Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Faye cảm thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cầm tấm thẻ trong tay, tiến đến gần nhân viên đang dọn dẹp, giọng nói run rẩy vì hồi hộp: "Do you know this girl? (Bạn có biết cô gái này không?)"

Nhân viên ngừng tay, ngước lên bối rối nhìn tấm thẻ trong tay Faye. Sau một lúc suy nghĩ, người nhân viên nói: "I can 't remember clearly. Many people come to the store every day (Tôi không nhớ rõ lắm. Mỗi ngày có rất nhiều người đến cửa hàng.)"

Hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Faye như bị dập tắt bởi một gáo nước lạnh, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô tự nhủ không nên kỳ vọng quá nhiều, có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng sâu thẳm trong lòng, vẫn có một giọng nói không ngừng vang lên, rằng đây chắc chắn là thứ Yoko để lại.

Faye quyết định mỗi ngày sẽ đến trường đại học gần đó để tìm Yoko.

Khi ánh sáng buổi sáng sớm còn chưa hoàn toàn xuyên qua lớp sương mù mỏng của thành phố, Faye đã đứng ở cổng trường đại học.

Trong khuôn viên trường, người qua lại tấp nập, sinh viên hoặc vội vàng đến lớp, hoặc tụm năm tụm ba nói cười vui vẻ. Faye hỏi thăm từng người về tung tích của Yoko, cô đưa điện thoại cho những người qua đường xem ảnh của Yoko, ánh mắt tràn đầy hy vọng và lo lắng.

"Xin lỗi, bạn có biết Yoko không?" Cô chặn một nữ sinh đang ôm sách hỏi.

Nữ sinh lắc đầu rồi vội vã rời đi.

Faye lại quay sang một nam sinh đang đeo tai nghe, giọng nói có chút vội vã: "Bạn có biết Yoko không?"

Nam sinh tháo tai nghe ra, nhìn cô với vẻ ngơ ngác, sau đó xin lỗi: "Không, tôi không biết."

Mấy ngày liền, Faye hỏi không biết bao nhiêu người, từ tòa nhà học đến thư viện, từ căng tin đến sân vận động, nhưng câu trả lời nhận được đều là không biết. Đôi chân cô như đeo chì, nặng nề từng bước, hy vọng trong lòng cũng dần dần lụi tàn.

Khi màn đêm buông xuống, Faye kéo thân hình mệt mỏi trở về căn nhà thuê. Căn phòng trống trải, chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của cô. Faye ngồi phịch xuống ghế sofa, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Cô nhớ lại những kỷ niệm từng có với Yoko, nụ cười của Yoko, giọng nói của Yoko, dường như vẫn vang vọng bên tai cô.

Faye không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ cảm thấy nỗi đau trong lòng như những con sóng, từng đợt từng đợt xô vào tâm hồn cô. Cô cầm lấy tấm thẻ nhỏ, vuốt ve khuôn mặt cười trên đó, lẩm bẩm: "Yoko, rốt cuộc em đang ở đâu?"

Ngày qua ngày, Faye vẫn kiên trì đến trường đại học để tìm Yoko.

Cô dán thông báo tìm Yoko trên bảng tin của trường, cũng đăng thông tin lên mạng xã hội của trường, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ manh mối hữu ích nào.

Đôi khi, cô ngồi lặng lẽ trong một góc của trường, tưởng tượng rằng Yoko sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô. Cô nhìn dòng người qua lại, trong lòng không kìm được mà dâng lên một chút hy vọng, nhưng mỗi lần hy vọng lại biến thành sự thất vọng sâu sắc.

Các đồng nghiệp ở quán cà phê nhìn Faye mỗi ngày đều kiên trì tìm kiếm Yoko, ánh mắt họ đầy đồng cảm.

Bọn họ nhao nhao khuyên Faye nên từ bỏ, đã hai tháng rồi, cứ tìm mãi như vậy cũng không phải là cách. Nếu Yoko là sinh viên của trường này, làm sao có thể hai tháng trời mà không ai từng thấy cô ấy? Có thể cô ấy đã tốt nghiệp, hoặc thậm chí không phải là sinh viên của trường này.

Lòng Faye chùng xuống, cô cũng biết khả năng đó không phải là không có. Nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, cô không muốn từ bỏ.

Những ngày qua, cô vẫn không ngừng tìm kiếm khắp trường, tràn đầy hy vọng chờ đợi dù chỉ là một chút tin tức liên quan tới Yoko.

Sau một lần tìm kiếm vô vọng nữa, Faye trở lại quán cà phê.

Cô ngồi ở góc quán, thần sắc u sầu. Đúng vậy, Faye nghĩ, đã hai năm trôi qua, có lẽ Yoko đã tốt nghiệp. Nếu cô ấy thực sự đã tốt nghiệp, thì mình phải tìm cô ấy ở đâu đây?

Nghĩ đến đây, Faye lấy điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, gọi cho giám đốc thiết kế.

Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói quen thuộc của giám đốc thiết kế: "Faye, lâu rồi không liên lạc? Cô dạo này thế nào?"

"Cũng tạm ổn." Giọng Faye trầm xuống.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi hỏi: "Cô... đã tìm được Yoko chưa?"

Faye im lặng một lát, rồi chậm rãi trả lời: "Vẫn chưa... Tôi gọi là để nói rằng, nếu Yoko đã về nước và liên lạc với cô, liệu cô có thể báo cho tôi một tiếng không?"

Giám đốc thiết kế cho không chút do dự đáp lời: "Được."

Sau khi chào hỏi vài câu ngắn ngủi, Faye tắt máy. Cô nhìn ra con phố bên ngoài cửa sổ, trong lòng mơ hồ. Thành phố này với cô, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là từng con phố, xa lạ là không còn bóng dáng Yoko.

Thành phố này chỉ còn lại một trường học cuối cùng, Faye cũng biết đây là hy vọng cuối cùng của cô. Cô không muốn để lại bất kỳ nuối tiếc nào, vì thế đã xin nghỉ việc ở quán cà phê.

Quay về nhà trọ, Faye bắt đầu thu dọn hành lý, trả lại nhà. Nhìn căn phòng trống trải, lòng cô trào lên một nỗi buồn man mác.

Faye kéo vali, đến một phía khác của thành phố. Cô tìm thấy một quán cà phê gần trường học mới và nhanh chóng vượt qua buổi phỏng vấn. Có lẽ là sự sắp đặt của số phận, nơi này đã trở thành điểm dừng chân tạm thời của cô tại vùng đất hy vọng cuối cùng.

Sáng sớm hôm đó, Faye đã đến quán cà phê, bận rộn trước quầy pha chế. Khách trong quán không nhiều, mọi thứ đều diễn ra thật yên tĩnh.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng chuông gió trên cửa reo, âm thanh trong trẻo phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai: "Xin chào, cho tôi hai ly Americano đá."

____________


Gòi gòi gòi, 2 ly, tui đi cf zới ẻm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro