7.1.MỞ LÒNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writing : 31/01/2018
Published: 3/3/2024

01. Công chúa và Vương gia:
Trong ký ức tuổi thơ của hắn, những ấn tượng về nàng đều khá nhạt nhoà.
Năm hắn mười tuổi, phụ hoàng đưa một đứa bé gái vào cung, sắc phong Phụng Dương công chúa.
Từ bé đến lớn, những lần hắn tình cờ chạm mặt nàng, nàng đều đứng sau lưng hoàng huynh hắn. Cái vị trí ấy tạo cho nàng một nét gì đó rụt rè yếu đuối. Dù là một nụ cười, một ánh mắt, hay là một cái gật đầu. Mà hắn, suốt những năm tháng ấy, và dường như là mãi về sau nữa, chỉ thích những thứ rực rỡ. Những thứ có thể khiến người ta lưu luyến chỉ sau một ánh nhìn.
Ngày này qua tháng nọ, cái dáng khép nép sau lưng hoàng huynh của nàng dần dần đã in sâu vào tiềm thức hắn. Đến nỗi, hắn vẫn đinh ninh rằng một ngày nào đó nàng rồi sẽ gả cho hoàng huynh, trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Không hề ngờ đến, người sau này kề vai sánh bước nắm tay nàng đi đến hết quãng đường đời, lại là mình.
...
Ngày hôn lễ, xác pháo như hoa, nở đỏ con đường từ hoàng cung dẫn về vương phủ. Nàng hỉ phục lộng lẫy, dịu dàng mà quý phái ngồi trên chiếc kiệu kết hoa, mỉm cười đáp lại những lời tung hô chúc tụng từ muôn dân trăm họ.
Trăng lên cao. Tiếng đàn, tiếng hát trong vương phủ cũng thưa dần.
Cung nữ, nội thị đều đã lui ra hết. Căn phòng thênh thang ngập trong sắc đỏ giờ chỉ còn lại mình nàng.
Nàng ngồi bên cửa sổ, nhè nhẹ gõ tay lên chậu phong lan, như đếm từng giọt thời gian. Nến trên bàn cũng sắp tắt rồi. Đêm nay, có lẽ hắn sẽ đến, cũng có lẽ không.
Nàng biết, hắn không hề có chút tình ý với nàng.
Nàng biết, trong lòng hắn từ lâu đã có người con gái khác.
Nàng biết, người từng can gián thái thượng hoàng không để hắn cưới người hắn yêu làm chính thất, chính là phụ thân nàng.
Ngày ấy khi thái thượng hoàng ướm hỏi ý nàng, chẳng phải nàng đã chọn hắn sao? Thế nên, hôm nay nàng cũng chẳng có gì nuối tiếc. Hắn hận nàng cũng được, hắn lạnh nhạt nàng cũng được. Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ là một chữ tình thôi.
Không gian quanh nàng lặng dần rồi lại lặng dần. Cuối cùng, chỉ còn tiếng ve kêu rả rích lẩn khuất giữa những lùm cây không rõ bóng.
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo đẩy cửa bước vào, người đầy men rượu. Nàng nhẹ nhàng đặt chậu lan xuống bàn, vuốt lại nếp váy cho phẳng phiu, rồi ung dung bước đến bên giường, không nói một lời.
Nến tắt, màn buông. Mọi việc sau đó diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi cả hai còn chưa nhìn nhau lấy một lần. Dường như, hắn còn chẳng mảy may quan tâm đến đó là lần đầu tiên của nàng- một công chúa lá ngọc cành vàng chỉ mới mười bảy tuổi.
Không phải tương kính như tân, cũng không phải ngọt ngào nồng nhiệt.
Hắn đứng dậy mặc lại y phục, đến cũng như đi, nhanh như cơn gió. Chỉ khác chăng, lẫn trong hương rượu cay nồng trên người hắn, giờ đây lại có chút hương thơm nhàn nhạt của ngọc lan.
...
Sáng hôm sau, hắn theo nghi lễ đưa nàng vào cung thỉnh an thái thượng hoàng.
Nàng vẫn như ngày ấy, thích mặc thứ màu nhàn tĩnh của nước, trông xa mơ hồ như ảo ảnh. Nhìn gương mặt nửa quen nửa lạ còn vương nét thơ ngây, nhìn thân hình gầy gò nhỏ bé như cành liễu, hắn chợt thấy lòng ray rứt khi nghĩ đến chuyện đêm qua.
Hắn đứng bên xe ngựa, đưa tay định đỡ lấy tay nàng, nhưng nàng chỉ lễ phép cúi đầu chào hắn rồi tự mình bước lên xe.
Hắn ngỡ ngàng nhìn bàn tay mình trơ trọi giữa khoảng không. Không hề biết rằng, cử chỉ đoan trang lịch thiệp ấy chính là ranh giới vô hình mà nàng không bao giờ cho phép hắn vượt qua, mãi đến tận hai mươi năm sau đó.
...
Từ sau đêm tân hôn ấy, hắn cũng chẳng trở lại phòng nàng thêm lần nào nữa. Hắn từng có chút cảm giác tội lỗi đối với nàng, nhưng thứ cảm giác ấy tan đi nhanh quá, cũng giống như hương ngọc lan hoà trong hương rượu ngày nào. Một cuộc hôn nhân ép buộc, làm sao sánh được với mối tình đầu vừa nồng nàn vừa say đắm của vị vương gia thiếu niên ngạo khí ngất trời.
Hắn ngày ngày đều đến hậu viên thăm Quế Hạnh, dạy nàng vẽ tranh, dạy nàng viết chữ. Hắn thích nhìn cái dáng chăm chú đến đầu bù tóc rối của nàng khi cố luyện viết tên của hắn, thích nhìn cái chau mày giận dỗi của nàng khi hắn trêu nàng cầm bút như cầm lưỡi hái. Vui liền cười, buồn liền khóc, hắn yêu là yêu một người con gái thôn dã như thế, chứ không phải một nàng công chúa mỗi lời thốt ra đều là khuôn vàng thước ngọc, sáo rỗng đến chán chường.
Huống hồ, nàng công chúa kia dường như vẫn có thể sống tốt mà không cần hắn. Những lần hiếm hoi hắn bất giác nhớ đến nàng, sai người mang cho nàng một ít trái cây quý xem như bù đắp, nàng đều mang chia cho bọn người ăn kẻ ở trong nhà. Nàng dạy đám tỳ nữ thêu thùa, dạy đám gia đinh học chữ; khi rảnh rỗi thì chép kinh Phật, cắt cỏ trồng hoa. Cuộc sống của nàng, trái tim của nàng, vốn dĩ cũng chẳng đủ chỗ mà dành cho hắn.
Thế nên, hắn vẫn cứ thế mà quên đi nàng, như cái cách mà hắn vẫn lướt qua nàng suốt những năm tháng tuổi thơ.
...
Hắn muốn người sinh trưởng tử cho hắn là Quế Hạnh, muốn nàng có một chỗ dựa vững chắc về sau, khoả lấp phần nào cái gia thế không được môn đăng hộ đối của nàng. Vậy mà, cuối cùng, người mang thai trước lại là vị công chúa xuất thân hiển hách kia.
Niềm hạnh phúc của kẻ sắp làm cha, hắn không có. Nhân sâm tổ yến, lụa là gấm vóc, những thứ trân quý hắn sai người mang đến chỗ nàng, tất cả đều là vì trách nhiệm.
Hắn mỗi ngày vẫn đều đặn lui tới chỗ Quế Hạnh. An ủi nàng, động viên nàng. Nghe nàng giục hắn đi thăm vị chính thất đang mang thai của hắn, hắn lại càng thấy nàng côi cút đến đáng thương. Từ bé, nàng đã sớm mất đi cả cha lẫn mẹ, sống trong nghèo khổ, cái ăn cái mặc đều túng thiếu. Còn Phụng Dương, xuất thân cao quý, sinh ra đã nằm trong vải bọc điều, lại là nghĩa nữ của hoàng đế, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám nặng nhẹ một lời với nàng ta.
Người đời nói hắn bạc tình, nói hắn say mê tiểu thiếp mà lạnh nhạt vị chính thê hiền lương thục đức, hắn không màng đến. Đối với người hắn không yêu, dùng lễ đối đãi đã là sự cố gắng hết sức có thể của hắn rồi. Tướng quốc cũng vậy, phụ hoàng cũng vậy, quan gia cũng vậy, dù có là thánh chỉ ban xuống cũng không thể xoay chuyển trái tim của hắn.
...
Ngày ngày tháng tháng bình lặng trôi qua.
Hắn không hôm nào là không cẩn thận dặn dò người trong phủ chú ý hầu hạ tốt cho nàng, nhưng bản thân lại chưa một lần đặt bước đến phòng nàng, dù chỉ thoáng qua. Có lẽ cũng không phải là chán ghét, có lẽ cũng không phải là một lòng một dạ thuỷ chung vì Quế Hạnh. Hắn, không hiểu sao, rất sợ phải đối mặt với nàng. Sợ rằng, cũng giống như buổi sáng sau đêm tân hôn ngày ấy, hắn đưa tay ra, nhưng nàng lại từ chối đặt tay mình vào tay hắn.
"Nàng ngồi đó, ta nhặt giúp nàng."
Chiều hôm ấy, hắn gặp nàng trong ngự hoa viên. Cuộc gặp gỡ tình cờ đến trớ trêu của hai kẻ mang danh nghĩa vợ chồng, sống cùng một mái nhà.
Nàng ngồi trên chiếc ghế đá dưới mái lương đình, cố với tay nhặt một cuộn chỉ thêu vừa bị gió thổi bay. Bụng nàng lúc ấy đã lớn, thân hình cũng nở nang hơn trước, khiến hắn không khỏi hiếu kì mà nhìn trộm vài lần.
Nhận lấy cuộn chỉ thêu từ tay hắn, nàng lại cúi đầu, nói cảm ơn, rồi tiếp tục chăm chú với những mũi thêu tinh xảo. Lúc ấy, hắn đang có một cuộc hẹn đánh cờ với hoàng huynh, nhưng rốt cuộc lại chọn làm một việc ngớ ngẩn là trốn một góc, âm thầm đứng nhìn nàng.
...
Hai ngày sau, nàng lâm bồn, sinh sớm hơn dự tính gần nửa tháng.
Ngự y, cung nữ hối hả chạy ngược chạy xuôi. Hắn nghe tiếng khóc của nàng, nghe tiếng la đau đớn của nàng. Hắn nhìn thấy từng chậu máu của nàng được người ta hối hả bê ra.
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn biết thế nào là sợ.
"Bẩm đức ông, cái thai của lệnh bà quá lớn, e là sinh khó." Hắn đứng trước sân, tay chân tê cóng, sống mũi cay xè. Có phải là vì hắn?
Vì hắn trước đây đã không chịu đến thăm nàng?
Vì hắn từng có ý nghĩ không cần đứa con này?
"Phụng Dương! Phụng Dương!" Hắn lao đến bên phòng sinh của nàng, đập cửa, lớn tiếng kêu. "Phụng Dương!"
Đáp lại hắn là tiếng khóc rất vang của một đứa trẻ sơ sinh- con của hắn và nàng.
Cánh cửa phòng bật mở, bà đỡ hớn hở bước ra, gương mặt hãy còn lấm tấm mồ hôi. "Chúc mừng đức ông, mẹ tròn con vuông, lại là con trai."
Hắn chực đẩy cửa bước vào, nhưng người trong phòng đã vội ngăn hắn lại.
"Ai mới là chủ ở đây?" Hắn vừa hùng hùng hổ hổ xông vào, vừa quát những người cản hắn.
"Đừng vào." Nàng nằm trên giường, yếu ớt lên tiếng, ngữ điệu ôn hoà mà đanh thép. Bước chân hắn chững lại, bế lấy đứa bé, miễn cưỡng bước ra ngoài.
Vương phủ này từ lâu đã đổi chủ rồi.
...
Từ ngày Đạo Hưng ra đời, hắn bắt đầu lui đến chỗ nàng thường xuyên hơn một chút.
Quế Hạnh vẫn là người con gái duy nhất hắn yêu, nhưng nàng là vương phi của hắn, Đạo Hưng là con trai hắn. Hắn không muốn vì cố chấp mà làm ra những việc khiến mình sau này hối hận.
Hắn thay đổi, nhưng nàng vẫn thế. Mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn vẫn là mái tóc không một sợi rối, xiêm y không một vết nhăn. Cử chỉ nhã nhặn, khách sáo kiệm lời. Hắn không có ý định cùng nàng tiến xa hơn, nên cũng bằng lòng với mối quan hệ tương kính như tân ấy, chỉ là đôi khi có chút cảm giác khó chịu cùng bất mãn len lỏi trong tim.
...
Việc nước, việc quân từng ngày cứ cuốn hắn đi. Những lần hắn đến thăm mẹ con nàng rồi cũng thưa dần. Ngay cả lúc Đạo Hưng mất vì bệnh thuỷ đậu năm hai tuổi, hắn từ Tây Bắc cũng không về kịp để nhìn mặt con mình lần cuối.
Lúc hắn bước vào phòng, nàng đang lặng lẽ xếp quần áo và mấy món đồ chơi của đứa con trai nhỏ vào rương, ánh mắt vô hồn ngân ngấn nước. Nàng cầm chiếc lục lạc lên, định bỏ vào, nhưng tiếng kêu của những hạt đậu phát ra bên trong lại khiến bàn tay nàng khựng lại.
Nàng rung nhẹ chiếc lục lạc. Một lần, rồi lại một lần. Đôi môi tái nhợt càng lúc càng cắn chặt hơn.
Dáng vẻ xơ xác tiều tuỵ ấy khiến hắn cảm giác như tim mình đang bị một lưỡi kiếm tàn nhẫn xuyên qua.
"Phụng Dương..." Hắn ngồi xuống cạnh nàng, ngần ngừ chạm vào nàng, rồi cuối cùng ghì chặt nàng vào lòng hắn. "Khóc đi. Cứ khóc đi."
Nàng gục xuống vai hắn, từng giọt nước mắt nóng hổi như thiêu như đốt thấm xuống lớp áo choàng còn phủ bụi đường.
Hắn ngồi đó, nhè nhẹ vỗ lưng nàng, khoé mắt không biết từ lúc nào cũng đỏ hoe.
Là đau vì nàng nhiều hơn, hay đau vì đứa con bất hạnh của hai người nhiều hơn, chính hắn cũng không phân biệt được.
Hắn nán lại vương phủ hơn một tháng, sau đó sắp xếp để nàng về phủ thái sư ở với gia đình một thời gian cho khuây khoả, rồi lại lên đường đi Tây Bắc.
Quế Hạnh muốn đi theo hắn, nhưng hắn lấy lý do muốn tập trung cho việc quân, nhẹ nhàng gạt đi ý định ấy của nàng.
Thật ra, là hắn không muốn Phụng Dương cảm thấy hắn thiên vị Quế Hạnh, hắt hủi nàng, rồi lại sinh ra buồn tủi.
Dù có lẽ trong lòng nàng cũng chưa bao giờ có hắn.
...
Suốt hai năm sau đó, hắn cứ ba tháng lại về thái ấp một lần, mỗi lần ở lại khoảng mười ngày.
Phụng Dương đã trở về với cuộc sống ung dung ngày trước. Khi trồng hoa, lúc đánh đàn, thỉnh thoảng cùng các vị mệnh phụ khác đi lễ chùa đây đó. Quế Hạnh giờ đã ra dáng một phu nhân. Hành xử chừng mực, cử chỉ, lời nói cũng kiểu cách hơn, như một cô gái xuất thân khuê các.
Thê thiếp hoà thuận, thái ấp yên bình trù phú, kẻ trên người dưới lễ phép siêng năng. Một người đàn ông như hắn còn có thể mong gì hơn nữa.
"Điện hạ, ngài thật sự không thấy khó chịu sao?" Lúc gấp lại chiếc áo choàng cho hắn trước khi tiễn hắn lên kinh, Quế Hạnh bất chợt hỏi hắn một câu như thế.
"Khó chịu chuyện gì?"
"Thiếp đoan trang, thiếp khuôn phép, thiếp nhu mì hiền thục."
"Bao nhiêu kẻ chỉ mong lấy được một người như thế, tại sao ta phải khó chịu chứ?"
"Trước đây ngài nói rằng ngài yêu thiếp là vì thiếp có nét hoang dã của một loài hoa dại. Giờ thiếp đã trở thành hoa mọc trong vườn, tại sao ngài lại không hề có chút phản ứng gì?" Nàng ngước nhìn hắn, nụ cười hằn sâu nét bi thương. "Hay là, từ lâu, ngài đã xem thiếp là cái bóng của một người nào đó?"
"Con người rồi cũng có lúc phải thay đổi lối sống cho phù hợp với hoàn cảnh, nàng không nên suy nghĩ nhiều quá." Hắn ôn tồn đáp, ra vẻ không có gì quan trọng.
Thế nhưng, câu hỏi ấy của Quế Hạnh đã ám ảnh hắn suốt một quãng đường dài. ...
Khi ra bắc, lúc vào nam, vì mối quan hệ với các tù trưởng cùng một số quan viên, đôi khi hắn cũng khó lòng từ chối việc họ dâng con gái cho hắn làm tì thiếp. Những lúc ấy, hắn lại viết thư về thái ấp, dò hỏi ý nàng.
Đáp lại hắn, bao giờ cũng chỉ là một dòng chữ: "Mọi việc cứ theo ý điện hạ."
Đến bức thứ năm, hắn tức quá, viết một dòng thật lớn: "Nàng không biết ghen sao?", rồi cho người hoả tốc đưa về thái ấp giữa đêm khuya. Rốt cuộc, mấy hôm sau, lại nhận được một bức thư khác của nàng, báo rằng: "Thư của điện hạ gửi cho Quế Hạnh, thiếp đã chuyển cho cô ấy."
Lịch tập luyện của đám vệ binh dưới trướng hắn, chiều hôm ấy đột nhiên dày đặc một cách lạ kì.
...
Gần cuối năm, đang lúc bận rộn sắp xếp cho binh lính về quê ăn Tết, hắn chợt nhận được thư nhà báo tin Quế Hạnh đang bệnh nặng. Hắn phi ngựa ngày đêm, chỉ sợ lại giẫm phải vết xe cũ, không thể trở về nhìn mặt người thân lần cuối.
Vội vã bước trên lối đi quen thuộc dẫn đến hậu viên, hắn tìm đến phòng Quế Hạnh, định đẩy cửa bước vào, nhưng cuộc đối thoại giữa hai người phụ nữ bên trong lại khiến hắn quyết định tạm nép vào một góc.
"Công chúa, sau khi dân nữ chết, xin công chúa hãy giúp dân nữ chăm sóc điện hạ."
"Ừm." Nàng ngồi bên giường, nắm tay người phụ nữ tuy còn trẻ như đã sớm gầy mòn héo hắt, khẽ gật đầu.
"Công chúa, trước đây là dân nữ tự ti về thân phận của mình nên nhiều lần tìm cách giữ chân điện hạ, sợ điện hạ vì yêu công chúa mà bỏ rơi dân nữ. Vậy mà người vẫn đối xử với dân nữ rất tử tế. Dân nữ thật có lỗi với người."
"Chuyện đã đến hôm nay, ta còn truy cứu làm gì. Huống hồ, ta khác với cô, ta không yêu ngài ấy." Nàng dịu dàng đáp, ánh mắt xa xăm.
Lúc còn bé, nàng cứ hay hỏi mẹ vì sao bà thường đóng cửa phòng khóc một mình. Những lúc như thế, bà lại gạt nàng, bảo rằng chẳng qua chỉ là bụi rơi vào mắt. Lớn lên một chút, nàng mới dần dần nghiệm ra, những lúc mẹ nàng khóc, phụ thân nàng đều đang ở bên vị phu nhân từng là thanh mai trúc mã của ông, ân ân ái ái như một đôi vợ chồng son. Yêu một người, làm vợ người ấy, nhưng trong tim người ấy lại chỉ có hình bóng người phụ nữ khác, đó chính là cảm giác thống khổ nhất trên đời.
Nàng không muốn phải trải qua cảm giác đau khổ ấy, nên ngay từ nhỏ đã tự tìm cho mình những thú vui riêng. Tìm hiểu chúng, đam mê chúng, hy vọng rằng đời này kiếp này chúng sẽ giúp nàng thoát khỏi chữ tình. Những thiếu nữ bằng tuổi nàng chỉ mong cưới được một người chồng xứng đáng để họ yêu. Còn nàng, nàng lại chỉ muốn cưới một người mà mình sẽ không bao giờ phát sinh tình cảm, cả đời như nước sông và nước giếng, mỗi người một khoảng trời riêng.
Thế nên, khi thái thượng hoàng hỏi nàng muốn gả cho ai trong số các hoàng tử, nàng chọn tam hoàng tử. Tĩnh Quốc vương quá cưng chiều nàng, quan gia quá biết cách khiến nàng vui. Gả cho họ, nàng sẽ động tình.
Chỉ có tam hoàng tử, người từ nhỏ đã không mấy hào hứng với nàng, trong nhà lại có một ái thiếp xuất thân thôn dã, mới đáp ứng được nguyện vọng làm một đôi vợ chồng tương kính như tân mà nàng hằng mong ước. Nàng biết hắn ấm ức việc phụ thân nàng từng nhắc nhở thượng hoàng quy định chỉ được lập gái họ Trần làm chính thất, nhưng nàng không lo hắn sẽ có những hành động quá đáng đối với mình. Không cần đến phụ thân nàng nhúng tay vào. Chỉ riêng thái thượng hoàng, quan gia, cùng Tĩnh Quốc vương, cũng đã đủ khiến hắn không dám đụng đến một sợi tóc của nàng.
Tình cảm là một thứ rất mong manh. Cũng giống như, hắn từng tuyên bố rằng hắn yêu Quế Hạnh, nhưng rốt cuộc, vẫn không tránh khỏi xao động với nàng.
Thế nên, nàng thật ra không thù ghét cô ta, mà là thương hại. Có được rồi mất đi, mới là điều đau đớn nhất.
Lúc nàng bước ra khỏi phòng Quế Hạnh, hắn vẫn đứng đó, dường như không hề có ý giấu việc hắn đã đến đây từ nãy đến giờ. Nàng nhìn thấy hắn, không kinh hoảng, cũng chẳng ngượng ngùng, chỉ kín đáo đưa mắt ra hiệu cho hắn bước vào trong, gặp người con gái hắn từng yêu- lần cuối.
...
Thứ tình yêu của thời niên thiếu, cuồng nhiệt đến nỗi tưởng như có thể sống chết vì nhau, cuối cùng cũng chỉ đủ để lại trong lòng một vết sẹo mờ. Người ta yêu rượu, nhưng không thể ngày qua ngày chỉ uống rượu để sinh tồn. Nhạt như nước, không chút hương thơm, chỉ có ít vị ngọt thanh, thế mà lại khiến người ta không có không sống được, cứ tìm đến nó trong vô thức.
...
An táng xong cho Quế Hạnh, hắn lại lên kinh. Hắn biết người hắn thật sự yêu lúc này là ai, nhưng đối với mối tình đầu của mình, hắn không cho phép bản thân phũ phàng như vậy khi nấm mồ người ấy còn chưa xanh cỏ.
...
. . .
Nửa năm sau, hắn lại về thái ấp.
Lần này, hắn về sớm hơn ngày hẹn trong thư ba hôm, muốn cho nàng một chút bất ngờ.
Vào đến cổng, hắn ngăn không cho gia nhân đi báo mà đích thân ra vườn tìm nàng. Sau đó, từ ngoài vườn kéo tay nàng một mạch vào phòng, không một lời giải thích.
"Điện hạ, ngài có chuyện gì thì cũng nên nói một cách từ tốn rõ ràng. Trước mặt bọn gia nô sao có thể làm những hành động mất thân phận như thế được."
"Nói gì với chúng? Nói rằng: Các ngươi mau tránh đường để ta đưa phu nhân về phòng làm nhiệm vụ sinh người nối dõi sao?"
"Ngài..." Nàng quay mặt đi, không rõ là xấu hổ hay chán ghét.
"Đây là nhiệm vụ của nàng. Lẽ nào khi gả về đây người trong cung không ai nói với nàng?" Hắn nhẹ nhàng choàng tay qua hông nàng, từ phía sau siết chặt nàng vào lòng hắn.
"Bây giờ là ban ngày..." Nàng cố gạt tay hắn ra, nhưng hắn lại càng ngang ngược hơn, hôn 'chốc' một cái vào má của nàng, hỏi: "Luật nào quy định ban ngày không thể làm chuyện vợ chồng?"
"Chuyện này nếu đồn ra ngoài..."
"Đứa nào dám nói xấu nàng, ta cắt lưỡi. Nàng muốn không, ta lập tức ra ngoài tuyên bố với bọn gia nô?"
"Ngài..."
"Đêm ấy là ta làm nàng đau phải không? Nên nàng không muốn gần ta?" Thật ra, đây không phải lần đầu hắn muốn gần gũi với nàng. Sau cái chết của Đạo Hưng, hắn cũng từng có ý muốn nàng sinh thêm đứa con nữa để khiến nàng vui vẻ hơn một chút, nhưng nàng luôn lấy hết lý do này đến lý do nọ để từ chối hắn. Hắn không phải mãi đến giờ mới đoán ra nguyên nhân thật sự. Chỉ là, mãi đến giờ hắn mới dám thẳng thắn hỏi nàng.
Nàng không đáp, chỉ gật đầu, rồi quay mặt đi hướng khác.
"Từ nay ta sẽ dịu dàng." Hắn nói 'từ nay', không phải chỉ 'lần này'. "Ta hứa, ta thề." Nàng vẫn im lặng, dường như có chút phân vân.
"Đùa với nàng thôi. Ta không ép nàng." Hắn phì cười, từ từ nới lỏng vòng tay. Đến khi nàng vội vội vàng vàng mở cửa chạy ra như vừa thoát khỏi loài lang sói, hắn mới gọi với theo. "Tha là tha bây giờ thôi, chứ tối ta sẽ đến."
...
Đêm đó, hắn đến thật, nhưng rốt cuộc lại không thể vào phòng.
Nàng chốt cửa, nàng chặn bàn, thậm chí còn dùng dây xích mà xích lại. Tất cả những hành động trước đây nàng từng cho là không phù hợp với thân phận một công chúa cành vàng lá ngọc, giờ đây nàng đều làm cả.
Không phải nàng sợ phải trải qua cảm giác đau đớn kia lần nữa... Nàng sợ mình yêu hắn.
Từ lúc hắn lớn tiếng gọi tên nàng ngoài cửa lúc nàng sinh Đạo Hưng, lòng nàng đã không thể tiếp tục tĩnh lặng nữa rồi.
"Phụng Dương, nàng quên... cửa sổ." Hắn đứng bên cửa sổ, cố nén cười nhìn gương mặt nghiêm trọng của nàng.
Nàng chạy đến, vội vã đóng sầm cửa lại.
"Kẹt tay ta!" Hắn xuýt xoa, rên rỉ cứ như đó là vết thương gì nghiêm trọng lắm.
"Ngài là người luyện võ, một vết thương nhỏ như vậy thì có đáng gì." Nàng đứng bên trong nói vọng ra.
"Nàng không quan tâm ta thì thôi vậy, ta không miễn cưỡng nàng." Hắn thất vọng nói.
Sau đó, nàng cũng không nghe thấy động tĩnh của hắn bên ngoài nữa. Lúc nàng mở cửa ra, hắn đã không còn ở đó. Bên cửa sổ chỉ có một tờ giấy, ghi vỏn vẹn hai chữ: "Ngủ ngon."
Hắn đứng sau bức tường, nhìn thấy nụ cười bẽn lẽn của nàng, bất giác mỉm cười.
... .
.
.
Những đứa con của nàng và hắn lần lượt ra đời, nhưng ba chữ "Thiếp yêu ngài.", nàng vẫn chưa bao giờ chịu thốt ra với hắn. Kí ức tuổi thơ, tấm gương của người mẹ mà nàng hết mực kính yêu đã trở thành một tảng đá quá lớn trong tim nàng, khiến nàng mãi vẫn không dám đối mặt với cảm xúc của chính mình.
Nàng từng bảo hắn, nàng làm tròn nghĩa vụ mẹ hiền vợ thảo, chẳng lẽ như vậy vẫn không sánh bằng ba chữ kia sao?
Hắn đáp: "Nàng không hiểu."
Vấn đề không phải là nàng đối với hắn, mà là nàng đối với bản thân mình.
Suốt mười lăm năm ròng rã, ngày nào hắn cũng tranh thủ viết cho nàng một bức thư, bắt nàng hồi âm cho hắn. Dù là lúc hắn chỉ ở cách nàng mấy gian phòng, hay là khi hai người kẻ bắc người nam xa nhau hàng trăm dặm. Có những điều, khi gửi gắm qua một mảnh giấy, người ta sẽ cảm thấy dễ trải lòng hơn.
...
Năm tháng dần qua. Cuối cùng cũng có một ngày mở bức thư ra, hắn thấy ba chữ "Thiếp yêu ngài" run rẩy viết trên tờ giấy trắng thoang thoảng hương lan.
Hắn lại viết một bức thư khác, hỏi: "Yêu đến thế nào?"
Lần này, trên bức thư là nét chữ vững chãi, như rồng bay phượng múa: "Yêu đến khi ngài không còn yêu thiếp nữa."
...
. . .
Thời gian trôi như bóng câu ngoài cửa sổ. Khi thanh bình yên ả, lúc loạn lạc binh đao.
Ngoảnh đầu nhìn lại, nàng và hắn hoá ra đã hơn ba mươi năm sánh bước bên nhau. Duyên duyên nợ nợ, tất cả chỉ là hư vô. Yêu nhau, bên nhau, khởi đầu là thế nào đã chẳng còn quan trọng.
"Thái sư, ngài yêu thiếp đến thế nào?" Đến phút cuối đời, nằm trên giường bệnh, nàng không hiểu sao lại chợt nhớ đến bức thư người đàn ông đầu hai thứ tóc kia từng gửi cho mình mười ba năm về trước.
Hắn âu yếm mỉm cười, không đáp, chỉ lẳng lặng đến bên thư án viết một bức thư, gấp lại, đặt vào tay nàng.
"Lai sinh chi nhật, nguyện vi phu phụ như sơ."
(Kiếp sau xin lại được làm chồng vợ như xưa)

02.Ba cuốn tiểu thuyết hay mình đọc
Beren and Lúthien - Tình ca cháy bỏng vượt qua mọi khoảng cách.
The Children of Húrin - Bi ca cảm động về một gia đình bị chia cách.
The Fall of Gondolin - Trường ca vĩ đại về những chiến binh anh hùng.

03.Beren và Luthien
Các đứa con của Tiên hát rằng:
The leaves were long, the grass was green, The hemlock- umbels tall and fair, And in the glade a light was seen
Of stars in shadow shimmering.
Tinuviel was dancing there To music of a pipe unseen, And light of stars was in her hair, And in her raiment glimmering.
There Beren came from mountains cold, And lost he wandered under leaves, And where the Tiên -river rolled. He walked along and sorrowing.
He peered between the hemlock-leaves And saw in wonder flowers of gold Upon her mantle and her sleeves, And her
hair like shadow following. Enchantment healed his weary feet
That over hills were doomed to roam; And forth he hastened, strong and fleet, And grasped at moonbeams glistening. Through woven woods in Tiên home She lightly fled on dancing feet,
And left him lonely still to roam In the silent forest listening.
He heard there oft the flying sound Of feet as light as linden- leaves, Or music welling underground, In hidden hollows
quavering.
Now withered lay the hemlock-sheaves, And one by one with
sighing sound Whispering fell the beechen leaves In the wintry woodland wavering.
He sought her ever, wandering far Where leaves of years were thickly strewn,
By light of moon and ray of star In frosty heavens shivering.
Her mantle glinted in the moon, As on a hill-top high and far
She danced, and at her feet was strewn A mist of silver quivering.
When winter passed, she came again, And her song released the sudden spring, Like rising lark, and falling rain,
And melting water bubbling. He saw the Tiên -flowers spring About her feet, and healed again He longed by her
to dance and sing
Upon the grass untroubling.
Again she fled, but swift he came.
Tinuviel! Tinuviel!
He called her by her elvish name; And there she halted listening.
One moment stood she, and a spell His voice laid on her: Beren came, And doom fell on Tinuviel
That in his arms lay glistening. As Beren looked into her eyes Within the shadows of her hair,
The trembling starlight of the skies He saw there mirrored shimmering.
Tinuviel the Tiên -fair, Immortal maiden Tiên -wise,
About him cast her shadowy hair And arms like silver glimmering.
Long was the way that fate them bore, O'er stony mountains cold and grey, Through halls of iron and Bóng Tốiling door, And woods of nightshade morrowless. The Sundering Seas between them lay, And yet at last they met once more, And long ago they passed away
In the forest singing sorrowless.
Tinúviel elvanui Elleth alfirin edhelhael O hon ring finnil fuinui A renc gelebrin thiliol
Sau khi Trận chiến ngọn lửa bất ngờ kết thúc, vùng Dorthonion gần như đã bị quân đội của Morgoth chiếm đóng. Tuy vậy, Barahir, lãnh chúa mới của Landros không muốn từ bỏ Dorthonion, vì thế ông bị Morgoth săn lùng, cuối cùng chỉ còn mỗi ông cùng mười hai người đồng hành sống sót. Giờ đây khu rừng Dorthonion kéo dài đến hướng nam, len lỏi vào tận ngõ ngách của các khe núi. Ở phía đông vùng cao nguyên này có một cái hồ tên gọi Tarn Aeluin, nơi ấy hoang sơ, vô chủ và không có lối mòn, và kể cả vào thời kỳ hoà bình lâu dài vẫn không một ai đến đó sinh sống. Nhưng dòng nước ở Tarn Aeluin trong xanh dưới ánh nắng mặt trời và nó như một tấm gương phản chiếu những vì tinh tú khi đêm đến, nó được cho rằng đã được Melian phù phép vào những ngày xa xưa. Vì thế Barahir lấy nó làm căn cứ, và Morgoth vẫn không tài nào tìm ra hành tung của họ. Nhưng những lời đồn đại về băng nhóm Barahir cuối cùng cũng đến tai
Morgoth và điều đó đã làm hắn bận tâm. Hắn ra lệnh cho Sauron phải tìm mọi cách truy tìm tung tích và tiêu diệt họ.
Ở trong đoàn đồng hành Barahir có một người tên Gorlim con trai Angrim. Vợ của ông là Eilinel, tình yêu của họ rất mãnh liệt và không điều xấu xa nào có thể chia cách họ. Lúc trước khi Gorlin trở về từ trận chiến, khi về lại căn nhà xưa thì vợ ông ta đã ra đi, có thể bị giết hoặc dĩ đã bị bắt đi. Ở nơi ẩn thân của Barahir, ông vẫn không an vì vẫn tin rằng vợ mình còn sống. Ông quyết định bí mật một mình quay trở lại căn nhà xưa một lần nữa, giờ đây nó hoang tàn và bao quanh là những cánh đồng và rừng, nhưng động tĩnh của ông đã bị Sauron phát hiện vì hắn đã cho thuộc hạ giám sát nơi ấy từ lâu. Đó là vào một ngày mùa thu, khi mặt trời dần khuất bóng, khi ông đến gần nhà thì phát hiện có ánh sáng chiếu qua khung cửa, đoạn ông đến gần và nhìn vào. Ông đã thấy vợ ông Eilnel, khuôn mặt bà trông đau khổ và đói khát, nhưng khi ông rào thét tên bà thì một cơn gió lạnh bổng nỗi lên làm tắt ngọn nến, tiếng sói tru vang vội, và có một bàn tay kẻ nào tóm lấy vai ông bất ngờ, bàn tay ma quỷ của kẻ săn mòi Sauron. Và thế là Gorlin bị bắt, chúng giải ông đến căn cứ, tra tấn ông bằng mọi cách để ông khai nơi ẩn trốn của Barahir, chịu nhiều cực hình nhưng ông vẫn không khai một lời. Cuối cùng chúng hứa với ông rằng ông sẽ được thả ra và hai vợ chồng sẽ được đoàn tựu nếu ông chịu nói ra sự thật. Có lẽ sự mong mỏi tìm lại vợ hiền đã làm lung lai ý chí, ông chấp nhận lời đề nghị. Chúng giải ông đến Sauron, hắn nói: "Ta giờ đã nghe ngươi đồng ý hợp tác, vậy ngươi muốn ta trọng thưởng như thế nào?" Gorlin đáp rằng ông chỉ cần tìm gặp Eilinel và hãy thả nàng ra bởi ông nghĩ rằng Eilinel cũng đang bị giam cầm. Sauron cười xảo trá và nói "một món quà bé nhỏ như thế thôi sao, thôi được ngươi hãy nói đi!" Gorlin trở nên do dự, nhưng khi ông nhìn vào cặp mắt của Sauron, như bị bỏ bùa ông mù quáng theo đôi mắt ấy, ông kể cho hắn nghe tất cả những gì mà mình biết. Sauron cười ác độc và mỉa mai Gorlin khi cho ông biết sự thật rằng vợ ông Eilintel đã chết từ lâu. "Tuy nhiên ta sẽ đáp ứng lời hứa, ta sẽ cho hai vợ chồng ngươi đoàn tựu" Sauron nói. "và ngươi sẽ đến với Eilinel, bọn ngươi sẽ được tự do". Gorlim chết một cách thảm thiết. Và như thế chổ ẩn thân của Barahir đã bị bại lộ và Sauron giăng lưới chờ bắt con mồi, bọn Orcs đến trước khi bình minh chúng tấn công đột ngột và giết chết bọn họ không chừa một ai. Tuy nhiên Beren con trai Barahir đã thoát chết vì chàng được cha giao nhiệm vụ dò thám tin tức kẻ thù và hiện còn ở xa khi những điều kinh hoàng kia xảy đến. Đêm đó khi chàng ngủ trong khu rừng, chàng mơ thấy một giấc mơ lạ, chàng thấy vô số lũ quạ đậu dưới đất dày đặc như những chiếc lá rụng quanh thân cây, những chiếc mỏ của chúng đang rò rỉ những giọt máu, và trong giấc mơ ấy Beren nhìn thấy một hồn ma vượt qua sông đến bên chàng, đó không ai khác hơn là Gorlin. Gorlin bảo chàng hãy nhanh chóng cảnh báo cho cha vì hành tung của họ đã bại lộ. Khi Beren thức giấc, chàng vội vã trở về căn cứ của cha. Khi chàng đến gần, dưới đất một lủ quạ bất ngờ bay lên và đậu trên cành cây, chúng kêu lên những tiếng kêu ma quái, nguyền rủa. Beren chôn những mãnh xương còn lại của cha và thề sẽ trả thù. Chàng truy đuổi bọn Orc và cuối cùng đã tìm ra doanh trại bọn chúng hiện ở trong vùng đẫm lầy Serech. Vì tài nghệ và chàng vốn sống trong rừng nên khi chàng đến gần chúng vẫn không hay biết. Trong bóng tối chàng trông thấy tên thủ lĩnh bọn Orc đang cầm cánh tay cha chàng như một món quà chiến thắng, ngón tay Barahir vẫn còn đeo chiếc nhẫn mà đức vua Finrod Felagund khi xưa đã ban tặng. Beren hành động bất ngờ, chàng giết chết tên thủ lình và chiếm lại cánh tay cùng chiếc nhẫn và kịp thời chốn thoát, có lẽ do số phận những mũi tên bọn Orcs bắn ra đều lạc lối và không hạ được chàng. Bốn năm trôi qua, Beren lang thang trong lãnh địa Dorthonion. Chàng trở thành bạn của các loài chim, của muôn thú và chúng giúp đỡ chàng, chỉ lối chàng, và không phản bội chàng bởi chàng không ăn bất cứ vật thể sống nào vốn không là tay sai của Morgoth. Morgoth đã treo giá cao cho kẻ nào lấy được thủ cấp của chàng hơn cả cái đầu của đức vua Fingon, nhưng bọn Orcs bỏ chạy khi chúng nghe được tâm hơi chàng, vì thế một đội quân được cử đi với nhiệm vụ truy tìm và giết chàng dưới sự chỉ đạo của Sauron. Sauron cũng mang theo Werewolves (sói), những con dã thú có linh hồn đen tối giam giữ trong thể xác tà ma. Tất cả vùng đất giờ đây đầy rẫy ma quỷ, mọi điều tốt lành đã rời xa. Beren bị săn lùng và không còn đường thoát, cuối cùng chàng phải rời bỏ Dorthonion. Đó là vào mùa đông và tuyết bắt đầu rơi, chàng đến bên mộ cha để nói lời giã từ. Chàng trèo lên những ngọn núi cao Gorgoroth, ngọn núi Kinh Hoàng (Mountains of Terror) và tiến vào lãnh địa của vương quốc Doriath. Chàng quyết tâm đến vương quốc thần bí nơi chưa có kẻ phàm trần nào đặt chân đến. Cuộc hành trình về phương nam của chàng rất kinh hoàng, qua dốc đá Ered Gorgoroth, và dưới chân nó là bóng tối bao vây, bóng tối trước khi có sự xuất hiện của mặt trăng. Nằm phía xa kia là vùng đất hoang dại Dungortheb, nơi mà ma thuật của Sauron và thần thông của Melian va chạm, nó kinh hoàng và điên dại, ở đó là những con nhện khổng lồ đang sinh sống, chúng là con cháu của con nhện Ungoliant, chúng giăng những đám tơ vô hình để làm cạm bẩy vây bắt kẻ nào dại dột đặt chân đến; và còn nhiều quái vật được sinh ra nơi ấy vào thời kỳ đen tối xa xưa trước khi có sự xuất hiện của mặt trời. Không thức ăn cho người hay Tiên , và ở đó chỉ có sự chết chóc. Chuyến đi đó là một trong những chuyến đi nguy hiểm nhất đời chàng, nhưng chàng không kể lại cho bất kỳ một ai. Và không một ai biết vì sao chàng có thể tìm ra lối đi, vượt qua được vùng đất mà không một Tiên hay người nào dám đặt chân đến trước khi vượt vào biên giới Doriath. Và chàng đã vượt qua mê cung do Melian cài đặt nhầm bảo vệ vương quốc của đức vua Thingol.
Beren sau nhiều năm phiêu bạc cuối cùng chàng đã đến được Doriath. Vào một ngày mùa hè chàng lang thang trong khu rừng Neldoreth và vô tình bắt gặp hình bóng nàng Lúthien, con gái của đức vua Thingol và hoàng hậu Melian. Đó là khi đêm xuống, dưới ánh sáng lấp lánh của mặt trăng Lúthien nhảy múa trên đám cỏ xanh Esgalduin. Tất cả những ký ức khổ đau dường như đã rời xa tâm trí Beren, chàng như rơi vào giấc mơ, bởi Lúthien là đứa con xinh đẹp nhất trong tất cả những đứa con của Illuvatar. Nàng mặc trong người bộ áo màu xanh, một màu xanh của bầu trời không rợn chút mây, mắt nàng trong sáng như ánh sáng của những vì sao, tóc nàng đen như những chiếc bóng hoàng hôn. Như ánh sáng phản chiếu lên những chiếc lá, như những tiếng nước trong veo, những ngôi sao sáng xuyên qua đám sương mù của thế giới, và khuôn mặt nàng phát ra những tia sáng lung linh. Nhưng nàng chợt biến mất khỏi tầm mắt Beren, chàng bỗng trở trở nên điên dại như một kẻ trúng phải bùa mê, chàng lạc lẽo trong khu rừng, mệt mỏi như dã thú tìm kiếm tung tích nàng. Và trong tim chàng chợt bật lên cái tên Tinúviel, có nghĩa là chim sơn ca, hay con gái của Hoàng Hôn theo ngôn ngử Tiên -Xám. Bởi chàng không biết tên gọi nào khác của nàng, trông thấy nàng từ xa như những chiếc lá trong cơn gió của mùa thu, như những ngôi sao tận trên đỉnh đồi khi đông đến, và dường như có xiềng xích nào đó đang trói buột chân chàng. Vào thời gian khi hoàng hôn đến, Beren đến gần bờ suối và Lúthien đang nhảy múa trên ngọn đồi xanh, và bất ngờ nàng cất cao giọng hát. Bài hát nàng xuyên thấu trái tim Beren, một bài hát phá tan những cánh cổng của màn đêm và mang đến giọng nói cho những vì sao buồn bã, như thấy được mặt trời từ phía sau bức tường chắn của thế giới. Bài hát của nàng đã cắt đứt sự lạnh lẽo của mùa đông, dòng nước băng giá giờ cất cao tiếng hát, những bông hoa từ lồng đất lạnh nở rộ theo bước chân nàng. Như chợt tỉnh cơn mê chàng gọi tên nàng, réo gọi cái tên Tinúviel vang dội cả khu rừng. Lúthien chợt dừng bước trong tò mò, nàng không còn chạy nữa và Beren đến bên nàng. Nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt Beren, nàng chỉ thấy được trong đó là sự chết chóc và khổ đau, nàng vuột khỏi tầm tay và biến khỏi mắt chàng. Beren nằm bơ vơ dưới đất trong nỗi sầu khổ, như một kẻ đã bị giết một lần bởi cả hạnh phúc và khổ đau, chàng rơi vào giấc ngủ như rơi vào khoảng không của chiếc bóng, chàng thức giấc trong lạnh lẽo như hòn đá cô đơn và trái tim chàng như tan nát khi không tìm thấy hình bóng Lúthien. Lang thang trong tâm trí như một kẻ mù loà, tìm kiếm trong tuyệt vòng một bàn tay âu yếm, một bàn tay nâng đỡ chàng, giữ lấy những tia sáng đang dần mất. Chàng bắt đầu ngẫm nghĩ về số phận đắng cay của mình, và trong số phận đó có hình dáng Lúthien. Trong cơn tuyệt vọng, Lúthien đã trở lại nơi chàng đang ngồi trong bóng tối, và dường như rất lâu trong vương quốc thần bí nàng đã nắm lấy tay chàng. Và kể từ đó nàng đến bên chàng và họ đi với nhau trong bí mật, cùng nhau qua những khu rừng từ xuân sang hạ. Và dường như không một đứa con nào khác của Illuvatar hạnh phúc như họ, tình yêu mãnh liệt như họ dù cho thời gian họ bên nhau thật ngắn ngủi. Ở gia đình Tinwelint, hai đứa trẻ Dairon và Lúthien, nàng Lúthien xinh đẹp nhất trong số các thiếu nữ không thể sánh bằng của Tiên tộc, mẹ của nàng là con gái của các vị thần; nàng yêu thích nhảy múa trên đôi chân lấp lánh bên dưới những tán cây như một cô gái của rừng, vẻ đẹp tinh tế đặc biệt trong dáng điệu khiêu vũ trên đồng cỏ tựa nàng Nessa nhảy múa trên bãi cỏ xanh không bao giờ phai của vườn hồng Valinor, nàng thường nhảy múa dưới tán cây cho từ khi mặt trời lặn không gian màn đêm mờ dần nhường chỗ ánh mặt trời lên lần nữa trên giai điệu của bướm đêm trắng xinh xẻo bay lên vần cây vùng đất Tiên lữ; còn anh trai nàng, Dairon là một chàng trai mạnh mẽ và vui vẻ, chàng yêu thích chơi nhạc với dụng cụ vật liệu ống lau sậy và các nhạc cụ của rừng khác, anh ấy trở thành một số trong ba người Tiên (anh, Tinfang Warble, Ivárë) chơi dụng cụ ma thuật bên bò biển dưới ánh trăng hoà giai điệu trong điệu nhảy của em mình.
Beren là một chàng trai Gnome, con trai của Egnor, người dám đi vào rừng săn bắn ở Doriath nơi cách vùng đất của Chúa Tể Bóng Tối Ainur hùng mạnh nhất Melkor ở phía Bắc Hisilómë, người dân chàng tin tưởng vào lời dối trá của Chúa tể Bóng Tối từ sau Bến Cảng Tàu Thiên Nga để mâu thuẫn, nghi ngờ và sợ hãi những người Tiên; trong khi vốn dĩ Tiên và Người là đứa con chung của Eru. Chàng bước đi vào sâu trong rừng, nghe tiếng nhạc đàn mê hoặc như ma thuật trong khu rừng vốn vắng lặng như tiếng đàn của vùng đất nơi Valar cùng Tiên tộc sinh sống, chàng bước bên một cây du trẻ mọc bên dò đất nơi chàng nhìn thấy nàng khiêu vũ: công nương Tinúviel nhảy múa trong ánh hoàng hôn trong chiếc váy bạc lấp lánh dưới thân cây, đôi chân trần trắng nõn của nàng bước đi lấp lánh dưới những tán cây xoay vòng trong điệu nhảy và ca hát dưới trảng cỏ vùng Roos khiến anh ngây ngất vì vẻ mê hoặc của cô, ai có thể thấy cô ấy xinh đẹp trong dáng hình mảnh khảnh đến nổi đã mê hoặc trái tim của Beren khiến chàng lặng người. Mặt trăng mọc lên đỉnh đầu rực rỡ qua những tán cây, Dairon bắt gặp khuôn mặt chàng Beren khiến chàng khóc nấc đánh rơi nhạc cụ của mình, tất cả Tiên rừng Doriath đều cho rằng loài người Gnomes chính là kẻ phản bội, độc ác và vô nhân tính, chàng Dairon chạy trốn nhanh qua những tán cây trẻ. Lúthien đã không phản ứng kịp thời vì chẳng thể hiểu ý muốn của anh mình, nàng đã rời khỏi điệu nhảy khó khăn sau đó, trượt xuống giấu mình trong những đóa hoa cao nhiều lá xòe ra nhìn lên ánh trăng lấp lánh của bầu trời trên cao; ngày ấy tóc nàng đen như mun, da nàng trắng mịn màng, mắt nàng sáng ngời hơn hẳn những gì các con nàng sẽ biết, nàng hát hay và nhảy mới đẹp làm sao!!! Beren buồn bã, chàng cô đơn và đau buồn trước sự sợ hãi của họ, chàng tìm nàng khắp nơi, gọi nàng bằng cái tên Tinúviel khắp nơi và chàng tìm thấy nàng bên dưới những tán cây xanh lá, chàng đến bên nàng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh vậy mà nàng đã sợ hãi bay thật nhanh hết mức có trể trong ánh sáng, nàng rời khỏi chàng nhẹ nhàng thanh tao nhưng nhanh chóng chỉ có Eldar mới có thể, nàng đã đi qua những cây Hemlock; chỉ cái nắm tay nhẹ nhàng khiến Beren yêu sự dịu dàng của nàng, chàng nhanh chóng đuổi theo nhưng chưa đủ nhanh, vì cuối cùng nàng đã trốn thoát khỏi chàng chạy về ngôi nhà của cha mình trong nỗi sợ hãi: nàng không khiêu vũ trong rừng nhiều ngày sau đó. Nỗi buồn của Beren, chàng cô đơn đi lang thang khắp khu rừng hoang vắng tìm kiếm Tinúviel nhảy múa lần nữa, kể cả khi bình minh và hoàng hôn anh vẫn tìm kiếm, khi mặt trăng tỏa sáng chàng càng hy vọng nhiều hơn trong đêm cuối cùng, chàng đã bắt gặp tia sáng lấp lánh từ xa đó là nàng đang nhảy múa mà không có Dairon bên cạnh: nàng thường xuyên khiêu vũ và ca hát riêng mình ở bên tán cây lấp lánh, đôi khi có Dairon đến gần, Beren khao khát nhìn nàng bên tán cây rậm rạp của khu rừng, Tinúviel đã biết về chàng và mong muốn nhìn thấy chàng trong ánh trăng lấp lánh như thuở ban đầu, họ khao khát được thấy đối phương vì chàng là người tốt bụng yêu nàng khi nàng xinh đẹp nhảy múa dưới tán cay; ở cửa hang động lấp lánh: "Tinúviel" – Lúthien mỉm cười lắng nghe từ đôi môi Daironùi từ trong bóng tối bên những tảng hang động lấp lánh. Phút biến thành giờ, giờ biến thành ngày và ngày qua ngày thành tháng năm mùa hè, chàng đã bước ra từ bóng tối nhẹ nhàng nói – "Tinúviel! Hãy dạy tôi nhảy với nàng."
"Chàng là ai?" – Giọng nàng nhỏ nhẹ như tiếng chim hoàng oanh, thỏ thẻ dịu dàng như tiếng họa mi hát bên bông hồng cuối mùa hạ.
"Beren. Tôi đến từ bên kia Đồi Bitter." – Chàng hồi hộp nhẹ nhàng nói trong khi trái tim rung động đến mức đập mạnh mẽ khỏe khoắn.
"Sau đó, nếu chàng muốn nhảy, hãy theo em." – Cuối cùng Tinúviel mỉm cười với chàng nhảy múa trước mặt chàng tiến về phía trên khu rừng, nhanh đến mức chàng không thể dõi theo nàng vượt qua đồi Bitter cùng đến con đường quanh co nơi lâu đài Doriath nơi trang nghiêm mà anh chắc mình bị hủy hoại bởi lòng tin cùng tình yêu. "Người này là ai? Lúthien, con đã dẫn họ vào hội trường bị cấm của ta sao?" – Nhà vua nghiêm khắc nói.
"Cha ơi! Đây là chàng Beren, kẻ lang thang từ bên kia đồi Bitter, chàng sẽ học nhảy múa như Tiên của Artanor có thể khiêu vũ." – Lúthien nhìn cha nàng mỉm cười dịu dàng.
"Hãy bỏ đi những lời nói dịu dàng của con, con ta, và nói rằng người này có làm hại gì đến con chăng?" – Vua cha nàng đã nói.
"Ôi cha ơi! Trong lòng chàng không hề có tà ác và con xin cha đừng gay gắt với chàng, trừ khi cha mong muốn được nhìn thấy con gái của mình, Tinúviel khóc, vì ngạc nhiên khi chàng đã nhảy múa cùng con hơn bất cứ điều gì con đã biết." – Vậy là nàng Lúthien đã nói rõ ràng điều mà cha mẹ nàng đã từng có tầm nhìn xa về những điều này, cha nàng nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của chàng là lòng tin cùng tình yêu đối với con gái của họ.
*****
Đức vua vô cùng tức giận bởi ông yêu quý Lúthien hơn mọi thứ trên đời, ông xem trọng nàng hơn tất cả các vị hoàng tử Noldor. Giờ đây một kẻ phàm tục vốn không được mạn phép đặt chân đến nơi này lại chiếm được trái tim con gái ông. Thingol nói với Lúthien trong buồn bả, nhưng Lúthien không tiếc lộ điều gì cho đến khi ông hứa với nàng rằng ông sẽ không giết hay bắt giam Beren. Nhưng ông đã bí mật sai người tìm cách bắt Beren và giải chàng đến như một kẻ tử tù, tuy nhiên Lúthien đã đi trước một bước đưa chàng đến diện kiến đức vua như một vị khách quý. Thingol nhìn Beren giận dữ, nhưng Melian lặng yên không nói. "ngươi là ai" đức vua hỏi, "ngươi đến đây như một tên trộm, dám trái lệnh của ta mà đặt bước đến nơi này." Beren sợ hãi vì trước mắt chàng là sự lộng lẫy của Menegroth cùng với sự oai nghi của đức vua Thingol, chàng không dám nói một lời. Vì thế Lúthien lên tiếng "chàng là Beren con trai Barahir, chúa tể của loài người, kẻ thù của Morgoth, những câu chuyện về họ đã được ca ngợi nhiều trong dân gian". "Hãy để hắn nói!" Thingol lên tiếng. "vì sao ngươi đến đây, một kẻ phàm tục bất hạnh, điều gì đã khiến người rời bỏ quê hương mà dấn thân vào chốn này, nơi đây ta đã ra lệnh cấm không cho phép bất kỳ con người nào đặt chân đến. Ngươi có thể cho ta biết vì sao bằng vào sức mạnh của ta lại không thể trừng phạt ngươi thích đáng?" Beren nhìn vào đôi mắt Lúthien, chàng lại nhìn sang khuôn mặt của hoàng hậu Melian, dường như những từ ngữ từ đâu bổng thốt ra từ cửa miệng chàng. Chàng không còn sợ hãi, sự kiêu hãnh của một vị hoàng tử của loài người trở lại với chàng, chàng nói "định mệnh của tôi thưa đức vua, tôi đã vượt qua bao sóng gió, hiểm nguy để đến được nơi này, và tôi tin chắc rằng không được mấy người có đủ can đảm để vượt qua thử thách đó. Dù ở đây tôi vẫn chưa tìm được những gì mình mong muốn, nhưng lại thấy nơi đây một báu vật mà tôi có thể sở hữu suốt đời. Bởi báu vật đó hơn cả vàng, hơn cả bạc, hơn cả tất cả châu báu trên trần gian. Không phải đá, không phải thép, không phải những ngọn lửa của Morgoth, cũng không phải tất cả quyền lực của các vương quốc Tiên . Tôi có thể giữ lấy báu vật mà tôi mong muốn, bởi Lúthien con gái của ngài quý giá hơn mọi thứ trên cõi đời này." Cung điện bỗng trở nên yên lặng đến rợn người, những người nơi ấy vô cùng sững sốt và kinh ngạc, họ e rằng Beren đã chọc giận đức vua Thingol và chàng khó giữ được mạng sống. Nhưng đức vua nói chầm chậm rằng: "Những lời người nói ra cũng đủ cho ta giết ngươi; và cái chết sẽ đến với ngươi bất ngờ bởi ta đã không chỉ đưa ra một lời thề xuống. Những kẻ phàm tục, đê hèn như ngươi đến đây làm gián diệp để dò thám tin tức nơi này đều đáng tội chết." Nhưng Beren trả lời: "Cái chết ngài có thể ban cho tôi đáng hay không đáng, nhưng dưới tên của tất cả mọi người, tôi không phải là kẻ đê hèn, gián điệp, hay là một tên nô lệ. Bằng vào chiếc nhẫn của đức vua Felagund, ngài đã tặng nó cho cha tôi là Barahir một lần trong trận chiến phương bắc. Gia đình tôi sao lại không lấy được tôn uy từ dòng dõi Tiên hay sao, thưa đức vua?" Những lời chàng nói oai nghiêm và rất tự hào, tất cả cập mắt đều hướng về chiếc nhẫn. Ánh sáng từ viên ngọc xanh phát sáng lấp lánh, báu vật của Noldor từ Valinor. Chiếc nhẫn khắc hai con rắn song sinh, mắt chúng bằng ngọc lục, và những chiếc đầu chạm nhau ngay bên dưới vương miện của những bông hoa vàng, bông hoa tượng trưng cho dòng dõi nhà Finarfin.
Đoạn Melian tiến lại gần đức vua và thì thầm những lời khuyên nhằm xua đi cơn tức giận của ngài. "đó không phải do ngài có thể quyết định hắn sống hay chết, xin ngài hãy lưu tâm!" Nhưng Thingol lặng lẽ nhìn Lúthien và thầm nghĩ trong lòng: "Người đàn ông bất hạnh, những đứa con của những vị vua nhỏ bé với cuộc đời ngắn ngủi. Ta đã thấy chiếc nhẫn con trai của Barahir, và ta cũng thừa biết ngươi rất can đảm để có thể vượt qua mọi hiểm nguy đến được chốn này, nhưng không vì thế mà ngươi có thể chiếm được con gái ta. Ta muốn có được một báu vật khi xưa đã từng bị từ chối hiến dâng, ta muốn có được nó để chống lại tất cả thế lực của các vương quốc Tiên khác. Ta đã nghe ngươi nói những khó khăn, hiểm nguy không làm chùn bước chân ngươi. Hãy nghe này! Ngươi hãy đi đi và mang về cho ta một viên ngọc Silmaril từ trên vương miện sắt của Morgoth, chỉ có thế ngươi mới được phép chạm đến con gái ta. Ngươi phải có được viên ngọc ấy bởi định mệnh của Arda nằm trong tay nó." Những người nơi ấy đều thừa biết rằng những lời Thingol vừa nói ra chẳng khác nào đưa Beren vào con đường chết vì không một sức mạnh nào của Noldor có thể chiếm lại những viên ngọc Silmarils bởi chúng đang được đặt ngai trên vương miện sắt của Morgoth, báu vật quý báu nhất của Angband. Balrogs bả vệ chúng, vô số gươm đao, những rào chắn khó bề vượt qua, những bức tường thành khó lòng xâm nhập cùng với tà phép kinh hồn của Morgoth. Nhưng Beren cười và bảo rằng "có phải đức vua Tiên muốn bán con gái mình để đổi lấy một viên ngọc, những thứ do bàn tay tạo ra. Nhưng nếu ngài mong muốn tôi sẽ mang nó về cho ngài. Và khi chúng ta gặp lại, trên tay tôi sẽ nắm giữ một viên Silmaril từ trên vương miện sắt, ngài sẽ không còn xem thường Beren con trai của Barahir."
****
"Hãy nói cho ta nghe Beren, con trai của Noldoli, làm sao có thật rằng ngươi có khao khát với tình yêu đối với nàng tiên nhỏ của chúng ta?" – Ngạc nhiên khi cha nàng hỏi.
"Tại sao, hỡi nhà vua của dòng Tiên cao quý hơn bất kể chúng tôi, tôi khao khát tình yêu với nàng Tinúviel và là con gái của ngài, nàng xinh đẹp và ngọt ngào nhất trong tất cả thiếu nữ mà tôi từng thấy hoặc mơ ước." – Trái tim kiêu hãnh trong dòng máu hoàng gia của chàng đưa chàng vượt qua sự dũng cảm của Hisilómë và Dãy Núi Sắt, chàng hùng hồn tuyên bố khiến tất cả im lặng kinh ngạc, chỉ trừ Dairon đã bật cười, nhà vua liếc nhìn vào dáng vẻ của chàng trai Beren cười khiến chàng trai trẻ Beren cùng nàng Tinúviel xấu hổ cúi đầu nhưng trái tim nàng lần đầu tiên biết đau đớn chỉ vì chàng. ********
****
*****
*****
***********
*************
***************
*****************
***********
Sự im lặng đáng kể
****************
****************
****************
****************
****************
****************
"Tại sao vì khi chàng kết hôn cùng nàng Tinúviel của chàng, thiếu nữ xinh đẹp nhất của dòng tộc đầu của Tiên tộc, chàng sẽ trở thành hoàng thân của Tiên tộc và chàng sẽ phải chứng minh trái tim có lòng tự trọng của chàng để xứng đáng với nàng; ta nói rằng mang cho ta Silmaril từ vương miện của Melkor và ngày đó Tinúviel sẽ cưới ngươi"
Mọi người ở đây trở nên hiểu biết rằng nhà Vua không hề hài lòng gã một nàng Tiên cho chàng trai loài người dù chàng ta là kẻ sang hèn hay quả là chàng từ dòng dõi hoàng tộc, bởi lẽ Silraril của vua Fëanor giờ đã trở nên tuyệt vời trên toàn thế giới, và Noldoli đã kể những câu chuyện về chúng, và nhiều người đã trốn thoát khỏi Angamandi đã nhìn thấy chúng bây giờ rực cháy dục vọng trong vương miện sắt của Melkor. Không bao giờ vương miện này rời khỏi đầu của mình, và Ainur hùng mạnh biết trân trọng những viên ngọc đó như đôi mắt của mình, và không ai trên thế giới, hoặc Tiên hay Con Người, có thể hy vọng đặt ngón tay ngay cả trên chúng mà còn sống.
Điều này thực sự đã làm Beren biết, và chàng đoán ý nghĩa của chúng chế nhạo những nụ cười, và giận dữ: "Nay, những quà tặng quá nhỏ bé của người cha dành cho một cô dâu ngọt ngào, người đang đặt ra cái giá cho một cô dâu đã là con gái yêu thương nhất của người và cả dân tộc nàng. Tuy nhiên đó là điều kỳ lạ nhất tôi sẽ nói về sự thô lỗ của Thiên rừng, luật lệ dân gian đặt ra cho loài Người rằng nên đặt tên cho món quà không được ủng hộ. Vậy tôi, Beren, thợ săn của Noldoli, sẽ thực hiện mong ước nhỏ bé của ngài. " – Sau đó Beren xông ra ngoài hội trường của lâu đài khiến tất cả sững sờ.
"Ôi cha của con." – Tinúviel khóc đau đớn - "Một người chết vì ước muốn của chúng ta, hoặc chỉ là một sự thách thức hôn nhân mà người gửi cho chúng con, chàng sẽ cố gắng hoàn thành thử thách của cha vì sự điên rồ khi chúng ta khinh bỉ, khi đó Chúa Tể Bóng Tối sẽ giết chàng, và không ai sẽ có tình yêu đó ngắm nhìn con khiêu vũ nữa."
"Không phải người đầu tiên của Gnomes mà Melkor đã giết, điều đó tốt cho hắn vì hắn không bị ràng buộc ở đây trong sự đau buồn vì cái tội xấc xược khi bước vào lâu đài chúng ta." – Chẳng còn lại gì cho những điều mà họ đã giữ, bây giờ Tinúviel khóc. Beren giận dữ rời đi thực hiện nhiệm vụ trong nguồn cơn thịnh nộ trên gương mặt Tinwelint nơi ngọn đồi núi Sắt Ảm đạm đầy đau đớn mệt mỏi và tuyệt vọng khi chàng bước đi đến cuối cùng, nổi sợ hãi trong anh như một đàn những con rắn độc/ những con sói lang thang xấu xa và những người Tiên bị hành hạ đến mức biến đổi thể xác của Melkor xấu xa độc ác đã bắt những con người và Tiên về trong nơi chúng có thể hành hạ họ. Nhiều lần chàng bị bắt giữ và mỗi lần trốn thoát khỏi hàm của con sói lón, chàng trang bị vũ khí dấn thân vào những nguy hiểm và lang thang đến Angamandi, đói khát hành hạ chàng thường xuyên nguy hiểm; trái tim chàng lắng nghe tiếng nàng khóc trong khu rừng xa xôi, nài nỉ chàng dừng sự điên cuồng quay về với cô, nhưng chàng vẫn tiếp tục: khi cơn đói vụt dậy trong anh, anh lang thang đến nơi lều vắng vẻ của Orc lấy thức ăn thừa, một trong số chúng trở lại bắt chàng làm tù binh hành hạ nhưng không giết vì đội trưởng của họ biết sức mạnh của chàng vậy là chúng đưa chàng đến ngai vàng của Melkor (có thể ông ấy sẽ cho chàng được thưởng thức sự nặng nề trong lò nung, Beren có trái tim mạnh mẽ và niềm tin rằng sức mạnh lòng tốt mà Melkor không thể tuân theo sẽ mở Valinor một lần nữa cho những Tiên đã mệt mỏi trở về vùng đất Bất Tử an lành hạnh phúc trong ánh sáng của trái đất):
"Làm sao một kẻ Gome như anh đã dám đi sâu vào rừng của Doriath mà không bị cấm cản?" – Beren nhìn Ainur trước mặt, ông ấy cao lớn vĩ đại trong hình dạng ở nơi này, Beren khẽ nhìn trước mặt anh một nguyên thần đẹp đẽ đã từng rất hùng mạnh khi anh gần như ngất đi, ông ấy đứng trước mặt anh bây giờ đang nhăn nhó mệt mỏi.
"Hỡi chúa tể của tôi, tôi không phải kẻ chạy trốn mà là một Gnomes cư ngụ ở Aryadro nơi tình bạn của Tiên và Người đã từng." – Beren nói trước mặt ông ấy một cách dũng cảm.
"Kẻ phản bội dám chống lại ta, ngươi xứng đáng bị Balrog tra tấn." – Morgoth gầm gừ. "Đừng nghĩ vậy thưa Ainur hùng mạnh nhất, Chúa tể thế giới, rằng điều này có thể là sự thật, vì nếu đó lúc tôi không nên ở đây mà không được trả lời một mình; không có tình bạn nào của Beren, con trai của Egnor vì lòng tốt của Con Người; thật sự mệt mỏi vì những vùng đất bị xâm chiếm ở đó, tôi đã lang thang rời khỏi Aryador, cha tôi đã kể về sự huy hoàng và vinh quang của ngài, vì vậy mặc dù tôi không phải là người nổi loạn nhưng tôi sẵn sàng phục vụ ngài theo cách nhỏ bé tôi có thể." – Beren đã cung kính nói những điều đó – "Tôi sẵn sàng phục vụ ngài món ăn mà tôi đã săn bắt từ những động vật nhỏ bé mà tôi có ở khu rừng xa lạ ngoài kia và thậm chí nếu không có Orc săn đuổi tôi không có cách nào khác tiếp cận sự hùng vĩ của ngài, Ainur hùng mạnh nhất; xin ngài để tôi một nơi khiêm tốn để nấu cho ngài thưởng thức vì lợi ích tốt đẹp nhất." – Melkor hài lòng vì bài phát biểu có câu thần chú của những kẻ xảo quyệt nhất, thật sự nó đã cứu Beren thoát được hiểm cảnh cô độc vì anh đã tâng bốc Ainur trong những lời nói dối khôn ngoan nghe ngọt ngào như ngai vàng của Hoàng Tử Mèo Tevasy dũng mãnh sở hữu kẻ xấu xa mà anh ta sẽ chịu để những kẻ săn đuổi ăn thịt cho Melkor trên bàn ăn thường xuyên với kẻ thù của Tiên và những thuộc hạ của chúa tể Bóng Tối nơi đầy tiếng gầm gừ quái dị nhất.
Hẳn nhiên vì những con mèo có đôi mắt sáng rực như những chiếc đèn màu xanh lá cây hoặc màu đỏ vàng nơi Tevasy một con mèo dũng mãnh có màu đen như than với đôi mắt dài hẹp xếch lên như than đá lấp lánh ngồi đang vẫy vẫy cái đuôi xinh đẹp của chúng, mèo Tevasy ngồi trên ghế tràng kỷ mập mạp và rì rầm như tiếng trống hoặc gầm gừ như tiếng sét, khi anh ta thét lên trở lạnh như máu khiến trái tim thú nhỏ và chim bị đóng băng như đá, vô hồn rơi xuống. Tevasy không thích Beren vì anh ấy yêu chó nhất trong tự nhiên, dù cho rằng không thích khi mang sinh vật nguy hiểm như vậy trước mắt hẳn nhiên con mèo khó chịu khinh bỉ vì con của Eldar mà có thể giúp hoàng tử Mèo cùng các anh em bắt thú dữ hơn là một dòng máu phàm trần dám có thể tiêu diệt sự sống chim chóc ngoài bóng tối: tất nhiên sau nhiều ngày gian xảo mà anh ấy dám khoe cùng chúa tể Bóng tối thì chàng cũng chỉ có thể thảm hại rửa sàn nhà, tàu thuyền, cọ rửa bàn, đẽo gỗ, bản vẻ nước; quay mũi nhọn để nướng chim và con chuột béo nhẹ nhàng cho những con mèo, hiếm khi chàng lấy thức ăn để ngủ và trông có vẻ nhếc nhác hốc hác mà chàng ước mình đừng bao giờ rời khỏi Hisilómë gặp được nàng Tinúviel của chàng. "Ôi, Tinúviel, Tinúviel, bên kia dòng suối mà cha ta đóng lại cánh cửa khao khát của chính ta về chàng Beren trốn vào nơi tội ác của Chúa tể Bóng Tối, có lẽ chàng đã chết." – Nàng khóc than cho số phận của Beren khi chàng không còn nhảy trong khu rừng, Dairon tức giận không thể hiểu được em mình vì nàng đã yêu gương mặt chàng Beren nhìn trộm qua cành cây, khi chàng ôm nàng nằm nghĩ ngơi trong lồng ngực bên gốc cây và kể cả khi chàng khiêu vũ theo bước chân nàng qua cánh rừng xa lạ; nàng cay đắng suy nghĩ sự dịu dàng, nàng đến bên mẹ, vì cha nàng không dám đi cũng không thể chịu đau khổ khi thấy nàng khóc.
"Ồ, mẹ con Gwendeling, hãy nói với con về phép thuật của con, nếu con không thể, thì Beren trả giá cho những điều này như thế nào, tất cả sẽ tốt với chàng?" – Lúthien khóc nấc và mẹ cô đỡ lấy cô trong vòng tay ấm áp của mình.
"Anh ta sống tốt thật sự, nhưng trong vai trò tù nhân xấu xa và hy vọng gần như chết trong lòng anh ta, anh ta là nô lệ trong quyền lực của Hoàng tử mèo Tevasy."- Mẹ cô nói.
"Con phải đi." – Tinúviel nhẹ nhàng nói, Gwendeling khôn ngoan hiểu rằng không một Tiên nào ngoài thiếu nữ con gái nhà vua nên từ bỏ nếu đến nơi ở Melkor mà không được bảo vệ, ngay trước cả TRẬN CHIẾN MUÔN VÀN NƯỚC MẮT thì Ainur đã che giấu các thiết kế của mình truyền sự dối trá, thật sự quá điên rồ. – "Con chịu thua vì anh ấy và không một ai ngoài điều con biết."
"Vậy thì hãy nài nỉ cha viện trợ con và ông sẽ gửi các chiến binh đến Angamandi yêu cầu sự tự do của Beren rời khỏi Ainur Melkor." – Và Gwendeling làm vì tình yêu mà cô ấy dành cho con gái cùa mình, ham muốn của cô có nên được biết đến khi cô nghĩ đến Beren nhiều hơn và thề rằng anh ấy có nên bị giết lần nữa bởi cha của cô ấy, Tinúviel suy ngẫm những gì cô có thể làm được.
"Vì sao anh đi với sự nguy hiểm nhất trên thế giới mà chúng ta đã biết, tình yêu của em dành cho Gnomer lang thang và em khiến âm nhạc, vở kịch, khiêu vũ của chúng ta bị phá vỡ bởi lợi ích trông như của một kẻ lang thang." – Dairon giận dữ khi cô cầu xin anh ấy giúp đỡ cô bỏ trốn, Dairon nói với cha anh những gì mà Tinúviel yêu cầu anh làm với ý định của mình, anh ấy không muốn cô bỏ mạng trong sự điên loạn của trái tim. "Con gái của ta, con đã đặt cách rời đi vì những gì con làm sao?" – Và khi Tinwelint cha cô hỏi cô nhưng cô im lặng – "Ta sẽ không nghĩ nhiều hơn về Beren, con không tìm kiếm điên cuồng theo sau người phàm trần ngu ngốc đó đến vùng đất ác dù cô đơn hay bất kỳ sự cám dỗ người dân của hắn với con!" – Vậy là cuối cùng Tinúviel không hứa vì những điều này vì một phần trong cô không muốn cám dỗ bất kỳ ai đi theo cô ấy.
Cha cô đã rất tức giận không một chút kinh ngạc hay sợ hãi vì cha cô rất yêu con gái mình, đây là kế hoạch vì anh ấy sẽ không thể đóng cánh cửa ngăn con gái mình mĩ mãi trong ánh sáng mờ nhấp nháy, cánh cổng hang động là con dốc cao đổ xuống sông với những cây sồi lớn, mặt đất tròn thẳng xám mịn như lụa với nhiều cành lớn mạnh, ngôi nhà bằng gỗ được che chắn ngọt ngào trong lá, ba góc cửa sổ là mỗi người canh giữ cho đến khi cô đồng ý sự khôn ngoan với những yêu cầu của gia đình cô và nhốt cô từ khi cô trèo lên chiếc thang cây thông cao từ bên dưới không cách nào xuống được. Rồi nhà vua hứa rằng sẽ giết bất kỳ ai mà dựa vào thân cây hay lén lút để một cái gì ở đó vào ban đêm, vậy là những người canh gác đứng ở dưới chân cây gần đó; Dairon buồn bã vì những gì anh đã mang đến, cô đơn vì Tinúviel nhưng cô vui trong ngôi nhà cây của cô trong những chiếc lá để nhìn ra ngoài cửa sổ khi Dairon tạo ra những giai điệu ngọt ngào bên dưới cây.
'Hãy để ta đi tìm chàng khi tất cả người khác quên đi, và thức dậy khi mặt trăng chiếu qua những tán cây' – Vậy là Tinúviel nghĩ ra cách để trốn thoát, phép thuật mà cô ấy nghĩ ra khôn ngoan hơn bất cứ yêu cầu nào họ biết – "Các ngươi hãy lấy cho ta nước trong vắt nhất của dòng suối bên dưới kia, nhưng nước phải được lấy nửa đêm trong một cái bát vạc và đưa đến tay ta mà không nói lời nào, ta muốn uống rượu, mang đến buổi trưa và người mang nó phải hát." – Tất cả không thể trả giá cho hành động của họ sau đó vì cha cô khổng thể nói gì. – "Giờ hãy đi với mẹ em rằng em muốn quay guồng sợi." – Và như vậy, Tinúviel đã nói thế với Dairon, bánh xe vượt qua những năm tháng mệt mỏi của cô như khung dệt nhỏ mà anh ấy cầu cha và cô ấy sẽ quay dệt ngay trên cây với phép thuật, nhưng Dairon không thể biết thiết kế của cô nên không nói nhiều với cha mẹ cô ấy. Cô ấy dùng nước và rượu hát bài hát kỳ diệu trộn chúng trong bát vàng rồi hát về sự phát triển khi chúng nằm trong bát bạc với tên những người xa xưa dài nhất trên trái đất: Bộ râu của Indvarang, bẫy thần ma thuật của Hirilorn, thanh kiếm Nan, chuỗi Angainu mà Aulë và Tulkas đã tạo ra hoặc cổ của Gilim người khổng lồ, tóc của nàng Uinen trong nước: Rượu và nước hòa lẫn = Bài hát thứ ba về giấc ngủ ma thuật: tóc nàng đen mịn như những sợi hoàng hôn mỏng manh nhất bắt đầu phát triển nhanh sau 12 giờ lấp đầy căn phòng nhỏ, nàng nằm xuống nghĩ ngơi bên căn phòng và khi thức dây nàng hài lòng nhìn căn phòng đây sương mù đen mà cô ẩn giấu, tóc nàng rời khỏi cửa sổ thổi về gốc cây sáng sớm rồi nàng lấy kéo cắt đi những mảnh chỉ đen dài trên đầu rồi sau đó tóc nàng lại như trước: nàng bắt đầu kéo dài sợi và dệt kéo dài hơn. – "Tôi bị bỏ rơi và tôi chỉ muốn ngủ!" – Nàng ấy nhẹ nhàng nói khiến những người bạn cùng anh trai nàng kinh ngạc kêu nàng nhưng không tiếng trả lời, nàng mặc chiếc áo choàng đen mờ ảo ướt đẫm như nền sương long lanh của vì sao kỳ diệu hơn thứ mẹ nàng mặc và khiêu vũ từ lâu, phủ lên quần áo trắng lung linh trên chiếc áo ma thuật của nàng. Nàng quặn sợi dây để di chuyển, nàng buộc chặt trên thây cây trong nhà và sau đó nàng nhìn lên cửa sổ phía tây của sông sao, hoàng hôn tràn ngập trong rừng thì nàng bắt đầu hát nhẹ nhàng, nàng vén mái tóc dài của mình ra khỏi cửa sổ để làn sương mù của nó chạm vào đầu và khuôn mặt những người bên dưới giọng họ chìm vào giấc ngủ không suy nghĩ; Tinúviel mặc quần áo trượt xuống sợi dây ánh sáng nhảy lên cầu, trước khi họ khóc hay đau đớn thì nàng đã chạm vào họ bằng gấu áo choàng đen trong điệu múa, họ thiếp đi, ảm đạm trong dãy núi đêm và tất cả náo động đi xa chơi bản nhạc ma thuật trong khu rừng phía Nam. Giấc ngủ phép thuật kỳ diệu giúp nàng cô ấy không có mối nguy hiểm nào tấn công, những con chó là kẻ thù của mèo nhất là mèo đen Tevasy với những rắc rối nhưng dù thế nào tất cả đều là Ainur hoặc Valarindi, cô không nghĩ về sự dã man tàn nhẫn như bất kỳ đông vật anh ấy có hoặc những con sói vĩ đại Karkara Knife-fang cha những con sói gác cổng Angamandi những ngày của Eldar: nàng ước gì những vị thần chưa từng đến sẽ mang trái tim của Ainur đó đi đến bờ hạnh phúc của thiên nhiên và hiểu được trái tim của những ngày bắt đầu mà không câm lặng như Trái Đất bây giờ, lang thang qua rừng vùng núi đến Artanor và những vùng đất xa hơn phía Nam mà không sợ hãi kỹ năng lèo trèo ân náu bay bỗng tuyệt vời xa xôi như vậy. Và nàng đã gặp Huân chú sói từ thiên đàng trong khi nàng rơi vào giấc ngủ mơ tưởng.
"Công chúa! Xin người đừng rời đi." – Beleg ngăn cô tiếp tục ngăn cản cô bước đi, nàng ngước nhìn chàng ta đẹp trai dũng cảm và thông thái nhưng vì Túrin mà chàng sẽ rời đi thế giới trở về vùng đất Thiên Đường của tất cả.
"Beleg hãy cho tôi đi?" – Tinúviel mỉm cười giọng dịu dàng.
"Tôi không hiểu tại sao người hy sinh cuộc đời bất tử cho người phàm trần?" – Beleg hỏi nàng trong những gì anh ấy thắc mắc nghiêm túc.
"Một ngày nào đó anh sẽ hiểu." – Ánh mắt công chúa nhìn anh kiên trinh dũng cảm và chứa đựng tình yêu trong sạch như tất thể mà anh thấy được, anh có tầm nhìn để cảm nhận bài ca mà nàng cất lên cho những mối tình của Người và Tiên, vậy là nàng mỉm cười khi chàng để nàng bước đi bởi chàng biết sẽ không một ai ngăn cản được trái tim của người có đôi mắt đó.
Huân tiến đến với những nổi buồn niềm vui vì rằng anh đã nói bằng suy nghĩ với cô rằng: ***Công chúa của những người Tiên xinh đẹp và thông thái nhất đã lang thang vào nơi ở của Ainur Đen Tối nơi xấu xa mà ngay cả bạn đồng hành có thể chết đến cô đơn chăng?***
Lúthien mỉm cười: ***Ta không ở đây vì tình yêu xa cách mà chỉ tìm kiếm chàng Beren ngoài nơi nhà chúng ta để bước vào nơi kẻ thù của ngài Hoàng Tử Mèo Tevasy như anh đã biết khi đêm đến mèo sẽ bước đi và chúng ta sẽ đến với tất cả mà nàng Gwendeling đã biết.***
Huân: *Công chúa của nàng tiên rừng, từ đây tôi xin phép được theo nàng dù bước chân đến nơi nguy hiểm của những ngọn đồi mặt trời tỏa sáng hay lấp lánh ẩn sau khu rừng nào đi nữa. *
Vậy là họ bước đi vào trong rừng ngập tràn ánh nắng đang tắt dần cho đến hoàng hôn, những vì sao phương Đông cao dần, cô ước gì nàng Tiên Ánh Sao Đêm/ Nữ hoàng phương Đông có thể đến để sưởi ấm trái tim đêm tối của Chúa tể Bóng Tối ngự tại phương Đông, nhưng cô cũng biết rằng vào mùa này Bóng Tối của tuổi trái đất thứ nhất
sẽ không bao giờ có được.
"Dù đi đâu, nàng tiên bé nhỏ, em đang xâm phạm đến mảnh đất đầy nắng của Tevasy và những người hầu của ta." - Tevasy mở đôi mắt vàng với cô.
"Điều này không phải, chúa tể của tôi." – con mèo hài lòng – "tôi biết lòng tốt mà anh sẽ dẩn tôi đến sự hiện diện của khu rừng mà chúa tể Tevasy biết, có được rằng trước khi anh giận dữ thì xin hãy đừng thét lên giận dữ như thể nổi buồn."
– Quả thật chúa tể mèo thét lên muốn kéo cô xuống nhưng áo choàng tuyết của cô dẫn hắn vào giấc ngủ sâu sắc sau đó, căn phòng bếp hầm hình vòm rực đỏ như đám cháy lửa rơi xuống trong căn phòng mà hẳn nhiên Tevasy nơi mà hẳn quá cao nhanh nhẹn bên bếp hình vòm rộng, giọng nói khàn khàn của hắn chỉ kịp gục ngã bên bóng tối khiến hắn nhạo báng trong những sự vô tận nuối tiếc.
"Nàng mặc trong người bộ áo màu xanh, một màu xanh của bầu trời không gợn chút mây, đôi mắt nàng trong sáng như ánh sáng của những vì sao, mái tóc nàng đen như những chiếc bóng hoàng hôn. Như ánh sáng phản chiếu lên những chiếc lá, như những tiếng nước trong veo, những ngôi sao sáng xuyên qua đám sương mù của
thế giới, và khuôn mặt nàng phát ra những tia sáng lung linh."
**Can đảm lên, con gái,** - giọng thì thầm trong tâm trí của nàng Lúthien –**cô gái đẹp nhất trong số những đứa trẻ của Eru, nàng tiên Lúthien, và bởi trái tim nàng trong sạch như những đóa hoa hồng nàng được ban phước bởi những món quà của Vì Sao** - giọng nói nhẹ nhàng như những đóa hoa vang lên trong sâu thẳm tâm hồn của nàng - **ngươi sẽ có lại hạnh phúc cùng hắn nhưng chỉ có lòng dũng cảm của ngươi mới giúp được ngươi và ta sẽ hỗ trợ cho ngươi ở phía cuối con đường.**
**Người là ai, thưa phu nhân?** - Luthien biết rằng đó không thể là những người bình thường được. và đó chỉ có thể quyền năng còn lớn hơn mẹ nàng hay bất kỳ ai khác.
**Ta là Nienna,** - giọng vang lên trong sâu thẳm trái tim nàng.
**Ôi, Valar, xin người thứ lỗi cho con,**- tâm trí Lúthien thảng thốt như ánh sáng đêm 30 được che phủ và tỏa sáng lần nữa - **con đã nghe bao lần mối tình của người, và con, thứ lỗi cho con khi con đã .....**
**Con gái,** - nàng ấy bảo - **con chỉ cần đợi chờ ta ở nơi này và khi con cùng chàng trai của con gặp lại thì lúc đó, chúng ta đã có thể trở về, ta mong ước sự thay đổi ở chồng ta nhưng ta chắc chắn không biết làm gì bây giờ** - và hẳn nhiên nàng lại nói tiếp – **nhưng không chỉ như vậy, khi những chiếc Silmarill được lấy ra, hãy hứa với ta, nó được đặt vào vị trí và trả lại những đứa con của Fëanor ngay sau khi các con kết hôn, bởi vì ngay cả những người hầu Valarindi Vì Sao của con gái ta và những đứa trẻ Valarindi đã cố gắng hết sức cũng không thể, ... **- cuối cùng nàng dặn con gái người Tiên - **con cũng là một Valarindi nhưng là một nửa của máu Ainur và một nửa Tiên, con cũng là một trách nhiệm lớn lao nhất trong số nhưng đứa trẻ, con truyền dòng máu cao quý cho thế hệ sau này**
**Mọi người chấp nhận cho chúng con đến với nhau ư,**- Luthién rung động - **mặc kệ bao nhiêu khó khăn và những thử thách điên cuồng này, chúng con mới bên nhau**
**Nhớ lời của ta,** - Giọng nàng nghiêm khắc – **trả về vị trí ngay sau khi những viên ngọc quý được trở lại Doriath**
**Vâng!**- Giọng nói của Luthien nghiêm chỉnh.
**Một điều quan trọng cần thiết, **- nàng dặn dò - **khi Beren được trở lại cùng con, những viên ngọc Barahir với lòng can đảm điên rồ và lời hứa thề tình yêu của các con, tuyệt đối không được sẵn sàng ép lời thề lên những người vô tội và khiến họ giữ lời thề bằng mạng giá của mình,**- nhưng nàng thở dài đầy nước mắt - **khi xưa kể là bạn hay thù, bất kỳ sinh linh, luật lệ khe khắc tình thương, đó là món báu vật của gia đình những người trao giữ mà không thể Làm tìnhng đến, nhưng hãy yên tâm là từ bây giờ những đứa trẻ đã có thể thay đổi** - tiếng thở hổn hển - **đi đi con gái, con và người yêu con sẽ sớm gặp lại ta ở nơi Hằng Phước mà con người sống ít được đặt chân tới và có lẽ là không bao giờ**
**Thưa phu nhân...** - nhưng tất cả chỉ còn sự im lặng thê lương lạnh lẽo. **********
Một buổi tối mùa thu, Felagund và đoàn đồng hành rời khỏi Nargothrond, họ tiến đến Nargod, vượt qua con thác Ivrin.
Bên dưới chân núi trong bóng tối họ trông thấy liều trại của một tóm binh Orc. Trong bóng tối họ tấn công bất ngờ và giết chết bọn chúng, chiếm lấy trang phục và vũ khí.
Bằng vào tài phép của mình Felagund đã biến đổi hình dạng mọi người với hình hài như bọn Orc, theo con đường họ tiến về phương bắc.
Vượt qua giao lộ nằm giữa Ered Wethrin và vùng cao nguyên Taur-nu-fui. Vào lúc ấy Sauron trên toà tháp thấy có những biểu hiện bất thường khi hắn trông thấy nhóm Orcs vượt qua lãnh địa của hắn nhưng lại không dừng chân trình báo nên đã đưa binh chặn đường và thế là diễn ra trận chiến nổi tiếng giữa Sauron và Felagund. Felagund tấn công Sauron với bài hát đầy quyền năng, nhưng Sauron vốn là bật thầy về tà thuật, trận chiến của họ được diễn tả qua sử thi Lay of Lethian như sau:
Sauron hát lên một bài ca ma quỷ
Xuyên thấu, mở tung, dối trá
Bại lộ, không hồi phục và phản bội.
Nhưng bất ngờ Felagund chống trả
Hát vang một bài hát kiên định
Đề kháng, mạnh mẽ trên chiến trường
Giữ lấy bí mật, sức mạnh như toà tháp,
Niềm tin, tự do, và tẩu thoát.
Thay đổi và dịch chuyển hình dạng,
Vượt khỏi tù đày, phá tan rào chắn
Mở toan cửa tù, chặt đắt xiềng xích.
Tấn công, phòng thủ, một tiến, một lùi
Liên tục và ngày càng quyết liệt
Thần thông Sauron càng mạnh mẽ, Felangund càng phản kháng
Tận dụng tất cả phép thuật
Và thanh kiếm của Tiên
Trong tâm tối họ nghe tiếng chim hót êm ái
Tiếng hót xa xa từ vương quốc Nargothrond
Cảnh vật từ xa bên kia bờ biển
Theo hướng tây, vượt xa thế giới
Những hòn ngọc trên bãi cát Tiên land
Lạnh lẽo bao vây, bóng tối bao trùm
Trên Valinor, dòng máu đỏ đã chảy
Trên bờ biển, nơi Noldor đã chết
Tiếng sói tru, tiếng quạ réo
Băng đá phủ đầy cửa biển
Nỗi u sầu khi bị giam cầm nơi Angband
Sấm chớp liên hồi, lửa đỏ bốc cháy
Và Finrod Felangund thất thủ trước ngai vàng.
Đoạn Sauron tước bỏ bùa phép của họ, họ hiện nguyên hình trước mặt hắn trần trụi và sợ hãi.
Nhưng Sauron vẫn không biết được họ là ai, đến đây với mục đích gì.
Hắn đẩy họ vào hố sâu đen tối lạnh lẽo.
Từ giây phút ấy luôn luôn có hai con mắt đỏ như lửa luôn theo dõi họ, một người trong số họ bị bị con sói dữ ăn thịt nhưng không ai phản bội đức vua.
***********
***Melkor,***- tiếng nức nở từ rất lâu anh chưa từng đã nghe rất lâu rồi lại sâu thẳm trong tăm trí của anh - ***chàng ơi đừng...***
***Nienna*** - anh lập tức nhận ra đó chính là cô.
***Em không thể gặp anh,***- mắt cô đỏ lần nữa - ***anh có thể gặp em chứ*** ***Con gái chúng ta***- anh khẽ lẩm bẩm - ***nó chăm sóc tốt cho em và cho chúng ta chứ?***
***Vâng!***- cô cười - ***mọi người rất yêu rất yêu nó, yêu nó rất nhiều*** ***Yêu!***- giọng chua chát - ***là quá trễ để vực lại tất cả những gì anh đã làm cho những đứa trẻ của Hurin, Turin***
***Mâu thuẫn*** - cô ấy vẫn rơi nước mắt và anh gạt đi nước mắt của cô như lúc xưa anh đã làm khi họ vẫn bên nhau suốt năm tháng dài sau đó.
***Vì sao anh chọn nó? *** - cô để tay lên vương miện lấp lánh ánh sáng của anh hỏi. ***thứ này sáng như mái tóc của em, hoàn hảo nhất có thể*** - anh nói và cô cười chua chát bởi vì họ đang lắng nghe chuyện kể lại như sau:
******************
"Làm thế nào để nàng có thể nói là tha thứ cho ta, Nienna," –anh ta hỏi cô và cô im lặng về những gì anh ấy đã làm – "Nienna???"
"Thế thì có làm sao cơ chứ?" – cô ấy hỏi lại anh – "đó là vì anh lựa chọn và những gì đã qua mà chúng ta không nói đến lần nữa?" – cô nói – "tất cả đều là vở kịch bi hài của thế gian này tất cả đang biến mất trong vòng tròn." "Nienna" – anh ấy muốn nhìn thấy cô trong lúc này, họ cảm nhận thấy nhau nhưng không thể thấy nhau, anh muốn nhìn vào đôi mắt của cô và mái tóc sáng của cô.
"ANH ĐỪNG GỌI EM," – cô lớn giọng buồn bã, nhưng một tâm trí thoáng qua cô về ngày mai ngày mà những hy vọng sẽ đến.
********Ngày bắt đầu lại của họ*****
Asterin có đôi mắt đẹp màu xanh thẳm như đại dương dịu ngọt, khôn ngoan, thông thái; vẻ đẹp cô sánh ngang vẻ đẹp của Valar Varda, cô không như những cô gái Vì Sao đã từ bỏ chìm sâu vào bóng tối khi cô ấy đã từng mong có được người con trai đầu tiên sinh ra từ ý nghĩ của Người, Melkor đã yêu Varda kể cả khi cô ấy chọn anh trai anh ta để tìm sự thoải mái trong vòng tay người anh của anh, anh ghét cay đắng cô là vì lẽ đó. Anh ta trượt dài trong một "nỗi buồn" từ sâu thẳm tâm hồn, anh ta có ý chí tự do mạnh mẽ của mình, anh ta bị xiềng xích như một con thú đau đớn đến mức mong muốn chết đi hơn là sống lại một cuộc đời như thế. Tình yêu của anh ta đến múc mù quáng, ích kỷ, ghen tuông, cuồng tín, bất chấp thủ đoạn để thành công, phóng túng dục vọng, chúng lan tỏa chồng chéo nhau như giọt nước như sóng. Cô ấy hát bài ca trong máu bạc của những vì sao về sự cô đơn, nỗi buồn, hy vọng:
Khoảng trống tối tăm của tất cả sinh vật bất tử và hữu tử, được tạo ra lần đầu tiên. Đêm tối được ánh sao ấm áp chiếu sáng bạc lấp lánh cùng cả con mắt ánh trăng bạc,
Nỗi buồn cho mọi thứ không bao giờ có thể có được. Nổi buồn sâu thẳm cháy bỏng trong trái tim kéo dài để hủy hoại mọi thứ biến mất. Nỗi buồn tồn tại đau nhói khiến trái tim siết chặt nghẹn lời, Hy vọng từ đầu là lời thì thầm yếu ớt, hy vọng sinh ra từ sự tuyệt vọng sâu sắc về những giấc mơ từng tan vỡ. Với những nơi tối tăm nhất của những nơi tối tăm lạnh lẽo mà người đó đã đánh mất chính
mình và tìm thấy bình minh đầu tiên của hy vọng. Anh ấy đầu hàng nỗi buồn và tìm kiếm sự chữa lành trái tim đó là khoảng trống trong trái tim của anh, Ánh sáng mà anh thiếu đi để có thể anh đã có thể lúc đó tìm thấy là chính mình, lúc ánh mắt của cả hai gặp nhau sức mạnh đó đã từng có mỗi người thực sự chỉ nhìn thấy người kia gắn kết linh hồn mãi mãi. Anh được tạo ra để trở thành người vĩ đại trong niềm kiêu hãnh và sự vinh quang, vẻ đẹp bên trong của anh còn tươi sáng hơn mọi vì sao mạnh hơn mọi bóng đêm đã từng có mà đã từng chỉ còn sự trống rỗng và ảm đạm hối tiếc không thể chữa lành, khi anh đã từng thấy một sự bắt đầu cùng sự kết thúc của thế giới mà vốn dĩ đó không phải kết thúc thật sự mà chỉ là sự kết thúc của thế giới vật chất.
Không ai trong số những người chúng ta hiểu được tại sao thế giới lại kết thúc theo cách đặc biệt, để cho sự khởi đầu mới tươi đẹp hơn, sẽ không bao giờ có ai biết Ngọn lửa - IMPERRISHABLE - bất khả xâm phạm của Người sáng tạo không cháy trong Void mà chỉ cháy từ trong trái tim Người, sẽ không có ai dám đặt câu hỏi với Thượng Đế của họ vì sao ngọn lửa sáng tạo ra thế giới và lại kết thúc nó như vậy, sẽ không ai nghĩ rằng việc anh ta chỉ vì không muốn là một phần của kết thúc khủng khiếp mà anh ta thấy để lực chọn với tất cả sức mạnh cùng trí tuệ không thể tuyệt vời để thay
đổi kết thúc trong tuyệt vọng và bóng tối cho phép xâm nhập trái tim đó mà anh đã.... Đã quyết định thay đổi kết thúc đó từ sự tìm kiếm trong VOID, giống Cha lại gần gũi với Cha, mà anh ấy cố gắng làm điều không thể thay đổi mà chắc chắn luôn luôn nó sẽ xảy ra nhưng theo cách nhẹ nhàng hơn. Sai lại càng sai, có mất mới biết trân quý, có được mới biết là sự khát vọng.
Asterin, cô ấy ngây thơ mong manh đáng yêu luôn nhạy cảm với những điều hoang dã để chữa lành tất cả tổn thương, vẻ đẹp thật sự đó sáng hơn mọi ánh sáng cuộc đời vĩnh cửu bây giờ và mãi mãi sau đó. Linh hồn của cô là điều mà con trai Melkor của Người được tạo ra để trở thành thủ lĩnh của Valar chứ không phải kẻ thù của tất cả,

linh hồn đó sẽ thắp sáng tình yêu trong trái tim tăm tối của con trai Người sẽ tỏa sáng trong nụ cười, anh ta sẽ là điều thiêng liêng của ánh sáng với một phần bóng tối đã có "Người đầu tiên sinh ra từ ý nghĩ" Melkor, tình yêu sẽ tỏa sáng mãi mãi trong trái tim của Melkor chỉ khi anh có cô ấy mãi mãi.
Sau khi kết thúc Dagor Dagorath, Trận chiến cuối cùng của thế giới thì các Ainur sẽ lại cùng nhau hát lên điệu nhạc thần thứ 2 của Illuvatar. Tuy không có ghi chép về việc điệu nhạc này sẽ tạo ra cái gì nhưng chắc chắn nó sẽ làm cho thế giới được chữa lành và tươi đẹp hơn cả khi xưa, rất nhiều chủng tộc mới sẽ được sinh ra và sống hòa bình cùng với các chủng tộc trước kia. Truyền thuyết còn nói rằng người Dwarves sẽ trợ giúp cho các Ainur trong việc tái tạo lại những
vật chất của Arda, cùng nhau họ sẽ thắp sáng lại ngọn lửa lao động để khai sinh ra một thời đại mới. Vùng đất bất diệt thật sự đã là thiên đàng hoàn hảo, một Narnia thứ hai, một vùng đất tình yêu mùa xuân của Arda thứ hai.
Anh ta được mang đến từ sự tái sinh của quá khứ, khi anh ta làm bóng tối nuốt chửng thế giới và chết dưới lưỡi kiếm Turin, Cha phán xét anh và anh quay lại đây với ký ức của kiếp trước với những gì anh đã làm để tìm kiếm. Anh có vẻ đấu tranh dữ dội lắm để chống lại nỗi đau đớn từ quá khứ anh sẽ chịu đựng thêm, cô nhíu mi nhìn anh từ bức màn anh ấy đấu tranh chống lại Bóng Tối anh sa vào từ quá khứ tội lỗi của mình đó là khát vọng tội lỗi thiếu đi Ánh Sáng mà cô biết. Cha đang chữa lành vết thương của anh ta, đầu tiên là từ thể xác sau đó là tâm hồn của anh, bàn tay trái tim của anh và sẽ đến Ánh Sáng của anh. Sức mạnh này đã biến mất mãi mãi, sức mạnh BÓNG TỐI, niềm tự hào của anh ta. Vì sao Người lại ác độc đem tất cả những gì sót lại trong anh ta xóa đi, Người sinh ra anh để làm gì, khi anh lại là một phần của sự diệt vong Arda.
Eru (đáp lời anh thản nhiên, rõ ràng Người đã tước đi sức mạnh Bóng Tối trong khoảng trống thế giới Ea của anh): Melkor! Thế giới vì con đã biến mất, cả không gian và thời gian rất xa và rất xa cùng một lúc. Các em của con sẽ đến cùng một lúc trong vô số thế kỷ khó đoán biết được vì thời gian đã mất trong cõi hư vô của bóng tối
Melkor (anh quỳ xuống đau khổ): Con đã thua cha, con chấp nhận thua cuộc, Người muốn trừng phạt con thế nào cũng được.
Eru (đánh giá anh trong ánh mắt biết thừa mọi thứ của Người): Con thừa nhận sự thất bại một lần mãi mãi, ngay cả toàn bộ sự phá hủy thì không một ai làm chuyện vô ích trong một thời gian vui vẻ kéo dài mãi.
Melkor (anh ấy lại nói): Không! Nếu Cha muốn con chịu sự trừng phạt, con thà chết chứ không muốn sống lại cuộc đời đau khổ đó lần nào nữa.
Eru (Người xoa đầu anh, bây giờ cô cảm thấy một tình thương của người cha vô bờ bến cho con mình, cô cười khúc khích): Cha luôn yêu con, con trai; vì con là con trai của Cha là một phần của Cha, yêu con nhiều rất nhiều hơn cả trong thực tế con biết, con sai lầm vì sự nổi loạn và biện minh cho hành động của mình rằng Cha đã không yêu con.
Cô có thể cảm thấy tình yêu của Cha cho anh, anh cảm thấy tâm hồn mình được an ủi trong nhiều bất trắc nghi ngờ, Cha thật sự luôn làm nhiều thứ anh đã không hiểu, Cha nói rằng anh có cơ hội để bắt đầu lại từ đầu một lần nữa. Cuối cùng quả thật đó là sân khấu thế giới đã xảy ra, Cha đang xem các con trai con gái của mình hành động như là một bộ phim cùng diễn viên, anh và Cha đã có cuộc trò chuyện tương tự từ khi âm nhạc luôn luôn xảy ra trong đầu tiên hay kết thúc cùng lúc. Hóa ra những cuộc đấu tranh, đau khổ, giấc mơ tan vỡ chẳng khác gì trò giải trí của Cha. Thật là quá sức tưởng tượng với sự kiên nhẫn vô tận của Cha, không thể nghĩ ra gì khác trong thời gian ngắn như thế, Second Music, chỉ để thế giới sinh ra có mục đích số phận của mình, chấm dứt vĩnh viễn đau khổ bất nhẫn khó khăn. Và để tất cả chúng ta tin rằng Arda tái sinh mọi thứ một cách hoàn hảo, để không tuyệt vọng, đó là chiếc hộp Pandora em hay nói với anh. Để chấm dứt đau khổ anh có, cho cuộc đời anh trải qua một lần có ý nghĩa, cho sự cứu rỗi lại anh. Vòng tròn vô hạn, vốn dĩ thế giới không cần tái sinh vì nó đã hoàn hảo từ đầu với con người, Người nói chính xác chỉ riêng anh yêu Cha nhiều hơn bất kỳ ai mà anh cho là thế. Cha bảo anh suy nghĩ để xem rằng có nên quên mọi thứ đi, nghĩ ngơi, hoặc để bắt đầu lại từ đầu ngay khi Cha ôm anh trong cái ôm hoàn hảo đẹp đẽ nhất anh biết. Anh nhận ra trái tim anh ngập tràn tình yêu và niềm vui không thể diễn tả, trong cái ôm ấm áp, mảnh vỡ ký ức anh lấp đầy bởi hạnh phúc xóa tan mọi bất hạnh đau khổ sai lầm thấy bại vô vọng. Anh đã là đứa con tư tưởng đầu tiên của NGƯỜI, Eru Illuvatar chỉ có một, Ainur đầu tiên trong tất thảy những người khác. Cha cũng đã cho anh cơ hội để trở thành những gì anh có trong tiềm năng của mình.Fiamma Imperitura. Anh đã là một kẻ không xứng đáng để chia sẻ quyền lực cho một Nữ hoàng của vì sao, bởi vì anh có thể phá huỷ tất cả mọi thứ tốt đẹp dưới cái nhìn và bàn tay anh, sau cùng giờ anh có lựa chọn lại cho hành động của mình đó là cô. Trách nhiệm của nhà soạn nhạc những gì các công cụ làm gì? Một công cụ không sống mà không có một thành phần để chơi , Nhưng nếu nhạc cụ chơi một chủ đề khác, nó luôn luôn là lỗi của nhà soạn nhạc? Anh sẽ không có sự tự do của Secondborn Incarnate của Người, con trai của Cha, nhưng trong quyền lực anh có tất cả mọi thứ mà có thể đã cho phép anh được đại diện của Người trong Eä. Anh có một Nữ hoàng của mình, vì anh sẽ làm tiếp điều mình đã bỏ lỡ trong sự cứu rỗi của Cha, một lần cho mãi mãi.
Bộ nhớ đầu tiên anh nhớ lại thật sự là của anh và không ai khác là sự trống rỗng, Không phải xung quanh anh, mặc dù trong một thời gian nhưng không có gì ngoài Đấng và bản thân anh; nhưng trong anh, có một khoảng trống không được lấp đầy bởi ý thức mà anh từ từ nhớ lại. Không có ý thức về bản thân trong những gì đã trở thành anh, chưa, nhưng ý tưởng của anh đã thiếu: không hoàn hảo, không đầy đủ, tan vỡ . Trong nhiều thế kỷ và vĩnh cửu, khi những người khác đến với sự tồn tại xung quanh anh, anh đã tìm kiếm thứ sẽ lấp đầy khoảng trống đó. Anh học được những điều tối hơn bóng tối khi anh học về ánh sáng sáng hơn bất kỳ thứ gì khác. Trong kiến thức, anh thấy không có cứu rỗi. Trong sự cô lập, anh thấy đau buồn hơn. Sau đó, anh trai sinh đôi của anh đến với anh khi anh thương tiếc sự mất mát của một phần của anh trong một góc xa của hư vô. Trong tìm kiếm của anh trước đây, anh lờ đi những người khác, ngay cả anh ta, người đã theo anh thành sự tồn tại rất nhanh chóng; và anh ấy nói với anh theo cách đó. Anh ấy nói, anh đã tìm kiếm anh từ rất lâu, và anh đã trở nên ý thức. Anh ấy nói, Anh là những gì đã bị mất tích , và anh biết anh ấy đúng, và rằng anh ấy cũng là những gì anh đã bỏ lỡ. Anh không chấp nhận câu trả lời anh ấy đưa ra. Anh đã nói với anh ta rằng anh không cần sự hiện diện của anh ấy và anh càng tuyên bố như vậy, anh càng tin nó vì sự thật. Anh hỏi rằng anh ấy không làm phiền anh và anh chạy trốn khi anh ấy không chấp nhận lựa chọn của anh. Đối với tất cả điều này. Cha chúng ta không nói gì cả. Anh đã tìm kiếm nhiều kiến thức hơn với hy vọng nó sẽ thay thế người em sinh đôi mà anh không muốn yêu. Thay vào đó, những gì thay thế ông là nhiều hơn nữa ghê tởm: anh khao khát hơn, một sự tham lam, một nhu cầu vô độ sở hữu tất cả những gì có thể làm cho anh quên đi những gì anh thực hiện bên trong rất tự ngã của anh. Nhưng sau đó đến với âm nhạc, mạnh mẽ và kỳ diệu và không thể vượt qua: và với anh, vì vậy đáng thất vọng ảm đạm. Bởi vì anh biết sau đó, một phần của anh đã mất đi tình yêu âm nhạc như nó đã được hình thành bởi Cha của chúng anh: Anh thấy nó trong tinh thần phát sáng của đôi của anh. Anh nghĩ không có cách nào để anh có thể yêu thích nó, vì vậy anh xoay tan sự bất hòa của mình và để nó được biết, và rất nhiều người theo dõi nó, và anh đã tìm thấy những gì anh tin rằng anh đang tìm kiếm. Anh để cho bất hòa hận thù thay thế nhiều hơn chỉ là anh ta. Anh tin rằng anh đã mất đi tình yêu của Cha và vì vậy anh đã tìm cách lấy lại nó, nhưng trong sự kiêu ngạo của anh, anh nghĩ rằng nó chỉ có thể được thực hiện nếu anh vượt qua tất cả những người khác. Lao động của anh ở Arda không kém gì mọi người ở nhà chúng ta. Nơi anh tập trung nỗ lực của mình lên đảo đầu tiên, anh đã tìm cách làm cho anh trở nên rộng rãi khi sức mạnh của anh sẽ cho phép anh. Anh đã tạo ra những ngọn núi phát triển từ bên trong trái đất và các mảng kiến tạo phá vỡ và trôi đi. Anh buộc các vùng đất tăng và giảm và anh lấp đầy các khe núi với nước để những người khác tự xưng mình. Anh đã ngã những tảng đá và sắt, chôn chúng sâu bên trong trái đất, gần với lõi nơi Song có thể nuôi những pháp sư của họ. Và anh nghĩ anh là nơi anh cần đến. Rồi anh phạm sai lầm, cho đến cuối cùng của tất cả mọi thứ anh gây ra, anh nhận ra anh đánh mất lòng tin và niềm trung thành của mình với Cha. Chỉ có những người yêu thương mình mới đau xót từ tận tâm can vì mình mà không phải ai khác có thể, anh đã bỏ lỡ điệu nhạc của chính mình chu toàn và giờ thì anh không để một sai lầm nghiêm trọng lặp lại bao giờ, đó là sự cứu chuộc của âm nhạc thứ 2 vĩ đại anh sẽ chơi vì mọi người và trên hết là bản thân mình.Cha đã cho anh một tất cả các kỹ năng, biết anh sẽ đi theo con đường nào, nhưng Cha cũng đã cho anh cơ hội để trở thành những gì anh có trong tiềm năng của mình.Fiamma Imperitura. Anh đã là một kẻ không xứng đáng để chia sẻ quyền lực cho một Nữ hoàng của vì sao, bởi vì anh có thể phá huỷ tất cả mọi thứ tốt đẹp dưới cái nhìn và bàn tay anh, sau cùng giờ anh có lựa chọn lại cho hành động của mình đó là em Nữ hoàng duyên dáng thật sự của anh. Trách nhiệm của nhà soạn nhạc những gì các công cụ làm gì? Một công cụ không sống mà không có một thành phần để chơi , Nhưng nếu nhạc cụ chơi một chủ đề khác, nó luôn luôn là lỗi của nhà soạn nhạc? Anh sẽ không có sự tự do của Secondborn Incarnate của Người, con trai của Cha, nhưng trong quyền lực anh có tất cả mọi thứ mà có thể đã cho phép anh được đại diện của Người trong Eä. Anh có một Nữ hoàng của mình, vì anh sẽ làm tiếp điều mình đã bỏ lỡ trong sự cứu rỗi của Cha, một lần cho mãi mãi. Cảm ơn em, Asterin! Cảm ơn vợ của anh! " Hebrew - bên cạnh Asterin, Melkor thấy xa hơn mọi người khác và với Melkor bên cạnh, Manwe nghe rõ ràng hơn so với bất kỳ ai. Và ánh sáng có thể lộng lẫy hài hòa như thể nó sinh ra đó là vì nó có bóng tối, ánh sáng hài hòa chính là bởi bóng tối, Asterin là món quà của ánh sáng thiên đường của một người đã từng rời bỏ ánh sáng để khoác lấy bóng tối thế gian Melkor.
Tình yêu như nước, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền,
Tình yêu như gió, gió có thể thổi bay đi mây cũng có thể neo đậu bình yên. Trước đây nghĩ rằng tình yêu không có lỗi nhưng thật ra tình yêu bất chấp thủ đoạn điên cuồng mang đến người khác đau khổ là tội lỗi lớn.
Asterin đỏ mặt khi thấy Melkor trong cái nhìn ngây thơ thuần khiết của cô, dù rõ ràng anh thấy ánh mắt xanh dịu dàng của cô ấy quá già so với cơ thể và gương mặt non nớt, ẩn chứa trong nụ cười ngây thơ và khôn ngoan đó là cả bầu trời chân tâm thông thái mà không một ai hiểu được. Anh đọc cô ấy như cuốn sách mở, mong muốn mãnh liệt của cô là được gặp và chữa lành cho trái tim của anh tươi sáng đến mức anh nhận ra đó là ánh sáng cuộc đời bất diệt của anh từng thiếu, nơi khoảng trống tăm tối của anh là cô ấy chứ không phải là ai khác như ánh sáng sao Varda hay ánh sáng mặt trời Arien. Là cô, ánh sáng từ trái tim của Cha, thứ ánh sáng niềm tin mạnh mẽ đến nổi

không có thứ ánh sáng nào có thể so sánh trên đời và cũng không có thứ bóng tối nào có thể chiếm lấy cô ấy cho riêng mình ngoài sự tin tưởng vào ánh sáng của cô mạnh mẽ như thể đó là một. Cô bày tỏ cho anh thấy, bây giờ thì trong mọi cuộc đời của sự đời đời kiếp kiếp tình bất diệt không phai này, không một ai có thể đong đếm được trọng lượng của anh ở trong lòng cô cũng không ai có thể ngờ tình yêu vô bờ bến đó của anh lại vô tình đến bên anh như thể không ai chia cắt được anh và cô. Giữa hai người bây giờ chỉ có tình yêu đang chìm đắm một cách mơ hồ ban đầu, sau đó mạnh mẽ lan nhanh như cây cỏ dại như cây tình yêu, điều trước giờ không ai trong cả hai có thể ngờ tới. Đại khái tình yêu này sẵn sàng đến mức như Eru đã dự đoán, dù rõ ràng điều đó thật khó dự đoán vì tình yêu là thứ khó dự đoán chính xác nhất những điều sẽ xảy ra, nhất là tình yêu nam nữ.
Ai muốn ở trong khoảng trống tối tăm mãi mãi? Ai thực sự mong muốn không bao giờ biết ánh sáng của một linh hồn khác? Ai thành thật khao khát được sống mà không bao giờ quan tâm đến người khác? Linh hồn nào thực sự được làm từ băng, khi tất cả được tạo ra từ lửa? Chúng ta đều được sinh ra với trái tim. Một số lớn hơn những người khác, một số đã trở nên nhỏ bé và bị chà đạp trong bóng tối, một số bị chôn sâu dưới những cảm xúc đã chết và mất đi, nhưng trái tim vẫn luôn ở đó. Cơ thể là vật chất, bộ não là tinh thần, nhưng chính trong trái tim, linh hồn ngủ. Và linh hồn là thứ duy nhất sống mãi mãi. Linh hồn là thứ gắn kết chúng ta với nhau và do đó không bao giờ có thể bị phá hủy, không phải bằng lời nói, không phải bằng dao, không phải bằng đạn, không phải bằng lửa, thậm chí không phải bằng sự ghét bỏ. Khi đôi mắt họ chạm nhau và mỗi người thực sự nhìn thấy nhau, trong khoảnh khắc đó, một khoảnh khắc kéo dài chừng nào nó cần một tia sét lóe lên trên bầu trời, cô nhìn thấy linh hồn của đứa con đầu lòng của Valar. Được tạo ra để trở thành người vĩ đại nhất trong tất cả các sinh vật sống, cô thấy niềm tự hào tan vỡ và từ bỏ danh dự. Đã từng có vẻ đẹp bên trong, vẻ đẹp rực rỡ hơn những vì sao, mạnh mẽ hơn cả màn đêm. Vẻ đẹp mà bây giờ chỉ còn trống rỗng và ảm đạm. Bị lãng quên và tan vỡ, một thời gian dài trước đây, anh đã tìm cách tìm thấy Ngọn lửa bất diệt trong Void. Cô thấy nỗi buồn của anh; Cô nhìn thấy vết thương của anh sẽ không bao giờ lành, sự hối tiếc của anh không bao giờ được biết đến, sự ảm đạm trong tương lai của anh. Anh ấy đã ở đó từ đầu và anh ấy đã nhìn thấy Kết thúc. Không phải là kết thúc
thực sự, chỉ có Illuvatar biết số phận đó, nhưng anh đã nhìn thấy sự kết thúc của thế giới vật chất. Mỗi Valar nhìn thấy một phần, và anh ta thấy Kết thúc. Anh ta thấy thế giới sẽ chết như thế nào, anh ta thấy ai sẽ phá hủy nó và mặc dù anh ta sở hữu nhiều kiến thức, anh ta không hiểu tại sao nó phải như vậy. Illuvatar đã không trả lời câu hỏi của anh ta, và anh ta đã đi tìm câu trả lời trong bóng tối của Void. Chắc chắn, anh ta đã nghĩ, Ngọn lửa Vô thường mà sự sáng tạo đã xuất hiện có thể cho anh ta biết tại sao sự sáng tạo phải kết thúc. Tuy nhiên, Ngọn lửa bất diệt không cháy trong Void, nó cháy bên trong Illuvatar. Đó là lựa chọn của người đã tạo ra mọi thứ và cũng chọn cách tất cả sẽ kết thúc.
Một luật không thể nghi ngờ, sau tất cả, ai dám đặt câu hỏi về một Thiên Chúa? Chỉ những người được tạo ra để trở thành các vị thần.
Melkor sẽ không phải là một phần của nó, không phải là một phần của kết thúc khủng khiếp mà anh ta đã thấy và vì vậy anh ta đã lựa chọn. Anh ta là người mạnh nhất trong số Ainur và trí tuệ của anh ta vĩ đại, nhưng không vĩ đại như những giấc mơ của anh ta. Anh ấy có thể làm tốt hơn Illuvatar, anh ấy biết. Nếu thế giới là của anh, kết thúc sẽ thay đổi; thế giới của anh sẽ không được định sẵn để kết thúc theo cách như vậy. Thế giới của anh sẽ tồn tại mãi mãi. Và đó là những gì anh tìm kiếm trong
Void và trong tuyệt vọng, anh cho phép bóng tối ăn sâu vào trái tim anh. Ngay cả trong trí tuệ tuyệt vời của mình, anh ta cũng hiểu rằng Illuvatar biết tất cả, và do đó cũng biết điều này. Tạo hóa đã không phạm sai lầm, nhưng theo thời gian Illuvatar đã thấy rằng thật nguy hiểm khi trao cho Melkor rất nhiều sức mạnh. Lúc mới bắt đầu, Melkor quá giống với Đấng Tạo Hóa trong tâm trí. Hơn nữa, anh ta có sức mạnh gần nhất với Illuvatar. Chỉ có thể có một thần chứ không phải hai. Chỉ có chỗ cho một người trên thiên đàng vô hạn, người kia phải gục ngã và bị nuốt chửng bởi sức mạnh của chính mình. Chỉ khi quá muộn, Melkor mới hiểu rằng không có gì có thể thay đổi thực sự để tầm nhìn mà anh nhìn thấy sẽ không trở thành hiện thực và bây giờ nàng Asterin cũng nhìn thấy. Cô nhìn thấy thứ đã thúc đẩy anh ta, linh hồn bất tử không bao giờ có thể thừa nhận anh ta đã sai và giấu mọi người và mọi thứ, chôn vùi mình sâu thẳm bên trong đến nỗi thậm chí Morgoth không biết Melkor nữa. Cô nhìn thấy điều này và cô đã tìm kiếm bản năng để chữa lành vết thương cho anh trong một thời gian, làm dịu những vết thương bị đốt cháy sâu, là tâm hồn của tâm hồn đang gặp khó khăn của anh. Cô muốn cho anh thấy rằng vẫn còn vẻ đẹp trên thế giới này. Cô chiến đấu để chữa lành bàn tay anh ôm chặt vào ngực anh và rồi cô đưa tay lên cùng chạm nhẹ vào má anh, gỡ tay anh ra ôm lấy mặt anh. Lòng bàn tay mềm mại của cô cảm thấy ấm áp trước làn da lạnh lẽo của một người đã quá lâu từ ánh sáng. Đôi môi cô hé mở và đôi mắt cô trở nên mềm mại với sự thương cảm và đau khổ. Khát khao ngày càng tăng đối với cô bị đe dọa sẽ cháy bùng xây dựng giữa họ. Như cô đã thấy trong tâm hồn anh, anh đã nhìn vào cô. Anh nhìn vào vẻ đẹp thực sự và sự ngây thơ mong
manh của cô và điều đó mạnh mẽ hơn nhiều so với vẻ đẹp thực tế đã nhảy múa và tán tỉnh trước anh. Anh không còn muốn cô nữa; bây giờ anh phải có cô. Bây giờ và mãi mãi về sau. Dần dần, nhẹ nhàng với sự chăm sóc tinh tế, anh trượt tay xuống lưng cô và anh cảm thấy cô rùng mình dưới sự Làm tìnhng chạm của anh. Lòng bàn tay anh đặt lên hông cô, những ngón tay anh nắm chặt cơ bắp cứng ngắc của cô cho đến khi cô lại gần anh hơn, ép cơ thể cô vào anh. Anh dễ dàng nâng cô bằng một cánh tay, đủ cao để anh không còn phải nhìn xuống cô, ôm cô vào ngực anh, đầu cô tựa vào vai anh. Thật dịu dàng và dịu dàng là anh trong cử chỉ đó khiến cô nhắm mắt lại một lúc, cảm thấy hoàn toàn thoải mái với anh, tất cả sự lo lắng và sợ hãi ngớ ngẩn của cô biến mất. Cô ngước nhìn anh và nở một nụ cười thật sự phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm. Anh mân mê làn da mềm mại của má cô bằng đôi môi anh và khi cô ngước mặt lên nhìn anh, anh liếm môi cô bằng lưỡi. Thở dài, cô hé miệng ra cho anh và anh hôn cô, lúc đầu thật mềm mại. Mềm mại cho đến khi anh cảm thấy những ngón tay cô cuộn tròn vào tóc anh và thấy mắt cô nhắm nghiền. Đưa lưỡi lướt qua môi cô, anh đưa tay kia vuốt ve cổ cô. Ngừng lại rồi ngón tay anh vuốt ve gáy cô, ngón tay cái của anh di chuyển qua lại dọc theo đường quai hàm của cô. Cô khẽ rên rỉ và hơi thở của cô truyền từ cô sang anh. Anh thè lưỡi vào miệng cô để liếm những phần mềm
mại bên trong và hàm ý của hành động đó không bị mất đối với cả hai. Ngay cả Asterin ngây thơ cũng hiểu khi cô chạm lưỡi vào lưỡi anh, cảm thấy cơ thể anh thắt lại. Đam mê và ham muốn thường được so sánh và mô tả như lửa vì hầu như không có thời gian, chúng có thể trở thành những cảm xúc mạnh mẽ và gần như không thể ngăn cản. Chắc chắn đó là lửa đã cháy giữa họ bây giờ. Anh phá vỡ nụ hôn để anh có thể nhìn vào mặt cô. Sử dụng bàn tay anh cẩn thận lần xuống phía trước cơ thể cô, trêu chọc quầng vú của cô, liên tục sượt qua một núm vú bằng ngón tay cái cho đến khi nó trở thành một điểm khó khăn, khiến cô hít mạnh. Không kiên nhẫn để cảm nhận nhiều hơn, anh tiếp tục đưa tay xuống thấp hơn, lướt qua bụng cô, cuộn tròn trên đường cong của hông cô và cuối cùng trượt xuống dưới chân cô cho đến khi ngón tay anh lướt qua đùi trong của cô. Đôi mắt cô giãn ra khi anh chạm vào và một nụ cười nhỏ di chuyển trên môi anh. Anh cho phép những ngón tay khéo léo vuốt ve làn da mềm mại của cô cho đến khi họ tìm thấy cái nub nhỏ mà anh tìm kiếm ở trung tâm. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô khi anh vô tình lăn cái chồi sưng phồng giữa giữa và ngón trỏ, trêu chọc cô với sự dịu dàng hơn sau đó người ta nghĩ anh có thể sở hữu. Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy ngoài tầm kiểm soát. Cô khẽ rên rỉ, nhẹ nhàng đến nỗi nếu anh không được trực tiếp trước mặt cô thì anh sẽ không nghe thấy. Đôi mắt cô thiêu đốt anh khi cô nói với anh mà không biết cô cảm thấy thế nào. Làm thế nào anh đang làm cho cô cảm thấy. Cô cong dọc sống lưng, quay đầu lại và thút thít. Anh có thể cảm thấy cô run rẩy một chút trong vòng tay anh, không còn là một kẻ cám dỗ đen tối, giờ chỉ còn là một cặp đôi yêu nhau sâu đậm.
Có thứ gì đó mạnh mẽ hơn ham
Vì ngọn lửa bùng cháy trong anh cũng cháy trong cô.
muốn đằng sau đôi mắt anh, một vài cảm xúc mạnh mẽ đã khiến đôi mắt anh tối sầm lại. Sâu thẳm hơn bên trong, vẫn ẩn giấu, có nỗi buồn khủng khiếp trong anh, nỗi cô đơn và cay đắng khủng khiếp. Nó có thể được lấy đi? Đôi mắt ấy có thể tỏa sáng với tiếng cười, khuôn mặt đá đó có thể cười thật không? Liệu anh có thể cháy hết mình với mong muốn của cô không? Yêu? Cô nghiêng người về phía trước, áp mặt vào anh, nước mắt cô rơi trên da anh. Anh nhắm mắt lại với cảm giác và vòng tay khác quanh eo cô. Ngay lập tức, cô nói thầm vào tai anh, gọi anh bằng tên thật, một cái tên không còn được ai nói đến. Cô sẽ nói với anh rằng cô xin lỗi, nhưng cô biết anh sẽ không muốn cô thương hại. Cô thậm chí sẽ nói rằng cô sẽ yêu anh mãi mãi, nhưng cô biết rằng anh sẽ không bao giờ quên những lời đó và chúng sẽ chỉ khiến anh thêm tức giận và cay đắng. Tất cả những gì cô có thể nói là tên của anh, nhưng thế là đủ. Cô thích nghĩ rằng anh hiểu, bằng cách nào đó. Điều gì nằm đằng sau một cái tên? Tên của anh ấy? Trong ngôn ngữ lâu đời nhất có nghĩa là 'Người phát sinh trong Might'. Người đã cam chịu rơi vào bóng tối một mình. Cô hôn anh, hoặc có thể anh hôn cô, nó không thực sự quan trọng. Tất cả những gì quan trọng là trong một khoảnh khắc hơi thở của họ hòa lẫn, tâm hồn họ chạm vào nhau và ngọn lửa bùng lên. Cô có thể
nếm những giọt nước mắt của mình và biết anh cũng có thể nếm chúng. Cô cuộn tay sau cổ anh và hát với anh. Khuôn mặt của họ rất gần, cô nhìn trong khi ánh sáng trong mắt anh lóe lên khi anh nhìn cô.
Một lần nữa, cô mỉm cười với anh từ dưới mi xuống. Một cái nhìn vừa khiêu dâm vừa vô tội. Anh muốn làm như vậy bởi vì cô không biết phải làm gì khác, và bởi vì tâm trí anh đã khao khát cô chạm vào anh, cô quì xuống trước anh như một người hầu cầu xin. Trong khi trên đầu gối của cô, cô cho phép bàn tay của mình để theo dõi lên bên trong chân của mình. Mặc dù anh chỉ có thể cảm thấy gần như không thể chạm vào bên dưới áo choàng đen tối của anh, sự chuyển động và tình dục ngụ ý đằng sau nó không bị mất trên anh. Đủ rồi, anh tự nhủ, và với lấy cô. Cô cảm thấy bàn tay anh chạm vào đùi cô, nắm lấy eo cô, cả hai đẩy và nâng cô về phía trước cho đến khi cô ngồi trên đùi anh và anh vẫn nhìn cô như một kẻ săn mồi đói khát. Bàn tay quanh eo cô đã di chuyển xuống để nắm lấy tay cô trong tay anh. Đôi mắt đen của anh nhìn cô khi anh giơ tay lên môi anh và hôn nhẹ vào giữa lòng bàn tay cô, như thể anh đang tỏ lòng kính trọng với một người phụ nữ vĩ đại nào đó, cô chạm tay anh vào tay cô. Anh đưa tay vâng lời cô, muốn xem cô định làm gì. Cô gỡ bỏ găng tay của anh, tiết lộ bàn tay nhợt nhạt với ngón tay dài và được xác định rõ. Tay anh trượt tự do và sau đó anh lấy găng tay ra khỏi cô, ném nó bất cẩn sang một bên mà không thèm quan sát nó rơi xuống đâu. Cô chạm vào bàn tay anh, cảm thấy làn da anh lạnh như thế nào chống lại cô. Kỳ lạ nhất của tất cả dường như ấm lên nơi cô chạm vào anh, như thể anh đang hấp thụ sức nóng của cô. Khi cô quay tay lại để ấn môi vào lòng bàn tay anh như anh
đã làm với cô, cô đông cứng lại. Bây giờ cô thấy lý do tại sao anh đeo găng tay, lòng bàn tay anh từ cổ tay đến đầu ngón tay đã bị đốt cháy. Bị bỏng nặng đến mức da đã chuyển sang màu đen và không bao giờ lành lại. Cô rơi nước mắt khi nắm lấy cánh tay bị thương của anh, cô ấy giơ tay lên môi như anh ấy đã làm với cô ấy. Vào giây phút cuối cùng anh cuộn những ngón tay dài của anh để ngón cái anh chạm vào môi dưới của cô, cô nắm tay anh để lên má cô. Mỉm cười một cách dịu dàng, cô ấy khẽ hát một bài hát mà cô muốn anh nghe, tâm trí cô chỉ muốn chữa lành thương tâm cho anh lúc này:
**Flower, gleam and glow
Let your power shine
Make the clock reverse
Bring back what once was mine
Heal what has been hurt
Change the Fates' design
Save what has been lost
Bring back what once was mine
What once was mine**
Ánh mắt anh lúc này không còn sự tăm tối tổn thương nữa, anh ấy yêu cô ấy, anh biết thế bằng cả trái tim mình, điều mà trước giờ anh không hề nghĩ là mình sẽ có điều đó với bất kỳ ai trong cuộc sống lâu dài của mình cho đến tận khi trái đất đã .... Cô cười dịu dàng hôn lên tay anh, bàn tay anh có những vết bỏng mãi mãi đã lành lại với một biểu tượng hoa màu vàng đóa hoa lửa hồi phục mọi vết thương, cô ấy cười một cách quyến rũ – cô chỉ muốn quyến rũ anh cho anh biết tình yêu của cô dành cho anh, cô chỉ muốn thế - anh là trái tim cô, vì bây giờ đến tận sau này không ai có thể đong đếm được vị trí trọng lượng của anh trong trái tim của cô vì anh rất rất là quan trọng với
cô.
Sự quyến rũ đó không vô nghĩa chút nào, anh chính thức để mình rơi hãm sâu vào cái hố đầy ngọt ngào này của cô, đó là điều anh ao ước nhưng anh không ngờ đến ân sủng Cha dành cho anh lại nhiều thế này...
Cô hôn những ngón tay của anh, lưỡi của cô ấy lướt nhẹ lên ngón cái của anh, khiến tim anh đập mãnh liệt. Cô ấy nhẹ nhàng nhìn anh khi ngón tay cái của anh vuốt nhẹ lên quanh vòng môi của cô rồi miết cằm mềm mại trên gương mặt trái xoan đẹp và khả ái đó, cô nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay cái của anh khi anh dừng lại để đầu ngón tay trượt lên miệng cô, cô liếm ngón tay anh rồi ngậm chiếc miệng với cánh môi hoa hồng mút nhẹ nhàng với nhiều cách trêu chọc đẩy lui ngón tay một cách mê hoặc. Mắt của anh tối lại, đó là biểu hiện của sự đam mê ham muốn trong mặt phải trái của tất cả tình yêu nam nữ thế gian, cô cười tươi khẽ há miệng để cánh tay đó rơi xuống nhẹ nhàng vuốt ve qua phần ngực của cô ấy trong chiếc áo dài trắng mê hoặc quyến rũ vô tình khiến cô rên rĩ vì bàn tay anh lại lần nữa đốt cháy ham muốn vượt qua giới hạn của cả hai và cô khẽ choàng vai ôm lấy anh khi anh siết lấy eo thon nhỏ xinh đẹp đến quyến rũ của cô, lòng bàn tay mềm mại của cô đốt cháy bàn tay lạnh lẽo của anh nhưng theo cách nào đó anh không thấy mình bị bỏng chỉ là nó trở thành ánh sáng buồn bã đẹp đẽ ngây thơ mỏng manh của cô. Ngọn lửa của anh, anh muốn cô mãi mãi từ bây giờ đến mãi mãi về sau, anh thật sự muốn cô bây giờ và mãi mãi về sau. Giới hạn của cả hai sẽ vượt qua bây giờ, linh hồn tinh khiết của anh và cô như từ đầu anh có đang cháy, cô đúng là ÁNH SÁNG mật thiết mà anh đã mất đi từ nhiều kiếp trước. Cô ấy ôm lấy eo anh để giữ mình trong ngọn lửa cháy của anh, cô ấy đang có trái tim dồn nén mãnh liệt mê hoặc, cô muốn anh như anh muốn cô vậy. Từ từ, nhẹ nhàng với sự chăm sóc tinh tế, anh trượt tay xuống lưng cô và anh cảm thấy cô run rẩy dưới sự Làm tìnhng chạm của anh. Lòng bàn tay anh đặt lên hông cô, những ngón tay anh siết chặt cơ bắp cứng của đùi cô cho đến khi cô di chuyển đến gần anh hơn, sát cơ thể cô với anh. Dễ dàng anh nâng cô lên bằng một tay, đủ cao để anh không còn phải nhìn xuống cô nữa, ôm cô vào ngực anh, đầu cô tựa trên vai anh. Vì vậy, dịu dàng và dịu dàng là anh trong cử chỉ đó mà cô nhắm mắt lại một lúc, cảm thấy hoàn toàn thoải mái với anh, tất cả sự lo lắng và sợ hãi ngớ ngẩn của cô biến mất. Cô ngước nhìn anh và mỉm cười một nụ cười thật sự phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của cô. Anh vuốt ve làn da mềm mại trên má cô bằng đôi môi và khi cô ngẩng mặt lên, anh liếm môi bằng lưỡi. Thở dài cô há miệng cô cho anh là anh hôn cô, mềm mại lúc đầu. Mềm mại cho đến khi anh cảm thấy những ngón tay cô cuộn lại thành tóc và nhìn thấy đôi mắt cô khép lại. Lướt cái lưỡi ngọt ngào qua môi anh, anh đưa tay kia lên vuốt ve bên cổ cô. Một tiếng tạm dừng và sau đó các ngón tay của anh vuốt gáy cổ cô, ngón cái của anh di chuyển qua lại dọc theo quai hàm của cô. Cô rên rỉ nhẹ nhàng và hơi thở của cô truyền từ cô cho anh. Anh đẩy mạnh lưỡi mình vào trong miệng để liếm những phần mềm bên trong và hàm ý của hành động đó không bị mất trên một trong hai. Ngay cả Asterin ngây thơ cũng hiểu khi cô đưa lưỡi vào người anh và cảm thấy cơ thể anh thắt lại. Niềm đam mê và ham muốn thường được so sánh và được mô tả như lửa vì gần như không có thời gian nào họ có thể trở thành cảm xúc mạnh mẽ và gần như không thể ngăn cản. Chắc chắn là ngọn lửa đã bị đốt cháy giữa họ lúc này. Anh đã phá vỡ nụ hôn để anh có thể nhìn vào mặt cô. Sử dụng bàn tay của mình, anh cẩn thận truy tìm xuống phía trước cơ thể của mình, trêu chọc bộ ngực của cô, liên tục chăn thả trên một núm vú bằng ngón tay cái của anh cho đến khi nó trở thành một điểm khó, khiến cô hít vào mạnh. Thiếu kiên nhẫn để cảm thấy nhiều hơn, anh tiếp tục chạy tay thấp hơn, lướt qua bụng, uốn cong trên đường cong hông và cuối cùng trượt xuống dưới chân cô cho đến khi ngón tay anh lướt qua đùi bên trong cô. Đôi mắt cô giãn ra khi chạm vào anh và một nụ cười nhỏ di chuyển môi anh. Anh cho phép ngón tay khéo léo vuốt ve làn da mềm mại của cô cho đến khi họ tìm thấy cái nub nhỏ anh tìm kiếm ở trung tâm. Anh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của cô một cách chăm chú khi anh chộp lấy chồi phồng phồng phồng phồng phồng giữa người giữa và ngón trỏ của anh, trêu chọc cô với sự dịu dàng hơn sau đó anh nghĩ anh có thể sở hữu. Ngọn lửa bắt đầu cháy mất kiểm soát. Cô khẽ rên rỉ, dịu dàng đến mức nếu anh không trực tiếp đứng trước mặt cô, anh sẽ không nghe thấy nó. Đôi mắt của chính cô thiêu đốt vào anh khi cô nói với anh mà không nói những lời cô cảm thấy.
Làm thế nào anh đã làm cho cô cảm thấy. Cô cong dọc theo xương sống của cô, quay đầu lại và rên rỉ. Anh có thể cảm thấy cô run rẩy một chút trong vòng tay anh, không còn là một kẻ quyến rũ đen tối nữa, giờ chỉ đơn thuần là một người trẻ tuổi đang yêu. "Em là của anh," anh nói trong một tiếng thì thầm đen tối cuối cùng khi anh tiếp tục chạm vào cô và cô quằn quại chống lại anh. "Nhảy cho anh khi anh muốn, yêu anh luôn luôn và anh sẽ ở bên cạnh em cho đến khi thế giới này kết thúc. Không ai trong chúng ta sẽ bao giờ biết bóng tối một lần nữa, Asterin " Anh nói tên cô nhẹ nhàng, và khi nghe những lời đó cô run rẩy một lần nữa, mất nhiều quyền kiểm soát cô từng tuyên bố. Đối với ngọn lửa đốt cháy trong anh ta cũng bị đốt cháy trong cô ấy. Anh muốn cô, cần cô hơn những gì có thể trong sâu thẳm của nỗi buồn cô đơn khủng khiếp đó, anh sẽ luôn yêu cô hơn trái tim và tình yêu anh có còn sẽ mạnh mẽ hơn những điều anh hứa một lần, tình yêu thật sự đã quay lại với anh trong ánh sáng. Tình yêu đó khiến họ sống cho đến ngày nay mãi mãi sau này không có sự thật nào có thể chia cắt, đó là sự bất tử của tình yêu, cô hôn lên môi anh hay anh hôn lên môi cô, Một số người sẽ nói rằng tình yêu đích thực chỉ có thể được tìm thấy một lần trong đời và rằng nó sẽ rất ràng buộc đến nỗi nó sẽ không bao giờ buông bỏ. Họ trở nên ngột ngạt và bị bao phủ bởi tình yêu như vậy và mất tất cả ý thức về bản thân thật. Một số sẽ nói tình yêu không bao giờ có thể được tìm thấy ở tất cả. Họ trở nên lạnh lùng và khi họ tìm thấy tình yêu họ thường mất nó, vì họ đã mất đi sự vô tội của họ từ lâu. Một số người sẽ nói rằng tình yêu có thể có, nhưng chưa bao giờ, là tình yêu lớn nhất của tất cả mọi người. Vì đó là tình yêu duy nhất khiến bạn mạnh mẽ hơn. Tình yêu duy nhất khiến bạn tự do. Anh nhìn trong trái tim anh, cô ở trong vòngtayanhkhichỉcócôhiểuđầyđủcảmxúccủaanh,côđãởđâybênanh. Nó như thể là một sợi dây thừng bướng bỉnh và bốc lửa, lộn xộn và cũng như trật tự. trong một nụ hôn dài, gợi cảm. 'Và do đó chúng ta bị ràng buộc,' cô tuyên bố với một nụ cười nhỏ, 'và linh hồn chúng ta thuộc về nhau.'. Rồi cô xấu hổ thật mất mặt, anh cười to ôm lấy cô trong vòng tay ấm áp của mình hôn một nụ hôn thật sâu, thật sự là cô vẫn muốn trong cánh tay vòng ôm của anh nhiều hơn anh nghĩ đấy anh yêu của cô. ^^ Và bởi linh hồn của anh Bóng Tối rất cần thiết phát triển để vẻ đẹp linh hồn anh là một thể của linh hồn cô Ánh Sáng, đó là cặp đôi không thể thiếu vắng nhau được vì "Thứ có thể chiếu sáng chàng trai Bóng Tối đó là Ánh Sáng, Ánh Sáng trở nên đẹp lấp lánh là vì có Bóng Tối của cô ấy, họ là một thể sẽ không ai có thể chia cách được từ giờ và mãi mãi", cô ấy là tình yêu sâu sắc của anh. Cô đan bàn tay mình trong tay anh với sự thở dài thỏa mãn, tình yêu đó chẳng lẽ anh còn không hiểu lòng cô sao, cô khẽ hát nhẹ nhàng 'Bay về phía chàng, bay xa cũng chẳng mỏi. Dù chặng đường nhiều khổ đau và nước mắt./ Bay về phía nàng, ngọn gió kia dịu dàng thổi. Chỉ cần nàng không oán thán, ta cũng chẳng ân hận' anh khẽ gạt nước mắt chảy trên gương mặt xinh đẹp của cô rồi vuốt ve gương mặt của cô một cách dịu dàng "Cảm ơn em, Asterin!".
***Sức mạnh của Melkor là sự cần thiết vì nhờ vào sự hủy diệt sáng tạo thì không thể khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn*** - Giọng nói vang dội trong khoảng không.
***Cha! Con chưa từng bao giờ nghĩ sức mạnh của mình là cần thiết!*** -
Melkor chưa bao giờ nghĩ theo cách như vậy, Asterin đảo mắt đúng là chưa bao giờ nên mới có sự thờ ơ, đó là sai lầm và cũng là đau khổ cho tất cả, kể cả những Ainur và Valarindi.
***Không có sự hủy diệt, sự sáng tạo sẽ bị bão hòa và không công bằng, nhưng không có sự định hướng kiểm soát khôn ngoan kiên nhẫn, sự hủy diệt nhấn chìm mọi thứ và không để lại gì. Ý của cha là...*** - Asterin mỉm cười sau đó cô im lặng. -***Vô lý***
***Phải!*** - Giọng cười vang dậy không thừa thải. - ***Đó là lý do bài hát mới được thực hiện để chữa lành tất cả mọi người và cuộc sống tiếp diễn sau đó, cần thiết cho sự sống tồn tại. ***
Asterin đặt tay lên vai anh nhẹ nhàng vì không có hình phạt hay buộc tội nào diễn ra hết, không có hình phạt nào vĩnh cửu, nhưng tất cả phải được sữa chữa từ thức tỉnh, mọi thứ không phải có thể diễn ra thế nào là tùy thế ấy: giống như tình yêu bất chấp thủ đoạn tổn hại người khác thì tình yêu đó cần được xem xét lại và những người đó phải sửa đổi để biết cách cho một tình yêu vị tha không điều kiện và đúng đắn; hoặc giả như là sống buông thả với niềm tin không có hình phạt nên không cần phải hành động đúng, đó cũng là nên xem xét, biến đổi hành động với ý chí tự do không sai lầm đơn thuần như tinh thần sức khỏe cần được có cuộc sống lành mạnh hòa hợp thiên nhiên chứ không phải là cuộc sống đơn thuần thân xác vô nghĩa....
***Vì vậy, các con vẫn là một phần của Arda mới, của thế giới mới thật sự không có những tổn thương quá khứ và tất cả quên lãng trừ tình yêu cả hai đã tìm thấy nhau.*** - Vâng đó chính xác là từ nguồn có trong chính họ cho họ biết. ***Chính xác là đó là nhiệm vụ của con ở đây để nhẹ nhàng hướng dẫn sức mạnh hỗn loạn của anh ấy, con đi theo anh ấy trong tình yêu, thứ mà tận cùng vũ trụ vẫn đẹp đẽ, con vui vì nhiệm vụ này, thưa Cha. *** - Asterin nói chính xác những gì cô nghĩ khi cha tạo ra cô nhưng không phải như lúc trước hỗn loạn đến mức cô đau cả đầu.
***Không phải như lúc đầu, cô ấy lẫn tránh con vì không thể bên nhau như cách không được chấp nhận tha thứ, anh muốn sống bên em trong hòa bình.*** - Tức nhiên ngôn ngữ bài hát trong đầu lưỡi của anh và cô ấy.
************
"Nienna," – anh để tay quanh eo cô ấy sau những gì họ đã thấy trong nhau - *em có hài lòng với sự thật mà chúng ta đang biết không?*
*Em cực kỳ hài lòng,* - cô nhướn người hôn lên môi anh và như thế anh có thể rơi vào Eternal Sleep cõi vĩnh cửu bây giờ - *thứ lỗi cho em*
Eru Illuvatar là Đấng Thượng Đế trong thế giới Legendarium nên có nghĩa là Ngài còn đứng cao hơn cả các đấng Valar tại Thiên giới Aman. Eru là một đấng siêu việt, quyền hạn chi phối của Ngài còn vượt qua cả khái niệm vũ trụ chứ không chỉ riêng thế giới Arda.
Đầu tiên, từ những ý nghĩ của mình, Thượng Đế tạo ra một nhóm thiên sứ được gọi trong tiếng của người Người Tiên là những Ainur. Cùng với những thiên sứ này, Thượng Đế bắt đầu sáng tạo nên thế giới thông qua một điệu nhạc thần thánh được biết tới với cái tên là " Điệu nhạc của những Ainur ".
Thượng đế tạo ra cả vũ trụ, vũ trụ trong Legendarium được gọi là Ea và Ea thì cũng chỉ là một phần nằm trong The Void ( một vùng khoảng không lớn ). Vùng The Void này nằm hoàn toàn cách biệt với thế giới và đó chính là nơi cư ngụ của Thượng Đế. Vùng The Void còn có thể được gọi là Cõi Ngoài.
Hai trong số những ngôi sao đã được Silmarils dường như tỏa sáng hơn tất cả những thứ khác tối nay Họ đang đập như thể họ đang sốt ruột chờ đợi cho thành viên mất tích của bộ ba của họ xuất hiện trên bầu trời đêm để tham gia cùng họ. Họ không phải đợi lâu vì Silmarils thứ ba xuất hiện từ nơi mà không thể nói. Nó dường như đang lên cao từ Trái đất, giống như một con phượng hoàng đang bay lên và khi chúng trở thành ba ngôi, ánh sáng mà chúng tạo ra với nhau dường như hiền hòa thánh thiện bởi vì sau khi hội tụ, sự bùng nổ của ánh sáng lấp đầy bầu trời rực rỡ đến mức nó được nhìn thấy trên toàn cầu, ở mọi nơi trên thế giới. Giống như pháo hoa, bầu trời trở thành bức tranh mà trên đó thế giới là tấm vải của vũ trụ được viết lại. Đó là một không gian rực rỡ làm cho nó có vẻ như những ngôi sao đang tỏa sáng trên bầu trời như một đám đom đóm. Ngay cả những ngôi sao không di chuyển dường như tỏa sáng hơn một chút. Vẻ đẹp của nó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngay cả khi điệu nhảy đã bắt đầu, nó vẫn không giảm bớt một chút thứ gì khi âm nhạc bắt đầu chơi. Đây là một bài hát của lễ kỷ niệm vui vẻ không phải là sự đánh bại của một kẻ thù đáng ghét. Khi các hợp âm bắt đầu, bài hát ảnh hưởng đến mọi người trên trái đất theo cách mà họ sẽ xem nếu họ đang xem cầu vồng qua những đám mây sau một cơn bão hoặc bừng sáng sau một đêm tối tăm dài. Dần dần và dần dần, âm nhạc xây dựng theo đà của nó, di chuyển qua linh hồn và phá vỡ những rào cản khi nó đuổi đi những nỗi sợ ngu ngốc, cuốn trôi sự nghi ngờ và do dự. Nó giống như chứng ngộ, mở rộng trái tim và tâm trí của tất cả mọi thứ đến mức họ sẵn sàng để viết lại tâm hồn trái tim của họ cho một thứ gì đó ý nghĩa hơn bản thân họ. Điều chuyển động qua thế giới và sauđóquavũtrụlàmộtbàihátcủasựsángtạovàtáisinh.Nóđãbiếnđổiý tưởng của Đức Chúa Trời như là một người độc thần đầy thù hận và giận dữ, khêu gợi nếu nhu cầu của Ngài không được đáp ứng. Thay vào đó, nó tiết lộ như anh thực sự là; trái tim của ánh sáng được tìm thấy trong mọi sinh vật sống. Ánh sáng được nhân cách hóa bởi Silmarils. Với ba viên ngọc trong hội tụ, cây mới mọc vào đó không phải là Telperion hay Laurelin giống như nó. Cây đã lớn lên với mục đích thực hiện kế hoạch cho Ea trước khi nó đã bị hủy hoại bởi hành động man rợ của Melkor và Ungoliant trong Thời đại Đầu tiên. Cây mọc nhanh qua vũ trụ, được đẩy nhanh bởi sức mạnh và tình yêu sự sáng tạo của Eru, mỗi nhánh trải dài trên toàn bộ vũ trụ cho đến khi toàn bộ sáng tạo biết ánh sáng đổi mới của nó. Được triệu tập bởi Eru, Valar lại chiếm vị trí của họ trên trời một lần nữa và gia nhập hợp âm của họ để hát bài hát mới của sáng tạo, một điều chưa được thực hiện kể từ khi thành lập Ea. Âm nhạc vĩ đại thứ hai sẽ không bị quấy rầy bởi ác mộng của Melkor và thậm chí Sauron sẽ hát hợp âm của mình để đạt được sự hoàn hảo mà anh đã gây ra rất nhiều nghịch ngợm để sửa chữa. Cả hai Valar và Maia sẽ tạo thành các hợp âm và tạo ra các chủ đề cho Great Music thứ hai để lớn hơn lần đầu tiên.
Tâm trí họ hát một bài hát đó là bài hát tình yêu vàng son đẹp đẽ, không phải nỗi đau hay phiền muộn là Bài ca về tình yêu trong thời kỳ hoàng kim năm tháng hoàng son:
Khi tinh tú chiếu lấp lánh
Gió thở than ngưng đọng
Khi bóng đêm phủ ngoài đồng
Có ánh nến lập lòe
Từ túp lều trên đồi cao
Đèn soi sáng dẫn tôi về
Ôi ngôi nhà êm ái ngôi nhà xinh xắn
Tuy đơn sơ nhưng không đâu bằng nhà. Dưới ánh sao, dưới ánh sao,
Chúng ta hãy rong chơi, vui vẻ và thong dong. Bởi không có gì trên thế gian này
Thân ái bằng một nửa em và anh.
Như những nàng tiên trong bóng mát Của khu rừng chúng ta ẩn vào,
Với tiếng hót líu lo của chúng ta,
Bởi đêm tối tạo ra cho khúc ca.
Khi không có ai lắng nghe,
Hoặc khiển trách chúng ta về niềm hân hoan của chúng ta
Dưới ánh sao, dưới ánh sao,
Chúng ta hãy rong chơi, vui vẻ, thong dong.
Và....
Trong ánh sao, trong ánh sao, Khi ánh dương khép lại giọt sương, Khi họa mi cất vang tiếng hót
Bài hát cuối cho bông hồng; Trong đêm thanh vắng mùa hạ Khi gió nhẹ đùa vui,
Từ tia sáng lấp lánh của nhà chúng ta Chúng ta sẽ nhẹ nhàng trốn đi. Nơi nước bạc thầm thì,
Bên bờ đại dương,
Dưới ánh sao, dưới ánh sao,
Ta lang thang, vui sướng và tự do
Những vì sao xoay trên bầu trời
Mặt đất trải rộng bên dưới,
Và chúng ta cảm nhận được bánh xe cọc cạch Lăn tròn trong lúc chúng ta đi;
Rồi lăn bánh lăn đi những chàng trai hào phóng, Và cho trục bánh xe bay!
Vi sao những bánh xe không chạy vòng quanh, Như những tinh tú trên bầu trời.
Anh xây cho em lâu đài xinh đẹp Nơi xứ mộng thăm thẳm xa,
Và nơi đó, yêu dấu ơi, đến ở với anh, Nơi chỉ có tình yêu nồng nàn.
Ô hạnh phúc ta ngọt ngào,
Ô hạnh phúc ta khan hiếm! Mình xem giờ bằng chuông tình nhân Đếm thời gian bằng những môi hôn.
Có một lần trong những ngày thân ái
Đã chết ngoài tầm ký ức
Khi trên thế gian sương mù bắt đầu rơi,
Khói những chiêm bao dấy lên từ những đám đông hạnh phúc,
Rất gần trái tim chúng ta, tình yêu hát một ca khúc Ngọt ngào và cổ xưa.
Và trong ánh hoàng hôn nơi bầy đom đóm lập lòe Nó nhẹ nhàng đan chính nó vào giấc mơ chúng ta.
Chỉ là khúc ca hoàng hôn, khi ánh dương đã nhạt Và bóng tối chập chờn, nhẹ nhàng đến rồi đi,
Dù trái tim có mệt mỏi, u buồn và lê thê,
Với chúng ta thì lúc hoàng hôn bài tình ca xưa vẫn đến, Ca khúc ngọt ngào xưa cũ, của tình yêu.
Dẫu hôm nay chúng ta nghe bài tình ca ngày xưa, Sâu thẳm trong tim dâng tràn mãi mãi.
Bước chân lao đao và mệt mỏi trên đường, Chúng ta vẫn nghe thấy nó lúc cuối ngày,
Vậy sau cùng khi bóng mờ của cuộc đời phủ xuống, Sẽ tìm thấy tình yêu, bài tình ca ngọt ngào nhất thế gian. Những năm tháng vàng son trôi qua,
Những năm tháng vàng son, hạnh phúc ấy.
Bình minh tươi sáng đang ló dạng, Ngày tháng hạnh phúc cận kề. Khắp thế gian cùng thức giấc Đón bình minh tỏa ánh vàng
Ánh nắng sưởi ấm chồi non sự sống Hạt sương tựa cánh hoa cúi chào; Mắt long lanh chờ ánh sáng Mùa thu đang đến gần;
Những lời thỏ thẻ dịu dàng Những nụ cười chân thành Ấm hơn những ngày hè Sáng hơn những giọt sương.
Thế gian chỉ có bao nhiêu
Phảng phất những điều nho nhỏ Vàng bạc châu báu không là Những điều trái tim ước nguyện Cùng người quây quần quanh
Bàn thờ và bếp lửa
Chia nhau lời dịu dàng, tiếng cười thân yêu Thế gian đẹp biết bao.
Ôi ta hạnh phúc như hoa hướng dương cúi đầu, uốn cong theo làn gió! Lòng ta nhẹ như gió heo may
Như những chiếc lá lìa cành
Cây xanh xám nở hoa ngọt ngào Cây táo gai trĩu nụ trên cành Dưới bóng mát hương ngào ngạt Ta ôm ghì nàng trong lòng
Thời khắc vàng son tựa thiên thần Bay trên đầu ta và người yêu Nàng như tia sáng cuộc sống Cô sơn nữ đáng yêu
Vào tháng năm hạnh phúc,
Mầm đâm chồi nở rộ,
Ôi ngôi nhà êm ái, ngôi nhà xinh xắn Tuy đơn giản nhưng không đâu bằng nhà.
Tôi ước rằng ánh sao sẽ bên nàng Để lại tôi trong cơn gió mùa hạ Những bóng tối rời bỏ chúng ta Cuối cùng chỉ còn những hạnh phúc Tuyết sẽ tan trong miệng
Vị ngọt ngào
Và dừng,
Chỉ còn mùa xuân hoàng kim Năm tháng vàng son.
Khi bài hát bắt đầu, cuộc sống bùng nổ trên Ea như nó chưa bao giờ làm trước đây. Sự tham vọng tàn ác của Melkor đã tạm dừng sự phát triển của nó nhưng bây giờ với một bài hát mới, nó được cho phép sự tự do thay đổi mọi góc của vũ trụ với giai điệu ngọt ngào của nó. Nó quét qua vũ trụ, đến tận cùng của không gian và những thế giới hạt giống cách xa hàng ngàn thiên niên kỷ khỏi khám phá hay thậm chí là suy nghĩ. Nơi không có sự sống, nó mọc lên từ trái đất đã chết trước đó và sôi sục trên những vùng biển trống trải. Như đã ở Arda, những thế giới này sẽ thức dậy, không còn trong bóng tối và im lặng nữa. Họ sẽ thêm các chủ đề mới cho Great Music và có tiếng nói riêng của họ. Có lẽ một ngày nào đó, tất cả những đứa trẻ của Ilúvatar sẽ biết nhau để tạo ra âm nhạc của riêng mình. Arda cũng đã được chữa lành. Không khí đã bị tàn phá bởi CON NGƯỜI đã được thanh tẩy linh hồn và trái tim và tiếp thêm sinh lực. Âm nhạc đã đem lại sự sống cho sa mạc cằn cỗi của Trái đất và dòng chảy mới đến những con sông đã chạy dài của họ. Đại dương gần cạn kiệt đã trở nên đầy nước và các khu rừng mới mọc lên nơi phá hủy tràn lan cành cây ngọn cỏ đã từng là một vùng đất hoang. Sự bất cẩn của Con Người đã bị xóa bỏ khi Yavadar và Utmo quay trở lại Arda với vẻ ngoài lộng lẫy. Đó là món quà của Eru cho Arda, người đã là thế giới thứ nhất, là người mà tất cả những người khác sẽ theo sau. Những người khác như thế giới đã chia sẻ mặt trời của Arda. Không còn là một đứa trẻ cô độc, anh chị em của Arda trở nên sống động, thế giới đầy hơi thở tràn đầy nước của đại dương và những vùng đất tươi tốt và dồi dào. Bài hát đã mang lại cuộc sống cho cảnh quan hoang sơ của sao Hỏa. Nó tan chảy các đại dương đông lạnh bao phủ các mặt trăng của Europa, Ganymede và Titan. Một lần nữa, Ulmo đã cho sống lại các đại dương lạnh lẽo, trống rỗng trong khi Yavadar làm ấm vùng đồng bằng cằn cỗi của đá và Manwë thay đổi không khí để nó ngọt ngào như bất kỳ thứ gì được tìm thấy trên Arda hay Aman. Cuộc sống được lần nữa trải qua vùng đất như những đứa trẻ cười và kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của những người thừa kế của nó. Và khi Second Music tuyệt vời đã kết thúc, sự đấu tranh của CON NGƯỜI cuối cùng cũng biết rằng ánh sáng sao cuối cùng cũng đã quay trở lại thế giới của họ.Không ai có thể nói sau khi âm nhạc kết thúc. Họ cảm nhận được chuyển động của nó một cách sâu sắc và không ai có thể nói chuyện một lúc sau khi nó dừng lại. Thế giới đã thay đổi và họ biết điều đó nhưng làm thế nào đánh dấu những thay đổi đó vẫn là một bí ẩn. Các ngôi sao bây giờ đã trở lại long lanh ban đêm bình thường của nó và mặc dù trí nhớ của những gì đã qua được nán lại ít lâu, tất cả đều có vẻ an tịnh so với những gì họ vừa thấy. Vẫn còn một số ngôi sao tỏa sáng hơn những thứ khác. Nhưng con tàu đã mang họ đến thế giới của những quyền lựa chọn đúng đắn, ánh sáng của thế giới hoàn hảo như cầu vồng không trung, họ được hạnh phúc.
Tốt nhất là bắt đầu lại từ đầu.
Lúc đầu là Eru cùng sự im lặng. Chúng ta không biết, người đã tạo ra âm thanh đầu tiên, nó gần như không thể nghe thấy ... nhưng một âm thanh khác theo sau họ bắt đầu hát to hơn cảm xúc sâu sắc hơn. Và rồi nhịp điệu xuất hiện trong họ. Rồi giai điệu bắt đầu xuất hiện.
Và khi các giai điệu được hòa trộn, một số hợp nhất trong nhịp điệu và các bài hát đã được hát cùng nhau.
Và chúng là những giai điệu tuyệt vời hơn, mà những người bạn biết, những điều này sẽ đưa bạn vào trạng thái mê hoặc.
Và thế là họ tìm thấy nhau, hòa hợp lời hát.
Anh, đó là Melkor, khi chưa có ai biết anh, lạnh lùng, yêu như ánh nắng mùa hè rực rỡ và cả sức nóng của ống khói trong những đêm sương giá. Hiện thân của sự cân bằng và tự do, chúa tể của sự tái sinh và hủy diệt, bảo hộ cho sự sáng tạo và cũng là hiện thân cho sự hủy diệt của ác thần chém giết. Họ là những người đầu tiên và có tự do và niềm vui. Thậm chí sau đó còn có tình yêu.
Và cô ấy là Asterin, sau này là nữ hoàng của ánh sáng các vì sao, cô nhẹ nhàng và ngọt ngào, dịu dàng hơn bất kỳ ai khác vì cô mang năng lượng nữ tính vũ trụ; nữ thần hoa sen, nữ thần băng giá, nữ thần sao hướng dẫn và cứu giúp các linh hồn trong biển cả ảo giác trong vũ trụ và các thế giới; hiện thân sự hủy diệt và sáng tạo vũ trụ.
Lâu nay họ ở bên nhau và họ hát, vũ trụ không biết đến nỗi buồn, hát giúp những người khác phát triển nhanh hơn.
Tuyệt vời là họ có nhau mạnh hơn tất cả mọi tình yêu. Tất cả đau khổ xóa sạch trong đầu họ họ sống hạnh phúc như lẽ nó phải có.
Và đó là những gì đã diễn ra.... Một lần ở thế giới mới... nếu như và không bao giờ..
Giờ đây họ nhớ đến những gì họ đã hứa:
Giờ đây Beren và Lúthien đang lang thang trong rừng Brethil và họ đang đến gần biên giới Doriath. Nhưng Beren chợt nhớ đến lời mình đã hứa, Lúthien giờ đã an toàn cũng là lúc họ chia tay. Lúthien không muốn phải xa Beren thêm một lần nào nữa và bảo rằng: "Chàng phải chọn giữa hai con đường Beren ạ: từ bỏ lời hứa và cùng nhau chúng ta sống cuộc đời phiêu bạc khắp nơi trên trái đất này; hoặc chàng giữ trọn lời hứa và thử thách cùng số phận, chống đối lại thế lực hắc ám dưới ngai vàng đen tối của hắn. Nhưng dù chàng chọn con đường nào, em vẫn theo chàng và chúng ta sẽ sống chết có nhau".
Thế là Beren và Lúthien lại gặp nhau lần nữa tại nơi hoang dã của khu rừng. Rất lâu chàng lặng thinh không nói, vừa mừng vừa lo lắng không yên, chàng khuyên Lúthien nên quay trở về. "Ta phải giữ lời thề với cha nàng" Beren nói "và ta thà bị xử tử nơi Menegroth còn hơn là đưa nàng đến nơi đen tối của Morgoth." Và đấy là lần thứ hai Huan lên tiếng, nó đưa ra lời khuyên cho Beren rằng "Ngươi có thể thay đổi số phận, sống cuộc sống lưu vong và tìm kiếm yên bình trong chuỗi ngày còn lại cùng Lúthien. Nhưng nếu ngươi không từ bỏ cái chết, thì Lúthien cũng thế, hơn là chết một mình nàng sẽ cùng ngươi đối đầu với thử thách trong tuyệt vọng, nhưng không gì là chắc chắn." Ta không thể đưa thêm lời khuyên nào nữa cũng như không thể theo ngươi con đường phía trước. Vì trái tim ta đã cảnh báo ta biết những gì đang ngụ nơi cánh cổng phía trước vô cùng u ám đối với ta. Có lẽ sau này trên đường về Doriath chúng ta sẽ gặp nhau thêm lần nữa. Beren biết được chàng không thể chia cách Lúthien dù con đường phía trước có ra sao, chàng không còn khuyên nàng từ bỏ những gì nàng mong muốn. Bởi lời khuyên của Huan cùng phép thuật của Lúthien, chàng biến thành con sói Draugluin và nàng vươn dài đôi cánh của con dơi Thuringwethil. Mọi thứ trong Beren biến chuyển trong hình hài sói duy chỉ có cặp mắt của chàng, cặp mắt vẫn còn trong sáng. Chàng kinh hoàng khi trông thấy một con dơi khổng lồ đang tung đôi cánh với những móng vuốt sắt. Với tiếng hú dưới ánh trăng, chàng vượt xuống đồi và con dơi bay theo bên trên.
Sự giải thoát cho chàng:
Vào lúc ấy Lúthien đã đến, đứng trước chiếc cầu dẫn vào hòn đảo của Sauron, nàng hát vang bài hát, một bài hát mà không có bức tường đá nào có thể ngăn chặn.
Beren nghe thấy, cứ ngỡ mình trong mơ, những vì sao chiếu sáng trên đỉnh đầu chàng, và trên cành cây chim sơn ca đang hót líu lo: Chàng hát trả lời bằng một bài hát thử thách, chàng cầu nguyện cho Bảy Vì Sao trên bầu trời, bảy vì sao hình trăng khuyết của Valar đang treo lơ lửng ở phương bắc như một dấu hiệu cho sự sụp đổ của Morgoth. Tất cả sức lực rời bỏ chàng, chàng rơi vào bóng tối.
Nhưng Lúthien nghe thấy, nàng hát vang một bài hát khác mạnh mẽ hơn.
Tiếng sói tru, hòn đảo rung chuyển. Sauron đứng trên toà tháp, đầu óc hắn suy tính trong đen tối và hắn mỉm cười độc ác khi nghe được tiếng hát của nàng vì hắn biết được nàng chính là con gái của Melian: Huyền thoại về sắc đẹp và giọng hát của nàng đã vượt xa biên giới Doriath, và hắn nghĩ rằng sẽ bắt sống nàng và dâng hiến cho chúa tể hắc ám Morgoth. Hắn sai một con sói vượt qua cầu tìm bắt nàng, nhưng Huan đã âm thầm giết nó. Và lần lượt Sauron gởi những con sói khác, chúng đều bị Huan giết sạch. Cho đến khi Sauron ra lệnh cho Draugluin, một con dã thú hung tàn, già nua và tàn ác, chúa tể các loài sói của Angband. Và thế là diễn ra trận đấu kịch liệt, tàn khóc giữa Huan và Draugluin, trận đấu diễn ra rất lâu nhưng cuối cùng Draugluin chạy thoát trở về toà tháp và chết dưới chân chủ nhân nó. Trước khi chết nó nói; "Huan đang ở đây!". Giờ Sauron đã biết rất rõ những gì đã xảy ra, về sự xuất hiện của chó săn chốn Valinor, và hắn nghĩ rằng sẽ đích thân hắn ra đối phó. Hắn biến hình thành một con sói khổng lồ, một con sói hùng mạnh nhất đã từng bước đi trên trái đất. Hắn tấn công như vũ bão, như một bóng ma. Nỗi kinh hoàng chợt đến với Huan và nó nhảy sang một bên. Sauron nhảy đến tấn công Lúthien và nàng bất tỉnh khi nhìn vào đôi mắt như lửa đỏ của hắn. Nhưng trước khi ngã xuống nàng quăng chiếc áo trước mắt hắn làm cho hắn choáng váng, một cơn mê thoáng qua trong đầu óc hắn. Đoạn Huan phóng đến, và đó là trận đấu giữa Huan và con sói Sauron, tiếng sói tru vang dội cả các ngọn đồi, vượt qua các bức tường thành Ered Wethrin đến các thung lũng ở phía xa. Nhưng không ma thuật, không thần chú, cũng không nanh vuốt, nộc độc, hay sức mạnh của dã thú nào có thể khuất phục được Huan chó săn từ Valinor. Nó cắn kẻ địch ngay cuống họng và giữ không cho hắn trốn thoát. Sauron chuyển đổi hình dạng từ sói sang rắn hổ mang, từ quái vật sang hình dáng ban đầu nhưng tuyệt nhiên không thoát khỏi nanh vuốt của Huan trừ khi hắn rời khỏi thể xác.
Và không lâu nữa linh hồn hắn sẽ rời khỏi thể xác đen tối, nhưng Lúthien đến và bảo với hằn rằng "ngươi sẽ bị lột trần từ thể xác bằng xương thịt này, linh hồn sẽ run rẩy trở về bên Morgoth, và nơi đó linh hồn trần trụi sẽ bị tra tấn bởi sự khinh miệt và cơn thịnh nộ của Morgoth, sẽ bị đốt cháy bởi đôi mắt của hắn trừ khi ngươi trao lại cho ta quyền năng thống trị hòn đảo này." Sauron cuối cùng đã chịu khuất phục, và Lúthien lấy quyền năng thống trị hòn đảo và tất cả sinh linh nơi ấy, Huan đã thả Sauron ra. Ngay lập tức hắn biến thành hình dạng ma cà rồng, như một đám mây đen lướt dưới ánh trăng, khi hắn bỏ chạy những giọt máu đen chảy từ cổ họng nhỏ từng giọt trên đám cây, hắn trốn và ẩn thân nơi Taur-nu-Fuin trong nỗi kinh hoàng.
Đoạn Lúthien đứng trước cầu, nàng đọc thần chú làm lung lay những bức tường đá, cánh cổng mở tung. Tất cả tù nhân trong hang tối được giải thoát, mắt họ nhoè nhạt dưới ánh sáng của mặt trăng bởi họ bị nhốt trong hang tối từ rất lâu. Nhưng nàng vẫn không tìm thấy Beren, nàng cùng Huan tìm chàng khắp hòn đảo và cuối cùng thấy chàng bên xác chết của Felagund.
Nỗi khổ đau vẫn còn đấy, và chàng không nghe thấy tiếng bước chân của Lúthien. Nghĩ rằng chàng đã chết, nàng chạy đến ôm lấy chàng và rơi vào bóng tối của lãng quên, nhưng Beren đã trở lại với thực tại, họ nhìn nhau đấm đuối và ánh sáng mặt trời cũng bắt đầu ló dạng. Họ chôn xác đức vua Felagund trên ngọn đồi cao ngay trên hòn đảo của ngài khi xưa, Ngôi mộ xanh của đức vua Finrod con trai Finrarfin, thánh thiện nhất trong tất cả các vị hoàng tử Tiên . Cho đến khi mảnh đất được làm lại, đại dương bị phá huỷ, nhưng Finrod cùng với cha là Finarfin sẽ một lần nữa bước đi dưới những đám cây trên vùng đất Eldarmar
"Nhưng trước tiên," – Luthien cũng nói rõ ràng – "Valar Nienna đã nói với ta về ý chí của các vị và vì thế hãy để nhà vua Finrod được trở về bên cha mình cùng người yêu quý nhất, chúng ta cần phải làm đúng những gì cần được diễn ra, xin mọi người đừng bao giờ làm những điều khác bởi vì những đứa con của Fëanor sẽ sớm sửa sai với con cái các vị Valar và sau đó xin hãy trở về và mang tình yêu đến cho vương quốc lần nữa bởi lẽ những chuyện xảy ra sau này hãy là bởi vì thuận theo tự nhiên chứ không phải do các vị đem đến cho điều đó."
"Vâng, chúng tôi sẽ nghe người," – những người Tiên được thoát ra đã nghe nàng nói. "Chúng ta đi thôi, beren." – Luthien nắm tay Beren và đỡ chàng dậy khỏi xung quanh mọi thứ bây giờ đang biến mất.
"Chuyện gì xảy ra vậy, Luthien?" – Beren hỏi cô ấy.
"Nienna, Valar tôn kính của người Tiên chúng thiếp," – nàng nói – "những người yêu quý nhất, khi chàng bị giam giữ ở đây, thời đại đã đi qua những câu chuyện bất cần nhất, chúng ta cần trao trả Silmarill về cho những người yêu của gia đình Finwë sau khi chúng ta đến bên nhau"- nàng để bàn tay mình nắm lại và cảm nhận kinh ngạc, sau đó mở tay ra, đó là ba viên Silmarill.
"Chúng ta đi thôi." – Beren nắm tay của Luthien.
Nhưng: Melkor chúa tể Bóng Tối bây giờ đã biết sự tồn tại của chúa tể Cân Bằng bên trong mình thì đã khác (điệu vũ của sự hủy diệt và sáng tạo phải luôn được thực hiện tuần hoàn, bởi vì, điều đó không làm mất đi quy luật cân bằng của thế giới, tình yêu cho âm nhạc và khiêu vũ được thể hiện vào bước nhảy xoay vòng của vũ công trong điệu múa hát của họ, và cũng vì một ngày nào đó mọi thứ sẽ rõ ràng.) nhưng với Ainur Sauron thì không, anh ta trông như một đứa con trai ngỗ nghịch với cha mẹ anh ta và có thể sẽ không phải bây giờ để trở về.
"Khoan đã-" - Nàng Luthien lại dùng phép thuật để giải thoát cho các tù nhân bị hắn giam giữ trong tòa tháp, trong khi chúa tể Bóng Tối và phu nhân Bóng Tối của mình đã trở về vùng đất Phước Lành (cũng là chấm dứt nổi đau buồn và những gì đã xảy ra).
"Chúng ta phải làm sao để rời khỏi đây, Lúthien?" – Beren cảm thấy buồn bã. "Chàng đã làm gì cho cớ sự này?"- Luthien nhẹ nhàng an ủi, bởi chính Sauron đã đến và hắn hóa thân thành con chó sói Carcharoth của Morgoth cắn đứt một tay. Nỗi kinh hoàng đã đến khắp nơi trong chốn Beleriand bởi sự hiện diện của con quái thú Carcharoth với viên ngọc Silmarils đang bừng bừng đốt cháy trong bụng. Giờ Beren nằm đấy đau đớn trong mối nguy hiểm vây quanh, cái chết đang đến gần chàng bởi nộc độc của con sói đang ăn sâu vào cơ thể. Lúthien dùng miệng hút lấy chất độc, nàng dùng chút quyền năng còn lại làm dịu đi nỗi đau đớn của vết thương. Nhưng ở phía sau, sâu trong Angband, bọn lâu la đã tỉnh lại trong cơn thịnh nộ. Và như thế là nhiệm vụ của Beren và Lúthien xem như không những đã thất bại mà còn rơi vào tình cảnh nguy nan khó lường. Vào thời khắc đó, phía xa kia trên thung lũng, ba con chim khổng lồi đang xuất hiện. Chúng bay đến phương bắc với những đôi cánh oai hùng vượt qua những cơn bão táp. Ở trên cao lãnh địa của Morgoth, chúa tể đại bàng Thorondor đã thấy được những động tĩnh bên dưới, thu hút bởi cơn điên loạn của con sói trước khi Beren ngã xuống. Ba vị đại bàng đã mang Lúthien và Beren bay qua những đám mây. Bên dưới họ nổi lên những cơn sấm chớp, ánh sáng chói loà, ngọn núi dường như sụp đổ. Lửa và khói độc từ Thangorodrim bốc cháy và bay xa đến tận các vùng khác, người Noldor ở tận Hithlum run rẩy trong sợ hãi. Giữa tình huống hiểm nghèo đó, đại bàng chúa Thorondor lại bất ngờ xuất hiện và cứu thoát đôi tình nhân. Thorondor chúa tể đại bàng đã giải cứu họ và bay đi xa, tìm kiếm những lối đi của thiên đường nơi ánh mặt trời còn đang chiếu sáng và mặt trăng vẫn còn du hành qua những đám mây của những vì tinh tú. Họ bay đến Dor-nu-Fauglith, vượt qua Taur-nu-Fuin và vùng thung lũng kỳ bí Tumladen. Không một đám mây hay sương mù nào che mờ chốn ấy, và nhìn xuống bên dưới Lúthien đã thấy từ phía xa nguồn ánh sáng trắng phát ra từ những viên ngọc xanh, ánh sáng phát ra từ vương quốc Gondolin nơi đức vua Turgon đang cư ngụ. Nhưng trong lòng Lúthien giờ rối như tơ vò bởi Beren gần như sắp chết, chàng không nói lời nào cũng như không hề mở mắt, chàng không còn hay biết chuyện gì. Cuối cùng đại bàng cũng mang họ đến gần biên giới vương quốc Doriath. Ở nơi đó đại bàng để Lúthien bên cạnh Beren và Huan cũng đến bên nàng và cùng nhau họ chăm sóc vết thương cho Beren. Nhưng vết thương lần này của chàng không đơn giản bởi nó đầy nộc độc từ loài ác thú của Morgoth. Rất lâu Beren nằm đấy và linh hồn chàng rời khỏi thể xác lang thang nơi biên giới của cõi chết, và biết được rằng sự thống khổ đang đeo đuổi chàng đến tận giấc chiêm bao. Rồi bất ngờ chàng tỉnh lại một lần nữa, thấy những chiếc lá đang che chở bầu trời, chàng lại nghe thấy một giọng hát ngọt ngào âu yếm, và ngồi bên cạnh chàng là Lúthien Tinúviel, và thế là mùa xuân lại đến. Kể từ đó Beren còn có biệt danh Erchamion, vị anh hùng một tay. Cuối cùng chàng đã sống lại bởi tình yêu của Lúthien, cùng nhau họ đi dưới những bóng cây trong khu rừng và không muốn rời xa chốn ấy bởi họ tìm thấy nơi đó niềm hạnh phúc vô biên. Lúthien mong muốn rời khỏi thế sự của cuộc đời, cùng Beren ra đi và sẽ không bao giờ quay lại, quên đi phiền tối, quên đi danh lợi. Nhưng Beren cảm thấy bối rối trong lòng, chàng vẫn không quên lời mình đã hứa và muốn quay về Menegorth, bởi chàng không muốn làm tổn hại đến danh dự của cha chàng, và hơn nữa chàng không muốn nhìn thấy cảnh nàng công chúa Lúthien phải sống chuổi ngày còn lại trong chốn rừng sâu và chịu mọi đắng cay của loài người, nên đã quyết định cùng nàng trở lại Doriath. Doriath bấy giờ vắng lặng và buồn tẻ bởi nàng công chúa Lúthien đã mất tích, rất lâu họ tìm kiếm nàng trong tuyệt vọng. Lúthien con gái vua Thingol, nàng công chúa xinh đẹp và thần thánh nhất trong tất cả những đứa con của Ílluvatar đã trở về.
Những người vua Thingol đưa đi khi đến gần biên giới phía bắc đều gặp phải mối nguy hiểm mà họ không ngờ đến, họ bị hạ sát bởi con sói hung tàn và điên loạn Carcharoth. Trong cơn điên loạn, nó chạy khắp nơi trong cơn đói khát, vượt qua Taur- nu-Fuin đến tận bên kia phía đông. Không gì có thể cản trở nó, và kể cả sức mạnh từ thần thông của Melain vẫn không làm nó chùn bước, định mệnh đã đưa đẩy nó bởi sức mạnh của viên ngọc Silmaril vẫn bừng bừng đốt cháy và dày xéo cơ thể nó. Cuối cùng nó đến khu rừng Doriath, vạn vật phải bỏ chạy trong cơn kinh hoàng. Tất cả người đức vua Thingol phái đi đều bị nó giết sạch duy chỉ có Mablung, vị cận thần của đức vua là trốn thoát và ông mang tin xấu về cho đức vua Thingol.
Tin tức về sự trở về của Beren và Luthien vang dội khắp Menegroth, như một điệu nhạc hân hoan trong lòng mọi người. Beren dẫn người tình đến trước mặt vua Thingol. Chàng nói: "Tôi đã quay về và giữ đúng lời hứa, và đến đây để lấy những gì thuộc về mình".
Vua Thingol nói: "Hãy đưa viên ngọc cho ta".
Beren không có viên ngọc nào để đưa cho vua Thingol cả bởi viên Silmaril duy nhất chàng lấy được đã bị con sói Carcharoth nuốt chửng cùng bàn tay phải của chàng. Beren kể lại cho đức vua Thingol cùng mọi người về hành trình của chàng và Luthien. Vua Thingol lặng lẽ nhìn Beren và cảm thấy người đàn ông này không giống như một kẻ phàm tục tầm thường, và với tình yêu của Luthien, ông thấy nó vô cùng mới lạ, mầu nhiệm và mạnh mẽ. Cuối cùng, ông cũng chấp nhận lời thỉnh cầu của Beren. Beren nắm lấy tay Luthien trước ngai vàng của cha nàng.
"Cảm ơn cha!" – Luthien nhìn cha mình và hết sức hài lòng bởi những nổi buồn đã quá đủ, bây giờ là sự kết thúc, nàng đã kể lại tất cả những gì nữ hoàng Nienna nói – "và vì vậy, chúng ta sẽ trả lại những gì thuộc về gia đình bảy người con của Fëanor, thưa cha, khi họ mang đến và họ sẽ tìm cách chuộc lại mọi lỗi lầm của mình."
"Con gái," – Melian nhìn vào mắt cô – "nhờ nữ hoàng, cuộc đời các con đã thật sự thay đổi và như vậy,..." – Melian trông đôi mắt con gái – "Daeron, em trai của con đã rời đến nhà của Fëanor và ở đó để thay đổi."
"Mẹ ơi!" – nàng khẽ tiến đến ôm lấy mẹ nàng trong vòng tay bà – "những gì đang diễn ra, chúng ta phải trao trả những món đồ của họ không được giữ lấy, nhưng bằng cách nào thì xin người hãy nói."
"Chúng ta đã báo cho nhà Fëanor," – Melian nhìn đôi mắt sáng của nàng và khẽ thở dài – "một ngày sắp đến, các con phải đưa ra lựa chọn của chính mình."
Beren và Lúthien được tự do một lần nữa, họ đi cùng nhau dưới những đám cây, hạnh phúc bên nhau và dù mùa đông đang đến nhưng vẫn không làm họ buốt giá, những bông hoa nở rộ dưới bước chân Lúthien, bầy chim đang hót líu lo dưới ngọn đồi tuyết. Huan trung thành với chủ nhân và quay về bên Celegorm và sau đó còn có cả mang đến cho anh một người con gái vừa nóng tính vừa dịu dàng: Lilianzel.
Nhưng niềm vui không được lâu vì bóng tối đang đến gần Doriath bởi sự xuất hiện của con quái thú Carcharoth, mọi người trở nên sợ hãi, sự hiểm nguy mà nó tạo ra gây nên nỗi kinh hoàng khắp chốn. Beren nghe thấy câu chuyện về con sói và hiểu được rằng nhiệm vụ của mình vẫn chưa hoàn thànhNgày Carchargoth càng tiến gần Menegroth, họ chuẩn bị cuộc hành trình săn lùng để tiêu diệt nó. Những người ra đi bao gồm: Huan chó săn từ Valinor, Mablung cánh tay oai lực, Beleg cung thủ tài ba, Beren Erchamion và đức vua Thingol của Doriath. Họ khởi hành vào buổi sáng vượt qua con sông Eschamion. Nhưng Lúthien ở lại phía sau cánh cổng Menegroth, bóng tối bao vây nàng và cảm thấy có điều gì kinh hoàng đang chờ đợi nàng.Đoàn người đã chuyển từ hướng đông sang bắc, theo con sông cuối cùng họ cũng đến gần con sói Carcharoth trong thung lũng đen, bên dưới là con thác Esgalduin đang ầm ầm sóng dỗ. Ở chân ngọn thác, Carcharoth đang uống nước để dịu đi cơn khát, nó tru lên những tiếng hú kinh dị, và từ tiếng kêu đó họ đã phát hiện hành tung của nó. Nhưng nó đã để ý sự xuất hiện của họ từ lâu, chờ đợi mà không cần tấn công họ bất ngờ. Có lẽ là trái tim gian xảo của loài sói đã thức tỉnh, và vào thời điểm nỗi đau của nó đã vơi đi phần nào bởi dòng nước ngọt ngào của Esgalduin, và khi họ tiến đến tấn công nó đã nhanh nhẩu trốn thoát và ẩn mình chờ đợi. Họ canh phòng khắp nơi, bóng tối bao phủ cả khu rừng. Beren đứng kề bên Thingol và bất ngờ họ phát giác Huan đã rời khỏi họ từ lúc nào. Bởi Huan không còn kiên nhẫn đợi chờ và nó một mình ra đi tìm kiếm và tiêu diệt con sói gian xảo kia. Nhưng Carcharoth đã tìm cách trốn tránh Huan. Nó bất ngờ tấn công đức vua Thingol, Beren ngay lập tức phóng ngọn giáo để giết nó, nhưng nó đã nhanh chóng tránh kịp và nhảy đến cắn lấy chàng. Vào lúc đó Huan đã quay trở lại và đó là trận chiến thảm khốc giữa Huan chó săn từ thiên đường Valinor và Carcharoth quái thú của Morgoth, kẻ được tạo ra nhằm mục đích tiêu diệt Huan. Không một trận chiến nào giữa sói và chó săn xảy ra như thế, phía xa bờ biển Huan nghe văng vẵng tiếng còi của vị thần Oromë và những linh hồn của Valar, nhưng tiếng tru của Carcharoth là sự căm hờn của Morgoth, tàn bạo hơn những chiếc nanh thép, những tản đá nứt vỡ và rơi rớt từ trên cao vào tận đáy sâu của con thác Esgalduin. Nơi đó chúng chiến đấu nhau cho đến chết, nhưng Thingol không để ý để cục diện của trận đấu bởi ngài đang ngồi bên Beren, chàng đang bị thương trầm trọng và khó bề cứu chữa. Trong giờ khắc ấy, Huan đã giết được Carcharoth, nhưng cũng nơi đó trong khu rừng Doriath số phận và nhiệm vụ của nó trên cõi đời đã hoàn thành. Huan đang bị thương rất nặng, những nộc độc của Morgoth đang ăn sâu vào cơ thể. Nó đến bên Beren và lên tiếng nói chuyện lần thứ ba, nó nói lời tạm biệt cùng Beren trước khi rời khỏi cuộc đời. Beren không nói được lời nào, chàng đặt tay vuốt ve Huan, và thế là họ từ biệt nhau mãi mãi. Mablung và Beleg nhanh chóng đến viện trợ đức vua, nhưng khi đến nơi nhìn vào những gì đã xảy ra họ quăng vũ khí sang một bên. Đoạn Mablung lấy một con dao và mổ bụng con sói, bên trong da thịt nó bị đốt cháy bởi ngọn lửa của viên ngọc thần thánh, ánh sáng Silmaril bắt đầu phát sáng khắp khu rừng. Trong sợ hãi Mablung chạm đến Silmaril và đặt nó vào tay của Beren. Beren nắm chặt nó trong tay và trao lại cho đức vua Thingol. "Giờ đây nhiệm vụ tôi đã hoàn thành." Chàng nói, "và số phận tôi đã đến hồi kết thúc". Chàng không còn nói thêm lời nào. Họ mang Beren con trai Barahir quay về cùng với xác chết của Huan bên cạnh, bóng tối phủ đầy khi họ trở về Menegroth. Tại gốc cây Hirilorn, cây sồi vĩ đại nơi Lúthien đã trông thấy họ chầm chậm bước về. Nàng chạy đến ôm lấy Beren, xin chàng hãy chờ đợi ở phía xa kia bờ biển tây. Beren nhìn vào đôi mắt nàng và linh hồn chàng cũng rời khỏi thể xác, anh sáng những vì sao cũng nhoè nhạt, bóng tối bao trùm Lúthien. Thế là Beren đã hoàn thành xong nhiệm vụ chiếm lấy viên ngọc Silmaril, nhưng câu chuyện trong thiên niên sử Lay of Leithian vẫn chưa đến hồi kết thúc. Linh hồn của Beren nén lại trong căn nhà của vị thần Mandos, không muốn rời khỏi thế giới cho đến khi Lúthien đến và nói lời tạm biệt cùng chàng trước bờ biển Outer Sea, nơi ấy linh hồn con người sau khi chết sẽ đến và sẽ không bao giờ quay trở lại với cõi đời. Lúthien đã rơi vào bóng tối, và cuối cùng linh hồn nàng rời khỏi thể xác, cơ thể nàng nằm đấy như một bông hoa lìa cành, nằm bơ vơ trên bờ cỏ. Và mùa đông đang đến, một màu xám xịt len lõi trong lòng đức vua Thingol. Nhưng Lúthien đã đến ngôi nhà Mandos, nơi dừng chân của Eldar ở phía xa bờ biển tây của thế giới. Sắc đẹp của nàng lộng lẫy hơn tất cả những gì đẹp nhất trên đời, và nỗi khổ đau của nàng hơn cả nỗi khổ đau của Valar. Nàng quỳ trước chân Mandos và hát cho ngài nghe một bài ca về mối tình ngang trái. Bài hát nàng ca là một bài ca đẹp nhất mà ngôn ngữ có thể diễn tả, một bài hát khổ đau nhất mà thế giới đã từng nghe. Không thay đổi, bất diệt và nó vẫn còn được hát trên cõi Valinor vượt xa thính giác của thế giới. Valar lắng nghe trong buồn bã bởi Lúthien đã xướng lên hai làn điệu, nỗi khổ đau của Eldar và sự buồn đau của loài người, những đứa con của Illuvatar được ngài cho trú ngụ trên cõi Arda, vương quốc trái đất với vô vàn tinh tú. Lúthien quỳ trước mặt Mandos, nước mắt tuôn trào như những cơn mưa đổ trên những viên đá. Mandos cảm thấy xót xa cho số phận của họ, ngài cảm động như chưa có chuyện gì có làm thể cảm động đến thế. Ngài kêu gọi linh hồn Beren, và thế là Lúthien và Beren lại gặp nhau một lần nữa với linh hồn sau khi chết ở phía xa bờ biển tây. Nhưng vị thần Mandos không có quyền lực cai trị linh hồn của loài người, hoặc ông có thể thay đổi định mệnh của những đứa con của Illuvatar. Ngài đến tìm gặp Manwë, chúa tể của Valar người cai trị thế giới thay cho đấng Illuvatar, và Manwë tìm đến lời dạy bảo của Illuvatar trong tấm trí của ngài. Và đây là những lựa chọn dành cho Lúthien. Bởi những công sức và khổ đau của nàng, nàng sẽ được giải thoát từ Mandos và đi đến Valimar, nơi ấy nàng sống cho đến ngày tàn của thế giới, quên đi những buồn đau mà nàng từng nếm lấy. Tuy nhiên Beren sẽ không đến cùng nàng bởi Valar không được phép giữ linh hồn chàng lại bởi đó là món quà mà Illuvatar ban tặng cho loài người. Nhưng có thêm một lựa chọn khác đó là nàng sẽ quay về lại Trung Địa, và đi cùng với nàng là Beren, ở đó họ sẽ sống với nhau một lần nữa, nhưng sẽ không chắc chắn là hạnh phúc vĩnh cửu.
"Thưa nữ hoàng," – Luthien đã quỳ xuống ngai vàng của nữ hoàng bóng đêm và nổi buồn mà nói –"con có được phép lựa chọn chọn lựa của mình và con bối rối chưa biết cách lựa chọn ra sao cho mình."
"con gái," – nữ hoàng Nienna đỡ cô gái dậy và ngắm nhìn đôi mắt của cô – "câu trả lời đã nằm ở trái tim của con rồi, nhưng đừng lo đến khi thế giới đổi thay lần nữa, chúng ta lại gặp nhau. Bất kỳ dòng máu lai được lựa chọn giữa hai thân phận." Lúthien sẽ trở thành kẻ phàm tục, và sẽ chịu đựng cái chết lần thứ hai, số phận của nàng sẽ như loài người sau khi chết sẽ rời khỏi thế giới mãi mãi và sắc đẹp của nàng chỉ còn là những gì trong trí nhớ của người đời. Với số phận đó nàng đã chọn, rời khỏi vùng đất thần linh và chờ đợi dù những gì diễn ra phía trước cùng với Beren. Sự lựa chọn của nàng đã đem hai giống loài Tiên và Người đến gần bên nhau và là một quyết định quan trọng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ lịch sử của Trung Địa.

04. NOLDOR & DORIATH - GALADRIEL VÀ CELEBORN - VÀ BẢN HÙNG CA BI TRÁNG BẮT ĐẦU
Galadriel và Finrod là con của Finarfin vốn là người con trai thứ hai của Indis và Finwë. Finarfin giống dòng máu bên mẹ về suy nghĩ và hình dáng, ông có một mái tóc vàng của tộc Tiên Vanyar quý phái, thanh tao cũng như tình yêu tha thiết dành cho Valar. Ông thường tìm đến những người Tiên Teleri để tìm lấy phút giây thanh bình vì những căng thẳng trong mối quan hệ với người anh cùng cha khác mẹ là Fëanor. Ông học hỏi ngôn ngữ của Teleri và kết hôn cùng Ea ̈rwen con gái vua Olwë vùng Alqualondë, vì thế những đứa con của họ mang trong người dòng máu vua Elu Thingol của vương quốc Doriath trên vùng lãnh thổ Beleriand tận chốn Trung Địa xa xôi, vì Thingol là anh trai của đức vua Olwë.
Mối quan hệ ruột thịt đó một phần ảnh hưởng đến quyết định của họ rời xa Aman tìm cuộc sống lưu vong nơi trốn Trung Địa, và đó là một sự kiện lịch sử trọng đại của Trung Địa.
Finrod rất giống cha về khuôn mặt, màu tóc cũng như có trái tim cao thượng và nhân hậu, nhưng ông cũng giống dòng dõi Noldor về sự can đảm, tính say mê và trái tim không yên. Ông cũng chịu sự ảnh hưởng của mẹ về tình yêu dành cho biển cả và những mơ ước đến những vùng đất xa xôi nơi ông chưa đặt chân đến.
Galadriel được cho là mạnh mẽ nhất trong tất cả Noldor, có thể ngoại trừ Fëanor. Dù thế bà vẫn uyên thâm hơn cả Fëanor và ngày càng thông thái vì cuộc sống lâu dài nhiều Kỷ sau đó. Tên thật của bà là Nerwen, bà rất cao so với những người phụ nữ Noldor khác. Bà có cơ thể mạnh mẽ, đầu ốc và ý chí sắc bén. Bà đươc khen ngợi rất xinh đẹp, mái tóc của bà tuyệt vời không gì sánh bằng. Nó mang một màu vàng tinh khiết như mái tóc của cha và bà Indis, nhưng màu vàng thuần khiết và lóng lánh hơn, màu vàng của nó được chạm đến như từ những ánh bạc như những vì sao. Và người Eldar bảo rằng ánh sáng từ Hai Cây Laurelin và Telperion đã từ lâu ngự trị bên trong mái tóc ấy. Và có nhiều người cho rằng Fëanor đã lấy cảm hứng từ mái tóc của Galadriel để nghĩ ra rằng có thể bắt lấy, pha trộn những ánh sáng từ Hai Cây, nhàu nắn chúng bằng tay để làm thành 3 viên ngọc Silmarils bởi Fëanor say mê mái tóc của Galadriel với sự ngưỡng mộ cùng cực. Ông ta đã cầu mong bà ba lần ban cho một bím tóc, nhưng Galadriel đã không ban cho ông ấy đến một sợi tóc. Hai đại gia đình Noldor mạnh mẽ nhất Eldar chốn Valinor vốn bất hoà từ lâu và mãi mãi về sau. Galadriel được sinh ra trên vùng đất thần linh Valinor, nhưng không lâu bà đã mơ về những vùng đất xa xôi, nơi bà có thể cai trị với quyền quyết định của mình. Vâng bà vẫn mang trong người dòng máu Vanyar và một lòng trung thành với Valar và không hề quên điều đó. Bà đã được ban cho một món quà quý báu là có thể đọc được suy nghĩ, tâm địa của kẻ khác, nhưng bà luôn đánh giá kẻ khác với lòng độ lượng và cảm thông, nhưng với Fëanor bà lại không có một chút bao dung bởi bà đã thấy được nơi kẻ ấy bóng tối khiến bà sợ hãi và câm thù.
Và thế là khi ánh sáng của Valinor tàn lụi, bà đã tham gia vào cuộc nỗi loạn chống lại lệnh của Valar và cùng đoàn người Noldor lên đường đến Trung Địa. Một khi bước chân trở thành kẻ lưu vong, bà có chút động lòng, nhưng bà lại quyết tâm ra đi dù những lời tiên tri về số phận đen tối của Noldor của vị thần Mandos, và kể cả cuộc chiến tàn bạo đối với Teleri và chiếm đoạt thuyền của họ dù rằng bà không tham chiến mà còn một lòng chiến đấu chống lại Fëanor để bảo vệ dòng tộc bên mẹ, bà vẩn không muốn quay trở lại Valinor. Sự kiêu hãnh đã khiến bà không chút động lòng vào những ngày cuối cùng của Eldar và khi Morgoth cuối cùng đã bị lật đổ, bà đã từ chối nói lời xin tha thứ đến Valar và quyết ở lại Trung Địa.
Mãi cho đến khi Hai Kỷ dài đăng đẳng sau đó trôi qua, và cuối cùng những gì mong muốn, hoài bảo của tuổi trẻ đã nằm gần tầm tay, sự thèm khát The One Ring và thống trị Trung Địa mà bà từng mơ ước, mong ước bay cao nhưng bà đã từ chối nó, bà đã vượt qua thử thách cuối cùng và quyết định rời bỏ Trung Địa mãi mãi (thử thống trị The One Ring khi Frodo đến Lothlórien).
Khi đến Trung Địa, bà được chào đón ở Doriath bởi vì mẹ bà là Ea ̈rwen vốn là con gái của Olwë, em trai đức vua Thingol. Và cũng bởi vì bà không tham gia trận Kinslaying ở Alqualondë nên bà đã trở thành bạn của hoàng hậu Melian. Cũng ở nơi đó bà đã gặp người chồng tương lai Celeborn, cháu trai của Elmo người anh em với đức vua Thingol. Vì tình yêu dành cho Celeborn và Celeborn cương quyết không rời khỏi Trung Địa nên bà đã cùng chồng vượt qua Ered Lindon đến Eriador. Khi họ ra đi có rất nhiều người Noldor đi theo họ, với Tiên Xám và Tiên Xanh cùng nhau họ xây dựng ở một vùng lãnh thổ gần bờ hồ Nenuial (nằm phía bắc vùng Shire). Celeborn và Galadriel được xem như là chúa tể và công nương của người Eldar nơi Eriador bao gồm những người Tiên có nguồn gốc Nandor vốn chưa một lần vượt qua Ered Lindon và đặt chân đến Ossiriand.
Nhưng sau đó Galadriel trở nên cảnh giác Sauron một lần nữa vì Sauron không chỉ là một cái tên đơn thuần, và tổ chức của hắn không chỉ gồm những kẻ đơn giãn vốn là thuộc hạ dưới chướng của Morgoth. Bà cảm nhận được ma quỷ đang thức giấc và thế giới chuẩn bị chao đảo, và có lẽ nguồn gốc ma quỷ đó đến từ một nơi cực xa ở hướng đông, rất xa ngoài Eriador và Dãy Núi Sương Mù.
Vì thế Celeborn and Galadriel lên đường đi về phương đông, vào khoảng năm 700 của Kỷ Thứ Hai và họ thành lập vương quốc của người Noldor trên vùng Eregion. Có thể đó là quyết định của Galadriel vì bà rất ham tường người lùn của Khazaddûm (Moria). Dù vẫn còn một số ít người lùn trú ngụ ở bên hướng đông vùng Ered Lindon nơi khi xưa vốn thuộc những vương quốc cổ xưa hùng mạnh của người lùn là Nogrod và Belegost, nhưng họ đã dồn phần lớn sức lực về Moria. Celeborn không hề yêu thích người lùn dù họ thuộc dòng tộc nào, và không bao giờ tha thứ cho họ vì cuộc chiến họ đã gây ra khiến vương quốc Doriath bị diệt vong, nhưng sự thật là cuộc chiến đó chỉ do người lùn Nogrod gây ra và họ đã bị tiêu diệt tại trận chiến Sarn Athrad.
Người lùn Belegost rất e ngại vì hậu quả của trận chiến trên và về mối quan hệ ngày càng đen tối giữa Tiên và Người Lùn, do vậy họ đã rời khỏi theo hướng đông đến Khazad-dûm. Người lùn Moria hoàn toàn vô tội trong sự sụp đổ của Doriath và họ không hề chống đối người Tiên .
Dù trong trường hợp nào Galadriel vẫn nhìn xa hơn Celeborn. Và bà ta đã biết được từ khi khởi đầu Trung Địa sẽ không bao giờ thoát khỏi mầm móng tàn ác của Morgoth ngoại trừ sự liên minh của các giống loài tự do một lòng chống lại hắn.
Bà nhìn thấy người lùn là những chiến binh oai hùng chống đối bọn Orcs. Hơn nữa Galadriel có sự cảm thông với họ vì tình yêu của họ với nghệ thuật điêu khắc và sự cảm thông đó hơn hẳn so với các tộc Eldar khác. Bởi người lùn là những đứa con của vị thần Aulë, và Galadriel giống như những người Noldor khác được Aulë hết lòng thương yêu và dạy bảo họ kỷ năng luyện kim ngai khi họ đặt chân đến Aman.
Trong đoàn đồng hành của họ có một người Tiên tài ba tên gọi Celebrimbor. Celebrimbor là con trai của Curufin vốn là người con trai thứ năm của Fëanor. Celebrimbor gần như rất giống người lùn về sự say mê điêu khắc, luyện kim và ông ta sớm trở thành thủ lỉnh của nhóm thợ điêu khắc vùng Eregion và từ đấy trở thành người bạn thân thiết với người lùn Khazad-dûm. Người bạn thân thiết nhất của ông có lẽ là Narvi vốn là người đã khắc lên dòng chử trên Cửa Tây Moria "Im Narvi hain echant: Celebrimbor o Eregion teithant i thiw hin" nghĩa là "Ta Narvi đã làm chúng, và Celebrimbor vùng Hollin (hay Eregion) đã vẽ những ký hiệu".
Cả hai dòng tộc người lùn và Tiên đều có lợi từ mối hợp tác trên vì thế Eregion ngày càng trở nên mạnh mẽ và Khazad-dûm càng trở nên xinh đẹp và kết quả đó sẽ không đạt được nếu không có sự hợp tác giữa hai giống loài.
Thành phố chính của Eregion là Ost-in-Edhil được xây dựng vào khoảng năm 750 của Kỷ Thứ Hai. Tin tức cuối cùng cũng đến tai Sauron về những sự kiện trên và hắn ngày càng lo sợ về những đợt viếng thăm của người Númenóreans đến Lindon và những bờ biển tận xa phương nam, và tình bạn giữa họ với Gil-galad. Hắn nghe rằng Aldarion con trai vua Tar-Meneldur của Númenor giờ đây đã trở thành một người xây thuyền tài ba và đã mang những chiến thuyền đến tận những bến cảng tận Harad. Sauron do vậy đã tạm thời để Eriador yên bình và hắn chọn vùng đất Mordor làm căn cứ chính chống lại Númenor.
Khi hắn cảm thấy căn cứ đã vững mạnh, hắn đã sai thuộc hạ dọ thám Eriador. Cuối cùng vào khoảng năm 1200 của kỷ thứ hai, hắn đích thân đến đó dưới hình hài thần thánh nhất có thể.
Nhưng cũng trong thời gian đó, sức mạnh của Galadriel và Celeborn ngày càng tăng cùng với sự giúp đỡ của người lùn Moria, họ đã bắt đầu có sự liên lạc với vương quốc người Nandor vùng Lórinand nằm bên kia Dãy Núi Sương Mù. Đây là vương quốc của những người Tiên Nandor vốn từ bỏ cuộc Đại Hành Trình từ bờ hồ Cuiviénen vào những ngày ban sơ và đã sống lại những khu rừng quanh thung lũng Anduin. Đó là những cánh rừng trãi dài nằm hai bên bờ dòng Đại Giang (Great River), bao gồm những khu vực sau này bao gồm Dol Guldur. Những người Tiên này không vua, không người cai trị và họ sống cuộc sống tự do, không màn đến trận chiến giữa Eldar và Morgoth vì sức mạnh Morgoth tập trung vào vùng Tây Bắc của Trung Địa. Nhưng sau đó có nhiều người Sindar và Noldor đến đó sinh sống, và họ bắt đầu chịu sự Sindar Hoá (Sindarizing) dưới sự ảnh hưởng của nền văn hoá của Beleriand.
Ở Lindon, Gil-galad đã xua đuổi những sứ giả của Sauron và kể cả bản thân hắn. Những Sauron đã tìm thấy mai mắn với Noldor vùng Eregion và đặc biệt là Celebrimbor người rất say mê học hỏi những kỷ năng mới, những kỷ năng mà Sauron dạy vì hắn đã giả dạng thành Annatar, một vị thần báu vật.
Ở Eregion, Sauron tự nhận là sứ giả do Valar sai đến Trung Địa và được lệnh ở lại Trung Địa để giúp đỡ người Tiên . Hắn biết được rằng Galadriel sẽ là đối thủ và là chướng ngại cho hắn đạt đến mục đích, vì thế đã cố gắng xoa dịu, chịu đựng sự khinh miệt của bà ta với sự nhẫn nại và nhã nhặn (không giải thích vì sao Galadriel lại khinh miệt Sauron, có thể bà ta đã thấy được dưới lớp Annatar là một kẻ gian ác hoặc tại sao nếu đã biết được bộ mặt thật của Sauron thì sao bà ta lại cho phép hắn ở lại Eregion).
Sauron đã dùng hết tài năng của hắn dụ dỗ Celebrimbor và những thợ luyện châu báu Gwaith-i-Mírdain, Gwaith-i-Mírdain là nhóm người rất có địa vị và được coi trọng trong xã hội. Nhưng Sauron làm việc trong bí mật và không hề tiết lộ cho Galadriel và Celeborn hành tung của hắn. Và không lâu sau đó nhóm thợ Gwaith-i-Mírdain bắt đầu chịu sự ảnh hưởng của hắn. Trước tiên họ nhận được những lợi ích to lớn từ sự chỉ dạy của Sauron, sự ảnh hưởng đó ngày càng mạnh mẽ khiến Sauron bắt đầu xúi giục họ chống đối lại Galadriel và Celeborn và hãy chiếm lấy quyền cai trị Eregion. Và đó là khoảng thời gian giữa năm 1350 đến 1400 của Kỷ Thứ Hai, Galadriel vì vậy đã rời bỏ Eregion vượt qua Khazad-dûm đến sống ở Lórinand, bà cũng mang theo Amroth*** và và đứa con gái tên Celebrían, nhưng Celeborn không muốn đặt chân vào lãnh địa của người lùn nên đã ở lại Eregion. ở Lórinand, Galadriel lấy quyền thống trị và bảo vệ lảnh thổ chống đối lại Sauron.
Sauron rời khỏi Eregion vào khoảng năm 1500 khi nhóm thợ Mírdain bắt đầu làm nên những chiếc nhẫn quyền lực. Giờ đây Celebrimbor vẫn một dạ trung thành với Galadriel nhưng vẫn chấp nhận lời chỉ dạy của Sauron, nhưng không lâu ông đã phát hiện ra sự hiện hửu của the One Ring và bắt đầu biết được âm mưu của Sauron. Ông đến Lórinand và tìm gặp Galadriel để xin dạy bảo. Họ quyết định phải huỷ diệt tất cả những Chiếc Nhẫn Quyền Lực cùng một lúc, nhưng đã thất bại vì không thể tìm ra sức mạnh để huỷ diệt chúng. Galadriel khuyên nên đem Ba Chiếc Nhẫn Tiên đi giấu và không bao giờ sử dụng chúng, giấu những nơi xa Eregion. Cũng vào thời điểm ấy Galadriel nhận lấy chiếc nhẫn Nenya, Chiếc Nhẫn Trắng từ tay Celebrimbor, và bằng vào sức mạnh của nó vương quốc Lórinand trở nên mạnh mẽ và xinh đẹp. Và cũng chính sức mạnh của nó đã khiến bà sau này trở nên mong muốn tìm lại đại dương và theo thuyền trở về phương Tây.
Celebrimbor nghe theo lời khuyên của Galadriel rằng Chiếc Nhẫn Khí và Nhẫn Lửa nên mang khỏi Eregion và đã đem chúng đến Gil-galad ở Lindon. Khi Sauron nhận biết được sự hối hận và căm phẫn của Celebrimbor, hắn đã lộ nguyên hình và cơn phẫn nộ bùng phát. Hắn tập chung lực lượng tiến quân qua Calenardhon (vùng Rohan xưa) xâm chiếm Eriador vào năm 1695. Những tin tức trên cuối cùng cũng đến tai Gil-galad và ngài đã gởi một đội hùng binh dưới sự lãnh đạo của Elrond đến trợ chiến. Nhưng đoàn hùng binh dưới sự lãnh đạo của Elrond vẫn còn khá xa trong khi Sauron dồn lực lượng về hướng bắc tấn công một đoàn chí mạng đến Eregion.
Tiền quân và hậu quân của Sauron tiến đến gần kề, quân Celeborn xông ra phá vòng vây, dù đội quân Celeborn cuối cùng cũng hợp lực cùng quân Elrond nhưng họ giờ đây không thể nào chiếm lại Eregion bởi quân Sauron mạnh hơn họ rất nhiều về quân số. Cuối cùng bọn xâm lăng cũng tiến vào Eregion và mọi nơi trở thành bình địa. Sauron đã đạt được mục tiêu cuối cùng là chiếm lấy toà nhà Mírdain, nơi các thợ rèn sinh sống cùng với những báu vật của họ. Celebrimbor liều lĩnh đứng chặn Sauron trước những bậc thang trước lối vào Mírdain nhưng đã bị bắt sống. Căn nhà ấy bị lụt soát khắp nơi bởi Sauron nóng lòng truy tìm những Chiếc Nhẫn Quyền Lực. Nơi đó Sauron lấy được The Nine Rings cũng như những báu vật khác của Mírdain, Nhưng The Seven và The Three thì hắn không tài nào tìm thấy. Hắn tra tấn Celebrimbor để ông khai ra hành tung của chúng, cuối cùng Sauron cũng biết được hành tung của The Seven bởi Celebrimbor đã khai vì chúng không đáng quý như the Three. The Seven và the Nine được làm dưới sự trợ giúp của Sauron, nhưng riêng the Three thì chỉ do Celebrimbor tự mình làm với quyền năng và mục đích khác hoàn toàn khác.
Quan tâm nhiều đến the Three, nhưng Sauron vẫn không lấy được lời khai nào từ Celebrimbor, hắn quyết định giết chết Celebrimbor. Nhưng hắn vẫn có thể đoán được sự thật rằng the Three đã rơi vào tay của người Tiên mà không ai khác hơn chính là Galadriel và Gil-galad.
Trong cơn phẩn nộ, hắn tiến hành chiến tranh một lần nữa, mang theo cờ hiệu trên ngọn giáo là thi hài của Celebrimbor bị xuyên bởi vô số cung tên của Orcs và hắn trở lại tấn công lực lượng Elrond. Elrond cùng với số người Tiên Eregion còn lại trốn thoát vì ông không có đủ lực lượng chống đỡ. Nhưng thật bất ngờ khi ông biết được rằng Sauron không tấn công phía sau vì vào lúc ấy đoàn quân người lùn Khazad-dûm đã đến trợ giúp cùng với đội quân Tiên đến từ Lórinand* do Amroth** cầm đầu.
Elrond có thể tự giải thoát nhưng đội quân ông ta bị dồn về hướng bắc, và đó là vào năm 1697 Elrond đã dựng nên một căn cứ ẩn thân vững chắc tại Imladris mà sau này còn được biết đến với tên gọi Rivendell.
Sauron rút lui lực lượng tấn công Elrond và tập trung vào quân người lùn và Tiên Lórinand. Đoàn quân Sauron đã đánh dồn họ trở lại nhưng khi đến Moria thì cánh cửa đã đóng sầm lại và quân Sauron tài thể vào vào được. Cũng vì lý do đó, Sauron trở nên căm ghét Moria, và hắn mệnh lệnh cho Orcs phải tàn phá và tiêu diệt người lùn bất cứ lúc nào có cơ hội.
Nhưng giờ đây Sauron đã là chủ nhân mới của Eriador, và Lórinand hắn có thể chờ thời cơ. Hắn thanh trừng các vùng đất, giết hoặc dồn nén những nhóm Người sinh sống nơi ấy, săn lùng người Tiên còn sót lại, nhiều người Tiên sau đó đã chạy thoát thân đến Imladris.
Giờ đây mục tiêu tiếp theo của Sauron là Lindon, nơi hắn tin rằng có thể chiếm lại được ít nhất là một trong ba chiếc nhẫn the Three Rings. Hắn do đó dồn quân lực tấn công theo hướng tây về vùng đất của Gil-galad, tàn phá bất cứ nơi nào hắn đến. Nhưng hắn cũng để lại Eregion một lực lượng đủ để đối phó quân Elrond tấn công từ phía sau.
Giờ đây sau nhiều năm người Númenor đã mang nhiều chiến thuyền đến bến cảng Grey Havens, và nơi đó họ được chào đón nhiệt liệt. Từ khi e ngại Sauron mở chiến tranh tấn công Eriador, Gil-galad đã gởi lời cầu diện đến Númenor. Và trên những bờ biển Lindon, người Númenóreans đã bắt đầu xây dựng một quân lực hung mạnh và diện trợ cho cuộc chiến. Vào năm 1695, khi Sauron tấn công Eriador, Gil-galad đã kêu gọi sự trợ giúp từ Númenor. Đức vua Tar-Minastir của Númenor đã gởi đến Trung Địa một đội thuỷ quân hùng hậu, nhưng họ đến quá muộn không kịp đến bờ biển Trung Địa mãi đến năm 1700. Vào thời gian đó Sauron đã chiếm đoạt hoàn toàn Eriador và đang bao vây Imladris và xâm chiếm đến gần đường biên giới Con Sông Lhûn. Hắn tập chung thêm nhiều lực lượng, tấn công theo hướng đông nam và xâm chiếm Enedwaith.
Gil-galad và quân Númenóreans cố trấn giữ Lhûn với hy vọng bảo vệ Grey Havens. Và trong thời điểm tưởng như không còn hy vọng, đội hùng binh Tar-Minastir cuối cùng đã đến.
Quân Sauron bị đánh dồn về phía đông nam và chúng bị tử vong vô số tại khúc sông Sarn Ford, và mặc dù được diện trợ từ quân ở Tharbad nhưng Sauron vẫn bất ngờ vì đội quân hùng hậu Númenor một lần nữa đột từ phía sau bởi Ciryatur*** đã đặt một đội quân lớn gần bờ biển tại cửa khẩu Gwathló.
Trong trận chiến tại Gwathló, quân Sauron bị tiêu diệt gần như hoàn toàn và chính bản thân hắn thoát thân trong gang tất. Hắn không còn đến một thuộc hạ thân cận và chốn thoát về một vùng đất sau có tên gọi là Dagorlad. Trong sự nhục nhã ê chề hắn trở về Mordor và thề sẽ trả thù người Númenor. Đội quân còn lại của Sauron đang bao vây Imladris đã bị quân Elrond và Gilgalad tiêu diệt hoàn toàn. Eriador sạch bóng kẻ thù, nhưng những gì còn lại chỉ là đống hoan tàn đổ nát.
Và cũng vào thời điểm đó cuộc hợp lần đầu được tổ chức và đã quyết định người Tiên sẽ tập chung phát triển vùng đất mới ở Imladris hơn là Eregion. Cũng thời gian đó Gil-galad đã tặng chiếc nhẫn Vilya, Chiếc Nhẫn Xanh cho Elrond đồng thời đề cử Elrond là người cai quản Eriador. Nhưng với chiếc Nhẫn Đỏ, Gil-galad giữ lại và cho đến sau này ông tặng nó cho Círdan vào thời điểm diễn ra trận Liên Minh Cuối Cùng. Nhiều năm sau đó vùng đất phương Tây trở nên thanh bình, và thời gian đã hàn gắn vết thương chiến tranh, nhưng giờ đây người Númenóreans ngày càng ảnh hưởng và phát triển mạnh mẽ trên Trung Địa, và từ thời gian đó về sau họ bắt đầu sinh sống trên những bờ biển Tây, họ trở nên hùng mạnh đến độ Sauron phải từ bỏ ý định mở rộng lãnh địa Mordor trong một thời gian rất lâu.
Nói về Galadriel, bà cảm thấy nhớ nhung đến đại dương và quyết định rời bỏ Lórinand đến sống gần biển. Bà trao quyền cai trị Lórinand cho con trai Amroth. Bà vượt qua Moria một lần nữa cùng với Celebrían đến Imladris tìm kiếm Celeborn. Cũng nơi đó bà đã tìm gặp ông ta và họ cùng nhau sống lại nơi đó rất lâu. Chính nơi ấy Elrond lần đầu gặp và yêu Celebrían con gái Galadriel.
Nhiều năm sau Galadriel và Celeborn cùng với Celebrían rời bỏ Imladris đến sống tại một vùng đất nằm giữa cửa khẩu sông Gwathló và Ethir Anduin. Nơi đó họ sống tại BTiên alas mà sau này còn có tên gọi Dol Amroth. Con trai họ Amroth đã nhiều lần đến viếng thăm. Mãi cho đến khi gần đến Kỷ Thứ Ba khi Amroth mất tích hoặc đã chết, vùng Lórinand trở nên hoang tàn và năm 1981 Galadriel quyết định trở lại nơi ấy sinh sống vào và phát triển nó trở nên cường thịnh.
Lórinand*: là tên gọi cổ của Lothlórien
Amroth**: theo Unfinished Tales thì Amroth là con trai của Galadriel và Celeborn. (theo câu chuyện Amroth và Nimrodel.)
Ciryatur***: là vị tướng tài ba của Númenor
Tiểu kết:
Galadriel là con gái của Finarfin một người em cùng cha khác mẹ với Fëanor. Galadriel mang trong mình cả hai dòng máu vương tộc của hai chủng loài Tiên Noldor và Teleri, bà là cháu nội của vua Finwë dòng dõi Noldor đồng thời là chúa ngoại của Olwë dòng dõi Teleri. Ngoài ra bà còn mối quan hệ khắn khít với vua Ingwë thuộc dòng Tiên tối cao Vanyar qua dòng máu bên ngoại. Bà là một trong những thành viên tham gia vào cuộc nỗi dậy đến sống nơi Trung Địa dưới lời kêu gọi của Fëanor. khi Fëanor cùng các thành viên khác cùng lập lời thề về Silmarils thì bà lại chọn im lặng.
Về sau bà kết hôn cùng lãnh chúa Celeborn và sống lại nơi Trung Địa và cai trị vùng lãnh thổ Lothlórien. bà biết đến với nhiều biệt danh công nương Galadhrim, Nữ thần của ánh sáng, công nương khu Rừng Vàng. Con gái của bà là Celebrían kết hôn cùng Elrond chủ nhân của Rivendell, và con gái của họ là Arwen. Như vậy Arwen sẽ gọi Galadriel là ngoại.
Còn về nhân vật Elrond sẽ được diễn tả chi tiết qua các phần sau.
Đức vua Thingol không thích cái ý tưởng bổng dưng xuất hiện vô số hoàng tử Noldor đến từ phương Tây. dựa vào sự khôn ngoan của Melian, Thingol chỉ cho phép con cháu của Finarfin được cư ngụ trong vùng lãnh thổ của ngài. Vì vợ của Finarfin là Eärwen vốn là con gái của Olwë, em trai của Thingol.
Andgod là người đầu tiên viếng thăm Doriath nơi cư ngụ của vua Thingol thuộc vùng lảnh thổ Beleriand, chàng đã kể Thingol nghe những gì đã xãy ra với Noldor, nhưng lại che dấu những lời thề khi xưa và trận chiến kinslaying. cảm động trước những gì nghe được, Thingol cho phép Noldor cư ngụ phía bắc và phía đông quanh vương quốc của ngài nhưng không phép bất kỳ một Noldor nào sinh sống trong vùng Doriath hoặc thống trị thần dân sống trong lãnh thổ Beleriand và không cho phép một ai tự xưng là vua.
Angrol chuyển lời nhắn của đức vua đến Noldor, những lời nói trên làm những đứa con của Fëanor vô cùng giận dữ. Noldor sau tiến hành di dân đến các vùng căn cứ. Maedhros chọn miền đất cực bắc. trên đường di tản Caranthir gặp gỡ những người lùn râu dài lần đầu, mặc dù họ không ưa thích gì nhưng họ liên kết thành một lực lượng đồng minh vì cả hai đều có chung kẻ thù là Melkor.
Hai mươi năm sau, Fingolfin tổ chức lể hội mời tất cả các Người Tiên từ Beleriand đến dự, và họ vui vẽ ca hát cho hòa bình và cho thế lực của Morgoth đang suy yếu trước ánh bình minh.
Ba mươi năm sau, Finrod một trong những người con của Finarfin và là anh trai của Galadriel phiêu lưu bên dòng sông Sirion, và trong giấc chiêm bao chàng đã nghe lời thần nước Ulmo đến mách bảo. Bảo chàng hãy tìm lấy cho mình một căn cứ bí mật vững bền. Khâm phục về những hang động kỳ bí trong kỳ quan Menegroth, Finrod tìm đến Thingol nhờ ngài dạy bảo. Thingol bảo với chàng rằng vẫn còn vô số hang động dọc theo con sông Narog. và tại nơi đó Finrod đã xây căn cứ ngầm vững chắc dưới sự trợ giúp của người lùn râu dài của vùng Blue Mountains.
Khi Finrod di tản dân chúng đến sinh sống nơi lãnh địa của mình thì Galadriel đã không theo anh trai mà đi theo tiếng gọi của tình yêu bởi nàng đã yêu say đắm Celeborn, một Người Tiên thuộc dòng tộc của đức vua Thingol. Nàng ở lại Doriath và học rất nhiều điều từ nữ hoàng Melian
Morgoth trong khi đó đã củng cố lực lượng và muốn đem ra thử nghiệm, hắn tấn công cả hai vùng lãnh thổ của Fingolfin và Maedhros nhưng nhanh chóng bị đánh bại bởi đội quân tinh nhuệ của Noldor trong chận triến Dagor Aglareb. Người Noldor mở rộng lãnh thổ đến tận Angband và duy trì lực lượng nơi ấy đến 400 năm. Hàng trăm năm ấy cũng là thời gian hàn gắn mọi vết thương, giờ đây cả hai chủng tộc Người Tiên Noldor và Sindar đoàn kết nhau như người chung một nhà. Mặc dù Noldor mạnh mẽ và đầy quyền năng hơn, nhưng Sindar là những người yêu chuộng thiên nhiên và là những bật thiên tài về âm nhạc
Beleriand nơi ở của các chúa tể:
Nằm ở phía xa cực bắc Beleriand, Melkor cho nâng cao những ngọn núi sắt để bảo vệ hai khu cắn cứ chính của hắn là Utumno và Angband. Ở nơi đó Ba Ngọn Tháp Thangorodrim được xây dựng, Angband rất sâu thẩm với vô số ngục tối và chính bản thân các vị thần Valar cũng không hiểu rỏ về nó.
Nằm về phía Tây Angband là Hithlum, một vùng đất lạnh lẽo nhưng rất màu mỡ. Người Tiên Noldor đã nuôi những con chiến mã trên ngọn đồi Ard-Galen. Fingolfin và những người con của Fingon cư ngụ nơi này. Tiến về phía tây Hithlum là vùng đất Nevrast nơi thừa hưởng những cơn gió ấm áp từ đại dương, đây là nơi cư ngụ của Turgon một người con thứ hai của Fingolfin trước khi ông xây dựng vương quốc thần bí Gondolin.
Phía đông của Hithlum là vùng cao nguyên hùng vĩ Dorthonion, hướng về vùng đất màu mỡ Ard-Galen. vùng đất này được cai trị bởi Angrod và Aegnor những người em của Finrod.
Như đã nói ở trên qua lời mách bảo của Ulmo, Finrod chọn lãnh địa của mình dọc theo con sông Sirion. Trên hải đảo Tol Sirion, ông cho xây dựng một tháp canh khổng lồ Minas Tirith.
Dòng sông Sirion chia đôi vùng lãnh thổ Beleriand. Phía tây là vùng đất Nargothrond chạy dài đến biển, nơi đây được chắn giữ bởi lãnh chúa Círdan, một người bạn thân của Finrod.
Phía Đông Beleriand kéo dài đến bên kia con sông Sirion là vùng đất hoang rộng nhất Beleriand, nơi đó là Nan Dungortheb một nơi vô cùng rùng rợn. Ở nơi đó là lãnh địa của con quái vật Ungoliant, kẻ đã cùng Melkor tiêu diệt Hai Cây dưới hình thể một con nhện khổng lồ. Con cháu nó sinh sôi giăng tơ khắp lối. Nguồn nước chảy từ nơi ấy là nguồn nước độc, một khi uống phải sẽ trở nên điên loạn và trái tim trở nên xấu xa.
Phía Nam của Nan Dungortheb là thủ phủ Doriath nơi được bởi vệ bởi thần thông nhiệm màu của Melian, Melian đã dùng phép thuật của mình làm một vòng tròn chắn phép để bảo vệ thủ phủ Doriath, không một ai có thể đi vào nơi ấy nếu không có sự ưng thuận của Thingol.
Phía đông Beleriand là Ossiriand vùng đất của 7 con sông, phía đông giáp ranh với Blue Moutains. loài Người Tiên xanh (Green Người Tiên ) là chủ nhân nơi đây
Khu vực phía đông Dorthonion có lẽ là nơi phòng thủ yếu nhất bởi lẽ nó rất dàng bị tấn công. ở nơi đó những người con của Fëanor cư ngụ. Maedhros cai quản phần đất cực bắc có tên March of Maedhros.
Giống như Finrod, Turgon một trong những người con của Fingonfin đã được Ulmo mách bảo trong giấc mơ để tìm đến một thung lũng bí mật. chàng đã chọn ra những người mạnh mẽ và tài năng nhất để cùng mình đi tìm miền đất hứa. Sau hơn 250 năm miệt mài xây dưng, một vương quốc thần bí đã được xây dựng, thành phố này theo ngôn ngư Sindarin có tên gọi là Gondolin. Nằm gần dòng sông Sirion, Vị thần nước Ulmo đã dùng quyền năng để bảo vệ nó, nó được che dấu và không một kẻ lạ nào có thể phát hiện ra được nó.
Gondolin trở nên thịnh vượng, tuy nhiên lại cô lập bởi những ngọn núi bao quanh. và giờ đây nó có thể ngang tầm vơi Tirion trên chốn Valior. Xinh đẹp nhất vương quốc là Idril, nàng là con gái cưng của vua Turgon, nàng đẹp tuyệt trần với máy tóc vàng lóng lánh.
Cũng trong thời gian đó, Galadriel cư ngụ nơi Doriath và nàng thường xuyên tâm sự với Melian, học hỏi rất nhiều điều từ bà. Nàng đã kể về những gì đã diễn ra sau khi Hai Cây bị diệt và giai đoạn Aman chìm trong bóng tối. Nàng kể về những viên ngọc Silmarils và về cái chết của Finwë nhưng không hề hé lộ một lời nào về lời thề của Fëanor cũng như cuộc chiến trong chủng tộc Kinslaying hay sự kiện Fëanor đốt cháy những con thuyền tại Losgar.
Melian đem mọi chuyện thuật lại cho Thingol, điều ấy làm cho ông càng vững tâm và tin rằng Noldor sẽ không bao giờ liên minh với Morgoth vì mục đích của họ đến Trung Địa là để giết hắn trả thù cho Finwë. tuy nhiên Melian cảnh báo ông về những đứa con của Fëanor, vì trong thâm tâm họ bà đã nhìn thấy nhiều tà tâm mặc dù họ có biểu hiện là những chiến binh dũng mãnh, là nguồn trợ lực quan trọng để chống đối thế lực của Morgoth
Có những bí mật không bao giờ bị chôn vùi, không lâu sau đó Morgoth đã tung ra những tin đồn về những gì xãy ra với Noldor, về trận chiến Kinslaying và về lời thề của Fëanor. Những người Sindar vốn rất tin vào những điều mà họ nghe, Những lời đồn trên cuối cùng cũng đến tai Thingol và ông vô cùng giận dữ.
Trong một lần những người con của Finarfin đến thăm em gái họ là Galadriel, Thingol trong cơn nóng giận tiến lại gần Finrod và chất vấn" Bàn tay ngươi đã dính đầy máu những người anh em ngươi, ngươi còn mặt mũi nào đến gặp ta". Finrod không chối từ những sự kiện trên nhưng không biện minh cho mình vì chàng không muốn nói xấu những vị hoàng tử Noldor khác, những người con của Fëanor. Nhưng trong tình thế đó, Angrod vốn có thâm thù với Caranthir một trong những người con của Fëanor nên Angrod đã kể toàn bộ sự thật rằng gia đình Finarfin vô tội, trái lại họ là nạn nhân trong cuộc chiến và bị phản bội bởi gia đình Fëanor khi phải ngậm đắng nuốt cay vượt qua cánh đồng băng giá.
Trong cơn giận dữ Thingol đã xua đuổi những đứa con của Finarfin, tuy nhiên ông đồng ý không đóng sập cánh cửa chống đối họ hay Fingolfin. Ông đã nghiêm cấm mọi người nói tiếng Quenya (ngôn ngử của Noldor), từ đó Quenya chỉ được sử dụng bởi các hoàng tử Noldor.
Nàng Aredhel, con gái của Fingolfin sống cùng anh trai Turgon trong vương quốc thần bí Gondolin, không lâu sau nàng trở nên nhàm chán với cuộc sống thiếu tự do nơi ấy. Nàng này nĩ anh trai để được phép ra ngoài đến viếng thăm các người anh khác. Không mấy an tâm, nhưng dưới lời nài nĩ tha thiết của Aredhel, Turgon đã cho phép nàng đi viếng thăm anh trai của họ là Fingon. Tuy nhiên Aredhel lại có một kế hoạch khác trong đầu. nàng hướng đoàn tùy tùng đến thăm những đứa con của Fëanor, những người bạn thời thơ ấu của nàng nơi chốn Aman. Trong chuyến du hành đến biên giới Doriath, trong đếm tối nàng đã thất lạc. đoàn tùy tùng chia nhau tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng, cuối cùng họ cho rằng nàng có thể đã bị bắt hay thậm trí đã chết, trong nỗi tuyệt vọng họ mang tin xấu về đến Gondolin cho vua Turgon.
Aredhel mặc dù bị thất lạc nhưng nàng lại vô cùng hoang hỉ, phóng ngựa một mình cho đến khi nàng đến vùng Himlad, vùng đất cai trị bởi Celegorm và Curufin. Hai người vắng mặt, nhưng thần dân Celegorm đón tiếp nàng rất nồng hậu. Nàng ở lại, tự do đi lại, nàng đi lang thang khắp nơi vì vẽ đẹp nơi ấy, và không khí tự do bấy lâu nàng mong ước, nhưng không ngờ lại lạc vào khu rừng Nan Elmoth nơi đã được bảo vệ bởi những câu thần chú của Melian. Khu rừng đó rậm rạp với những đám cây rất cao chót vót và đám lá xanh dày đặc, ánh sáng mặt trời không xuyên qua nỗi. Ở nơi đó cư ngụ Eöl một loài Tiên đen, loài Tiên yêu thích hoàng hôn và những tia sáng trong đêm tối.
Khi Eöl nhìn thấy Aredhel lang thang trong rừng, hắn đã dùng thần chú đánh lạc hướng nàng đến nhà... Và từ đó họ sống bên nhau. Họ có với nhau một người con trai đặt tên là Maeglin. Maeglin có vẽ bề ngoài như Noldor nhưng tính tình thì rất giống cha. Chàng rất ít nói nhưng một khi đã làm thì phải là những việc trọng đại. Chàng cùng với cha tìm đến người lùn râu dài và học hỏi rất nhiều từ họ, nhất là nghệ luyện kim.
Maeglin rất yêu thương mẹ và dòng họ bên ngoại, chàng thích nghe những câu chuyện về họ, đặc biệt là về Turgon vị vua không con nối dõi của vương quốc thần bí Gondolin và mong ước một lần đến chốn ây. Maeglin rất mong muốn tìm gặp những người Noldor khác nhưng lại bị cha nghiêm cấm, thế là mối quan hệ của họ dần dần rạn nứt. Khi Eöl đi dự buổi tiệc Trung Hạ của những người lùn, Maeglin đã thuyết phục mẹ trở về Gondolin. Họ nói dối với những người hầu của Eöl là họ đi thăm những người con của Fëanor. Khi trở về Eöl cứ ngỡ vợ và con bị người của Curufin bắt nên đã tìm đến Curufin chất vấn, Curufin đẫ vô cùng giận dữ và mắng rằng "vợ và con ngươi không còn thương yêu ngươi nữa."
Eöl trong cơn cuồng nộ khi biết vợ con trở lại Gondolin. Ông truy tìm họ và cuối cùng tìm ra dấu họ trước khi họ bước qua cánh cổng bí mật để vào vương quốc Gondolin.
Aredhel và Maeglin vô cùng sung sướng khi trở lại Gondolin, Turgon mừng gỡ khi gặp Maeglin và ngài đã trao cho Maeglin một chức vụ tối cao trong vương quốc. Maeglin rất ngưỡng mộ sự giàu có của Gondolin nhưng trên tất cả là nàng công chúa Idril kiều diễm vốn là em họ của hắn.
Trong khi đó Eöl đã vượt qua cánh cổng bí mật để vào Gondolin, tuy nhiên ông bị bắt sống bởi những tên lính canh. Họ vô cùng ngạc nhiên khi ông xưng tên và bảo là chồng của Aredhel, sau đó Aredhel đã nhận ra chồng. Từ cái nhìn đầu tiên với thành phố xa hoa Gondolin, về sự tuyệt mỹ, cường thịnh của nó, Eöl càng ganh ghét Noldor hơn bao giờ hết. Mặc dù Turgon đối xử với ông ta như người trong hoàng tộc và đưa ra lời đề nghị ông nên ở lại Gondolin.
Giờ đây Eöl đã phát hiện ra lối vào bí mật của Gondolin, nhưng ông không biết được luật lệ của Turgon rằng không một ai được phép rời khỏi Gondolin nhầm bảo vệ bí mật và an toàn cho vương quốc. Trong khi đó Eöl cố này nĩ Maeglin hãy quay về với ông ta, tuy nhiên với cuộc sống giàu sang Maeglin không một chút động lòng, hắn kiên quyết ở lại và không nói một lời.
Một lần nữa Turgon đưa ra cơ hội cho Eöl một là ở lại Gondolin... hoặc là phải chọn cái chết. Biết rằng không thể thoát khỏi Gondolin, Eöl che giấu phi tiêu trong áo choàng, ông phóng phi tiêu nhầm hạ sát Maeglin trước khi thốt lên " ta đã chọn con đường thứ hai và con trai ta cũng thế". Nhưng ngay lúc ấy Aradhel nhãy ra đón nhận chiếc phi tiêu để hy sinh cho con trai mình. Chiếc phi tiêu cắm xâu vào vai bà. Turgon ra lệnh trói Eöl và sẽ đem ra xét xử vào ngày hôm sau, Aredhel và Idril cầu xin lòng nhân từ của Turgon và xin ngài tha mạng cho Eöl. Nhưng trong đêm đó, Aredhed đã qua đời bởi chiếc phi tiêu kia có tẩm thuốc độc, Turgon không còn tha thứ cho Eöl được nữa và đã ra lệnh ném ông ta qua bức tường thành của Gondolin. Trong tình thế đó Maeglin vẫn đứng đó và giữ im lặng. Eöl vô cùng oán hận trước sự phản bội của chính con trai mình trước khi chết.
Idril vô cùng kinh hoàng về những gì đã xãy ra, những gì mà dân tộc mình đã làm và nàng sẽ không còn tin vào một ai trong số họ. Trong khi đó Maeglin càng chiếm được lòng tin của Turgon. Maeglin ngỏ lời yêu với Idril nhưng nàng không đáp lại vì trong tim nàng không bao giờ có hình bóng của Maeglin, hơn nữa Eldar không kết hôn gần vì vốn dĩ họ là anh em họ với nhau. Trước tình yêu không được đáp trả, Maeglin trở nên xảo nguyệt và thâm độc, hắn tìm mọi thủ đoạn để có thể chiếm được nàng Idril.
Finrod Felagund là Tiên đầu tiên phát hiện ra loài người, trong khu rừng Ossiriand ông bị thu hút bởi những ánh sáng phát ra từ ngọn lửa của họ, lắng nghe họ ca hát, ông lặng lẽ quan sát họ rất lâu – đó là nhóm người thuộc chủng tộc Bëor (thủ lĩnh của họ là Bëor) , một trong 3 chủng tộc mà sau này sát cánh bên Tiên trong nhiều trận chiến. Tiên gọi họ là Edain, 3 chủng tộc đó bao gồm: chủng tộc Bëor, chủng tộc Haladin hay còn có tên khác là Haleth, và chủng tộc Marach sau này còn biết đến nhiều hơn với tên gọi Hador
Khi họ ngủ, ông tiến lại gần và nhặt lấy chiếc đàn của Bëor và dạo lên những điệp khúc thần tiên, điệu nhạc làm mọi người thức giấc, họ như đang chìm vào một giấc mơ thần thánh bởi trong điệu nhạc kia Finrod đã phát họa lên hình ảnh thần tiên nơi chốn Aman, những vị Valar thần thánh, những điều mà con người chưa từng biết đến. Và rồi họ xem Finrod như là vị chúa tể của họ, và mãi mãi về sau trung thành với gia đình Finarfin. Bëor biết rất ít về nguồn gốc của Noldor, vì sao họ đến Trung Địa hay tại sao họ lại không muốn quay lại chốn thiên đường kia.
Trong quá khứ, ở phần lãnh thổ đen tối bên kia Blue Mountains nơi ánh sáng không chạm đến, những ngày ban sơ Morgoth đã có ý định hủy diệt những gì tốt đẹp, những gì mà Illuvatar và Valar dàn công gầy dựng. Hắn dụ dỗ con người theo hắn và chống đối lại Eldar, nhưng vào lại lúc đó thế lực của Tiên phương bắc lại trở nên cực thịnh, và Morgoth phải bỏ chạy khi hế hoạch của hắn chưa được hoàn thành.
Từ Bëor, Finrod biết được loài người có số lượng rất đông, họ đang vượt hay đang chờ đợi để vượt qua ngọn núi Blue Mountains. Vùng đất nơi con người cư ngụ trở nên xáo trộn bởi họ đốn cây, giết dã thú, do đó Những người Người Tiên Xanh rất mừng khi Felagund giúp đỡ loài người vượt núi đến sống nơi vùng khác. Thế là họ đến các vùng đất của Amrod and Amras, một vùng đất sau này còn được biết đến với tên gọi Estolad.
Bëor thỉnh cầu Finrod để được theo ông đến sống tại Nargothrond như chư hầu. ông sống suốt cuộc đời còn lại tại nơi ấy và không bao giờ trở lại Estolad.
Không ít lâu sau, những người còn lại cũng vượt núi: người Haladin cư ngụ tại Thargelion và người Marach thì sống gần những người Bëor, họ trở nên rất thân thiết. Người Tiên rất tò mò về những người con nối tiếp của Illuvatar, họ đến chiêm ngưỡng và thường gọi họ là Edain. Họ được đức vua Fingolfin hoan nghênh và cho phép sinh sống trên các vùng lãnh thổ của Noldor. Từ đó rất nhiều người phục vụ cho Tiên và di cư vào mãnh đất của họ.
Vào lúc ấy, đức vua Thingol của Doriath lại có một giấc chiêm bao kỳ lạ, ông mơ về sự du hành của loài người, và tin rằng đó là điềm dữ, báo trước rằng con người sẽ là giống loài gây nên tai họa và nguy cơ cho Doriath. Ông ra lệnh không cho phép người phàm trần nào được đặt chân đến Doriath, kể cả gia đình Bëor. Thêm vào đó ông còn khuyên những vị hoàng tử Noldor nên tập trung hoàn thành nhiệm vụ của mình hơn là lo những chuyện bao đồng. Nhưng Melian đã từng báo trước với Galadriel rằng sẽ có một người phàm trần trong gia đình Bëor đến Doriath, và sau này sẽ có một bài hùng ca về nó, mọi người sẽ nhắc về nó vì sự kiện đó đã làm thay đổi toàn bộ lịch sử Trung Địa.
Rất nhiều vị anh hùng từ loài người đã chiến đấu dũng mãnh, họ đồng mình cùng Eldar trong nhiều trận chiến chống lại Morgoth, có thể kể là Bereg thuộc gia đình Bëor và Amlach thuộc gia đình Marach. Nhưng không ít trong số họ lại chạy theo danh vọng, ham mê ánh sáng của vàng bạc, ham muốn những gì vượt xa tầm tay mà dẫn đến những điều xấu xa. Bereg khởi động chiến tranh mà hậu quả là vô số sinh mạng Người Tiên . Amlach được cho là người đã phát ra lời nói xấu xa rằng" Người Tiên có tội với con người bởi con người đã bị lường gạt qua những câu chuyện về những vị thần, về chúa tể hắc ám. Mục đích của họ là khống chế loài người. Những câu chuyện về Valar, về chốn thiên đường Valinor, và cuộc chiến ở phương bắc chỉ là do Người Tiên thêu dệt ra." Rất nhiều người đã tin vào lời nói trên và đã lánh xa Eldar.
Nhưng sau này Amlach khẳng định ông không bao giờ đưa ra những lời xấu xa trên, và cho rằng đó là do chúa tể hắc ám Morgoth ám hại, kẻ mà sau này ông gọi là" bật thầy về nói láo". Ông du hành vào phía bắc và đầu quân cho Maedhros.
Trong suốt thời gian này, người Haladin vẫn ở lại Thargelion. Morgoth thấy trước mắt không tài nào chia rẽ được sự liên minh giữa Người và Người Tiên nên hắn đã cho Orc tấn công vào Haladin. Dũng cảm nhất trong số người Haladin là Haldad, ông đã chiến đấu oanh liệt, xây dựng nhiều chiến hào quanh sông để bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Nhưng cuối cùng ông cũng hy sinh cùng với những đứa con bên cạnh. Ngay lúc bọn Orc tấn công vào thành, những người Tiên Caranthir đến giải cứu kịp thời. Caranthir thấy được sự can đãm của con người nên đã trao cho người nhà nữ thủ lĩnh Haleth vùng đất của mình để họ tự vệ. Nhưng họ rất kiêu ngạo và không muốn người của mình bị ràng buột mất tự do nên đã từ chối lời đề nghị trên. (cái này cả Haleth cũng hết cách) Họ rời khỏi Estolad vượt qua trăm ngàn hiểm nguy và phải trả cái giá thật đắc để đến được Dorath, vào sống trong khu rừng Brethil.
Khu rừng Brethil thuộc về sự cai trị của đức vua Thingol, Finrod cố gắng thuyết phục Thingol và kể cho ông nghe về hành trình đầy gian khổ và sự mất mát mà người của Haleth phải hứng chịu để đến được nơi này. Ông khuyên đức vua cho phép họ ở lại để canh giữ giao lộ Teiglin và ông đã đồng ý.
Những vị chúa tể Eldar biết được con người không thích bị giống loài khác cai quản nên đã tặng cho họ nhiều mãnh đất để họ xưng vương. Nỗi tiếng nhất trong số người đó là Hador, người được Fingolfin cho phép cai quản Dor-lómin, và Eönwë thuộc gia đình Bëor cai quản Dorthonion.
Từ đó mối quan hệ giữa Người và Người Tiên càng trở nên khắn khích, Morgoth không còn trở nên manh động. Con người không còn sợ hãi để đến vùng cực bắc lạnh lẽo và canh giữ nơi ấy.
Những người có công trong trận chiến chống lại Morgoth có cuộc sống dài lâu và thông thái hơn khi họ đến sống ở Beleriand. Người Người Tiên vô cùng kinh ngạc khi biết được con người phải chết, và họ cũng không có đủ khả năng để biết được sau khi chết loài người sẽ về đâu.
Sự sụp đổ Beleriand
Fingolfin, đức vua của Noldor muốn thử sức mạnh quân sự vì ngài cảm nhận được hoà bình không còn tồn tại được lâu, trong khi những người con của Fëanor là Arngod và Aegnor nhiệt tình ủng hộ, nhưng còn nhiều người không đồng tình với ý định trên bỡi họ vẫn còn yêu cuộc sống yên bình.
Một cách bí mật, trong bóng tối Morgoth đang cũng cố lực lượng, sau nhiều thế kỷ hoà bình, khói lửa bắt đầu lan tràn, nhiều người Noldor bị bắt và thêu chết.
Vùng đất Ard galen trù phú ngày nào nay trở nên cằn cỗi, những đỉnh đồi Dorthonion và Ered Uwethrin phải đối mặt với Angband đang bừng bừng trong lửa đỏ, những đám khói đen dầy đặc lan tỏa khắp không trung.
Trận chiến thứ tư, trận chiến Sudden Flame (Dagor Bragollach) phá huỷ nhiều hải lý quanh Angband, và rất nhiều Nodor, Sindar và người bị giết. Số còn lại phải trốn đến phía nam Beleriand, Doriatg và Nargothrond. Angrod và Aegnor đã hy sinh trong trận chiến, ngay cả Finrod cũng gần như mất mạng, nhưng may mắn ông được cứu sống bởi Barahir của nhà Bëor'. Từ đó Finrod thề kết nối thâm tình với Barahir và sẵn sàng giúp đỡ khi họ cần đến, ông trao chiếc nhẫn cho Barahir để chứng minh cho những gì mình hứa. Hy sinh trong trận chiến còn có Hador, chúa tể vùng Dor-lómin và con trai ông ta.
Trong các người con của Fëanor mặc dù không ai chết nhưng chỉ Maedhos là còn giữ được lãnh thổ. Himlad cũng tan nát và Celegorm và Curufin bỏ chạy đến Nargothron để nhờ sự che trở của Finrod Felagund.
Khi nhận được tin thất thủ của những đứa con Fëanor và về cái chết của Angrod và Aegnor, Fingolfin tin rằng Noldor đã thua cuộc, một mình ngài đi đến trước cửa thành Angband và thách đấu Morgoth trong cuộc so tài một mất một còn(đánh solo ). Đây cũng là lần cuối cùng Morgoth bước chân qua khỏi cánh cổng ấy. Một mình hắn không sợ bất kỳ Valar nào huống chi một Fingolfin, nhưng bị Fingolfin sĩ nhục, gọi hắn là tên vô lại và bật thầy của dối trá, hắn đã chấp nhận lời thách đấu.
Hắn cố đè nát đức vua Noldor với vũ khí Grond, một chiếc búa khổng lồ của thế giới ma quái, nhưng Fingolfin luôn né tránh được, đồng thời còn làm trọng thương Morgoth đến 7 lần. 7 lần trọng thương là 7 lần hắn kêu la thãm thiết làm chấn động bọn lâu la Angband. Nhưng cuối cùng Fingolfin kiệt sức và chao đão bởi những lỗ thũng mà Grond đã tạo ra. Morgorth dùng chân đạp vào cổ họng Fingolfin, nhưng với sức lực cuối cùng Fingolfin đã chặt đứt bàn chân của hắn. Sau khi Fingolfin chết, Morgoth ra lệnh ném xác ông cho bầy sói đói, nhưng Thorondor chúa tể Đại Bàng đến đúng lúc và mổ vào mặt Morgoth, và tha xác Fingolfin qua muôn trùng ngọn núi để đến thành trì Gondolindin. nơi đó Turgon đã lập mộ bia cho cha. Vết thương của Morgoth không bao giờ lành, từ đó hắn đi khạp khiễng một chân và mang theo vết thẹo trên khuôn mặt suốt đời.
Barahir cố thủ Dorthonion nhưng cả 12 tráng sĩ theo ông điều bị hạ. Những người còn sống sót bao gồm Beren con trai ông, 2 người cháu và 9 người hầu. Họ bị săn lùng như dã thú. Phụ nữ và trẻ em thì theo Elmeldir vợ Barahir đến Brethil.
Hai năm sau cuộc chiến Sudden Flame, Sauron thủ lĩnh tay phải của Morgoth lật đổ Orodeth và phá hủy ngọn tháp canh Minas Tirith và quần đảo quanh nó, sau này chốn ấy gọi là đảo Chó Sói (Tol-in-Gaurhoth) bởi nơi ấy Sauron đã lập nên một tinh binh chó sói hùng mạnh. Oroderth chốn thoát về Narothrond.
Thuộc hạ của Morgoth tự do đi lại trên lãnh thổ Berlerriand, và chúng bắt rất nhiều Người Tiên hoặc lan truyền những lời dối trá mật ngọt để dụ dỗ con người, mặc dù thế rất ít người nghe theo lời hắn.
Haladin trong khi đó canh giữ khu rừng Brethil với sự giúp sức của Beleg Strongbow và Sindar. Sống cùng với Haladin có hai nhân tài là Húrin và Huor, với niềm nhiệt huyết và sức mạnh trai trẻ họ tham gia vào trận chiến và chiến đấu dủng mãnh. Trong một lần tham chiến, dưới làn sương mù mịt họ đi lạc vào Crissaegrim. Thorondor chúa tể Đại Bàng đã đến và mang họ đến vương quốc thần bí Gondolin. Tại nơi ấy Turgon đón tiếp họ nồng hậu và họ đã học hỏi rất nhiều điều từ Tiên . Turgon một lòng muốn giữ họ lại một phần là do luật lệ, nhưng hơn tất cả là do ông rất yêu mến họ. Tuy nhiên Húrin và Huor mong muốn quay về để được chiến đấu bên cạnh mọi người. Bởi họ không biết lối vào Gondolin vì khi được Thorondor mang đến họ đã bị bịt mắt nên không biết chính xác vị trí của Gondolin, cho nên cuối cùng Turgon cũng cho phép họ ra đi trong nỗi buồn vời vợi. Cả hai thề sẽ giữ kín bí mật và không tiết lộ cho một ai về sự hiện hửu của Gondolin. Tuy nhiên sự mất tích của hai người rất được mọi người quan tâm và bàn tán, và tin tức ấy rồi cũng đến tai Morgoth.
Từ tin tức của hai người, Turgon biết được sự tấn công của Angband, nhưng ông không thể đem quân yểm trợ vì biết rằng Gondolin mặc dù cường thịnh nhưng vẫn chưa phải là thời cơ, và hiện tại không phải là đối thủ của Angband. Ông đã bí mật gởi thuộc hạ dùng thuyền đến phương Tây, tìm kiếm sự trợ giúp của Valar, nhưng giờ đây lối về Aman đã bị chắn, không ai trong số họ tìm ra lối vào. Morgoth biết được những tin trên và rất e ngại khi biết Finrod và Turgon còn sống, tuy nhiên hắn không biết họ đang ở đâu và thế lực họ như thế nào.
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của loài Người thế lực của Noldor dần dần hồi phục, họ chiếm lại những vùng đất bị mất. 7 năm sau trận chiến thứ tư, Orcs tiếp tục tấn công Hithlum và giết chết đội phó của chủ nhân vùng Dor-lómin, và rất có thể chúng sẽ tiêu diệt luôn đội quân của Fingon nếu họ không có sự trợ giúp từ những thủy binh từ chiến thuyền của lãnh chúa Círdan. Hurin sau đó trở thành chủ nhân mới của Dor- lómin và là người dẫn đầu gia đình Hador. Chàng kết hôn cùng Morwen.
Bài hát
Sauron hát lên một bài ca ma quỷ
Xuyên thấu, mở tung, dối trá
Bại lộ, không hồi phục và phản bội.
Nhưng bất ngờ Felagund chống trả
Hát vang một bài hát kiên định
Đề kháng, mạnh mẽ trên chiến trường
Giữ lấy bí mật, sức mạnh như toà tháp,
Niềm tin, tự do, và tẩu thoát.
Thay đổi và dịch chuyển hình dạng,
Vượt khỏi tù đày, phá tan rào chắn
Mở toan cửa tù, chặt đắt xiềng xích.
Tấn công, phòng thủ, một tiến, một lùi
Liên tục và ngày càng quyết liệt
Thần thông Sauron càng mạnh mẽ, Felangund càng phản kháng Tận dụng tất cả phép thuật
Và thanh kiếm của Elven
Trong tâm tối họ nghe tiếng chim hót êm ái
Tiếng hót xa xa từ vương quốc Nargothrond
Cảnh vật từ xa bên kia bờ biển
Theo hướng tây, vượt xa thế giới
Những hòn ngọc trên bãi cát Elvenland
Lạnh lẽo bao vây, bóng tối bao trùm
Trên Valinor, dòng máu đỏ đã chảy
Trên bờ biển, nơi Noldor đã chết
Tiếng sói tru, tiếng quạ réo
Băng đá phủ đầy cửa biển
Nỗi u sầu khi bị giam cầm nơi Angband
Sấm chớp liên hồi, lửa đỏ bốc cháy
Và Finrod Felangund thất thủ trước ngai vàng.
"Tạm biệt trái đất ngọt ngào và bầu trời phương bắc
và nơi đây mãi mãi yên lành
và nơi đây với vòng tay âu yếm
dưới mặt trăng, dưới mặt trời,
Lúthien Tinúviel
Xinh đẹp hơn những gì người đời có thể diễn tả Dù thế giới có bị tàn phá
Tất cả chôn vùi vào chốn hư không
Trở về cát bụi, bình minh, trái đất, đại dương Nhưng tình yêu ta dành cho Lúthien là vĩnh cửu."
Trận chiến Muôn Vàn Nước Mắt
Nirnaeth Arnoediad
Chuyện kể rằng sau khi Beren và Lúthien trở về vùng đất phương bắc trong thể xác kẻ phàm trần, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Lúthien trở lại Menegorth để xóa tan mùa đông lạnh lẽo trong lòng cha, đức vua Thingol. Nhưng Mẹ nàng nhìn vào mắt nàng với nỗi u buồn vì bà thấy đựợc trong đôi mắt ấy số phận mà con gái mình đã chọn, không có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn chia cách, và trái tim của một Valarindinặng trĩu trong giờ phút biệt ly.
Beren và Lúthien ra đi tìm vùng đất cho riêng mình, họ vượt muôn ngàn hiểm nguy, không sợ đói khát, vượt qua con sông Gelion đi vào lãnh địa Ossiriand và cư ngụ trên Tol Galen vùng thảo nguyên xanh. Eldar sau đó gọi vùng đất ấy là Dor Firn-i-Guina có nghĩa là vùng đất Người Chết Trở Về. ở nơi ấy đứa con tình yêu của họ chào đời, họ đặt tên cho nó là Dior Aranel, người thừa kế của Thingol. Không người phàm trần nào còn cơ hội nói chuyện với Beren hay không một ai biết họ rời khỏi trần gian như thế nào.
Trong những ngày này, Maedhos, con trai trưởng của Fëanor ưu tư nặng trĩu vì ông không có cách nào tấn công Morgoth. Tuy nhiên câu chuyện về Beren và Lúthien đã lan rộng khắp Beleriand, và ông cho rằng Morgoth không ghê gớm như ông hằng tưởng. Hắn sẽ tiêu diệt họ từng người từng người một nếu họ không đoàn kết. Maedhos bắt đầu cuộc hội nghị, cuộc hội nghị với mục đích tăng cường thế lực cho Eldar, và thế là liên minh các giống loài được thành lập, lấy tên là Union of Maedhros. Tuy nhiên bởi lời thề Fëanor năm xưa, cùng với những việc làm xấu xa đã ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của Maedhros. Kết quả là lực lượng liên minh yếu hơn là ông thầm ước. Gwindor con của Gulin đi lại mong muốn của Orodreth, chàng tham gia vào cuộc chiến với mong ước trả thù cho anh chàng. Chàng mang huy hiệu nhà Fingolfin, và đi dưới ngọn cờ Fingon.
Từ Doriatrh rất ít người đến giúp, một lần nữa cũng bởi lời thề Fëanor, anh em nhà Maedhros đã gởi thông điệp đến đức vua Thingol và nhắc nhỡ ông về lời thề của họ, họ đã từng thề sẽ giết chết bất cứ kẻ nào chiếm đoạt Silmarils dù kẻ đó lài ai. Họ cho ông hai lựa chọn, một là trao trả viên Silmaril hoặc là trở thành kẻ thù của họ. Melian khuyên chồng nên trao trả SIlmaril cho họ, nhưng dưới những lời nói hỗn xược và đe dọa của họ, Thingol vô cùng giận dữ, ông lại nghĩ đến con gái mình và Beren họ phải trả bằng máu và nước mắt để có được Silmaril. Ông lại căm thù hơn khi nghĩ đến những việc làm hèn hạ của Celegorm và Curufin. Mỗi ngày ông say đắm nhìn Silmaril, ông càng mong ước có nó lâu hơn vì trong nó chứa một ma lực mà ông không hề hay biết. Ông đáp lại họ với những lời khinh miệt, Maedhros không nói lời nào nhưng Celegorm và Curufin thì thề sẽ giết Thingol và tiêu diệt người của ông một khi họ thắng trận. Từ đó Thingol củng cố lực lượng, tuy nhiên ông không tham chiến,và cũng không cho ai tham chiến duy chỉ có Mablung and Beleg. Với họ Thongol cho phép ra đi nhưng với một điều kiện là không được phục vụ cho anh em nhà Fëanor, vì thế họ ra đi dưới ngọn cờ nhà Fingolfin.
Maedhros được sự trợ giúp của Naugrim (Người Lùn Râu Dài) từ quân lực cho đến vủ khí. Ông tập hợp tất cả anh em, giống loài, người nhà Bóre, nhà Ulfang. Ông đồng thời cũng đón nhận sự giúp đở của người từ phương Đông. Fingon đã từng cứu sống Maedhros, và họ là bạn thân nhau từ thuở nhỏ, họ cùng nhau bàn bạc kế hoạch tấn công Morgoth tại Hirming.
Trong khu rừng Brethil, nhà Haleth đã trang bị vũ khí sẵn sàng lên đường chiến đấu, Haldir con trai của Halmir giờ đây trở thành thủ lĩnh sau khi ông qua đời. Tin tức về trận chiến sắp nổ ra cuối cùng cũng đến vương quốc thần bí Gondolin, nơi đức vua Turgon đang ẩn thân.
Đội quân liên minh đã đánh bọn Orcs tơi bời và khiến chúng bỏ chạy ra khỏi tất cả các địa phận phía bắc của Beleriand, kể cả Dorthonion giờ đây cũng được tự do. Morgoth thấy được tai họa trước mắt về sự trỗi dậy của Eldar cùng thế lực đồng minh. Hắn bàn bạc cùng thuộc hạ để tìm cách đối phó. Hắn đã gởi đi rất nhiều gián điệp để trà trộn vào kẻ thù.
Maedhros giờ đây đã tập hợp đủ thế lực của Tiên , Người, và Người Lùn. Họ tấn công Angband từ đông sang tây. Kế hoạch của họ là với một đội quân tiên chiến tấn công đến Anfauglith, hy vọng lúc ấy đội quân của Morgoth sẽ ra nghênh chiến, vào thời điểm đó đội quân của Fingon từ những lối đi tắt của Hithlum sẽ đánh úp phía sau. Với kế hoạch đó họ hy vọng sẽ đè bẹp lực lượng của Morgoth. Tín hiệu họ dùng là lửa từ những hỏa đài ở Dorthonion.
Một ngày Trung Hạ, kèn trống của đội quân Eldar chào đón bình minh, phía đông là hùng binh của Fëanor, phía tây thì có hùng binh của Fingon đức vua Noldor. Đoàn quân Fingon tiến vào thung lũng, khu rừng Ered Wethrin, họ cải trang cẩn thận để che mắt kẻ thù. Fingon rất tự tin chiến thắng vì đi chung với ông còn có sự đồng hành của Gwindor đến từ Nargothrond , Húrin và Huor những anh hùng của Dor-lómin, và Haldir của vùng Brethil. Fingon nhìn về Thangorodrim ở nơi ấy mây đen dày đặc, khói đen ngun ngút, ông biết rằng Morgoth đang vô cùng phẩn nộ. Trái tim ông nặng trĩu khi nhìn về phương đông, tìm kiếm trong vô vọng những dấy hiệu từ đoàn quân của Maedhros. Ông không biết rằng Maedhros giờ đây đang bị cản trở bởi âm mưu của Uldor ( con út của Ulfang). Hắn tạo ra những tín hiệu giả về cuộc tấn công từ Angband.
Trong giây phút ấy, những tiếng la hét từ đâu vọng lại, vượt qua những ngọn gió Nam, từ thung lũng lan qua thung lũng, và Người và Người Tiên bổng trở nên hoan hỉ. Bởi những âm thanh kia là do hùng binh của Turgon từ kinh thành bí mật Godonlin với hơn 10 nghìn hùng binh đang ầm âm tiến tới, và đến với họ là cả một rừng gươm, giáo. Khi Fingon nghe được tiếng trống từ hùng binh Turgon, em trai ông, trái tim ông trở nên vui sướng, nỗi vui sướng vì gặp lại em trai trong giờ khắc sinh tử. Họ thốt lên "Utúlie'n aurë! Aiya Eldalië ar Atanatári, utúlie'n aurë!", bình minh đã đến!. Hãy nhìn nào, các anh em Eldar cùng những người cha của loài Người vì Bình Minh đã đến! và những người nghe thấy họ đáp lại "Auta i lómë!", bóng tối đã qua! bóng tối đã qua!
Giờ đây Morgoth đã biết rất nhiều về những gì họ làm, nắm rõ trong tay kế hoạch của họ. trong giờ phút này hắn tin tưởng vào bọn thuôc hạ có thể giử chân Maedhros và cản trở sự tập hợp của kẻ thù, hắn đã đưa ra một đôi quân dường như hùng mạnh (thật ra chỉ một phần trong thế lực của hắn) đến Hithlum. Và chúng mặc quần áo trong màu nâu tối, che ánh sáng từ vũ khí. Do đó chúng đã đi khá xa vượt qua bãi cát Anfauglith trước khi chúng bị phát hiện
Trái tim của người Noldor như đang bị thêu đốt vì căm thù, họ muốn tấn công kẻ thù ngay trên vùng đất trống, nhưng Húrin đã ngăn cản và nhắc họ hãy cánh giác sự xảo trá của Morthoth, kẻ mà thế lực lúc nào cũng lớn mạnh hơn họ tưởng, và âm mưu của hắn không một ai lường trước.
Măc dù chưa có động tĩnh nào của kẻ thù, nhưng họ không còn kiên nhẫn để đợi chờ, Húrin một lần nữa khuyên họ không nên bồng bột mà hãy đợi thời cơ, hãy để bọn Orcs tấn công trước từ phía trên đỉnh đồi. Nhưng vào lúc ấy tên thủ lĩnh của đội quân Morthothh được lệnh phải rút quân bằng mọi cách có thể.
Từ tiền đồn, đội quân Fingon có thể nhìn thấy những cặp mắt của kẻ thù nhưng lại không thấy động tĩnh nào của bọn chúng. Tên thủ lĩnh của đội quân Morgoth đã cử bọn sứ giả đến, bọn chúng mang theo một món quà để thương lượng. Và món quà đó là Gelmir con trai của Giilin người từng là chủ nhân của Nargothron. Chúng bịt mắt ông lại, chúng cười nhạo "bọn ta còn nhiều tù binh như thế, nhưng muốn cứu chúng các ngươi phải nhanh lên " sau đó chúng chặt tay, chặt chân, cuối đầu là thủ cấp của Gelmir. Hoàn cảnh trớ trêu vô tình Gwindor em trai của Gelmir đã chứng kiến cảnh trên, lửa thù bừng cháy không còn bình tỉnh ông nhảy lên lưng ngựa cùng với nhiều kỵ sĩ đuổi theo truy sát bọn sứ giả. Dưới tình hình đó tất cả quân Nodlor đốt lửa, và Fingon và hùng binh tiến lên ngọn đồi tấn công kẻ thù như bảo táp. Những tia sáng phát ra từ những thanh gươm như những ngọn lửa trên cánh đồng lau sậy. Sự tấn công dồn đạp của họ dường như phá vỡ kế hoạch của Morgoth. Đội quân Fingon tiến đến Anfauglith và phá tan cửa thành Angband. Đội quân tiền phong gồm Gwindor và Người Tiên vượt qua cổng thành tiến tên những bậc thang, nhưng không ngờ họ lại sụp bẩy và kẹt lại nơi ấy, tất cả đều bị giết duy chỉ Gwindor chúng bắt sống. Fingol không thể đến giúp kịp thời vì Morgoth xảo nguyệt đã che giấu nhiều đội quân hùng hậu phía sau những cánh cửa bí mật và chờ đợi âm thầm. Giờ đây thời cơ đã đến bọn chúng tấn công như vũ bảo.
Ở khu đất trống của Anfauglith, vào ngày thứ tư của trận chiến, đó là ngày bắt đầu của Nirnaeth Arnoediad, hay còn gọi là Ngày Vô Vàn Nước Mắt, bởi không một bài hát, hay câu chuyện nào có thể diễn tả thảm cảnh hôm ấy.
Fingon rút quân về phía bãi cát, Haldir thủ lĩnh người Haladin đã hy sinh, cùng với ông là vô số sinh mạng của những người đến từ Brethil, và họ sẽ không bao giờ có cơ hội trở về khu rừng khi xưa.
Ngày thứ năm, họ vẩn còn khá xa Ered Wethrinm, bọn Orcs bao vây Hithum, bình minh ló dạng niềm hy vọng đã đến khi tiếng còi của Turgon một lần nữa vang lên. Đội quân Turgon đóng quân ở hướng nam để chắn giử Giao Lộ Sirion. Turgon đã ra lệnh không được tấn công vội, và giờ đây thời cơ đả đến, ông nhanh chóng đến trợ giúp anh trai. Họ tấn công bọn Orcs và hai anh em nhà Fingoflin đã sát cánh bên nhau, Turgon cũng gặp lại Húrin đang chiến đấu cùng Fingon. Trong khắc thứ ba của bình minh, những tiếng khèn của Maedhros vang dội và họ tấn công từ hướng đông, và dường như liên quân sắp thắng trận bởi tất cả mọi người một dạ trung hành trong khi bọn Orcs thì đang yếu thế, nhiều tên trong bọn chúng đã bỏ chạy tán loạn. Dù liên quân chỉ đưa ra tiền quân, Morgoth đã đưa ra đội quân cuối cùng của hắn từ Angband. Một đội quân quyết định thắng thua của cuộc chiến. Đội quân đó gồm chó Sói, Wolfriders, Balrogs và Rồng. Glaurung chúa tể loài rồng đã làm khiếp vía quân Eves và Người. Nhưng không phải chó sói, hay Balrog, hy rồng làm cho Morgoth chiến thắng mà chính là con người yếu ớt đã làm thay đổi cục diện trận chiến, bởi trong giờ phút ấy âm mưu của Ulfang bắt đầu phơi bài. Rất ngiều người phưong Đông đã bỏ chạy bởi họ đã lớn lên trong những lời dối trá và dụ dỗ của Morgoth, Nhà Ulfang không bỏ chạy mặc khác chúng liên minh với quân Morgoth và đánh lén đội quân liên minh. Đoàn quân Maedhos giờ bị tấn công cả 3 hướng và bị đánh tan tành. Vâng như định mệnh, mặc dù họ bị thương nhưng không có người con nào của Fëanor bị chết. những người còn lại của Noldor và Naugrom (người lùn) cùng nhau tìm lối thoát chạy xa về Mount Dolmed ở phía đông.
Lực lượng oai hùng chịu đựng đến giây phút cuối cùng là đội quân của người lùn râu dài Belegost. Người Lùn có sức chịu đựng hơn cả loài Người Tiên hay con Người, và họ có thói quen là đeo những mặc nạ ghê tởm khi chiến đấu. Họ đã chiến đấu chống lại loài rồng, tên chúa tể rồng Glaurung làm rung sợ cả người và Người Tiên nhưng với người lùn thì nó lại đang bị bao vây. Chiếc áo giáp của nó cũng không đủ sức chịu đừng những đòn tấn công dủng mãnh từ những chiếc búa của người lùn. Trong cơn thịnh nộ, Glaurung quay sang tấn công Azahael, vị vua của người lùn. Khi nó trườn đến, với sực lực còn lại Azahael đưa ra một đoàn chí mạng vào Glaurung, ông đã đâm một nhác vào bụng nó, làm nó bị thương trầm trọng và phải bỏ chạy, những tên thuộc hạ của Morgorth cũng kinh hồn phách bỏ chạy theo nó. Những người lùn mang xác vua Azahael ra đi trong những bước chân nặng nền và ca lên bài ca bi hùng.
Trong trận chiến phía tây, Fingon và Turgon bị kẻ thù tấn công hàng hàng, lớp lớp. kẻ thù mạnh hơn nhiều so với những gì họ còn sót lại. Gothmog, chúa tể của loài Balrogs, tướng sói của Angbang đã đến, hắn bao vậy Fingon, và dồn Turgon và Húrin về phía vùng đầm lầy Serech. Fingon giờ còn lại một mình vì mọi người bên cạnh ông đều đã chết. Ông chiến đấu oanh liệt với Gothmog cho đến khi một tên Balrogs khác tấn công từ sau, hắn dùng cây roi lửa tấn công Fingon dồn dập. Gothmog chém Fingol với chiếc búa đen và đó là cái chết của đức vua Noldor.
Trận chiến đã bại, nhưng Hurin và những người còn sót lại của nhà Haldor vẩn một lòng chiến đấu cùng với Turgon của Gondolin, và đội quân của Morgoth vẫn không thể thắng tại Giao Lộ Sirion. Húrin nói với Turgon rằng "xin ngày hãy đi đi, ngày còn sống là còn hy vọng cho Eldar, ngày nào còn vương quốc Gondolin là trái tim Morgoth hãy còn sợ hãi", nhưng Turgon trả lời "bí mật của Gondolin không còn che dấu được lâu, môt khi bị phát hiện thì đó sẽ là họa diệt vong". Húrin đáp " vâng, nhưng nếu nó có thể trụ vửng thêm một thời gian, từ gia đình ngài sẽ có tia hy vọng mới cho loài Người và Người Tiên . Đây là những lời tôi phải nói với ngài trước khi chết, dù chúng ta chia tay nhau ở đây mãi mãi, và tôi không còn cở hội nhìn ngấm những dãy tuờng trắng hùng vĩ nơi chốn kinh thành Gondolin, nhưng cho ngài và cho tôi, một ngôi sao mới sẽ bắt đầu chiếu sáng, Xin tạm biêt! Và Maeglin, cháu trai của Turgon đã nghe được những lời trên, và hắn không bao giờ quên được những lời nói đó.
Turgon thảo luận cùng những người còn lại của Gondolin và Fingon để rút quân, Hai vị tướng Ecthelion và Glorfindel chặn hai bên hông trái và phải để không một kẻ thù nào có thể vượt qua. Những người theo Húrin and Huor tình nguyện làm hậu quân vì trong tim họ không bao giờ muốn rời xa mãnh đất Northland, họ thà chết chứ không rời bỏ nó.
Sự phản bội của Uldor bị người đời nguyền rủa. những vị anh hùng cùng với những câu chuyện của họ sẽ lưu danh sử sách và sẽ mãi mãi được ca tụng cho đến ngàn sau. Và thế là đoàn quân Turgon đã thoát về phía nam với sự giúp đỡ của Húrin và Huor, ông vượt xuống Sirion và tẩu thoát. Họ biến mất vào những dãy núi và trốn tránh cặp mắt của Morgoth. Những người còn lại của nhà Hador sát cánh bên nhau chiến đấu sinh tử cho đến khi họ đến gần vùng đầm lầy Serech, và con suối Rivil trước mặt họ, đội quân Angband dồn dập tấn cộng, chém giết. Con suối dường như có thêm chiếc cầu làm bằng xác chết của nhà Hador.
Vào ngày thứ sáu của trận chiến, những chiếc bóng tại Ed Wethrin càng đen tối, Huor bị tên bắn thủng vào mắt, xác những người Hador bị giết chết trên cồn cát. bọn Orc bêu thủ cấp họ và đóng cọc như những ụ vàng trong hoàng hôn.
Tất cả bị hạ, nhưng Hurin vẫn một mình vẫn chiến đấu dủng mãnh. Hai tay chàng nắm chặt hai chiếc rùi và chém kẻ thù liên tục, chiếc rìu nhuộm đầy máu đen của kẻ thù, một lần chàng chém là một lần chàng thốt lên 'Aurë entuluva!, bình minh sẽ đến! Nhưng cuối cùng cũng bị bắt sống, và đem đến Angband dưới mệnh lệnh của Morgoth. Và thế là kết thúc trận chiến Nirnaeth Arnoediad.
Morgoth đã đại thắng, và kế hoạch của hắn cũng đã đạt được, và những kẻ đã giết đồng loại của mình, phản bội Eldar làm cho mối quan hệ giửa Người và Tiên trở nên xấu hơn, duy chỉ có 3 gia đình Edain là ngoại lệ. Lãnh địa của Fingon không còn nữa, những người con của Fëanor thì trôi dạt như những chiếc lá dưới cơn gió lớn, tay họ đã rả rời, chân họ đã run, họ sống trong khu rừng hoang dã dưới chân núi Ered Lindon, sống cùng loài Người Tiên xanh của Osriand. Họ đã mất đi uy quyền của những ngày huy hoàng.
Trong khu rừng Brethil, một vài người vẩn còn sống nơi đó trong sự bảo vệ của rừng, và Hardor con trai của Haldir trở thành thủ lĩnh củah họ
Còn với những kẻ phản bội đồng loại, Nhà Ulfang, Morgoth đã không ban cho họ vùng đất giàu có của Bereliand như họ mong muốn, hắn đã ép họ sống lại ở Hithunm và cắm họ rời khỏi chốn đó, và đó là món quà mà hắn tặng cho những kẻ đã phản bộ đồng loại.
Những người còn lại của Eldar ở vùng Hithlum bị đưa vào những hầm mỏ, và phục dịch nới ấy, một vài người đã tìm cách trốn thoát vào rừng xâu.
Bọn Orcs và Sói đi lại tự do trên tất cả lãnh phần phía bắc, và tiến xâu vào hướng nam của Bereliand, vượt xa đến tận Natarthen và biên giới Osirian. Không nơi đâu là an toàn, trên cánh đồng hay tận chốn rừng xâu.
Thủ phủ Dorithan của Thingol tuy nhiên vẫn bình yên, Morgoth không chú ý đến nó một phần là hắn không biết về sự tồn tại của nó nó, hay hắn chưa đến thời điểm cực độ của sự tàn độc.
Giờ Morgoth hướng suy nghĩ về nơi Turgon cư ngụ, vì Turgon đã tẩu thoát, trong tất cả kẻ thù thì người mà hắn muốn tiêu diệt hơn bao giờ hết là Turgon. Turgon của nhà Fingolfin giờ đây là người duy nhất có đủ uy quyền để kế thừa ngai vàng của Noldor. Morgoth lo sợ và căm thù gia đình Fingolfin, bởi vì họ có mối thâm tình với vị thân nước Ulmo kẻ thù không đội trời chung với Morgoth, và cũng bởi vì vết thương mà Fingolfin đã ban cho hắn. Hơn tất cả, Morgoth e dè Turgon vì trong đôi mắt Turgon hắn nhìn thấy ánh sáng của Valar.
Nói về chuyện Hurin bị bắt sống, chàng bị giải đến trước mặt Morgoth vì hắn biết rằng chàng có mối thâm tình với Turgon và lối vào bí mật vương quốc Gindolin, nhưng Hurin đã không những không khai một lời mà còn chế giễu hắn. Vô cùng căm tức, Morgoth trói chặt hai tay Hurin trên một chiếc ghế đá và đặt nó trên một đỉnh núi cao Thangooim. Bằng ma lực hắn đưa ra lời nguyền ác độc, hắn nguyền rủa chàng, gia đình, con cháu chàng đời đời sống trong đau khổ. Hắn thốt lên những lời lẽ ác đôc "ngươi hãy ngồi đây mà nhìn về những vùng đất đen tối nơi những kẻ mà ngươi yêu thương, những kẻ dám chống đối lại ta, chọc giận và xem thường sức mạnh của ta, bỡi ta chúa tể hắc ám nắm giử trong tay vận mệnh của Arda. Ta sẽ cho chúng sống vĩnh viễn trong sự đau khổ". Và chuyên kể rằng Hurin không một lời van xin tha mạng cho chàng hay cho gia đình chàng.
Nhận mệnh lệnh của Morgoth, bọn Orcs và thuộc hạ đã gom xác những người chết trong trận chiến, chúng chất xác họ giửa khu đất trống Arnaugoth, xác chết chất cao như núi, từ xa có thể nhìn. Haudh-en-Ndengin người Người Tiên đặt tên ngọn đồi đó, ngọn đồi Chết, hay Haudh-en-Nirnaeth, ngọn đồi Nước Mắt.

05. NHỮNG ĐỨA CON CỦA HURÍN
Hurin lúc đó là chủ nhân của vùng đất Dor-lomir, vợ ông tên Morwen - con của Baragund, họ có một người con trai tên Túrin.
Túrin sinh ra đúng vào năm Beren lần đầu gặp Lúthien trong khu rừng Neldoreth (Chuyện tình Beren và Luthien) = aka trước thời gian Melkor rơi vào giấc ngủ vĩnh cửu 72 năm. Giờ đây sau trận chiến Nirnaeth Arnoe-diad, Morwen vẫn sinh sống tại Dor-lómin, lúc ấy Túrin được 8 tuổi, và bà đang mang thai thêm một đứa con trước khi Húrin ra chiến trận. Những ngày này là những ngày đau khổ bởi tội ác lan tràn khắp nơi, những kẻ phương Đông đến Hithlum, bọn chúng khinh thường những người Hador, chiếm đoạt nhà cửa, tài sản của họ, bắt con họ làm nô lệ. Nhưng với vẻ đẹp lộng lẫy cùng uy quyền của nữ chủ nhân vùng Dor-lómin, chúng không dám động đến bà hay gia đình bà. Chúng truyền miệng với nhau rằng bà là người đàn bà nguy hiểm, kẻ đã học được nhiều phép tuật từ người Tiên .
Giờ đây bà rất nghèo đói, không ai dám trợ giúp, nhưng có một người phụ nữ tốt bụng tên gọi Aerin đã âm thầm bí mật giúp đỡ, chồng của Aerin là một người phương Đông. Morwen lo sợ một ngày nào đó con trai bà sẽ bị bắt đi làm nô lệ, nên quyết định đưa Túrin đến một nơi an toàn, bà đã van xin đức vua Thingol giúp đỡ con bà bởi Hurin vốn là bạn thân với Beren.
Vào mùa thu năm ấy Morwen đưa Túrin vượt qua những ngọn đồi cùng với 2 người nô bộc già nua, trao tính mạng con trai cho họ nhờ họ tìm đường đến vương quốc Doriath tìm gặp đức vua Thingol.
Cũng trong năm ấy Morwen hạ sinh một người con gái đặt tên là Nienor. Túrin cùng 2 người đồng hành vượt qua mọi hiểm nguy và cuối cùng đến được biên giới Doriath. Ở đó họ đựợc cung thủ Beleg tìm gặp và mang đến diện kiến đức vua Thingol. Thingol chào đón Túrin và nhận chàng làm con nuôi để tưởng nhớ đến Hurin người mà ông vô cùng quý mến. Ông đã cử nhiều người đến Dor-lómin để tìm gặp Morwen và khuyên hai mẹ con bà đến sống tại Doriath, nhưng bà cương quyết không muốn rời khỏi căn nhà nơi mà bà và chồng sống hạnh phúc bên nhau, và trong thâm tâm bà vẫn tin chồng bà còn sống và một ngày nào đó sẽ trở lại. Trước khi họ ra đi, bà có gửi cho con trai một gia bảo của gia đình Hador, báu vật Dragon-helm (Mũ giáp Rồng).
Chín năm Túrin sống trong cung điện của Thingol, nỗi buồn dường như vơi đi phần nào. Những năm sau đó Thingol có cử nhiều người đến thăm dò tin tức của hai mẹ con Morwen nhưng những người ra đi không một ai quay về, điều đó làm Túrin lo lắng không yên, chàng lo sợ tai họa đã ập đến gia đình chàng.
Chàng tìm đến gặp đức vua và xin ngài ban cho trường kiếm, đầu đội Dragon-helm tiến quân ra phương bắc, và từ đó chàng trở thành người bạn đồng hành thân thiết với cung thủ Beleg Cúthalion.
3 năm trôi qua, Túrin trở về Menegroth từ trận chiến, nhưng chàng trở về trong hình hài hoang dại cũng vì nó.
Ở Doriath có một người tên Searos, hắn rất ganh ghét Túrin vì chàng được đức vua nhận làm con nuôi và hết mực thương yêu. Ngồi đối diện với chàng hắn thốt lên những lời lẽ xúc phạm "nếu đàn ông của Hithlum hoang dại đến thế, không biết phụ nữ chốn ấy có như thế không, họ có mình trần như nhộng chạy lang thang như bầy nai vàng không nhỉ?" Túrin nỗi giận, chàng liền lấy bình rượu mém vào người Saeros làm cho hắn bị thương nặng.
Vào ngày hôm sau, Saeros chặn lối Túrin khi chàng chuẩn bị lên đường, nhưng Túrin đã tóm lấy hắn và buộc hắn không một mãnh vãi che thân, bị chàng săn giết như dã thú. Saeror chạy thoát thân nhưng hắn lại té xuống vực chết. Những người còn lại chứng kiến cảnh trên và Mablung là một trong số đó, ông khuyên Túrin trở về xin vua Thingol tha tội, nhưng Túrin giờ đã trở thành tội phạm và chàng rất sợ bị giam cầm nên từ chối lời yêu cầu trên và trốn đi.
* Đại ý: Vợ của Hurin tên Morwen và họ có 1 người con trai tên Turin. Thời điểm ấy ở Dor-lomir khá loạn lạc, người phía đông sang đánh phá, chúng khinh thường người Hador. May mắn là chúng không dám động đến gia đình bà, nữ chủ nhân vùng Dor-lomir. Tuy vậy bà vẫn lo con mình sau này sẽ bị làm nô lệ cho bọn chúng nên bà muốn gửi Turin sang bên vua Thingol của Doriath.
Thingol nhận Turin làm con nuôi và rất yêu quý cậu. Cũng trong lúc ấy Morwen sinh thêm đứa con gái tên Nieor, tuy nhiên 2 mẹ con vẫn ở lại Dor-lomir, bà muốn ở lại vì tin rằng Hurin vẫn còn sống
Tại Doriath, có một kẻ tên Searos, hắn ganh tị với Turin trước sự yêu quý của Thingol, hắn luôn dùng lời lẽ lăng mạ người Hador trước mặt Turin. Trong một lần chuẩn bị lên đường, Turin bị Searos chặn đường nhưng Turin đã đuổi đánh, khiến hắn không còn mảnh vải che thân nhảy xuống vực chết.
Có người đã thấy được cảnh ấy và khuyên Turin nên về thú tội với Thingol nhưng giờ cậu đã trở thành tội phạm nên rất sợ hãi và quyết định trốn chạy...
Turin trốn vào khu rừng hoang dã ở phía tây Sirion. ở đó chàng gia nhập vào một băng đảng, băng đảng của những kẻ không nhà, những tên liều lĩnh, và đó là sự bắt đầu của một băng cướp lừng danh. Họ chặn lối trấn lột tất cả những người đi đường bất kể kẻ đó là ai, Người, Người Tiên hay kể cả Orcs!
Những chuyện trên cuối cùng cũng đến tai vua Thingol, ông đã chấp nhận tha thứ cho Túrin và tự trách mình đã không chăm sóc chàng chu đáo. Vào lúc ấy, Beleg đã trở về từ trận chiến, chàng vội vã tìm kiếm Túrin, đức vua Thingol nói với Beleg:" Ta vô cùng đau buồn, Beleg ạ. Bởi ta đã nhận Túrin làm con nuôi, và nơi đây sẽ là nhà của nó trừ khi Hurin bên kia thế giới đòi lại con trai hắn. Ta không muốn thấy cảnh Túrin phải sống cuộc đời hoang dại, không chốn nương thân, ta sẽ vô cùng vui mừng nếu ngươi có thể mang nó về đây bởi vì ta rất thương yêu nó".
Beleg trả lời: "thần sẽ tìm Túrin cho đến khi nào tìm được nó, thần sẽ mang nó về Menegorth bằng hết khả năng của thần, bởi thần cũng vô cùng quý mến Túrin". Thế là Beleg lên đường tìm kiếm tung tích của Túrin. Giờ đây Túrin trở thành thủ lĩnh trong băng cuớp và lấy biệt danh là Neithan. Một năm trôi qua sau khi Túrin rời bỏ Doriath, cuối cùng vào một buổi tối nọ Beleg bị lạc vào lãnh địa của họ. Thuộc hạ của Túrin đã bắt sống chàng, chúng đối xử với chàng rất tàn bạo, bởi họ cho rằng chàng là gián điệp của vua Thingol đến dọ thám. Nhưng Túrin đã về kịp lúc và cởi trói cho Beleg. Họ hàn huyên tâm sự về tình bạn khi xưa, về những cuộc chiến mà họ cùng nhau chiến đấu chống lại Angband. Beleg khuyên Túrin quay về và bảo rằng đức vua Thingol đã tha tội và rất mong nhớ chàng, nhưng Túrin cương quyết không quay về. Trước khi Beleg quay về, Túrin bảo rằng "Beleg, sau này nếu ngươi muốn tìm ta hãy đến đỉnh Amon Rûdh kia! Còn giờ đây xin tạm biệt".
Beleg trở về vương quốc Nghìn Hang Động, diện kiến đức vua Thingol và Melian và kể cho họ nghe mọi chuyện. Thingol thở dài và bảo" Túrin hắn muốn ta phải làm gì nữa đây."
"Xin ngài cho phép hạ thần ra đi thêm một lần nữa" Beleg tâu, "hạ thần sẽ bảo vệ cho Túrin, thần không muốn nhìn thấy một nhân tài phải vùi lấp đời mình trong chốn rừng sâu."
Thingol chấp thuận lời thỉnh cầu của Beleg: "Beleg Cúthalion! Ta không biết phải đền ơn ngươi bằng cách nào vì những việc ngươi đã làm. Ngươi có thỉnh cầu gì cứ việc nói ta sẽ ban cho". Beleg đáp,"thần chỉ xin một thanh kiếm quý. Bọn Orcs giờ đang trở nên hùng mạnh, với cung tên này thần không phải là đối thủ của chúng".
Beleg được ban tặng thanh kiếm Anglachel, một thanh kiếm rất quý, nó có tên đó bởi nó được làm từ một thanh sắt từ thiên đường rơi xuống. Thanh kiếm này chém sắt như chém bùn. Nó được rèn bởi Eöl, một Tiên Đen kẻ đã lấy Aredhel làm vợ. Nhưng Melian nhìn vào thanh kiếm và bà lo sợ, vì bà thấy nó vẫn còn tà khí từ trái tim đen tối của kẻ đã làm ra nó, nó sẽ phản bội bất cứ kẻ nào sử dụng đến.
"Thần sẽ thận trọng để nó trong vỏ khi không sử dụng", Beleg đáp.
"Một món qùa khác ta tặng cho ngươi Cúthalion, Melian nói. "Nó sẽ giúp ngươi đến được nơi hoang dã mà không lo sợ đói khát, ta ban tặng cho ngươi Lembas, bánh mì của Tiên được gói trong những chiếc lá bạc do chính tay ta làm".
Ở thung lũng Doriath, Túrin cùng bọn lâu la truy sát 3 người Dwarf, một người bị bỏ lại phía sau và bị bắt, 2 người còn lại bị họ bắn 2 mủi tên khi tìm đường tẩu thoát. Người mà họ bắt có tên là Mîm một người Dwarf. Hắn van họ tha cho mạng sống, đổi lại hắn sẽ đưa họ đến một hang động bí mật nơi không một ai tìm được nếu không được hắn chỉ lối.
Túrin tha mạng cho hắn và bảo "hang động đó nơi đâu?".
Mîm đáp "trên một ngọn đồi, Amon Ruth là tên ngọn đồi đó." Túrin nói "ngươi hãy dẫn bọn ta đến đó."
Họ theo chân Mîm đến Amon Ruth, và khi đến gần cửa hang Mîm bảo "xin mời vào Bar-en-Danwedh, và đây là nhà của ta".
Vào lúc ấy có một người khác mang theo ngọn đèn tiến lại gần Mîm, họ thì thầm với nhau và đi vào nơi tối trong hang động, nhưng Túrin nhanh chân theo sau họ, khi tiến đến gần chàng thấy Mîm đang quỳ bên một tảng đá và than khóc, chàng hỏi "Có việc gì xảy ra, có cần ta trợ giúp?". Mîm nhìn vào mặt chàng và đáp "Ngươi không cần phải giúp, vì đấy là Khîm, con trai ta kẻ đã bị bọn ngươi dùng tên bắn chết, Ibun con trai ta đã bảo thế'.
Túrin cảm thấy hối hận, chàng bảo "Alas! ta không mong cớ sự lại xảy ra như thế này, nếu sau này ta trở nên giàu có, ta sẽ tặng vàng cho cha con ngươi để có thể vơi đi nỗi buồn đau vì ta vô cùng ân hận!"
Mîm đứng lên, nhìn Túrin rất lâu và bảo "ta đã nghe ngươi, ngươi nói chuyện như một vị vua của những ngày xa xưa, với đó ta vô cùng quý mến. Trái tim ta giờ đã giá lạnh, và căn nhà này bọn ngươi có thể ở lại, đó là món quà mà bọn ngươi đã tha mạng cho ta."
Kể từ đó băng cướp Túrin sống trong căn nhà của Mîm, Túrin ngồi bên lắng nghe Mîm kể về câu chuyện của đời hắn. Mîm thuộc một nhóm người Dwarf bị lưu đày trong những thời xa xưa trước khi có sự hiện diện của chúa tể hắc ám Morgoth trên chốn Trung Địa. Họ không có năng khiếu về điêu khắc hay luyện kim, họ sống cuộc đời hoang dã và bị người Tiên săn lùng thảm sát. Họ còn được gọi là Noegyth hay Petty- Dwarves theo ngôn ngữ của Sindarin. Họ không thương yêu một ai trừ bản thân họ, họ sợ hãi và căm thù bọn Orcs, nhưng họ cũng căm thù Tiên không kém bởi họ cho rằng Tiên đã chiếm đoạt vùng đất mà họ đang sinh sống. Giờ đây giống loài của họ chết dần chết mòn, chỉ còn sót lại Mîm và 2 người con trai của hắn.
Năm ấy vào giữa Đông, tuyết rơi dày đặc, Amon Rûdh mọi nơi bị tuyết che phủ, mùa đông trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Nhiều người ngã bệnh trong cơn đói rét. Vào một ngày chạng vạng mùa đông bỗng xuất hiện một người đàn ông, toàn thân phủ đầy tuyết trắng, có lẽ hắn vừa trải qua một cơn bão tuyết. Hắn tiến gần bên đống lửa và không nói một lời khiến mọi người trở nên sợi hãi, người đàn ông ấy bỗng phát cười, cởi bỏ mũ choàng và bên dưới tấm áo khoác là một gói hành lý. Và dưới ánh sáng lập loè của ánh lửa, Túrin một lần nữa được nhìn vào khuôn mặt của Beleg Cúthalion. Họ vô cùng mừng rỡ khi gặp lại nhau. Beleg mang cho Túrin bánh mì lembas và chiếc mũ Dragon- helm, nghĩ rằng với báu vật gia truyền có thể thay đổi cách suy nghĩ chàng, nhưng Túrin vẫn không muốn trở về Doriath. Những người ngã bệnh được Beleg chữa lành, những kẻ đói khát được chàng ban cho lembas, từ đó chàng được mọi người quý mến. Nhưng dưới sự hiện diện của một tên Tiên trong chính ngôi nhà của mình, Mîm vô cùng căm phẫn, hắn thì thầm to nhỏ cùng con trai trong bóng tối.
*Đại ý: Thingol sau khi biết sự thật vẫn tha lỗi cho Turin và nhờ Beleg tìm Turin về. Turin giờ đây đứng đầu một băng cướp và chàng không muốn trở về cho dù Beleg đã cố gắng thuyết phục.
Một lần nọ, Turin và băng cướp bắt được Mim - một người Dwarf. Hắn van xin tha mạng và hứa sẽ dẫn nhóm về một hang động bí mật. Turin đi theo về nhà hắn, Mim cảm động trước sự oai nghiêm của Turin và từ đó băng đảng sống tại nhà của Mim. Vào mùa đông ấy, Beleg gặp Turin tại nhà Mim lần nữa để thuyết phục nhưng chàng vẫn ko muốn trở về. Trong khi đó Mim lại rất ghét sự có mặt của Beleg bởi ông rất ghét người Tiên .
Giờ đây Angband một lần nữa đưa binh đi chinh phạt, chúng tấn công vào Beleriand. Qua đèo Anach, chiếm lấy Dimbar. Túrin một lần nữa đội mũ rồng, và chuyện kể rằng Mũ Rồng cùng Cung Tên đã chiếm lại Dimbar, làm khơi lại niềm hy vọng cho mọi người. Những người không ai lãnh đạo giờ quy thuận dưới trướng của 2 vị thủ lĩnh vùng Dor-Cúarthol, vùng đất của Mũ Rồng và Cung Tên, tên tuổi của họ từ đó lừng danh thiên hạ.
Túrin lấy tên mới là Gorthol. Ở tận Menegroth hay sâu thẳm trong những hang động Nargothrond, hay trong chốn vương quốc thần bí Gondolin, cái tên và những việc làm của Hai Vị Thủ Lĩnh đều được biết đến. Tại chốn Angband, Morgoth đang để ý đến họ.
Morgorth cười một cách ác độc, vì giờ đây kẻ đang đội Mũ Rồng kia không ai khác hơn là con trai của Hurin kẻ mà hắn đang giam giữ, và đã từ lâu tại Amon Rûdh hắn đã cho thuộc hạ do thám.
Vào năm ấy Mîm và con trai hắn Ibun đi đốn củi nhưng không may họ bị bọn Orcs bắt, và lần thứ hai để đổi lấy mạng sống của mình hắn đã bán đứng Túrin và bí mật dẫn bọn Orcs đến Amon Rûdh. Bọn Orcs tấn công đột ngột vào đêm tối, nhiều người đã bị giết khi họ còn say ngủ, số còn lại chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, nhưng Túrin đã bị bắt sống và mang về Angband.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Mîm rón rén bước ra từ trong bóng tối, và mặt trời đã chiếu rọi qua những đám sương mù trên Sirion, nơi hắn đứng cạnh những xác chết ngổn ngang trên đỉnh đồi. Nhưng hắn biết có một người còn sống, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Beleg. Cơn căm thù chất chứa bấy lâu nay, hắn dùng thanh kiếm Anglachel định đâm chàng, nhưng Beleg đã nhanh tay đoạt thanh kiếm và tấn công lại, trong nỗi kinh hoàng Mîm nhanh chóng tẩu thoát. Beleg quát "mối thù này, người nhà Hador sẽ tìm đến ngươi thanh toán!"
Beleg vẫn không tìm được xác của Túrin, từ đó chàng biết con trai của Húrin còn sống và bị đưa đến Angband. Còn chút hy vọng, Beleg theo dấu chân của bọn Orcs, chàng vượt qua Brithiach, tiến vào Dimbar và đến đèo Anach. Và giờ đây chàng không còn cách xa bọn chúng là mấy bởi chàng ngày đêm đi không ngừng nghĩ.
Nhưng khi chàng vượt qua đêm tối đến gần vùng đất ma quỷ, chàng phát hiện một người đàn ông đang ngủ dưới một gốc cây, Beleg đến gần và nhận ra đó là một người Tiên . Chàng nói chuyện với ông ta, cho ông ta bánh mì lembas, hỏi định mệnh gì đã khiến ông đặt chân đến vùng đất ma quỷ này. Ông tự xưng là Gwindor, con trai Guilin. Buồn bã khi Beleg nhìn đến người đàn ông kia vốn một thời oai hung giờ đây trong hình hài sợ hãi. Trong trận chiến Nirnaeth Arnoediad, Gwindor chúa tể vùng Nargothron can đảm hơn người cùng đội tiền quân tiến vào cổng thành Angband, ở nơi đó ông bị bắt sống. Gwindor không bị giết mà bị bắt làm nô lệ trong hầm mỏ phương bắc, sau nhiều năm Gwindor may mắn trốn thoát. Gwindor nói có thấy một đám Orcs vượt về hướng bắc, đi với chúng còn có lũ sói. Chúng giải theo một người đàn ông, hai tay bị trói chặt. "Một người đàn ông rất cao" Gwindor nói "cao gần như những người sống trên đỉnh đồi sương mù của Hithlum.'
Beleg kể cho ông nghe vì việc gì mà chàng phải vấn thân vào Taur-nu-Fuin, Gwindor khuyên Beleg nên từ bỏ ý định điên rồ trên nếu không muốn cùng chung số phận với Túrin. Nhưng Beleg không muốn rời bỏ Túrin và cương quyết giải cứu chàng. Dường như bị thuyết phục bởi hành động dũng cảm của Beleg, Gwindor quyết định lên đường cùng chàng giải cứu Túrin. Họ lần theo dấu chân bọn Orcs cho đến khi tìm gặp chúng trong khu rừng phía trên ngọn đồi. Một cơn bão lớn từ hướng tây thổi đến, sấm sét đùng đùng trên những đỉnh núi phía xa, Beleg và Gwindor âm thầm đến gần.
Trong bóng đêm khi chúng đang ngủ say, Beleg dùng cung tên hạ từng tên từng tên một, họ tiến vào và thấy Túrin đang bị trói chặt dưới gốc cây. Túrin đã quá mệt mỏi và ngủ mê man không còn biết chuyện gì đang xảy ra. Beleg và Gwindor cắt dây trói, đưa chàng ra khỏi thung lũng, họ dừng chân và đặt chàng bên đám cây. Vào lúc ấy cơn bão ập đến, Beleg dùng thanh kiếm Anglachel chặt đứt còng cho Túrin, nhưng có lẽ định mệnh đã an bài, thanh kiếm đã vượt khỏi tay chàng và vào lúc ấy Túrin tỉnh giấc. Thấy có kẻ đang trườn bên chàng cùng với thanh kiếm trong bóng tối nên chàng đã dùng thanh kiếm ấy vô tình giết chết Beleg vì cứ ngỡ đó là kẻ thù! Khi chàng đứng lên, phát hiện mình đã được tự do, đúng lúc ấy một tia sét lớn nổi lên, và một lần nữa Túrin nhìn vào khuôn mặt lạnh buốt của Beleg. Túrin đứng đó như kẻ không hồn, nhìn vào xác chết của Beleg và hiểu được những gì mình đã làm, nỗi kinh hoàng lộ rõ trên khuôn mặt. *Đại ý: Giờ đây Morgoth bắt đầu tung quân đi chinh phạt. Danh tiếng của Turin càng lúc càng lan xa, khiến Morgoth để ý, hắn cử thuộc hạ do thám khắp nơi để tìm chàng.
Mim không may mắn đã bị đám Orc bắt về và với bản tính nhát cáy, hắn đã khai vị trí của nhóm Turin. Morgoth không bỏ lỡ cơ hội tấn công giết toàn bộ họ, Turin bị bắt sống về Angband.
Rất may trong nhóm Beleg vẫn còn sống, anh quyết tâm đến Angband giải cứu Turin. Trên đường đi anh gặp Gwindor và họ cùng nhau cứu Turin ra khỏi Angband. Turin bị trói vẫn còn say ngủ, Beleg định dùng kiếm cắt còng nhưng chẳng may trượt tay làm rơi thanh kiếm, đúng lúc ấy Turin mới tỉnh dậy, trong bóng tối chàng không nhìn rõ mọi sự tưởng có kẻ đến hại mình đã nhặt thanh kiếm ấy đâm chết Beleg. Khi anh nhận ra thì đã quá muộn.
Gwindor cùng Túrin an táng thi hài Beleg, họ đặt chiếc cung Belthronding kề bên mộ chàng. Thế là kết thúc cuộc đời của Beleg một cung thủ lừng danh, một người bạn chân thành, và nỗi buồn không bao giờ vơi đi trên khuôn mặt Túrin. Trên đoạn đường dài thăm thẳm, Túrin không hề thốt lên một lời bởi sự đau khổ còn chất chứa trong lòng. Gwindor nói "Hãy thức dậy! Trong dòng thác Ivrin này đầy ấp những tiếng cười, nó được bảo vệ bởi vị thần Ulmo, ngài đã mang đến nơi này những vẻ đẹp từ những ngày xa xưa." Túrin quỳ xuống uống một ngụm nước từ con suối, nước mắt chàng bấy lâu cố nén giờ bắt đầu tuôn trào, chàng hát bài hát cho Beleg, và gọi nó là là "Cú Beleg". Gwindor trao thanh kiếm Anglachel cho chàng và bảo "đây là một thanh kiếm lạ, không giống như những gì ta đã nhìn thấy. Nó đã than khóc cho Beleg như ngươi đã than khóc, ta sẽ trở về Nargothrond vương quốc của Finarfin, và ngươi có đi cùng ta?"
"Ngươi là ai?" Túrin hỏi.
"Một tên Tiên lang thang, một tù nhân của Angband, ta là Gwindor con trai Guilin." "Vậy ngươi có từng gặp Húrin con trai của Galdor, một chiến binh vùng Dor-lómin?' Túrin hỏi.
"Ta không gặp ông ấy" Gwindor trả lời, "nhưng có nhiều lời đồn rằng ông ta đã bị Morgoth bắt sống, và hắn đã nguyền rủa con cháu ông ta đời đời đau khổ."
"Với chuyện đó thì ta tin." Túrin đáp.
Vậy là Túrin cùng Gwindor đến Nargothrond, những người nơi ấy không còn nhận ra Gwindor, khi ra đi ông vẫn còn trẻ và yêu đời, giờ đây ông trở về trong hình hài già nua vì những cực hình ông phải gánh chịu nơi Angband. Nhưng Finduilas, con gái vua Orodreth thì không bao giờ quên được ông vì họ đã từng yêu nhau tha thiết.
Túrin được đón tiếp nồng hậu, khi Gwindor định nói rõ lai lịch thì Turin ngăn lại và bảo 'Tôi là Agarwaen con trai Úmarth, một thợ săn trong rừng. Từ đó người Tiên vùng Nargothrond không còn hỏi chàng thêm nữa.
Thời gian trôi qua, Túrin được đức vua Orodreth quý mến. Thanh kiếm Anglahel được hàn lại, và màu đen của nó bắt đầu phát sáng, chàng đặt tên cho nó là Gurthang, một thanh sắt tử thần. Chàng vận y phục đen, đeo mặt nạ của người lùn, từ đó chàng nổi tiếng với danh hiệu Mormegil, Kiếm Sĩ Đen.
Trái tim Finduilas rung động trước vị anh hùng trẻ tuổi, tuy nhiên Túrin không đáp lại tình yêu ấy khiến Finduilas trở nên u sầu và ít nói. Gwindor nói với Finduilas rằng "Hỡi con gái nhà Finarfin, đừng để buồn đau chia cách đôi ta, mặc dù Morgorth đã phá hoại đời ta, nhưng ta vẫn yêu nàng. Nếu nàng đi theo tiếng gọi con tim, hãy thận trọng! Bởi kẻ nàng yêu là Túrin, con trai của Húrin, kẻ mà Morgoth đã nguyền rủa. Nàng không thể không tin vào sức mạnh ghê gớm của Morgoth, Chúa tể hắc ám!" Finduilas đáp "Túrin con trai Húrin đã không yêu ta, từ đây mãi mãi về sau cũng thế." Cuối cùng đức vua Orodeth cũng biết được Mormegil thật ra là con trai của Húrin Thalion, ông càng quý mến chàng hơn. Sở trường của Túrin là những trận chiến đối kháng, chàng đưa kế sách cho đức vua rằng nên xây một chiếc cầu lớn bắc qua con sông Narog từ cửa khẩu Felagund để mở đầu cho cuộc chiến tranh mở rộng. Kể từ đó thuộc hạ của Angband bị đánh bại ra khỏi tất cả vùng đất giữa Narog đến phía đông Sirion và tây Nenning. Mặc dù Gwindor cương quyết chống đối lại ý tưởng của Túrin, nhưng giờ vị trí Túrin rất được nhà vua tin cậy.
Vào thời điểm ấy, phía tây Sirion càng bị ảnh hưởng bởi thế lực Morgorth cho nên Morwen cùng với con gái là Nienor phải rời Dor-lómin đến cung điện đức vua Thingol. Khi đến nơi bà nhận được tin con trai đã bỏ đi, Morwen ở lại Doriath cùng với Nienor, họ được tiếp đãi ân cần như những vị khách quý.
Mùa thu năm ấy, Morgoth tấn công Narog với lực lượng hắn đã chuẩn bị từ lâu, Glaurung chúa tể loài Rồng đã vượt qua Anfauglith, bay đến miền bắc thung lũng Sirion và nơi đó nó đã gây ra biết bao điều tàn ác. Những chiến binh Nargothrond một lòng chống địch, nhưng lực lượng của Morgoth vượt xa thế lực của họ, không ai ngoại trừ Kiếm Sĩ Đen có thể chống chọi lại Glaurung. Người Tiên bị đánh và dồn đến cánh đồng Tumhalad, nơi ấy họ bị bao vây, và cũng nơi đó đức vua Orodreth đã tử trận, Gwindor bị thương nặng sắp chết, Túrin đến giải cứu và mang ông ra ngoài bãi cỏ. Gwindor nói với Túrin những lời sau cùng: "Hãy để kẻ mang ơn đền đáp kẻ có ơn! Nhưng số phận ta không may, hơi thở ta đã tàn, thân thể này không thể chữa lành, ta phải rời khỏi Trung Địa dù vẫn còn quyến luyến nó. Ta rất quý ngươi Túrin con trai Hurin. Nhờ tài năng của ngươi ta vẫn còn một tình yêu và một cuộc đời. Nếu ngươi quí mến ta, hãy đi đi! Nhanh chân đến Nargothrond bảo vệ mạng sống cho nàng Finduilad. Và đây là lời cuối cùng ta nói với ngươi, nàng đơn độc cần được ngươi bảo vệ, nếu ngươi không cứu được nàng thì ta sẽ trách ngươi mãi mãi! Tạm Biệt!"
*Đại ý: Sau sự cố đau buồn, Turin cùng Gwindor chôn cất thi hài Beleg. Và Turin quyết định về Nargothrond cùng Gwindor. Tại đây, Turin rất được vua Orodreth quý mến bởi tài năng của chàng, chàng đã đưa ra nhiều kế sách chiến lược hay giúp chiến thắng trước bọn Orc, chàng còn được gọi là Kiếm sĩ đen. Nhưng trong một lần tấn công lớn của Morgoth vào Nargothrond, Glaurung chúa tể loài rồng đã gây chiến thắng áp đảo, vua Orodreth và Gwindor hi sinh, ngoài Kiếm sĩ đen Turin ra thì không ai chống lại được Glaurung lúc ấy.
Cũng trong thời gian đó, mẹ Turin là Morwen cùng con gái đã rời Dor-lormin do chiến tranh loạn lạc để tới chỗ vua Thingol. Và tại đây bà biết được con trai mình đã ra đi.
Túrin phi ngựa vội về Nargothrond, nhưng bọn Orcs và Glaurung đã đến trước chàng một bước, chúng đến bất ngờ dù người nơi ấy đã đề phòng vẫn không chống lại thế lực bọn chúng.
  Ngày hôm ấy chiếc cầu định mệnh bắt qua Narog đã chứng tỏ sự tàn ác của nó, bởi nó quá vững chắc và khó phá sập khiến cho kẻ thù dễ dàng vượt qua sông tiến thẳng vào thành lũy. Chúng bắt phụ nữ và người hầu đem về Angband làm nô lệ cho Morgoth. Khi Túrin đã đến, không có một ai có thể ngăn chàng, không một ai có thể chịu được nhát kiếm của chàng Kiếm Sĩ Đen. Con rồng Glaurung nép mình sau khe cửa, nó đột ngột lên tiếng: "Chào Túrin, con trai của Húrin. Thật là đúng lúc!"
Túrin tấn công nó, lưỡi gươm Gurthang phát sáng dưới ánh lửa, nhưng Glaurung né được đòn tấn công của chàng. Nó mở cặp mắt rắn độc nhìn vào Túrin. Không chút sợ hãi chàng nhìn vào chúng nhưng ngay lập tức đã trúng tà thuật của nó. Rất lâu chàng đứng đấy như một tảng đá, dường như nơi ấy chỉ có hai người họ. Glaurung lên tiếng một lần nữa, nó nói "Tàn ác thế nào con người của ngươi, con trai Húrin. Một đứa con nuôi vong ơn, kẻ tội phạm giết người, kẻ giết bạn thân, kẻ trộm tình yêu, kẻ làm sụp đổ Nargothrond, thủ lĩnh của những trò lừa bịp. Trong khi mẹ và em gái ngươi sống ở Dor-lómin với cuộc đời đầy khổ cực, ngươi lại ở đây hưởng thụ như một vị hoàng tử, ngươi thật là một kẻ vô lương tâm''.
Túrin bỗng cảm thấy động tâm, chàng nhìn bản thân mình như một hình ảnh trong tấm gương méo mó bởi tà tâm, nghĩ về những điều kinh tởm mà chàng đã làm.
Đầu óc chàng mê man không thể kháng cự, cùng lúc ấy bọn Orcs giải tù binh đi qua trước mặt chàng, trong số họ là Finduilas. Nàng than khóc van xin Túrin cứu mạng, nhưng tà thuật của Glaurung làm đầu óc chàng không còn suy nghĩ gì, tai chàng không còn nghe những lời réo gọi thãm thương của Finduilas mà sau này sẽ còn ám ảnh chàng suốt cả cuộc đời.
Bất thình lình Glaurung thu hồi ma thuật và chờ đợi. Nhưng Turin nhanh chóng rút gươm đâm vào đôi mắt rồng, Glaurung cuộn tròn người lại một cách nhanh chóng, vượt lên trên chàng và nói: "Này, ngươi thật dũng cảm, vượt xa đối thủ mà ta từng gặp, bọn chúng nói dối rằng ta là kẻ không tôn trọng kẻ thù. Đi đi, ta tha mạng cho ngươi. Đi tìm mẹ và em gái ngươi đi."
Túrin hoài nghi vì kẻ thù lại tỏ ra thương hại với mình, Túrin vội đi tìm Finduilas, nhưng Glaurung lại nói: "Dừng lại nào con trai của Húrin, hãy đến Dor- lómin! Nếu ngươi cương quyết đi tìm Finduilas, ngươi sẽ không bao giờ gặp lại mẹ và em gái ngươi, họ sẽ hờn trách ngươi mãi mãi".
Túrin cuối cùng quyết định vượt về hướng bắc, tìm đến mẹ và em gái. Glaurung bỗng cười một cách ác độc vì nó đã hoàn thành sứ mệnh mà chủ nhân đã giao. Nó rất hài lòng với bản thân và thưởng cho mình bằng một tràng lửa thiêu sạch mọi thứ xung quanh.
*Đại ý: Sau khi nói lời cuối cùng với Gwindor, Turin nhanh chóng quay trờ về để chống đỡ lại lũ Orc cùng con rồng Glaurung. Không ai có thể cản được chàng kể cả Glaurung, nhưng con rồng không đấu tay đôi mà dùng đôi mắt tà thuật để dụ dỗ chàng, dùng lời lẽ hiểm độc để ảnh hưởng tâm trí, nó dụ chàng trở về Dor-lomir để có thể gặp lại mẹ cùng em gái.
Cuối cùng Túrin đã về Dor-lómin, ngôi nhà vẫn còn đó nhưng chàng không thấy bóng dáng mẹ và em gái. Túrin tìm đến người phụ nữ tốt bụng Aerin và được bà cho biết Morwen đã đến Doriath tìm kiếm con trai từ lâu. Như người tỉnh cơn mê, Túrin biết được mình đã bị Glaurung lừa gạt, trái tim chàng đau nhói khi nghĩ đến Finduilas.
Chàng thầm nghĩ "Dù ta có đến Doriath sớm hơn vào lúc này cũng không giúp íh gì cho mẹ và em gái. Nếu vòng phép thuật của Melian bị phá vỡ thì hy vọng cũng tan biến, đó là kết thúc không tốt đẹp. Ta là kẻ bị nguyền rủa, ta mang điều bất hạnh đến những người yêu thương ta. Ta hãy để họ được yên bình."
Túrin tìm kiếm trong tuyệt vọng hình bóng Finduilas, nhưng những dấu chân bọn Orcs đã bị xoá sạch bởi mùa đông lạnh lẽo. Khi tiến về Teiglin, Túrin gặp một nhóm người Brethil đang bị tấn công bởi Orcs, chàng giải cứu họ, và tự xưng là Wildman (kẻ hoang dại). Chàng nói rõ mục đích của mình là tìm kiếm Finduilas, con gái của vua Orodreth
vùng Nargothrond. Dorlas, thủ lĩnh đoàn người nói trong đau buồn về cái chết của Finduilas. Khi họ tìm đường vượt qua Teiglin, họ đã thấy Orcs dẫn theo một nhóm tù binh, họ tấn công chúng để giải cứu, nhưng Orcs đã tàn nhẫn giết sạch hết tù binh, và Finduilas bị đâm bằng một thanh giáo dính chặt trên thân cây. Trong hơi thở cuối cùng nàng đã bảo "Hãy nói với Mormegil rằng Finduilas đã ở đây!". Họ đã chôn xác nàng nơi ấy và đặt tên ngôi mộ là Haudh-en-Elleth. Nghe tin trên, Túrin vô cùng đau khổ, Dorlas đã nhận ra thanh kiếm đen chàng đeo, nhận ra ngay người đàn ông hoang dại này không ai khác hơn mà chính là Mormegil của Nargothrond, và cũng là con trai của Húrin. Chàng theo họ về lãnh địa.
Bandir con trai Handir là chủ nhân mới của người Haleth. Hắn là một tên nhát gan, sau khi nghe Dorlas kể về những gì đã xảy ra, hắn nhìn vào khuôn mặt sầu thảm của Túrin và trong lòng lo lắng. Mùa xuân năm ấy, Túrin ẩn thân trong khu rừng Brethil, quên đi dĩ vãng và lấy một tên mới là Turambar. Chàng không muốn mang theo cái tên xưa kia để bọn Orcs tìm đến và tấn công Brethil.
Tin tức giờ cũng đến Doriath, Morwen nghe được tin về trận chiến trên, bà vô cùng lo sợ, từ chối lời khuyên của Melian, một mình lên đường tìm kiếm con trai. Thingol cử Mablung cùng nhóm thuộc hạ theo sau bảo vệ, Nienor quyết định theo họ với hy vọng khi Morwen nhìn thấy nàng bà sẽ thay đổi ý định.
Họ tìm gặp Morwen gần bờ sông Sirion, dù có sự xuất hiện của Nienor nhưng Morwen vẫn không đổi ý đình, trái lại bà còn buột Nienor cùng bà lên đường tìm anh trai. Không còn lựa chọn, đoàn người Mablung theo để bảo vệ họ. Sau 3 ngày, họ đến ngọn đồi Amon Ethir, Glaurung biết được sự có mặt của họ, nó dùng lửa làm nước con sông bốc hơi tạo thành một làn khói mù mịt. Thấy được hình dáng rồng trên đỉnh AMon Ethir, họ dẫn Morwen và Nieor tẩu thoát, phi ngựa nhanh về hướng đông, nhưng sức nóng cùng hơi thở tanh hôi của con ác thú làm cho những con ngựa hoảng hốt, chúng chạy tán loạn, một vài va vào thân cây và chết. Trong lúc loạn lạc ấy, Morwen đã mất tích!
Dưới ánh nắng mặt trời, Nienor nhìn vào cặp mắt ma quái của Glaurung. Đã biết nàng là ai, nó dùng thần chú khiến nàng quên đi tất cả, quên đi nàng là ai, hay mọi thứ trên đời, nàng không còn thấy, không còn nghe gì nữa...
*Đại ý: Nghe lời con rồng Glaurung, Turin trở về quê nhà Dor-lomir thăm gia đình, về tới nơi chàng biết mình đã bị lừa, chàng quyết định đi tìm nàng Finduilas, nhưng khi tìm được thì nàng cũng đã chết. Turin vô cùng đau khổ và chàng quyết định ẩn thân ở khu rừng Brethil, lấy tên mới là Turambar.
Trong lúc ấy, Morwen nghe được tin tức từ trận chiến quyết lên đường tìm con trai. Đứa con gái Nienor bám theo định thuyết phục bà quay về nhưng bà gàn đi và bắt nàng phải đi cùng, theo bà còn có một đoàn hộ tống do Thingol cử đi. Sau 3 ngày, họ gặp Glaurung, con rồng phun lửa làm bốc hơi nước khiến tất cả hỗn loạn, Morwen mất tích còn Nienor bị Glaurung thôi miên mất hết trí nhớ.
Khi mặt trời lặn sau núi, Mablung leo lên đỉnh đồi và tìm thấy Nienor, nàng đứng đó một mình dưới những ánh sao như một tảng đá vô tri. Mablung dẫn nàng chạy trốn, họ tìm gặp nhóm người đồng hành còn lại. Sức khoẻ Nieor dần hồi phục nhưng nàng lúc này không thể nói cũng không nghe thấy, như một người mù không định hướng. Mọi người đã vô cùng mệt mỏi và ngủ thiếp đi, nhưng đúng lúc đó bọn Orcs tấn công bất ngờ. Nienor kinh hoàng bỏ chạy, nàng vụt chạy như kẻ mất hồn, trong điên loạn cho đến khi áo quần rách nát, không một mảnh vải che thân!
Nienor chạy vào rừng sâu cho đến khi nàng tàn hơi kiệt sức, nàng ngủ thiếp đi và tỉnh dậy trong tia nắng đầu tiên của buổi sáng tinh mai. Nàng mừng rỡ ngắm nhìn những tia nắng như đấy là lần đầu tiên nàng thấy nó, mọi thứ đều mới mẻ trong mắt nàng, nàng không biết chúng tên gì. Bóng đêm lại đến, sợ hãi nàng lang thang như một thú hoang, không thức ăn, và cũng không biết sinh tồn bằng cách nào, cuối cùng vượt qua giao lộ Teiglin, nàng trú thân dưới một cây to trong khu rừng Brethil. Một cơn bão ập đến, sấm sét liên hồi, nàng kinh hoàng bỏ chạy, vấp ngã vào ngôi mộ Haudh-en-Elleth (ngôi mộ của Funduilas). Vào lúc ấy, Turambar đang truy lùng bọn Orcs và trong ánh sáng mập mờ chàng trông thấy một cô gái không một mảnh vải che thân đang nằm trên mộ của Funduilas, chàng vô cùng kinh hoàng vì cứ ngỡ đó là hồn ma Funduilas quay lại tìm chàng. Nhưng khi lại gần mới thấy đó là một cô gái đáng thương, chàng choàng áo cho nàng, cho nàng thức ăn, sưởi ấm cơ thể nàng. Khi Nienor tỉnh lại, nàng trông thấy Turambar, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, như đã gặp lại người bấy lâu nàng tìm kiếm! Turambar hỏi nàng tên gì, nàng bỗng trở nên ấp úng như một đứa trẻ không biết trả lời câu hỏi. "Không sao ta cho nàng một cái tên, ta sẽ gọi nàng là Níniel",Turambar nói. Nienor trở về cùng Turambar và sống lại ở Amon Obel. Thời gian trôi qua, Brandir đem lòng yêu nàng, nhưng trái tim nàng đã trao cho Turambar, và Turambar đã ngỏ lời cầu hôn. Brandir muốn nàng thuộc về hắn nên đã tiết lộ thân phận của Turambar, nói với nàng rằng Turambar chính là Turin, con trai của Húrin kẻ đã bị Morgorth nguyền rủa. Nhưng cái tên đối với nàng vô cùng xa lạ bởi bóng tối đã che phủ tâm trí nàng!
Ba năm sau, Galurung cùng bọn Orcs tấn công vào Brethil, những người Brethel không tài nào chống đỡ lại chúng, Dorlas tìm đến Turambar để xin trợ giúp, một lần nữa chàng mang thanh kiếm đen cùng với nhóm người Brethil tiêu diệt bọn Orcs. Khi Galurung nghe đến tên Kiếm Sĩ Đen vùng Brethil, nó cười nham hiểm vì nó đã có một kế hoạch hoàn hảo.
Mùa xuân năm ấy Níniel mang thai, cũng lúc ấy con rồng Glaurung đã đến Brethil, nó nằm dài trên bờ biển phía đông Teiglin, mọi người vô cùng lo sợ. Họ tìm sự giúp đỡ của Turambar, chàng khuyên họ chuẩn bị hết lực lượng để tiêu diệt Glaurung. Chàng tình nguyện lên đường tiêu diệt ác ma rồng, chàng xin vài người đi cùng trong nhiệm vụ nguy hiểm này, không ai ngoại trừ Dorlas tình nguyện theo Turambar. Dorlas ngay trước mặt mọi người thể hiện sự khinh miệt với Brandir, rằng hắn là chủ nhân khu rừng Brethil nhưng lại là một kẻ nhút nhát. Brandir xấu hổ trước mặt mọi người, hắn ghi mối thù này vào tận đáy tim. Vào lúc ấy, Hunthor đã tình nguyện thay thế Brandir để lên đường cùng Turambar.
Turambar nói lời tạm biệt cùng Níniel, họ chia tay trong nỗi đau buồn, thế là Turambar ra đi cùng hai người đồng hành tiến về Nen Girith.
Níniel không thể ngồi yên, nàng quyết lên đường tìm chồng, và rất nhiều người đã cùng nàng lên đường. Brandir muốn lấy lại danh dự cũng như tình yêu của Níniel, hắn lấy can đảm hắn theo chân họ, tuy nhiên lại đi sau họ khá xa.
* Đại ý: Sau khi bị con rồng Glaurung thôi miên, Nienor bị mất trí nhớ. Trong đợt tấn công hỗn loạn của lũ Orc nàng chạy hối hả không quan tâm xung quanh, rồi nằm ngất tại khu rừng người không mảnh vải che thân. Và Turambar (Turin) đã tìm thấy nàng, nàng ko còn nhớ cả chính mình là ai nên chàng đã đặt tên cho nàng là Niniel. Sau một thời gian chung sống họ đem lòng yêu nhau và có thai.
3 năm sau, Glaurung cùng lũ Orc tấn công Brethil. Turambar quyết tâm lên đường tiêu diệt Glaurung, chàng đi cùng 2 người đồng hành là Dorlas và Hunthor. Nàng Niniel sau đó không yên tâm đã lên đường tìm chồng, đi cùng nàng là Brandir và nhều người khác.
Turambar đến Nen Girith lúc mặt trời lặn, ở đó chàng biết được Glaurung đang nằm dài trên bờ biển Teiglin, và nó thường bay đi nơi khác tìm chỗ ẩn thân khi đêm đến. Chàng biết được đêm đó nó đang trú thân trên Cabed-en-Aras, nơi dòng sông chảy vào một con vực hẹp và sâu. Turambar bí mật lội qua con suối, leo lên đỉnh đồi, và tiến gần con dã thú. Nhưng vào lúc đó, Dorlas sợ hãi, hắn không dám vượt qua những hiểm nguy nên bỏ trốn vào rừng. Tuy nhiên Turambar và Hunthor vẫn không lùi bước, tiếng thác đổ lấn át các âm thanh khác, và Glaurung đang say ngủ. Turambar và Hunthor vượt lên ngọn đồi, nhưng đúng lúc ấy Hunthor lại bị một tảng đá to rơi vào đầu chết ngay tại chỗ. Turambar dùng thanh kiếm Gurthang đâm thẳng vào bụng con ác thú, Glaurrung gào thét trong đau đớn, trong cơn đau tột cùng nó phun lửa đốt trụi tất cả mọi thứ xung quanh cho đến khi lửa trong người nó không còn nữa, nó nằm im bất động!
Turambar muốn lấy lại thanh kiếm đang cắm sâu trong bụng con ác thú, chàng giữ chặt cán kiếm, dùng chân đạp vào bụng nó, và hét vào mặt nó với những lời lẽ khinh miệt: "Này tên sâu bọ của Morgoth, chúng ta lại gặp nhau! Chết đi vì tội lỗi ngươi đã làm! Và đây là Túrin con trai của Húrin, ta đến đây để báo hận! Chàng rút thanh kiếm ra, nhưng máu độc đã đốt cháy bàn tay chàng. Glaurung mở to đôi mắt nhìn vào Turambar một cách ác độc. Còn sức lực sau cùng, nó tấn công chàng một đòn chí mạng làm chàng bất tỉnh, nằm đấy như một xác chết với thanh kiếm kề bên.
Tiếng thét của Glaurung làm chấn động cả núi rừng, những người còn lại trông thấy mọi thứ bị ngọn lửa của con ác ma đốt sạch và cứ ngỡ Turambar đã chết. Brandir nghe đồn rằng con rồng đã giết chết Turambar, và nó đang vượt qua sông. Hắn gặp Níniel, và nói: "Nhanh nào, đã đến lúc, nếu nàng sẵn lòng ta sẽ dẫn nàng đi". Níniel lặng lẽ theo hắn, trong đêm tối không ai thấy họ đã đi đâu.
Khi họ đến giao lộ, Níniel hỏi: "Ta có đi đúng đường không?" Brandir đáp, "Ta hãy cùng nhau rời khỏi đây, đi vào chốn rừng sâu."
Nhưng Níniel trả lời: "Kiếm Sĩ Đen là người chồng yêu quý của ta. Ta phải đi tìm chàng. Ngươi nghĩ gì vậy?" Nàng chạy vụt qua giao lộ Teiglin, đến gần bờ vực Cabed- en-Aras, trông thấy con rồng nằm đấy, nhưng không màng đến nó vì nằm ngay kia là Turmabar, nàng gọi tên chàng nức nở.
Vào lúc ấy, Glaurung nói ra những lời ác độc sau cùng trước khi chết: "Hây! Nienor con gái của Húrin, chúng ta lại gặp nhau, ta đã cho ngươi niềm vui khi tìm gặp lại anh trai ngươi. Giờ đây ngươi nên biết hắn là ai, một kẻ giết bạn trong bóng tối, một đứa con nuôi vong ơn, hắn là Túrin con trai của Húrin! Nhưng tội lỗi hơn cả là những gì hắn đã làm trên cơ thể ngươi! Và kẻ đang nằm kia, kẻ mà ngươi gọi là chồng chính là anh trai ngươi, Túrin Turambar!"
Glaurung đã chết nhưng những lời nói ác độc của nó làm Nienor kinh hoàng vì nàng đã nhớ lại những chuyện trước kia. Nhìn vào mặt Túrin, nức nở: "Tạm biệt, O Túrin kính yêu! Túrin Turambar turun ambartanen! Hãy yên lòng nhắm mắt!"
Brandir đã nghe được mọi chuyện, hắn đứng đấy như kẻ mất hồn rồi tiến lại bên nàng, nhưng Nienor vụt chạy, nàng đến bên bờ vực Cabed-en-Aras và lao thân vào đáy vực sâu, thân thể trôi dạt theo dòng nước lạnh lẽo. Chuyện kể rằng từ đó không một ai dám nhìn vào bờ vực Cabed-en-Aras, không một mãnh thú hay loài chim nào có thể đến đó, không một loại cây nào mộc quanh nơi ấy, và nó có tên là Cabed Naeramarth, nơi kết liễu đời mình của một người con gái đau khổ.
*Đại ý: Turumbar tìm thấy con rồng Glaurung và lợi dụng lúc nó say ngủ đâm thẳng nhát kiếm sâu vào bụng nó. Tuy nhiên trong lúc rút kiếm ra, Glaurung dùng chút sức cuối cùng đánh trả chí mạng khiến Turumbar ngất tại chỗ.
Nienor tìm được Turumbar và được Glaurung nói hết sự thật, Turumbar chính là Turin, anh trai của nàng! Nhờ đó nàng nhớ lại toàn bộ kí ức cũ, quá đau khổ, nàng nhảy xuống vực Cabed-en-Aras tự vẫn, thân thể trôi dạt theo dòng nước không ai thấy nữa.
Brandir đã tìm đường về lại Nen Giriith, hắn gặp Dorlas trong rừng và giết chết ông ta. Hắn về đến Nen Giriith, mọi người hỏi "ngài có gặp Níniel không?".
Hắn đáp "nàng đã ra đi mãi mãi. Con rồng bị giết, và Turambar cũng đã chết, và đó là tin tốt lành!". Mọi người cho rằng hắn đã điên, nhưng Brandir lại nói "hãy nghe ta lần cuối! Níniel kính yêu đã chết, nàng lao mình xuống đáy vực sâu của Teilglin, nàng không còn muốn sống bởi sự thật nàng chính là con gái của Húrin vùng Dor- lómin, nàng không thể tha thứ cho bản thân mình bởi Turambar chính là anh trai của nàng, tên thật của hắn là Túrin."
Khi con rồng chết hẳn, Túrin mới tỉnh lại sau cuộc chiến mệt mỏi. những cơn gió lạnh xé buốt da làm chàng tỉnh giấc, chàng quay về tìm kiếm mọi người, họ vô cùng sợ hãi vì cứ ngỡ đó hồn ma của chàng đã quay trở lại.
Túrin nói "Này, hãy vui mừng vì tên ác thú đã bị ta giết chết. Níniel nàng đâu? Vì ta muốn gặp nàng?"
Brandir kể lại cho chàng nghe mọi chuyện rằng Níniel đã chết, nhưng vợ của Dorlas than khóc "Ôi! chủ nhân, ngài đã điên loạn rồi, ngài đã bảo Turambar đã chết, và nói đó là tin tốt lành. Nhưng Turambar vẫn còn sống đây."
Turambar giận dữ, tin rằng Brandir đã nói và làm những điều tàn ác cho chàng và Nieniel để chia cách tình yêu của họ, chàng nói những lời lẽ khinh miệt đến Brandir. Nhưng Brandir kể lại những gì hắn nghe, và bảo Níniel là con gái của Hurin, và bảo với chàng rằng đó là những lời cuối cùng của Glaurung. Turambar tức giận, chàng đổ tội cho Brandir đã khiến vợ chàng chết, và lại dám nói lên những lời dối trá. Chàng nguyền rủa Brandir và ra tay giết hắn.
Chàng vụt chạy vào rừng, khi cơn điên loạn đã qua, chàng đến bên bờ vực Haudh-en- Elleth và ngồi đấy suy nghĩ về những việc mình đã làm. Vào lúc ấy Mablung cùng nhóm người Người Tiên đến, Mablung nhận biết Túrin và vô cùng mừng gỡ khi biết chàng vẫn còn sống.
Túrin bảo "Ông đến quá muộn, con rồng đã bị ta giết chết". Họ tán thưởng về sự can đảm của chàng. Nhưng chàng không quan tâm đến những gì họ đã nói, chàng lại hỏi "Ta muốn hỏi về gia đình ta, họ đã rời khỏi Dor-lómin và đến Doriath.
Mablung chần chừ hồi lâu rồi cuối cùng cũng kể cho Túrin nghe về sự mất tích của Morwen, và Nienor trúng phải thần chú của Galurung và quên hết mọi chuyện. Cuối cùng Túrin cũng biết được sự thật, đau khổ khi biết người vợ thân yêu của mình lại chính là em ruột! Tội lỗi vì đã giết Brandir oan ức, chàng cười trong đau khổ "Thật là cay đắng làm sao!'. Chàng bỗng vụt chạy như kẻ mất hồn, mọi người tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với chàng.
Họ chạy theo chàng, nhưng Túrin đã chạy khá xa, chàng đến bên bờ vực Cabed-en-Aras, nghe tiếng rên của dòng nước, thấy những chiếc lá rời khỏi thân cây, và mùa đông lại đến. Chàng rút thanh kiếm ra và nói với nó "Hây Girthang, Ngươi không trung thành với bất kỳ ai, ngươi là kẻ khát máu, thế ngươi có sẳn sàng kết liểu cuộc đời của Túrin Turambar, ngươi có giết ta một cách nhanh chóng?"
Từ thanh gươm, rung lên một giọng nói lanh lảnh "được, ta rất muốn uống máu của ngươi, vì ta không quên những giọt máu của Beleg chủ nhân ta, và Brandir kẻ mà ngươi giết oan ức. Ta sẽ cho ngươi toại nguyện, giết ngươi một cách nhanh chóng." Túrin cắm cán kiếm xuống đất, lao mình vào nó, bảo kiếm Gurthanh đã kết thúc cuộc đời chàng. Khi Mablung và mọi người đến nơi và nhìn vào thanh gươm, vào xác chết của Túrin, họ vô cùng đau lòng, những người vùng Brethil cũng đến và cuối cùng họ cũng đã biết mọi chuyện.
Xác chàng nằm đấy nhưng thanh kiếm Gurthnah đã gãy đôi, Người Tiên và Người cùng nhau lấy củi, họ đốt xác con rồng thành tro bụi. Túrin được chôn nơi chàng ngã xuống, và thanh Gurthang được đặt kề bên mộ chàng. Khi mọi chuyện đã xong, Người Tiên cất ca bài hát, bài hát về những nỗi khổ đau, xót xa về những đứa con của Húrin. Một bia đá xám được dựng lên trên mộ, trên đó họ khắc.
TÚRIN TURAMBAR DAGNIR GLAURUNGA
Và phía dưới họ lại ghi:
NIENNOR NÍNIEL
Nhưng nàng lại không ở đấy, không ai biết dòng nước lạnh Teiglin đã mang nàng đi đâu. The end.
*Đại ý: Brandir trở về Nengiriith và kể cho mọi người nghe chuyện đã xảy ra, rằng con rồng, Turin, Nienor đã chết và cả sự thật Turin và Nienor là anh em ruột. Tuy nhiên Turin vẫn còn sống, khi trở về nghĩ rằng Brandir là kẻ ám hại vợ mình, chàng đã giết hắn. Trong cơn điên loạn chàng chạy đến bờ vực Haudh-en-Elleth suy nghĩ chuyện đã qua, ở đó chàng gặp Mablung và từ đó chàng biết hết mọi sự thật, vợ mình chính là em ruột, Nienor, chàng cũng đã giết oan Brandir. Chàng điên loạn chạy ra bờ vực Cabed-en-Aras và dùng thanh kiếm Girthang tự sát.
"Anh đã đến trễ rồi. Con rồng đó đã chết."

Tất cả vui mừng, rồi cùng nhau tung hô anh; nhưng anh không quan tâm đến điều đó rồi nói: "Tôi chỉ yêu cầu anh một điều này: cho tôi biết tin về họ hàng của mình, vì ở Dor-lómin tôi biết rằng họ đã đi khỏi The Hidden Kingdom rồi."
Mablung cảm thấy bất an, nhưng anh cần nói hết mọi chuyện cho Túrin, về việc Morwen đã mất tích, và Nienor đã dính bùa chú, rồi về việc cô ấy đã trốn chạy lên ranh giới của Doriath và đi lên phía bắc. Vậy là cuối cùng Túrin cũng biết lời nguyền đó đã chiếm lấy anh hoàn toàn, và anh đã giết oan Brandir; những lời nói của Glaurung vang khắp trong đầu anh. Và anh chỉ biết cười thật lớn, rồi la lên: "Đây đúng là một trò đùa!" Anh đã ra lệnh Mablung đi khỏi đây trước đó, nhưng Mablungi lại trở lại đây từ Doriath với một lời nguyền. "Và lời nguyền đó đã đi theo anh đó!" Anh la lên. "Đây là điều mà nó muốn. Hãy đợi tới khi trời tối đí."
Sau đó anh chạy khỏi họ như một ngọn gió và ai cũng ngạc nhiên, không hiểu cơn điên loạn nào đã bao trùm anh ta, và rồi tất cả đuổi theo anh. Nhưng Túrin đã chạy khá xa so với họ, rồi anh đến Cabed-en-Aras, và nghe tiếng dòng nước vang lên, cũng như thấy những lá cây rơi xuống khỏi cành, mặc dù mùa đông chưa tới. Tại đây, anh rút thanh kiếm ra, xung quanh chỉ còn anh và tất cả những lời nguyền đã đi theo suốt cuộc đời anh, rồi anh nói: "Hỡi Gurthang! Ngươi không biết bất cứ người chủ cũng như lòng trung thành là gì, ngoại trừ người cầm ngươi. Ngươi không bao giờ từ chối máu. Liệu ngươi muốn lấy máu của Túrin Turambar này không, liệu ngươi sẽ giết chết ta thật nhanh gọn không?"
Và từ thanh kiếm một giọng nói sắc lạnh trả lời. "Đúng vậy, ta sẽ rất vui khi uống máu của ngươi, để ta có thể quên đi máu người chủ Beleg của ta, cũng như máu oan của Brandir. Ta sẽ giết ngươi thật nhanh gọn."
Sau đó Túrin cắm chuôi kiếm xuống đất, rồi lao mình lên trên mũi kiếm của Gurthang, và thanh kiếm đen lấy đi mạng sống của anh. Nhưng khi Mablung cùng những Người Tiên khác đến, rồi thấy cách Glaurung đâm vào người Túrin, tất cả đều đau buồn; và sau đó là người dân ở Brethil, tất cả biết được những lí do dẫn tới sự điên rồ của Túrin cũng như cái chết của anh, ai cũng đau đớn; và Mablung đau lòng nói: "Ta cũng đã góp phần vào thảm họa cho những người con của Húrin, cũng với tin tức của ta mà dẫn đến cái chết mà người ta yêu mến."
Tất cả mọi người nhấc Túrin lên, và thấy rằng thanh Gurthang cũng đã gãy vụn. Nhiều Người Tiên và Men đem rất nhiều gỗ rồi đốt lửa thiêu con rồng thành tro. Còn Túrin thì họ chôn cất trên vùng đất cao nơi anh đã ngã xuống, cùng với đó là những mảnh vụn của thanh Gurthang. Khi mọi chuyện đã hoàn tất, các Người Tiên hát một bài đau thương nói về những người con của Húrin, và một miếng đá được dựng lên, trên đó được ghi bằng chữ ở Doriath:
TURIN TURAMBAR DAGNIR GLAURUNGA
Và bên dưới nó là:
NIENOR NINIEL
Nhưng cô ta đã không ở đó, cũng như không ai biết dòng nước lạnh lẽo của sông Teiglin đã đưa cô đi đâu.
HÚRIN THALION
Bóng tối bao trùm Húrin khi ông trượt chân khi đang leo xuống ngọn núi, và rơi vào giấc ngủ sâu của đau khổ. Nhưng trong giấc mơ đó, ông nghe thấy tiếng khóc than của Morwen, và bà đã thường kêu tên ông, và dường như giọng nói của bà đến từ Brehil. Như thế khi ông tỉnh dậy vào ngày hôm sau, và đi trở về Brihiach; rồi băng qua những mái hiên ở Brehil, ông đến ngay The Crossing of Teiglin đúng lúc trời gần tối. Nhiều lính gác đêm đã thấy ông, và tất cả đều chìm trong sợ hãi, vì họ nghĩ rằng mình nhìn thấy hồn ma của một người chiến binh nổi tiếng từ thời xưa đang đi qua bên dưới bóng đêm; và Húrin vẫn không dừng lại, ông tiếp tục đi tới vùng đất mà Glaurung đã thiêu rụi, rồi thấy một miếng đá cao dựng đứng kế bên bờ vực của Cabed Naeramarth.
Nhưng Húrin không nhìn miếng đá, vì ông đã biết trên đó viết gì và ông nhận thấy rằng mình không ở một mình. Ngồi bên dưới miếng đá là một người đàn bà đang quỳ trước đó; Húrin chỉ biết đứng im khi bà ta gỡ mũ áo choàng xuống để hiện rõ khuôn mặt. Một người phụ nữ đã già, nhưng khi đôi mắt của bà ta nhìn vào mắt ông, thì ông đã biết bà ta là ai, mặc dù đôi mắt ấy đã trở nên hoang dại và đầy nỗi sợ, nhưng ánh sáng từ chúng vẫn phản chiếu dù đã từ rất lâu, cũng nhờ chúng mà bà ta được mọi người gọi là Eledhwen, người phụ nữ xinh đẹp và kiêu hãnh nhất của loài người vào những ngày cổ xưa.
"Cuối cùng thì ông cũng đã đến," bà ta nói. "Tôi đã đợi từ rất lâu rồi."
"Nó là một con đường đầy đen tối. Tôi đã đến nếu mình có thể," ông trả lời.
"Nhưng ông đã đến trễ," Morwen nói. "Chúng nó đã mất hết rồi."
"Tôi biết," ông nói. "Nhưng bà thì không."
Nhưng Morwen đã trả lời. "Cũng gần sắp rồi. Tôi sẽ về với mặt trời sớm thôi. Bây giờ thì vẫn còn một chút thời gian; nếu ông biết, hãy nói cho tôi nghe! Làm thế nào mà con bé tìm được nó?"
Nhưng Húrin đã không trả lời, và cả hai ngồi cùng nhau bên miếng đá, và cũng không nói với nhau một lời nào nữa; rồi khi mặt trời lặn xuống Morwen thở dài và nắm lấy tay ông, rồi vẫn giữ như thế; cũng lúc đó Húrin đã biết rằng bà ấy đã ra đi. Ông nhìn xuống bà ta khi bầu trời trở nên chạng vạng và nó làm cho cảm giác những đau khổ cũng như quá khứ đầy tàn nhẫn dần trôi đi. "Bà đã không bị khuất phục," ông nói; rồi ông vuốt nhẹ mắt bà ta và ngồi kế bên khi màn đêm buông xuống. Dòng nước của Cabed Naeramarth vẫn cứ kêu lên, nhưng ông không nghe gì vào lúc đó, cũng như không thấy, và không cảm nhận được gì nữa, vì trái tim ông đã trở nên sắt đá bên trong ông. Nhưng một làn gió lạnh thổi ngang cùng với vài hạt mưa rơi xuống mặt ông; và ông đã được đánh thức, rồi cơn giận dữ sôi lên trong lòng ông như làn khói, tất cả những gì mà ông ham muốn nhất là trả thù những kẻ đã hại các con cũng như những người thân, ông muốn giải quyết tất cả mọi chuyện với những người đó. Cuối cùng ông đứng dậy, rồi đào một ngôi mộ cho Morven ở trên Cabed Naeramarth bên phía tây miếng đá; và trên nó ông cắt thêm một dòng chữ: Tại đây cũng là nơi yên nghĩ của Morwen Eledhwen. Nhiều người nói rằng một người chơi đàn hạc ở Brehil tên là Glirhuin đã viết một bài hát về nó, nói rằng The Stone of the Hapless không thể nào bị phá hoại bởi Morgoth cũng như không thể nào lật nó xuống, kể cả khi biển cả nuốt chửng đất liền; và sau khi tất cả trở thành sự thật, Tol Morwen vẫn đứng một mình bên dưới mặt nước sau những ngày thịnh nộ của The Valar. Nhưng Húrin đã không nằm ở dây, vì sự bất hạnh vẫn cứ bám theo ông, và theo đó là bóng tối
Và như vậy chuyện gia đình Hurin kết thúc ở đây !
Galadriel thời con gái cùng nữ hoàng Doriath Melian (Valarindi của Vana)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#diary