[Fanfiction] Trúc xanh ngậm tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Émilie


Genre: Romance, Shounen-ai, Fanfiction (Husky và Sư tôn mèo trắng của hắn)

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi

Rating: K

Pairings: Mai Hàm Tuyết x Khương Hi


Trúc xanh ngậm tuyết


Dưới bầu trời tuyết trắng

Trên thẻ trúc màu xanh

Nỗi nhớ mang tên người

Tự khi nào thành thơ.


.

.

.


Ta chẳng hề hay.


.

.

.

Ngày trôi qua ở Đạp Tuyết Cung, từ khi tối hẳn tới ngày rạng đông, từ ngày tàn tới màn đêm đen đặc, cho tới một ngày, trời không sáng nữa. Mai Hàm Tuyết chậc lưỡi một cái, thế mà đã lập đông rồi, tới vài tháng nữa cũng sẽ khó thấy được mặt trời. Mai Hàm Tuyết bình sinh không thích tối tăm, chỉ thích ánh sáng. Hắn lắc đầu, trên tay cầm bút tre, viết lên thẻ trúc màu xanh, hắn chỉ viết trong vô thức, cứ viết hết từ thẻ này lại đổi sang thẻ khác.


.

.

.

Có một ngày, trời không sáng trong số rất nhiều ngày trời âm u, Mai Hàn Tuyết có tình cờ ghé qua thư phòng của sư đệ mình, phòng đầy trúc xanh, thẻ trúc la liệt trên sàn. Anh vốn không phải một người tò mò, nhưng phòng nhiều thẻ trúc tới mức mà mới lướt qua một cái thôi từng dòng chữ ông em trời đánh của mình viết nó đập vào mắt anh. Anh lắc đầu ngán ngẩm. Thực ra thì anh cũng không biết rốt cuộc giữa Mai Hàm Tuyết và người hắn thương đã có chuyện gì nhưng mà tương tư tới mức này đúng là quá đà. Tính ra xem nào, từ ngày Trung Thu đó hai người gặp nhau rồi Khương Hi nhất định không chịu gặp Mai Hàm Tuyết nữa. Bề ngoài thì Mai Hàm Tuyết vẫn trông như chẳng có vấn đề gì cả, hắn vẫn hoàn thành chu toàn tất cả công việc ở Đạp Tuyết Cung. Chỉ có Mai Hàn Tuyết là anh trai của hắn, là người gần gũi với hắn nhất là biết rằng khi màn đêm buông xuống, tên trời đánh đó sẽ trốn tiệt trong thư phòng tới tảng sáng mới ra. Mai Hàm Tuyết vẫn là tiên trưởng có trách nhiệm, hắn cũng hết lòng quan tâm tới anh, vẫn trọn vẹn tình nghĩa với Tiết Mông. Có điều, nội tâm hắn có lẽ đã trống rỗng từ ngày Khương Hi không chịu gặp hắn nữa. Dù là bằng bất kỳ cách gì cũng không gặp nữa.

Thực ra chuyện yêu đương của người ta thì anh không rảnh quan tâm, nhưng em trai mình thì có. Mai Hàm Tuyết vốn là một thanh niên bừng bừng sức sống, lạc quan và tươi vui, dù cho hắn có chẳng vướng bận gì với thế gian, chỉ là hắn thích vui tươi thế thôi thì cũng không phải cái dạng người không ra người quỷ chẳng ra quỷ như mấy tháng nay. Anh nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, nếu lén lấy một thẻ trúc rồi đánh một cái thư nhẹ cho chưởng môn Cô Nguyệt Dạ chắc là Mai Hàm Tuyết không phát hiện ra đâu nhỉ.

Rồi anh lại lắc đầu, rất tiếc là có. Cả Mai Hàm Tuyết và Khương Hi đều có một điểm cực kỳ giống nhau. Khương Hi không rảnh nhớ mắt người nhưng y nhớ tất tần tật những điều dù là nhỏ nhặt nhất về Mai Hàm Tuyết. Đấy là Mai Hàm Tuyết thi thoảng vui vẻ sẽ kể với anh mấy chuyện đó. Còn Mai Hàm Tuyết không biết mình đã ngủ với bao nhiêu người, phụ tình bao nhiêu cô nương, đến mặt mũi các nàng ra sao cũng chẳng nhớ. Nhưng anh khá chắc chắn rằng hắn nhớ trong căn phòng này có bao nhiêu thẻ trúc. Có lẽ sau này khi Khương tôn chủ chịu gặp hắn, sẽ có lúc hắn tỉnh lai mà nghĩ vì sao mình viết nhiều tới chừng này, chứ bây giờ có lẽ ngày nào hắn cũng sẽ đếm.

Rồi Mai Hàn Tuyết lại nghĩ, có đánh điện cho Khương tôn chủ, có là dùng tư cách Đạp Tuyết Cung đi nữa, nếu y đã quyết không gặp thì cũng chẳng ngó ngàng. Suy nghĩ ấy cứ dằn vặt Mai Hàn Tuyết cho tới một ngày anh biết Mai Hàm Tuyết đổ bệnh.

Sức trai trẻ hơn hai mươi mùa tuyết tan không biết ốm đau là gì giờ nằm bẹp trên giường. Thật sự quá là mất mặt. Công việc hắn vẫn hoàn thành, hắn hoàn toàn ý thức được trách nhiệm của mình với Đạp Tuyết Cung, nhưng trái tim của Mai Hàm Tuyết cũng biết mệt mỏi, trái tim ấy mải miết theo đuổi một người mà người ấy chẳng quay đầu lại cũng sẽ tới ngày đổ bệnh.

Mai Hàm Tuyết nằm trên giường, vắt tay lên trán nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn thẻ trúc la liệt trong thư phòng, có lẽ Khương Hi ngay từ đầu đã cảnh báo hắn nhưng hắn hoàn toàn không nghe. Yêu đương là có bệnh, y là thầy thuốc, y chỉ chữa bệnh mà thôi. Mà hắn là bệnh nhân, muốn sống thì phải khỏi bệnh.

Muốn sống thì đừng có yêu thương Khương Hi.

Đáng tiếc là Mai Hàm Tuyết nào có sợ chết đâu. Hắn nhắm mắt lại, không lẽ ánh mắt dịu dàng trong bóng hoa đào của buổi sáng hôm ấy, cái nắm tay nhẹ nhàng nơi hồ sen đượm ráng chiều hay nỗi nhớ của buổi đêm trăng rằm dưới bóng cúc tiêu điều chỉ là để chữa bệnh thôi hay sao? Khương Hi là người cương quyết, tuyệt tình tới mức đau lòng, nhưng Mai Hàm Tuyết biết y là đấng hào kiệt khó kiếm. Nếu không phải là yêu thương, y chắc chắn không mở cho đối phương một con đường, dù là chữa bệnh cũng không. Vậy thì vì cớ gì?

Trong chập chờn âm u và sáng tối hỗn độn của Côn Luân, Mai Hàm Tuyết mơ thấy một bóng trúc màu xanh, mướt xanh như vạt áo của Khương tôn chủ ở Cô Nguyệt Dạ, hiên ngang đứng giữa gió tuyết. Mai Hàm Tuyết như bị thu hút, bị mê hoặc mà tiến gần tới cây trúc xanh tới phát sáng ấy. Khi chạm vào, thân trúc tưởng cứng rắn lại tan ra. Hắn tưởng cây đổ ập xuống làm mình bị thương, hóa ra trúc kia chỉ nghiêng mình, che chắn cho Mai Hàm Tuyết khỏi bão tuyết hỗn độn.

Mai Hàm Tuyết biết, hắn không kiêng dè, không e sợ bão tuyết ngoài kia, chỉ là trong bóng trúc mạnh mẽ này, hắn thấy bình yên. Hắn không muốn mở mắt ra nữa.

.

.

.

Mai Hàn Tuyết lặng nhìn cây trúc trước cửa thư phòng của Mai Hàm Tuyết nở hoa, chỉ âm thầm sai người đem đi tiêu hủy. Sau đó anh vội vã đánh một cánh thư cho Cô Nguyệt Dạ, dù bằng mọi giá cũng muốn vời Khương tôn chủ tới Đạp Tuyết Cung, là với tư cách của Đạp Tuyết Cung Côn Luân Mai Hàn Tuyết.

Kỳ lạ là, hôm trước đánh cái thư, hôm sau Khương tôn chủ đã đến rồi. Đây đúng là tốc độ mà Mai Hàn Tuyết mong muốn nhưng chính nó lại làm anh kinh ngạc cực kỳ. Anh biết chắc chắn đệ tử đưa thư còn chưa kịp tới nơi nữa, vậy thì bằng cách nào mà Khương Hi biết chuyện mà tới được đây. Không ai nhân ra Khương Hi nôn nóng ngoài chính bản thân anh, cái cảm giác nôn nóng mà không thể thể hiện ra ngoài của Khương Hi có thể kín đáo hơn anh, chỉ là không khí xung quanh anh và y rất giống nhau. Anh nhận ra rõ ràng bản thân y đang lo lắng cho Mai Hàm Tuyết. Trông không hề giống một người đang giận một người khác, cũng chẳng giống bộ dáng vô tình mà anh vẫn tưởng tượng về y. Điều này làm Mai Hàn Tuyết hơi mừng hơn một chút, nông sâu bao nhiêu anh có thể không rành. Miễn là không phải do một trong hai người ngưng yêu thương người có lại thì quãng đường còn lại phụ thuộc vào Mai Hàm Tuyết rồi. Mai Hàn Tuyết nghĩ thế rồi bình thản tới trước mặt Khương Hi đang như lửa đốt ngồi trên ghế hành lễ với y.

"Khương tôn chủ. Ta quả không muốn phiền ngài, thế nhưng sự việc lần này rắc rối quá, Đạp Tuyết Cung không thể xử lý một mình được."

"Có chuyện gì hay sao?", Khương Hi từ khi tới đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao cao tại thượng, ta đây sáng suốt còn thế gian là lũ si đần. Chỉ mình y biết rằng y cũng giống như thế gian ngoài kia, trong lòng y có loạn lạc, có lo toan. Có điều, y không tường tận rằng Mai Hàm Tuyết có việc gì. Khương Hi loáng thoáng trong mơ có thấy trước cửa phòng Mai Hàm Tuyết có cây trúc nở hoa, y cứ đứng như trời trồng ở đó, không cách nào tiến lên được. Mãi cho tới khi cửa phòng bật mở, Mai Hàm Tuyết dường như không thấy y đứng nơi đó mà chỉ như bản năng tiến về phía y, ôm lấy y rồi đổ gục.

Dù bằng bất kỳ lý do gì, trúc nở hoa chẳng phài một điềm lành. Nên dẫu cho cơ thể của Khương Hi chưa khỏe hẳn, dẫu cho người ở Cô Nguyệt Dạ ngăn cản y xin hãy chú tâm tới sức khỏe, Khương Hi vẫn cương quyết không bế quan nữa mà tới Đạp Tuyết Cung.

Dù không phải là người y yêu thương thì cũng là bệnh nhân của y. Khương Hi từ trước tới nay thuốc tới bệnh khỏi, không có căn bệnh nào làm khó y. Đó là chuyện từ xưa tới giờ vẫn thế và cho đến tận cùng trời đất Khương Hi cũng không vì bản thân đau bệnh mà khước từ việc cứu chữa cho người khác.

Bệnh của người ta là bệnh, của y chỉ là do y là thầy thuốc thôi.

"... Khương tôn chủ?"

Mai Hàn Tuyết thấy Khương Hi dường như chỉ hỏi cho có lệ, còn lại y như đang rơi vào thế giới của riêng mình nên nhỏ giọng gọi y. Khương Hi chỉ chớp mắt một cái, trong bóng mắt dường như chẳng còn bão tuyết mà thuần một màu nâu tĩnh lặng.

"Thật ngại quá, ta không nhớ được nhiều chi tiết. Hay là vừa đi vừa nói nhé?"

"Mời ngài đi lối này."

.

.

.

"Mai Hàm Tuyết bị bệnh tính tới nay đã được một tuần rồi. Không, chính xác là từ khá lâu rồi, từ mấy tháng Trung thu ấy. Đệ ấy vẫn thường có hai trạng thái, ngày thì vẫn làm việc bình thường thế nhưng đến đêm thường ở trong thư phòng. Sau đó khoảng một tuần trở lại đây, đệ ấy hôn mê, không ai gọi tỉnh được. Với cả..."

Mai Hàn Tuyết dừng một chút toan kể tiếp thì thấy Khương Hi đứng khựng lại trước cửa thư phòng, tiếp nốt lời của anh.

"Cây trúc trước của phòng của cậu ấy nở hoa có phải không?"

"Phải."

Mai Hàn Tuyết là người kiệm lời, anh cũng chẳng buồn hỏi thêm là vì sao Khương Hi lại biết. Mà cũng chẳng cần hỏi thêm vì Khương Hi đã mở cửa phòng, tiến vào rồi. Thế giới của người yêu nhau thì chịu, dẫu có thêm một cây trúc nở hoa nữa trước phòng của Mai Hàm Tuyết thì chắc Khương tôn chủ đây dám cũng cầm Tuyết Hoàng mà chém bay. Mai Hàn Tuyết thấy Khương Hi hùng hùng hổ hổ tiến vào phòng, chẳng buồn giấu diếm vội vã của mình trước mặt anh thì hơi buồn cười.

Anh nhớ Mai Hàm Tuyết từng bảo với anh, đại khái là Khương tôn chủ có một năng lực kỳ lạ, ấy là dù cho tính cách y xa cách là thế, vậy mà chỉ cần nơi nào có ngài ấy thì tự nhiên thấy an tâm lắm. Anh vốn nghĩ đó chỉ là nhân tình trong mắt hóa Tây Thi, nay được chiêm ngưỡng tận mắt chu đáo của Khương tôn chủ, anh tin lời của Mai Hàm Tuyết là thật. Dù là kẻ lạnh lùng, vô tình thì sâu trong cốt tủy của Khương tôn chủ là dòng máu hào kiệt, thấy khó không lui.

Là thứ mà Mai Hàm Tuyết từ sau khi yêu thương y học được. Đấy là trách nhiệm.

.

.

.

Khương Hi mở cửa phòng bước vào rồi vì gió lạnh, y đóng cửa phòng, hơi xuýt xoa một chút. Thời điểm này ở Đạp Tuyết Cung lúc nào cũng tối tăm, cho tới những canh giờ sáng nhất cũng chỉ hửng lên một chút. Ánh sáng nơi đây hiếm hoi tới đáng bực mình, rất may là phòng của Mai Hàm Tuyết vẫn có một ngọn đèn, đệ tử của Đạp Tuyết Cung chịu trách nhiệm chăm sóc cho hắn đã rời đi theo lời của Mai Hàn Tuyết. Trong phòng ánh sáng leo lét, chỉ còn lại Khương Hi và Mai Hàm Tuyết. Khương Hi nương theo ánh sáng trong phòng, có lẽ sợ Mai Hàm Tuyết nghỉ ngơi bị làm phiền nên đệ tử không thắp nhiều nến. Y thắp thêm một cây trên bàn đọc sách, lúc này phòng sáng hơn, Khương Hi mới thấy trên bàn của Mai Hàm Tuyết vẫn còn mấy lời tựa đang viết dở.

"Dù cho chúng ta cách xa, ngoài kia vẫn là trắng xóa tuyết phủ. Thật lòng mong người cũng nhìn thấy tuyết rơi.

Chờ ngày hoa nở tuyết tan, chờ ngày hoa hạnh buông màn sắc xuân..."

Lúc này y mới bình tĩnh lại, lướt quanh phòng, phút chốc y sững sờ. Trong thư phòng này là la liệt những thẻ trúc, Khương Hi lướt quanh phòng. Y không đếm nhưng với số lượng này, có lẽ là từ sau Trung Thu lần đó, y khước từ gặp mặt hắn, ngày nào hắn cũng viết cái gì đó. Khi là bóng tối, khi là ánh sáng, khi là Khương Hi, khi thì là Khương Dạ Trầm.

"Dù là ngày rạng hay màn đêm, miễn là ngài thì vãn bối đều thích."

Giá như mỗi lần Mai Hàm Tuyết nhớ người có thể viết được thành thơ, có lẽ hắn đã là thi sỹ lụy tình nhất thế gian này.

.

.

.

Mai Hàm Tuyết không cảm thấy rõ ràng tất cả mọi thứ kể từ sau khi hắn hôn mê trong bụi trúc. Ngoài kia là gió tuyết hoang hoải rền rĩ hắn cũng không nghe thấy, trong bụi trúc đang ôm lấy hắn rõ ràng rất bình yên. Mai Hàm Tuyết biết rõ mình đang mơ, hắn cũng biết rõ bản thân không được phép vì dịu dàng ảo mộng này mà không tỉnh lại nữa. Nhưng phía trước hắn đã tối om, không có ai cúi xuống kéo Mai Hàm Tuyết ra ngoài. Trúc xanh vẫn dịu dàng bảo vệ hắn giữa muôn vàn bão giông, dường như nếu không có tiếng gọi từ bên ngoài nó sẽ không chịu buông hắn ra.

"Hàm Tuyết..."

Có một ngày nào đó trong số rất nhiều ngày Mai Hàm Tuyết hôn mê trong bụi trúc xanh, hắn nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, tiếng gọi nhẹ nhàng, mơ hồ như hắn đang ngồi trong nhà, tiếng mưa va vào khung cửa. Lạ thật, vì sao ngoài kia là bão tuyết lại có tiếng mưa rơi? Lá trúc dường như hơi giãn ra, Mai Hàm Tuyết mơ hồ thấy ánh sáng. Hắn cảm thấy cả trên trán và hai bên má mình lành lạnh, không biết là gió lạnh tạt vào khe trúc hay có ai đó đang chạm tay lên khuôn mặt của hắn. Trong mông lung mơ hồ, Mai Hàm Tuyết đáp lời.

"Ca?"

Sau đó hắn cảm thấy như có ai đó vừa hôn lên trán mình, khe khẽ nắm tay mình muốn kéo đi. Mai Hàm Tuyết biết, anh của hắn rất quan tâm tới hắn, nhưng Mai Hàn Tuyết giống như tuyết trắng vĩnh cửu ở Đạp Tuyết Cung. Thanh cao và trong sạch, lạnh lẽo và trắng ngần tới không vương bụi trần.

Nếu là mưa rơi, có lẽ là ngày nào đó ở Dương Châu, hắn lén nắm tay người ta rồi nằng nặc đòi cùng che một cái ô với người. Hắn nhớ người hắn thương cứ kỳ kèo mãi, rồi thành ra dưới tán ô che hết hỗn độn của thế gian, lần đầu tiên Mai Hàm Tuyết cảm nhận được nụ hôn dành cho người mình yêu là thế nào. Ô vốn để che trên đầu thì bây giờ dùng để che đi những ngượng ngùng và rung động bất tận của hai người. Cả hai người ướt đẫm nhưng trái tim ấm nóng đập liên tục trong lồng ngực. Nếu là chữa bệnh thì vì sao tim của Khương Hi cũng đập nhanh tới thế?

Lúc đó hình như Khương Hi cũng vì bất ngờ và luống cuống nên gọi hắn là, à, phải rồi.

"Hàm Tuyết..."

"Khương tôn chủ?"

Khương tôn chủ, có phải là ngài hay không?

Mai Hàm Tuyết tha thiết muốn mở mắt ra đi về phía có tiếng nói nhưng bụi trúc cứng đầu không buông hắn ra.

"Hàm Tuyết..."

Tiếng gọi xa xôi như mưa bụi Giang Nam, lúc này thì Mai Hàm Tuyết biết chắc chắn người gọi mình là Khương Hi rồi. Không biết vì lý do gì, hắn thấy có ai đó muốn kéo hắn đi, Mai Hàm Tuyết đưa tay về phía người, trước mắt không phải là bụi trúc tối om cũng chẳng phải bão tuyết mà là nườm nượp ánh sáng, trước mắt hắn còn lập lòe ánh xanh dương mơ hồ. Lâu không nhìn thấy ánh sáng làm hắn chói mắt, vươn tay lên dụi khẽ.

Tới khi mở mắt ra, xung quanh Mai Hàm Tuyết tối om. Hắn tưởng mình lại giống như trước đó, không thể thoát khỏi sự dịu dàng của bụi trúc trong mộng, nhưng lần này hắn thấy nơi đây rất quen thuộc. Dẫu là từ ánh sáng đến đêm đen nhưng nơi này là thư phòng của Mai Hàm Tuyết, trong phòng tối là bởi ngoài trời cũng chẳng chịu sáng lên, chỉ có ánh đèn lấp lánh ánh vàng. Xung quanh không có bão tuyết, không phải bóng tối cô độc dịu dàng mà là ánh vàng ấm áp và dịu êm.

Mai Hàm Tuyết đang nắm chặt lấy tay của người mà hắn vẫn nhớ nhung bây lâu này. Kỳ lạ thật, cái nắm tay này làm Mai Hàm Tuyết đau, vậy chắc chắn không phải là mơ rồi, nhưng cảnh tượng trước mặt này thì hắn chẳng dám tin là thật.

Khương tôn chủ tới tận Đạp Tuyết Cung để tìm hắn hay sao?

Hắn chưa tỉnh táo trở lại, cũng chưa kịp hỏi thêm điều gì thì thấy Khương Hi dường như kiệt sức, rơi xuống như tuyết lìa cành. Mai Hàm Tuyết hốt hoảng đỡ lấy y, ôm lấy người yêu vào lòng.

.

.

.

Khương Hi ở trong phòng của Mai Hàm Tuyết tới nay đã là ngày thứ ba rồi. Y chẩn ra bệnh nhưng không có cách nào kéo được hắn ra. Mai Hàm Tuyết cứ sốt liên miên như thế tới ba ngày trời, thứ Khương Hi có thể làm là kiểm tra nhiệt độ, là thi thoảng nắm tay, gọi tên Mai Hàm Tuyết để kéo hắn ra khỏi mộng. Nhớ nhung của hắn với y vốn không phải là thật, mà dầu cho có là thật thì bây giờ Khương Hi đang ở đây rồi, Mai Hàm Tuyết không cần phải nhớ cũng chẳng cần phải cầu. Mối quan hệ của hai người vốn bình đẳng, là thầy thuốc, là bệnh nhân, là người yêu. Tức là Khương Hi cũng yêu thương Mai Hàm Tuyết như hắn yêu thương y vậy. Chứ không phải là Mai Hàm Tuyết khát cầu gặp y còn y thì khước từ. Y là thầy thuốc cũng là thương nhân, thứ điều kiện đầu tiên cần thấu triệt đấy là có vay thì có trả, nào đâu có chuyện một người miệt mài cho đi, một người thì thụ động nhận lấy.

Cho tới khi y bị bóng tối ở Đạp Tuyết Cung bao phủ, tới khi y cảm thấy áy náy và lo lắng cho Mai Hàm Tuyết đủ lớn, Khương Hi đánh liều sử dụng linh lực, thử xâm nhập vào giấc mơ của hắn. Khương Hi biết bây giờ có hơi quá sức, thế nhưng nếu Mai Hàm Tuyết chẳng thể vật lộn được trong giấc mộng đó, y sẽ tới và kéo hắn đi. Khương tôn chủ từ trước tới giờ vẫn vậy, dù là với bất cứ ai, đã là bệnh nhân của y thì y đều liều mạng mà cứu chữa. Chỉ là bệnh nhân này có hơi đặc biệt một chút mà thôi.

Khương Hi vận linh lực, ánh sáng xanh kéo y vào ảo mộng tim Mai Hàm Tuyết. Trong mộng gió rền tuyết dữ, y chỉ có thể căng mắt ra để kiếm tìm Mai Hàm Tuyết mà thôi. Cho tới khi y thấy phía xa xôi có ánh sáng lập lòe, có một nơi cực kỳ bình yên giữa bốn bể sóng gió, Khương Hi bất chấp mà lao tới.

"Hàm Tuyết..."

Kỳ lạ thay, thứ ánh sáng yếu ớt ấy đáp lại y, nắm lấy cánh tay y. Cho tới khi bầu trời phía trên sáng trở lại, bão tuyết tan đi, lúc ấy Khương Hi thấy mình rơi vào bóng tối. Y chỉ kịp nghĩ được rằng có lẽ bệnh nhân của y, người y yêu thương và lo lắng đã bình an rồi. Vậy là đủ rồi.

.

.

.

Khương Hi cựa mình tỉnh lại thì thấy xung quanh không còn là bão tuyết nữa, chỉ có ấm áp lan tràn. Y nhớ ngày y tới Đạp Tuyết Cung, nơi ấy chỉ tuyền có bóng tối, có thêm một khoảng thời gian nữa cũng không ấm lên, càng chẳng sáng lên. Khi y nhận thức được không khí xung quanh thì biết rằng mình đang nằm trong ngực của Mai Hàm Tuyết, hắn ôm lấy y, bảo vệ y rất kỹ càng. Khương Hi chưa kịp nói thêm một tiếng nào thì Mai Hàm Tuyết đã cúi xuống, nhìn sâu vào mắt y mà hỏi han: "Khương tôn chủ, ngài tỉnh rồi à? Còn khó chịu ở đâu nữa hay không?"

Khương Hi tự nhéo mình một cái, cái âm u của Đạp Tuyết Cung và cảm giác mơ hồ kể từ khi y tới đây là y không biết khi nào mở mắt ra thì là hiện thực. Có lẽ là thời điểm hiện tại, ấm áp này là chân thực, Mai Hàm Tuyết tươi cười xán lạn trước mặt y cũng là sự thực. Đau đớn của cái nhéo tay này cũng là thật.

"Không có khó chịu, ngươi thế nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Mai Hàm Tuyết gỡ tay Khương Hi đang tự nhéo mình ra, u mê mà dụi vào tóc y.

"Là thật, không phải là mơ. Khương tôn chủ đã đưa vãn bối về. Vãn bối khỏi từ cái hôm tỉnh lại rồi, cứ như chưa từng bị gì hết ấy. Còn ngài đây nằm ở Đạp Tuyết Cung của vãn bối tận năm ngày rồi."

Khương Hi ngẩn ra, lâu tới vậy cơ à. Mai Hàm Tuyết như bắt được ngạc nhiên của Khương Hi, giả làm một người bệnh, nghiêm túc mà đáp lời:

"Ngài ngủ lâu lắm là lâu, ngài nói yêu thương vãn bối, chữa bệnh cho vãn bối nhưng ngài chẳng thành thật với vãn bối gì cả. Vì sao ngài bế quan trị thương nhưng không hề nói với vãn bối kia chứ?"

'Đạp Tuyết Cung nhiều việc như vậy, người biết chuyện cứ loanh quanh ở hai nơi cũng không biết mệt à?"

"Mệt, nhưng không nhìn thấy ngài, lo lắng cho ngài còn mệt hơn."

.

.

.

Mai Hàm Tuyết sau khi tỉnh dậy, thấy Khương Hi yếu ớt mà lịm đi trong ngực mình. Bảo hắn không hốt hoảng là nói dối. Sau khi mất một ngày điều tức, thuốc thang cho Khương Hi, y mới miễn cưỡng ổn định lại được dòng linh lưu chảy loạn trong cơ thể. Lúc bây giờ Mai Hàm Tuyết mới biết rằng vết thương từ ngày đại chiến của Khương Hi vẫn chưa lành, y bế quan để điều tức lại vết thương. Thế nhưng vì nằm mộng thấy cây trúc của Đạp Tuyết cung nở hoa, lòng y loạn lạc không chịu nổi mà đi gấp tới Đạp Tuyết Cung. Mặc cho việc điều tức chưa xong, vết thương vẫn chưa ổn định hoàn toàn. Khương Hi bất chấp cả việc y chưa thể dùng linh lực mà kéo Mai Hàm Tuyết từ mộng cảnh về hiện thực.

Làm tới mức này, Mai Hàm Tuyết thực sự không nỡ hỏi liệu rằng người ta thương mình hay chỉ là chữa bệnh cho mình thôi.

Bởi Khương Hi sẽ không bao giờ nói cho Mai Hàm Tuyết, đó là chữa bệnh hay là yêu thương. Nhưng có những điều khác y có thể làm được, và còn nhiều hơn cả chữa bệnh hay yêu thương nữa. Đó là sau khi nghe Mai Hàm Tuyết trách móc, Khương Hi cao cao tại thượng thế mà lại quay đầu lại, ôm lấy Mai Hàm Tuyết, ghì vào ngực mình. Khương Hi không có bao nhiêu sức cả nhưng vẫn rất là cố chấp, y còn lầm bầm trong miệng: "Dù sao cũng không mất mặt bằng ngươi, nhớ thì nói với ta một tiếng được rồi. Ngươi bị bệnh gì mà sao cứ úp úp mở mở hả? Đi tâm sự với cây trúc?"

Tới cây trúc cũng bị nhớ nhung của ngươi làm cho úa tàn, tới mức nở hoa luôn! Rồi chính Mai Hàm Tuyết bị nỗi nhớ của cây trúc cắn nuốt. Nếu Khương Hi tới không kịp thời thì bây giờ y mất cả bệnh nhân cả người yêu rồi!

"Vãn bối bị bệnh thật mà, không bị bệnh thì nhờ ngài chữa làm cái gì?"

Khương Hi hết lời, không tài nào nói nổi.

.

.

.

Sau đó Mai Hàm Tuyết nghe lời Khương Hi, khi cả hai người khỏe hẳn rồi thì dọn dẹp hết tất cả đống thẻ trúc la liệt trong thư phòng, cất riêng vào một cái tủ rồi niêm phong vào. Nỗi nhớ, niềm thương tha thiết cứ thế mà bị phong ấn, bởi bây giờ Mai Hàm Tuyết cũng không cần quan tâm tới việc Khương chưởng môn có thương mình hay không, có nhớ mình hay không nữa. Chắc chắn là y có nhớ, có thương. Chỉ có điều Khương Hi hơi chậm chạp hơn người bình thường một chút. Chỉ thế thôi.

Mà dù là vì bất kỳ điều gì, làm bệnh nhân của Khương chưởng môn cũng chẳng phải chuyện tồi tệ quá. Mai Hàm Tuyết biết, hắn sẽ luôn được người chăm sóc đặc biệt.

Khương Hi tự nhiên bật cười, công sức mấy tháng trời làm thi sỹ của Mai Hàm Tuyết cứ thế mà tan thành mây khói, chính bản thân y cũng thấy nuối tiếc thay cho hắn, ai mà nghĩ được có một kẻ si tình với mình tới vậy chứ. Kẻ đó lại còn là kẻ đa tình nhất giới Tu chân nữa kìa.

"Ngươi quả không còn gì nuối tiếc đấy à?"

Mai Hàm Tuyết nghĩ một lúc, như chợt nghĩ ra điều gì nên gật đầu.

"Vãn bối có, còn một đoạn chưa hoàn thành, hay Khương tôn chủ giúp vãn bối nhé."

"Đoạn nào?"

"Dù cho chúng ta cách xa, ngoài kia vẫn là trắng xóa tuyết phủ. Thật lòng mong người cũng nhìn thấy tuyết rơi.

Chờ ngày hoa nở tuyết tan, chờ ngày hoa hạnh buông màn sắc xuân..."

"Vãn bối có thể qua tìm ngài được không?"

"Được."

"Khương tôn chủ, vãn bối nghĩ rồi."

"Ngươi vẫn còn đoạn nào nữa viết xong nữa à?"

"Đúng, là Dạ Trầm hay là Hi, miễn đó là ngài, vãn bối đều muốn yêu thương."

"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?"

"Ngài nghĩ bậy bạ cái gì đó, ý vãn bối là miễn có ngài, ánh sáng hay màn đêm đều hóa thành yêu thương mà."

"Dạ Trầm, vậy ngày tuyết tan, xuân tới, vãn bối qua tìm ngài chẩn bệnh nhé?"

"Được, ngươi qua lúc nào cũng được. Đừng để nhớ nhung sinh bệnh thêm phiền phức cho ta."

.

.

.

Xuân có hoa mai rực rỡ sắc nắng, hạ có sen đẫm ráng chiều, thu có hoa cúc đượm màu trăng, đông có nhành trúc xanh kiên cường trong bão tuyết.

Bốn mùa nguyện vì người mà tuần hoàn, vì người mà bung nở yêu thương.

– END –

A/N: Xin chào, là mình đây. Cuối cùng thì series này cũng kết thúc rồi. Thực ra thì mình chẳng biết nói gì cả vì mình đã nhảy khỏi cái xuồng này lâu lắm rồi, vì lời hứa viết đủ bốn mùa cho cậu Tuyết nên cố gắng hoàn thành series này mà thôi. Thực ra cũng còn là vì viết về series nhiều hoa mình cũng hứng thú nữa nên lỡ một truyện rồi thì quẩy tất luôn dù mình có cảm giác hình như người đọc của mình chỉ đọc "Hoa Mai Trái Mùa" – đứa con ghẻ trong series này *nức nở*. Cơ mà cảm giác hoàn thành được một series nhiều hoa đúng như mong muốn thì vẫn rất là vui. Cảm ơn bạn nếu có đi tới tận đây và đọc vài dòng lảm nhảm của mình. Chào cậu Tuyết, gửi cậu yêu thương bốn mùa còn tôi nhảy xuồng đây huhu =))).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro