Chuyện của Mordred

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là... một giấc mơ đáng ghét.

Hồi còn bé, mẹ đã thì thầm với ta.

"Cục cưng... con sẽ trở thành một hiệp sĩ và hạ gục nhà vua. Là con trai ta, con có quyền thừa kế ngai vàng. Nhưng nếu để nhà vua biết chuyện lúc này, hắn sẽ giết con. Giờ con phải kiên nhẫn chờ đợi."

Giọng nói ấy thật phiền hà. Những suy nghĩ xấu xa dần đục khoét tâm trí ta. Ta không muốn nghe chúng chút nào. Ta muốn phớt lờ chúng.

Ta là một thể sống nhân tạo – một homunculus. Sinh ra trái với tự nhiên, số mệnh ta đã được định đoạt là sẽ lớn lên, già yếu và chết đi nhanh chóng. Trong khi những cậu bé đồng trang lứa nhảy nhót khắp làng thì ta phải vung kiếm. Lúc chúng trở thành đàn ông thì ta đã chết từ lâu.

Ta thèm muốn cuộc sống của chúng biết bao! Ta ghen tị với chúng biết bao! Ta coi thường chúng biết bao!

Vì vậy ta đã thề sẽ trở thành một cá nhân kiệt xuất vượt hẳn người thường. Dẫu sao cũng phải nếm trải cuộc sống nhanh hơn tất thảy, dĩ nhiên ta sẽ tuyệt hơn họ.

Một ngày, mẹ mang ta tới lén quan sát nhà vua – một bóng hình dũng cảm, nghiêm khắc và đức độ bọc trong thép.

"Đó là mục tiêu của con. Đó là kẻ thù con cần tiêu diệt. Đó là nhà vua con phải hạ bệ."

Không thể nào – làm sao ta dám mơ vượt qua sự hào hoa hoàn mĩ đó? Phán quyết của vua, kiếm thuật của vua, sách lược của vua; tất thảy đều là định nghĩa cho sự hoàn hảo.

Không may cho mẹ, ta đã từ bỏ mưu đồ của bà. Ta khao khát được phục vụ nhà vua, khao khát trở thành thanh kiếm tiêu diệt những kẻ có ý đồ làm nhơ nhuốc đất nước và nhân dân ngài.

Phải, ta sẽ trở thành một hiệp sĩ.

Ta lớn nhanh như thổi và được ban cho một chiếc mũ trụ. Đó là thứ ta không bao giờ có thể tháo ra trước mặt kẻ khác. Tất cả sẽ là vô nghĩa nếu ta bị ai đó trông thấy và nhận ra. Mẹ đã bảo thế, vì vậy ta quyết định đội nó. Nhưng mặc tất cả, kĩ năng cũng như tinh thần hiệp sĩ của ta được ghi nhận và nhà vua đã vinh danh ta bằng một thanh kiếm.

Dù chưa được ban một vị trí chính thức trong Hội Bàn Tròn, nhưng ta đã có quyền hạn tương đương. Những ngày tháng ngập trong vinh quang trôi nhanh như lẽ tất yếu với ta. Là một hiệp sĩ, ta đã hạ gục những kẻ chống đối nhà vua.

"Tại sao ngươi chống lại đức vua," ta hỏi.

Chúng sẽ đáp, "nhà vua của ngươi quá hoàn hảo."

Thật ngu ngốc. Chẳng phải chính điều đó khiến nhà vua của ta trở nên vĩ đại sao? Trong lịch sử dài đằng đẵng của nhân loại, đã bao giờ tồn tại một nhà vua hoàn hảo đến thế chưa? Hầu hết những kẻ tự xưng là vua đều độc ác, cao ngạo và coi khinh kẻ khác – áp đặt tham vọng cá nhân làm cội nguồn hạnh phúc cho mọi người. Mấy tên vua đó ban mơ ước cho những kẻ tôi tớ, hoặc cướp đoạt khỏi họ, nhưng chỉ cần một lần bị cướp đi giấc mơ cũng khiến chúng để lại thảm họa mà không lo lắng cho tương lai.

"Ai trở thành vua rồi cũng vậy. Chúng cướp đi mơ ước của người dân, và người dân phải cướp lại."

Nhưng Vua Hiệp Sĩ không hề có tham vọng cá nhân. Nhà vua chỉ thấy những gì cần thấy, mọi điều khác coi như không tồn tại. Nhà vua không có mơ ước, ngài tiến bước chỉ để thống nhất quê hương – một thể sống thanh tú tựa thanh gươm sắc bén. Dù thấy vô cùng hổ thẹn mỗi khi đem bản thân đặt cạnh vua, nhưng ta vẫn ngưỡng mộ và khao khát được đi theo hiệp sĩ đạo giống ngài.

Ta có thể đoan chắc đó là những ngày tháng huy hoàng và hạnh phúc nhất cuộc đời – nhưng mọi thứ nhanh chóng kết thúc. Quá nản chỉ, mẹ đã để lộ danh tính của ta. Ta không đơn thuần chỉ là đứa con homunculus của kẻ kình địch Morgan, mà theo cách nào đó còn có thể được coi là bản sao sống của nhà vua.

Ta thậm chí thấy hạnh phúc hơn nhiều. Hình bóng ta tôn sùng giờ đã ở thật gần – và ta cũng là kẻ mang dòng máu của vua trong huyết quản. Nói cách khác, chỉ ta mới phù hợp kế thừa nhà vua.

Ta trình bày mọi chuyện với vua, bao gồm cả lý do tại sao mình xứng đáng kế tục ngai vàng. Như thường lệ, ngài đáp lại bằng giọng nói lạnh lẽo, khô cứng.

"Hiểu rồi... sinh ra từ mưu đồ của Morgan, nhưng ngươi vẫn là dòng máu của ta. Thế nhưng ta không thể chấp nhận ngươi là con hay đồng ý chuyện kế thừa."

Có lẽ ta đã hơi vội vã để trở thành người kế vị. Tuy nhiên việc thậm chí không được coi như con trai mới là nhát dao chí mạng. Đó là điều ta khao khát cháy bỏng nhất. Đó là điều duy nhất ta thực sự ao ước, dẫu không được thừa nhận công khai cũng chẳng sao. Những tưởng trong cuộc hội thoại giữa hai người, ta sẽ có thể chứng kiến tấm lòng của vua – tưởng sẽ được thừa nhận là đứa con trai đáng tự hào.

"Vậy là... ngài sẽ không thừa nhận ta làm con trai, thưa Đức Vua?"

Ta lầm bầm rồi quay lưng lại nhà vua chỉ biết hướng tới tương lai, không còn hứng thú gì với mình. Giọng ta tràn đầy thù hằn, bộc lộ sự ghét bỏ trước đây chưa từng biết đến.

Quá rõ ràng, ta nghĩ. Ai lại đi chấp nhận đứa con được chính kẻ thù miễn cưỡng sinh ra chứ? Ta hẳn bị coi như thứ lời nguyền gì đó. Vì thế, cái ngày ta giành được một ghế trong Hội Bàn Tròn sẽ không bao giờ tới. Tài năng kiệt xuất của ta sẽ bị phủ nhận, nhiệt huyết của ta sẽ bị coi khinh, nỗ lực của ta sẽ bị phớt lờ - bởi ta không bao giờ được tha thứ, chỉ vì là con của Morgan.

"Tốt thôi. Ta sẽ khiến ngài phải hối tiếc những lời vừa nói."

Đó là thời khắc quyết định khiến ta như tái sinh trong thù hận, để phá hoại tất cả những gì cha ta đã đạt được. Thành tựu của vua, luật lệ của vua, chiến trận của vua – ta sẽ khiến mọi thứ trong mười năm qua trở nên vô nghĩa.

Có lẽ đức vua sẽ coi thường ta. Chắc chắn là thế.

Có lẽ đức vua sẽ trừng phạt ta. Ngài có thể thử.

Nhưng đức vua sẽ chứng kiến ta. Ta sẽ từ bỏ mọi thứ để có thể đối mặt ngài một lần nữa.

Cuộc chiến dài đằng đẵng của Anh Quốc dần đi đến hồi kết. Sau muôn vàn khó khăn, những tháng ngày đất nước thống nhất dưới sự trị vì của Vua Hiệp Sĩ cũng sắp tới. Chiến đấu mang vinh quang tới cho những hiệp sĩ, nhưng cũng khiến thường dân lâm vào cảnh nghèo khó, khổ sở. Ngay lúc bắt đầu nghĩ những ngày đó sẽ sớm kết thúc, mọi người liền nối nhau rơi vào bất an.

Nhà vua chẳng bao giờ bày tỏ cảm xúc khi giải quyết thành công các thử thách. Tuy nhiên, ta chắc chắn trong tim ngài vẫn tồn tại sự bối rối rất lớn – ta thầm nghĩ, và lặng lẽ cười nhạo từ bóng tối.

Về phía mình, ta là kẻ đã phanh phui và phô trương vụ dan díu giữa Hoàng hậu Guinevere và Sir Lancelot du Lac – một hiệp sĩ siêu phàm hiếm gặp trên đời. Cũng chính ta đã dấy lên những lời thì thào – rằng Arthur không đủ phẩm chất làm vua, bởi đến vợ mình cũng dễ dàng để bị cướp mất. Nhưng cả khi những hiệp sĩ phàn nàn trực tiếp với nhà vua, ta vẫn trung thành phục vụ ngài. Với ngài, hẳn việc đứa con không-được-thừa-nhận này tiếp tục trung thành phục vụ dưới tư cách hiệp sĩ là điều khá đáng ngại.

Phải – ta biết rõ nỗi khổ của nhà vua. Chính sau đó Arthur đã phạm phải sai lầm đầu tiên và cũng là duy nhất. Để hạ gục kẻ phản bội – Sir Lancelot, Arthur đã thân chinh tới Pháp và giao quyền trị vì vào tay ta. Cũng dễ hiểu thôi, bởi có quá nhiều hiệp sĩ lẫn quan lại triều đình muốn chứng kiến khả năng của ta – chưa kể đến chuyện có những công việc triều chính chỉ ta và rất ít người đủ khả năng giải quyết. Nhà vua chỉ định ta làm nhiếp chính rồi hướng tới Pháp.

Arthur hẳn rất đau đớn khi phải tự tay hạ gục hiệp sĩ đáng tin nhất. Đoán được trận đấu ở Pháp sẽ kéo dài, ta cho lan tin nhà vua đã tử trận và triệu tập một hội đồng khẩn cấp, tại đó thống nhất rằng mình sẽ là người phù hợp với ngai vàng. Ta lấy bảo kiếm Clarent, minh chứng cho vương quyền, rồi làm lễ đăng cơ ở Canterbury. Ta trở thành vua dù chỉ trên danh nghĩa. Sau đó, ta cầu hôn Guinevere.

"Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế?"

Cô ta lạnh lùng đáp, và bật cười.

"Cũng vớ vẩn như trò chơi vợ chồng của các người thôi."

Nhạo báng, ta cởi bỏ mũ giáp. Biểu cảm đông cứng trên khuôn mặt cô ta thật không thể nào quên nổi.

Ta không hề có ý theo đuổi Guinevere, dĩ nhiên. Nhưng điều này sẽ làm đức vua càng đau đớn. Phải – ta muốn ngài căm ghét mình hơn nữa.

Rõ ràng những lời dối trá của ta đã sớm bị phát hiện. Tin tưc Vua Arthur nhanh chóng quay về Anh Quốc liền lan rộng. Đáng ra ta phải bị hành quyết ngay lúc đó. Dẫu sao, dù hối hận hay chăng thì vụ bạo loạn ta gây ra cũng xứng đáng nhận trừng phạt. Tuy nhiên, ta vẫn được ủng hộ bởi những kẻ từng bị mình thỏa hiệp, dụ dỗ, hoặc dọa nạt phải quy hàng.

Ta có tài thuyết phục – chắc là thế. Tuy nhiên, sâu xa hơn, rõ ràng rất nhiều người cảm thấy bất phục Arthur. Vua Hiệp Sĩ là kẻ lạnh lùng và lý trí – luôn sẵn sàng bỏ rơi mọi thứ, mọi người khi đã hết tác dụng. Còn ta là một hiệp sĩ mang tính 'con người' hơn, hoặc chí ít họ nghĩ vậy. Đó là điều ngu xuẩn nhất từng nghe, bởi ta chẳng quan tâm ai khác ngoài bản thân. Con người đơn thuần chỉ là loài vật được ban phúc ở khả năng ngôn ngữ. Già hay trẻ cũng chẳng khác nhau, quăng miếng thịt vào giữa bầy và chúng sẽ đánh nhau tranh giành thậm chí trước khi thức ăn kịp chạm đất.

Chính vì thế ta sẽ không giết người, đơn giản vì ta không ghét họ. Họ phiền nhiễu, họ phá hoại, nhưng không đáng bị ghét. Ta làm những gì mình thích mà chẳng quan tâm tới những người theo sau – nên thật lạ là họ lại thấy ta càng thêm phần con người. Nhà vua đã cố cứu nhiều sinh mạng nhất bị chê bai là không hiểu trái tim mọi người. Còn kẻ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện cứu giúp ai như ta lại được ca ngợi.

Thật bực mình. Ta không nổi loạn vì lợi ích các người – ta làm thế cho bản thân. Họ có thể vẫy đuôi theo ta nếu thích, nhưng ta đều gạt tất cả khỏi tâm trí. Tại sao ta phải dành suy nghĩ cho những con chó săn có thể quên đi chủ nhân từng hết mình vì chúng cơ chứ?

Và rồi trận chiến quyết định bắt đầu. Mặc cho thất bại ở Dover khiến kẻ địch giành được địa bàn, ta đã hạ gục một Sir Gawain mệt mỏi. Sau vài cuộc chạm trán nhỏ lẻ, cuối cùng cũng tới lúc đối mặt nhà vua ở đồi Camlann.

Lúc này, việc ai thắng ai thua không còn quan trọng. Số mệnh của đất nước đã được định đoạt. Tuy nhiên, nhà vua vẫn giữ thái độ băng lạnh như mọi khi. Hết lần này tới lần khác, ta gào tên vua cha giữa chiến trường – mỗi lần như vậy lại có thêm những chiến binh trung thành tới bao vây, và ta cứ tiếp tục nghiền nát tất cả. Ta giết, ta giết, và lại giết. Sao mọi thứ lại ra thế này? Ta nghĩ.

Những kẻ ngoài cuộc chứng kiến trận chiến này có lẽ sẽ nghĩ ta là tên ngốc – nhưng tại sao ta phải quan tâm?

Như mẹ đã tiên đoán, ta sẽ trở thành kẻ tội đồ phá hủy vương quốc này – nhưng tại sao ta phải quan tâm?

Ta đã nhấn từng người dân đất nước này vào sự thù hằn của mình – nhưng tại sao ta phải quan tâm?

Sao ta phải quan tâm? Sao ta phải quan tâm?!

"Arthurrrrrrrrrrrrrrrr!"

Cuối cùng, Vua Hiệp Sĩ đã đáp lại lời ta. Trận đấu quyết định của hai người bắt đầu.

Kết cục được định đoạt khi ngọn giáo thánh của vua xuyên thủng ngực ta. Ta đã thua – không, ta đã thắng mới phải. Mọi thứ vua đạt được đã bị một tay ta phá hủy hết.

Phải, nhìn ta đi. Căm thù ta đi. Hãy để cái tên Mordred mãi mãi văng vẳng bên tai và khiến khuôn mặt ngài méo xệch vì giận giữ. Hãy nguyền rủa tên ta đi.

Nhưng tới tận sau cuối – nhà vua cũng không thừa nhận sự tồn tại của ta.

Đôi mắt màu ngọc bích ấy lạnh lẽo quan sát cái chết của ta, rồi đảo đi hướng khác ngay khi chắc chắn điều đó. Nhà vua không khóc, chẳng nói lời từ biệt, và tuyệt nhiên không tỏ ra chút thù hận nào.

Ta đã vỡ lẽ.

Hiểu rồi...

Có lẽ... những lời than trách của họ cũng có phần đúng.

Nhà vua không hiểu trái tim mọi người.

Ta thừa nhận, từ đầu chí cuối Vua Arthur đã là một nhà vua hoàn hảo. Nhưng điều đó càng khiến ta căm thù ngài, thưa đức vua hoàn hảo.

Ngay cả ngài cũng thất bại trong việc cai trị đất nước này

Ta có thể làm tốt hơn.

Những gì Vua Arthur không đạt được, ta sẽ đạt được.

Cha, nếu người đời bảo cha là nhà vua hoàn mĩ, thì con sẽ vượt qua cha.

Ah – một lần nữa thôi. Chỉ một cơ hội nữa thôi. Hãy cho ta cơ hội được rút thanh gươm chỉ định, như nhà vua đã từng.

Chỉ một lần thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro