Lately

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đi, tại sao mọi thứ lại kết thúc như thế này? Lý do nào khiến chị từ bỏ em, dù từng hứa sẽ luôn bên cạnh, không bao giờ rời xa? Từng lời hứa ấy giờ đây chỉ còn là những tiếng vọng xa xăm, không thể vươn tới em trong những đêm dài lạnh lẽo.

Chị như một thiên thần mà trời ban xuống, mang đến cho em niềm hy vọng và hạnh phúc, làm cho em biết tình yêu là gì. Chị đã hiện diện trong đời em như một ánh sáng rực rỡ, nhưng khi nhiệm vụ của mình hoàn tất, chị đã vụt bay đi, để lại em đơn độc và lạc lõng trong một ngôi nhà vắng lạnh. Chị đã để em trong bóng tối dày đặc, nơi nỗi đau và sự trống vắng bủa vây.

Đã từng yêu nhau bằng tất cả trái tim, quấn quýt bên nhau qua bao niềm vui và nước mắt. Những kỷ niệm ngọt ngào mà ta chia sẻ giờ đây trở thành những mảnh ghép của nỗi nhớ, như những viên đá cuội vứt bỏ trong một con đường không bao giờ có thể quay lại. Mỗi khoảnh khắc, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt mà em, chị đã cùng nhau trải qua giờ đây chỉ còn là những vết thương không thể lành, là nhịp đập đau đớn trong trái tim em.

Chị từng là tất cả đối với em, là ánh sáng giữa đêm tối. Nhưng giờ đây, chị đã trở thành ký ức đau thương, là nỗi đau không thể xóa nhòa.

Em vẫn không thể hiểu vì sao, dù tình yêu của chúng ta chân thành và sâu sắc đến thế, lại không đủ để giữ chị bên em. Những lời hứa và kỷ niệm giờ đây chỉ còn là những bóng ma ám ảnh, khiến em không thể nào nguôi ngoai nỗi đau mà chị để lại. Em chỉ biết rằng, trong từng khoảnh khắc này, chị đã vĩnh viễn rời xa, để lại em trong một thế giới không còn ánh sáng của tình yêu.

Bên nhau suốt 9 năm, quãng thời gian dài như cả thanh xuân của tuổi trẻ, em-chị, chúng ta từng tưởng rằng tình yêu của mình sẽ viết nên một câu chuyện lãng mạn đẹp như trong những bộ phim, nhưng cuối cùng, mọi thứ chỉ để lại em với những giọt nước mắt đầy tê tái.

Thời gian đã khiến em và chị dần trở nên xa lạ, khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là về mặt không gian mà còn về cảm xúc. Những gì từng gần gũi, thân thiết giờ đây lại trở thành những khoảng trống không lý do, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và xa cách. Người ta thường nói, yêu một ai đó quá lâu có thể khiến tình yêu trở nên mờ nhạt, và giờ đây em cảm nhận rõ sự thay đổi không thể tránh khỏi. Chị đã dần thay đổi, bắt đầu đi sớm và về khuya, những đêm em thường ngồi đợi chị trên sofa phòng khách, thiếp đi trong giấc ngủ mệt mỏi, nhưng chị vẫn không trở về.

Từng có những đêm dài em chờ đợi, hy vọng và lo lắng hòa quyện trong lòng, nhưng chị vẫn không về. Sự im lặng và vắng mặt của chị trở thành những vết rách sâu thẳm trong mối quan hệ của chúng ta, nhấn chìm em trong nỗi đau và sự đơn độc. Những khoảnh khắc ngọt ngào giờ đây chỉ còn là ký ức mờ nhạt, nhắc nhở em về một tình yêu đã dần phai nhạt và rời xa.

Có những đêm, em ngồi chờ chị trở về để cùng ăn một bữa cơm gia đình ấm cúng. Em đã chuẩn bị sẵn tất cả những món chị yêu thích, tỉ mỉ nấu nướng và bày biện mọi thứ. Kèm theo đó là tin nhắn "nhớ về sớm" đầy hy vọng, em ngồi chờ chị bên bàn ăn, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Đêm trôi qua trong sự chờ đợi vô vọng, em ngồi đó như một kẻ ngốc, cứ hâm nóng thức ăn nhiều lần vì chị không thích đồ nguội lạnh. Cơn đói hành hạ, nhưng em vẫn quyết tâm chờ đợi, cho đến khi bầu trời chuyển từ đêm thành ngày. Nụ cười em nở ra, dù đầy mặn đắng, khi em phải vứt bỏ những món ăn đã được hâm đi hâm lại quá nhiều lần.

Việc chờ đợi một người mà không còn muốn về căn nhà này thực sự quá đau đớn. Chị- Faye sao có thể để em phải chịu đựng cảm giác này, sao chị lại bỏ mặc em trong nỗi đau ấy?

Căn phòng, nơi từng đầy ắp tiếng cười và những cái ôm ấm áp, giờ đây chỉ còn là một khoảng không tĩnh lặng mỗi tối, với chỉ mình em trong sự đơn độc. Ngồi trên chiếc giường, nơi chúng ta từng chia sẻ, em vươn tay tìm kiếm chút hơi ấm của chị, nhưng chỉ còn lại sự trống trải vô tận. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chảy từ hốc mắt, lộp độp rơi xuống nơi em vừa sờ tìm.

Nỗi nhớ không tên và sự đau khổ chồng chất, khiến nước mắt em trở nên không còn hương vị của sự nhẹ nhàng. Mỗi giọt nước mắt mang theo nỗi xót xa và sự day dứt của những đêm chờ đợi vô vọng. Em dần thấy ghét chính những giọt nước mắt ấy, vì chúng mang theo vị đắng của nỗi buồn sâu thẳm.

Em cố tự nhủ rằng chị có thể chỉ đang bị cuốn vào công việc, hay căng thẳng mà công việc gây ra đã chiếm hết thời gian của chị. Dù thế, những lời tự an ủi vẫn không thể xua tan nỗi đau đớn mà em phải đối mặt. Trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya, khi ánh đèn của căn nhà đã tắt hẳn, chỉ còn lại ánh sáng cô đơn từ phòng em vào lúc 4 giờ sáng, sự vắng lặng dường như chồng chất. Mệt mỏi, cơ thể em tựa như chìm vào giấc ngủ mà không hay biết.

Em vẫn giữ trong lòng một hy vọng nhỏ nhoi rằng khi chị trở về, chị sẽ lại trao cho em những nụ hôn nhẹ nhàng trên trán, những cái chạm yêu thương quen thuộc trên má. Nhưng khi chị cuối cùng xuất hiện, cảnh tượng không hề như em mong đợi. Chị trở về trong tình trạng mệt mỏi, quần áo nhăn nhúm, không có dấu hiệu nào của sự chăm sóc hay yêu thương. Chị chỉ đơn giản thả mình xuống giường, kiệt sức, và lập tức chìm vào giấc ngủ. Sự hiện diện của chị, mặc dù rất được mong đợi, lại chỉ làm nổi bật sự hụt hẫng và cô đơn trong em, như một giấc mơ tan vỡ giữa đêm khuya.

Em không còn biết chị rời đi từ khi nào, chỉ thấy vết nhăn nhúm trên khoảng nệm còn đọng lại dấu vết của chị. Em không còn cơ hội để nhìn chị thêm một lần nữa. Nhưng không, chị không còn là của em nữa, chị đã mang theo tất cả—thể xác, trái tim, hơi thở và cả niềm hy vọng của em.

Ngồi lặng lẽ bên điện thoại, em nhìn vào tin nhắn "Nhớ về sớm" đã gửi hơn hai tuần trước, vẫn chưa có dấu hiệu chị đã xem. Đau đớn, em bật khóc nức nở, cảm giác như cả thế giới đang đổ sụp quanh mình.

Những câu hỏi quằn quại trong đầu, nhưng không có câu trả lời, chỉ còn lại sự trống rỗng, những ký ức nhạt nhòa và nỗi đau không thể xua tan. Tại sao mọi thứ lại kết thúc như thế này? Cái cảm giác hụt hẫng và sự từ chối không thể hiểu nổi cứ quấn lấy tâm trí em, làm em cảm thấy mình đã mất hết tất cả, cả trong hiện tại lẫn tương lai.

Hôm nay, ngày 22/8, là kỷ niệm đặc biệt của chúng ta, và em đã chờ đợi khoảnh khắc này với tất cả sự háo hức. Sáng sớm, em đã dậy sớm hơn thường lệ, đi chợ và chọn lựa những nguyên liệu tươi ngon nhất, như một cách thể hiện tình yêu của mình qua từng món ăn. Em đã chuẩn bị những món ăn mà chúng ta từng cùng thưởng thức trong các năm kỷ niệm trước, và tự tay làm một chiếc bánh kem với dòng chữ "Fayeyoko Anniversary", như một món quà ngọt ngào dành cho chị.

Mọi thứ được bày biện tinh tế trên bàn, từ những món ăn ngon miệng đến chiếc váy mới mà em đã mặc để đón ngày đặc biệt này. Em đã gửi cho chị một tin nhắn chân thành, đầy hy vọng và chờ đợi, kèm theo một trái tim đầy ấm áp. Trong tâm trạng lạc quan, em chỉ mong rằng, chị sẽ về sớm để cùng em chia sẻ niềm vui này.

Khi tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ ngoài cửa, trái tim em không thể chứa nổi niềm vui sướng và háo hức, trái tim em lập tức nhảy lên với niềm vui, như thể mọi mộng mơ đã trở thành hiện thực.

Khi chị bước vào, em chạy ra đón với sự háo hức không thể kìm nén. Em ôm chầm lấy chị, như muốn vùi mình trong vòng tay quen thuộc, hít thở hương thơm mà em đã nhớ nhung từng giây từng phút.

"Faye, em nhớ chị quá," em thì thầm, cố giữ chặt từng khoảnh khắc này, không muốn buông lơi.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc ngọt ngào đó, khi trái tim em còn đang bừng sáng, chị lại thốt ra câu nói lạnh lùng, khiến mọi thứ quanh em như sụp đổ:

"Mình chia tay nhé."

Những từ ngữ như một cú sốc tê tái, phá vỡ mọi ảo tưởng em đã xây dựng. Em đứng ngây ra, như bị đá đụng vào trái tim, cảm giác đau đớn không thể tả nổi. Chị không thèm nhìn em, ánh mắt lạnh lùng và xa lạ làm mờ dần hình ảnh chị trong nước mắt em. Chị đẩy em ra, như đẩy em vào vực sâu của sự tuyệt vọng, rồi nhanh chóng thu dọn những thứ cần thiết và bước ra khỏi cửa.

Căn phòng giờ đây trở nên trống vắng và lạnh lẽo, bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu kỳ vọng, giờ chỉ còn lại đống vụn vỡ của một giấc mơ không thành. Em đứng đó, bất động và choáng váng, để những giọt nước mắt rơi xuống, hòa quyện với cảm giác trống rỗng và nỗi đau thấu tận đáy lòng. Mọi hy vọng và mơ ước em từng đặt vào khoảnh khắc này giờ như bị tước đoạt, để lại em trong sự hụt hẫng, đau đớn, và một khoảng trống không thể lấp đầy trong cả tâm hồn.

còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro