Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Trong lúc đó, tại quán bar, Yoko và vài người bạn cùng phòng đang ăn mừng.

"Chúc mừng Yoko, chưa tốt nghiệp mà đã được vào công ty thiết kế trang sức hàng đầu của nước T."

"Chúc mừng!"

"Cạn ly~"

"Mọi người cứ vui vẻ nhé, hôm nay mình sẽ chi trả hết!" Yoko hào hứng nói.

"Vậy thì tụi mình không khách sáo đâu, phục vụ, cho chúng tôi thêm mấy ly nữa."

Các cô gái vui vẻ chơi trò chơi cùng nhau. Sau khi uống xong ba vòng, Yoko loạng choạng bước ra khỏi phòng vệ sinh.

"Người đẹp, đi một mình sao?" Hai gã đàn ông trông có vẻ du côn chặn đường Yoko.

Yoko khó chịu ngẩng đầu lên: "Làm ơn tránh ra."

"Đừng mà, đi một mình buồn lắm, đi chơi với chúng tôi đi." Hai người họ tiếp tục đeo bám không buông.

Faye bước ra từ phòng vệ sinh, vốn không định can thiệp vào chuyện này, nhưng bất ngờ bị ai đó khoác lấy tay. Faye nghi hoặc nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Tình yêu à, sao chị ra chậm thế?" Yoko nói rồi nắm chặt tay Faye hơn.

Không thể đi được nữa, Faye đành phải phối hợp với nàng diễn kịch: "Bụng hơi khó chịu nên ở trong đó lâu một chút."

Nhưng Yoko lại càng làm quá, nàng tựa đầu lên vai Faye: "Chị ra trễ quá, có người quấy rầy em."

Faye cứng đờ cả người, không còn cách nào khác đành phải theo lời nàng tiếp tục diễn. Cô nhìn hai gã du côn bằng ánh mắt sắc lạnh: "Tránh ra, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát!"

Hai gã du côn nhìn Faye từ đầu đến chân, thấy cô đeo chiếc đồng hồ đắt tiền, nên đành lặng lẽ bỏ đi.

"Có thể buông ra rồi chứ." Faye lên tiếng khi thấy hai gã đã đi xa.

"Cảm ơn chị đã giúp em giải vây, vừa rồi tình thế gấp gáp, nếu không có chị, em cũng không biết làm cách nào để thoát khỏi hai tên phiền phức đó." Yoko nói, rồi ngượng ngùng buông tay ra.

Faye nhẹ gật đầu: "Không sao, lần sau cẩn thận hơn, đừng uống nhiều quá, không phải lúc nào cũng may mắn gặp được người giúp đâu." Nói xong cô chuẩn bị rời đi.

Bất ngờ, Yoko cảm thấy dạ dày mình như lộn ngược lại, cơn buồn nôn ập đến, nàng bước đi loạng choạng, khó khăn tiến về phía bồn rửa.

Faye đứng bên cạnh không thể chịu nổi nữa, theo bản năng cô tiến lên đỡ lấy Yoko khi em ấy đang chao đảo.

Cuối cùng Yoko cũng không nhịn được, nàng nôn thẳng vào chiếc áo khoác đắt tiền của Faye.

Yoko tỉnh táo hơn đôi chút, luống cuống lấy vài tờ giấy lau vội, vẻ mặt đầy hối lỗi, vừa lau vừa nói: "Thực sự xin lỗi chị! Thực sự xin lỗi! Áo của chị bao nhiêu tiền, em sẽ đền."

"Thôi, không sao." Faye định nói câu "Có lẽ em không đủ tiền để đền" nhưng cuối cùng lại không nỡ nói ra.

Faye thở dài bất lực, thầm nghĩ hôm nay thật là một ngày xui xẻo. Ra ngoài thư giãn uống rượu, chưa kịp uống ngụm nào thì lại bị nôn lên người.

Cô cau mày, không do dự cởi chiếc áo khoác đã bị bẩn, định vứt đi ngay lập tức.

Yoko nhanh tay giật lại chiếc áo. Khi nàng nhìn thấy nhãn hiệu trên áo, không khỏi hít một hơi lạnh. Thương hiệu này có giá cắt cổ.

"Sao chị lại lãng phí thế? Áo còn tốt như vậy, có thể nói vứt là vứt được sao. Em sẽ mang đi giặt khô, cho em số liên lạc của chị, khi giặt xong em sẽ trả lại."

"Không cần phiền phức thế đâu." Faye khoát tay, định từ chối.

"Không được. Em không phải là người vô trách nhiệm. Em đã làm bẩn áo của chị, em phải phụ trách bồi thường. Mua một chiếc mới em không đủ tiền, nhưng mang đi giặt khô thì em có thể làm được." Giọng Yoko đầy cương quyết, không chấp nhận từ chối.

Faye thực sự không thể từ chối, đành miễn cưỡng nhận lấy điện thoại của Yoko và để lại thông tin liên lạc của mình.

Thoát khỏi cô gái phiền phức đó, Faye cũng chẳng còn hứng uống rượu nữa. Cô chỉ nói vài lời với bạn bè rồi rời quán bar sớm.

Trở về nhà, sau khi tắm rửa xong, Faye nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ được. Cô trở mình liên tục, đầu óc như đang chiếu một bộ phim, toàn là hình ảnh của Yoko. Đôi mắt sáng rực như những vì sao, đôi môi hơi nhếch lên trông có chút tinh nghịch, cùng với sự cứng đầu, không dễ bị khuất phục của cô ấy, tất cả đều khiến Faye thấy thú vị một cách kỳ lạ.

Cô không kìm được mà lắc đầu, có lẽ do mình thường xuyên chìm đắm trong công việc bận rộn, xung quanh toàn là những người đam mê công việc đến mức điên cuồng, nên đã lâu rồi cô chưa gặp được một người có tính cách sống động như vậy và đó là lý do cô bận tâm đến thế.

Ở phía bên kia, Yoko và bạn cùng phòng tiếp tục uống rượu, trò chuyện về chuyện vừa xảy ra. Mọi người đều tán dương: "Thật may là cậu gặp được một người tốt." "Đúng vậy, nếu gặp phải một người nhát gan hoặc lợi dụng tình thế thì không biết sẽ ra sao."

"Thật đáng tiếc." Yoko uống một ngụm rượu, chậm rãi nói.

"Tiếc gì cơ?"

"Các cậu không biết đâu, chị ấy thật sự rất xinh đẹp, hoàn toàn đúng gu của mình. Nhưng nhìn chiếc áo khoác đắt tiền như vậy, chắc chắn là một tiểu thư con nhà giàu, không phải người cùng đẳng cấp với chúng ta." Yoko kể lại cho bạn bè một cách sinh động.

"Oi, hóa ra cậu đang nhắm đến người ta à, cậu giữ số điện thoại của chị ấy chẳng phải là có mục đích khác sao?"

"Đừng có nói linh tinh!" Yoko đùa giỡn với mấy cô bạn cùng phòng.

Sáng hôm sau, Yoko xin nghỉ học, tay cầm chiếc áo khoác của Faye, vội vã đến tiệm giặt khô.

Nhân viên ở tiệm giặt khô mỉm cười bảo Yoko rằng, với loại áo hàng hiệu xa xỉ như thế này, tiệm của họ không nhận giặt, khuyên cô nên mang đến dịch vụ chăm sóc sau bán hàng của cửa hàng cao cấp để xử lý.

Nghe vậy, Yoko không khỏi thất vọng, đành vội vàng bắt taxi đến cửa hàng cao cấp. Chỉ lát nữa thôi là nàng phải đến công ty để nhận việc rồi, nàng biết chắc chắn rằng không thể đến trễ vào ngày đầu tiên đi làm.

Phải biết rằng, không chỉ quần áo hàng hiệu có giá trên trời, mà ngay cả dịch vụ chăm sóc trang phục của họ cũng đắt đỏ không kém. Yoko chỉ còn cách cắn răng trả tiền, đây là toàn bộ tiền sinh hoạt của nàng trong tháng này!

Mặc dù gia đình Yoko cũng khá giả, nhưng so với Faye – người sẵn sàng vứt bỏ một chiếc áo có giá trị sáu con số – thì vẫn là một khoảng cách xa vời. Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cảm thấy hối hận vì sự bốc đồng hôm qua của mình, khi mạnh miệng nói sẽ giặt sạch chiếc áo đó.

Nhưng mọi chuyện đã diễn ra đến mức này, hối hận cũng chẳng còn tác dụng gì. May mắn là Yoko vẫn có thể kiếm thêm tiền từ việc vẽ minh họa trên mạng.

Yoko cố gắng sắp xếp lại cảm xúc của mình, chuẩn bị đi bộ đến công ty. Vừa nãy khi kiểm tra bản đồ, nàng phát hiện ra rằng công ty của mình lại ở ngay gần đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro