Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Yoko dựa vào bàn làm việc, nhìn chằm chằm ra thế giới tối đen ngoài cửa sổ.

Vừa rồi, nàng đã xác nhận với Wan về thân phận của White, dù có người trung gian bảo đảm, nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an. Trong ngành của họ, trực giác luôn rất nhạy bén.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối Yoko vẫn không thể xác nhận, liệu White có phải là người phụ nữ trong ký ức của mình hay không.

Quá nhiều bí ẩn bao trùm trong sự hỗn loạn và bóng tối này.

Nàng xoa thái dương, bước vào phòng thí nghiệm, cầm lấy con dao giải phẫu, ngắm nghía dưới ánh đèn. Con dao này, Yoko đã sử dụng trong nửa năm, dù lưỡi dao đã hơi cùn nhưng nàng vẫn chưa thay.

Faye yêu quý của em, liệu chị có nhận được sự thật mà chị mong muốn không? Nhưng sự thật đó, có thực sự là điều chị muốn không?

Em có thể mổ xẻ mọi thứ của mình cho chị xem, bao gồm quá khứ thấp hèn của em, những suy nghĩ tối tăm của em và linh hồn dơ bẩn này, chỉ cần chị muốn xem, em sẽ cho chị thấy tất cả, em chỉ muốn biết, chị sẽ làm gì?

Faye trở về nhà, bước vào phòng thí nghiệm, lấy ra thiết bị trích xuất và bắt đầu phục hồi DNA.

Thiết bị trích xuất này được nghiên cứu cùng lô với vòng điện sinh học, có 70% khả năng phục hồi thông tin DNA của tất cả sinh vật đã tiếp xúc với vật thể đó trong vòng nửa năm.

Ba giờ sau, Faye cảm thấy kiệt sức ngồi xuống ghế thí nghiệm.

Cô tuyệt vọng nhìn vào bảng điều khiển chi chít các thông tin, các thông tin được phục hồi đều hoàn toàn khớp với DNA của những người liên quan đến các vụ án trước đó.

Không chỉ là vụ buôn bán nội tạng người, mà còn cả vụ mất tích của quan chức cấp cao gây chấn động toàn lục địa đến nay vẫn chưa được giải quyết và vụ giết người hàng loạt.

Trong tất cả những vụ án đó, đều có bóng dáng của Yoko.

Như một con cáo trắng đi qua khu vực cấm màu đen, từ xa trông giống như một con thỏ nhỏ cô độc, nhưng khi bạn bị thu hút và tiến lại gần, bạn sẽ ngạc nhiên nhận ra rằng bộ lông trắng như tuyết đó đã bị nhuộm đỏ bởi máu, đôi mắt tưởng chừng như ngây thơ lại đầy rẫy sự tàn nhẫn, lạnh lùng và quyết tuyệt.

Và chỉ một giây trước, bạn còn nghĩ cô ấy là con mồi đáng thương.

Faye dành một chút thời gian để bình tĩnh lại.

Đối diện với người yêu cũ, cô thừa nhận rằng mình không thể hoàn toàn cứng rắn. Khi cô nhận vụ án này, cô muốn tìm ra bằng chứng để minh oan cho Yoko, cô vẫn không dám tin rằng, cô gái đơn thuần và nhiệt huyết đó lại là kẻ gây ra tội ác.

Dù ban đầu cô tiếp cận Yoko với mục đích thu thập bằng chứng về tội ác của gia tộc em ấy. Qua thời gian bên nhau, cô mới biết Yoko luôn bị gia đình cô lập và bắt đầu cảm thấy thương hại cho quá khứ em.

Khi cảm thương cho một người, chính là khởi đầu của sự sa ngã.

Faye, người luôn tỉnh táo và kiềm chế, tất nhiên sẽ không để mình đắm chìm. Sau khi tiếp tục điều tra trong âm thầm, cô xác nhận rằng Yoko không còn giá trị lợi dụng, nên cô cũng không cần tiếp tục dùng mình làm mồi nhử. Thêm vào đó, vấn đề tâm lý của Yoko ngày càng lộ rõ, nên cô đã tìm cơ hội và cuối cùng thành công chấm dứt mối quan hệ này.

Cuộc tình với Yoko có thể coi là một trong số ít những biến động gần như không thể kiểm soát trong cuộc sống ổn định của cô.

Nhưng Faye cũng không ngờ rằng, sau vài năm, số phận lại ràng buộc hai người họ với nhau, lần này sóng gió dường như còn khó kiểm soát hơn trước.

Hiện tại cô vẫn là kẻ săn mồi cầm súng, con mồi của cô ở ngay trước mắt, nhưng cô lại do dự trước khi bóp cò.

Không nên do dự, mình nên công bằng và không thiên vị, Faye tự nhủ.

Số của Ize vẫn đang trong tay cô, chỉ cần gọi, họ có thể bắt tội phạm và giải quyết một tội ác tày trời. Đây không phải là điều cô mong muốn nhất sao?

Faye nhìn đồng hồ, trời đã khuya, cô nên nghỉ ngơi, để ngày mai tính tiếp.

Có lẽ sau một giấc ngủ, cô sẽ tỉnh táo hơn.

Sáng hôm sau, Faye bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

"Faye! Chúng ta có bằng chứng rồi!!! Hôm nay bảo vệ nhận được một bưu kiện ẩn danh, đó là hợp đồng buôn bán nội tạng có chữ ký của Yoko!" Ize nói với giọng phấn khích.

Faye tỉnh táo ngay lập tức, cô đáp lại một cách lơ đễnh: "Biết rồi." Cô thậm chí không biết mình đã cúp máy như thế nào.

Cô chạy như điên vào phòng thí nghiệm, bằng chứng vẫn nguyên vẹn trước mắt, không thể nào bị đánh cắp.

Là ai? Ai có thể gửi bưu kiện ẩn danh đó? Sao lại là hợp đồng?

Trong đầu cô đột nhiên hiện lên một khuôn mặt, Faye cố nén giận, bấm số gọi điện.

"Là chị à?" Faye chờ vài giây để điều hòa hơi thở trước khi hỏi bằng giọng lạnh lùng, "Tại sao?"

White chỉnh lại áo ngủ, cười lười biếng: "Em gái thân yêu của chị, không cần gọi để cảm ơn chị đâu. Chị đã nói rồi, chúng ta cùng chung một mục tiêu. Em cứ làm công tố viên chính nghĩa của mình, còn chị sẽ làm trợ lý của em."

"Không cần, em đã nói chị không được nhúng tay vào!" Faye hét lên.

"Chị không hiểu, chị giúp em bắt kẻ xấu, tại sao em lại tức giận như vậy? Hay em thật sự đã yêu cô ấy rồi? Ôi trời ơi, chị đã làm hại vợ của em gái mình rồi sao? Chị đang ở khách sạn đối diện sở cảnh sát, xe cảnh sát đã xuất phát năm phút trước. Em có cần chị ngăn lại không?"

"Nhắc lại một lần nữa, đừng xen vào chuyện của em." Faye cúp máy, không kịp thu dọn, lao ra ngoài.

Chiếc xe thể thao phi vút trên đường, cô không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, xe cảnh sát đã xuất phát, cô cần tranh thủ thời gian. Cô biết Yoko hiếm khi về nhà, văn phòng là nơi em ấy làm việc, cũng là nhà của em ấy.

"Em đang ở văn phòng sao?" Faye nghĩ rằng mình cần xác nhận nên gọi vào số của Yoko. Sau một hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy, Faye không đợi đối phương phản ứng mà hỏi ngay.

"Em ở đây, có chuyện gì không?" Yoko nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của Faye. Chị ấy rất ít khi không bình tĩnh, chắc là đã có chuyện gì rồi.

"Em đợi chị ở gara, chị có chuyện muốn nói với em." Faye để lại một câu, rồi nhấn ga tới mức tối đa.

Nửa phút sau khi Yoko cúp máy, Ize dẫn đầu đội cảnh sát phá cửa xông vào.

"Giám đốc Yoko, lại gặp nhau rồi." Ize mỉm cười đưa ra lệnh bắt và còng tay, "Tiếc là hôm nay Faye nghỉ, người bắt cô đành phải là tôi. Nhưng tôi đã báo cho cô ấy rồi, cô sẽ gặp lại cô ấy sớm thôi."

Khi thấy đoàn xe cảnh sát đã đến, Faye nguyền rủa một tiếng, vẫn chậm một bước.

Từ khi ra khỏi nhà, Faye đã cố gắng kìm nén cơn đau đớn lan tỏa khắp tứ chi và lục phủ ngũ tạng. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô càng thêm kích động, tranh thủ lúc còn tỉnh táo, cô đỗ xe bên lề đường và gọi điện: "White, giúp em..." rồi cô ngất xỉu.

"Được thôi! Chị đang chờ câu nói này rồi." White quay sang người bên cạnh nói, "Hành động đi, nhớ bảo vệ an toàn cho Nhị tiểu thư. Cập nhật mọi động thái của cô ấy cho tôi ngay lập tức."

Yoko từ từ tỉnh dậy trong một căn hầm mờ tối.

Nàng nhớ rằng mình đã bị còng tay và đưa lên xe của Ize, sau đó xảy ra tai nạn và mình ngất đi.

Cú va chạm mạnh khiến Yoko cảm thấy khó chịu, dù hiện tại nàng đang nằm trên một chiếc đệm mềm mại, cơ thể không bị tổn thương gì, nhưng vẫn mệt mỏi.

Nàng cố gắng ngồi dậy và nhìn quanh.

Dù bốn phía tối om, nhưng Yoko có thể chắc chắn rằng, đây không phải là phòng bệnh, mà giống một căn hầm đặc biệt được trang trí, không có cửa sổ, cửa chính dường như đã bị khóa.

Hoàn toàn khác với căn hầm ẩm ướt và lạnh lẽo mà nàng tưởng tượng.

Lúc này, tiếng mở cửa vang lên, có người bước vào, bật đèn, căn phòng trở nên sáng sủa lên.

"Em tỉnh rồi." Giọng nói đơn giản nhưng trong trẻo, lại gợi lên những ký ức từ lâu của Yoko, đó là một cảm giác xa cách đã lâu xen lẫn vô hạn xúc cảm lạ lẫm quen thuộc.

Người phụ nữ tóc vàng mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng cổ nhọn kiểu Pháp và quần tây màu cà phê nhạt, tay áo được xắn lên vừa vặn, để lộ cánh tay thon thả và trắng trẻo.

Thân hình vẫn đẹp đẽ, quyến rũ như thế, Yoko thầm nghĩ.

Người phụ nữ rót một cốc nước, bước tới giường, sờ trán Yoko, "Ừm, đã hạ sốt rồi. Uống thuốc xong ngủ thêm một giấc, sẽ không sao đâu."

Yoko đờ đẫn nhận lấy cốc nước, sau một lúc do dự mới hỏi: "Cô White, tại sao cô lại cứu tôi?"

"White gì chứ? Chị là Faye." Người phụ nữ tóc vàng nhướng mày, nhìn Yoko với vẻ hơi buồn cười, "Sốt đến mức mê sảng rồi à?"

Có thứ gì đó bùm một tiếng, bùng nổ trong đầu Yoko.

Thời gian dường như quay trở lại đêm đông đó.

Dù bị người phụ nữ trước mặt trêu chọc, nhưng Yoko vẫn nhìn thấy sự dịu dàng và trìu mến trong đôi mắt của đối phương, cũng như ngửi thấy mùi hương phức tạp và bí ẩn đã lâu không gặp. Đó là mùi hương quen thuộc của cỏ dại sau mưa và hoa hồng lên men, xen lẫn xạ hương nồng nàn và một chút chua chua của chanh.

Lần này, cuối cùng nàng đã có thể xác nhận hoàn toàn.

Lần này, cuối cùng không còn mờ mịt như một giấc mơ nữa.

Biết được sự thật, Yoko có chút ấm ức, nhưng phần lớn là cảm giác nhẹ nhõm, nước mắt tuôn rơi. Hóa ra người mà mình yêu và người đã vô tình in sâu vào giấc mơ của mình khiến mình không thể quên, từ đầu đến cuối chỉ là một người duy nhất.

Người ấy, lạnh lùng như hoa trên đỉnh núi, dịu dàng như cơn gió xuân đầu tiên, đều là Faye của mình.

Yoko đã không còn dư thừa sức lực để suy nghĩ tại sao người phụ nữ xuất hiện trong bệnh viện lại giả mạo làm Faye, cũng không muốn tìm hiểu lý do vì sao mình bị lộ.

Nàng chỉ biết rằng, chính Faye của mình đã cứu mình, như thế là đủ rồi.

__________

Fic của au này chỉ có thể chờ đợi là hạnh phúc thôi nha T_T ra lâu xỉu

Au mới mở vote HE hay Be cho mọi người vào vote =))) Lượt vote đến hiện tại, HE 200 mấy, BE 20 mấy. Nhưng mà... có cái vote xuất hiện là thấy má Au đang phân vân rồiiiii !!! (ง •_•)ง

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro