Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chòi ơi, fic dài có cốt truyện rõ ràng kiểu này nó khác đọc one shot thật. Cíu pé. Sao mà tui lại phấn khích quá hhhhhh

🫣🫣🫣

Chương 5

Faye nhận điện thoại lên, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh tự nhiên: "Alo, Anan."

"Chị yêu, chị đang ở đâu thế? Sao lâu như vậy mới nghe máy?" Giọng Anan từ đầu dây bên kia truyền đến có vẻ không hài lòng.

Faye hít một hơi sâu và nói: "Chị đang tham gia một buổi tiệc của công ty. Ở đây hơi ồn nên chị không nghe thấy điện thoại kêu."

Dường như Anan đã tin vào lời giải thích của Faye, giọng nói có phần dịu lại: "Vậy chị uống ít thôi, về nhà sớm nhé."

Faye đáp lại một tiếng, nhưng sau khi cúp máy, tâm trạng cô trở nên phức tạp hơn. Cô quay lại nhìn về hướng nhà vệ sinh, tâm trí rối bời.

Trở lại buổi tiệc, Faye cố gắng hòa nhập vào không khí vui vẻ, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên những cảnh vừa xảy ra giữa mình và Yoko trong phòng vệ sinh.

Ánh mắt nóng bỏng của Yoko, những lời nói mập mờ, cứ như một lời nguyền vây quanh tâm trí cô.

Yoko cũng từ toilet bước ra, trên gương mặt nàng không còn vẻ u buồn khi nãy mà thay vào đó là nụ cười tươi tắn, cười nói vui vẻ với đồng nghiệp. Nhưng Faye vẫn cảm nhận được ánh mắt của Yoko thỉnh thoảng lại hướng về phía mình.

Khi buổi tiệc kết thúc, mọi người đã ra về, Faye và Yoko rơi vào im lặng. Cuối cùng Faye lấy hết can đảm để nói chuyện với Yoko.

"Yoko, chị biết tình cảm của em dành cho chị, nhưng chị đã có bạn gái rồi." Faye khó khăn nói.

Ánh mắt Yoko lóe lên chút lệ nhưng nàng vẫn kiên quyết: "Em không quan tâm, em chỉ biết rằng em thích chị."

Faye thở dài bất lực: "Yoko, em còn trẻ, em sẽ gặp được người phù hợp hơn."

Yoko cắn môi: "Nhưng em chỉ muốn chị thôi."

Faye im lặng một lúc lâu rồi nói: "Chị không thể cho em những gì em muốn, như vậy là không công bằng với em."

Cuối cùng Yoko không thể kìm nén nước mắt, nàng nghẹn ngào nói: "Tại sao? Chẳng phải chị cũng thích em sao?"

Faye nhìn Yoko đang đau khổ trước mặt, trong lòng cũng đầy mâu thuẫn và đau đớn. Cô muốn quay lưng rời đi, nhưng lại không thể nhấc chân.

Đúng lúc này, Yoko bất ngờ tiến tới một bước, ôm chặt lấy Faye.

Faye theo phản xạ muốn đẩy ra, nhưng khoảnh khắc chạm vào cơ thể Yoko, cô lại mềm lòng.

Yoko ngẩng đầu lên, ánh mắt đẫm lệ nhìn Faye, đôi môi khẽ run: "Tại sao chị không nghe theo trái tim mình?"

Faye nhìn vào đôi mắt đầy khao khát và cầu xin của Yoko, lý trí trong nháy mắt sụp đổ. Cô từ từ cúi đầu, tiến gần gương mặt Yoko, cuối cùng không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên.

Nụ hôn này, dịu dàng mà sâu lắng.

Yoko nhắm mắt lại, nước mắt trượt dài trên má, cùng nụ hôn đan vào một chỗ.

Sau một hồi lâu, Faye như bừng tỉnh từ giấc mơ, cô buông Yoko ra. Trong ánh mắt cô cảm thấy vô cùng hối hận và tự trách: "Yoko, xin lỗi, chị không nên như thế này."

Yoko lại cười, dù trên mặt vẫn mang theo nước mắt: "Thân thể không bao giờ nói dối, chị hãy thừa nhận rằng chị cũng thích em đi."

Faye quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Yoko: "Chúng ta không thể tiếp tục như thế này nữa, điều này là sai lầm."

Nói xong, Faye vội vàng chặn một chiếc taxi, mở cửa sau và đẩy Yoko vào trong, vì để tránh tiếp xúc với Yoko, cô ngồi ở ghế phụ phía trước.

Taxi từ từ lăn bánh, không khí trong xe tràn ngập sự xấu hổ phức tạp. Yoko ngồi ở ghế sau, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng lưng của Faye.

Faye ngồi ở ghế phụ, người hơi nghiêng về phía trước, mắt nhìn thẳng về phía trước, tay vô thức nắm chặt lấy vạt áo. Trong đầu cô có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng lại giống như trống rỗng.

Tài xế liếc qua hai vị khách kỳ lạ qua gương chiếu hậu, ho nhẹ một tiếng cố gắng phá vỡ sự im lặng: "Hai cô cãi nhau à?" Yoko không đáp lại, còn Faye thì có vẻ lúng túng nói: "Bác tài, bác cứ tập trung lái xe đi."

Yoko không kiềm chế được mà lên tiếng: "Faye, chị thực sự định trốn tránh mãi thế này sao?"

Vai Faye khẽ run lên, cô vẫn không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: "Đừng nói thêm nữa, Yoko."

Chiếc taxi lướt qua những ánh đèn neon của thành phố, ánh sáng ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt của hai người.

Yoko nghẹn ngào nói: "Tại sao chúng ta không thể can đảm một chút?"

Faye cắn môi, thanh âm có phần run rẩy: "Chị không thể làm tổn thương Anan."

Lúc này, chiếc taxi phanh gấp, phá vỡ không khí căng thẳng. Cơ thể Yoko bị đẩy mạnh về phía trước, Faye theo phản xạ quay lại đỡ lấy Yoko, ánh mắt hai người lại chạm nhau lần nữa. Faye khẽ ho, rồi thu tay lại và quay đi.

Khi taxi khởi động lại, Yoko hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại.

"Faye, dù thế nào đi nữa, em sẽ không bỏ cuộc." Giọng của Yoko đầy sự kiên quyết.

Faye nhíu mày: "Yoko, đừng cố chấp như vậy, chúng ta không có kết quả đâu."

"Chị không thể quyết định điều đó ngay lúc này."

Bên trong taxi lại rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng động cơ vọng lại. Tài xế nhìn hai người qua gương chiếu hậu, âm thầm lắc đầu.

Chẳng bao lâu, chiếc taxi từ từ dừng lại trước cổng trường của Yoko.

Yoko nhìn Faye: "Em sẽ chờ đến khi chị thay đổi ý định."

Nói xong, nàng mở cửa xe, bước xuống và chậm rãi đi vào trường.

Faye ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng Yoko, lòng ngổn ngang trăm mối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro