã nói với em rằng anh chỉ có thể biến điều đó thành sự thật nếu anh quan tâm sâu sắc đến một người mà anh sẽ trao cho cô ấy, và giờ đây anh đã quan tâm em theo cái cách mà anh đã nói. " – Gavan mỉm cười dịu dàng ôm cô ấy vào lòng. "Anh không biết được và hiểu sâu sắc tình yêu, tất cả đều mới giống như em lúc này vậy, và anh chắc không thể làm điều này cho bất cứ ai ngoài em" – Gavan không chắc về điều này nhưng trực giác của cô trong tâm trí anh, và cả trái tim cùng tâm trí anh nhắc nhở anh đó là điều đúng đắn. Lucy bước đến bên anh và nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của anh, anh nhìn cô mỉm cười buồn bã - "Đây thật là một điều tốt đẹp nhất mà anh đã biến nó thành sự thật cho em, nhưng nếu anh quan tâm đến một nửa của mình như những gì đã nói thì anh đã không dẫn dắt em, khiến em quan tâm. Lucy, từ sau đêm qua trở đi, linh hồn chúng ta đã gắn kết một lần cho mãi mãi, không một phàm nhân nào có thể thay thế cảm giác mà anh mang lại cho em, đó không phải là điều anh nên nhắc đến với lòng tự hào." – Gavan thì thầm, vòng tay quanh eo cô – "Anh không thể nói hay giải thích được điều đó cho em, có thể là Phép thuật trong NHỮNG VÌ SAO hoặc sự bất tử của chúng ta, khiến con người bị cuốn hút vào ma lực không cưỡng lại được"
"Nhưng anh vẫn bị cuốn hút bởi em, anh đã nói đêm đó." – Lucy ngước nhìn anh bằng đôi mắt xanh và mỉm cười tinh nghịch. – "Và yêu em"
"Vâng! Đúng là vậy! và điều này đem lại may mắn thuận lợi cho chúng ta"- Gavan trầm ngâm, Lucy mỉm cười và cô ấy đã thở dài/ thỏa thuận gì đó mà anh không biết, vì lúc này anh ôm lấy cô khi cô tựa ngực vào anh và nhìn ra xa nơi chân trời nơi mặt trời đang lặn dần sau ngọn núi phía xa của Narnia.
"Và Lucy, chúng ta sẽ quay lại trước khi có ai đó cần chúng ta" – Gavan bật cười nhéo mũi Lucy, nắm lấy bả vai cô dịu dàng.
"Em luôn thích cảnh hoàng hôn ở Narnia như thế này" – Lucy ngắm nhìn xung quanh và mỉm cười.
"Thật là đẹp! Tuy nhiên, chúng ta phải quay về thôi!" – Gavan nắm tay Lucy cụng lên trán cô, cô ấy cười và nắm tay anh khi dựa vào anh, cô thấy dưới chân cô dần trở lại sàn tàu nhưng có một thứ không biến mất đó là CHIẾC VÁY BẠC của cô ấy ở Narnia.
"Tại sao em lại không thể giữ nó" – Anh mỉm cười rạng rỡ.
"Thật tuyệt vời!" – Cô vuốt chiếc váy mềm mại và xinh đẹp của cô, cô hôn lên má anh và anh cũng ôm cô một lúc.
"Điều này sẽ trở nên khó khăn hơn hoặc dễ dàng hơn, anh không biết nữa Lucy, anh cũng không cách nào có thể nói cho em được " – Sau một lúc họ buông nhau và thở dài, anh quay về Cabin của mình, còn cô tìm đến Susan, chỉ đơn giản hơn cho cuộc trò chuyện vì Susan cũng nhận ra tình cảm Gavan dành cho em gái mình từ cái nhìn đầu tiên trên tàu kia. Gavan chỉ mong cuộc sống tự do thoát khỏi cung điện, nhưng lại rất yêu Nữ hoàng Lucy, anh ta chỉ muốn tìm lại chính mình.

Phân đoạn 11:
TRỊ THƯƠNG BẰNG BÀI HÁT CỦA CÔ ẤY
(Hát bằng tiếng Tiên tộc "Healing Incantation")
*Flower, gleam and glow
Let your power shine
Make the clock reverse
Bring back what once was mine
Heal what has been hurt
Change the Fates' design
Save what has been lost
Bring back what once was mine
What once was mine*
Tình yêu lãng mạn tràn ngập cảm xúc, kết cục tràn ngập cảm xúc chạm đến mọi trái tim, khám phá ý nghĩa đích thực của một tình yêu vô điều kiện
"Con yêu, cảm ơn con vì con đã giúp đỡ mẹ, con đã nhắc nhở mẹ, không phải ba không để lại gì, ba đã để lại con cho mẹ đây. Con yêu quý của mẹ, có đúng vậy không con? Là con của chúng ta đó, Kobori! Em sẽ miễn cưỡng mà sống tiếp. Em hứa với anh trong những ngày tháng sau này, em sẽ tiếp tục cố gắng sống cho thật tốt. Vì con của chúng ta/Hideko, Ang của anh, anh chưa từng rời xa em, anh sẽ luôn bên cạnh em mỗi phút mỗi giây. Hãy đợi anh, anh sẽ đưa em tới sống trên vì sao của nàng tiên ở trên dải sông Ngân Hà. Chúng ta sẽ lại được ở bên nhau!"
"Tình yêu sâu sắc phải được vung đắp từng ngày. Vượt qua gian nan cùng trải qua nhiều thử thách thì tình yêu mới có thể Người cầu hôn."
Amarie: Thích và Yêu khác nhau thế nào?
Calad: Thích một bông hoa sẽ hái nó xuống, còn yêu một bông hoa sẽ tưới nước cho nó. Thích một chú chim sẽ nhốt nó vào lồng, yêu nó thì sẽ thả nó tự do bay lượn. Thích là ý muốn được chiếm hữu, nhưng yêu chính là thành toàn. Đối với tình yêu nam nữ, đại khái mà nói: Thích chính là "Bàn tay duyên dáng, trán cao mày dài, nụ cười duyên dáng, mắt sáng long lanh". Còn yêu là đợi những thứ này sau khi bị thời gian bào mòn hết đi nhưng vẫn nguyện ý dìu dắt lẫn nhau cùng nhau đi đến cuối đời. Hi vọng mỗi ngày con đều nhận ra điều tốt đẹp đó
"Tình yêu như nước, nóng lạnh thế nào, chỉ có người trong cuộc mới biết. Tình yêu đúng là như nước, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền"
The winter may pass and the spring disappear
The spring disappear
The summer too will vanish and then the year
And then the year
But this I know for certain: you'll come back again
You'll come back again
And even as I promised you'll find me waiting then
You'll find me waiting then
Oh-oh-oh ....
God help you when wand'ring your way all alone
Your way all alone
God grant to you his strength as you'll kneel at his throne
As you'll kneel at his throne
If you are in heaven now waiting for me
In heaven for me
And we shall meet again love and never parted be
And never parted be!
Xin thánh thần cứu giúp chàng quỳ gối trước mặt Người. Con sẽ chờ chàng nơi đây cho tới khi chàng quay lại. Hoặc nếu chàng chờ con nơi thiên đường, con sẽ gặp chàng trên cao ấy. Phải rồi, ta sẽ chờ chàng nơi ấy.
Máu đã ngừng chảy, bởi đã đến giọt cuối cùng. Đôi môi vẫn mỉm cười, toát lên niềm hạnh phúc từ con tim vào thời khắc cuối cùng... Sao ơi, đừng vội tắt, trăng ơi đừng vội lặn... Trái tim anh bảo rằng anh yêu em, mãi yêu em... Phía cuối chân trời, một vì sao nhấp nháy những tia lấp lánh như đang nhìn xuống dịu dàng an ủi người bên dưới.... Dookmali, hoa nhài trắng ngần thanh sạch như trái tim anh..... Trái tim có thể tan nát theo con người đó mãi mãi, nhưng thật lạ là ta có thể sống tiếp khi tim mình đã vụn vỡ tan tành...
Nếu anh chờ em ở nơi thiên đường em sẽ tới gặp anh ở nơi trên cao ấy..
Phải rồi, em sẽ tới gặp anh ở nơi đó....."
Chị của em, em đã từng biết rất nhiều về tình yêu trong sự chứng kiến từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, cũng như mẹ chúng ta. Điều duy nhất mà em có thể chịu được khi chiến tranh, đau đớn, lừa dối, ghét nhau... nó làm em chỉ muốn quay đi không bao giờ nhìn lại nữa. Nhưng, em có thể chịu được, em muốn nhìn thấy tình yêu của nhân loại, dù ta có thể tìm kiếm đến tận cùng vũ trụ thì cũng không thể thấy cái gì đẹp đẽ hơn điều đó nữa. Tình yêu là không điều kiện, không thể đoán trước được, nó đến bất ngờ, không thể kiểm soát, không thể kìm nén, nhưng nó dễ biến thành sự thù ghét. Điều quan trọng nhất của tình yêu, đó là trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau, không cần sự trao đổi, không quà, không tài sản, không cần sự dâng hiến, không có gì ngoài điều chúng ta biết rõ là trái tim đối phương và trái tim đó có chỗ dành cho ta. Chúng ta là hình dạng của một con người, nhưng lại có trái tim của vì sao, Cha đã nói rằng sẽ không có ai có thể sống mãi mãi ở thế giới loài người, trừ người có trái tim của một vì sao, và để làm điều đó, đó là ngọn nến Babylon được thắp sáng, sống hạnh phúc đời đời kiếp kiếp"
Đó là bông hoa đẹp nhất tượng trưng cho sự vĩnh hằng. Aslan như một đứa trẻ và thỉnh thoảng còn rất teen nữa. Gia đình ta đã được học nhiều điều từ ông ông ấy đã kể ta nghe về mình làm sao để có lọ thuốc trị thương. Ông ấy kể là mình đã cắt đóa hoa khi nó đang ra hoa và nấu tan chảy cùng hơi giá lạnh làm thành lọ thuốc trị thương và giao cho ÔNG GIÀ NOEL tặng chúng cho dì. Đóa hoa đó có tác dụng làm bùng cháy ngọn lửa bất diệt của sự sống, hồi sinh trái tim hàng tối cho Narnia... Ở trong khu rừng phía tây nơi mà lịch sử gia đình ta bắt đầu và họ nói đó là loài sinh vật tốt nhất để bảo vệ mọi người khỏi cái ác.
Cuộc phiêu lưu đã thay đổi tất cả trong sự biến mất, lạc bước, những sự tìm kiếm rõ ràng hơn trong cuộc phiêu lưu, truyện cổ tích luôn có một hạt sự thật trong đó, không si ngốc nghếch để mãi mãi như vậy, vì chúng ta học hỏi từ những sai lầm trong quá khứ, để tiếp tục tiến về phía trước trong sự phát triển thay đổi tuyệt vời, tiến vào khoảng không của cuộc phiêu lưu mới mà không dừng lại quá lâu để tự trách bản thân mình.
Khi tinh tú chiếu lấp lánh
Gió thở than ngưng đọng
Khi bóng đêm phủ ngoài đồng
Có ánh nến lập lòe
Từ túp lều trên đồi cao
Đèn soi sáng dẫn tôi về
Ôi ngôi nhà êm ái ngôi nhà xinh xắn
Tuy đơn sơ nhưng không đâu bằng nhà. Dưới ánh sao, dưới ánh sao,
Chúng ta hãy rong chơi, vui vẻ và thong dong. Bởi không có gì trên thế gian này
Thân ái bằng một nửa em và anh.
Như những nàng tiên trong bóng mát Của khu rừng chúng ta ẩn vào,
Với tiếng hót líu lo của chúng ta,
Bởi đêm tối tạo ra cho khúc ca.
Khi không có ai lắng nghe,
Hoặc khiển trách chúng ta về niềm hân hoan
Dưới ánh sao, dưới ánh sao,
Chúng ta hãy rong chơi, vui vẻ, thong dong.
Trong ánh sao, trong ánh sao, Khi ánh dương khép lại giọt sương, Khi họa mi cất vang tiếng hót
Bài hát cuối cho bông hồng; Trong đêm thanh vắng mùa hạ Khi gió nhẹ đùa vui,
Từ tia sáng lấp lánh của nhà chúng ta Chúng ta sẽ nhẹ nhàng trốn đi. Nơi nước bạc thầm thì,
Bên bờ đại dương,
Dưới ánh sao, dưới ánh sao,
Ta lang thang, vui sướng và tự do.

Phân đoạn 12:
MERMAID
1. Khi Mermaid gặp chân mệnh của đời mình, người hôn phối có khả năng đọc được tâm trí của họ và yêu họ (dĩ nhiên);
2. Mermaid có khả năng xóa đi ký ức của con người chỉ bằng cái bắt tay khi họ không muốn họ nhớ về chuyện của mình;
3. Ở trên bờ họ sẽ có hình dạng con người, nhưng một khi xuống nước họ sẽ hóa thành Tiên Cá xinh đẹp;
4. Họ có thể cho người khác thấy ký ức liên hệ giữa họ và người đó;
5. Tiên Cá (chỉ có một người được xem như là một nữ thần xinh đẹp đó là nữ thần Calissa, một trong những tạo hóa của Ngài);
6. Có hai loại tiên cá:
a. Tiên cá xấu tính: Mê hoặc bằng giọng hát, để thủy thủ té xuống biển chết, sau đó họ sẽ lén lút lấy xương làm dụng cụ âm nhạc;
b. Tiên cá tốt tính: cất giọng hát thông báo về hiện tượng thời tiết xấu sắp xảy ra, giúp các tàu thuyền nhanh chóng chuyển hướng hoặc ghé vào hòn đảo nào đó để tránh. Cũng có khi họ cứu sống những thủy thủ bị đắm tàu. Những thủy thủ này sau đó sẽ ở lại đảo/ dưới đáy đại dương sinh con đẻ cái cùng người cá và dần dần biến thành "Mermen" – người cá nam của chúng ta Và....
p/s: Tuy nhiên, NỮ HOÀNG CALISSA luôn phát hiện những hành động của các nàng Tiên Cá xấu tính đó, bà sẽ dùng tấm lưới dày của mình vớt tất cả các thủy thủ rơi xuống biển, họ sẽ thành cư dân của đại dương dưới hình dạng một Người cá Nam kết hôn và sinh con cùng những nàng tiên cá tốt đẹp. Dĩ nhiên, sẽ có sự trừng phạt rất khắc nghiệt, vị thần biển chồng bà sẽ cho lệnh đày họ xuống hòn đảo trên các mỏm đá trên đảo Anthemoessa nằm giữa vùng biển Sicily và Italy.
7. Các nàng Tiên cá có khả năng tiên tri: một nàng tiên cá đột nhiên xuất hiện và tiên đoán về một mùa màng thất thu cùng một đợt dịch bệnh sắp xảy ra để người dân chuẩn bị phòng tránh;
8. Biến hình nhiều hình dạng;
9. Con người sẽ sống lâu hơn bình thường – 800 tuổi: Có một bí mật là nếu bất kỳ con người nào vô tình ăn được một chỉ một miếng thịt của nàng tiên cá (những nàng tiên cá xấu tính) người đó trở nên bất tử hoặc sống một quãng đời rất dài, lên đến 800 tuổi;
10. Cuốn sách "Speculum Mundi" do đích thân Bộ trưởng Anh John Swan xuất bản có ghi chép rằng người cá tỏ ra hòa nhập với cuộc sống của "người trần" khá nhanh; 11. Mái tóc xanh dương, gương mặt giống như loài người, hai tai họ nhọn lên đều và giọt nước mắt họ khóc sẽ hóa thành ngọc trai;
12. Họ có thể thở dưới nước và con người thì không (trừ khi con người được ban sinh mệnh của Người Cá, chấp nhận ở lại kết hôn trở thành cư dân đáy biển – có trường hợp sau đó nhớ nhà gì đó, họ quay lại đất liền, thì nhân gian đã qua mấy trăm năm, gia đình họ mất từ lâu, sau đó họ sẽ không bao giờ quay lại được nữa, có thể buồn bệnh chết hoặc là tan thành tro bụi, tùy mức độ - Trong trường hợp thời gian ngắn, chỉ có một cách là dùng một loại tảo biển tên là Ellenya);

Phân đoạn 13:
Những vì sao – Varda, Lilliandil, Lilliendil, Arwen cùng Ramandu – một ngôi sao
Bethlehem vinh quang, Ngôi sao nổi tiếng đã được sinh ra bởi một thế giới cũ – con gái Evenstar - quyết định sự sống của con người thế gian:
Thực hiện một cách lại vui vẻ, một cách tốt nhất để thấy điều tốt đẹp ngay từ đầu, những khoảnh khắc đáng trân trọng. Đó không phải là sự vinh quang hào nhoáng, không phải các vì sao sẽ nhảy múa trên bầu trời để tuyên bố sự hiện diện của Người, không phải thông điệp bài hát đó là niềm vui và hy vọng, một lời hứa cho những ai sẽ nghe được Người, rằng Người yêu thương họ thì những người theo chân Người sẽ được giữ trong cánh tay bảo vệ của Người. Những ngôi sao không quá khác biệt nhau, giữ được bản chất của mình bất kể địa điểm hay ở bất kỳ thế giới nào, họ hát những lời khen ngợi Người đã để họ ở đó, để có VŨ ĐIỆU VĨ ĐẠI.
Chúng ta tuyên bố thông điệp của mình, mặc dù những ngôi sao khác nhau sẽ làm vậy theo cách khác nhau, trái tim sẽ luôn luôn giống nhau. Một cách khôn ngoan và cổ điển, để còn nhiều điều tuyệt vời thế nào, nếu chỉ có một người có thể biết tất cả mọi thứ, sau đó phần còn lại của chúng ta hài lòng với niềm vui liên tục với sự hiểu biết ngày càng tăng của mình. Không có sự phân biệt nào về tầm quan trọng đối với bất kỳ tuyên bố yêu thương nào về Người mà chúng ta đã được phép đưa ra.
Bởi vì bất kỳ tin nhắn nào của chúng ta đưa ra còn phụ thuộc vào niềm tin của đối phương? Nhiều người cầu nguyện dưới vì sao, vẫn có người nghe và chọn không hành động theo nó, có người nghe và vẫn trả lời. Nó khác nhau ở thời điểm và thế giới sẽ khác bởi người chọn cách lắng nghe. Có lúc nào đó là những cái tai điếc không thèm nghe đến, dù những ngôi sao đã cho họ biết về vị Vua thật sự của các vị Vua. Có thế giới như ở đây của chúng ta, những người không chỉ nghe, mà còn tham gia, với những món quà danh dự được trao tặng cùng vinh quang xứng đáng đầy tài năng, đó là phước lành của những vì sao.
Ở đây, phước lành lan tỏa thật sự bởi bài hát được nhảy với những VŨ ĐIỆU VĨ ĐẠI thật sự với những niềm vui của chúng ta ở đây, ấm áp và mạnh mẽ vang lên bầu trời biến bài hát của những vì sao thành điều chúng ta muốn nói thật sự, với nhiều cách yêu thương mà chúng ta biết rõ nhất. Chào mừng sự ra đời của ĐẤNG CỨU THẾ!
Đã từng có lần chúng ta từng cho rằng mình đã hiểu rõ hoàn toàn, nhưng giờ đây rất rõ sự hiểu biết chỉ là một phần nhỏ của sự thật ở thế giới thật sự này. Thật thú vị để khám phá, một điều thú vị mà chị luôn tự hỏi đã trở nên rõ ràng, và nó đã mang lại cho chị một niềm vui. Tại sao Narnia cũng có Giáng Sinh, khi ở đất nước chúng ta ở Arda cũng đã có? Cuối cùng chị đã hiểu, em gái em không nên cười một cách thích chí khi đọc đến đây, em rất bí ẩn rồi. Giáng sinh là lễ kỷ niệm ngày sinh mà Người giáng thế ở phàm gian, và lễ phục sinh ngày mà em ở Bàn Đá cùng Người cũng tương tự như thế không, Người hi sinh không phải để cứu một Người mà để cứu những người khác nữa. Người làm thế ở Narnia, để thế giới thật sự cũng xảy ra như thế như đúng bản chất vì lợi ích tất cả mọi người trên thế giới, nhưng Người đã làm. Và bị đối xử tàn bạo, cũng như em đã biết... Để rồi sau ba ngày, sự phục sinh đã quay lại, ánh sáng tỏa sáng trong bóng đêm tối tăm. Em gái chị biết em đang rất hạnh phúc như chính em là ánh sáng trái tim Người. Có thứ gì đó trên trời không thể nghe được, đó là âm nhạc của các vì sao, âm nhạc chưa bao giờ ngừng lại từ khi họ xuất hiện, liên tục dài lâu mãi mãi. Quen thuộc để ta luôn lắng nghe hàng đêm, mọi lúc có thể cho phép, và ở mọi lứa tuổi. Không bao giờ ngừng lại ca khúc về Người, với mỗi ngôi sao là bài hát riêng của Người, để họ chơi trong giai điệu lớn của thiên đường. Mặt trời cũng tham gia với ánh sáng ấm áp mà chúng ta tìm thấy ở Người, Mặt trăng phản ánh tình yêu và sự dịu dàng mà anh ấy phản chiếu từ ánh sáng Mặt Trời. Họ luôn nghiêm trọng trong sự tuyên bố về Người, không ai trong chúng ta có thể nghe mà không bao giờ nhảy theo điệu nhảy vui vẻ của họ, vì họ sẽ luôn ca ngợi Người như chính bầu trời đêm chị đã luôn nhắc nhở họ theo chân Người.

Phân đoạn 14.2
Hai điều ngăn chúng ta hạnh phúc, sống trong quá khứ và quan sát người
khác;
vì vậy hành động chính đáng, yêu thương bước đi khiêm nhường để có thể giúp đỡ người khác như một đặc ân và vinh dự.
Khi cuộc sống đặt chúng ta vào khó khăn, đừng hỏi 'Tại sao lại là tôi?' mà hãy nói 'BIẾT ƠN ĐÃ ĐỒNG HÀNH CÙNG TÔI' bởi vì khó khăn thường chuẩn bị cho những người trông bình thường một số phận phi thường của định mệnh.
Không thể giải thích loại tình yêu như ở đây:
- Susan sẵn sàng từ bỏ Adelaide Elfleda Estherilys để bên người cô ấy
yêu;
- Edmund không gặp Serena suốt 1800 năm, nhưng họ vẫn yêu nhau
bằng tất cả những gì họ có.
"Lucy!" – Gavan ôm lấy cô ấy – "Nghe này, mặc dù chỉ một ngàn hoặc nhiều ngàn năm hơn, anh thật sự đã nói dối để đừng khiến em kinh ngạc: chúng ta đã bất tử, bởi vì cứ sau mười năm chúng ta giữ cái nhìn của mình về cuộc sống, và chúng ta đã 20000 tuổi từ lâu nếu tính theo năm của con người."
"Ngủ và vì thế thời gian điệu nhảy các chòm sao xa hơn," – Lucy chảy nước mắt – "may mắn Người giữ cuộc sống chúng ta bây giờ, làm sao trên Dawn Treader như khu vườn đẹp đẽ mê hoặc với những mùi hương tràn ngập không khí, hoặc ngoạn mục như kỳ quan của đáy nước sủi bọt vô hình"
"Lucy," –Gavan nắm tay của cô – "rất nhiều thứ không giải thích bởi bề ngoài của suy nghĩ logic trong nhiều tình huống, bởi vì một tình huống xảy ra nhiều khi em không thể kiểm soát mà tính logic lý trí không giải quyết được, nhiều thứ bên trong sâu sắc hơn bên ngoài có được" – Lucy gật đầu.

Phân đoạn 14:
Trên đảo Coriankin chắc chắn Gavan tỏa sáng vì là những vì sao tỏa ra những màu sắc khác nhau như đỏ, cam, lam, lục và họ chỉ tỏa sáng với những người nhất định khi họ ở xung quanh. Đấu tranh giữa những tư chất Vì sao và Con Người, 1⁄2 thì muốn thờ ơ với mọi thứ diễn ra xung quanh, 1⁄2 thì sẵn sàng đề xuất ý kiến (50% lạnh lùng và 50% ấm áp)
"Anh nghĩ những đám mây sẽ là gì, Gavan?" – Cô ấy ngước nhìn những đám mây mơ màng hỏi anh.
"Anh không biết, Nữ hoàng Ngọt ngào, có lẽ là vùng đất hoang dã. Anh không thể nói gì thêm" – Anh mỉm cười ngắm nhìn Lucy đang nhiệt tình, không hề biết mệt mỏi, ngay những điều nhỏ cũng thật thú vị.
"..." – Lucy mỉm cười khi anh nhìn cô chăm chú.
"Em tràn đầy sức sống, vào lúc này rất dễ khiến anh bị mê hoặc, anh có thể dành nhiều thời gian thậm chỉ cả đời dài sau này khiến em hạnh phúc" – Anh trả lời với nụ cười nhẹ trên môi.
Lucy không biết nên nói gì, cô đỏ mặt cúi đầu, cảm giác ấm áp hạnh phúc lan tỏa khi cô bên cạnh Gavan và lắng nghe anh nói, nhìn cách anh hành động. Nó thật tuyệt vời, nhưng cô cảm thấy nó quá nhanh như một giấc mơ, cô sợ tỉnh giấc trong đau đớn. Gavan chăm chú nhìn cô, tự hỏi mình mối quan hệ với cô sẽ đi đến đâu, có phải anh thật sự theo đuổi sự quan tâm dành cho Lucy, nữ hoàng của anh. Khi không có sự thách thức, trong lúc này, anh gần bên cô khiến anh cảm giác sự lựa chọn ấy vô cùng đơn giản, anh như không mong muốn nhiều về bầu trời nữa. Nhưng anh không thể ở bên cạnh cô, bởi cuộc sống không cho phép sự ích kỷ đó, nó đáng giá để anh hy sinh?
Và trong lúc này, anh chợt nghĩ một nổi đau xé nát trái tim anh nhiều hơn, đó là sự ra đi của cô, không phải hôm nay thì ngày mai, rồi ai sẽ nói anh biết khi nào cô quay lại? Anh có thể sống với sự đau đớn đó mà không chết? Không điều này là không thể vì luôn có hy vọng sau những tuyệt vọng, anh sẽ không bỏ cuộc, hy vọng tỏa sáng như mảnh vỡ lăng kính trong bóng tối. Khi anh nhìn lại cô lần nữa, tâm trí của anh lang thang và trở về ánh mắt của cô, anh quyết định để mình hành động theo cảm xúc, anh muốn xem điều gì xảy ra vì lúc này anh biết mọi quan điểm của anh đã thay đổi toàn bộ vì tương lai ở bên cô.
"Em muốn tìm kiếm điều gì?" – Anh gật đầu về đám mây nơi xa xôi.
"Em không biết. Chỉ là em mong thấy một điều gì đó trong ngày hôm qua còn lại, khi mọi thứ vẫn còn rất đơn giản với em, như những ngày em còn trẻ hơn và lớn lên lần nữa." – Lucy nói một cách đăm chiêu và đỏ mặt khi nói lên mong muốn của mình.
"Điều đó an ủi anh rằng, với tất cả những gì mà một người đã trải qua, không phải tất cả là tốt hoàn toàn" – Gavan khẽ nói.
"Vâng" – Lucy thì thầm khi cô rời mắt khỏi anh nhìn về hòn đảo lớn.

Phân đoạn 15:
Sau bữa tối, Lucy đứng trên boong tàu với đôi mắt dán chặt về phía NGÔI SAO XANH, cô ấy cần xác định rõ nhiệm vụ của mình trong chuyến đi và món quà là tình yêu của một vì sao. Gavan đã bước sau lưng cô khi anh cần bình tĩnh hơn, trong mắt của anh lúc này, nữ hoàng Lucy Dũng Cảm của Narnia chính là cô gái xinh đẹp và can đảm nhất trong toàn bộ hải đoàn của Hoàng Gia. "Đó hẳn là vẻ ngoài của Constance khi cô ấy biết người yêu mình là một ngôi sao".
"Chào Gavan! Em chỉ đang tự hỏi về Ngôi Sao đó phải như thế nào. Tất cả thật thú vị; đáng ngạc nhiên khi biết rằng một trong số những ngôi sao đó có ánh sáng tuyệt vời như anh." – Lucy nói và quay lại nhìn bầu trời, cô mỉm cười dịu dàng.
"Đó là điều em đang nghĩ đến?", Gavan nhận xét với nụ cười chu đáo, anh đến bên cạnh ôm lấy eo cô.
"Là điều đó!" – Lucy liếc nhìn anh với cái nhìn trìu mến ngây thơ đáng yêu.
"Phải! Em là người tò mò, và đó là lý do em tìm thấy Narnia trước tiên, nữ hoàng Dũng Cảm của anh" – Gavan nói và dựa vào lan can nhìn lên bầu trời.
"Đối với em, đó là lời tâng bốc đáng yêu" – Lucy mỉm cười, huých nhẹ vào vai anh trước khi anh đứng thẳng lại.
"Đó là những lời nói chân thành nhất"- Gavan thở dài một chút, liếc nhìn cô. Anh thấy cô lúc này trông rất đáng yêu, như đang tận hưởng điều gì đó, và ngạc nhiên trước những điều đơn giản như thể chúng quan trọng tuyệt vời. Anh chưa thấy ai đó nhìn NHỮNG VÌ SAO theo cách của cô ấy, yêu họ mà không không biết về họ, cô ấy như cô gái vì sao từ câu chuyện truyền kỳ, truyền thuyết Narnia.
"Chuyện gì vậy? Anh đang gặp rắc rối ư?" – Lucy chú ý cảm xúc của anh, cô khẽ dịu dàng hỏi, nụ cười duyên trong gió gieo vào lòng anh nỗi sầu muộn nhưng anh cũng quyết tâm cho một quyết định.
"Lucy! Anh lo lắng vì em sẽ rời đi, đó là những điều sẽ xảy ra, không, em biết điều đó sẽ xảy ra bất kể em hay anh nói điều gì đi nữa. Em đã hai lần rời khỏi Narnia, anh lo lắng vì nó trở nên yên tĩnh hơn và anh chỉ nghe thấy em dù ta cách xa nhau, anh bỗng thấy rõ ràng bầu trời không quyến rũ anh cho mục đích như xưa" – Anh khẽ dịu dàng để trán mình lên trán cô, đôi mắt thẳm xanh của anh chạm vào đôi mắt nâu dần hóa thẳm xanh của cô ấy, một vài sợi tóc bạch kim rơi trên trán anh trong gió. "Anh đang nói gì vậy?" – Lucy đặt tay lên cánh tay anh, sự quan tâm phản chiếu trong ánh mắt dịu dàng của cô.
"Rằng có lẽ anh đã không được tạo ra để trở về bầu trời, sau tất cả, em mới là bầu trời của riêng anh" – Ngừng một lát, anh mỉm cười ngập ngừng nói tiếp – "Và có lẽ quên bài hát của nó không khó như anh nghĩ"
"Anh sẽ sẵn sàng từ bỏ bầu trời vì em?" – Giọng cô vang lên trong sự kinh ngạc tột cùng.
"Và bất cứ điều gì khác!" – Gavan, anh thì thầm tiến lại gần cô – "Anh đã sai vì rất nhiều thứ; đối với em anh đã nghĩ anh có thể từ bỏ bất cứ điều gì anh phải sẵn sàng, kể cả sự bất tử. Những ngôi sao không phải là bất biến, nhưng tình yêu, tình yêu là bất biến và vĩnh cửu."
"Điều đó thật là đẹp. Nhưng anh có chắc không, vì tình yêu đó có lẽ chỉ là phép thuật mà sự tương tác của người có ma lực thu hút lẫn nhau, làm mờ đi những bài hát của bầu trời" – Lucy hỏi trong sự tìm kiếm.
"Em đã nhìn qua những gì phép thuật thu hút em và anh; anh đã học được từ những ngày qua rằng tình yêu không chỉ là một nụ hôn hay những lời thầm thì của trái tim. Đó chứa đựng cả tình bạn, một sự thấu hiểu từ việc chia sẽ, tìm hiểu để xem qua vẻ đẹp đó. Đó không phải là cách anh trai anh phớt lờ mọi thứ về cô gái anh ta yêu mà đó là cách anh chọn để xác định tình cảm của anh dành cho em, dù cho điều đó là đúng hay sai. " – Gavan trả lời, khi anh khẽ đặt tay lên má cô, anh mỉm cười.
"Sau đó, khi chúng ta kết thúc hành trình này, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu những gì sẽ đến; đừng sống trong tương lai. Những gì sẽ xảy ra rất xa, nhưng những gì ở hiện tại nên được trân trọng và tận hường, xin hãy làm cho chúng trở nên quý giá hơn khi chúng ta nhìn lại và ngẫm nghĩ." – Lucy trả lời thì thầm vào tai anh, cô đưa tay lên má anh, mỉm cười dịu dàng.
"Em như một ngôi sao khi em nói điều này", anh nhận xét, và nghiêng người về phía trước đặt nụ hôn lần nữa lên môi cô dịu dàng và sâu sắc, cô ấy ngước nhìn anh sau khi họ buông nhau ra, đôi mắt cô sáng ngời và lấp lánh những giọt nước mắt phản chiếu ánh sáng của những ngôi sao trên đầu họ, anh mỉm cười "Vì lý do nào đó, anh đã được thấy vẻ đẹp tuyệt vời của em, Lucy!". Anh vòng tay quanh eo cô và kéo cô từ từ về phía anh. Cô khẽ mỉm cười, tựa đầu trên vai anh và ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, từng chút một, những vì sao trong số đó.

Phân đoạn 16:
A Dance Round the Memory Tree – Oren Lavie. Cô khẽ mỉm cười khi anh trao cho cô bánh Lembitanlani và cả những thứ khác khiến cô ngạc nhiên về ngôn ngữ đẹp đó khi anh dạy cô (bất kỳ một điều gì khi thành kiến thức, dù có quên nhưng sẽ mau chóng phục hồi như cũ), trong những ngày đêm trôi qua anh và cô nói chuyện với những vì sao xa lạ trên những chòm sao khi anh nói rằng nhiều khả năng là những gì họ từng thấy bởi những người phàm trần kể từ khi tạo ra Lumea. Đôi khi, thời tiết dễ chịu vào buổi tối và cả hai lúc đó sẽ cùng ngủ trên boong, ướt sương đêm hơn là trong cabin. "Những người bạn của Narnia, thật hoàn hảo, chúng ta chờ đợi thời gian."

Phân đoạn 17:
Ở đảo Ramandu, Gavan đã dành sự giới thiệu nhẹ nhàng cho Lucy khi anh ấy cảm nhận sự cẩn thận khi đối mặt với bẻ đẹp nhiều thế kỷ của hôn thê dành cho hai người phụ nữ, chạm khắc với hay tai giơ lên trời, khuôn mặt với nụ cười trang nghiêm và những nét chạm khắc sẫm màu, tạo ra quần áo và những vương miện trang điểm cho đôi lông mày của họ theo phong cách nữ hoàng. "Họ là một Elder Ainur, những vì sao vĩ đại giữa thiên đàng, họ là những vì sao sáng nhất trên bầu trời và là một phần của The Leopard và The Spearhead, Lady Sarav và Lady Vesi là tên của họ." cô nhìn quanh những cây cột có dây leo và dương xỉ bao phủ. Sự có mặt của Lilliandil khiến cô cảm nhận mối quan hệ sâu sắc giữa họ sau nhiều năm sau này, cô cảm thấy một nét đẹp của Hy Lạp cổ trong cách bày trí lẫn sự trang nhã về trang phục và màu sắc của chiếc áo mà Lilliandil đang mặc, vẻ đẹp trang nhã trong sự bất tử trẻ trung và thông thái, không nhiều để nói khác và cô chắc thân vương Drillian đã rơi vào tình yêu của cô ấy, Vì sao sẽ không trả lời những câu hỏi mà họ không muốn phải trả lời là chắc chắn.
Coriankin, một vì sao ngu ngốc cho rằng mình mạnh hơn Aslan và gây ra cuộc chiến với người đứng đầu những vì sao, điều khiển bởi vùng đất mặt trời khiến cho Người tức giận và dưới ý nguyện của Người, vùng đất của đêm trời tạo ra ngăn cách. Thật, đây là lý do duy nhất mà những Con Người không nên biết về những vì sao là vậy, Alaaron là cách gọi Ramandu trong ngôn ngữ của vì sao.
Nithalazaar là một nửa dòng máu người và nửa dòng máu vì sao, từng là kẻ phản bội và lừa dối, khiến cho đến nay bị chế giễu và Durken cũng bị căm ghét vì một phần dòng máu đen tối từ phàm trần của họ.
Alaara cũng tức Lilliandil nàng đã biết dù cho Những vì sao có vẻ đẹp bất tử thì họ vẫn mang khuyết điểm của riêng mình, những người Ánh Sáng và đứa con của Loài Người vẫn nhảy múa trên bầu trời đêm để Saranla và Vornla họa được lòng tốt, khi về phía Đông điệu nhạc của họ kết thúc nhưng lại quên đi sự quan tâm của lòng trác ẩn. Thường thì có sự xung đột trong trạng thái bất tử và phàm nhân, một nửa không biết mình lựa chọn thế nào và từ chối lựa chọn, một lại yêu phàm nhân và cho rằng đó có thể là phép thuật lực hút của họ, một thì lạc lõng không biết vị trí của mình trong thiết kế vũ trụ để biết giá trị thật sự của mình mà không có mục đích cụ thể cao hơn tất cả. Giá trị của mọi sinh vật là khác nhau, vì không có ai có vị trí giống nhau hoàn toàn, tất nhiên theo một tần số nào đó, họ vẫn có mục đích chung. Có Vì sao như Alaara phục vụ như một người hướng dẫn những người có trái tim trung thực, khác với sức mạnh những người thân của cô, cha cô đoán trước tương lai, những người như Gavan lại ban phát ước muốn và suy nghĩ tốt đẹp ngay cả trong trạng thái mơ mộng. Giá trị của món quà không mất đi với mỗi cá thể nhất định, vì vị trí định sẵn của mỗi người là khác nhau cho nhiệm vụ, điều tốt...Đừng bao giờ nghi ngờ vị trí của mình vì mỗi người sinh ra đều có khả năng là những món quà tốt đẹp riêng biệt. Lời hứa hẹn mong muốn gặp lại của Lilliandil và Drillian thật đẹp và cũng thật tuyệt vời hơn mọi mong đợi.

Phân đoạn 18:
Vẻ đẹp và sự thanh lịch của Susan
Đức tin và tính cách tốt đẹp của Lucy
Lucy: "Tại sao anh lại làm vậy, Nithalazaar?"
Nithalazaar tò mò: "Cô gái của vì sao, ánh sáng đang dần tắt của cô đang chiến đấu bóng tối bên trong mình. Làm sao để điều đó xảy ra?"
Lucy nhăn mũi, ánh sáng của cô bây giờ giống như vậy, tỏa ra rực rỡ: "Định mệnh của phàm nhân hữu tử, hoặc những vì sao đang ở đây có máu của phàm nhân, tất cả đều đã chiến đấu với những gì có thể bị tiêu diệt bởi Bóng tối. Chúng tôi là những linh hồn, Nithalazaar. Đứng giữa ranh giới bóng đêm, khao khát vượt qua để đẩy linh hồn anh vào màn đêm vô tận không có ánh sáng sao mà anh đã tan vỡ, Người đã tạo ra Deep Magic thứ chi phối toàn bộ hành động đúng sai."
Nithalazaar: "Vậy sao? Tôi là một ngôi sao tan vỡ, cô nghĩ rằng chúng ta sẽ bước vào sự vĩnh cửu yên tĩnh, để ngủ mãi mãi khi ánh sáng không được thắp lại. Vậy hãy giết tôi đi."
Lucy nhìn anh ta nở nụ cười, cô dùng giọng điệu chân thành đầy niềm vui: "Không! Anh không cần phải là ngôi sao duy nhất quay lại với ánh sáng của mình, Ánh Sáng luôn gắn liền với Bóng tối; vẫn còn những thứ thuần khiết."
Arran liên lạc tâm trí với Gavan, anh đang bị thương nghiêm trọng, thì thầm câu thần chú. Anh biết Lucy có thể khiến mọi phù thủy quỳ dưới chân mình bằng sức mạnh của cô ấy, lý do để chiến đấu thật sự có động lực.
Nithalazaar: "Sức mạnh của phù thủy rất tốt, tôi không cảm thấy đau ghê tởm bằng thứ kim loại vô dụng đó, cô gái. Tôi không cảm thấy rằng cô mạnh đến mức có thể ngăn cản tôi."
Arran nói ngay, mỉm cười làm phiền ngôi sao tan vỡ đến tận cùng: "Trái tim của anh đen tối, ánh sáng đang bị phân mảnh, không có gì lạ khi anh không thể cảm nhận được sức mạnh ấy. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng anh vẫn có thể, tôi sẽ nói để hy vọng đó thành sự thật, người mang sức mạnh sẽ tỏa sáng khi cô ấy cho phép anh thấy." Nithalazaar hét lớn với cách phun ngọn lửa: "Nói dối, tôi không tin, không bao giờ." Lucy buộc phải bình tĩnh để không hét lớn lên khi mà Arran bị tước con dao sau tảng đá, Nithalazaar tấn công Arran yếu ớt với ánh sáng bạc nhạt dần bằng cách găm con dao vào ngực Arran, Arran quằn quại đau đớn quấn những ngón tay quanh chuôi, anh ta ngã xuống với mái tóc màu trắng nhợt nhạt không thể tin được khi cô thấy ở Narrowhaven cùng Gavan, ánh sáng bao quanh ngôi sao khi anh ngã xuống, tiếng hát lạnh lùng tàn nhẫn và cao lanh lảnh, Lucy cầu nguyện Aslan và cô cảm thấy ấm áp với sự thay đổi đang diễn ra bên trong của cô ấy. Cô chợt nhận ra cô có phép thuật của mình, Coriankin/Arran và Gavan không nói dối cô họ biết được.Trái tim cô khao khát sự chữa lành, ngăn chặn bóng tối mà anh ta truyền bá vào người khác bởi quyết tâm cô đã tiến đến Nithalazaar đang ngạo nghễ điên cuồng. Những suy nghĩ vụt tâm trí cô:
- "Em có thể mang những phù thủy mạnh nhất phải quỳ xuông đầu gối của em bằng phép thuật mà em nắm giữ
- Em có sức mạnh to lớn , sức mạnh có thể vượt qua lực lượng đen tối nhất, đừng quên điều đó.
- Đừng lấy bất cứ thứ gì có vẻ như to lớn, vì bên trong thường không chứa đựng giá trị lớn ơn. Chà, nói thẳng ra, chúng ta đã chờ đợi quá lâu cho cô gái như cô, thấy chưa, một cô gái nước ngoài có phép thuật tuyệt diệu từ trong giọng nói, tuyệt vời hơn mọi ma thuật hay phép thuật của vương quốc Narnia này có, đó là cô.
- Có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ cần sử dụng sức mạnh của chính mình. Khi ngày đó đến, tôi cầu nguyện sẽ chiến đấu bên cô."
Nếu như không có thật sự muốn giúp đỡ bởi vũ trụ, và sẽ hài lòng với bóng tối của mình, Người không ép buộc bất kỳ ai chỉ có thể tin hoặc là không; nếu như không hy vọng rằng Người mang đến cho điều này là để trải nghiệm, sẽ không có niềm tin ngoài sự nghi ngờ và sự không chắc chắn của tâm hồn. Cô không chịu được khi thấy sự đau khổ và lạc lỏng của họ, Ánh sáng lấp lánh của cô đánh bật mọi sức mạnh xấu xa của bóng tối, che chắn cho cô trong làn sóng trắng rực rỡ mang vẻ đẹp bao phủ lấp lánh tuyệt vời, cô ấy cũng nhận ra ánh sáng xanh yếu ớt và cả một ánh sáng khác phản chiếu yếu ớt, cô cầu nguyện cho ánh sáng vàng thuần khiết chữa lành. Vì không phải là tình yêu của BÓNG TỐI SÂU THẲM và không nhất định trong định mệnh chiến đấu cho những người thân yêu cả phàm nhân và những vì sao bất tử.
Lucy bước nhẹ nhàng đến anh ta: "Aslan không phải là một ác quỷ, càng không phải một kẻ xấu xa quyết tâm nghiền nát tinh thần của anh và uốn cong theo ý muốn của Người. Anh ấy yêu anh, cả gia đình anh, tại sao anh không thấy điều đó?" Nithalazaar nổi giận,dang rộng hai tay bao trùm hòn đảo Bóng Tối, anh ta ghen ghét: "Aslan không biết đến tôi, ông ấy không quan tâm nổi đau của tôi, tại sao ông ấy không giúp đỡ tôi khỏi nổi đau đó?"
Lucy nói chậm rãi thông cảm: "Tôi không biết suy nghĩ của anh là quá đau lòng, có lẽ anh không thật sự muốn anh ấy, bởi vì anh không hài lòng với bóng tối của mình. Người sẽ không ép buộc bất cứ ai, anh chỉ có thể lựa chọn là tin—hoặc không. Nếu anh không có hy vọng rằng Người sẽ mang lại cho anh những điều này, thì anh không có niềm tin, và nếu anh không có niềm tin, thì anh sẽ không thể tin điều gì khác ngoài những nghi ngờ và sự chắc chắn trong tâm hồn anh."
Nithalazaar thở dốc, quay lưng lại với cô ấy, vì anh ta không thể nhìn chằm chằm vào mắt cô hay từ chối lời nói của cô ấy: "Cô nói dối, như Người."
Lucy vẫn tiếp tục mỉm cười buồn bã đến gần ngôi sao hơn, anh ta thét lên đau đớn bằng bất cứ câu thần chú nào để hại cô ấy, nhưng không thể tấn công được: "Lùi lại, tôi sẽ không". - Anh ta hét vào cô giải phóng sự xấu xa mà anh giữ lại trước đó, Lucy che chắn bản thân và ánh sáng trắng tuôn về Nithalazaar trong làn sóng trắng.
Lucy hạ tay xuống, quan sát trong ánh sáng vàng rực rỡ, tay cô giống như nước lấp lánh và tinh khiết, cô ước gì được chạm vào vai anh ta, cô ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt nhắm nghiền của anh ấy như đang ngủ, anh ta chưa đi, ánh sáng tỏa sáng quanh cô ấy khiến mọi phù thủy phải quỳ xuống chân mình. - " Ánh sáng chưa tắt, vẫn còn thời gian cho điều đó. Celmenorath, Avenillian. Brenta iniilon-ni calan. Làm ơn, xin hãy chữa lành cho cả hai"
Hãy trở về với Ánh sáng, một người đã ngã xuống. Hãy trở về với chúng ta, tất cả không bị mất đi, vẫn còn thời gian để tha thứ.
Divanor: Người bạn cô đơn!!! (Bị bao phủ bởi Aliaani Ilara Asterin và Bóng tối bị mất đã được tìm thấy bởi Ánh sáng của Lucy ở Divandandia- Dark Island)
Đối với sự thay đổi:
- Nithalazaar: ánh sáng thuần khiết bạc và sáng, anh được chữa lành tử tế bởi nữ hoàng Lucy, cô đã cứu lấy ánh sáng của vì sao như anh ta.
- Arran: Mặc chiếc áo choàng dài bằng bạc trải xuống đất, mái tóc vàng dài mượt mà êm như lụa, đôi mắt anh lấp lánh niềm vui của sự trưởng thành.
Sức mạnh niềm tin trong Lucy là ma thuật mạnh nhất của mọi thế giới, không có cái ác nào chống lại được nó, không có bóng tối nào có thể xóa nhòa nó. Arran là một vì sao hoàn chỉnh đầy đủ và trọn vẹn, được trải nghiệm nổi đau và sự mất mát của con người, khiến anh ta không khác những ngôi sao đầy máu trên thiên đàng.
Bên bờ biển đi với niềm hạnh phúc
"Không tuyệt vời khi ở trên đại dương lần nữa sao?" – Gavan vui vẻ với trò chơi sôi động cùng Lucy bên dưới những con sóng lướt qua tàu, họ đang ở bờ vui sướng cùng tự do, cô gật đầu cười đồng ý khi anh ấy chạy sau cô vòng tay ôm eo cô và cười không ngớt.- "An toàn của em" – Gavan tuyên bố cười khúc khích, bởi vì anh ấy không muốn rời xa cô gái nhỏ của anh bằng tất cả tình yêu anh ta đã có cùng với năng lượng đầy ngập tràn tích cực trong đôi mắt lấp lánh hài hước.
"Xem nào," – Lucy hài hước hất nước biển lấp lánh lên người Gavan rồi cô chạy thật nhanh để hít thở và cười khi anh đuổi bắt phía sau cô ấy.
"Quả thật không cần cân bằng để ở,"- Gavan cười thật vui vẻ, anh ấy hét lên với năng lượng thích thú, anh ấy đang mỉm cười nhiều khi như là kẻ mất cảnh giác đang rạng rỡ mỉm cười bắt lấy cô ấy.
>>>Thông tin về Nithalazaar:
Todd Green cứu phía Đông đại dương trong Quyền giám hộ tiêu diệt một Ngôi sao biến thành Người hầu của Bóng Tối, Nithalazaar một nửa Người và nửa Sao như Greenwoods bị vặn vẹo và lạc lối vì không thể kiểm soát hòn đảo Divandandia được trao, vì anh ấy đang cần một nơi nghĩ ngơi anh ta đi xuống Divandandia mà Aslan cấp cho một nơi ở nghĩ ngơi cho những Vì Sao. Nhưng hòn đảo quá mạnh, pháp thuật của nó gần như không bị ảnh hưởng bởi nó mới về hình dạng và được tin tưởng rằng anh ta sẽ yêu thích nó, nhưng rồi chính anh ta lại không thể kiểm soát nó bằng sức mạnh mà anh chỉ còn rất ít không khuất phục được hòn đảo trong phép thuật đơn giản của Vì Sao; anh ấy bực mình và bối rối, vì nghĩ rằng Người đặt anh ta vào bài học, dần dần anh ấy dùng ngôn ngữ Sao theo cách xoắn, biến Ánh Sáng thành Bóng Tối để sợ hãi sinh vật của nó; người yêu thương tốt nhất trở nên tàn nhẫn, kẻ vui vẻ chỉ còn nổi buồn/ sự căm ghét/ khốn khổ; anh ta biến mọi thứ đẹp đẽ thành bóng tối bị lừa dối, cai trị với quyền lực đánh cắp, chỉ duy nhất; nhưng thật giống với Bóng Tối, vật chủ có được nó, nó chuyển sự thèm muốn và màu đen về phía người vô tội tự do, nó muốn nhiều hơn nữa. Giam cầm anh ta ở Đảo Bóng Tối với ngôi mộ đêm của Nửa Vì Sao đang chiếm lấy anh ta, anh ta chết trên lưỡi kiếm Divandandia, máu nhuốm đầy thế giới mê hoặc và anh ấy đi về hướng Đông; tâm trí ma thuật tối bị hủy hoại thành sương mù xanh lá cây mê hoặc chúng sinh, từ bờ biển đến ngôi mộ nhưng vẫn thua bởi QUYỀN NĂNG của PHÉP THUẬT SÂU SẮC đang lấp đầy các thế giới tồn tại qua mạch máu của người Bảo vệ mà khi họ có mới hiểu được bằng quyền năng sức mạnh của nhiều món quà và tài năng biến vũ khí thành vật thể vô hại, món quà của sự hi sinh khiến mọi sự xấu xa của phương Đông kết thúc trên những con sóng băng qua đại dương của tháng 12 thuở nào.
Phân đoạn 19:
"Anh đã rất lo lắng, anh có thể mất em cũng như Arran trong giây lát. Anh nên giữ vấn đề như vậy cho riêng mình vì Aslan sẽ luôn dõi theo bảo vệ cho em" – Anh kéo cô lại gần và hôn cô trước khi cho cô thời gian xem xét vấn đề, cô ngạc nhiên khi anh làm điều đó, nhưng suy nghĩ đó tan biến khi cô đáp lại nụ hôn. Trong khi các Vì sao đang sữa chữa lại con tàu Dawn Treader. Lucy vui vẻ vốc một nhắm nước thưởng thức sự ngọt ngào của nó trong sự sảng khoái và có ý nghĩa, tận cùng thế giới đã đến trong trọn vẹn và hạnh phúc, cuộc phiêu lưu cuối cùng ở nơi bắt đầu và là nơi kết thúc của thế giới. Biển Bạc là nơi đầy những hoa huệ tây trắng phản chiếu như chiếc gương bạc khổng lồ sáng lấp lánh, sự từ biệt hứa hẹn dành cho những người yêu thương nhất là lời cảm ơn về sự tử tế dịu dàng dàng cho nhau, đi đến nơi nước gặp bầu trời khi con tàu đến thanh cát để họ nhảy từ mũi tàu xuống nước và bơi nhanh đến bãi cát sạch trước làn sóng. Lucy lướt xuống nước khi cô đưa tay để Gavan đỡ cô ra khỏi thuyền, tất cả nguyên vẹn cho đến ngày chúng ta gặp lại, cuối cùng cũng đã đến hành trình cuối cùng.
Aslan (mỉm cười): Các con đã đi quá xa rồi! (Họ quay lại nhìn là ông ấy). Đã đến lúc cuộc hành trình kết thúc.
Lucy (cô hỏi ông): Đây là đất nước của Người?
Aslan (lắc đầu mỉm cười): Không, đất nước ta ở phía bên kia! (Ông quay lại nhìn lên những con sóng)
Aslan: Không có gì các con của ta. (Ông quay lại nhìn Edmund, Lucy, Eusatce và Gavan, Arran). Các cháu!
Edmund: Nhìn xem đó là khoảnh khắc rất đẹp phải không, Lu
Lucy: Nhưng em nghĩ là anh đã yêu nơi đây rồi.
Edmund: Đúng vậy. Nhưng anh nghĩ chúng ta đã đến lúc rời đi, anh yêu nhà mình, và gia đình chúng ta. Peter, mẹ và Bố cần chúng ta.
****Lucy buồn bã nhìn Gavan
"Anh không thể nói với em một lời từ biệt, nó sẽ biến điều này thành sự thật" – Anh thì thầm, đặt cầm lên đỉnh đầu cô, ôm cô thật chặt. Cô nhìn những giọt nước mắt của mình thắm ướt áo của anh, tự hỏi tại sao điều này đau đớn đến vậy.
"Em biết. Em chỉ hy vọng chúng ta gặp lại nhau, vào một ngày nào đó" – cô thì thầm và nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của anh đầy đau đớn hơn cô nghĩ một người làm sao có thể chịu đựng.
"Anh cầu nguyện thời gian trôi thật nhanh, Lucy!" – Anh thì thầm, giọng anh yếu ớt vì nỗi súc động. Sau khi anh nói, anh hôn cô, xung quanh họ là những người bạn và gia đình. Anh chỉ biết nỗi đau này anh cảm thấy không thể chịu đựng nỗi và phải làm thế nào để chia tách người yêu thương nhất của anh.
"Tạm biệt, Gavan Greenwood, em sẽ không quên anh" – cô lẩm bẩm sau khi chia tay, cô quay sang cho mọi người thân yêu của cô cái ôm ấm áp, trong lòng cô chứa đựng đau khổ không nguôi.
"Và anh sẽ không bao giờ quên em" – Giọng anh quả nhỏ để nghe thấy trong tiếng gió và sóng, tuy nhiên nó vẫn được ghi nhận bởi tất cả sự thiêng liêng
Cô bước qua đường hầm sóng nước để quay về Anh mà không có những người cô yêu thương trong cuộc sống bình thường cô biết, chậm rãi với ánh mắt khao khát về phía anh, cô dần bước tiếp đến nơi cô sẽ đến không phải nơi cô đến. Căn phòng ngủ của cô ở Cambrige, họ dường như một vị vua và một nữ hoàng xưa cũ của Narnia trong lúc này, trong khoảnh khắc họ mỉm cười họ biết họ sẽ không thể quên. Buồn, hạnh phúc và trống rỗng, họ đóng tấm khăn bạt lên bức tranh sau khi họ chờ đợi con tàu khuất xa đường chân trời phía Tây và lặng lẽ đóng cảnh cửa phòng sau lưng họ, tất cả sẽ không bao giờ quên vì họ là "Những người bạn của Narnia" trong lúc này và mãi mãi về sau.
Lucy nhớ Gavan, cô biết rằng từ lúc này cho đến mãi mãi, sự gắn kết linh hồn của họ là bất diệt. Họ trở về nhà của GS và trong lúc này, Lucy đã gặp lại một người có nước da trắng, chiều cao ngoại hình giồng như Peter, mái tóc của anh màu bạch kim. Anh mặc bộ quân phục màu xanh của quân đội làm nước da của anh sáng hơn, đôi mắt xanh lấp lánh như pha lê lấp lánh với nụ cười tinh nghịch quen thuộc mà cô biết rất rõ trong trí nhớ.
"Xin chào, tôi thấy em đi qua bên ngoài nơi cư trú và gần nơi tôi cư trú, tôi đã nghĩ gặp em ở nơi nào đó, tôi đã đến để chắc chắn về em và sự quen biết của chúng ta"- Người sỹ quan trả lời.
"Gavan, xin chào"- Eustace hét lên khiến Peter biết chắc mình đã bỏ lỡ điều gì khác. "Xin lỗi, nhưng tôi thất bại trong cái tên quen thuộc của anh" – Vua Edmund nhanh chóng nắm bắt trò chơi.
"Anh là người Narnia, là Ngôi Sao của Narnia, Lucy! Anh đã muốn đi cùng em, anh biết mình muốn gì, khi em đi và anh đứng đó, chờ đợi quyết định có lên trời hay trở về cùng Suspian, nhưng rồi Người đã hỏi và anh đã được mang đến đây. Anh là một Ngôi Sao được một gia đình sỹ quan nhận nuôi, có vẻ thời gian đó là cách đây 12 năm, và giờ anh là bạn của Peter." – Lucy mỉm cười vùi đầu vào lòng anh khi anh hôn lên tóc mai của cô, và cử chỉ của họ khiến Peter nổi cơn giận tam bành, đầu tiên là Susan và giờ là Lucy, anh đẹp với lọn tóc vàng trong vẻ mặt bối rối của cô, anh mỉm cười khi khép hai tay lại và cười tinh nghịch khi mở hai tay, để lộ ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa trên lòng bàn tay của anh. Anh đã làm mọi thứ vui vẻ, nhẹ nhàng hơn thực tế, tất cả mọi thứ được kể lại và tái hiện trên những trang sách bằng phép thuật kỳ diệu của những vì sao, Gavan cười ôm lấy Lucy, tất cả sẽ được nhắc nhở và kỷ niệm nhiều năm nữa tại đây, cách Peter hành động và đối xử khiến anh xứng đáng luôn là nhà lãnh đạo, họ tự hào vì một cuộc đời được chăm sóc không bị phá hủy bởi bất kỳ điều gì, họ sẵn sàng bước đi mà không ngại ngần và đưa tất cả bước đi khi đã sẵn sàng.
"Những vì Sao Elder đang giận dữ vì những điều mà một nửa Vì sao đã từng làm, Nithalazaar là kẻ phản bội và lừa dối tội nghiệp bởi những Vì sao xinh đẹp và bất tử nhưng vẫn có khuyết điểm riêng của họ, nửa dòng máu sao có là đang bôi nhọ bầu trời đêm vì được cho là không hoàn hảo." – Lucy đã đem những trải nghiệm kể lại cặn kẽ cho Peter hiểu rõ khi Eustace đi lấy nước.
"Anh cho rằng khi tình cảm trần thế đã mâu thuẫn cùng sự bất tử của chúng anh thì ở đây là ví dụ hoàn hảo cho điều đó: Arran không biết mình nên chọn là Vì sao hay người phàm nên từ chối lựa chọn cho đến khi cái chết bắt buộc anh ấy, anh thì yêu một phàm nhân mà đã từng tự hỏi có phải là do phép thuật của cô ấy hay không." – Gavan nắm tay Lucy đưa lên môi anh hôn nhẹ. – "Và giờ anh đã luôn chọn đúng khi rời bầu trời của mình về em"
"Aslan cho phép những người của Ánh Sáng và những đứa con của Adam và Eva nhảy múa trên bầu trời đêm vì Người muốn Saranla và Vornla học được lòng tốt và sự cân nhắc về lòng trắc ẩn và sự quan tâm, chứ không đơn thuần là nhảy múa bài ca vĩ đại về phía Đông rồi kết thúc vào lúc bình minh hôm sau, món quà của em là dẫn dắt linh hồn lạc lối đến sự trung thực về sự thật của ánh sáng không giống như anh ban ước muốn thành sự thật, Gavan" – Lucy cười nhẹ nhàng, má cô đỏ hồng, cô tỏa ánh sáng đẹp đẽ nhất mà anh biết.
Những anh em trai hoàng gia quá phấn khích về cuộc phiêu lưu tuyệt vời của họ, quả thật là một bí ẩn tuyệt vời, món quà là đó. Từ bỏ mọi thứ cũ, để tham gia vào cuộc phiêu lưu của những điều chưa biết, một câu chuyện sử thi với sự trợ giúp luôn luôn đúng đắn trong sự thầm thì. Edmund nhìn thấy Gavan đặt tay lên vai Lucy, Lucy cũng đặt tay mình lên tay Gavan mỉm cười dựa đầu vào vai anh ấy, họ sẽ không bao giờ lãng quên cuộc phiêu lưu, ít ra vài năm tới nữa. Gavan đã luôn ở bên Lucy kể từ lúc này, quan trọng là vậy và họ sẽ bên nhau mãi mãi. Họ lại tiếp tục vào cuộc phiêu lưu mới chỉ riêng họ, nhưng đó lại là trang sách khác. Lucy mỉm cười để tấm màn phủ xuống bức tranh, tiếng sóng vút xa và con tàu biến mất trong khung ảnh từ lâu, mảng trắng xóa.
"Lucy!" – Gavan mỉm cười dịu dàng – "Anh cố gắng để Vua và Nữ hoàng của em sẽ hài lòng cho tình yêu của chúng ta, Ilana." – Gavan vuốt mái tóc cô rồi nở nụ cười – "Và làm sao chúng ta xa nhau bây giờ."
"Em hạnh phúc!" – Lucy nhào vào lòng Gavan lần nữa – "và sẽ hạnh phúc hơn." Eustace muốn nôn ra sàn: "Hai người có thôi đi không? Em chịu đựng đủ rồi!" Edmund và Peter cảm thấy hạnh phúc cho em gái: "Chúc hai người hạnh phúc cho đến thời gian cuối cùng mọi thế giới!"
Phân đoạn phụ:(kết cục nhỏ cho Arran & Alezea)
Sau khi Gavan được phép rời đi, Arran đã đau buồn và chàng quyết tâm xin một ân huệ dành riêng cho họ (giữa chàng và Lila của chàng):
Arran là vì sao nho, rượu và kịch nghệ. Chàng là một người có khiếu hài hước và cực kì tinh tế. Vài vì sao có thể thay đổi hình dạng của mình. Họ có thể biến đổi thành bất kì thứ gì họ muốn. Arran rất giỏi trò biến hình. Có thể lúc này, chàng là một con thú hung dữ với bộ vuốt sắc lẹm và bộ răng như dao cạo, nhưng sau đó lại là một anh chàng điển trai với bộ cánh rực rỡ và trang sức đắt tiền - hình dạng ưa thích của Arran. Chàng lấy việc biến hình làm thú vui.
Và câu chuyện bắt đầu ...
Một ngày nọ, khi Arran đang trong hình dạng ưa thích của mình, một anh chàng điển trai, trên người đầy trang sức quý giá, chàng bị một nhóm hải tặc phát hiện. Chúng nghĩ rằng chúng đã vớ được một món hời, không những vừa có vàng bạc mà đôi khi có thể bán cả chàng trai này làm nô lệ cho ai đó cũng nên. Cười khoái trá, chúng liền bắt gọn kẻ mà chúng nghĩ rằng là một tên nhóc giàu có (nhưng thật sự là một vì sao), rồi điệu chàng lên tàu. Chúng cột chặt chàng vào cột buồm. Arran cảm thấy tất cả mọi sự diễn ra thật khôi hài. Chàng cố gắng chờ đợi một lúc để xem đám con người ngu ngốc này sẽ làm gì tiếp theo, nhưng sợi dây thừng cứ cọ vào da chàng. Thật khó chịu! Arran sử dụng phép thuật làm sợi dây văng ra, nằm gọn dưới chân chàng. Một tên trong đám hải tặc phát hiện ra rằng tên trai trẻ đã không còn bị trói ở cột buồm nữa. Hắn thở gấp đầy kinh ngạc. Hắn mơ hồ ngờ ngợ rằng cả bọn cướp biển đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Tên này chắc hẳn không phải là người thường. Chắc chắn sẽ có chuyện không lành xảy ra nếu không trả tên này về bờ. Hắn lập tức báo cho đồng bon của hắn để quay tàu về bờ. Nhưng không ngờ chúng vẫn tiếp tục trói Arran lại, và còn chặt hơn cả lúc trước nữa. Rồi chúng hướng thẳng ra biển. Arran chờ đợi cho đến khi con tàu đi đến vùng nước sâu. Chàng đánh văng sợi dây trói khỏi người. Cùng lúc đó, từ dưới biển sâu, vô số những sợi dây nho vọt lên và cuốn lấy con tàu. Arran biến hình thành một con Sư Tử. Chàng gầm lên và vồ lấy những tên cướp biển độc ác. Một vài tên đã kịp nhảy xuống biển. Không lâu sau, chỉ còn sót lại một tên duy nhất còn sống trên tàu, và hắn hết lời van xin tha mạng. Tên cướp biển đó đã có thể nhảy khỏi tàu cùng với những tên khác, nhưng không biết vì sao, chân hắn không thể di chuyển được.
"Đó có phải là đảo Anvard không?" Arran bất ngờ hỏi, trong khi nhìn chăm chăm về phía trước.
Tên cướp biển gật đầu. Hắn không thể nói lời nào vì quá hoảng sợ.
"Người có thể để ta ở đó," Arran quyết định. Những sợi dây nho từ từ rút khỏi thuyền. Không còn ai điều khiển bánh lái cả, con tàu từ từ trôi về phía trước, chầm chậm tiến về đảo Anvard.
Khi thuyền vừa cập bến, Arran nhẹ nhàng nhảy lên bờ. Anh vẫy tay thân thiện chào tên cướp, và rồi dùng phép thuật đưa con tàu ra khơi. Không ai biết tên cướp biển đó có thể lái con tàu một mình hay không, và cũng chả ai quan tâm đến điều đó làm gì. Và chính ở đây, trên đảo Anvard, Arran đã tìm thấy tình yêu của mình Lila Alezea. (Sau khi nghe chàng về trời và bỏ rơi, và nhiều ngày sau đó, Lila Alezea vẫn cứ tiếp tục cuộn tròn bên bờ biển, mắt nhìn về xa xăm.)
Hôm ấy, cô đang say giấc nồng, sau khi lả đi vì khóc. Vẻ đẹp của cô đã luôn hớp hồn Arran như ngày xưa. Anh chống tay ngắm cô say ngủ, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi Lila Alezea thức dậy. Nàng lập tức nhìn thấy một anh chàng tuấn tú, đang chăm chú nhìn mình. Lila Alezea ngay lập tức cảm thấy lòng cô rung động say đắm. Cô kể cho Arran nghe mọi chuyện về những nỗ lực của cô để cứu lấy chồng cô và đám trẻ thế nào. "Và hãy nhìn xem điều đó đã mang lại cho tôi cái gì này," cô thút thít.
"Thật tội nghiệp cho em," Arran đáp với vẻ đầy cảm thông.
"Nhảy với anh, Alezea," Arran nói, cười với người thiếu nữ của mình. Cô đưa anh ra và nhảy trên đôi chân hài hước của mình cho đến khi chúng bị bầm tím và chảy máu. Anh bắt gặp cô khi anh vấp ngã và vung cô để cô không bao giờ chạm đất, bay, nhảy với những ngôi sao trên không.
Alezea mắt đen ngọt ngào tỉnh dậy trên giường của chính mình và nghĩ rằng đó là một giấc mơ. Người con trai mỉm cười khi nhìn thấy cô vào bữa sáng và cô không nói về những điều kỳ diệu mà vị thần đã đưa cô đến.
Trong một bữa tiệc ở làng, người con trai mang cho cô một chén rượu. Alezea cầm lấy nó và thầm cầu nguyện với Arran rằng anh ta có thể ban phước cho sự mặc khải này và những người đã rất tử tế với cô. Khuôn mặt của anh ta là một mặt nạ được vẽ bởi ngọn lửa bập bùng của ngọn lửa và ánh sáng và bóng tối mà họ đúc trong điệu nhảy bất tận của họ. Anh ta có đôi má đỏ như rượu và những lọn tóc xoăn và đôi mắt đen, tối. Thực tế, tối đến nỗi cô nghĩ rằng mình có thể nhìn quá sâu vào chúng và chết đuối, và bị lạc mãi mãi với thế giới, đến các tầng trời và các vì sao ở trên, và thậm chí là chính các vị thần. Nụ cười của anh ta rạng rỡ, nóng bỏng và vàng, và cô có thể không chạm vào mắt anh ta. Không, nếu cô thực sự chú ý, dù sao. Những vì sao đang ca ngợi họ, theo một cách nào đó. Những vì sao khiến cô nghĩ về sự sắc bén của tình cảm cô có thể nhìn thấy trong miệng và máu dưới móng tay sạch sẽ của anh, về những con thú hoang dã của anh mặc như quần áo đẹp nhất để che giấu và lộ ra da thịt mềm mại và làn da mịn màng. Cô nhảy với chàng trai hết lần này đến lần khác, và nắm chặt tay cô, ước rằng đêm sẽ không kết thúc. Ngay cả Arran sinh ra hai lần cũng không thể tránh khỏi bình minh, nhưng sau đó anh cũng không muốn. Vào lúc bình minh, người con trai lại bắt lấy tay của Alezea và kéo cô ra khỏi điệu nhảy.
"Nó có ý nghĩa là gì?" Cô hỏi, nhưng chàng trai chỉ mỉm cười và họ chạy cùng nhau, tránh xa những người khác, vào sườn đồi cô đơn. Một lần nữa, Alezea nghe thấy tiếng hát, nhưng giờ cô chỉ ôm chặt người con trai đó lại và hôn anh ấy mạnh hơn.
"Clairdne thuần khiết nhất", anh thì thầm hôn môi cô và cô quấn những ngón tay vào vòng tay mạnh mẽ của Arran người giải phóng và cảm thấy tâm hồn mình được tẩy sạch. Khi anh làm tình với cô, nó thật chậm và dài; anh vạch những mẫu rượu trong bụng cô và liếm nó đi, anh hôn lên ngực cô, cánh bướm của cô, và cuối cùng khi anh bước vào cô, cô vui vẻ chào đón anh. Vậy cô ở đó khi anh nói, làm cô dâu của anh, cô không sợ hãi. Nghe có vẻ là nữ hoàng của anh, và điều đó nghe có vẻ trung thực như một vì sao chung thủy và lời nói dối có thể có được. Có lẽ đó là vì cô không còn nơi nào để đi và không còn gì nữa. Có lẽ bởi vì cô ấy hai lần thất sủng và hoàn toàn vô vọng, bởi vì cô ấy là kẻ phản bội và sau đó cô ấy đã bị phản bội, bởi vì cô ấy lạnh lùng và đói khát, cô ấy không ngừng khóc lóc và bắt đầu nổi giận, và vì vậy, cô ấy vẫn sống theo những điệu nhảy điên cuồng của mình hoặc để anh ta tách cô ra từng mảnh và ăn sống cô ta có vẻ tốt hơn là bị mắc kẹt lại trên một tảng đá nhỏ trống rỗng giữa biển chỉ với nước mắt của cô cho những người trong đội quân cô đã cứu và họ bỏ rơi cô. Có lẽ không phải vậy đâu. Dù là gì đi nữa, cô hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào ánh mắt u ám của anh và hôn nụ cười nguy hiểm, phát sáng từ đôi môi đỏ của anh, rồi cô chìm tay và đầu ngón tay và móng tay vào mái tóc đang chảy, vai anh, vai anh ngực, hông anh, và mọi nơi khác cô có thể với tới. Anh để cô làm theo ý mình, rõ ràng là vừa lòng cô - và anh ôm cô thật chặt và thật chặt đến nỗi sức nóng của cơ thể anh gần như không thể chịu đựng được, nhưng sau đó lại là trọng lượng và mùi và vị của nó - cho đến khi Cô tan chảy vào anh và bóp nghẹt một tiếng nấc nghẹn trong khe vai của anh.
"Anh sẽ biến em thành ngôi sao của bầu trời, Clairedne," anh hứa sau đó, sẽ bù đắp tất cả nỗi buồn trong cuộc đời cô, và cô lại hôn anh.
Sau đó, khi tất cả các đám cháy đã biến thành tro, cô vẫn còn sống. Cô ấy cảm thấy như cô ấy còn sống hơn bây giờ. Khi cô nói với anh, anh cười, ôm má cô trong bàn tay mềm mại của anh và hôn cô lần nữa. Sau đó, anh vẫn trao cho cô những ngôi sao, để cho cô những gì anh nói là nơi phù hợp của cô trên bầu trời.
"Anh cho em lời nói của anh, và những lời của các vị thần và những vì sao ràng buộc hơn nhiều so với những người đàn ông con người," anh nói. Và trong khoảnh khắc đó, trong khi vẫn giữ nguyên chiều cao như trước, anh bằng cách nào đó đã cao hơn; anh vươn một cánh tay lên bầu trời đêm phía trên và khum tám ngôi sao trong lòng bàn tay. Mang chúng xuống, anh buộc chúng lại với nhau bằng một cây nho dài, giống như tám viên đá quý tỏa sáng trong bóng tối. Sau đó, anh đặt vương miện lên lông mày của cô, điều chỉnh nó cẩn thận để phù hợp với đầu cô.
"Những ngôi sao này sẽ mờ dần và cháy hết, như những ngọn đèn không có dầu, trước khi tình yêu của anh dành cho em mất dần", anh nói. "Và các ngôi sao cháy trong nhiều thế kỷ qua nhiều thế kỷ."
Cô không có lời nào để nói, nhưng có những lúc lời nói không thể hiện được niềm đam mê. Cô vòng tay qua cổ anh, hôn lên miệng anh. Anh phát ra âm thanh ngạc nhiên thích thú trong cổ họng, hai tay đưa lên eo cô, ép cô sát vào anh. Anh ấy ngay lập tức cầu hôn cô, không còn cảm thấy bị bỏ rơi hay không có ai bầu bạn, giờ đây cô chỉ cảm thấy thật hạnh phúc khi được một anh chàng điển trai ngưỡng mộ, cô đủ đồng ý làm vợ anh. Chỉ ngay sau đó khi cô ngủ trong ngực anh thì anh ấy đã hiện nguyên hình~~ . Clairedne tỉnh ngủ dậy thấy mình trong vòng tay chàng: "A~~Arran~~"
Anh vòng tay quấn quanh eo cô, nàng thở, trái tim cô cảm thấy đập lần nữa với sự mịn màng ngọt ngào xuyên qua cơ thể: "Alezea~chúng ta tha thứ ~ chúng ta trở về với nhau, bao dung cho nhau, chúng ta mới bên nhau được~"
Alezea đánh lên ngực anh: "Em đã nghĩ anh sẽ rời đi, anh sẽ đi, rời bỏ em."
Arran đáp lời cô, giọng anh dịu dàng, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Anh đã sống một kiếp khác và giờ anh cũng có quyền lựa chọn người vợ của mình, em đi với anh, chúng ta sẽ trở thành vì sao bay trên bầu trời mãi mãi cho đến cuối cùng của thời gian, em sẽ đi với anh chứ!"
Họ có một cô con gái và cô ấy được ở lại đến thời điểm con của nhà vua và nữ hoàng Narnia lớn lên.
Dù tin hay không thì Lila Alezea và Arran đã sống hạnh phúc với nhau mãi mãi!
Lila Alezea sinh hạ cho Arran hai người con trai sau đó, và cả gia đình đã sống khá là vui vẻ. Những khi có tiệc tùng, Arran thường xuyên đưa Lila Alezea đi dự.
Hai người vẫn đang chờ đợi con gái đoàn tụ.
Alezea nhìn vào mắt Arran: "Anh phải gặp cha mẹ của em chứ?"
Arran nhìn vào mắt chân thành của Alezea, cô ấy dịu dàng và xinh đẹp, cô nằm để tóc lên đùi của anh một cách dịu dàng: "Cha mẹ của em!"
Alezea mỉm cười: "Anh nghĩ Cha em chỉ đơn giản là chúa tể Bern thôi sao, cha và mẹ em thường trong hình dạng con người phụng sự cho gia đình của hoàng gia
Narnia ngày đó, giờ thì hoàng gia, anh nhìn về hai vị Vua và Nữ Hoàng đầu tiên, họ là những vị vua nữ hoàng đầu tiên mà."
Arran suy ngẫm lại một chút: "Lady Starlight of Sea - Mereth Nuin Tilianth – em là con gái của thần biển sao trên biển Aegae!!!!"
Alezea gật đầu cười: "Sau này chúng ta nên sống ở Anvard......"
Arran ngước lên, bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt anh tối sầm và đôi mắt mở to đầy ham muốn, rồi anh rời mắt và nhặt một miếng vải, nhúng nó vào nước nóng trong bồn nước trước khi áp nó lên da cô. Một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi môi cô khi máu chảy qua cô, và cô hầu như không chú ý khi Arran lau đi bọt cuối cùng, giống như một sự mát xa trên làn da ngứa ran của cô. Khi anh quay sang gỡ bỏ tất cả những món đồ anh đặt trên giường, cô dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên một khuỷu tay và đưa tay xuống để cọ lên da. Nó có cảm giác như lụa ướt dưới ngón tay cô, và họ vẫn còn vương vấn ở đó khi Arran quay lại để lấy chiếc khăn dưới hông cô. Cô nhìn lên anh lần nữa và muốn, không có gì bất ngờ cả, để kéo tất cả quần áo của anh ra. Cô khẽ nâng hông lên để anh có thể gỡ chiếc khăn ra, sau đó anh quay lại và lướt những ngón tay trên làn da mịn màng ở đùi trên của cô, rồi qua gò của cô, nhẹ nhàng xuống đường viền mảnh của cô. Một âm thanh nhỏ khác phát ra từ sâu trong cổ họng cô. Anh đặt một đầu gối lên giường, trọng lượng của anh chuyển qua cô. Miệng họ gặp nhau, một cách thèm khát, và họ chia sẻ một nụ hôn mãnh liệt. Những ngón tay anh lướt qua cô lần nữa và cô thở dốc. Cô thậm chí không thể trả lời khi môi anh bắt đầu cọ và hôn và mút xuống cơ thể cô, đánh cắp hơi thở của cô mỗi lần chạm: qua cổ, ngực cô, lưỡi chạm vào núm vú trước khi tiếp tục xuống eo hẹp của cô và chỉ ở rốn của cô. Rồi anh hôn lên đùi cô, nhẹ nhàng, hết lần này đến lần khác, và cô thở dài khi lưỡi anh vạch một đường xuống gò của cô. Làn da cô cảm thấy bỏng rát khi chạm vào anh khi anh liếm - oh! - và sau đó một lần nữa, những lời thăm dò tinh tế của lưỡi anh không chỉ là một nụ hôn, và đôi môi của cô tách ra để thở hổn hển. Đôi môi và lưỡi của Arran khám phá cô từ từ, nếm cô, rút lại để lướt qua làn da trần mới của cô rồi lại cúi xuống, giữa cô, bên trong cô, và tiếng thở hổn hển của cô chuyển thành tiếng khóc thút thít, quay sang khóc tên anh, Sự ấm áp len lỏi vào cô sau đó, và cô kéo Arran lại gần cô, hôn anh hết lần này đến lần khác, môi anh nếm muối và da và cô và tay anh vuốt ve hai bên cô khi cô cuộn tròn cơ thể mình vào anh, khi anh nằm bên cạnh cô hôn nhẹ lên cổ cô, những ngón tay anh đùa nghịch với núm vú cô. Tay anh trượt xuống, lướt qua đùi cô, khi cô với tới cởi dây lưng anh. cô cười, và hôn anh lần nữa, và run rẩy trước ý nghĩ tốt nhất về sự đụng chạm của anh.
Chân của Alezea bị móc vào mép bồn. Arran đi theo đường chân mượt mà của cô bằng lòng bàn tay, qua đầu gối cong, qua đường nước và xuống đùi. Cô ấm áp và lướt quanh ngón tay anh khi anh xoa dịu chúng bên trong cô. Hông cô di chuyển trôi chảy, cong vào Arran, kéo anh vào sâu hơn.
Tóc cô là một mớ tóc đen và hoang dại quanh mặt. Những sợi dây lơ lửng trên mặt nước, thoáng chốc che khuất khuôn mặt của Alezea. Arran giơ bàn tay tự do của mình vào mép bồn tắm, điều chỉnh trọng lượng của mình và đưa ngón tay vào Alezea - khó hơn, với tốc độ như nước cho phép.
Đôi mắt của Alezea đang mở. Nước dâng lên khi cô rùng mình. Những gợn sóng làm biến dạng các tính năng của cô. Giày cao gót trống sát vào bồn tắm, miệng Alezea mở to và cô thở ra nước. (Cô bám lấy anh, sau đó, ướt và run rẩy và nghẹt thở trên không). Cô thấy anh vẫn đang ngủ dưới một đống chăn nặng nề, cô kéo một chiếc ghế đẩu lên và chỉ quan sát khi ngực anh trồi lên và báo hiệu anh đang thở, Cô mỉm cười, sau đó cô nhìn thấy cuốn sách trên bàn cạnh giường ngủ của mình và bắt đầu đọc Được phép với anh ta sau khoảng 2 đến ba chương, cô đặt cuốn sách xuống và đứng dậy di chuyển về phòng anh trước khi đứng cạnh cửa sổ của anh như phòng riêng của cô, anh cũng đối diện. Arran đã đột ngột kéo cô nằm xuống và anh bắt đầu làm tình với cô cho đến khi cô mềm nhũn trong ngực anh ta, cô vừa giận vừa buồn cười, cuối cùng anh mới nói từ tốn: "Alezea, cha mẹ của em rất yêu nhau như là bài hát đặc biệt
của bầu trời vô tận với nhiều bài hát ru với con gái, họ sống cùng nhiều Merpeople với nhiều kỷ niệm như vậy_"
Alezea ngẩn người trong lòng ngực anh rồi nói: "Mẹ em là người có trách nhiệm, hào phóng, tài năng, chu đáo, yêu thương, dũng cảm và khôn ngoan; dáng người của mẹ thanh mảnh, có làn da trắng, môi mẹ đỏ hồng, mái tóc của mẹ dài màu đỏ lấp lánh ánh lên ngọn lửa cây xinh đẹp và em cùng em út có phần giống mẹ, đôi mắt của mẹ có màu xanh lá cây, hay đeo vòng cổ vỏ Lilac với vương miện vỏ sò lấp lánh, đôi tai của mẹ giống một màn nước ngọt lấp lánh."
Arran cười lớn: "Ồ!!!"
Alezea mỉm cười dịu dàng: "Uhm cha em yêu mẹ rất nhiều bởi vì mẹ em sống để lan tỏa niềm vui âm nhạc khắp gia đình và bà ấy đã thành công, mẹ em dẵ có tình yêu và tài năng âm nhạc tuyệt vời, mẹ em rất công bằng và dịu dàng đối xử với mọi người bằng lòng tốt cùng sự tôn trọng nhất kể cả với em gái của chồng mặc dù cô ấy luôn khóc buồn bã."
Arran suy nghĩ một chút: "Nữ hoàng phi Ursula (là Nienna)?"
Alezea gật đầu: "Cô ấy khá là nóng nảy và có phần khó chịu: nhưng mà mẹ em đối với cô rất tốt bụng và cũng sắp xếp hôn nhân của cô với một người rất yêu quý cô đó, chỉ có điều từ khi dượng đi mất, cô thường hay khóc cho đến một ngày cô vượt qua nổi đau không khóc nữa để chữa lành tổn thương cho người khác, trái tim của cô rất đẹp để sống một cuộc đời tốt để tìm tình yêu thương cho chính cô và mọi người mà không mất đi thiên tính mình."
Arran gật đầu công nhận: "Uh, em yêu!"
Alezea dựa tay lên ngực anh cố gắng nhấc người nhưng dường như nó chỉ làm cho cô khó khăn di chuyển vì cô dựa sát người anh hơn, họ rên rỉ, cô khó khăn nói với anh: "Chúng ta có thể là khách du lịch trong một thế giới và thế giới không phải duy nhất, họ thấy ảo ảnh trong vật chất và nó sáng tạo thành sự thật, Đấng Sáng Tạo trở thành hình dạng lớn nào đó phải hiện hình, mặt trời là thứ mơ ước trên ngọn đèn. Vì Sao đang cố gắng chứng minh rằng thế giới vật chất mà chúng ta trải qua thông qua các giác quan không phải là duy nhất, tin rằng thế giới của chúng ta bao gồm 'bản sao' của 'hình dạng thật' tồn tại ngoài kinh nghiệm hiện tại của chúng ta. Can đảm không chỉ đơn giản là một trong những đức tính mà là hình thức của mọi đức tính ở điểm thử nghiệm. Can đảm, và hy vọng, trong những tình huống khó khăn, lặp đi lặp lại trong suốt Biên niên sử.. Can đảm không phải trốn tránh mà chính là đối mặt với nó, lắng nghe những dấu hiệu, đừng bỏ bê đi qua các dấu hiệu hết lần này đến lần khác để quên rồi làm rối ren với che lầm sai trái với sự cằn nhằn. Mất tập trung vào một dấu hiệu rồi nhiều dấu hiệu khác, làm mọi thứ sai hướng trong hành trình khó khăn dài, dấu hiệu đáng buồn sai lầm nhất chính là sự phán xét mà không hiểu mọi thứ rõ ràng như là dễ dàng tưởng tượng ra phản ứng của chính họ trước sự lựa chọn giữa những tảng đá kỳ lạ đáng kinh ngạc trong một cơn gió gào thét, không có lý do rõ ràng, và ghé thăm một ngôi nhà ấm áp, đầy thức ăn, nước nóng và các món ăn khác."
Bắt đầu từ 20 năm trước, cha cô là người lên ngôi và nhiều thương nhân thường gọi cô là tiếng còi của biển vì vẻ đẹp của mẹ cô và vì tiếng nói của mẹ cô ấy, khi nữ hoàng 18 tuổi và cha cô ấy 20 tuổi. Cha của cô không bao giờ thích điều đó nhưng đồng ý với điều đó khi vị vua truyền lại, cha cô đã không tôn trọng lời nói của mình với chuyện nắm quyền kiểm soát hoàn toàn vương quốc. Trong 15 năm tiếp theo, cô đã cố gắng lấy một nửa của mình một cách chính đáng bằng cách sử dụng bất cứ thứ gì, và tất cả mọi thứ cô có thể, tuy nhiên, cha cô chỉ nghĩ rằng cô đã sử dụng ngoại hình và giọng nói của mình để có được một nửa của mình nên biến cô đổi cô để cô trải nghiệm cuộc sống con người.. Cô đã có và là một trong 4 thủy triều cùng với anh em của cô ấy, cha cô biết điều này và vẫn thay đổi cô và bây giờ sẽ không biết gì về sự biến dạng của những đứa con trai chưa chào đời của cô cùng Arran, có vẻ tàn nhẫn.
Arran nhìn vào mắt cô, Alezea mô tả nó với giọng nói ngọt ngào như đại dương kể mọi chuyện cho anh nghe, cô từ tốn kể hết và cuối cùng cô nói: "___Và ngài đã có một người con trai cả cùng ba cô con gái, hai linh hồn cô đơn giống như hai vì sao đi lạc loài trong đêm tối gặp được nhau, trong nổi cô đơn của sầu muộn khi bóng tối phủ xuống lần đầu tiên từ rất xa xôi của thế giới khi còn đèn đang sáng rực, không có gì ngăn cản họ tỏa sáng với nhau bằng thứ ánh sáng họ đang có trong tâm hồn mình, họ nghỉ ngơi bằng định mệnh sắp đặt khi ấy. Hai người họ dường như gạt đi những nổi đau trong cuộc sống bấy giờ và tìm thấy nhau lần nữa, như vậy trái tim được sống lần nữa, họ là ảo ảnh biến đổi thành sự thật như giấc mơ của tuổi trẻ lần nữa sống lại, nàng tiên nữ và một vị thần đã bên nhau."
Arran mỉm cười: "Em phải là một nhà văn tốt nhất với bài hát về tình yêu dịu
dàng, đây là kết cục có hậu và ngọt ngào nhất anh đang nghe, em yêu của anh!" Alezea lắc đầu, Arran mỉm cười ngồi dậy với thân trần, anh đỡ cô dựa vào thành giường nhẹ nhàng, cô dựa vào thành giường vặn vẹo những ngón chân của cô lủng lẳng nhẹ nhàng như ngồi trên tảng đá cứng, anh dịu dàng ôm mặt và họ chìm vào cảm giác yêu thương sau những ngày xa cách, anh ấy nhấc cô khỏi chiếc giường nước của những tấm trải giường xanh đại dương mềm mại của biển xanh tươi và đặt chân cô trước khi đưa cô vào vòng tay anh với nổi đau đột ngột khi chân cô trên cát đá thở hổn hển, anh đặt lưng cô lên giường mềm.
Arran hoảng hốt: "Em yêu, em có sao không, Alezea?"
Alezea đỏ mặt, ửng hồng trên má, tay chân cô nổi da gà: "Em nói với anh sau nhé!" Arran nhìn vào mặt cô dịu dàng, anh cười, anh khẽ đặt tay lên má cô vuốt nhẹ: "Uhm, anh xin lỗi, tình yêu của anh!"
Arran đỡ cô trên cánh tay dịu dàng, anh để cô chậm rãi một chút nằm lên giường, sức nặng của chân cô như bước trên bãi biển cát khi họ đang nằm trên giường sò lúc này. Cô cắn môi dưới đỏ mặt khi thấy trang phục của mình bây giờ sau khi anh với cô bên nhau, cô ấy thẹn thùng, chân cô đau khi đi xuống cát, anh cười nhẹ nhàng cầm một chiếc áo choàng xanh sẫm rồi cỡi chiếc váy bằng khăn buộc ra khỏi cô và mặc cho cô chiếc áo xanh đại dương của nước cô yêu thích thay cho nó. Anh nhẹ nhàng mỉm cười, anh ấy nhẹ nhàng để cô ngồi dựa đầu giường rồi duỗi chân ra vạn vẹo đôi chút mỉm cười, anh đi đến giường hôn má cô khi ngồi bên cô, anh lấy ra lọ dầu thơm trong tay một chút chà vào cơ bắp chân thư giãn 'Anh giúp em thư giãn một chút, anh có thể làm gì đó để em thư giãn yêu thích, anh mỉm cười chà vào chân giúp cơ bắp em tốt hơn.' Cô trề môi nhìn anh vì thật ra cô thẹn thùng quá, anh thật tự nhiên, cô ngượng ngùng quá chút xíu. 'Anh cần nhấc váy em một chút lên gối_'. và anh nắm váy bạn tình của mình kéo nó lên chút trên đầu gối, cô cười một chút, đầu gối được thể
hiện ra, anh mỉm cười gật đầu. 'Em có thể thoải mái hơn khi nằm ngửa đó.' Cô nhìn anh một chút, cô ngọ nguậy nằm xuống giường, cô nằm ngửa gối lên đầu. Sau đó anh đặt chân của cô lên đùi anh, đặt một ít dầu lên tay xoa hai bàn tay vào nhau và đặt một tay lên bắp chân của cô và tay kia lên ống chân cô. 'Bây giờ, có thể hơi đau với em nhưng đó là vì anh đang luyện tập cơ bắp cho em, Alezea yêu quý'. Cô không hiểu lắm nhưng gật đầu, anh xoa bóp mạnh chân cô, thỉnh thoảng anh thấy cô nhăn nhó, anh vẫn xoa bóp chân đều đều cho cô. Anh hôn cô nhẹ nhàng an ủi, cô hơi mệt ngủ một chút ít, anh đứng dậy đi lấy thực phẩm trong khay đựng đồ ăn, đồ uống, anh đặt khay lên giường ngủ với một chút túi vải để băng vải chân cho cô, cô tỉnh dậy một
chút nhặt khay lên ăn bánh mì phomai cùng trái cây ngọt tươi mát. Sau ba ngày, nếu như cô không lấy lại cái chân bằng quyền năng của bố cô thì cô sẽ phải trở lại thành người cá, thật ra thì nếu không nhận được tình yêu đích thực thì cô mới lấy lại khả năng đích thực. 'Thiên thần không cần phải rời khỏi thế gian của mình, cô ấy cũng có thể ở lại để truyền cảm hứng cho nhân gian, cho những vì sao và cho cư dân.' Cô khẽ cau mày sau khi đặt toàn bộ trọng lượng của mình qua hai chân và từ từ đi khắp phòng để làm quen với căn phòng và mọi thứ bên trong mỗi bước, cô cảm thấy tốt hơn và tốt hơn cho đến khi cô bước đi như trước khi bước ra khỏi phòng và lên ban công. Nhìn ra vườn. Đó là một ngày đẹp trời, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ và cô có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ.
Arran đỡ tay cô khi cô lo đi mà không để ý suýt té xuống sàn gạch đá: "huyền thoại kể rằng Marina yêu một hoàng tử và từ bỏ giọng nói để có đôi chân mà cô yêu anh ta, nhưng anh ta cưới một người phụ nữ khác vào buổi sáng sau đám cưới của hoàng tử (Hoàng tử Fjord và vợ Công chúa Cecilia)và sau khi từ chối giết Hoàng tử của cô để có được câu chuyện của mình sau khi các chị gái của cô trao đổi mái tóc của mình cho phù thủy biển để lấy một con dao ma thuật, cô đã chết vì một trái tim tan vỡ và chuyển sang bọt biển. Fjord đã gặp cô dâu được sắp xếp của anh ta và hóa ra cô ấy là cô gái anh ta đang tìm kiếm và họ kết hôn vào tối hôm đó khi anh ta và vợ anh ta ngủ một ánh sáng rực rỡ đánh thức anh ta và chạy lên đỉnh, nơi anh ta bị sốc. đứng trên đỉnh của con tàu, anh nài nỉ cô đợi nhưng cô lắc đầu không và nhảy xuống nước. Anh khẽ gọi tên cô khi bọt biển nổi lên khỏi mặt nước trước khi phát hiện vảy và ghim tóc nhìn cả hai cuối cùng anh ta đã cứu anh ta thực sự đã cứu anh ta tối hôm đó, anh không nghĩ anh ta đã hồi phục sau khi kết thúc. Anh tin rằng Marina sẽ cảm thấy vinh dự với những gì hoàng tử đã xây dựng một bức tượng dưới tên của cô ấy và đặt tên con gái của anh ấy theo cô ấy mặc dù anh ấy không bao giờ biết tên thật của cô ấy."
Anh quấn tay quanh eo cô và kéo cô đến môi hôn thật nồng nàn, đó là lúc nụ hôn lại đặc biệt như ngày ban đầu, những vì sao hát trên bầu trời đầy gió trong lành thanh mát lượn lên mùa xuân yêu thương ngọt ngào của cơn mơ dịu dàng.
Cô cảm thấy ánh mặt trời trên mặt khi cô bước ra khỏi lâu đài và trên bãi biển, cô cởi giày ra và mang chúng trong tay và đi lên dọc bờ biển hít thở mùi biển mà cô có thể cảm thấy mình thư giãn, nỗi lo lắng mà cô cảm thấy là có nhưng tiếng sóng và mùi biển có tác dụng làm dịu đi công chúa.Cô nhìn ra phía chân trời và nheo mắt lại, khi nhìn thấy thứ gì đó nổi lên từ biển, cô bị sốc khi thấy đó là cây đinh ba giây sau khi cô nhìn thấy những chiếc vương miện nổi lên từ bên dưới bề mặt và mỉm cười vẫy chào cha mẹ khi chúng trồi lên của đại dương. Cô đứng sững sờ khi họ bước ra đất liền với làn sóng cây đinh ba của mình, họ mặc một bộ màu xanh hoàng gia và áo choàng màu xanh nước biển, hoàng gia mỉm cười chúc phúc cho họ lần đầu tiên trong đời.
Nắm lấy tay cô, hai vợ chồng đi dạo bến cảng cho đến khi đến bức tượng của Marina. Cô ấy rất đẹp, nhìn vào bức tượng nàng tiên cá huyền thoại, đúng vậy, cô ấy thật không may, đây là hình ảnh duy nhất của cô ấy ở đây khi cô không tìm thấy chân dung của cô ấy với tổ tiên của cô trong thời gian cô ấy ở cùng anh ấy. Cô nở một nụ cười buồn, đôi vợ chồng sau khi dành một chút thời gian cho bức tượng, họ đi tiếp, anh ta chỉ cho cô đi khắp bến cảng nhưng ngay trước khi ăn trưa, họ đi về phía cỗ xe nơi họ quay trở lại và cùng anh quay trở lại lâu đài.

End - Đoản văn  2couple   (Star Cycle) - Nguyên truyện PDF về họ gồm 1 quyển 1600 trang

(Narnia Fanfiction _ The Star Cycle_ fanfiction)
Edit và bổ sung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diary