Giấc mơ của Fiore

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là... một giấc mơ lạ lùng.

Tôi đang chạy băng qua một vùng đất vĩ đại, nơi những đồng bằng nguyên sơ xanh màu lục bảo trải rộng khắp nơi. Khung cảnh dần trôi qua, biết rõ đây là mơ nhưng đôi chân tôi lại cảm thấy cực kỳ thực tế.

Tôi chạy.

Tôi đang chạy.

Xa hơn, xa hơn nữa, trên một đường thẳng tắp. Miệng tôi bắt đầu phát ra những âm thanh thiếu trang nhã. Trước đây tôi chưa từng nghĩ được chạy trên đôi chân chính mình lại có thể sảng khoái và kích thích đến vậy.

Ah... tôi biết nơi này... đúng, tôi biết tên ngọn núi này.

Đây là núi Pelion, địa điểm thu hút khách du lịch trứ danh tại Hy Lạp. Một trong số các hang động nơi này từng là nơi ở của nhân mã Chiron nổi tiếng, vị hiền triết vĩ đại đã dạy dỗ vô vàn người hùng và là niềm tự hào của Hy Lạp.

Tới lúc này, tôi bắt đầu hiểu đây là quá khứ của Servant mình. Nhờ mối liên kết giữa hai người, tôi được chứng kiến ký ức của ông trong giấc ngủ. Dĩ nhiên, tôi có thể quyết định không xem khung cảnh này, nhưng như vậy thì thật lãng phí. Thậm chí tôi còn dấn sâu hơn, tự tinh chỉnh lại nhận thức của bản thân. Phải mất một thời gian để làm điều này – bởi trước đây tôi chưa từng trải qua – nhưng giờ, mỗi khi mơ, tôi đều có thể thấy Chiron.

Tôi có thể thấy một Chiron mình chưa từng biết.

Khi tiến lại gần hang động, một cậu bé bắt đầu chạy về hướng chúng tôi, cất lời gọi "Thầy!"

Cậu bé này là một trong các học sinh sao?

Cậu bé nhảy phóc lên tảng đá cạnh chúng tôi. Nhìn xuống Chiron với thứ biểu cảm mong đợi, cậu nói.

"Thầy ơi, hãy ra ngoài đi săn nào!"

"Không được."

Tôi bật cười khi chứng kiến cậu nhóc bĩu môi hờn dỗi trước lời đáp cộc lốc của Chiron. Cậu bé rất đẹp, đẹp đến khác thường. Trông cậu không hẳn rõ ràng là nam hay nữ. Thế nhưng cung cách ăn nói và xử sự của cậu chắc chắn thuộc về phái mạnh. Điều này, là một người chị nên tôi hiểu rõ.

"Con thích thú săn bắn là tốt. Xét đến tương lai sau này, tốt hơn hết là con nên giỏi món đó. Thế nhưng con có mong muốn trở thành thợ săn không? Không, mong muốn của con là trở thành người hùng. Và chẳng ai thừa nhận một kẻ thô lỗ là người hùng cả. Học văn chương là chưa đủ. Một người đàn ông mù tịt về âm nhạc hay phép tắc sẽ chỉ tự làm bản thân xấu hổ mà thôi."

Mặc những lời khuyên răn của thầy, cậu bé xem chừng vẫn chưa bằng lòng. Với biểu cảm khó khăn, cậu đành lầm bầm đồng ý. Dù hiểu lập luận vừa rồi là chính xác và bản thân không nên nói lời ích kỷ, nhưng cậu cũng biết rằng phần còn lại của ngày hôm nay sẽ tẻ ngắt. Thấy thế, Chiron gượng cười.

"Tuy nhiên... bị nhốt trong hang cả ngày chắc chắn con sẽ bức bối không chịu nổi. Vậy thì ta sẽ thỏa hiệp. Hãy học thuộc những từ còn lại hôm nay rồi viết chúng lên bảng. Nếu hoàn thành trước hoàng hôn, ta sẽ dạy con cách chiến đấu trong bóng tối."

"Thật ạ?!"

"Có vài rủi ro, nhưng ta chắc chắn con sẽ ổn. Và dĩ nhiên là chỉ khi con có thể thuộc hết trước khi trời tối."

Rõ ràng cậu bé không phàn nàn lấy một lời. Bật cười, Chiron đặt tay lên đầu cậu bé đang nhảy cẫng vì sung sướng. Ngại ngùng, nhưng cậu vẫn vui vẻ đón nhận.

Tôi thấy thật ghen tị - và ngạc nhiên nữa. Tôi biết Chiron có một vợ và nhiều cô con gái, nhưng họ đều là những sinh thể thần thánh. Cậu bé này, mặt khác, lại tỏ ra khí chất của người phàm. Tuy nhiên cách Chiron xử sự với cậu đích xác là những gì một người cha yêu quý sẽ dành cho đứa con trai.

"Giờ, tới lúc học bài rồi... Achilles."

Achilles.

Không thể nào...

Nhưng cậu bé không phủ định cái tên đó. Nói cách khác, cậu chính là Rider Đỏ, là đại anh hùng thuộc hàng nổi tiếng nhất của Cuộc Chiến Chén Thánh.

Achilles là kết quả của cuộc hôn nhân giữa người hùng Peleus và nữ thần biển Thetis, và họ có quan điểm trái ngược nhau khi chăm sóc cậu. Trong khi Thetis muốn hoàn thành thần tính cho Achilles thì Peleus lại tin việc biến đổi từ á thần sang thần thánh sẽ hủy diệt phần người của con trai.

Sau cùng, Thetis chấp nhận ý kiến này, nhưng bà bỏ lại Peleus và Achilles rồi trở về quê nhà dưới đáy biển. Một đứa con trai vẫn là không đủ để trói buộc nữ thần với người đàn ông ấy.

Peleus quyết định giao Achilles trẻ tuổi vào bàn tay chăm sóc của người bạn cũ Chiron. Dẫu sao, cậu bé cũng là con trai một người hùng và một nữ thần, còn Chiron là người thầy vĩ đại nhất Peleus biết. Chiron sẵn lòng chấp thuận lời đề nghị của người bạn và bắt đầu dạy mọi thứ cho cậu bé đầy tiềm năng này. Thơ ca, nhạc họa, tư cách, ứng xử; cách săn bắn, chiến đấu, cưỡi ngựa và thậm chí cả nghệ thuật chữa bệnh.

Với cậu bé Achilles phải xa cha mẹ từ bé, Chiron hẳn là một người cha nghiêm khắc, tốt bụng và ân cần.

Có lẽ vì là giấc mơ nên mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Achilles lớn lên trước mắt tôi, trở nên cao ráo và khỏe mạnh. Những cú đâm thương run rẩy ngày nào giờ đã mạnh mẽ tựa thánh thần. Như một chú ngựa bất kham không thể bị ngăn cản hay thuần hóa, cậu lao vút trên bình địa và vượt qua mọi vật cản bằng đôi chân nhanh nhẹn.

Achilles vô cùng hiểu biết, dĩ nhiên. Ở nơi hoang dã, cậu có thể tìm những loại cây trái ăn được chỉ với một cái liếc mắt, đồng thời cậu cũng biết cách chữa trị thương tích.

Cách Achilles hành xử và giữ phép tắc, dưới tư cách người hùng hay tại hoàng gia, đều hoàn hảo.

Ngạc nhiên hơn cả, cậu hoàn thành tất cả điều đó khi mới khoảng mười tuổi. Achilles thật là một hình mẫu lý tưởng, khi nhiêu đó tuổi đã được Chiron bảo rằng ông không còn gì để truyền dạy nữa.

Dù gì cũng phải đến lúc hai người từ biệt nhau. Chiron cùng vợ Chariclo theo tiễn Achilles khi cậu bắt đầu cuộc hành trình.

"Thưa thầy... thưa phu nhân Chariclo... cảm ơn hai người đã đi xa như vậy với con."

"Bảo trọng, Achilles. Hãy giữ an toàn và để tâm đến sức khỏe của mình."

Chariclo nức nở ôm Achilles vào lòng. Nếu còn gì Chiron chưa dạy cậu, thì đó là tầm quan trọng của việc yêu thương mọi người bằng con tim, như Chariclo đã làm.

"Con sẽ ổn thôi. Con sẽ cố hết sức để đảm bảo mình không làm hổ thẹn danh nghĩa học trò của Chiron."

Achilles nói từ tốn nhưng chắc nịch. Cậu không hề nhắc suông những gì được học, mà thực sự suy nghĩ để biến chúng thành lời. Và cậu mới chỉ mười tuổi. Đó là minh chứng rõ nét nhất cho việc vì sao Achilles nổi danh thành người hùng từ khi rất trẻ.

Như thường lệ, Chiron đặt tay lên đầu Achilles.

"Con đã trưởng thành, Achilles. Tuy nhiên, chúng ta hay Peleus không phải người con nên trả nghĩa. Con không cần tự thêm gánh nặng cho bản thân... con đã là một người hùng rồi."

Nghe vậy, Achilles có vẻ hơi lùi về sau, khẽ gật đầu trước khi nhanh chóng quay lưng lại rồi lấy tay dụi mắt. Chiron cùng Chariclo quan sát hành động trẻ con này với nụ cười trên môi.

"...con đi đây, thưa thầy!"

Cậu bé anh hùng bươc về phía trước, không hề để lộ những giọt nước mắt.

Sau đó, đúng như lời Chiron, Achilles trở thành người hùng lập được vô vàn chiến công khắp nơi. Tuy nhiên, như Thetis từng tiên đoán, định mệnh nghiệt ngã sẽ ghé thăm chàng tại Cuộc Chiến thành Troy. Thần mặt trời Apollo đã cường hóa để mũi tên từ tay Paris đâm thủng gót chân – điểm duy nhất trên cơ thể Achilles còn là con người – và tiếp đó là trái tim. Nhận ra vết thương chí mạng, Achilles vẫn tiếp tục cơn thịnh nộ khắp chiến trường tới khi gục ngã. Bất cứ ai biết tên chàng hẳn cũng đều nghe qua câu chuyện này.

Và thế là, Achilles chẳng bao giờ gặp lại được Chiron. Tương tự số mệnh oan nghiệt của cậu học trò, Chiron cũng ra đi thật đáng tiếc. Những gì tôi được chứng kiến thực ra là khi họ đã xa cách cả một đời người.

Tôi giật mình vì vỡ lẽ. Giữa Chiron và Achilles tồn tại một tình yêu vô bờ. Họ ràng buộc với nhau, như cha và con. Như anh em. Như gia đình.

Là do Chén Thánh, dĩ nhiên... cuộc đại chiến của chúng tôi. Nói cách khác, chẳng phải tôi là người có lỗi khi làm Master ông ấy?

Không, dù không biết khi lần đầu được triệu hồi làm Servant, thì tới giờ họ vẫn đã chiến đấu với nhau hai lần.

Đó không phải lỗi của tôi.

Nhưng chẳng phải vì họ là Servant sao? Là Servant, những kẻ có thể bị Lệnh Chú ép buộc nếu không tuân lệnh Master? Là nô lệ, những kẻ chắc chắn sẽ chết nếu bị cắt đường cung ma lực?

Cô đang ép một người cha phải giết con trai mình.

Không, lúc này Archer hẳn đã chấp nhận điều đó. Nếu không muốn chiến đấu thì ông đã nói với ta...

Cô thậm chí không biết điều cốt yếu nhất của ông ấy.

Ta biết. Ta biết. Ta biết mọi thứ về ông...!

Tôi nhắm mắt, ước mình thức dậy khỏi giấc mơ này.

Tôi thật hèn hạ biết bao, thật ngu ngốc biết bao. Có rất nhiều phương cách, nhưng tôi đã chọn bỏ chạy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro