Giấc mơ của Sieg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là... một giấc mơ về tự do.

Chàng hiệp sĩ đó rất thích bay lượn. Nếu hỏi tại sao, thì chắc là vì chàng có thể bay lên và bay xuống.

Có phải đơn giản chỉ là chàng thích được thoải mái chọn lựa bao nhiêu hướng bay tùy thích?

Chuyện đó không cần đến những lời lẽ màu mè. Dù sao, chàng hiệp sĩ vẫn thật tự do. Thân là hoàng tử Anh Quốc, nhưng chàng đã quẳng hết những chuyện mình cho là phiền phức qua một bên, đơn cử như việc kế vị ngai vàng. Bạn hẳn phải nghĩ ấn tượng chàng để lại trong mắt kẻ khác sẽ tương tự những cậu ấm cao ngạo. Thế nhưng, có lẽ nhờ bản tính lương thiện trời phú, xem chừng ai ai cũng yêu quý chàng.

Từ thời khắc ra đời, không ai có thể ghét bỏ chàng. Tất cả đều thân thiện với chàng. Chàng có thể ngây thơ,... ngốc nghếch, hay liều lĩnh. Chàng cũng không phải một hiệp sĩ thông thái.

Nhưng chàng chẳng thèm muốn điều gì. Của cải chiếm từ kẻ thù sẽ được chàng tặng lại cho người khác, không câu nệ.

Chàng cũng chưa bao giờ tỏ ra tuyệt vọng. Khi bị phù thủy đáng sợ Alcina hóa thành cây sim, chàng vui vẻ kiên nhẫn chờ đợi tới khi có người tới đưa mình về hình dáng cũ.

Chàng khá ngô nghê. Khi đối mặt một địch thủ đáng gờm, thỉnh thoảng chàng sẽ thất bại... và thỉnh thoảng lại thắng. Về sức mạnh, chàng chỉ ở mức trung bình. Tuy nhiên những cuộc phiêu lưu chàng từng trải qua, tính cả số lượng lẫn chất lượng, đều ở mức vượt trội so với các hiệp sĩ thông thường.

Tuy yếu ớt, nhưng chàng thật dũng cảm. Bao nhiêu lần bị đánh gục, thì bấy nhiêu lần chàng vùng lên.

Cái chết của chàng cũng không quá đặc biệt. Tại trận chiến ở đèo Roncevaux, dù bị phản bội bất ngờ, nhưng Lạc Hầu thứ mười hai của Charlemagne vẫn dũng cảm chiến đấu. Tuy nhiên, họ bị áp đảo về quân lực khi hai mươi ngàn người phải đấu lại con số gấp 20 lần. Trong tình thế như vậy, ngay cả một người hùng vĩ đại cũng chẳng thể cầm cự được lâu.

Những chiến binh dũng cảm dần ngã gục, và chàng hiệp sĩ cũng sớm phải chịu chung số phận với họ. Thở dài, chàng vương tay vào hư không – nhưng lại mỉm cười rồi thôi. Nụ cười hài lòng trên môi chứng tỏ chàng không hề hối tiếc điều gì. Dù khi nằm trong vũng máu chính mình, bị nỗi đau của cái chết đang tới giằng xé, chàng hiệp sĩ vẫn tỏ ra hoàn toàn bình thản.

Nhưng, nếu...

Nếu có điều gì chàng tiếc nuối khi đối mặt cái chết...

"Phải... ta muốn thấy nơi ấy lần nữa."

Đó có lẽ là mảnh kí ức đáng trân trọng nhất của chàng – chuyến thăm vương quốc tự do được đồn là chứa đựng mọi thứ không tồn tại trên trái đất – một vương quốc xa lạ chưa ai từng thấy trước đây.

Tuy chỉ là mấy lời lẩm bẩm trước lúc chết, nhưng đó cũng là một điều ước, một nguyện vọng đáng quý. Vì vậy, là Master, tôi muốn ban điều ấy cho Astolfo. Không cần biết điều ước của những người khác cao quý nhường nào...

Đột nhiên, thế giới vặn vẹo. Tâm trí tôi nhảy khỏi ranh giới an toàn của giấc mơ và tiềm thức, bị một sức mạnh khủng khiếp giật phăng đi.

Tôi thấy nóng như lửa đốt, đồng thời lạnh như đông cứng.

Phải, tôi có thể thấy rõ thứ trước mắt.

Giờ đảo mắt đi chỗ khác hay giơ tay chiến đấu cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi biết con quái vật này.

Tôi biết rồi cuối cùng mình cũng phải đối mặt nó. Tôi biết hình dáng thực sự của nó.

Đó là giai thoại nổi tiếng nhất trong thiên trường ca về đại anh hùng Siegfried... Giết rồng. Với thanh huyễn tưởng kiếm Balmung trong tay, chàng đối mặt rồng quỷ Fafnir. Còn kịch bản nào phù hợp hơn với người hùng như chàng đây?

Tôi nín thở. Cái hang này rộng như vô tận, nhưng cùng lúc cũng tạo cảm giác cực kì ngột ngạt.

Đầu tiên, là vì số của cải chiếm quá nửa không gian trong này – một ngọn núi to đùng mà cảm tưởng chỉ một vốc tay cũng đủ cho ta cuộc sống giàu sang tới cuối đời.

Và thứ hai là vì đống đen sì đang nằm chễm chệ trên đỉnh kho báu để canh giữ. Mặc cho hình dáng hòa vào bóng tối, nó vẫn phát ra cảm giác hiện diện áp đảo khủng khiếp. Cảm giác ấy làm tâm trí người ta như phát điên. Vảy đen, mồm khè ra lửa, hơi thở chết chóc – sinh vật khổng lồ này bao hàm tất cả điều đó.

Kinh hãi đến lạ lùng là tâm trí tôi vẫn chưa bị nghiền nát... hoặc có lẽ nó đã nát bấy đến độ không thể cảm nhận nổi nữa.

Nơi này chỉ cho phép một thể sống tồn tại – là Dreadwyrm. Tất cả những sinh thể còn lại sẽ bị tàn sát.

Chỉ nội việc nó tồn tại trước mắt đã là đáng sợ lắm rồi. Tôi không thể bỏ chạy dù muốn, bởi đôi chân như đã dính chặt xuống đất. Thật tự nhiên, và hợp lý, là nếu tôi có ý định di chuyển – hoặc nếu chỉ cần nhìn vào nó – cái chết sẽ tới.

Con rồng há miệng.

Nó là một thể sống – đó mới là điều đáng sợ hơn thảy. Một sinh vật đã đạt tới đẳng cấp không cần ăn để tồn tại. Nhưng con quỷ này vẫn ăn thịt để vui thú. Tựa mèo vờn chuột, tựa rắn chậm rãi tiêu hóa ếch – con thú săn mồi hành hạ miếng mồi của nó.

Nỗi sợ thiêu đốt tôi càng lúc càng nóng hơn.

Chẳng phải đây là mơ sao? Tôi không thể tỉnh dậy ư?

...Đây có thật là mơ?

Nếu bị nó nuốt chửng ở đây, liệu mình còn tỉnh dậy được chăng?

Không chắc chắn, tôi chỉ còn cách chiến đấu. Tuy nhiên, tôi chẳng thể bì được nó. Nếu chí ít có một thanh kiếm, tôi có thể lựa chọn kết thúc thứ này ngay lập tức...

"...cái gì?"

Chính lúc ấy tôi nhận ra. Tay phải tôi đã đeo găng và cầm kiếm tự lúc nào. Vậy ra cuối cùng tôi là 'Siegfried'.

Thế thì mình có thể chiến đấu – tôi tự nhắc bản thân như vậy, rồi bám vào hi vọng nhỏ nhoi còn lại. Tôi không phải tránh mắt đi chỗ khác và có thể nhìn con rồng rõ ràng.

Con rồng ngưng lại. Sát khí của nó giảm xuống khi để ý tới tôi. Tôi nắm chặt thanh kiếm, gạt phăng những chần chừ còn vương vấn – rồi lao lên.

Đáp lại tức khắc, Fafnir di chuyển để chiến đấu. Một tiếng gầm kinh hồn bạt vía vang lên, rồi trận chiến giữa người và rồng bắt đầu.

Mọi thứ quanh tôi liền bị một cơn bão sét dữ dội ngấu nghiến, thắp sáng cả hang động tăm tối – nhưng ánh sáng này chẳng mang tới ấm áp, vì nó chính là hiện thân của Địa Ngục.

Tôi luýnh quýnh vung kiếm, không biết phải tiếp cận con rồng thế nào. Ngay cả khi chém toàn lực, tôi cũng thấy hầu như không ăn thua gì. Đột nhiên sống lưng lạnh toát như bị lũ giòi bọ chui rúc, tôi cuống cuồng lăn tròn trên đất – và liền đó, cái đuôi rồng dữ tợn quét qua đầu tôi.

Hệt như người ta đang cố đập một con ruồi... không, khác biệt giữa tôi và nó thậm chí còn lớn hơn thế. Va chạm nhẹ nhất cũng sẽ khiến tôi chết chắc, và những điều như 'may mắn' nghe thật ngớ ngẩn. Hét lớn để che giấu nỗi sợ, tôi chém mạnh vào thân, rồi tới đuôi nó.

Kẻ diệt rồng đứng ở quá xa, còn cái chết của tôi chỉ cách vài gang tấc.

...Mình không thể thắng.

Suy nghĩ chợt thoáng qua, và sự thực thì, đó là điều tôi đã nhận ra từ lâu. Long chủng là loài vượt trên vô số những huyễn tưởng thú khác. Thở ra băng, ra lửa hoặc ra độc, những con quái vật này vững chãi hơn cả thành lũy, nanh vuốt chúng có thể dễ dàng xé toang sắt thép, còn đuôi thì đủ sức nghiền nát kim cương.

Nhưng đúng là Siegfried đã từng hạ gục nó. Bởi vậy, chẳng lý gì tôi lại không làm được. Tuy nhiên tôi không thể tìm ra dấu hiệu nào dẫn mình đến thắng lợi, dù là nhỏ nhất.

Vuốt rồng xé toạc bộ giáp rồi xuyên vào ngực tôi. Lớp áo phòng vệ rách bươm như giấy và máu trào ra. Tôi có thể cảm thấy một mảng thịt lớn đã vĩnh viễn bị cướp khỏi cơ thể.

Hơn cả đau đớn, tôi có dự cảm thua cuộc chết chóc. Thương tích và đau đớn khôn cùng khiến tôi rít lên một tiếng chói tai không tưởng.

Tầm nhìn của tôi tối sầm khi Fafnir di chuyển để tung ra thêm một đòn đánh chí mạng. Tôi yếu ớt vung khiếm, dù cho tâm trí đã uể oải vì cơn đau dồn dập. Dĩ nhiên, đòn đánh ấy bị gạt phăng. Tôi cảm thấy không khí xoắn lại, đồng thời ngọn lửa càng thiêu đốt dữ tợn. Tôi câm nín, không thể hét lên vì đau đớn được nữa.

Cơ thể tôi bị ép phải di chuyển, vì bản năng sinh tồn hay gì đó tương tự. Có thứ đã khẩn thiết mách bảo tôi, nói rằng tôi phải làm thế. Tôi ngẩng đầu, đối mặt sinh vật khổng lồ trước mắt.

Thâm tâm mách rằng tôi không có cơ hội thắng. Có vô vàn cách để tôi thua, nhưng chỉ có một lý do tôi phải thắng.

Bởi vì, giờ mình là Siegfried.

Thậm chí... ngay cả Siegfried hẳn cũng từng phải chiến đấu lại sự vượt trội, chiến đấu lại sự tuyệt vọng, trước khi tìm ra một tia hi vọng le lói để rồi hạ gục con rồng trong cuộc chiến khủng khiếp này.

Tôi chỉ có thể phỏng theo hình dáng của chàng. Liệu tôi sẽ gục ngã dễ dàng trước con rồng... như những gì đã xảy ra khi đối mặt Mordred?

Tôi lau vết máu khi rùng mình đứng dậy, mặc cho kết cục thất bại nhãn tiền. Trong ánh mắt con rồng không hề có chút thương hại hay từ bi nào. Dù tôi có muốn đánh hay chăng, thì chỉ vài giây nữa nó vẫn sẽ lao tới. Tôi nắm chặt thanh kiếm bằng hai tay, phớt lờ mọi thứ đang trào ra khỏi vết thương. Tôi chỉ cần nhảy về trước. Thương tích ở đầu hay ngực cũng không thể ngăn cản điều đó.

Tôi biết rõ đây sẽ chỉ là chút kháng cự yếu ớt. Vậy nên thật lạ là lựa chọn 'bỏ chạy' chưa bao giờ xuất hiện trong đầu.

Con tim tôi đập dồn dập trong sợ hãi kinh hoàng. Đầu gối tôi run rẩy trong tuyệt vọng. Những giọt nước mắt đau khổ tuôn trào từ đôi mắt, khóc thương cho đoạn kết của cuộc đời chủ nhân.

Và, tôi vẫn không thể quay người hay bỏ chạy. Con rồng há miệng. Tôi có thể cảm thấy khuôn mặt mình méo xệch, đồng thời hét lên một tiếng bi thương. Một chân tôi bước lên, rồi đến cái còn lại. Không biết rõ nơi cần nhắm tới, hay thậm chí là nên nhắm tới, tôi nâng cao thanh kiếm.

Nhưng đã quá muộn. Ngọn lửa ào tới nhấn chìm tôi, nhanh hơn nhiều tốc độ để tôi hạ kiếm...

Một lần nữa, khung cảnh chìm vào bóng tối.

Trước khi nhận ra, tôi đã thấy khuôn mặt lo lắng của Ruler ở ngay gần.

Có vẻ tôi đã trốn thoát thành công khỏi thế giới giữa thực và mơ ấy. Tôi thở dài nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại thấy con tim như bị bóp nghẹt.

Ngọn lửa lúc cuối ấy hẳn đã giết tôi ở bên đó. Vậy, tôi đang làm gì, ở bên này...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro