lênh đênh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

con thả mình trôi giữa dòng nước mặn.

con lênh đênh trong vô định trống vắng. con lạc loài trong những con sóng bạc màu. con chao đảo trong luồng hải lưu lạnh nóng. con nổi rồi lại chìm, con ngụp lặn trong những hồi ức mà bão đã đánh tan bên bờ cát. nước biển tràn vào lỗ mũi, khoang miệng, vành tai, và cả hốc mắt, tưới tắm linh hồn trơ trọi, đổ đầy thể xác khô cằn.

biển siết lấy con trong cái ôm đớn đau. trời vẫn nổi bão, và đại dương dậy sóng đục ngầu giận giữ.

"đã không thể trở về." con lẩm bẩm "đã không thể trở về được nữa rồi..."

nước mắt con rơi, hoà cùng đại dương mặn đắng. con ước chi thể xác con phân rã ngoài khơi xa này, rải tràn trên mặt biển nhấp nhô để an ủi linh hồn đau thương cuồng loạn của mẹ. con ước chi con hoá thành cơn gió lớn, thổi bay cơn bão kia đi mất. con ước chi đây chỉ là một cơn ác mộng, và khi tỉnh dậy, mẹ vẫn là mẹ, hiền từ dịu dàng như những gì vốn dĩ.

con ước chi, con ước chi...

sau cùng, con vẫn đứng dậy, tay cầm phiến đá định mệnh. bàn chân con trần trụi, lần đầu tiên đặt trên mặt đất, giẫm lên bờ cát nóng cháy. cát bỏng rát miền biểu bì non trẻ, bám dính lấy gót hoa.

đôi bàn chân lấm lem đất cát. để lại trên bờ biển những dấu đi nông sâu.

"con sẽ không thua đâu, thưa mẹ, con sẽ không thua đâu. chúng ta sẽ thắng. và rồi chúng ta sẽ quay lại như thuở sơ khai, sẽ không còn ai phải khóc nữa."

và rồi sẽ chẳng ai còn buồn. và rồi sẽ lại an nhiên khoái hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro