Chap 35: Đường Tăng thỉnh kinh gặp yêu quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời chuyển gió thật lớn, cánh hoa anh đào Eun Hye cầm trên tay thật chặt, cô khuỵu chân xuống nền đất lạnh lẽo giữa tiết trời đêm mùa đông, hét lớn "Đừng đi, đừng đi, em xin anh!"

"Đừng khóc, kiếp này là anh nợ em, nếu có kiếp sau anh nhất định tìm lại em." Jeon Jungkook đứng giữa quầng sáng cố gắng nhìn về phía người con gái xa xa đang dần mờ ảo trong mắt mình, anh đưa tay về phía trước như cố vuốt ve bóng hình Kim Eun Hye lần cuối cùng, nước mắt rơi xuống, anh mĩm cười "Em là người con gái anh yêu nhất đời mình..."

Kim Eun Hye không thể đứng dậy, những cánh hoa trên tay cô bị những cơn gió mạnh vút qua mà trở nên tơi tả, giữa khoảng cách của cô và Jungkook, cô cũng đưa tay ra, như nắm giữ thứ gì đó trong không trung, cay đắng nói không nên lời, bàn tay của cả hai cũng không thể chạm tới nhau, chỉ có thể lắc đầu "Đừng..."

Như có một lực lớn hơn bao giờ hết, quầng sáng kia nuốt trọn cả con người anh rồi trả lại là bầu trời đêm cô liêu.

Bàn tay đó của cô vẫn dừng lại giữa không trung, rồi nó lại trở nên run rẩy, cô hét lớn "Jungkook!!"

"Eun Hye, Eun Hye!"

Ai đó gọi tên cô, Kim Eun Hye khó khăn mở mắt ra.

Jungkook lo lắng nhìn cô "Làm sao vậy? Em mơ thấy ác mộng?"

Eun Hye nhìn mọi thứ xung quanh, rồi lại nhìn đến anh, thì ra là mơ... Cô thở phào nhẹ nhõm thế mà nước mắt vẫn tiếp tục rơi "Jungkook!" Cô siết vòng eo của người con trai nằm bên cạnh mình, vùi mặt vào ngực của anh.

Anh im lặng, anh thừa biết cô đã mơ thấy cái gì, chỉ ôn nhu vỗ vai cô "Ừm, anh ở đây, đừng khóc!"

Cô đã tự trấn an bản thân mình, nhỏ giọng hỏi anh "Mấy giờ rồi?"

"4 giờ sáng, em ngoan ngủ thêm đi."

Ngày anh xa cô càng ngày càng đến gần, cô nghĩ về chuyện đó rất nhiều, rồi cô sẽ ra sao khi không có anh? Mọi thứ trở thành nỗi ám ảnh, ám ảnh vào cả giấc mơ của cô.

...

Ánh nắng nhẹ chiếu vào căn phòng, trời sáng rồi.

Eun Hye khẽ mở mắt, Jungkook không còn bên cạnh. Cô có chút lo sợ, một ý nghĩ lại hiện lên trong đầu mình: anh đi rồi sao? Anh quay về nơi anh sinh ra rồi sao?

"Jungkook?" Cô thoát khỏi lớp chăn bông ấm áp, đứng bật dậy.

"Jungkook?" Cô mở tung cửa phòng, đôi chân trần run rẩy chạy thật nhanh.

Vừa lúc này, Jungkook từ phía dưới cầu thang đi nhanh đến, kéo cô ôm chầm vào lòng mình "Anh ở đây, đừng sợ."

Eun Hye hoảng hốt mà đánh mạnh vào vai anh, hét lên "Anh đi đâu vậy??"

Jungkook cay đắng vuốt ve tóc cô, vẫn là chất giọng ấm áp đó "Đi nấu bữa sáng, xin lỗi."

"Sau này không cho anh nấu nữa, khi nào em thức rồi mới cho anh rời giường!" Eun Hye khóc rồi, cô sợ quá.

"Anh biết rồi, xin lỗi. Đừng khóc nữa, anh xin lỗi." Jungkook thở dài, bộ dạng của cô tệ quá, nếu anh đi thật rồi cô phải làm sao đây? Không thể kiềm lòng, anh đặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, nhẹ nhàng và nhanh chóng.

Taehuyng trên tay ôm một cái thùng lớn chứa mấy thứ linh tinh, anh định đem nó vào nhà kho cho đỡ chật chội phòng ngủ của Junghwa yêu dấu, vừa đi ra khỏi phòng ngủ vừa hút gió, anh đóng cửa phòng một cái quay đầu lại ơ hay lại vô tình nhìn thấy cảnh hai con người đang hôn nhau, Tae đơ một tí, khẽ nuốt nước bọt, tiếp tục hút sáo rồi mở cửa quay ngược vào trong phòng luôn, xem như chưa thấy gì :).

Junghwa đang nằm trên giường nghịch điện thoại, thấy Taehuyng vừa ra khỏi phòng đã đi ngược trở vào với bộ mặt ngu ngu, tò mò hỏi "Anh làm sao vậy?"

Taehuyng nhìn vào không trung, đưa ra giọng điệu của Đường Tăng trên đường đi thỉnh kinh nhưng gặp phải yêu quái "Thiện tai, thiện tai, nhân gian loạn lạc, yêu nghiệt loạn luân..."

Junghwa méo miệng, cái gì mà loạn luận? Cái gì mà yêu nghiệt? "Nhãm cái gì vậy?"

À không, đâu có loạn luân nhỉ? Taehuyng sửa lại "Yêu nghiệt hoành hành..."

Junghwa im lặng: kệ ông, tôi không phải cùng loài với ông :)

...

Hai cặp đôi và một cô gái xinh xắn đang ngồi ở phòng khách xem tivi, không gian cũng có vẻ yên ổn.

Junghwa nằm còn Taehuyng thì ngồi, cả hai dành hết một chiếc sofa dài, cô gác chân lên đùi Taehuyng, thoải mái đắp mặt nạ môi, cái miếng mặt nạ đó to đùng, đắp môi nhưng lại che lên đến tận mũi và che hết cằm của cô, Taehuyng lâu lâu nhìn sang lại buồn cười mà chọc ghẹo "Ủa em, em mới đi bom môi nhưng bị lỗi hả? Môi của em không khác miếng thịt bò là bao nhiêu haha"

Mỗi lần như vậy Junghwa chẳng hiền lành liền đạp Tae một cái, nhưng anh lại cứ chọc hoài, đạp mãi cũng tội nghiệp, cô dù gì cũng yêu anh nhiều ơi là nhiều, thấy anh đau cũng phải sót chứ, thôi thì kệ anh, muốn nói bao nhiêu thì nói, mệt thì im.

Phía bên cạnh Jungkook đang chăm chú xem phim, đột nhiên cảm thấy bụng mình thật lạnh, anh nhìn xuống thì thấy ngay chân của Eun Hye đang luồn vào áo mà áp sát lòng bàn chân vào bụng anh, thấy anh nhìn như vậy, cô cười cười rút chân ra, sợ bị mắng đó mà, thế mà chưa kịp anh đã giữ chân cô lại, còn lấy áo mình đang mặc chùm kín chân cô "Tay chân em lúc nào cũng lạnh, anh mua tất cho sao lại không mang?"

"Thời tiết như này không lạnh sao được?" Cô chu chu cái môi ra giải thích.

Anh lườm cô một cái, cái môi đó thiệt tình, muốn cắn một cái cho xong.

Anh chỉ vào mặt mình "Hôn."

Bây giờ đến cô lườm anh, sau đó cũng chồm lên hôn một cái vào má của anh, Jungkook mĩm cười kéo cả hai tay cô đan vào lòng bàn tay mình.

Han Byul đang ngồi một mình, thấy hai cái cảnh này thiệt tình là khó chịu, khó chịu vô cùng, nếu Hoseok không ra ngoài nói chuyện điện thoại thì cô cũng cho họ thấy một màn tình cảm rồiiiiii

Ngay lúc này Hoseok đi vào, tâm tình là vui vẻ vô cùng, anh dõng dạc "Đi ăn mừng nào, đối tác khó tính nhất trong cuộc họp đã đồng ý ký kết hợp đồng với công ty rồi!!"

Han Byul bật dậy "Anh, thật á?"

"Thật... bé lại đây anh ôm một cái nào." Hoseok dang hai tay đón lấy thân hình cô-người-yêu-đội-trên-đầu của mình.

Junghwa mắt cũng sáng lên, chạy đến bên Hoseok đập tay một cái "Chúc mừng anh nha, công ty của ba anh thật có phúc khi có một người tài giỏi như anh!"

Đâu đó có tí âm thanh lí nhí đầy ganh ghét "Bộ đây không giỏi chắc?"

Junghwa quay ngắt sang Taehuyng "Cái gì? Ghen hả?"

Taehuyng cười khinh bỉ "Nhìn mặt giống ghen không?"

"GIỐNG!" Tất cả những con người còn lại đồng thanh.

...

Đáng lẻ cả đám cùng nhau đi vào nhà hàng ăn uống, nhưng lại đổi gió muốn đi ăn mấy cửa hàng bình dân, thế là cả đám đi bộ xuống đường.

Ngày cuối tuần, màn đêm Seoul bao trùm cả con phố náo nhiệt, có sáu con người vui vẻ đi với nhau.

À không... có bốn con người vui vẻ thôi... ở phía sau có một cặp đôi đang ầm ỉ.

"Em mặc như vậy anh còn mắng, đã kín hơn nhiều lắm rồi!!" Junghwa quát lớn.

Taehuyng nổi cáu vả chát vào cái đùi trắng muốt của cô "Kín quá nhỉ? Cái đùi này em chừa cho ai?? Cái váy vừa ốm sát vừa ngắn cũn này anh đã vứt rồi mà?? Em đi nhặt lại đó hả??"

Junghwa cắn cắn môi bay lại đá vào mông anh "Vứt này, vứt này"

"Yahhh em muốn chết hả?? Đã ăn mặc như vậy còn giơ chân lên đá anh? Có ngon thì em đánh anh bằng tay đi!"

Taehuyng... anh thách ai không thách, lại đi thách Junghwa sao?

Thế là cô dùng tay tét vào mông anh một cái, anh trợn mắt đau đớn, xong lại vuốt ve bàn tay cô.

Anh sợ cô bị đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro