Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Yoko đến tòa nhà công ty và theo sát hướng dẫn của lễ tân, nàng đến phòng thiết kế.

Giám đốc thiết kế mỉm cười giới thiệu Yoko với mọi người: "Mọi người tạm dừng công việc một chút, đây là Yoko, thực tập sinh thiết kế mới gia nhập bộ phận của chúng ta."

"Chào mọi người. Em là Yoko, trong công việc sau này mong mọi người giúp đỡ ạ." Yoko mỉm cười chào hỏi mọi người.

"Yoko ơi, nhất định chúng tôi sẽ chăm sóc em thật tốt."

"Wow, bạn dễ thương quá, có người yêu chưa?"

Các đồng nghiệp rôm rả, người này nói một câu, người kia đùa một câu.

Giám đốc thiết kế vội vàng ngắt lời họ: "Được rồi, đừng làm người mới sợ. Yoko, đừng lo lắng gì cả, mọi người ở đây đều rất thân thiện."

Nghe xong, Yoko nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó giám đốc thiết kế dẫn nàng đến bàn làm việc của mình và nói: "Đây là bàn làm việc của em, nếu cần gì thì cứ nói với chị nhé."

"Dạ, em cảm ơn."

"Em hãy làm quen với môi trường trước, nửa tiếng nữa chị sẽ đưa em đi họp với tổng giám đốc."

"Tổng giám đốc có nghiêm khắc không?" Yoko tỏ vẻ lo lắng, vì đã nghe nói tổng giám đốc của công ty này là con gái của một gia đình tài phiệt, trong tưởng tượng của nàng, con gái nhà tài phiệt thường kiêu căng, hống hách.

"Tổng giám đốc chỉ trông có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra cô ấy rất tốt bụng. Chẳng qua cô ấy rất nghiêm túc trong công việc, không thích cười nhiều thôi." Nghe giám đốc thiết kế giải thích như vậy, Yoko mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Nửa tiếng sau, giám đốc thiết kế đưa Yoko đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên cùng.

Trợ lý tổng giám đốc dẫn hai người vào. Khi nhìn rõ diện mạo của tổng giám đốc, Yoko chỉ nghĩ rằng mình đã xong đời. Vào ngày trước khi nhận việc, mình đã vô tình làm đổ thức uống lên người sếp của mình. Sau này mình còn có thể tiếp tục ở lại công ty làm việc được không, lúc này Yoko chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Khi Faye thấy Yoko cũng ngạc nhiên một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Ngồi đi."

Yoko ngồi xuống với tâm trạng thấp thỏm, không dám thở mạnh, trán nàng còn lấm tấm mồ hôi. Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Faye.

Giám đốc thiết kế nhìn thấy biểu cảm của Yoko, vỗ nhẹ lên vai nàng: "Đừng căng thẳng." Sau đó, quay sang Faye: "Cô nên cười nhiều hơn, xem này, làm tân binh sợ rồi."

Faye ngượng ngùng hắng giọng, bắt đầu nói về công việc, ngữ điệu lạnh lùng nhưng rất rõ ràng.

Yoko cố gắng tập trung, nhưng tâm trí nàng cứ mãi nghĩ về cảnh tượng khó xử hôm qua.

"Yoko, về dự án thiết kế lần này, em có ý tưởng gì không?" Faye đột ngột hỏi.

Yoko giật mình, lúng túng sắp xếp từ ngữ: "Thưa tổng giám đốc, em... em nghĩ trước tiên cần xác định đối tượng mục tiêu, sau đó dựa vào nhu cầu và sở thích của họ để xác định phong cách thiết kế."

Faye hơi nhíu mày: "Quá chung chung, cụ thể hơn đi."

Yoko hít sâu một hơi, buộc bản thân phải lấy lại tinh thần: "Ví dụ, đối với đối tượng trẻ, có thể sử dụng những yếu tố thời trang và năng động hơn; còn với khách hàng trưởng thành, có lẽ cần chú trọng vào chất lượng và thiết kế cổ điển."

Thần sắc Faye dịu lại: "Nói tiếp đi."

Yoko được khích lệ, tiếp tục trình bày quan điểm của mình và dần dần lấy lại tự tin. Faye chỉ thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng đặt câu hỏi và đưa ra gợi ý, cuộc họp diễn ra trong bầu không khí căng thẳng như vậy.

Sau cuộc họp, Yoko thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã." Faye gọi nàng lại.

Tim Yoko chùng xuống, không biết Faye muốn nói gì với mình, cảm giác lo lắng khiến nàng không dám thở.

"Tối nay bộ phận thiết kế sẽ có buổi tiệc, em cũng tham gia nhé." Faye nói xong, lại cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu.

Yoko ngạc nhiên trong giây lát, sau đó vội đáp: "Vâng, thưa tổng giám đốc."

Buổi tối khi đi ăn cùng mọi người, Yoko có chút gượng gạo. Đồng nghiệp nâng ly, không khí sôi động, nhưng Yoko chỉ ngồi yên lặng ở góc, lén quan sát từng cử chỉ của Faye, trong lòng rối bời.

Faye nhận ra sự ngượng ngùng của Yoko, nên chủ động bước đến ngồi bên cạnh em ấy.

Đột nhiên tim Yoko nhảy lên một cái, như thể có con nai nhỏ đang chạy loạn trong lồng ngực.

Faye nhẹ nhàng nói: "Thả lỏng một chút, cứ coi như đây là buổi gặp gỡ giữa bạn bè thôi."

Yoko quay đầu nhìn về phía Faye, dưới ánh đèn chiếu rọi, gương mặt tinh tế của Faye trở nên nhu hòa hơn, vẻ đẹp ấy khiến nàng ngây người trong chốc lát.

Không biết do tác động của rượu hay do bầu không khí cho phép, Yoko chủ động tìm đề tài nói chuyện với Faye: "Tổng giám đốc, em... em muốn trò chuyện với chị." Faye mỉm cười nhẹ: "Được thôi."

Yoko bắt đầu chia sẻ những suy nghĩ và cảm nhận của mình về công việc, Faye lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình.

Thấy Faye không phản đối, Yoko càng dạn dĩ hơn, nàng kể về một số chuyện vui trong cuộc sống của mình, Faye bị những miêu tả sống động của cô bé làm cho bật cười.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Faye, Yoko xích lại gần cô, khẽ nói: "Tổng giám đốc, chị nên cười nhiều hơn, chị cười rất đẹp."

Faye đỏ mặt đến tận lỗ tai, nhanh chóng cầm ly nước chanh lạnh trên bàn uống từng ngụm lớn.

Sau bữa tiệc, mọi người lần lượt ra về, Yoko định gọi xe để về nhà, nhưng Faye lại nói: "Để chị đưa em về, chị không uống rượu."

Yoko vui mừng không thôi, vội đáp: "Vâng, cảm ơn tổng giám đốc." Trong lòng nàng tràn ngập sự mong đợi.

Ngồi trong xe của Faye, cả hai giữ im lặng suốt chặng đường. Vài lần Yoko định mở miệng phá tan sự tĩnh lặng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng rối bời.

Nàng lén liếc nhìn gương mặt hoàn hảo của Faye, tim đập thình thịch. Còn Faye, dường như tập trung lái xe, nhưng thật ra ánh mắt cô thỉnh thoảng lại liếc về phía Yoko.

Khi đến cổng trường của Yoko, nàng nhẹ nhàng cảm ơn và chuẩn bị xuống xe.

Đột nhiên Yoko quay lại, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Faye, nói: "Tổng giám đốc, sau này em có thể thường xuyên trò chuyện với chị không?" Faye hơi ngạc nhiên, lúng túng sờ mũi rồi chậm rãi đáp: "Tất nhiên là được." Yoko đỏ mặt gật đầu, vui vẻ bước xuống xe.

Trở về ký túc xá, lòng Yoko rộn ràng, không thể nào bình tĩnh được, nàng lập tức chia sẻ chuyện hôm nay với các bạn cùng phòng.

"Đó chính là duyên phận, Yo, cậu phải nắm lấy đấy!"

"Cậu với cô ấy giống như trong phim vậy, tổng giám đốc và thực tập sinh, tuyệt quá."

Yoko nằm trên giường, hào hứng trò chuyện với mấy người bạn, trong đầu toàn là hình ảnh của Faye.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro